Chương 3
Đào Trung Hiếu
12/12/2022
Chiều hôm trước,
Toàn "khỉ đốm" ngả người lim dim trên ghế phụ chiếc Lexus 470. Xe đang lao vùn vụt trên đường, trực chỉ hướng biên giới, chợt điện thoại đổ chuông. Một số máy lạ hoắc gọi tới, có số đuôi 919.
Gã ngạc nhiên, số này chỉ có ông trùm biết. Nhầm máy chăng? Gã uể oải cầm máy lên nghe. Mất toi cơn ngủ, khí nóng nghe như đã bốc tới mặt. Giọng nói chuẩn bị sẵn. Bỗng đầu dây kia có tiếng rất quen:
-Nghe thôi, đừng hỏi! Sếp dặn mày cẩn thận. Bọn cớm[1] đang làm mạnh. Lúc giao hàng đề phòng bọn A Tú chơi đểu. Có gì tao gọi lại.
[1] cớm: công an
Máy tắt phụt, đột ngột như lúc gọi đến. Toàn ngả người ra sau ngẫm ngợi. Mấy đứa ngồi sau hỏi với lên:
-Ai gọi đấy anh?
-Câm đi! Đéo phải việc chúng mày! - Toàn sẵng giọng.
Cuộc gọi bất ngờ khiến gã bất an. Nỗi lo sợ không còn là điều gì mơ hồ nữa. Bởi gã đang ngồi trên chiếc xe chứa cả tạ "trắng" [2], khác nào kẻ đang ôm bom. Gã biết đi chuyến này quá nguy hiểm. Đang cao điểm, công an ra quân rầm rộ. Thằng nào ho he thò mặt ra hãy coi chừng.
[2]: heroin
Mới rồi mấy đường dây lớn trong nước vừa hốt trọn, dắt díu nhau vào trại cả trăm thằng, chờ ngày ra tòa mà nhận án tử. Thành thử, hàng khan lắm, đội giá cao vọt. Khách đói hàng kêu như vạc, nhao nhao tìm nguồn cung. Bán ra lúc này một vốn trăm lời.
Toàn vào nghề đã có "thâm niên". Nghề này đã thò chân vào thì khó mà rút ra. Khó vì chỉ có nó mới thỏa mãn cơn khát tiền trong mỗi con người. Mỗi bánh kiếm lãi cả trăm triệu. Ban đầu, nhiều đứa bước chân vào nghề có thể là do những khó khăn, quẫn bách trong cuộc sống. Nhưng vào cuộc rồi, thấy tiền thật dễ kiếm thì việc kiếm tiền trở thành đam mê lúc nào chẳng hay.
Tiền có sức mạnh vạn năng, mang những ước mơ sang giàu về trên mặt đất. Khi đã phè phỡn vì nhiều tiền, bước vào đẳng cấp của những kẻ sống trên tiền, thì chẳng còn cái phanh nào tồn tại trong đời nữa.
Có những thằng nhiều tiền quá chẳng biết làm gì, bèn chôn cả hầm tiền dưới đất. Đêm nào cũng lén xuống thơ thẩn chơi với thanh vĩ đại nhất trên cuộc đời này vì tiếng sột soạt của tiền khi mang ra đếm. Nó ngân lên những giai điệu mà những kẻ không có tiền không thể hiểu được. Một điều nữa khiến những kẻ đã "ngồi trên thuyền" không thể nhảy xuống, buộc phải đi đến cùng.
Đó là luật chơi.
Đợt trước, có thằng sợ chết gặp lão trùm để thoát thác việc vận chuyển. Lão hỏi "sao lại thôi, thôi dễ thế á?" rồi đưa ánh mắt cho mấy thằng hộc sát xúm vào tẩn cho nó một trận thừa sống thiếu chết. Về sau Toàn không gặp lại thằng ấy nữa. Có lẽ xác nó đã dưới đáy sông hay mục ruỗng ở xó xỉnh nào đó rồi. Và gã hiểu ra, đã cùng tổ chức, cùng đánh quả, ăn chia với nhau, biết hết chiêu thức và các mối làm ăn. Nay tự dưng bảo rút, rút là rút thế nào? Ai cho mà rút? Luật làm ăn, chỉ cần có ý định rút lui là đã tự điền tên mình vào sổ khai tử.
