Bảo Nguyệt Công Chúa

Chương 42

Lãnh Nguyệt Dạ

17/12/2015

Chờ suốt từ sáng sớm đến cuối giờ thìn, trước cửa phủ bỗng dừng lại một chiếc xe ngựa hết sức xa hoa, bên cạnh là một nam nhân đứng tuổi, có dung mạo hết sức đoan chính, trang phục bình dị nhưng lại được làm từ loại vải đắt tiền, cùng với đội nhân mã đằng sau, nhìn qua liền biết trong xe là một nhân vật không tầm thường. Hắn không khỏi nín thở chờ đợi, không biết mình sẽ được nhìn thấy nhân vật quan trọng nào.

Nhưng hắn lại thất vọng rồi, người xuống xe ngựa không phải là nhân vật quan trọng nào như trong tưởng tượng của hắn mà chỉ là một vị tiểu thư 6, 7 tuổi, vấn đề là vị tiểu thư kia không phải tiểu cô nương ngày hôm qua đã hẹn hắn sao. Nếu nàng đã đến được đây chứng tỏ ít ra nàng cũng có quan hệ với chủ nhân của phủ công chúa này, vậy những điều nàng nói với hắn ngày hôm qua không phải chỉ là đùa giỡn, có phải cuối cùng ông trời cũng thấy được khổ tâm của hắn, chấp nhận cho hắn một cơ hội hay không?

Có chút thấp thỏm đi về phía cánh cửa to lớn uy nghi kia, lại ngoài ý muốn không có bị thủ vệ canh cửa chặn lại khiến hắn không khỏi ngạc nhiên. Hắn không biết ngay khi vừa bước xuống xe ngựa, Nguyệt Hy đã sớm nhìn thấy hắn ẩn nấp bên ngoài, dư quang khóe mắt thoáng lên ý cười thản nhiên, sau đó còn cho người dặn dò thủ vệ ngoài cửa không nên cản hắn lại, hắn mới có thể yên bình vượt qua cấm vệ quân vào trong phủ công chúa canh phòng sâm nghiêm mà Tuyên Đế đã tốn không ít tâm tư chuẩn bị cho bảo bối công chúa của mình.

Đi qua đại môn thì gặp một ngã tư, đang không biết đi hướng nào thì thủ vệ đứng một bên đã giơ tay chỉ đường cho hắn, hoàn toàn không có một chút thái độ khinh thường hay nhạo báng khiến hắn không khỏi bội phục người cai quản nơi này, càng thêm mong chờ vào tương lai đang đợi mình phía trước.

Trong sân lớn của tiền viện lúc này, 500 thiếu niên ưu tú đã được chọn từ các thôn trang đưa đã nghiêm túc tập hợp thành hàng lối nghiêm chỉnh, khi hắn bước vào liền được yêu cầu đứng vào một hàng trong đó.

Quản gia một bên nhìn thấy người tới đông đủ liền liền tiến lên hỏi ý kiến của Nguyệt Hy, nhận được cái gật đầu đồng ý của nàng liền tuyên bố nguyên do và quy định cho bọn họ. Những thiếu niên này đều là tinh anh từ trong hoàn cảnh khắc nghiệt bước ra cho nên ý chí chiến đấu, cầu tiến vô cùng mạnh mẽ, nghe được bản thân có thể được huấn luyện đặc biệt đều vô cùng hưng phấn.

Chờ cho tất cả mọi người đều đã bình tĩnh lại, Nguyệt Hy mới bình tĩnh bước lên phía trước, nhìn xuống đám người ánh mắt sáng rỡ dưới kia, từ tốn nói:

“Tất cả mọi người, có thắc mắc vì sao ta lại mất công tìm rồi đưa các ngươi từ những nơi tối tăm tồi tàn nhất trở về nuôi dạy, chăm sóc hay không?”

Mọi người dưới đài vừa nghe nàng hỏi liền hoang mang, bởi vì đây cũng chính là thắc mắc của bọn họ bấy lâu nay. Tất cả mọi người ở đây tuy không lớn nhưng đều đã từng lăn lộn không ít ở ngoài đời, hiểu rõ ràng cái gì gọi là trong thiên hạ không có gì là miễn phí, cái gì cũng luôn có một cái giá của nó.



Tuy nhiên nàng cho người đưa bọn họ tới sơn trang nuôi dạy đã hơn ba năm lại không hề có một yêu cầu gì, khiến bọn họ có một tia lo lắng cùng bất an không biết cuối cùng mục đích của nàng là gì? Tuy rất mở miệng muốn hỏi nhưng tất cả đều ăn ý một mực im lặng chờ nghe nàng nói tiếp:

Nàng nói:

“Ta không phải thánh mẫu, cũng không phải vì danh tiếng hay vì quá rảnh rỗi mà cho người đi chăm sóc cho các ngươi. Mỗi người các ngươi trong tương lai đều sẽ là một cái rễ của quốc gia này, nắm giữ sự tồn vong suy vinh của hoàng triều. Một quốc gia không chỉ dựa vào tầng lớp thống trị mà phát triển, trên cơ bản nó cũng giống như là một cái cây lấy dinh dưỡng từ những cái rễ nhỏ bé mà lớn lên.”

“Sự kì vọng của ta dành cho các ngươi là như nhau, thay vì để các ngươi trở thành một thành phần cho những thế lực xấu, từng ngày đi vào con đường sai trái, ta thà hy vọng các ngươi làm người bình thường nhưng có hiểu biết, giáo dục cho tầng lớp mai sau của quốc gia này. Tuy nhiên ta vẫn cho các ngươi cơ hội, có nắm lấy được hay không lại là do bản thân mỗi người các ngươi.”

“Nắm được cơ hội nỗ lực hết mình, sau này các ngươi sẽ có được quyền lực, địa vị, sức mạnh của riêng mình. Không nắm được các ngươi vẫn được nuôi dạy, tương lai là một người có trí tuệ cùng bản lãnh để xây dựng, phát triển quốc gia này. Muốn làm một người bình thường, hay một nhân tài, trụ cột của quốc gia, có bản lĩnh, có sức mạnh thực hiện điều mình muốn đều là do các ngươi, có hiểu hay không?”

Mọi người nghe được lời nàng nói, không khỏi đồng thanh hô lớn:

“Có!”

Bọn họ từ lúc được đưa đến thôn trang đã biết được người cứu mình là Bảo Nguyệt công chúa vang danh thiên hạ, vẫn luôn nghi hoặc vì sao nàng lại muốn làm như thế không những nuôi dạy, chăm sóc, cho bọn họ một gia đình. Hiện tại còn ban cho bọn họ một ân điển lớn như thế nữa, khiến bọn họ không biết phải làm sao để báo đáp nàng, chỉ có thể không ngừng nỗ lực, hy vọng có thể làm được gì đó giúp nàng.

Nhìn thân hình nhỏ bé, yếu ớt nhưng lại tràn đầy hào quang đang đứng trên cao kia trong thâm tâm mỗi người đều không khỏi sục sôi, bọn họ có thể, nhất định có thể trở nên mạnh mẽ để theo nàng thực hiện lí tưởng cao cả đó, phù trợ cho nàng, nữ thần đã mang lại ánh sáng trong cuộc đời họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Nguyệt Công Chúa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook