Chương 5
Bồng Vũ
22/06/2013
Đêm khuya, Tước Lợi Nhi theo người hướng dẫn đi vào tế trường, ước chừng có sáu, bảy mươi người đã sớm ngồi trên bồ đoàn, trên người họ đều mặc áo bào trắng, hai tay nắm trước ngực, cúi đầu không nói, bởi vậy mặc dù người không ít, toàn cảnh lại vô cùng yên tĩnh.
Trên người Tước Lợi Nhi cũng mặc áo bào trắng, cô bị dẫn đến trước tế đàn, năm cô gái khác đã sớm vào chỗ, vẻ mặt trang nghiêm nhìn mặt đất, thấy cô cũng không ngẩng đầu chào hỏi, khác hẳn dáng vẻ nhảy nhót cùng hưng phấn lúc chiều vừa bước lên đảo của các cô.
Tước Lợi Nhi lại nhìn các cô thêm một cái, đối với việc các cô trầm mặc khác thường cảm thấy lo lắng, dáng vẻ của các cô ấy lúc này cùng những người ngồi phía sau giống nhau như đúc, thoạt nhìn hờ hững, đờ đẫn, không có hỉ nộ ái ố.
Chuyện gì đã xảy ra? Sẽ không phải là bị bỏ thuốc chứ?
Cừu Liệt muốn cô đừng uống canh trong bữa tối, hay là thuốc mê ở trong canh?
Cô ôm hoài nghi, giả bộ giống mọi người cúi đầu cầu nguyện, yên lặng xem xét.
Không lâu sau, tế điển bắt đầu, đèn đột nhiên sáng ngời, giáo chủ Tịnh Linh hội Phương Tư dưới sự dìu đỡ của Rita chậm rãi đi ra từ sau đàn tế, tay cầm một cây trượng dài, khoác một cái áo choàng trắng dài chấm gót kéo lê trên đất, phát ra tiếng xột xoạt, trên đầu ông ta đội mũ giống Giáo hoàng, uy nghiêm đứng trước mặt mọi người.
Tước Lợi Nhi lặng lẽ giương mắt nhìn trộm, bị nếp nhăn che kín mặt ông ta làm giật mình nhảy dựng, cô như thế nào cũng không nghĩ đến giáo chủ Tịnh Linh hội Phương Tư lại là một ông già yếu ớt thoạt nhìn tùy thời đều có thể đi báo danh như vậy!
Phương Tư đứng sau đàn tế, dùng giọng nói già nua nhưng âm vang mười phần nói: “Tế điển hôm nay là để nghênh đón tín đồ mới gia nhập, từ hôm nay trở đi, sáu người này sẽ cùng chúng ta thể nghiệm cực lạc nhân sinh, đạt tới cảnh giới tự do không bị trói buộc.”
Các tín đồ vốn cúi đầu không nói đều nhiệt liệt vỗ tay, Tước Lợi Nhi liếc nhìn năm cô gái bên cạnh, trong mắt các cô đều tỏa ra sự sùng kính mãnh liệt, phảng phất như lời Phương Tư nói đều là chân lý, làm các cô cảm động sâu sắc.
“Bây giờ, chúng ta mời báo thần đến nghiệm thu tâm linh thuần khiết hiến cho nó cùa sáu cô gái này.” Phương Tư giơ gậy chống lên, chỉ vào phù điêu hình báo sau tế đàn, trên gậy chống bỗng nhiên xuất hiện ánh sáng đỏ, cùng báo mắt chiếu rọi, lúc này, phù điêu hình báo đột nhiên lui về phía sau, phía dưới lộ ra một mật đạo tròn.
Tước Lợi Nhi ngẩng đầu nhìn chằm chằm, bị tiếng gầm nhẹ từ trong mật đạo làm kinh hãi.
Tiếng đó rất quen thuộc! Sẽ không phải là……
Cô còn chưa nghĩ xong, một bóng đen liền từ mật đạo bay vọt ra, các tín đồ đều phủ phục hai tay vái lạy, trong miệng lẩm bẩm: “Báo thần!”
Thân hình thon dài đen bóng hiện ra, một đôi kim đồng trong suốt phát ra sự sắc bén khiếp người, mang theo sự cao ngạo gầm nhẹ, xuất hiện trước mọi người là một con báo đen cao lớn uy vũ.
Tước Lợi Nhi ngây ngốc nhìn nó, không dám khẳng định đây có phải là con báo đen đêm đó bị thương hay không, cho nên đứng yên tại chỗ.
Định quan sát chân sau nó có vết thương hay không, không phát hiện mình là người duy nhất trong đám tín đồ không quỳ lạy.
Phương Tư thấy Tước Lợi Nhi đứng như hạc trong bầy gà, đối với hành vi của cô cảm thấy khả nghi, đôi mắt chặt chẽ trừng cô, thấp giọng hỏi Rita bên cạnh: “Cô ta là ai?”
Rita xem tư liệu trong tay. “Cô ta là người thừa kế của tập đoàn tài chính Ngải thị Tước Lợi Nhi Ngải Lãng.”
“Oh? Con gái của Folsom Ngải Lãng à.” Phương Tư gật gật đầu, ông đối với tiền tài quyền thế khổng lồ của tập đoàn tài chính Ngải thị mơ ước thật lâu, hiện tại có con bài Tước Lợi Nhi này, muốn khống chế Folsom liền dễ dàng hơn.
Bất quá…… Vì sao trên người cô gái này có linh khí kỳ dị? Đôi mày trắng của ông ta nhíu lại, đôi mắt xám híp thành đường thẳng.
Kim đồng của báo đen đảo qua Tước Lợi Nhi, đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, các tín đồ quá sợ hãi, nghĩ rằng báo thần tức giận, tất cả đều vội vàng quỳ gối.
Tước Lợi Nhi bị tiếng gầm của nó đánh thức, thấy Phương Tư đang nhìn chằm chằm mình, lúc này mới tỉnh ngộ mình đã quên quỳ xuống, cô lập tức quỳ gối khom người, học người bên cạnh cùng nhau quỳ lạy.
“Bây giờ, báo thần sẽ nghiệm thu linh hồn sáu tín đồ mới gia nhập này có thuần khiết hay không, Cica!” Thánh nữ Rita gọi Cica anh tuấn kia vào trước tế đàn.
“Dạ!” Cicala kéo một cô gái bên cạnh Tước Lợi Nhi đi lên tế đàn.
“Cởi quần áo cô ta.” Rita nói, gương mặt lãnh diễm không có chút tươi cười.
Cica cởi sạch quần áo của cô gái kia, toàn thân trần như nhộng, bảo cô ấy nằm xuống trên tế đàn hình chữ nhật. Cô gái kia không có thái độ gì mặc người sắp đặt, đối với việc mình không một mảnh vải tuyệt không để ý.
Tước Lợi Nhi mở to mắt, kinh ngạc nhìn một màn quỷ dị này. Bọn họ muốn làm gì?
Sau đó, báo đen chậm rãi đi vòng quanh cô gái kia, vòng vài vòng, gầm nhẹ một tiếng, trở lại chỗ cũ.
Cica bắt đầu cởi áo bào trắng, lõa thân trên bò lên đàn tế, chồm lên trên người cô gái kia, tay chậm rãi sờ soạng vào giữa hai chân cô gái kia……
Ông trời! Cũng không phải là tuyển tú! Những người này đến tột cùng đang làm cái quỷ gì?
Tước Lợi Nhi phẫn nộ đứng lên, đối với loại nghi thức ghê tởm này cũng nhìn không được nữa.
“Các người……” Cô mới định lên tiếng ngăn cản, báo đen lại vô thanh vô tức đánh tới cô, áp đảo cô.
“Báo thần tức giận!” Các tín đồ sợ tới mức đều chạy trốn, trong miệng càng không ngừng ồn ào.
Tước Lợi Nhi hai tay ngăn trở công kích của báo đen, trong lúc này cô không thể sử dụng niệm động lực, chỉ dùng tay không cùng móng vuốt của báo đen đánh nhau, nhưng, cô không nghĩ tới sức mạnh của báo đen lại lớn như vậy, bị nó ngăn chận căn bản không thể động đậy.
Toàn bộ nghi thức bị cắt ngang, nét mặt già nua của Phương Tư bình tĩnh, quay đầu nhìn Rita một cái.
Rita thấy thế vươn hai tay hô to: “Im lặng!” Sau đó đi xuống tế đàn.
Báo đen phút chốc quay đầu rống cô ta một tiếng, tựa hồ muốn cô ta thối lui.
“Giáo chủ……” Rita quay đầu hướng Phương Tư xin chỉ thị.
“Xem nó muốn làm gì.” Phương Tư ra lệnh.
Báo đen thả người nhảy lên, hé miệng, liếm liếm tay Tước Lợi Nhi, giống như vô cùng thân thiết.
“Báo thần chọn cô gái này!” Phương Tư lí giải.
Rita sắc mặt đại biến, mị nhãn chằm chằm trừng Tước Lợi Nhi, địch ý nảy sinh.
Tước Lợi Nhi như rơi vào mây mù căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, cô kinh ngạc nhìn báo đen, không khỏi sờ sờ lông nó, coi hành vi của báo đen trở thành sự cảm kích của nó vì cô đã cứu nó.
“Chờ tế điển chấm dứt, để cô ấy vào phòng báo thần hầu hạ.” Phương Tư mỉm cười.
Rita im lặng rất lâu mới nghiêm mặt trả lời: “Dạ.”
Cái gì? Hầu hạ? Tước Lợi Nhi cúi đầu nhìn báo đen, không quá xác định “hầu hạ” của bọn họ là ý gì.
Báo đen ngẩng đầu nhìn vẻ hoang mang của cô, trong đôi mắt vàng trong suốt có ý cảnh cáo.
Nó muốn nói gì? Muốn cô đừng làm bậy sao? Là chủ nhân Cừu Liệt của nó muốn nó coi chừng cô sao? Ánh mắt quen thuộc kia lại làm cô nghĩ đến Cừu Liệt, cô thật muốn biết anh ta hiện đang ở nơi nào.
Nghi thức lại tiếp tục, Tước Lợi Nhi chịu đựng cảm giác buồn nôn, trơ mắt nhìn Cica đùa nghịch cô gái kia, liều mình đè nén xuống phẫn nộ mãnh liệt trong lòng, cô thề, cô muốn đem những người đáng thương này tất cả đều cứu ra.
Cica đứng lên, sau khi tuyên bố với mọi người cô gái kia là xử nữ, bốn cô gái kế tiếp cũng đều lên đàn nhận thẩm tra.
Tước Lợi Nhi đang lo lắng mình có phải cũng bị thế hay không, thánh nữ Rita lại đi xuống, kéo tay cô, “Đi theo tôi, cô cần chuẩn bị.”
Chuẩn bị cái gì? Cô nghĩ trong lòng, không hỏi ra miệng, bởi vì cô phát hiện những tín đồ này không hỏi gì cả, bọn họ ngoan thuần, không có ý thức tự chủ, hành động xem ra không khác gì người thường, nhưng đầu óc như đang trong trạng thái nghỉ ngơi, nói đơn giản, bọn họ đều thành tượng người, bị lão già tên Phương Tư kia khống chế.
Cho nên cô chỉ im lặng theo sau Rita, đi đến trước cánh cửa đen lần trước đi lầm đến.
“Cô thật may mắn! Báo thần chọn cô, thật sự là đồ báo mù mắt.” Rita mở cửa ra, đẩy mạnh cô vào, miệng phun ra một chuỗi lời nói khó nghe.
Cô ta ghen tị! Tước Lợi Nhi liếc mắt một cái liền nhìn ra, nhưng mà, vì sao?
Gian phòng này so với phòng của cô còn rộng hơn rất nhiều, hơn nữa càng thêm lộng lẫy, màn phủ cùng khăn trải giường trên giường lớn tất cả đều làm bằng vải tốt nhất, danh họa cổ điển, bàn, sô pha cùng tường trang trí, quả thực đều là tác phẩm nghệ thuật, cô không dấu vết xem xét một vòng, không khỏi tò mò, cho một con báo đen ở phòng tốt như vậy không phải quá lãng phí sao?
Càng kì quái là, phòng này không chỉ không hề có mùi động vật, ngược lại còn có mùi hương đặc trưng của nam giới, cảm giác không giống như phòng báo, giống phòng ngủ của đàn ông hơn……
“Thay bộ quần áo này, sau đó ngoan ngoãn ở trên giường chờ báo thần, có điều…… Tôi khuyên cô phải cẩn thận, đừng để bị móng vuốt nó làm bị thương, khi hưng phấn, khí lực sẽ rất lớn.” Rita chua nói xong, xoay người đi ra ngoài, đồng thời cũng đóng cửa lại.
Tước Lợi Nhi cầm chiếc váy lụa đen mỏng như cánh ve lên, lúc này mới giật mình hiểu được cái gọi là hầu hạ của bọn họ là chỉ việc gì, nhất thời mở to mắt, không thể tin lại tồn tại loại tôn giáo biến thái đến mức này.
“Bọn họ muốn mình lên giường với một con báo?” Cô kinh sợ quăng chiếc váy đó lên giường, cả người vì Tịnh Linh hội quỷ bí dâm uế mà khó chịu vô cùng.
“Shit! Đây là cái gì giáo a? Ghê tởm tới cực điểm!” Cô tức giận đến liên tục nguyền rủa, không hề chần chờ đi ra cửa gỗ. Nếu cô tiếp tục đợi ở trong này, khó bảo đảm sẽ không đánh bất tỉnh báo đen.