Bởi về nguyên tắc, không thể để thằng ất ơ nào đó nắm thông tin về mình mà lại không làm việc cho mình. Để nó sống, tức là thông tin có nguy cơ bị lọt lộ. Nên đã bỏ việc, thì phải để nó im lặng vĩnh viễn. Lão trùm chỉ cho lính tạm nghỉ ngơi, mỗi khi dính cao điểm bị cớm đánh mạnh. Nhưng khi yên ắng, phải sợ trở lại với công việc. Đừng dại dột nghĩ đến chuyện "rửa tay gác kiếm". Cuối cùng thì những thằng như gã đều có suy nghĩ giống nhau, đằng nào tay cũng đã nhúng chàm, buôn một bánh khác nào nghìn bánh. "Mẫu số chung" đề là tai chỉ kịp nghe một tiếng "bùm" hay thấy nhói đau nơi bắp tay khi mũi tiêm thuốc độc chọc vào, rồi tất cả thành hư vô. Thành thử, kệ mẹ cho số phận đưa đẩy, dẫn dắt.
Làm cho lão trùm, chứng kiến cách lão xử lý công việc, Toàn phục lăn. Bụng dạ lão ta sâu thăm thẳm, khó ai mang thước mà dò. Là người túc trí đa mưu, lão cùng lúc khoác mấy bộ mặt. Mà ở vai diễn nào, lão cũng rất tròn. Thành thử mấy ai biết lão là trùm của trùm.
Những năm trước, Toàn được lão cho đi theo sang Lào, để áp tải gỗ nhập cảnh Việt Nam. Làm mãi, rồi gã mới tình cờ được biết những xúc gỗ ấy là rỗng ruột. Chẳng rõ được khoét từ bao giờ, trở thành kho ma túy di động hoàn hảo. Có thánh mới phát hiện ra. Gả tính nhẩm, với từng ấy công gỗ đã áp tải về nước suốt mấy năm qua, thì lượng hàng trắng đã lên đến vài tấn chứ chẳng chơi. Nghĩ mà mồ hôi vãi ra như tắm, dù trời đang vào rét. Gã vỡ lẽ tiếp, thì ra những quyển đô hậu hĩnh lão trùm phát cho gã trước đây là tiền công chuyển hàng.
Sợ không? Gã rất sợ. Nhưng dù có sợ lắm lắm, thì gã vẫn phải cung cúc tuân theo chỉ lệnh. Ánh mắt của lão trùm chưa bao giờ khiến gã đủ dũng khí để mở miệng thoái thác nhiệm vụ. Cứ thế, gã nhắm mắt đưa chân, mặc cho con tàu đưa đẩy. "Sống chết có số" - gã tự trấn an mình thế. Dần dà, gã lấy được lòng tin của lão, rồi biết được những chuyện cơ mật.
Thì ra lão trùm là một kênh điều phối quan trọng của tuyến hàng trắng từ Tam Giác Vàng, qua Lào vào Việt Nam. Hàng tiêu thụ trong nước hoặc suất đi Trung Quốc. Bán ở sứ Hoa thì giá được tốt hơn. Chỉ là khâu vận chuyển qua biên giới càng lúc càng khó hơn. Sau đợt truy quét vừa rồi, còn thằng nào bên ngoài thì "són đái" cả, nằm im thở khẽ nghe ngóng động tĩnh. Nhân cớ này, Toàn "khỉ đốm" cũng định té đi nước ngoài tránh bão một thời gian.
Hôm nọ, vừa xách va ly ra sân bay thì Toàn bị lão trùm gọi giật lại, bảo về có việc quan trọng cần làm ngay. Gã đi taxi đến thẳng khách sạn Nikko gặp lão, bụng chất chứa lo âu.
Căn phòng mù mịt khói thuốc lá, lão trùm đi đi lại lại, nét mặt căng thẳng. Cốc rượu mạnh cầm trên tay sóng sánh theo bước chân lắc lư. Hồi lâu, lão lên tiếng:
- Tình hình căng lắm rồi. Bên kia bọn nó thúc tao rát quá!
- Đợt này bọn cớm đang làm gắt, hay ta cứ bảo nó thư thư đã, đợi yên ắng hẵng đi.
- Đéo được! Tiền đặt cọc của nó mình đã cầm nửa năm nay rồi. Mấy chuyến trước không chuyển được nên đọng quá!
- Còn thiếu của nó bao nhiêu ạ?
- 500 bánh!!
- Khϊếp! Nhiều thế cơ ạ? Bây giờ mình chuyển thế nào được? Đang cao điểm bọn cớm đánh mạnh quá. Vừa rồi bị bể hàng loạt đấy anh. Em sợ khó tìm bọn bảo tiêu.
