Chương 3
Lãnh Nguyệt Dạ
10/09/2015
Những cơn gió lớn vẫn tiếp tục thổi trong đêm đen tạo nên những âm thanh kì quái càng làm cho bầu không khí trở nên âm u đáng sợ. Nỗi sợ hãi trong Hoàng cung ngày
một tăng lên.
"...Oa... oa... " Trong bầu không khí tĩnh mịch đáng sợ đó một tiếng trẻ con khóc bỗng vang vọng khắp Hoàng cung. Ánh sáng bỗng tràn ngập mặt đất, Mặt Trăng lại xuất hiện, gió bỗng ngừng thổi, bầu không khí trầm thấp cũng dần dần tán đi. Mọi người cũng tập trung về phía tiếng khóc phát ra - căn phòng của Thụy Vương phi đang ở. Cánh cửa bỗng hé mở, ma ma đầu đầy mồ hôi thở phào ôm lấy một cái bọc bước ra, gương mặt có chút hưng phấn:
"Chúc mừng Thụy Vương gia! Là một tiểu quận chúa, mẹ con đều bình an." Thượng Quan Vũ không kịp đợi đã xô cửa phòng xông vào trong bất chấp sự ngăn cản của cung nữ, ma ma. Tuyên Đế cũng thở phào nhẹ nhõm, mắt thấy Thượng Quan Vũ đã xô cửa vào trong phòng còn ma ma đang ôm đứa bé bối rối, liền giơ tay ra đón, nhẹ nhàng ôm lấy đứa trẻ chỉ lớn bằng cánh tay từ chỗ cung nữ.
Vừa ôm được đứa trẻ, nhìn vào gương mặt bé xíu còn đang khóc, một cảm giác thỏa mãn xa lạ bỗng ùa vào lòng Tuyên Đế. Đứa trẻ đang khóc vừa vào lòng Tuyên Đế bỗng nín khóc một cách thần kì, bàn tay nho nhỏ bỗng mở ra rồi nắm được long bào của Tuyên Đế không buông. Cảnh tượng kì lạ khiến mọi người trố mắt ra nhìn nhưng cũng không ai dám hé răng nửa lời. Thái Hậu thấy vậy cũng chỉ khẽ mỉm cười.
Tuyên Đế chăm chú quan sát tiểu hài tử trong tay mình, chỉ thấy tiểu thân mình thật nhỏ bé, yếu ớt khiến người ta thương tiếc. Lông mi dài mỏng còn đang vương nước, mắt nhắm chặt, cái miệng nhỏ hơi mím, còn bàn tay nhỏ lại nắm chặt lấy long bào không buông. Trong lòng bỗng nhiên ấm áp, Tuyên Đế liền tuyên bố:
"Hôm nay là ngày vui, lại có thêm một đại hỷ sự tiểu quận chúa ra đời, nay liền ngự phong danh hào Bảo Nguyệt Quận chúa, hưởng quyền lợi ngang hàng Công chúa."
Thượng Quan Vũ Hiên và Thượng Quan Vũ Lạc thấy Tuyên Đế bế tiểu muội muội cũng tò mò lại gần. Tuyên Đế thấy vậy cũng bế tiểu quận chúa ngồi xuống để cho hai hài tử có thể nhìn. Vừa nhìn thấy muội muội, Thượng Quan Vũ Lạc liền không nhịn được thốt lên: "Sao tiểu muội muội lại nhỏ như vậy, lại còn nhăn nhăn, thật xấu a"
Vừa dứt lời mọi người xung quanh liền bật cười. Quả là tiểu hài tử a. Tiểu hài tử mới sinh đứa nào lại chẳng nhỏ bé, nhăn nheo, huống gì tiểu quận chúa người ta lại còn sinh thiếu hai tháng sao có thể không nhỏ.
Thượng Quan Vũ Hiên đứng bên cạnh lại không nói lời nào, chỉ là chăm chú nhìn vào tiểu muội muội nhỏ bé, yếu ớt mặt còn vương nước mắt, trong mắt lại là nồng đậm ôn nhu quyết tâm bảo vệ thật tốt tiểu muội muội nhỏ bé này của mình, không cho phép bất kì ai có cơ hội gây thương tổn với muội muội nữa.