Tịnh Linh hội toàn giáo không có chỗ nào không chứa tà khí, bắt đầu từ khi cô đến tòa cổ bảo này, tai nghe mắt thấy tất cả đều là chuyện hoang đường đến cực điểm.
Cô rốt cuộc nhịn không nổi nữa, đêm nay cô sẽ tiêu hủy động ma này!
Cô lòng đầy căm phẫn đang chuẩn bị dùng niệm động lực rời khỏi nơi quỷ quái này, cửa lại mở ra, báo đen nhẹ nhàng không tiếng động đi đến, Cica ở sau lưng nó đang cầm một cái chậu thủy tinh, trong chậu có mảnh vải trắng, hắn đem mấy thứ đó đặt ở đầu giường, cúi đầu chào báo đen rồi lui ra ngoài.
Tước Lợi Nhi nhìn khối vải kia, lại nhìn nhìn báo đen, hảo cảm đối với báo đen đang từ từ biến mất, sớm biết rằng nó chỉ là đồ súc sinh biến thái, nên nhân lúc nó bị thương mà làm thịt luôn.
Báo đen tựa hồ nhìn thấu ý nghĩ của cô, lộ ra vẻ mặt quỷ dị với cô, sau một lúc lâu mới đi thẳng ra sau bình phong ở góc phòng.
Tước Lợi Nhi ngẩn ngơ, không phải cô đa tâm, cô tổng cảm thấy con báo đen này thường lộ ra vẻ mặt chỉ con người mới có, đồ tà môn.
“Này! Mày trốn đi làm gì? Ta nói cho mày biết, ta sẽ không giống đứa ngốc mặc các ngươi làm càn!” Cô đi về phía bình phong, tính trút giận lên báo đen trước.
“Đừng tới đây!” Giọng một người đàn ông quát bảo cô không được đi tới.
Tước Lợi Nhi kinh hãi thiếu chút nữa té ngã, cô cứng người tại chỗ, không hề chuẩn bị tâm lý nghe báo mở miệng nói chuyện.
“Đừng tới đây, Tước Lợi Nhi.”
Giọng nói lại vang lên lần nữa, Tước Lợi Nhi lại bị giọng nói quen thuộc kia làm kinh hãi đến choáng váng, đầu lưỡi khô cứng.
Cừu…… Cừu Liệt? Anh ta làm sao có thể ở trong này?
Cừu Liệt từ sau bình phong đi ra, trên người chỉ mặc một cái áo tắm đen, thân thể cao gầy cùng mái tóc đen hỗn độn khiến dã tính khác biệt với người bình thường hoàn toàn hiển lộ, mà đôi mắt màu nâu của anh đang tỏa ra ánh sáng xinh đẹp, khóe miệng giễu cợt khẽ nhếch, thu hết khiếp sợ của Tước Lợi Nhi vào trong đáy mắt, như đã sớm đoán được phản ứng của cô.
“Anh……..” Tước Lợi Nhi nháy mắt mấy cái, nhìn chằm chằm anh một lát, rồi vọt tới sau bình phong, lớn tiếng hỏi: “Báo đen đâu?”
Báo đen đi ra sau bình phong, kết quả đi ra là Cừu Liệt, logic đơn giản như vậy hẳn sẽ không làm khó được chỉ số thông minh của cô, nhưng mà, cô thật sự không thể tin chuyện nhảm nhí này lại có thể xuất hiện trước mắt cô!
Cừu Liệt hai tay khoanh trước ngực, ung dung hỏi: “Cô nói xem?”
“Ông trời! Anh…… Anh cùng báo đen……” Tước Lợi Nhi lại xông đến trước mặt anh ta, dùng giọng nói ngạc nhiên nghi ngờ thì thào tự nói.
“Tôi chính là báo đen.” Cừu Liệt hiện lên nụ cười lạnh lùng, thản nhiên đi đến bên giường ngồi xuống.
“Anh chính là báo đen?” Đầu cô lần đầu tiên thắt chặt, ngây ngốc lặp lại lời anh nói.
“Vì sao cô lại bất ngờ như vậy? Cô hẳn đã sớm có cảm giác, không phải sao?” Hai tay anh chống trên nệm, bộ ngực trơn nhẵn rắn chắc vì áo tắm hé mở mà lộ ra.
Tước Lợi Nhi bắt đầu hồi tưởng cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy anh ta. Đúng vậy, anh ta khi đó liền cho cô một loại cảm giác mơ hồ hỗn loạn, ít nhất một lần trong đầu cô, đã có nghĩ đến sự liên hệ giữa anh và báo đen.
Song, khi anh nói anh là chủ nhân của báo đen, cô tự nhiên đem liên hệ này trở thành quan hệ giữa chủ nhân cùng sủng vật, không truy cứu nữa.
Không nghĩ tới…… Không nghĩ tới……
Như muốn xác nhận sự thật, cô bỗng đi đến trước mặt anh, cũng không nghĩ hành động của mình quá mức khiêu khích, liền ngồi xổm xuống sờ soạng chân anh.
“Này, cô muốn làm gì?” Giờ đổi thành Cừu Liệt giật mình hoảng hốt.
“Tôi muốn nhìn vết thương trên đùi anh!” Báo đen bị thương ở chân sau, nếu anh ta là báo đen, hẳn cũng sẽ có vết thương.
“Không ai nói với cô sờ chân một người đàn ông như vậy sẽ dẫn đến hậu quả gì sao?” Anh ái muội cúi đầu nhìn cô.
“Hậu quả gì?” Cô đơn thuần nghĩ muốn nghiệm chứng thân phận anh, bởi vậy tay tiếp tục đẩy áo tắm anh lên, tìm kiếm vết thương.
Cừu Liệt âm thầm hít một hơi, bị hành động vô cùng thân thiết của cô làm tâm tư lay động. Vì mê hoặc nữ tín đồ, anh đã cùng không ít phụ nữ lên giường, đối với sự âu yếm giữa nam nữ đã sớm tê liệt, nhưng vì sao tay Tước Lợi Nhi chỉ nhẹ nhàng lướt qua đùi lại khiến tim anh nhảy loạn?
“Tôi trước nói cho cô biết, trên người tôi ngoại trừ cái áo tắm này, cái gì cũng không có mặc.” Anh ra vẻ trấn định nhắc nhở.
“Phải không?” Cô không chút tập trung trả lời, nhìn không thấy vết thương cô không cam lòng.
“Cô……” Cừu Liệt còn muốn cảnh cáo cô đừng xằng bậy, ánh mắt vừa chuyển, đúng lúc thoáng nhìn thấy cái lỗ giám thị trên nóc nhà, anh biết Phương Tư đa nghi hoặc Rita vô cùng có khả năng giám thị nhất cử nhất động của bọn họ, vì thế anh kéo Tước Lợi Nhi, xoay người một cái, đem cô đặt trên người, nhanh chóng hôn cánh môi phấn nộn cô.
Tước Lợi Nhi mở to hai mắt, bị nụ hôn đột nhiên này làm bối rối lúng túng.
Anh làm cái gì vậy? Hai chữ “hầu hạ” phút chốc sáng lên trong đầu, cô đột nhiên run lên một chút.
Anh ta nghiêm túc? Thượng đế!
Ước chừng sau một phút đồng hồ sửng sốt cô mới nghĩ đến phải giãy dụa. “Cừu Liệt…… Anh…… Anh đừng làm càn!” Cô vặn vẹo khuôn mặt, tránh môi anh giận dữ mắng.
“Đừng cử động! Cũng đừng tùy tiện sử dụng niệm động lực của cô, tôi sẽ không làm gì cô, chỉ là hiện tại có thể có người đang quan sát cô cùng báo thần lên giường, cô nhẫn nại phối hợp một chút thì tốt hơn.” Anh không buông cô ra, chỉ đem môi tựa vào tai cô thấp giọng.
“Có người…… nhìn lén?” Một cảm giác tê dại chạy dọc sống lưng, cô bị hơi thở gần gũi của anh khiến mang tai đỏ lên như say rượu.
Cô tuy rằng thường xuyên ở chung cùng Huyễn Dạ Thần Hành và Lôi Xiết, hơn nữa ôm nhau chơi đùa đụng chạm tay chân cũng không ít, nhưng chưa bao giờ xuất hiện cảm giác run rẩy cùng ngượng ngùng giống lúc này.
“Phải, đây là làm theo thông lệ…… thật xin lỗi, vì miễn cho cô ở tế đàn bại lộ thân phận, đành phải dùng cách này tránh sự nghi ngờ của Phương Tư……” Anh ôm thân hình mềm mại của cô, miệng mặc dù nói như vậy, lại bị mùi thơm con gái từ cơ thể cô kích động nhịn không được hôn xuống gáy cô.
“Các người…… Các người căn bản là…… tôn giáo biến thái lại ghê tởm…… tôi mới không sợ Phương Tư……” Cô bị phản ứng kỳ dị trong cơ thể dọa choáng váng, không chỉ không kháng cự anh ôm hôn, còn rơi vào trạng thái hồ đồ ý loạn tình mê.
“Vừa rồi nếu cô đại náo, tôi cam đoan cô cùng người cô muốn cứu tất cả đều chết ở đây……” A! Cô làm cho người ta rất mê muội. Một nửa lý trí trong đầu Cừu Liệt cùng cô đối thoại, nhưng một nửa khác lại nhanh chóng bị dục niệm điên cuồng chinh phục.
Gương mặt thanh lệ ngây thơ của cô gần trong gang tấc, mái tóc nâu mềm lướt qua tai anh, thân thể mềm mại nhỏ nhắn yểu điệu cách quần áo cùng anh cọ sát, khí nóng trong hơi thở tỏa ra đủ để phá hủy ý chí của bất kì người đàn ông nào.
“Tôi mới……” Cô còn muốn phản bác, nhưng nói chưa ra miệng liền luân hãm trong nụ hôn điên cuồng của Cừu Liệt.
Làn sóng rung động đầu tiên còn chưa biến mất, làn sóng rung động thứ lại đánh tới khiến cô trở tay không kịp.
Không phải nói diễn trò thôi sao? Vì sao Cừu Liệt lại dùng…… dùng phương thức này hôn cô?
Anh đẩy miệng cô ra, đầu lưỡi khí phách xâm nhập vào miệng cô, khẽ vượt qua răng cô, quấn lấy đầu lưỡi cô, kịch liệt đòi hỏi sự hưởng ứng của cô. Mà tay anh lại lặng lẽ từ eo luồn vào trong áo cô, tìm kiếm nơi nữ tính rất tròn cùng no đủ độc hữu của cô…… Dục hỏa tựa hồ càng không thể vãn hồi!
“Cừu Liệt…… Cừu Liệt!” Tước Lợi Nhi bị sự cuồng mãnh của anh làm bừng tỉnh, cô dùng sức đẩy anh ra, hét lớn một tiếng.
Cừu Liệt khởi động thân trên, thở dốc ồ ồ không yên, dùng ánh mắt cuồng dã mãnh liệt nhìn cô, không thể lập tức thu hồi dục vọng đã tiết ra.
“Anh…… Anh quá nhập vai rồi…… tỉnh táo chút đi!” Cô cũng vì tim đập nhanh mà giọng nói khàn khàn.
Đáng chết! Cừu Liệt dần dần bình phục, tay trái cào tóc, ngã xuống bên cạnh.
Mình điên rồi! Con mẹ nó giống như thú vật! Anh tự trách chửi mắng trong lòng.
Tước Lợi Nhi từ trên giường ngồi dậy, tay run run kéo lại quần áo của mình, nghĩ không ra nên nói cái gì, sự thông minh lúc bình thường tất cả đều quên không còn một mảnh, phần đầu óc chỉ huy ngôn ngữ đã sớm đóng cửa trước thời hạn.
“Thật xin lỗi, vào những trường hợp đặc biệt tôi không khống chế được bản thân.” Nằm ngửa nhìn trần nhà, anh trầm thấp nói. Dã tính của báo trong cơ thể thường khó có thể khống chế, đây là sự phiền phức lớn nhất đối với anh.
Cô không trả lời, quay đầu, bỗng dưng thấy đùi trái ngoài áo tắm của anh có vết đạn mới.
“A! Miệng vết thương ở đây! Thật là anh! Anh thật sự chính là con báo đen kia.” Cô không khỏi vươn tay vuốt vết thương kia, vậy mới chính thức tin tưởng chuyện anh là báo đen.
Cừu Liệt bắt lấy tay cô, nhẹ nhàng dời đi, dùng giọng nhẫn nại nói: “Đừng chạm loạn! Tước Lợi Nhi, tôi đối với sự đụng chạm của cô rất mẫn cảm, nếu cô muốn bình yên vượt qua đêm nay, tốt nhất đừng tiếp cận tôi.”
Nghĩ đến nụ hôn nồng nhiệt cuồng dã của anh, Tước Lợi Nhi lại đỏ hai gò má, lập tức thu hồi tay bị anh cầm.
Cô sao lại thất thố như thế? Cô tốt nhất làm đầu óc mình trở nên tỉnh táo, tâm bình khí hòa, miễn cho hai người lại xuất hiện trường hợp xấu hổ. Lại nói tiếp, cô cùng anh bất quá cũng chỉ gặp nhau ba lần mà thôi, dục vọng vừa rồi nảy sinh giữa hai người thật rất không có đạo lý.