- Sợ cũng phải làm theo! Đéo chuyển được chuyến này, chúng nó gϊếŧ tao... Mày nghe thì biết! - Lão trùm chợt sẵng giọng làm Toàn sợ xanh mặt.
Nói rồi lão rút trong túi áo ra chiếc máy ghi âm, nheo nheo mắt tìm lại đoạn đàm thoại với khách. Toàn nhận ra giọng thằng A Tú, nói tiếng Việt lơ lớ:
- Ông nên nhớ, với bọn này thì làm ăn thì phải chuẩn. Tiền đặt cọc cầm rồi, tiêu rồi thì chẳng có lý gì mà đến hẹn tôi không có hàng. Hay ông tính chơi tôi?
Tôi bảo này, lệch với ai chứ với chúng tôi là không có được. Ông biết tôi ít đùa mà!
Toàn biết, ai chứ đám A Tú đã nói thì hẳn không phải dọa rồi. Nó là thằng đầu sai đắc lực của bọn A Khiêm - cầm cái nhánh Tam Hoàng ở mấy nước Đông Nam Á. Trước đây, hội này chỉ hoạt động sòng bài, buôn gái, rửa tiền,... Quãng chục năm nay, chúng ôm thêm mảng ma túy, hình thành ở các nước mạng lưới phân phối, bán buôn, bán lẻ. Thị trường tiềm năng nhất bây giờ chính là lục địa Trung Quốc.
Lúc này trông lão trùm không giấu được vẻ lo lắng, có thể lão rất sợ rằng chỉ cần hẹn sai thêm lần này, chuyện đao thương sẽ xảy ra. Tay chân của đám A Tú nhiều vô số kể, ở mọi nơi. Việc bem[3] mấy thằng như lão dễ tựa lấy đồ trong túi. Có điều, trước nay lão vẫn làm ăn đàng hoàng tử tế nên lần chậm trễ này mới không bị xử, mà chỉ gọi thúc giục, cảnh cáo. Chứ nếu lão tính xù thật, thì chỉ có chui xuống đất chúng cũng móc lên.
[3] gϊếŧ, trừ khử
- Chuyến này, đích thân mày đi. Tìm lấy khoảng chục thằng thạo việc, vũ khí đầy đủ để hộ tống xe hàng. Cho mày ba ngày để chuẩn bị! - Lão trùm đột ngột hạ lệnh.
Thiếu chút nữa Toàn đánh rơi ly đang cầm trên tay. Vậy ra lão muốn gã đi chuyến hàng này cho A Tú tại vành đai biên giới. Nghĩ mà kinh. Ôm mớ hàng to như thế nghễu nghện qua hàng trăm cây số, chỉ sơ sẩy một chút gì là coi như xong.
Mồ hôi rịn vô thức trên khuôn mặt mai mái của kẻ từng vào tù ra khám. Gã len lét, cúi đầu lí nhí câu "vâng". Gã không đủ gan để báo bận hay tìm cách thoái thác, bởi cặp mắt rắn đằng sau lớp kính trắng ấy đang xoáy đến tận đáy nhãn cầu của gã. Lão trùm có thói quen như vậy - luôn áp chế người khác bằng tia nhìn lạnh, để tước đoạt mọi nỗ lực cự tuyệt.
Với Toàn, mệnh lệnh này không thể không tuân, vì ngoài sự sợ hãi thuần phục, nó còn dịp để gã báo ân. Từ ngày vào chốn giang hồ, sống trong cạm bẫy, lừa lọc phản trắc, Toàn chỉ đội ơn duy nhất một người. Đó là lão. Trong gã, lão trùm hiện lên như một đấng quyền lực, nhưng giàu lòng nhân, ít nhất là với riêng gã.
Toàn nhớ mãi ngày còn là thằng lưu manh trẻ trâu chiếu dưới. Mới tập tọe ra ràng, gã đành kiếm ăn độ nhật nhờ vào bảo kê thu phế[4] của mấy động gái, sới bạc. Sau vài năm tạo dựng được chút tên tuổi, gã gọi bọn "trẻ con" về dưới trướng, mở thêm nghề đòi nợ thuê.
[4] tiền phải nộp do các băng nhóm giang hồ quy định với người làm ăn trên địa bàn, một hình thức cưỡng đoạt tài sản
Sau mấy vụ tranh giành địa bàn thu tô, đâm chém lãng xẹt, gã nhập kho, án bảy quyển lịch. Ngồi trong trại, gã học thêm được khối ngón nghề, nên khát khao ngày về để thi triển. Một ngày đẹp trời, lão trùm ghé qua trại thăm nuôi mấy thằng đệ tử. Tình cờ gặp được lão, cuộc đời Toàn đã rẽ sang một chương mới.