Trẻ con sơ sinh đều vô cùng yếu ớt, sợ tiểu quận chúa trúng gió Tuyên Đế liền bế tiểu quận chúa vào phòng. Trong phòng đã được cung nữ thu dọn sạch sẽ, Thượng Quan Vũ đang dịu dàng đỡ lấy thê tử của mình lót gối mềm dựa vào đầu giường.
Thụy Vương phi - Hạ Y Lan năm xưa chính là thiên hạ đệ nhất mĩ nữ, là đối tượng trong lòng của biết bao thanh niên tài tuấn ngũ quốc. Ngay cả Tuyên Đế và Thượng Quan Vũ, Đông Phương Thịnh cũng là một trong số đó.
Năm xưa vì tranh giành Hạ Y Lan, giữa ba người không biết đã diễn ra bao nhiêu cuộc tỉ thí vẫn không phân được thắng bại. Cuối cùng vẫn là Hạ Y Lan tự mình chọn Thượng Quan Vũ. Cho dù có thể dùng quyền lực cứng rắn ép buộc nhưng cuối cùng Tuyên Đế vẫn quyết định buông tay. Thậm chí sau này còn hi sinh hạnh phúc bản thân nạp Công chúa lân bang làm phi để thành toàn cho vợ chồng Thượng Quan Vũ, cả Đông Phương Thịnh cũng nhiều lần ra sức giúp đỡ khiến phu thê Thụy Vương vẫn luôn áy náy trong lòng.
Nhưng cho dù có áy náy, ngay tại thời khắc Thượng Quan Vũ nhìn thấy bảo bối nữ nhi mà bản thân mong chờ lâu nay nằm trong lòng Tuyên Đế lại còn được Tuyên Đế dùng tư thái mười phần bảo hộ ôm vào đều bị đánh tan. Còn có Đông Phương Thịnh đằng sau ánh mắt chăm chú nhìn vào nữ nhi kia nữa. Xem ra một cuộc chiến tranh giành tiểu quận chúa bây giờ là không thể tránh khỏi.
"...Oa... oa... " Trong bầu không khí tĩnh mịch đáng sợ đó một tiếng trẻ con khóc bỗng vang vọng khắp Hoàng cung. Ánh sáng bỗng tràn ngập mặt đất, Mặt Trăng lại xuất hiện, gió bỗng ngừng thổi, bầu không khí trầm thấp cũng dần dần tán đi. Mọi người cũng tập trung về phía tiếng khóc phát ra - căn phòng của Thụy Vương phi đang ở. Cánh cửa bỗng hé mở, ma ma đầu đầy mồ hôi thở phào ôm lấy một cái bọc bước ra, gương mặt có chút hưng phấn:
"Chúc mừng Thụy Vương gia! Là một tiểu quận chúa, mẹ con đều bình an." Thượng Quan Vũ không kịp đợi đã xô cửa phòng xông vào trong bất chấp sự ngăn cản của cung nữ, ma ma. Tuyên Đế cũng thở phào nhẹ nhõm, mắt thấy Thượng Quan Vũ đã xô cửa vào trong phòng còn ma ma đang ôm đứa bé bối rối, liền giơ tay ra đón, nhẹ nhàng ôm lấy đứa trẻ chỉ lớn bằng cánh tay từ chỗ cung nữ.
Vừa ôm được đứa trẻ, nhìn vào gương mặt bé xíu còn đang khóc, một cảm giác thỏa mãn xa lạ bỗng ùa vào lòng Tuyên Đế. Đứa trẻ đang khóc vừa vào lòng Tuyên Đế bỗng nín khóc một cách thần kì, bàn tay nho nhỏ bỗng mở ra rồi nắm được long bào của Tuyên Đế không buông. Cảnh tượng kì lạ khiến mọi người trố mắt ra nhìn nhưng cũng không ai dám hé răng nửa lời. Thái Hậu thấy vậy cũng chỉ khẽ mỉm cười.