“Tôi nghĩ, chúng ta tốt nhất nên nói chuyện. Cừu Liệt, nếu anh chịu giúp tôi, như vậy chúng ta sẽ không phải là kẻ địch, anh có thể đem chuyện liên quan đến Tịnh Linh hội nói cho tôi biết không?” Thanh thanh cổ họng, cô ngồi xếp bằng trên giường hỏi anh.
“Có thể nói tôi mới nói cho cô, chúng ta tuy rằng không phải địch, nhưng cũng không phải bạn bè.” Anh cong khuỷu tay trái chống đầu, nghiêng người nằm bên kia giường, không chút để ý vạt trước áo tắm đã chạy đến bên hông.
Tước Lợi Nhi thẳng đến lúc này mới lĩnh ngộ dáng vẻ đàn ông gợi cảm là như thế nào. Cô phát hiện vẻ anh tuấn của Cừu Liệt còn có mị lực gợi cảm không gì sánh nổi, có lẽ là do thể chất nửa người nửa thú, nhất cử nhất động của anh thường mang theo sự tao nhã ung dung cùng kiêu căng bất tuân mà chỉ báo mới có, dưới vẻ ngoài bình tĩnh là sự sắc sảo tùy thời bộc phát, lúc nào cũng có thể trong nháy mắt tiêu diệt đối thủ.
“Không sao, anh có thể nói một ít là tốt rồi.” Cô mỉm cười. Có lẽ bọn họ không thể coi như bạn bè, nhưng cô biết anh không ghét cô, nếu không sẽ không giúp cô.
“Tôi đây trước xử lý miếng vải trắng này một chút.” Anh nói xong đi xuống giường, cầm lấy miếng vải trắng kia, dùng răng cắn nát ngón tay, nhỏ xuống vài giọt máu, máu đỏ tươi rơi trên vải trắng tựa như màu đỏ của tường vi.
“Cừu Liệt! Anh đang làm gì?” Cô cả kinh nói.
“Chứng minh cô là xử nữ.” Anh khinh thường nhếch miệng, đem vải trắng quăng vào chậu.
“Dùng…… Như vậy có thể chứng minh?” Vớ vẩn!
“Đương nhiên, còn phải tự mình kiểm nghiệm……” Anh đi trở về giường, cười đầy hàm ý với cô.
“Các người rất kỳ quái, chứng minh chúng tôi là xử nữ thì thế nào?” Cô nổi giận đùng đùng.
“Xử nữ vào ba ngày sau khi nghi thức tế điển chấm dứt sẽ bị lấy máu, để báo thần cùng giáo chủ uống.” Anh ngồi gần cô, nhưng thật cẩn thận không đụng tới cô.
“Dùng để uống? Ngay cả anh cũng uống?” Cô căng thẳng.
“Trước kia từng uống qua, sau đó không uống nữa, tôi mới hai mươi ba tuổi, không giống Phương Tư cần như vậy.” Anh lạnh lùng chế giễu.
“Các người…… tất cả đều có bệnh! Khoa học chưa bao giờ chứng minh được máu xử nữ có thể dưỡng nhan!”
“Khoa học xác thực không có, nhưng ma lực Phương Tư có.” Anh liếc cô.
“Ma lực?” Cái lão già ghê tởm kia có pháp thuật?
“Đúng vậy, cách ba tháng, ông ta phải dùng máu xử nữ để bồi bổ nguyên khí.”
“Có tác dụng sao?”
“Có lẽ.” Anh vẻ mặt nguội lạnh, không có chút đồng tình.
“Tôi tuyệt đối không thể mặc kệ những cô gái kia cứ như vậy không chút ý nghĩa mà chết đi!” Cô kiên định nói.
“Vậy xin hỏi bằng một mình cô làm thế nào có thể cứu ra nhiều người như vậy?”
“Đầu tiên đương nhiên phải làm bọn họ tỉnh táo lại.” Cô xoay người đối mặt anh, đến gần hỏi: “Các người cho tín đồ uống thuốc gì?”
Cừu Liệt yên lặng nhìn chăm chú vào cô, bỗng nhiên nở nụ cười.
“Cô giống như là sứ giả chính nghĩa, đến giải cứu một đống người đáng thương, nhưng cô đã quên tôi cũng là một trong những kẻ khốn kiếp đó, chính tà bất lưỡng lập, tôi rất lấy làm kỳ quái vì sao chúng ta có thể ngồi ở đây nói chuyện phiếm, mà cô lại còn hỏi tôi chuyện giáo hội của chúng tôi.”
“Anh không phải kẻ khốn, Cừu Liệt.” Cô không xem nhẹ sự chua sót trong lời anh nói. Anh có lẽ có cổ khí âm tà, nhưng linh lực của cô lại nói cho cô biết lòng anh không xấu.
“Phải không? Tôi là báo thần của Tịnh Linh hội, trên tay nhuộm đầy máu tươi của rất nhiều kẻ rời khỏi đây, lần đầu tiên cô gặp tôi, tôi vừa giải quyết một tên phản đồ định thoát ly Tịnh Linh hội.” Anh cười lạnh.
“Đó không phải ý của anh chứ?” Cô hoài nghi là Phương Tư khống chế tất cả.
“Sao cô biết không phải?” Anh nhướng mi, ánh mắt biến lạnh.
“Nếu anh thật sự xấu xa sẽ không giúp tôi.” Cô mỉm cười với anh.
Cừu Liệt ngưng mắt nhìn cô, bỗng tiến đến gần cô, đem cô đẩy ngã trên giường, hai tay chống song song bên tai cô, cúi đầu nhìn cô, châm chọc nói: “Nếu tôi giúp cô là vì hưởng thụ cô thì sao?”
“Nhưng anh không có! Nếu không vừa rồi anh sẽ không ngừng lại.” Đôi mắt trong veo của cô giống như nhìn thấu hết thảy.
“Đáng chết!” Anh khẽ nguyền rủa một tiếng, xoay người trên giường, phẫn nộ đấm một quyền lên tường. Sự ngây thơ của cô cùng tội lỗi của anh vừa vặn đối lập, chẳng lẽ đây là nguyên nhân cô hấp dẫn anh?
“Cừu Liệt, nói cho tôi biết thuốc giải mê dược của các người để ở đâu, được không?” Cô cũng nhảy lên giường, kéo tay áo anh.
“Cho dù nói cho cô biết cũng vô ích.” Anh phiền muộn nói.
“Tôi sẽ nghĩ cách.” Cô cố chấp.
Cừu Liệt nắm hai vai cô, đem cô áp sát vào tường, ác độc nói: “Nghe đây! Tôi ở tế đàn ra tay cứu cô là vì muốn cô tối nay liền cút khỏi đảo nhỏ này, đừng vọng tưởng chuyện cứu người nữa. Bây giờ, cô đi theo tôi ra khỏi tòa thành, một phút cũng đừng lưu lại!”
“Tôi không ──” Cô mới muốn kháng nghị, đã bị động tác kế tiếp của anh ngăn lại.
Cừu Liệt không biết từ đâu lấy ra một khẩu súng, họng súng đối diện trái tim cô.
“Đừng nói nhiều lời nữa, Tước Lợi Nhi. Người cùng tôi qua một đêm hôm sau phải bắt đầu thay phiên lên giường cùng tín đồ khác, cái này gọi là ‘chia xẻ’, cũng là nguyên nhân các tín đồ cam nguyện ở đây, đêm nay nếu cô không đi, ngày mai sẽ không đi được.” Anh lạnh lùng nói.
“Chia…… sẻ?” Tước Lợi Nhi kinh hô một tiếng.
“Kỳ thật mê dược của Phương Tư chỉ làm tinh thần người ta tan rã mà thôi. Ông ta là lợi dụng dục vọng nguyên thủy cùng tâm linh yếu ớt của con người để khống chế tín đồ, cũng dùng việc tôi biến thành báo để chứng minh sự tồn tại của báo thần, lại dùng ma lực dẫn đường từng tín đồ trầm luân trong tính dục, sau đó vận dụng phương thức thôi miên đem mầm móng nguyện trung thành với Tịnh Linh hội chôn sâu trong lòng tín đồ, đây là nguyên nhân chính các tín đồ phải ở nơi này ba tháng. Đợi cho bọn họ trở lại cuộc sống của mình, tất cả bọn họ liền thành người ủng hộ Phương Tư, hàng tháng sẽ cố định gửi tiền cho Tịnh Linh hội, trên danh nghĩa là đóng góp, thực tế lại là bị bắt tiến cống.”
Tước Lợi Nhi càng nghe càng kinh ngạc, đối với việc ác của Phương Tư cũng càng thống hận.
“Về phần người ba tháng sau vẫn còn tư tưởng của bản thân, không dễ bị Phương Tư khống chế, cũng đừng nghĩ đến rời khỏi nơi này, Phương Tư sẽ khiến những người này chết thật thảm. Mà sáu người lần trước bỏ trốn, trong đó có một kẻ là phóng viên trà trộn vào muốn đăng chuyên của Tịnh Linh hội lên báo, hắn giựt giây năm tín đồ khác trốn về San Francisco, nghĩ rằng như vậy có thể cắt đứt quan hệ cùng Tịnh Linh hội…… Kết quả, bọn họ không một người sống, tất cả đều bị tôi tiêu diệt……” Anh cúi đầu nhìn tay mình, đôi tay này thoạt nhìn tuy rằng trắng nõn thon dài, nhưng đã nhuộm máu cả đời cũng rửa không sạch.
“Cừu Liệt……” Tước Lợi Nhi bỗng nhiên vì anh cảm thấy bi thương.
“Cho nên chọc tới Tịnh Linh hội là chuyện của kẻ ngu xuẩn không muốn sống, cho dù câu lạc bộ linh lực sức mạnh lớn, ở hòn đảo biệt lập này, một mình cô sẽ không phải là đối thủ của Phương Tư……”
“Còn anh thì sao?” Cô thốt ra những lời này.
“Tôi?” Anh ngây ngốc.
“Tôi và anh, hai người chúng ta cùng nhau đối phó Phương Tư!” Cô hy vọng cứu anh ra khỏi hắc ngục này.
“Chúng ta? Đừng nói xàm!” Anh cười ha ha, chẳng qua trong tiếng cười tràn ngập bất đắc dĩ.
“Vì sao anh không nghĩ cách rời khỏi nơi này? Vì sao cam tâm trở thành vũ khí giết người cùng gạt người của Phương Tư? Vì sao?” Cô vươn tay cầm cổ tay anh, ngẩng đầu kích động nhìn anh.
“Bởi vì…… là ông ta nuôi lớn tôi…… bởi vì tôi từ nhỏ đã đồng ý đem linh hồn giao cho ông ta…… bởi vì có dây xích này, tôi vô luận đi đến chân trời góc biển đều trốn không thoát khỏi lòng bàn tay ông ta!” Anh một tay dùng sức kéo lấy dây xích đen trên cổ, tóc đen vì chấn động mà rủ xuống, vẻ mặt phẫn nộ không thôi.
“Cừu Liệt!” Cô bị bộ dáng của anh làm hoảng sợ, vội vàng ngăn cản anh làm bị thương bản thân.
Cô đã sớm chú ý tới sợi dây xích trên cổ mà anh không lúc nào không đeo, lúc đầu cô còn tưởng rằng là trang sức đang thịnh hành, giờ mới biết đó thì ra là vật để Phương Tư trói buộc anh.
Cừu Liệt tránh tay cô ra, tay phải giơ cao cây súng, chỉ vào trán cô, trầm giọng nói: “Hiện tại cô nên biết tình cảnh của bản thân chứ? Tôi không có khả năng cùng cô liên thủ phản kháng Phương Tư, tuy rằng tôi cũng hận ông ta, nhưng tôi nhất định sẽ cùng ông ta xuống địa ngục…… Cô đi đi! Thừa dịp Phương Tư còn chưa phát hiện cô đi mau!”
Tước Lợi Nhi lẳng lặng nhìn anh, cô rốt cục cũng có chút hiểu anh, anh là một con thú bị vây hãm ở nơi hắc ám này, cho đến khi chảy hết giọt máu cuối cùng mới có thể có được tự do.
Biện pháp duy nhất để cứu tất cả mọi người, đại khái là đem Phương Tư giết đi!
“Đi!” Cừu Liệt cầm súng ý bảo cô rời đi.
Thuận theo Cừu Liệt ra khỏi phòng, Tước Lợi Nhi mặc dù bị anh dùng súng uy hiếp, trong đầu vẫn không ngừng nghĩ phải như thế nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ của cô, gồm san bằng giáo hội kém cỏi này.
Cô sẽ không dễ dàng buông tha như vậy, bởi vì cô là “Thần Toán” có tiếng ngoan cố, điểm ấy, tin tưởng Cừu Liệt không lâu sẽ nhận thấy.“Thật xin lỗi, vào những trường hợp đặc biệt tôi không khống chế được bản thân.” Nằm ngửa nhìn trần nhà, anh trầm thấp nói. Dã tính của báo trong cơ thể thường khó có thể khống chế, đây là sự phiền phức lớn nhất đối với anh.
Cô không trả lời, quay đầu, bỗng dưng thấy đùi trái ngoài áo tắm của anh có vết đạn mới.
“A! Miệng vết thương ở đây! Thật là anh! Anh thật sự chính là con báo đen kia.” Cô không khỏi vươn tay vuốt vết thương kia, vậy mới chính thức tin tưởng chuyện anh là báo đen.