Chẳng biết lão trùm lo lót chạy vạy thế nào, mà chỉ một thời gian ngắn sau, Toàn được ra tù trước thời hạn. Công "vớt" gã ra từ trong trại giam nặng như núi, nhưng chưa hết. Toàn bộ số nợ tiền tỷ sau những trận cá độ quên sầu, lão cũng rộng tay trang trải cho. Vợ của gã, vốn dĩ là cô ả gái gọi cao cấp, gã đem lòng si mê bấy lâu nhưng không có phúc lại gần, vì thị đã thuộc về một thằng có số má. Về dưới trướng lão trùm, đời gã bắt đầu lên hương, tiền vào như nước. Biết gã đã phê lòi mắt cô ả kia, lão bố trí một vụ đẹp để thằng đó vào khám. Rồi bằng tiền, lão đã mua cô nàng về để gả cho gã làm vợ.
Ơn thế, sao trả cho hết. Bởi vậy, có phải nhảy vào lửa vì lão, Toàn cũng đâu dám từ nan.
Vụ vận chuyển này là "mệnh lệnh trái tim". Dù có phải đổ máu, xộ khám hay "đi tàu suốt"[5], gã không thể không nhận. Kết thúc cuộc gặp, lão trùm cho gã ba ngày để chuẩn bị. Trước ngày xuất phát, kế hoạch vận chuyển được Toàn khỉ đốm tính đến từng chi tiết nhỏ nhất. Hàng được san làm bốn xe, bình xăng phụ và sàn xe dưới hàng ghế sau đã được gia cố thành thùng chứa hàng, ngụy trang cẩn thận.
[5] tử hình
Nếu không bị zích[6] thì có trời mà biết. Chưa yên tâm, hành trình của gã liên tục có xe đi trước thám thính và xe sau đoạn hậu. Tất cả bọn áp tải hàng đều phải để điện thoại ở nhà, cấm liên lạc với ai trong suốt hành trình. Đến biên giới, sẽ tập kết hàng ở nơi an toàn. Sau khi khớp lệnh với A Tú về ngày giờ, địa điểm giao nhận, cả bọn sẽ đi gùi hàng vượt núi.
[6] mật báo
Thông tin bên kia báo địa điểm giao nhận ở thung lũng giáp vành đai biên giới. Điểm này rất sâu, đường đi rất hiểm trở, lại xa đồn biên phòng. Nếu có động thì tất cả cùng té sang Trung Quốc. Để thực sự yên tâm, Toàn cho người đi "tăm" trước địa hình.
Tính thì kỹ vậy rồi, nhưng sao gã cứ thấy nóng ruột khó tả. Hồi đầu năm đi coi tử vi, nhìn mặt ông thầy mà phát sợ. Gã gặng hỏi, ông mới sang tai rằng năm nay gã gặp hạn đao thương, cẩn thận bị chết thảm bởi "đại tiểu hạn trùng phùng". Giải ra là mệnh có sao Tang, Hổ hội hợp, lại gặp cung tiểu hạn có lưu Tang, lưu Hổ chiếu vào. Ông thầy bói khuyên gã ra ngoài phải hết sức cẩn trọng và tránh đụng độ. Từ hôm ấy đi đâu gã cũng cố giữ gìn. Vậy mà chuyến đi này là chuyện chẳng đừng.
Chiều qua lúc vừa mở cửa định bước lên xe, con bồ thối mồm lại chạy theo hỏi với: "Anh đi có về không?"
Phỉ phui cái mồm! Gã lừ mắt: "ĐCM, tao có chết đéo đâu mà không về?!". Thị lắp bắp đính chính: "Em chỉ hỏi là có về ngay không". Chưa đi đã bực mình, gã quay vào nhà xách thêm khẩu AK cưa nòng, xếp dưới gầm ghế phụ. Những thằng cùng đi đã nai nịt gọn gàng. Chờ tín hiệu báo yên, gã từ từ cho chiếc Lexus lăn bánh ra cửa rồi vút đi. Ba chiếc Nissan cùng lần lượt bám sau.
"Cuộc điện vừa rồi của thằng nào nhỉ?" - Toàn băn khoăn mãi. Nghe giọng thì rất quen, đâu như tiếng thằng Huy mỗ, nhưng nó đang bên Lào cơ mà?!!!!
Toàn "khỉ đốm" ngả người lim dim trên ghế phụ chiếc Lexus 470. Xe đang lao vùn vụt trên đường, trực chỉ hướng biên giới, chợt điện thoại đổ chuông. Một số máy lạ hoắc gọi tới, có số đuôi 919.
Gã ngạc nhiên, số này chỉ có ông trùm biết. Nhầm máy chăng? Gã uể oải cầm máy lên nghe. Mất toi cơn ngủ, khí nóng nghe như đã bốc tới mặt. Giọng nói chuẩn bị sẵn. Bỗng đầu dây kia có tiếng rất quen:
-Nghe thôi, đừng hỏi! Sếp dặn mày cẩn thận. Bọn cớm[1] đang làm mạnh. Lúc giao hàng đề phòng bọn A Tú chơi đểu. Có gì tao gọi lại.
[1] cớm: công an
Máy tắt phụt, đột ngột như lúc gọi đến. Toàn ngả người ra sau ngẫm ngợi. Mấy đứa ngồi sau hỏi với lên:
-Ai gọi đấy anh?
-Câm đi! Đéo phải việc chúng mày! - Toàn sẵng giọng.
Cuộc gọi bất ngờ khiến gã bất an. Nỗi lo sợ không còn là điều gì mơ hồ nữa. Bởi gã đang ngồi trên chiếc xe chứa cả tạ "trắng" [2], khác nào kẻ đang ôm bom. Gã biết đi chuyến này quá nguy hiểm. Đang cao điểm, công an ra quân rầm rộ. Thằng nào ho he thò mặt ra hãy coi chừng.
[2]: heroin
Mới rồi mấy đường dây lớn trong nước vừa hốt trọn, dắt díu nhau vào trại cả trăm thằng, chờ ngày ra tòa mà nhận án tử. Thành thử, hàng khan lắm, đội giá cao vọt. Khách đói hàng kêu như vạc, nhao nhao tìm nguồn cung. Bán ra lúc này một vốn trăm lời.
Toàn vào nghề đã có "thâm niên". Nghề này đã thò chân vào thì khó mà rút ra. Khó vì chỉ có nó mới thỏa mãn cơn khát tiền trong mỗi con người. Mỗi bánh kiếm lãi cả trăm triệu. Ban đầu, nhiều đứa bước chân vào nghề có thể là do những khó khăn, quẫn bách trong cuộc sống. Nhưng vào cuộc rồi, thấy tiền thật dễ kiếm thì việc kiếm tiền trở thành đam mê lúc nào chẳng hay.
Tiền có sức mạnh vạn năng, mang những ước mơ sang giàu về trên mặt đất. Khi đã phè phỡn vì nhiều tiền, bước vào đẳng cấp của những kẻ sống trên tiền, thì chẳng còn cái phanh nào tồn tại trong đời nữa.
Có những thằng nhiều tiền quá chẳng biết làm gì, bèn chôn cả hầm tiền dưới đất. Đêm nào cũng lén xuống thơ thẩn chơi với thanh vĩ đại nhất trên cuộc đời này vì tiếng sột soạt của tiền khi mang ra đếm. Nó ngân lên những giai điệu mà những kẻ không có tiền không thể hiểu được. Một điều nữa khiến những kẻ đã "ngồi trên thuyền" không thể nhảy xuống, buộc phải đi đến cùng.
Đó là luật chơi.
Đợt trước, có thằng sợ chết gặp lão trùm để thoát thác việc vận chuyển. Lão hỏi "sao lại thôi, thôi dễ thế á?" rồi đưa ánh mắt cho mấy thằng hộc sát xúm vào tẩn cho nó một trận thừa sống thiếu chết. Về sau Toàn không gặp lại thằng ấy nữa. Có lẽ xác nó đã dưới đáy sông hay mục ruỗng ở xó xỉnh nào đó rồi. Và gã hiểu ra, đã cùng tổ chức, cùng đánh quả, ăn chia với nhau, biết hết chiêu thức và các mối làm ăn. Nay tự dưng bảo rút, rút là rút thế nào? Ai cho mà rút? Luật làm ăn, chỉ cần có ý định rút lui là đã tự điền tên mình vào sổ khai tử.