Tuyên Đế chăm chú quan sát tiểu hài tử trong tay mình, chỉ thấy tiểu thân mình thật nhỏ bé, yếu ớt khiến người ta thương tiếc. Lông mi dài mỏng còn đang vương nước, mắt nhắm chặt, cái miệng nhỏ hơi mím, còn bàn tay nhỏ lại nắm chặt lấy long bào không buông. Trong lòng bỗng nhiên ấm áp, Tuyên Đế liền tuyên bố:
"Hôm nay là ngày vui, lại có thêm một đại hỷ sự tiểu quận chúa ra đời, nay liền ngự phong danh hào Bảo Nguyệt Quận chúa, hưởng quyền lợi ngang hàng Công chúa."
Thượng Quan Vũ Hiên và Thượng Quan Vũ Lạc thấy Tuyên Đế bế tiểu muội muội cũng tò mò lại gần. Tuyên Đế thấy vậy cũng bế tiểu quận chúa ngồi xuống để cho hai hài tử có thể nhìn. Vừa nhìn thấy muội muội, Thượng Quan Vũ Lạc liền không nhịn được thốt lên: "Sao tiểu muội muội lại nhỏ như vậy, lại còn nhăn nhăn, thật xấu a"
Vừa dứt lời mọi người xung quanh liền bật cười. Quả là tiểu hài tử a. Tiểu hài tử mới sinh đứa nào lại chẳng nhỏ bé, nhăn nheo, huống gì tiểu quận chúa người ta lại còn sinh thiếu hai tháng sao có thể không nhỏ.
Thượng Quan Vũ Hiên đứng bên cạnh lại không nói lời nào, chỉ là chăm chú nhìn vào tiểu muội muội nhỏ bé, yếu ớt mặt còn vương nước mắt, trong mắt lại là nồng đậm ôn nhu quyết tâm bảo vệ thật tốt tiểu muội muội nhỏ bé này của mình, không cho phép bất kì ai có cơ hội gây thương tổn với muội muội nữa.
Trẻ con sơ sinh đều vô cùng yếu ớt, sợ tiểu quận chúa trúng gió Tuyên Đế liền bế tiểu quận chúa vào phòng. Trong phòng đã được cung nữ thu dọn sạch sẽ, Thượng Quan Vũ đang dịu dàng đỡ lấy thê tử của mình lót gối mềm dựa vào đầu giường.
Thụy Vương phi - Hạ Y Lan năm xưa chính là thiên hạ đệ nhất mĩ nữ, là đối tượng trong lòng của biết bao thanh niên tài tuấn ngũ quốc. Ngay cả Tuyên Đế và Thượng Quan Vũ, Đông Phương Thịnh cũng là một trong số đó.
Năm xưa vì tranh giành Hạ Y Lan, giữa ba người không biết đã diễn ra bao nhiêu cuộc tỉ thí vẫn không phân được thắng bại. Cuối cùng vẫn là Hạ Y Lan tự mình chọn Thượng Quan Vũ. Cho dù có thể dùng quyền lực cứng rắn ép buộc nhưng cuối cùng Tuyên Đế vẫn quyết định buông tay. Thậm chí sau này còn hi sinh hạnh phúc bản thân nạp Công chúa lân bang làm phi để thành toàn cho vợ chồng Thượng Quan Vũ, cả Đông Phương Thịnh cũng nhiều lần ra sức giúp đỡ khiến phu thê Thụy Vương vẫn luôn áy náy trong lòng.
Nhưng cho dù có áy náy, ngay tại thời khắc Thượng Quan Vũ nhìn thấy bảo bối nữ nhi mà bản thân mong chờ lâu nay nằm trong lòng Tuyên Đế lại còn được Tuyên Đế dùng tư thái mười phần bảo hộ ôm vào đều bị đánh tan. Còn có Đông Phương Thịnh đằng sau ánh mắt chăm chú nhìn vào nữ nhi kia nữa. Xem ra một cuộc chiến tranh giành tiểu quận chúa bây giờ là không thể tránh khỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.