Cừu Liệt bắt lấy tay cô, nhẹ nhàng dời đi, dùng giọng nhẫn nại nói: “Đừng chạm loạn! Tước Lợi Nhi, tôi đối với sự đụng chạm của cô rất mẫn cảm, nếu cô muốn bình yên vượt qua đêm nay, tốt nhất đừng tiếp cận tôi.”
Nghĩ đến nụ hôn nồng nhiệt cuồng dã của anh, Tước Lợi Nhi lại đỏ hai gò má, lập tức thu hồi tay bị anh cầm.
Cô sao lại thất thố như thế? Cô tốt nhất làm đầu óc mình trở nên tỉnh táo, tâm bình khí hòa, miễn cho hai người lại xuất hiện trường hợp xấu hổ. Lại nói tiếp, cô cùng anh bất quá cũng chỉ gặp nhau ba lần mà thôi, dục vọng vừa rồi nảy sinh giữa hai người thật rất không có đạo lý.
“Tôi nghĩ, chúng ta tốt nhất nên nói chuyện. Cừu Liệt, nếu anh chịu giúp tôi, như vậy chúng ta sẽ không phải là kẻ địch, anh có thể đem chuyện liên quan đến Tịnh Linh hội nói cho tôi biết không?” Thanh thanh cổ họng, cô ngồi xếp bằng trên giường hỏi anh.
“Có thể nói tôi mới nói cho cô, chúng ta tuy rằng không phải địch, nhưng cũng không phải bạn bè.” Anh cong khuỷu tay trái chống đầu, nghiêng người nằm bên kia giường, không chút để ý vạt trước áo tắm đã chạy đến bên hông.
Tước Lợi Nhi thẳng đến lúc này mới lĩnh ngộ dáng vẻ đàn ông gợi cảm là như thế nào. Cô phát hiện vẻ anh tuấn của Cừu Liệt còn có mị lực gợi cảm không gì sánh nổi, có lẽ là do thể chất nửa người nửa thú, nhất cử nhất động của anh thường mang theo sự tao nhã ung dung cùng kiêu căng bất tuân mà chỉ báo mới có, dưới vẻ ngoài bình tĩnh là sự sắc sảo tùy thời bộc phát, lúc nào cũng có thể trong nháy mắt tiêu diệt đối thủ.
“Không sao, anh có thể nói một ít là tốt rồi.” Cô mỉm cười. Có lẽ bọn họ không thể coi như bạn bè, nhưng cô biết anh không ghét cô, nếu không sẽ không giúp cô.
“Tôi đây trước xử lý miếng vải trắng này một chút.” Anh nói xong đi xuống giường, cầm lấy miếng vải trắng kia, dùng răng cắn nát ngón tay, nhỏ xuống vài giọt máu, máu đỏ tươi rơi trên vải trắng tựa như màu đỏ của tường vi.
“Cừu Liệt! Anh đang làm gì?” Cô cả kinh nói.
“Chứng minh cô là xử nữ.” Anh khinh thường nhếch miệng, đem vải trắng quăng vào chậu.
“Dùng…… Như vậy có thể chứng minh?” Vớ vẩn!
“Đương nhiên, còn phải tự mình kiểm nghiệm……” Anh đi trở về giường, cười đầy hàm ý với cô.
“Các người rất kỳ quái, chứng minh chúng tôi là xử nữ thì thế nào?” Cô nổi giận đùng đùng.
“Xử nữ vào ba ngày sau khi nghi thức tế điển chấm dứt sẽ bị lấy máu, để báo thần cùng giáo chủ uống.” Anh ngồi gần cô, nhưng thật cẩn thận không đụng tới cô.
“Dùng để uống? Ngay cả anh cũng uống?” Cô căng thẳng.
“Trước kia từng uống qua, sau đó không uống nữa, tôi mới hai mươi ba tuổi, không giống Phương Tư cần như vậy.” Anh lạnh lùng chế giễu.
“Các người…… tất cả đều có bệnh! Khoa học chưa bao giờ chứng minh được máu xử nữ có thể dưỡng nhan!”
“Khoa học xác thực không có, nhưng ma lực Phương Tư có.” Anh liếc cô.
“Ma lực?” Cái lão già ghê tởm kia có pháp thuật?
“Đúng vậy, cách ba tháng, ông ta phải dùng máu xử nữ để bồi bổ nguyên khí.”
“Có tác dụng sao?”
“Có lẽ.” Anh vẻ mặt nguội lạnh, không có chút đồng tình.
“Tôi tuyệt đối không thể mặc kệ những cô gái kia cứ như vậy không chút ý nghĩa mà chết đi!” Cô kiên định nói.
“Vậy xin hỏi bằng một mình cô làm thế nào có thể cứu ra nhiều người như vậy?”
“Đầu tiên đương nhiên phải làm bọn họ tỉnh táo lại.” Cô xoay người đối mặt anh, đến gần hỏi: “Các người cho tín đồ uống thuốc gì?”
Cừu Liệt yên lặng nhìn chăm chú vào cô, bỗng nhiên nở nụ cười.
“Cô giống như là sứ giả chính nghĩa, đến giải cứu một đống người đáng thương, nhưng cô đã quên tôi cũng là một trong những kẻ khốn kiếp đó, chính tà bất lưỡng lập, tôi rất lấy làm kỳ quái vì sao chúng ta có thể ngồi ở đây nói chuyện phiếm, mà cô lại còn hỏi tôi chuyện giáo hội của chúng tôi.”
“Anh không phải kẻ khốn, Cừu Liệt.” Cô không xem nhẹ sự chua sót trong lời anh nói. Anh có lẽ có cổ khí âm tà, nhưng linh lực của cô lại nói cho cô biết lòng anh không xấu.
“Phải không? Tôi là báo thần của Tịnh Linh hội, trên tay nhuộm đầy máu tươi của rất nhiều kẻ rời khỏi đây, lần đầu tiên cô gặp tôi, tôi vừa giải quyết một tên phản đồ định thoát ly Tịnh Linh hội.” Anh cười lạnh.
“Đó không phải ý của anh chứ?” Cô hoài nghi là Phương Tư khống chế tất cả.
“Sao cô biết không phải?” Anh nhướng mi, ánh mắt biến lạnh.
“Nếu anh thật sự xấu xa sẽ không giúp tôi.” Cô mỉm cười với anh.
Cừu Liệt ngưng mắt nhìn cô, bỗng tiến đến gần cô, đem cô đẩy ngã trên giường, hai tay chống song song bên tai cô, cúi đầu nhìn cô, châm chọc nói: “Nếu tôi giúp cô là vì hưởng thụ cô thì sao?”
“Nhưng anh không có! Nếu không vừa rồi anh sẽ không ngừng lại.” Đôi mắt trong veo của cô giống như nhìn thấu hết thảy.
“Đáng chết!” Anh khẽ nguyền rủa một tiếng, xoay người trên giường, phẫn nộ đấm một quyền lên tường. Sự ngây thơ của cô cùng tội lỗi của anh vừa vặn đối lập, chẳng lẽ đây là nguyên nhân cô hấp dẫn anh?
“Cừu Liệt, nói cho tôi biết thuốc giải mê dược của các người để ở đâu, được không?” Cô cũng nhảy lên giường, kéo tay áo anh.
“Cho dù nói cho cô biết cũng vô ích.” Anh phiền muộn nói.
“Tôi sẽ nghĩ cách.” Cô cố chấp.
Cừu Liệt nắm hai vai cô, đem cô áp sát vào tường, ác độc nói: “Nghe đây! Tôi ở tế đàn ra tay cứu cô là vì muốn cô tối nay liền cút khỏi đảo nhỏ này, đừng vọng tưởng chuyện cứu người nữa. Bây giờ, cô đi theo tôi ra khỏi tòa thành, một phút cũng đừng lưu lại!”
“Tôi không ──” Cô mới muốn kháng nghị, đã bị động tác kế tiếp của anh ngăn lại.
Cừu Liệt không biết từ đâu lấy ra một khẩu súng, họng súng đối diện trái tim cô.
“Đừng nói nhiều lời nữa, Tước Lợi Nhi. Người cùng tôi qua một đêm hôm sau phải bắt đầu thay phiên lên giường cùng tín đồ khác, cái này gọi là ‘chia xẻ’, cũng là nguyên nhân các tín đồ cam nguyện ở đây, đêm nay nếu cô không đi, ngày mai sẽ không đi được.” Anh lạnh lùng nói.
“Chia…… sẻ?” Tước Lợi Nhi kinh hô một tiếng.
“Kỳ thật mê dược của Phương Tư chỉ làm tinh thần người ta tan rã mà thôi. Ông ta là lợi dụng dục vọng nguyên thủy cùng tâm linh yếu ớt của con người để khống chế tín đồ, cũng dùng việc tôi biến thành báo để chứng minh sự tồn tại của báo thần, lại dùng ma lực dẫn đường từng tín đồ trầm luân trong tính dục, sau đó vận dụng phương thức thôi miên đem mầm móng nguyện trung thành với Tịnh Linh hội chôn sâu trong lòng tín đồ, đây là nguyên nhân chính các tín đồ phải ở nơi này ba tháng. Đợi cho bọn họ trở lại cuộc sống của mình, tất cả bọn họ liền thành người ủng hộ Phương Tư, hàng tháng sẽ cố định gửi tiền cho Tịnh Linh hội, trên danh nghĩa là đóng góp, thực tế lại là bị bắt tiến cống.”
Tước Lợi Nhi càng nghe càng kinh ngạc, đối với việc ác của Phương Tư cũng càng thống hận.
“Về phần người ba tháng sau vẫn còn tư tưởng của bản thân, không dễ bị Phương Tư khống chế, cũng đừng nghĩ đến rời khỏi nơi này, Phương Tư sẽ khiến những người này chết thật thảm. Mà sáu người lần trước bỏ trốn, trong đó có một kẻ là phóng viên trà trộn vào muốn đăng chuyên của Tịnh Linh hội lên báo, hắn giựt giây năm tín đồ khác trốn về San Francisco, nghĩ rằng như vậy có thể cắt đứt quan hệ cùng Tịnh Linh hội…… Kết quả, bọn họ không một người sống, tất cả đều bị tôi tiêu diệt……” Anh cúi đầu nhìn tay mình, đôi tay này thoạt nhìn tuy rằng trắng nõn thon dài, nhưng đã nhuộm máu cả đời cũng rửa không sạch.
“Cừu Liệt……” Tước Lợi Nhi bỗng nhiên vì anh cảm thấy bi thương.
“Cho nên chọc tới Tịnh Linh hội là chuyện của kẻ ngu xuẩn không muốn sống, cho dù câu lạc bộ linh lực sức mạnh lớn, ở hòn đảo biệt lập này, một mình cô sẽ không phải là đối thủ của Phương Tư……”
“Còn anh thì sao?” Cô thốt ra những lời này.
“Tôi?” Anh ngây ngốc.
“Tôi và anh, hai người chúng ta cùng nhau đối phó Phương Tư!” Cô hy vọng cứu anh ra khỏi hắc ngục này.
“Chúng ta? Đừng nói xàm!” Anh cười ha ha, chẳng qua trong tiếng cười tràn ngập bất đắc dĩ.
“Vì sao anh không nghĩ cách rời khỏi nơi này? Vì sao cam tâm trở thành vũ khí giết người cùng gạt người của Phương Tư? Vì sao?” Cô vươn tay cầm cổ tay anh, ngẩng đầu kích động nhìn anh.
“Bởi vì…… là ông ta nuôi lớn tôi…… bởi vì tôi từ nhỏ đã đồng ý đem linh hồn giao cho ông ta…… bởi vì có dây xích này, tôi vô luận đi đến chân trời góc biển đều trốn không thoát khỏi lòng bàn tay ông ta!” Anh một tay dùng sức kéo lấy dây xích đen trên cổ, tóc đen vì chấn động mà rủ xuống, vẻ mặt phẫn nộ không thôi.
“Cừu Liệt!” Cô bị bộ dáng của anh làm hoảng sợ, vội vàng ngăn cản anh làm bị thương bản thân.
Cô đã sớm chú ý tới sợi dây xích trên cổ mà anh không lúc nào không đeo, lúc đầu cô còn tưởng rằng là trang sức đang thịnh hành, giờ mới biết đó thì ra là vật để Phương Tư trói buộc anh.
Cừu Liệt tránh tay cô ra, tay phải giơ cao cây súng, chỉ vào trán cô, trầm giọng nói: “Hiện tại cô nên biết tình cảnh của bản thân chứ? Tôi không có khả năng cùng cô liên thủ phản kháng Phương Tư, tuy rằng tôi cũng hận ông ta, nhưng tôi nhất định sẽ cùng ông ta xuống địa ngục…… Cô đi đi! Thừa dịp Phương Tư còn chưa phát hiện cô đi mau!”
Tước Lợi Nhi lẳng lặng nhìn anh, cô rốt cục cũng có chút hiểu anh, anh là một con thú bị vây hãm ở nơi hắc ám này, cho đến khi chảy hết giọt máu cuối cùng mới có thể có được tự do.
Biện pháp duy nhất để cứu tất cả mọi người, đại khái là đem Phương Tư giết đi!
“Đi!” Cừu Liệt cầm súng ý bảo cô rời đi.
Thuận theo Cừu Liệt ra khỏi phòng, Tước Lợi Nhi mặc dù bị anh dùng súng uy hiếp, trong đầu vẫn không ngừng nghĩ phải như thế nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ của cô, gồm san bằng giáo hội kém cỏi này.
