Bảo Ngươi Làm Trò Chơi, Ngươi Lại Làm Video Cg? (Dịch)
Chương 26: Nếu Công Không Vứt Bỏ, Xin Nhận Con Một Lạy! (1)
Tiềm Thủy Đích Oa Ba
29/03/2024
Trên mặt hai người khác cũng thoáng lộ ra một vẻ bối rối.
Nhưng chuyện đã quyết định thì không còn đường lui nữa.
- Rất xin lỗi, không thể lại tiếp tục ở tại Lê Minh làm việc nữa.
- Cảm ơn ông chủ thành toàn!
Nói xong, hướng về phía lão Tống cúi mình vái chào thật sâu, giống như là cảm ơn những năm này lão chiếu cố.
- Được rồi, được rồi.
Lão Tống khoát tay:
- Giao đơn xin từ chức cho nhân sự, làm xong việc bàn giao là có thể đi.
Nói xong cũng trực tiếp quay lưng đi, không muốn nhìn ba người một cái.
...
Việc bàn giao được xử lý rất nhanh.
Xế chiều hôm đó, anh tạm rời không làm việc, làm xong tất cả thủ tục, sau đó lại cùng những nhân viên khác rời khỏi văn phòng.
Dù sao thì các hạng mục rút vốn, công việc còn lại cũng không nhiều.
Thay vì khóc lóc van nài, còn không bằng nhanh chóng kết toán rời đi, đây cũng là một điểm tốt của công ty nhỏ.
Mà văn phòng Lê Minh vốn có mười mấy người, cũng giảm dần xuống còn mười người, đều là những nhân viên có lòng trung thành khá mạnh với văn phòng.
Giải quyết xong tất cả mọi chuyện.
Lúc này lão Tống mới cầm điện thoại di động lên liên hệ với Trần Lâm, nói cho anh biết chuyện này, dù sao bây giờ bọn họ còn có hợp tác.
Nhưng mà.
Khiến cho lão Tống hoàn toàn không nghĩ tới.
Nghe thấy anh nói muốn giải tán văn phòng, đầu dây bên kia điện thoại lại đột nhiên truyền đến giọng nói cao hứng của Trần Lâm.
- Lão Tống, đừng giải tán văn phòng, chuyển sang danh nghĩa của tôi đi, vừa vặn tôi đang thiếu người.
- Cậu chắc chứ?
…
- Ầm!
Cánh cửa của văn phòng bị mạnh mẽ phá nát.
Lão Tống cầm điện thoại di động vội vàng từ bên trong chạy ra.
- Mọi người thu thập một chút, ông chủ mới của chúng ta sắp đến đây!
Mấy nhân viên: ???
Không phải chứ.
Ngươi chờ chút.
Ông chủ mới?
Không phải anh chính là ông chủ à?
Mười nhân viên còn sót lại đầu đầy dấu chấm hỏi, bị câu nói này làm cho sửng sốt một chút.
Không phải là ông chủ bị đả kích nên bị điên đấy chứ?
- Ông... ông chủ à, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?
- Tôi biết bây giờ anh rất khổ sở, nhưng anh trước tiên đừng buồn nữa, không phải chỉ là bị chèn ép không có đơn hàng thôi à, anh cũng đừng nghĩ quẩn đấy.
- Nói rất đúng, không có gì mà không vượt qua được, cơ thể quan trọng.
Không khí trong văn phòng rất tốt, bình thường lão Tống và nhân viên ở giữa cũng đều nói đùa đã quen, cũng không có nhiều khuôn phép như vậy.
Thấy anh không để ý hình tượng chạy đến, mọi người lập tức lo lắng.
- Đi đi đi, nghĩ quẩn cái gì.
- Tôi nói là thật, văn phòng của chúng ta được người khác thu mua, ông chủ mới chút nữa sẽ đến!
Hả?
Các nhân viên hai mặt nhìn nhau, nghi vấn trên mặt đều sắp sửa thành hình méo mó.
Mặc dù văn phòng của bọn họ không phải là xí nghiệp lớn gì.
Nhưng tất cả tài sản cộng lại ít nhất cũng có năm sáu trăm ngàn, cũng có thiết bị chế tác trò chơi chuyên nghiệp.
Ai lại ngang tàng mua lại toàn bộ văn phòng như thế?
- Thật ra cũng không thể nói là thu mua.
Nhìn thấy biểu tình này của bọn họ, lão Tống giải thích :
- Ông chủ mới mọi người đều biết, chính là Trần Lâm, cậu ta chuẩn bị xây dựng một công ty trò chơi cỡ lớn, đến lúc đó chúng ta sẽ trở thành một bộ phận trong đó, chuyên phụ trách chế tác trò chơi.
Lúc nghe được tin tức này trong điện thoại, lão Tống cũng vô cùng chấn kinh.
Bởi vì bước đi này thực sự quá lớn.
Hoặc có lẽ là dã tâm thực sự quá lớn!
Không ngờ lại muốn anh tạo ra một bộ phận trong công ty, đây không thể nghi ngờ là một lần đánh cược.
Chỉ cần không ngốc, cơ bản đều sẽ không đồng ý loại yêu cầu này.
Nhưng vấn đề là, chuyện này đặt trên người Trần Lâm, anh lại cảm thấy rất hợp lý.
Con mẹ nó, quá thái quá!
Có thể là bởi vì ý tưởng to gan kia của Trần Lâm, cùng hai trò chơi tạo thành phản ứng cực lớn đã làm cho anh có một loại cảm giác, có lẽ người kia có thể làm được chuyện những người khác làm không được.
Cho nên sau khi cân nhắc một phen, cuối cùng anh quyết định đánh cược một lần.
Thay vì tham sống sợ chết, luôn phải làm việc theo vẻ mặt người khác, làm một con chó dưới công ty Tinh Du, còn không bằng đi theo Trần Lâm làm một vố lớn.
Liều một phen, xe đạp biến mô-tô.
Thất bại thì cùng lắm về nhà làm ruộng, dù sao thì bây giờ anh cũng đã nhìn thoáng hơn trước rồi.
Các công nhân viên nghe vậy thì có chút khó có thể tin.
- Ông chủ mới là Trần Lâm?
- Không phải anh đang lừa chúng tôi chứ?
- Ngày Cá Tháng Tư đã qua rồi.
Tiếng chất vấn không ngừng vang lên trong khu vực làm việc, tất cả mọi người đều dừng việc làm trong tay, thật không dám tin vào lỗ tai mình.
- Các cô cậu cứ nói xem…
Lão Tống nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.