Bởi về nguyên tắc, không thể để thằng ất ơ nào đó nắm thông tin về mình mà lại không làm việc cho mình. Để nó sống, tức là thông tin có nguy cơ bị lọt lộ. Nên đã bỏ việc, thì phải để nó im lặng vĩnh viễn. Lão trùm chỉ cho lính tạm nghỉ ngơi, mỗi khi dính cao điểm bị cớm đánh mạnh. Nhưng khi yên ắng, phải sợ trở lại với công việc. Đừng dại dột nghĩ đến chuyện "rửa tay gác kiếm". Cuối cùng thì những thằng như gã đều có suy nghĩ giống nhau, đằng nào tay cũng đã nhúng chàm, buôn một bánh khác nào nghìn bánh. "Mẫu số chung" đề là tai chỉ kịp nghe một tiếng "bùm" hay thấy nhói đau nơi bắp tay khi mũi tiêm thuốc độc chọc vào, rồi tất cả thành hư vô. Thành thử, kệ mẹ cho số phận đưa đẩy, dẫn dắt.
Làm cho lão trùm, chứng kiến cách lão xử lý công việc, Toàn phục lăn. Bụng dạ lão ta sâu thăm thẳm, khó ai mang thước mà dò. Là người túc trí đa mưu, lão cùng lúc khoác mấy bộ mặt. Mà ở vai diễn nào, lão cũng rất tròn. Thành thử mấy ai biết lão là trùm của trùm.
Những năm trước, Toàn được lão cho đi theo sang Lào, để áp tải gỗ nhập cảnh Việt Nam. Làm mãi, rồi gã mới tình cờ được biết những xúc gỗ ấy là rỗng ruột. Chẳng rõ được khoét từ bao giờ, trở thành kho ma túy di động hoàn hảo. Có thánh mới phát hiện ra. Gả tính nhẩm, với từng ấy công gỗ đã áp tải về nước suốt mấy năm qua, thì lượng hàng trắng đã lên đến vài tấn chứ chẳng chơi. Nghĩ mà mồ hôi vãi ra như tắm, dù trời đang vào rét. Gã vỡ lẽ tiếp, thì ra những quyển đô hậu hĩnh lão trùm phát cho gã trước đây là tiền công chuyển hàng.
Sợ không? Gã rất sợ. Nhưng dù có sợ lắm lắm, thì gã vẫn phải cung cúc tuân theo chỉ lệnh. Ánh mắt của lão trùm chưa bao giờ khiến gã đủ dũng khí để mở miệng thoái thác nhiệm vụ. Cứ thế, gã nhắm mắt đưa chân, mặc cho con tàu đưa đẩy. "Sống chết có số" - gã tự trấn an mình thế. Dần dà, gã lấy được lòng tin của lão, rồi biết được những chuyện cơ mật.
Thì ra lão trùm là một kênh điều phối quan trọng của tuyến hàng trắng từ Tam Giác Vàng, qua Lào vào Việt Nam. Hàng tiêu thụ trong nước hoặc suất đi Trung Quốc. Bán ở sứ Hoa thì giá được tốt hơn. Chỉ là khâu vận chuyển qua biên giới càng lúc càng khó hơn. Sau đợt truy quét vừa rồi, còn thằng nào bên ngoài thì "són đái" cả, nằm im thở khẽ nghe ngóng động tĩnh. Nhân cớ này, Toàn "khỉ đốm" cũng định té đi nước ngoài tránh bão một thời gian.
Hôm nọ, vừa xách va ly ra sân bay thì Toàn bị lão trùm gọi giật lại, bảo về có việc quan trọng cần làm ngay. Gã đi taxi đến thẳng khách sạn Nikko gặp lão, bụng chất chứa lo âu.
Căn phòng mù mịt khói thuốc lá, lão trùm đi đi lại lại, nét mặt căng thẳng. Cốc rượu mạnh cầm trên tay sóng sánh theo bước chân lắc lư. Hồi lâu, lão lên tiếng:
- Tình hình căng lắm rồi. Bên kia bọn nó thúc tao rát quá!
- Đợt này bọn cớm đang làm gắt, hay ta cứ bảo nó thư thư đã, đợi yên ắng hẵng đi.
- Đéo được! Tiền đặt cọc của nó mình đã cầm nửa năm nay rồi. Mấy chuyến trước không chuyển được nên đọng quá!
- Còn thiếu của nó bao nhiêu ạ?
- 500 bánh!!
- Khϊếp! Nhiều thế cơ ạ? Bây giờ mình chuyển thế nào được? Đang cao điểm bọn cớm đánh mạnh quá. Vừa rồi bị bể hàng loạt đấy anh. Em sợ khó tìm bọn bảo tiêu.