Cô sẽ không dễ dàng buông tha như vậy, bởi vì cô là “Thần Toán” có tiếng ngoan cố, điểm ấy, tin tưởng Cừu Liệt không lâu sẽ nhận thấy.
Trên người Tước Lợi Nhi cũng mặc áo bào trắng, cô bị dẫn đến trước tế đàn, năm cô gái khác đã sớm vào chỗ, vẻ mặt trang nghiêm nhìn mặt đất, thấy cô cũng không ngẩng đầu chào hỏi, khác hẳn dáng vẻ nhảy nhót cùng hưng phấn lúc chiều vừa bước lên đảo của các cô.
Tước Lợi Nhi lại nhìn các cô thêm một cái, đối với việc các cô trầm mặc khác thường cảm thấy lo lắng, dáng vẻ của các cô ấy lúc này cùng những người ngồi phía sau giống nhau như đúc, thoạt nhìn hờ hững, đờ đẫn, không có hỉ nộ ái ố.
Chuyện gì đã xảy ra? Sẽ không phải là bị bỏ thuốc chứ?
Cừu Liệt muốn cô đừng uống canh trong bữa tối, hay là thuốc mê ở trong canh?
Cô ôm hoài nghi, giả bộ giống mọi người cúi đầu cầu nguyện, yên lặng xem xét.
Không lâu sau, tế điển bắt đầu, đèn đột nhiên sáng ngời, giáo chủ Tịnh Linh hội Phương Tư dưới sự dìu đỡ của Rita chậm rãi đi ra từ sau đàn tế, tay cầm một cây trượng dài, khoác một cái áo choàng trắng dài chấm gót kéo lê trên đất, phát ra tiếng xột xoạt, trên đầu ông ta đội mũ giống Giáo hoàng, uy nghiêm đứng trước mặt mọi người.
Tước Lợi Nhi lặng lẽ giương mắt nhìn trộm, bị nếp nhăn che kín mặt ông ta làm giật mình nhảy dựng, cô như thế nào cũng không nghĩ đến giáo chủ Tịnh Linh hội Phương Tư lại là một ông già yếu ớt thoạt nhìn tùy thời đều có thể đi báo danh như vậy!
Phương Tư đứng sau đàn tế, dùng giọng nói già nua nhưng âm vang mười phần nói: “Tế điển hôm nay là để nghênh đón tín đồ mới gia nhập, từ hôm nay trở đi, sáu người này sẽ cùng chúng ta thể nghiệm cực lạc nhân sinh, đạt tới cảnh giới tự do không bị trói buộc.”
Các tín đồ vốn cúi đầu không nói đều nhiệt liệt vỗ tay, Tước Lợi Nhi liếc nhìn năm cô gái bên cạnh, trong mắt các cô đều tỏa ra sự sùng kính mãnh liệt, phảng phất như lời Phương Tư nói đều là chân lý, làm các cô cảm động sâu sắc.
“Bây giờ, chúng ta mời báo thần đến nghiệm thu tâm linh thuần khiết hiến cho nó cùa sáu cô gái này.” Phương Tư giơ gậy chống lên, chỉ vào phù điêu hình báo sau tế đàn, trên gậy chống bỗng nhiên xuất hiện ánh sáng đỏ, cùng báo mắt chiếu rọi, lúc này, phù điêu hình báo đột nhiên lui về phía sau, phía dưới lộ ra một mật đạo tròn.
Tước Lợi Nhi ngẩng đầu nhìn chằm chằm, bị tiếng gầm nhẹ từ trong mật đạo làm kinh hãi.
Tiếng đó rất quen thuộc! Sẽ không phải là……
Cô còn chưa nghĩ xong, một bóng đen liền từ mật đạo bay vọt ra, các tín đồ đều phủ phục hai tay vái lạy, trong miệng lẩm bẩm: “Báo thần!”
Thân hình thon dài đen bóng hiện ra, một đôi kim đồng trong suốt phát ra sự sắc bén khiếp người, mang theo sự cao ngạo gầm nhẹ, xuất hiện trước mọi người là một con báo đen cao lớn uy vũ.
Tước Lợi Nhi ngây ngốc nhìn nó, không dám khẳng định đây có phải là con báo đen đêm đó bị thương hay không, cho nên đứng yên tại chỗ.
Định quan sát chân sau nó có vết thương hay không, không phát hiện mình là người duy nhất trong đám tín đồ không quỳ lạy.
Phương Tư thấy Tước Lợi Nhi đứng như hạc trong bầy gà, đối với hành vi của cô cảm thấy khả nghi, đôi mắt chặt chẽ trừng cô, thấp giọng hỏi Rita bên cạnh: “Cô ta là ai?”
Rita xem tư liệu trong tay. “Cô ta là người thừa kế của tập đoàn tài chính Ngải thị Tước Lợi Nhi Ngải Lãng.”
“Oh? Con gái của Folsom Ngải Lãng à.” Phương Tư gật gật đầu, ông đối với tiền tài quyền thế khổng lồ của tập đoàn tài chính Ngải thị mơ ước thật lâu, hiện tại có con bài Tước Lợi Nhi này, muốn khống chế Folsom liền dễ dàng hơn.
Bất quá…… Vì sao trên người cô gái này có linh khí kỳ dị? Đôi mày trắng của ông ta nhíu lại, đôi mắt xám híp thành đường thẳng.
Kim đồng của báo đen đảo qua Tước Lợi Nhi, đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, các tín đồ quá sợ hãi, nghĩ rằng báo thần tức giận, tất cả đều vội vàng quỳ gối.
Tước Lợi Nhi bị tiếng gầm của nó đánh thức, thấy Phương Tư đang nhìn chằm chằm mình, lúc này mới tỉnh ngộ mình đã quên quỳ xuống, cô lập tức quỳ gối khom người, học người bên cạnh cùng nhau quỳ lạy.
“Bây giờ, báo thần sẽ nghiệm thu linh hồn sáu tín đồ mới gia nhập này có thuần khiết hay không, Cica!” Thánh nữ Rita gọi Cica anh tuấn kia vào trước tế đàn.
“Dạ!” Cicala kéo một cô gái bên cạnh Tước Lợi Nhi đi lên tế đàn.
“Cởi quần áo cô ta.” Rita nói, gương mặt lãnh diễm không có chút tươi cười.
Cica cởi sạch quần áo của cô gái kia, toàn thân trần như nhộng, bảo cô ấy nằm xuống trên tế đàn hình chữ nhật. Cô gái kia không có thái độ gì mặc người sắp đặt, đối với việc mình không một mảnh vải tuyệt không để ý.
Tước Lợi Nhi mở to mắt, kinh ngạc nhìn một màn quỷ dị này. Bọn họ muốn làm gì?
Sau đó, báo đen chậm rãi đi vòng quanh cô gái kia, vòng vài vòng, gầm nhẹ một tiếng, trở lại chỗ cũ.
Cica bắt đầu cởi áo bào trắng, lõa thân trên bò lên đàn tế, chồm lên trên người cô gái kia, tay chậm rãi sờ soạng vào giữa hai chân cô gái kia……
Ông trời! Cũng không phải là tuyển tú! Những người này đến tột cùng đang làm cái quỷ gì?
Tước Lợi Nhi phẫn nộ đứng lên, đối với loại nghi thức ghê tởm này cũng nhìn không được nữa.
“Các người……” Cô mới định lên tiếng ngăn cản, báo đen lại vô thanh vô tức đánh tới cô, áp đảo cô.
“Báo thần tức giận!” Các tín đồ sợ tới mức đều chạy trốn, trong miệng càng không ngừng ồn ào.
Tước Lợi Nhi hai tay ngăn trở công kích của báo đen, trong lúc này cô không thể sử dụng niệm động lực, chỉ dùng tay không cùng móng vuốt của báo đen đánh nhau, nhưng, cô không nghĩ tới sức mạnh của báo đen lại lớn như vậy, bị nó ngăn chận căn bản không thể động đậy.
Toàn bộ nghi thức bị cắt ngang, nét mặt già nua của Phương Tư bình tĩnh, quay đầu nhìn Rita một cái.
Rita thấy thế vươn hai tay hô to: “Im lặng!” Sau đó đi xuống tế đàn.
Báo đen phút chốc quay đầu rống cô ta một tiếng, tựa hồ muốn cô ta thối lui.
“Giáo chủ……” Rita quay đầu hướng Phương Tư xin chỉ thị.
“Xem nó muốn làm gì.” Phương Tư ra lệnh.
Báo đen thả người nhảy lên, hé miệng, liếm liếm tay Tước Lợi Nhi, giống như vô cùng thân thiết.
“Báo thần chọn cô gái này!” Phương Tư lí giải.
Rita sắc mặt đại biến, mị nhãn chằm chằm trừng Tước Lợi Nhi, địch ý nảy sinh.
Tước Lợi Nhi như rơi vào mây mù căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, cô kinh ngạc nhìn báo đen, không khỏi sờ sờ lông nó, coi hành vi của báo đen trở thành sự cảm kích của nó vì cô đã cứu nó.
“Chờ tế điển chấm dứt, để cô ấy vào phòng báo thần hầu hạ.” Phương Tư mỉm cười.
Rita im lặng rất lâu mới nghiêm mặt trả lời: “Dạ.”
Cái gì? Hầu hạ? Tước Lợi Nhi cúi đầu nhìn báo đen, không quá xác định “hầu hạ” của bọn họ là ý gì.
Báo đen ngẩng đầu nhìn vẻ hoang mang của cô, trong đôi mắt vàng trong suốt có ý cảnh cáo.
Nó muốn nói gì? Muốn cô đừng làm bậy sao? Là chủ nhân Cừu Liệt của nó muốn nó coi chừng cô sao? Ánh mắt quen thuộc kia lại làm cô nghĩ đến Cừu Liệt, cô thật muốn biết anh ta hiện đang ở nơi nào.
Nghi thức lại tiếp tục, Tước Lợi Nhi chịu đựng cảm giác buồn nôn, trơ mắt nhìn Cica đùa nghịch cô gái kia, liều mình đè nén xuống phẫn nộ mãnh liệt trong lòng, cô thề, cô muốn đem những người đáng thương này tất cả đều cứu ra.
Cica đứng lên, sau khi tuyên bố với mọi người cô gái kia là xử nữ, bốn cô gái kế tiếp cũng đều lên đàn nhận thẩm tra.
Tước Lợi Nhi đang lo lắng mình có phải cũng bị thế hay không, thánh nữ Rita lại đi xuống, kéo tay cô, “Đi theo tôi, cô cần chuẩn bị.”
Chuẩn bị cái gì? Cô nghĩ trong lòng, không hỏi ra miệng, bởi vì cô phát hiện những tín đồ này không hỏi gì cả, bọn họ ngoan thuần, không có ý thức tự chủ, hành động xem ra không khác gì người thường, nhưng đầu óc như đang trong trạng thái nghỉ ngơi, nói đơn giản, bọn họ đều thành tượng người, bị lão già tên Phương Tư kia khống chế.
Cho nên cô chỉ im lặng theo sau Rita, đi đến trước cánh cửa đen lần trước đi lầm đến.
“Cô thật may mắn! Báo thần chọn cô, thật sự là đồ báo mù mắt.” Rita mở cửa ra, đẩy mạnh cô vào, miệng phun ra một chuỗi lời nói khó nghe.
Cô ta ghen tị! Tước Lợi Nhi liếc mắt một cái liền nhìn ra, nhưng mà, vì sao?
Gian phòng này so với phòng của cô còn rộng hơn rất nhiều, hơn nữa càng thêm lộng lẫy, màn phủ cùng khăn trải giường trên giường lớn tất cả đều làm bằng vải tốt nhất, danh họa cổ điển, bàn, sô pha cùng tường trang trí, quả thực đều là tác phẩm nghệ thuật, cô không dấu vết xem xét một vòng, không khỏi tò mò, cho một con báo đen ở phòng tốt như vậy không phải quá lãng phí sao?
Càng kì quái là, phòng này không chỉ không hề có mùi động vật, ngược lại còn có mùi hương đặc trưng của nam giới, cảm giác không giống như phòng báo, giống phòng ngủ của đàn ông hơn……
“Thay bộ quần áo này, sau đó ngoan ngoãn ở trên giường chờ báo thần, có điều…… Tôi khuyên cô phải cẩn thận, đừng để bị móng vuốt nó làm bị thương, khi hưng phấn, khí lực sẽ rất lớn.” Rita chua nói xong, xoay người đi ra ngoài, đồng thời cũng đóng cửa lại.
Tước Lợi Nhi cầm chiếc váy lụa đen mỏng như cánh ve lên, lúc này mới giật mình hiểu được cái gọi là hầu hạ của bọn họ là chỉ việc gì, nhất thời mở to mắt, không thể tin lại tồn tại loại tôn giáo biến thái đến mức này.
“Bọn họ muốn mình lên giường với một con báo?” Cô kinh sợ quăng chiếc váy đó lên giường, cả người vì Tịnh Linh hội quỷ bí dâm uế mà khó chịu vô cùng.
“Shit! Đây là cái gì giáo a? Ghê tởm tới cực điểm!” Cô tức giận đến liên tục nguyền rủa, không hề chần chờ đi ra cửa gỗ. Nếu cô tiếp tục đợi ở trong này, khó bảo đảm sẽ không đánh bất tỉnh báo đen.
Tịnh Linh hội toàn giáo không có chỗ nào không chứa tà khí, bắt đầu từ khi cô đến tòa cổ bảo này, tai nghe mắt thấy tất cả đều là chuyện hoang đường đến cực điểm.
Cô rốt cuộc nhịn không nổi nữa, đêm nay cô sẽ tiêu hủy động ma này!
Cô lòng đầy căm phẫn đang chuẩn bị dùng niệm động lực rời khỏi nơi quỷ quái này, cửa lại mở ra, báo đen nhẹ nhàng không tiếng động đi đến, Cica ở sau lưng nó đang cầm một cái chậu thủy tinh, trong chậu có mảnh vải trắng, hắn đem mấy thứ đó đặt ở đầu giường, cúi đầu chào báo đen rồi lui ra ngoài.
Tước Lợi Nhi nhìn khối vải kia, lại nhìn nhìn báo đen, hảo cảm đối với báo đen đang từ từ biến mất, sớm biết rằng nó chỉ là đồ súc sinh biến thái, nên nhân lúc nó bị thương mà làm thịt luôn.
Báo đen tựa hồ nhìn thấu ý nghĩ của cô, lộ ra vẻ mặt quỷ dị với cô, sau một lúc lâu mới đi thẳng ra sau bình phong ở góc phòng.
Tước Lợi Nhi ngẩn ngơ, không phải cô đa tâm, cô tổng cảm thấy con báo đen này thường lộ ra vẻ mặt chỉ con người mới có, đồ tà môn.
“Này! Mày trốn đi làm gì? Ta nói cho mày biết, ta sẽ không giống đứa ngốc mặc các ngươi làm càn!” Cô đi về phía bình phong, tính trút giận lên báo đen trước.
“Đừng tới đây!” Giọng một người đàn ông quát bảo cô không được đi tới.
Tước Lợi Nhi kinh hãi thiếu chút nữa té ngã, cô cứng người tại chỗ, không hề chuẩn bị tâm lý nghe báo mở miệng nói chuyện.
“Đừng tới đây, Tước Lợi Nhi.”
Giọng nói lại vang lên lần nữa, Tước Lợi Nhi lại bị giọng nói quen thuộc kia làm kinh hãi đến choáng váng, đầu lưỡi khô cứng.
Cừu…… Cừu Liệt? Anh ta làm sao có thể ở trong này?
Cừu Liệt từ sau bình phong đi ra, trên người chỉ mặc một cái áo tắm đen, thân thể cao gầy cùng mái tóc đen hỗn độn khiến dã tính khác biệt với người bình thường hoàn toàn hiển lộ, mà đôi mắt màu nâu của anh đang tỏa ra ánh sáng xinh đẹp, khóe miệng giễu cợt khẽ nhếch, thu hết khiếp sợ của Tước Lợi Nhi vào trong đáy mắt, như đã sớm đoán được phản ứng của cô.
“Anh……..” Tước Lợi Nhi nháy mắt mấy cái, nhìn chằm chằm anh một lát, rồi vọt tới sau bình phong, lớn tiếng hỏi: “Báo đen đâu?”
Báo đen đi ra sau bình phong, kết quả đi ra là Cừu Liệt, logic đơn giản như vậy hẳn sẽ không làm khó được chỉ số thông minh của cô, nhưng mà, cô thật sự không thể tin chuyện nhảm nhí này lại có thể xuất hiện trước mắt cô!
Cừu Liệt hai tay khoanh trước ngực, ung dung hỏi: “Cô nói xem?”
“Ông trời! Anh…… Anh cùng báo đen……” Tước Lợi Nhi lại xông đến trước mặt anh ta, dùng giọng nói ngạc nhiên nghi ngờ thì thào tự nói.
“Tôi chính là báo đen.” Cừu Liệt hiện lên nụ cười lạnh lùng, thản nhiên đi đến bên giường ngồi xuống.
“Anh chính là báo đen?” Đầu cô lần đầu tiên thắt chặt, ngây ngốc lặp lại lời anh nói.
“Vì sao cô lại bất ngờ như vậy? Cô hẳn đã sớm có cảm giác, không phải sao?” Hai tay anh chống trên nệm, bộ ngực trơn nhẵn rắn chắc vì áo tắm hé mở mà lộ ra.
Tước Lợi Nhi bắt đầu hồi tưởng cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy anh ta. Đúng vậy, anh ta khi đó liền cho cô một loại cảm giác mơ hồ hỗn loạn, ít nhất một lần trong đầu cô, đã có nghĩ đến sự liên hệ giữa anh và báo đen.
Song, khi anh nói anh là chủ nhân của báo đen, cô tự nhiên đem liên hệ này trở thành quan hệ giữa chủ nhân cùng sủng vật, không truy cứu nữa.
Không nghĩ tới…… Không nghĩ tới……
Như muốn xác nhận sự thật, cô bỗng đi đến trước mặt anh, cũng không nghĩ hành động của mình quá mức khiêu khích, liền ngồi xổm xuống sờ soạng chân anh.
“Này, cô muốn làm gì?” Giờ đổi thành Cừu Liệt giật mình hoảng hốt.
“Tôi muốn nhìn vết thương trên đùi anh!” Báo đen bị thương ở chân sau, nếu anh ta là báo đen, hẳn cũng sẽ có vết thương.
“Không ai nói với cô sờ chân một người đàn ông như vậy sẽ dẫn đến hậu quả gì sao?” Anh ái muội cúi đầu nhìn cô.
“Hậu quả gì?” Cô đơn thuần nghĩ muốn nghiệm chứng thân phận anh, bởi vậy tay tiếp tục đẩy áo tắm anh lên, tìm kiếm vết thương.
Cừu Liệt âm thầm hít một hơi, bị hành động vô cùng thân thiết của cô làm tâm tư lay động. Vì mê hoặc nữ tín đồ, anh đã cùng không ít phụ nữ lên giường, đối với sự âu yếm giữa nam nữ đã sớm tê liệt, nhưng vì sao tay Tước Lợi Nhi chỉ nhẹ nhàng lướt qua đùi lại khiến tim anh nhảy loạn?
“Tôi trước nói cho cô biết, trên người tôi ngoại trừ cái áo tắm này, cái gì cũng không có mặc.” Anh ra vẻ trấn định nhắc nhở.
“Phải không?” Cô không chút tập trung trả lời, nhìn không thấy vết thương cô không cam lòng.
“Cô……” Cừu Liệt còn muốn cảnh cáo cô đừng xằng bậy, ánh mắt vừa chuyển, đúng lúc thoáng nhìn thấy cái lỗ giám thị trên nóc nhà, anh biết Phương Tư đa nghi hoặc Rita vô cùng có khả năng giám thị nhất cử nhất động của bọn họ, vì thế anh kéo Tước Lợi Nhi, xoay người một cái, đem cô đặt trên người, nhanh chóng hôn cánh môi phấn nộn cô.
Tước Lợi Nhi mở to hai mắt, bị nụ hôn đột nhiên này làm bối rối lúng túng.
Anh làm cái gì vậy? Hai chữ “hầu hạ” phút chốc sáng lên trong đầu, cô đột nhiên run lên một chút.
Anh ta nghiêm túc? Thượng đế!
Ước chừng sau một phút đồng hồ sửng sốt cô mới nghĩ đến phải giãy dụa. “Cừu Liệt…… Anh…… Anh đừng làm càn!” Cô vặn vẹo khuôn mặt, tránh môi anh giận dữ mắng.
“Đừng cử động! Cũng đừng tùy tiện sử dụng niệm động lực của cô, tôi sẽ không làm gì cô, chỉ là hiện tại có thể có người đang quan sát cô cùng báo thần lên giường, cô nhẫn nại phối hợp một chút thì tốt hơn.” Anh không buông cô ra, chỉ đem môi tựa vào tai cô thấp giọng.
“Có người…… nhìn lén?” Một cảm giác tê dại chạy dọc sống lưng, cô bị hơi thở gần gũi của anh khiến mang tai đỏ lên như say rượu.
Cô tuy rằng thường xuyên ở chung cùng Huyễn Dạ Thần Hành và Lôi Xiết, hơn nữa ôm nhau chơi đùa đụng chạm tay chân cũng không ít, nhưng chưa bao giờ xuất hiện cảm giác run rẩy cùng ngượng ngùng giống lúc này.
“Phải, đây là làm theo thông lệ…… thật xin lỗi, vì miễn cho cô ở tế đàn bại lộ thân phận, đành phải dùng cách này tránh sự nghi ngờ của Phương Tư……” Anh ôm thân hình mềm mại của cô, miệng mặc dù nói như vậy, lại bị mùi thơm con gái từ cơ thể cô kích động nhịn không được hôn xuống gáy cô.
“Các người…… Các người căn bản là…… tôn giáo biến thái lại ghê tởm…… tôi mới không sợ Phương Tư……” Cô bị phản ứng kỳ dị trong cơ thể dọa choáng váng, không chỉ không kháng cự anh ôm hôn, còn rơi vào trạng thái hồ đồ ý loạn tình mê.
“Vừa rồi nếu cô đại náo, tôi cam đoan cô cùng người cô muốn cứu tất cả đều chết ở đây……” A! Cô làm cho người ta rất mê muội. Một nửa lý trí trong đầu Cừu Liệt cùng cô đối thoại, nhưng một nửa khác lại nhanh chóng bị dục niệm điên cuồng chinh phục.
Gương mặt thanh lệ ngây thơ của cô gần trong gang tấc, mái tóc nâu mềm lướt qua tai anh, thân thể mềm mại nhỏ nhắn yểu điệu cách quần áo cùng anh cọ sát, khí nóng trong hơi thở tỏa ra đủ để phá hủy ý chí của bất kì người đàn ông nào.
“Tôi mới……” Cô còn muốn phản bác, nhưng nói chưa ra miệng liền luân hãm trong nụ hôn điên cuồng của Cừu Liệt.
Làn sóng rung động đầu tiên còn chưa biến mất, làn sóng rung động thứ lại đánh tới khiến cô trở tay không kịp.
Không phải nói diễn trò thôi sao? Vì sao Cừu Liệt lại dùng…… dùng phương thức này hôn cô?
Anh đẩy miệng cô ra, đầu lưỡi khí phách xâm nhập vào miệng cô, khẽ vượt qua răng cô, quấn lấy đầu lưỡi cô, kịch liệt đòi hỏi sự hưởng ứng của cô. Mà tay anh lại lặng lẽ từ eo luồn vào trong áo cô, tìm kiếm nơi nữ tính rất tròn cùng no đủ độc hữu của cô…… Dục hỏa tựa hồ càng không thể vãn hồi!
“Cừu Liệt…… Cừu Liệt!” Tước Lợi Nhi bị sự cuồng mãnh của anh làm bừng tỉnh, cô dùng sức đẩy anh ra, hét lớn một tiếng.
Cừu Liệt khởi động thân trên, thở dốc ồ ồ không yên, dùng ánh mắt cuồng dã mãnh liệt nhìn cô, không thể lập tức thu hồi dục vọng đã tiết ra.
“Anh…… Anh quá nhập vai rồi…… tỉnh táo chút đi!” Cô cũng vì tim đập nhanh mà giọng nói khàn khàn.
Đáng chết! Cừu Liệt dần dần bình phục, tay trái cào tóc, ngã xuống bên cạnh.
Mình điên rồi! Con mẹ nó giống như thú vật! Anh tự trách chửi mắng trong lòng.
Tước Lợi Nhi từ trên giường ngồi dậy, tay run run kéo lại quần áo của mình, nghĩ không ra nên nói cái gì, sự thông minh lúc bình thường tất cả đều quên không còn một mảnh, phần đầu óc chỉ huy ngôn ngữ đã sớm đóng cửa trước thời hạn.
“Thật xin lỗi, vào những trường hợp đặc biệt tôi không khống chế được bản thân.” Nằm ngửa nhìn trần nhà, anh trầm thấp nói. Dã tính của báo trong cơ thể thường khó có thể khống chế, đây là sự phiền phức lớn nhất đối với anh.
Cô không trả lời, quay đầu, bỗng dưng thấy đùi trái ngoài áo tắm của anh có vết đạn mới.
“A! Miệng vết thương ở đây! Thật là anh! Anh thật sự chính là con báo đen kia.” Cô không khỏi vươn tay vuốt vết thương kia, vậy mới chính thức tin tưởng chuyện anh là báo đen.
Cừu Liệt bắt lấy tay cô, nhẹ nhàng dời đi, dùng giọng nhẫn nại nói: “Đừng chạm loạn! Tước Lợi Nhi, tôi đối với sự đụng chạm của cô rất mẫn cảm, nếu cô muốn bình yên vượt qua đêm nay, tốt nhất đừng tiếp cận tôi.”
Nghĩ đến nụ hôn nồng nhiệt cuồng dã của anh, Tước Lợi Nhi lại đỏ hai gò má, lập tức thu hồi tay bị anh cầm.
Cô sao lại thất thố như thế? Cô tốt nhất làm đầu óc mình trở nên tỉnh táo, tâm bình khí hòa, miễn cho hai người lại xuất hiện trường hợp xấu hổ. Lại nói tiếp, cô cùng anh bất quá cũng chỉ gặp nhau ba lần mà thôi, dục vọng vừa rồi nảy sinh giữa hai người thật rất không có đạo lý.
“Tôi nghĩ, chúng ta tốt nhất nên nói chuyện. Cừu Liệt, nếu anh chịu giúp tôi, như vậy chúng ta sẽ không phải là kẻ địch, anh có thể đem chuyện liên quan đến Tịnh Linh hội nói cho tôi biết không?” Thanh thanh cổ họng, cô ngồi xếp bằng trên giường hỏi anh.