- Sợ cũng phải làm theo! Đéo chuyển được chuyến này, chúng nó gϊếŧ tao... Mày nghe thì biết! - Lão trùm chợt sẵng giọng làm Toàn sợ xanh mặt.
Nói rồi lão rút trong túi áo ra chiếc máy ghi âm, nheo nheo mắt tìm lại đoạn đàm thoại với khách. Toàn nhận ra giọng thằng A Tú, nói tiếng Việt lơ lớ:
- Ông nên nhớ, với bọn này thì làm ăn thì phải chuẩn. Tiền đặt cọc cầm rồi, tiêu rồi thì chẳng có lý gì mà đến hẹn tôi không có hàng. Hay ông tính chơi tôi?
Tôi bảo này, lệch với ai chứ với chúng tôi là không có được. Ông biết tôi ít đùa mà!
Toàn biết, ai chứ đám A Tú đã nói thì hẳn không phải dọa rồi. Nó là thằng đầu sai đắc lực của bọn A Khiêm - cầm cái nhánh Tam Hoàng ở mấy nước Đông Nam Á. Trước đây, hội này chỉ hoạt động sòng bài, buôn gái, rửa tiền,... Quãng chục năm nay, chúng ôm thêm mảng ma túy, hình thành ở các nước mạng lưới phân phối, bán buôn, bán lẻ. Thị trường tiềm năng nhất bây giờ chính là lục địa Trung Quốc.
Lúc này trông lão trùm không giấu được vẻ lo lắng, có thể lão rất sợ rằng chỉ cần hẹn sai thêm lần này, chuyện đao thương sẽ xảy ra. Tay chân của đám A Tú nhiều vô số kể, ở mọi nơi. Việc bem[3] mấy thằng như lão dễ tựa lấy đồ trong túi. Có điều, trước nay lão vẫn làm ăn đàng hoàng tử tế nên lần chậm trễ này mới không bị xử, mà chỉ gọi thúc giục, cảnh cáo. Chứ nếu lão tính xù thật, thì chỉ có chui xuống đất chúng cũng móc lên.
[3] gϊếŧ, trừ khử
- Chuyến này, đích thân mày đi. Tìm lấy khoảng chục thằng thạo việc, vũ khí đầy đủ để hộ tống xe hàng. Cho mày ba ngày để chuẩn bị! - Lão trùm đột ngột hạ lệnh.
Thiếu chút nữa Toàn đánh rơi ly đang cầm trên tay. Vậy ra lão muốn gã đi chuyến hàng này cho A Tú tại vành đai biên giới. Nghĩ mà kinh. Ôm mớ hàng to như thế nghễu nghện qua hàng trăm cây số, chỉ sơ sẩy một chút gì là coi như xong.
Mồ hôi rịn vô thức trên khuôn mặt mai mái của kẻ từng vào tù ra khám. Gã len lét, cúi đầu lí nhí câu "vâng". Gã không đủ gan để báo bận hay tìm cách thoái thác, bởi cặp mắt rắn đằng sau lớp kính trắng ấy đang xoáy đến tận đáy nhãn cầu của gã. Lão trùm có thói quen như vậy - luôn áp chế người khác bằng tia nhìn lạnh, để tước đoạt mọi nỗ lực cự tuyệt.
Với Toàn, mệnh lệnh này không thể không tuân, vì ngoài sự sợ hãi thuần phục, nó còn dịp để gã báo ân. Từ ngày vào chốn giang hồ, sống trong cạm bẫy, lừa lọc phản trắc, Toàn chỉ đội ơn duy nhất một người. Đó là lão. Trong gã, lão trùm hiện lên như một đấng quyền lực, nhưng giàu lòng nhân, ít nhất là với riêng gã.
Toàn nhớ mãi ngày còn là thằng lưu manh trẻ trâu chiếu dưới. Mới tập tọe ra ràng, gã đành kiếm ăn độ nhật nhờ vào bảo kê thu phế[4] của mấy động gái, sới bạc. Sau vài năm tạo dựng được chút tên tuổi, gã gọi bọn "trẻ con" về dưới trướng, mở thêm nghề đòi nợ thuê.
[4] tiền phải nộp do các băng nhóm giang hồ quy định với người làm ăn trên địa bàn, một hình thức cưỡng đoạt tài sản
Sau mấy vụ tranh giành địa bàn thu tô, đâm chém lãng xẹt, gã nhập kho, án bảy quyển lịch. Ngồi trong trại, gã học thêm được khối ngón nghề, nên khát khao ngày về để thi triển. Một ngày đẹp trời, lão trùm ghé qua trại thăm nuôi mấy thằng đệ tử. Tình cờ gặp được lão, cuộc đời Toàn đã rẽ sang một chương mới.