“Có thể nói tôi mới nói cho cô, chúng ta tuy rằng không phải địch, nhưng cũng không phải bạn bè.” Anh cong khuỷu tay trái chống đầu, nghiêng người nằm bên kia giường, không chút để ý vạt trước áo tắm đã chạy đến bên hông.
Tước Lợi Nhi thẳng đến lúc này mới lĩnh ngộ dáng vẻ đàn ông gợi cảm là như thế nào. Cô phát hiện vẻ anh tuấn của Cừu Liệt còn có mị lực gợi cảm không gì sánh nổi, có lẽ là do thể chất nửa người nửa thú, nhất cử nhất động của anh thường mang theo sự tao nhã ung dung cùng kiêu căng bất tuân mà chỉ báo mới có, dưới vẻ ngoài bình tĩnh là sự sắc sảo tùy thời bộc phát, lúc nào cũng có thể trong nháy mắt tiêu diệt đối thủ.
“Không sao, anh có thể nói một ít là tốt rồi.” Cô mỉm cười. Có lẽ bọn họ không thể coi như bạn bè, nhưng cô biết anh không ghét cô, nếu không sẽ không giúp cô.
“Tôi đây trước xử lý miếng vải trắng này một chút.” Anh nói xong đi xuống giường, cầm lấy miếng vải trắng kia, dùng răng cắn nát ngón tay, nhỏ xuống vài giọt máu, máu đỏ tươi rơi trên vải trắng tựa như màu đỏ của tường vi.
“Cừu Liệt! Anh đang làm gì?” Cô cả kinh nói.
“Chứng minh cô là xử nữ.” Anh khinh thường nhếch miệng, đem vải trắng quăng vào chậu.
“Dùng…… Như vậy có thể chứng minh?” Vớ vẩn!
“Đương nhiên, còn phải tự mình kiểm nghiệm……” Anh đi trở về giường, cười đầy hàm ý với cô.
“Các người rất kỳ quái, chứng minh chúng tôi là xử nữ thì thế nào?” Cô nổi giận đùng đùng.
“Xử nữ vào ba ngày sau khi nghi thức tế điển chấm dứt sẽ bị lấy máu, để báo thần cùng giáo chủ uống.” Anh ngồi gần cô, nhưng thật cẩn thận không đụng tới cô.
“Dùng để uống? Ngay cả anh cũng uống?” Cô căng thẳng.
“Trước kia từng uống qua, sau đó không uống nữa, tôi mới hai mươi ba tuổi, không giống Phương Tư cần như vậy.” Anh lạnh lùng chế giễu.
“Các người…… tất cả đều có bệnh! Khoa học chưa bao giờ chứng minh được máu xử nữ có thể dưỡng nhan!”
“Khoa học xác thực không có, nhưng ma lực Phương Tư có.” Anh liếc cô.
“Ma lực?” Cái lão già ghê tởm kia có pháp thuật?
“Đúng vậy, cách ba tháng, ông ta phải dùng máu xử nữ để bồi bổ nguyên khí.”
“Có tác dụng sao?”
“Có lẽ.” Anh vẻ mặt nguội lạnh, không có chút đồng tình.
“Tôi tuyệt đối không thể mặc kệ những cô gái kia cứ như vậy không chút ý nghĩa mà chết đi!” Cô kiên định nói.
“Vậy xin hỏi bằng một mình cô làm thế nào có thể cứu ra nhiều người như vậy?”
“Đầu tiên đương nhiên phải làm bọn họ tỉnh táo lại.” Cô xoay người đối mặt anh, đến gần hỏi: “Các người cho tín đồ uống thuốc gì?”
Cừu Liệt yên lặng nhìn chăm chú vào cô, bỗng nhiên nở nụ cười.
“Cô giống như là sứ giả chính nghĩa, đến giải cứu một đống người đáng thương, nhưng cô đã quên tôi cũng là một trong những kẻ khốn kiếp đó, chính tà bất lưỡng lập, tôi rất lấy làm kỳ quái vì sao chúng ta có thể ngồi ở đây nói chuyện phiếm, mà cô lại còn hỏi tôi chuyện giáo hội của chúng tôi.”
“Anh không phải kẻ khốn, Cừu Liệt.” Cô không xem nhẹ sự chua sót trong lời anh nói. Anh có lẽ có cổ khí âm tà, nhưng linh lực của cô lại nói cho cô biết lòng anh không xấu.
“Phải không? Tôi là báo thần của Tịnh Linh hội, trên tay nhuộm đầy máu tươi của rất nhiều kẻ rời khỏi đây, lần đầu tiên cô gặp tôi, tôi vừa giải quyết một tên phản đồ định thoát ly Tịnh Linh hội.” Anh cười lạnh.
“Đó không phải ý của anh chứ?” Cô hoài nghi là Phương Tư khống chế tất cả.
“Sao cô biết không phải?” Anh nhướng mi, ánh mắt biến lạnh.
“Nếu anh thật sự xấu xa sẽ không giúp tôi.” Cô mỉm cười với anh.
Cừu Liệt ngưng mắt nhìn cô, bỗng tiến đến gần cô, đem cô đẩy ngã trên giường, hai tay chống song song bên tai cô, cúi đầu nhìn cô, châm chọc nói: “Nếu tôi giúp cô là vì hưởng thụ cô thì sao?”
“Nhưng anh không có! Nếu không vừa rồi anh sẽ không ngừng lại.” Đôi mắt trong veo của cô giống như nhìn thấu hết thảy.
“Đáng chết!” Anh khẽ nguyền rủa một tiếng, xoay người trên giường, phẫn nộ đấm một quyền lên tường. Sự ngây thơ của cô cùng tội lỗi của anh vừa vặn đối lập, chẳng lẽ đây là nguyên nhân cô hấp dẫn anh?
“Cừu Liệt, nói cho tôi biết thuốc giải mê dược của các người để ở đâu, được không?” Cô cũng nhảy lên giường, kéo tay áo anh.
“Cho dù nói cho cô biết cũng vô ích.” Anh phiền muộn nói.
“Tôi sẽ nghĩ cách.” Cô cố chấp.
Cừu Liệt nắm hai vai cô, đem cô áp sát vào tường, ác độc nói: “Nghe đây! Tôi ở tế đàn ra tay cứu cô là vì muốn cô tối nay liền cút khỏi đảo nhỏ này, đừng vọng tưởng chuyện cứu người nữa. Bây giờ, cô đi theo tôi ra khỏi tòa thành, một phút cũng đừng lưu lại!”
“Tôi không ──” Cô mới muốn kháng nghị, đã bị động tác kế tiếp của anh ngăn lại.
Cừu Liệt không biết từ đâu lấy ra một khẩu súng, họng súng đối diện trái tim cô.
“Đừng nói nhiều lời nữa, Tước Lợi Nhi. Người cùng tôi qua một đêm hôm sau phải bắt đầu thay phiên lên giường cùng tín đồ khác, cái này gọi là ‘chia xẻ’, cũng là nguyên nhân các tín đồ cam nguyện ở đây, đêm nay nếu cô không đi, ngày mai sẽ không đi được.” Anh lạnh lùng nói.
“Chia…… sẻ?” Tước Lợi Nhi kinh hô một tiếng.
“Kỳ thật mê dược của Phương Tư chỉ làm tinh thần người ta tan rã mà thôi. Ông ta là lợi dụng dục vọng nguyên thủy cùng tâm linh yếu ớt của con người để khống chế tín đồ, cũng dùng việc tôi biến thành báo để chứng minh sự tồn tại của báo thần, lại dùng ma lực dẫn đường từng tín đồ trầm luân trong tính dục, sau đó vận dụng phương thức thôi miên đem mầm móng nguyện trung thành với Tịnh Linh hội chôn sâu trong lòng tín đồ, đây là nguyên nhân chính các tín đồ phải ở nơi này ba tháng. Đợi cho bọn họ trở lại cuộc sống của mình, tất cả bọn họ liền thành người ủng hộ Phương Tư, hàng tháng sẽ cố định gửi tiền cho Tịnh Linh hội, trên danh nghĩa là đóng góp, thực tế lại là bị bắt tiến cống.”
Tước Lợi Nhi càng nghe càng kinh ngạc, đối với việc ác của Phương Tư cũng càng thống hận.
“Về phần người ba tháng sau vẫn còn tư tưởng của bản thân, không dễ bị Phương Tư khống chế, cũng đừng nghĩ đến rời khỏi nơi này, Phương Tư sẽ khiến những người này chết thật thảm. Mà sáu người lần trước bỏ trốn, trong đó có một kẻ là phóng viên trà trộn vào muốn đăng chuyên của Tịnh Linh hội lên báo, hắn giựt giây năm tín đồ khác trốn về San Francisco, nghĩ rằng như vậy có thể cắt đứt quan hệ cùng Tịnh Linh hội…… Kết quả, bọn họ không một người sống, tất cả đều bị tôi tiêu diệt……” Anh cúi đầu nhìn tay mình, đôi tay này thoạt nhìn tuy rằng trắng nõn thon dài, nhưng đã nhuộm máu cả đời cũng rửa không sạch.
“Cừu Liệt……” Tước Lợi Nhi bỗng nhiên vì anh cảm thấy bi thương.
“Cho nên chọc tới Tịnh Linh hội là chuyện của kẻ ngu xuẩn không muốn sống, cho dù câu lạc bộ linh lực sức mạnh lớn, ở hòn đảo biệt lập này, một mình cô sẽ không phải là đối thủ của Phương Tư……”
“Còn anh thì sao?” Cô thốt ra những lời này.
“Tôi?” Anh ngây ngốc.
“Tôi và anh, hai người chúng ta cùng nhau đối phó Phương Tư!” Cô hy vọng cứu anh ra khỏi hắc ngục này.
“Chúng ta? Đừng nói xàm!” Anh cười ha ha, chẳng qua trong tiếng cười tràn ngập bất đắc dĩ.
“Vì sao anh không nghĩ cách rời khỏi nơi này? Vì sao cam tâm trở thành vũ khí giết người cùng gạt người của Phương Tư? Vì sao?” Cô vươn tay cầm cổ tay anh, ngẩng đầu kích động nhìn anh.
“Bởi vì…… là ông ta nuôi lớn tôi…… bởi vì tôi từ nhỏ đã đồng ý đem linh hồn giao cho ông ta…… bởi vì có dây xích này, tôi vô luận đi đến chân trời góc biển đều trốn không thoát khỏi lòng bàn tay ông ta!” Anh một tay dùng sức kéo lấy dây xích đen trên cổ, tóc đen vì chấn động mà rủ xuống, vẻ mặt phẫn nộ không thôi.
“Cừu Liệt!” Cô bị bộ dáng của anh làm hoảng sợ, vội vàng ngăn cản anh làm bị thương bản thân.
Cô đã sớm chú ý tới sợi dây xích trên cổ mà anh không lúc nào không đeo, lúc đầu cô còn tưởng rằng là trang sức đang thịnh hành, giờ mới biết đó thì ra là vật để Phương Tư trói buộc anh.
Cừu Liệt tránh tay cô ra, tay phải giơ cao cây súng, chỉ vào trán cô, trầm giọng nói: “Hiện tại cô nên biết tình cảnh của bản thân chứ? Tôi không có khả năng cùng cô liên thủ phản kháng Phương Tư, tuy rằng tôi cũng hận ông ta, nhưng tôi nhất định sẽ cùng ông ta xuống địa ngục…… Cô đi đi! Thừa dịp Phương Tư còn chưa phát hiện cô đi mau!”
Tước Lợi Nhi lẳng lặng nhìn anh, cô rốt cục cũng có chút hiểu anh, anh là một con thú bị vây hãm ở nơi hắc ám này, cho đến khi chảy hết giọt máu cuối cùng mới có thể có được tự do.
Biện pháp duy nhất để cứu tất cả mọi người, đại khái là đem Phương Tư giết đi!
“Đi!” Cừu Liệt cầm súng ý bảo cô rời đi.
Thuận theo Cừu Liệt ra khỏi phòng, Tước Lợi Nhi mặc dù bị anh dùng súng uy hiếp, trong đầu vẫn không ngừng nghĩ phải như thế nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ của cô, gồm san bằng giáo hội kém cỏi này.
Cô sẽ không dễ dàng buông tha như vậy, bởi vì cô là “Thần Toán” có tiếng ngoan cố, điểm ấy, tin tưởng Cừu Liệt không lâu sẽ nhận thấy.“Thật xin lỗi, vào những trường hợp đặc biệt tôi không khống chế được bản thân.” Nằm ngửa nhìn trần nhà, anh trầm thấp nói. Dã tính của báo trong cơ thể thường khó có thể khống chế, đây là sự phiền phức lớn nhất đối với anh.
Cô không trả lời, quay đầu, bỗng dưng thấy đùi trái ngoài áo tắm của anh có vết đạn mới.
“A! Miệng vết thương ở đây! Thật là anh! Anh thật sự chính là con báo đen kia.” Cô không khỏi vươn tay vuốt vết thương kia, vậy mới chính thức tin tưởng chuyện anh là báo đen.
Cừu Liệt bắt lấy tay cô, nhẹ nhàng dời đi, dùng giọng nhẫn nại nói: “Đừng chạm loạn! Tước Lợi Nhi, tôi đối với sự đụng chạm của cô rất mẫn cảm, nếu cô muốn bình yên vượt qua đêm nay, tốt nhất đừng tiếp cận tôi.”