Chẳng biết lão trùm lo lót chạy vạy thế nào, mà chỉ một thời gian ngắn sau, Toàn được ra tù trước thời hạn. Công "vớt" gã ra từ trong trại giam nặng như núi, nhưng chưa hết. Toàn bộ số nợ tiền tỷ sau những trận cá độ quên sầu, lão cũng rộng tay trang trải cho. Vợ của gã, vốn dĩ là cô ả gái gọi cao cấp, gã đem lòng si mê bấy lâu nhưng không có phúc lại gần, vì thị đã thuộc về một thằng có số má. Về dưới trướng lão trùm, đời gã bắt đầu lên hương, tiền vào như nước. Biết gã đã phê lòi mắt cô ả kia, lão bố trí một vụ đẹp để thằng đó vào khám. Rồi bằng tiền, lão đã mua cô nàng về để gả cho gã làm vợ.
Ơn thế, sao trả cho hết. Bởi vậy, có phải nhảy vào lửa vì lão, Toàn cũng đâu dám từ nan.
Vụ vận chuyển này là "mệnh lệnh trái tim". Dù có phải đổ máu, xộ khám hay "đi tàu suốt"[5], gã không thể không nhận. Kết thúc cuộc gặp, lão trùm cho gã ba ngày để chuẩn bị. Trước ngày xuất phát, kế hoạch vận chuyển được Toàn khỉ đốm tính đến từng chi tiết nhỏ nhất. Hàng được san làm bốn xe, bình xăng phụ và sàn xe dưới hàng ghế sau đã được gia cố thành thùng chứa hàng, ngụy trang cẩn thận.
[5] tử hình
Nếu không bị zích[6] thì có trời mà biết. Chưa yên tâm, hành trình của gã liên tục có xe đi trước thám thính và xe sau đoạn hậu. Tất cả bọn áp tải hàng đều phải để điện thoại ở nhà, cấm liên lạc với ai trong suốt hành trình. Đến biên giới, sẽ tập kết hàng ở nơi an toàn. Sau khi khớp lệnh với A Tú về ngày giờ, địa điểm giao nhận, cả bọn sẽ đi gùi hàng vượt núi.
[6] mật báo
Thông tin bên kia báo địa điểm giao nhận ở thung lũng giáp vành đai biên giới. Điểm này rất sâu, đường đi rất hiểm trở, lại xa đồn biên phòng. Nếu có động thì tất cả cùng té sang Trung Quốc. Để thực sự yên tâm, Toàn cho người đi "tăm" trước địa hình.
Tính thì kỹ vậy rồi, nhưng sao gã cứ thấy nóng ruột khó tả. Hồi đầu năm đi coi tử vi, nhìn mặt ông thầy mà phát sợ. Gã gặng hỏi, ông mới sang tai rằng năm nay gã gặp hạn đao thương, cẩn thận bị chết thảm bởi "đại tiểu hạn trùng phùng". Giải ra là mệnh có sao Tang, Hổ hội hợp, lại gặp cung tiểu hạn có lưu Tang, lưu Hổ chiếu vào. Ông thầy bói khuyên gã ra ngoài phải hết sức cẩn trọng và tránh đụng độ. Từ hôm ấy đi đâu gã cũng cố giữ gìn. Vậy mà chuyến đi này là chuyện chẳng đừng.
Chiều qua lúc vừa mở cửa định bước lên xe, con bồ thối mồm lại chạy theo hỏi với: "Anh đi có về không?"
Phỉ phui cái mồm! Gã lừ mắt: "ĐCM, tao có chết đéo đâu mà không về?!". Thị lắp bắp đính chính: "Em chỉ hỏi là có về ngay không". Chưa đi đã bực mình, gã quay vào nhà xách thêm khẩu AK cưa nòng, xếp dưới gầm ghế phụ. Những thằng cùng đi đã nai nịt gọn gàng. Chờ tín hiệu báo yên, gã từ từ cho chiếc Lexus lăn bánh ra cửa rồi vút đi. Ba chiếc Nissan cùng lần lượt bám sau.
"Cuộc điện vừa rồi của thằng nào nhỉ?" - Toàn băn khoăn mãi. Nghe giọng thì rất quen, đâu như tiếng thằng Huy mỗ, nhưng nó đang bên Lào cơ mà?!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.