Nghĩ đến nụ hôn nồng nhiệt cuồng dã của anh, Tước Lợi Nhi lại đỏ hai gò má, lập tức thu hồi tay bị anh cầm.
Cô sao lại thất thố như thế? Cô tốt nhất làm đầu óc mình trở nên tỉnh táo, tâm bình khí hòa, miễn cho hai người lại xuất hiện trường hợp xấu hổ. Lại nói tiếp, cô cùng anh bất quá cũng chỉ gặp nhau ba lần mà thôi, dục vọng vừa rồi nảy sinh giữa hai người thật rất không có đạo lý.
“Tôi nghĩ, chúng ta tốt nhất nên nói chuyện. Cừu Liệt, nếu anh chịu giúp tôi, như vậy chúng ta sẽ không phải là kẻ địch, anh có thể đem chuyện liên quan đến Tịnh Linh hội nói cho tôi biết không?” Thanh thanh cổ họng, cô ngồi xếp bằng trên giường hỏi anh.
“Có thể nói tôi mới nói cho cô, chúng ta tuy rằng không phải địch, nhưng cũng không phải bạn bè.” Anh cong khuỷu tay trái chống đầu, nghiêng người nằm bên kia giường, không chút để ý vạt trước áo tắm đã chạy đến bên hông.
Tước Lợi Nhi thẳng đến lúc này mới lĩnh ngộ dáng vẻ đàn ông gợi cảm là như thế nào. Cô phát hiện vẻ anh tuấn của Cừu Liệt còn có mị lực gợi cảm không gì sánh nổi, có lẽ là do thể chất nửa người nửa thú, nhất cử nhất động của anh thường mang theo sự tao nhã ung dung cùng kiêu căng bất tuân mà chỉ báo mới có, dưới vẻ ngoài bình tĩnh là sự sắc sảo tùy thời bộc phát, lúc nào cũng có thể trong nháy mắt tiêu diệt đối thủ.
“Không sao, anh có thể nói một ít là tốt rồi.” Cô mỉm cười. Có lẽ bọn họ không thể coi như bạn bè, nhưng cô biết anh không ghét cô, nếu không sẽ không giúp cô.
“Tôi đây trước xử lý miếng vải trắng này một chút.” Anh nói xong đi xuống giường, cầm lấy miếng vải trắng kia, dùng răng cắn nát ngón tay, nhỏ xuống vài giọt máu, máu đỏ tươi rơi trên vải trắng tựa như màu đỏ của tường vi.
“Cừu Liệt! Anh đang làm gì?” Cô cả kinh nói.
“Chứng minh cô là xử nữ.” Anh khinh thường nhếch miệng, đem vải trắng quăng vào chậu.
“Dùng…… Như vậy có thể chứng minh?” Vớ vẩn!
“Đương nhiên, còn phải tự mình kiểm nghiệm……” Anh đi trở về giường, cười đầy hàm ý với cô.
“Các người rất kỳ quái, chứng minh chúng tôi là xử nữ thì thế nào?” Cô nổi giận đùng đùng.
“Xử nữ vào ba ngày sau khi nghi thức tế điển chấm dứt sẽ bị lấy máu, để báo thần cùng giáo chủ uống.” Anh ngồi gần cô, nhưng thật cẩn thận không đụng tới cô.
“Dùng để uống? Ngay cả anh cũng uống?” Cô căng thẳng.
“Trước kia từng uống qua, sau đó không uống nữa, tôi mới hai mươi ba tuổi, không giống Phương Tư cần như vậy.” Anh lạnh lùng chế giễu.
“Các người…… tất cả đều có bệnh! Khoa học chưa bao giờ chứng minh được máu xử nữ có thể dưỡng nhan!”
“Khoa học xác thực không có, nhưng ma lực Phương Tư có.” Anh liếc cô.
“Ma lực?” Cái lão già ghê tởm kia có pháp thuật?
“Đúng vậy, cách ba tháng, ông ta phải dùng máu xử nữ để bồi bổ nguyên khí.”
“Có tác dụng sao?”
“Có lẽ.” Anh vẻ mặt nguội lạnh, không có chút đồng tình.
“Tôi tuyệt đối không thể mặc kệ những cô gái kia cứ như vậy không chút ý nghĩa mà chết đi!” Cô kiên định nói.
“Vậy xin hỏi bằng một mình cô làm thế nào có thể cứu ra nhiều người như vậy?”
“Đầu tiên đương nhiên phải làm bọn họ tỉnh táo lại.” Cô xoay người đối mặt anh, đến gần hỏi: “Các người cho tín đồ uống thuốc gì?”
Cừu Liệt yên lặng nhìn chăm chú vào cô, bỗng nhiên nở nụ cười.
“Cô giống như là sứ giả chính nghĩa, đến giải cứu một đống người đáng thương, nhưng cô đã quên tôi cũng là một trong những kẻ khốn kiếp đó, chính tà bất lưỡng lập, tôi rất lấy làm kỳ quái vì sao chúng ta có thể ngồi ở đây nói chuyện phiếm, mà cô lại còn hỏi tôi chuyện giáo hội của chúng tôi.”
“Anh không phải kẻ khốn, Cừu Liệt.” Cô không xem nhẹ sự chua sót trong lời anh nói. Anh có lẽ có cổ khí âm tà, nhưng linh lực của cô lại nói cho cô biết lòng anh không xấu.
“Phải không? Tôi là báo thần của Tịnh Linh hội, trên tay nhuộm đầy máu tươi của rất nhiều kẻ rời khỏi đây, lần đầu tiên cô gặp tôi, tôi vừa giải quyết một tên phản đồ định thoát ly Tịnh Linh hội.” Anh cười lạnh.
“Đó không phải ý của anh chứ?” Cô hoài nghi là Phương Tư khống chế tất cả.
“Sao cô biết không phải?” Anh nhướng mi, ánh mắt biến lạnh.
“Nếu anh thật sự xấu xa sẽ không giúp tôi.” Cô mỉm cười với anh.
Cừu Liệt ngưng mắt nhìn cô, bỗng tiến đến gần cô, đem cô đẩy ngã trên giường, hai tay chống song song bên tai cô, cúi đầu nhìn cô, châm chọc nói: “Nếu tôi giúp cô là vì hưởng thụ cô thì sao?”
“Nhưng anh không có! Nếu không vừa rồi anh sẽ không ngừng lại.” Đôi mắt trong veo của cô giống như nhìn thấu hết thảy.
“Đáng chết!” Anh khẽ nguyền rủa một tiếng, xoay người trên giường, phẫn nộ đấm một quyền lên tường. Sự ngây thơ của cô cùng tội lỗi của anh vừa vặn đối lập, chẳng lẽ đây là nguyên nhân cô hấp dẫn anh?
“Cừu Liệt, nói cho tôi biết thuốc giải mê dược của các người để ở đâu, được không?” Cô cũng nhảy lên giường, kéo tay áo anh.
“Cho dù nói cho cô biết cũng vô ích.” Anh phiền muộn nói.
“Tôi sẽ nghĩ cách.” Cô cố chấp.
Cừu Liệt nắm hai vai cô, đem cô áp sát vào tường, ác độc nói: “Nghe đây! Tôi ở tế đàn ra tay cứu cô là vì muốn cô tối nay liền cút khỏi đảo nhỏ này, đừng vọng tưởng chuyện cứu người nữa. Bây giờ, cô đi theo tôi ra khỏi tòa thành, một phút cũng đừng lưu lại!”
“Tôi không ──” Cô mới muốn kháng nghị, đã bị động tác kế tiếp của anh ngăn lại.
Cừu Liệt không biết từ đâu lấy ra một khẩu súng, họng súng đối diện trái tim cô.
“Đừng nói nhiều lời nữa, Tước Lợi Nhi. Người cùng tôi qua một đêm hôm sau phải bắt đầu thay phiên lên giường cùng tín đồ khác, cái này gọi là ‘chia xẻ’, cũng là nguyên nhân các tín đồ cam nguyện ở đây, đêm nay nếu cô không đi, ngày mai sẽ không đi được.” Anh lạnh lùng nói.
“Chia…… sẻ?” Tước Lợi Nhi kinh hô một tiếng.
“Kỳ thật mê dược của Phương Tư chỉ làm tinh thần người ta tan rã mà thôi. Ông ta là lợi dụng dục vọng nguyên thủy cùng tâm linh yếu ớt của con người để khống chế tín đồ, cũng dùng việc tôi biến thành báo để chứng minh sự tồn tại của báo thần, lại dùng ma lực dẫn đường từng tín đồ trầm luân trong tính dục, sau đó vận dụng phương thức thôi miên đem mầm móng nguyện trung thành với Tịnh Linh hội chôn sâu trong lòng tín đồ, đây là nguyên nhân chính các tín đồ phải ở nơi này ba tháng. Đợi cho bọn họ trở lại cuộc sống của mình, tất cả bọn họ liền thành người ủng hộ Phương Tư, hàng tháng sẽ cố định gửi tiền cho Tịnh Linh hội, trên danh nghĩa là đóng góp, thực tế lại là bị bắt tiến cống.”
Tước Lợi Nhi càng nghe càng kinh ngạc, đối với việc ác của Phương Tư cũng càng thống hận.
“Về phần người ba tháng sau vẫn còn tư tưởng của bản thân, không dễ bị Phương Tư khống chế, cũng đừng nghĩ đến rời khỏi nơi này, Phương Tư sẽ khiến những người này chết thật thảm. Mà sáu người lần trước bỏ trốn, trong đó có một kẻ là phóng viên trà trộn vào muốn đăng chuyên của Tịnh Linh hội lên báo, hắn giựt giây năm tín đồ khác trốn về San Francisco, nghĩ rằng như vậy có thể cắt đứt quan hệ cùng Tịnh Linh hội…… Kết quả, bọn họ không một người sống, tất cả đều bị tôi tiêu diệt……” Anh cúi đầu nhìn tay mình, đôi tay này thoạt nhìn tuy rằng trắng nõn thon dài, nhưng đã nhuộm máu cả đời cũng rửa không sạch.
“Cừu Liệt……” Tước Lợi Nhi bỗng nhiên vì anh cảm thấy bi thương.
“Cho nên chọc tới Tịnh Linh hội là chuyện của kẻ ngu xuẩn không muốn sống, cho dù câu lạc bộ linh lực sức mạnh lớn, ở hòn đảo biệt lập này, một mình cô sẽ không phải là đối thủ của Phương Tư……”
“Còn anh thì sao?” Cô thốt ra những lời này.
“Tôi?” Anh ngây ngốc.
“Tôi và anh, hai người chúng ta cùng nhau đối phó Phương Tư!” Cô hy vọng cứu anh ra khỏi hắc ngục này.
“Chúng ta? Đừng nói xàm!” Anh cười ha ha, chẳng qua trong tiếng cười tràn ngập bất đắc dĩ.
“Vì sao anh không nghĩ cách rời khỏi nơi này? Vì sao cam tâm trở thành vũ khí giết người cùng gạt người của Phương Tư? Vì sao?” Cô vươn tay cầm cổ tay anh, ngẩng đầu kích động nhìn anh.
“Bởi vì…… là ông ta nuôi lớn tôi…… bởi vì tôi từ nhỏ đã đồng ý đem linh hồn giao cho ông ta…… bởi vì có dây xích này, tôi vô luận đi đến chân trời góc biển đều trốn không thoát khỏi lòng bàn tay ông ta!” Anh một tay dùng sức kéo lấy dây xích đen trên cổ, tóc đen vì chấn động mà rủ xuống, vẻ mặt phẫn nộ không thôi.
“Cừu Liệt!” Cô bị bộ dáng của anh làm hoảng sợ, vội vàng ngăn cản anh làm bị thương bản thân.
Cô đã sớm chú ý tới sợi dây xích trên cổ mà anh không lúc nào không đeo, lúc đầu cô còn tưởng rằng là trang sức đang thịnh hành, giờ mới biết đó thì ra là vật để Phương Tư trói buộc anh.
Cừu Liệt tránh tay cô ra, tay phải giơ cao cây súng, chỉ vào trán cô, trầm giọng nói: “Hiện tại cô nên biết tình cảnh của bản thân chứ? Tôi không có khả năng cùng cô liên thủ phản kháng Phương Tư, tuy rằng tôi cũng hận ông ta, nhưng tôi nhất định sẽ cùng ông ta xuống địa ngục…… Cô đi đi! Thừa dịp Phương Tư còn chưa phát hiện cô đi mau!”
Tước Lợi Nhi lẳng lặng nhìn anh, cô rốt cục cũng có chút hiểu anh, anh là một con thú bị vây hãm ở nơi hắc ám này, cho đến khi chảy hết giọt máu cuối cùng mới có thể có được tự do.
Biện pháp duy nhất để cứu tất cả mọi người, đại khái là đem Phương Tư giết đi!
“Đi!” Cừu Liệt cầm súng ý bảo cô rời đi.
Thuận theo Cừu Liệt ra khỏi phòng, Tước Lợi Nhi mặc dù bị anh dùng súng uy hiếp, trong đầu vẫn không ngừng nghĩ phải như thế nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ của cô, gồm san bằng giáo hội kém cỏi này.
Cô sẽ không dễ dàng buông tha như vậy, bởi vì cô là “Thần Toán” có tiếng ngoan cố, điểm ấy, tin tưởng Cừu Liệt không lâu sẽ nhận thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.