Chương 13
Mộc Canh Mộc Canh
26/01/2022
Edit: Hồng Hồng
~.~
13
Trở về sau chuyến đi chơi với cậu Tần, Trần Đệ phát hiện tâm trạng của sếp lớn nhà mình có vẻ rất tốt.
Đây quả thật là chuyện xưa nay chưa từng thấy.
Bởi trước giờ ông chủ không thích đi chơi với đám công tử nhà giàu, mỗi lần ổng đi là thế nào cũng ganh đua so sánh, rồi sau chẳng hiểu làm gì mà quăng luôn cái mặt đi mất. Đời ông chủ coi sĩ diện là trời, lần nào đi chơi với đám ấy về là thế nào cũng hằn học mấy ngày mới thôi.
Sau buổi chơi golf hôm ấy, Trần Đệ được giao nhiệm vụ trả tiền cho Từ Niên. Dựa theo tốc độ trả lương này mà tính thì nửa đời sau của Trình Sâm khỏi cần ngân hàng, bởi Từ Niên đã trở thành ngân hàng của hắn.
Mà sếp nhỏ đương nhiên không biết khách sáo, bây giờ ngay cả tiếng cảm ơn cũng chẳng buồn nói nữa. Trần Đệ hỏi cậu dùng tiền làm gì, Từ Niên cười tít mắt nói: “Em đưa vào tài chính cá nhân, sau đó xem có căn nhà nào ngon nghẻ không rồi đầu tư một lượt luôn.”
Trần Đệ thở dài: “…Cậu tính hay thật.”
Từ Niên khiêm tốn: “Việc nên làm thôi, tiền của ông chủ cũng là tiền của em mà anh.”
Trần Đệ: “…”
Bây giờ cơm trưa của Trình Sâm đều do Từ Niên phụ trách, có khi Từ Niên tự đưa, hôm nào bận quá thì nhờ Trần Đệ đưa.
Trần Đệ giúp ông chủ giở cơm, trong lòng thầm nghĩ mình phải bóng gió với ổng mấy câu về Từ Niên mới được, miễn cho có ngày ổng bị lột sạch chẳng còn gì. Kết quả Trần Đệ vừa nói xong, lỗ tai của Trình Sâm lập tức giật giật.
“Cậu ta nói vậy á?”
Trần Đệ tận tình khuyên: “Dạ vâng, tiền của sếp cho cậu ta thật sự quá nhiều, đến mức Từ Niên nghĩ phải tự đầu tư, sau này cậu ta sẽ còn đòi sếp nữa đấy.”
Trình Sâm hừ một cái: “Cậu không hiểu.”
Trần Đệ: “Em xin nghiêm túc lắng nghe.”
Trình Sâm đắc ý khoe: “Tôi nói cậu ta không giống những người khác là có lý do, chẳng phải cậu ta còn nghĩ sẽ kiếm tiền giúp tôi đấy ư.”
Trần Đệ: “What???”
Trình Sâm cường điệu nói: “Chính miệng cậu ta đã nói với tôi.”
Trần Đệ run lập cập: “Nói…gì ạ?”
Trình Sâm vừa rung chân vừa làm bộ nghĩ xa xăm: “Cậu ta nói chỉ yêu con người tôi, không yêu tiền của tôi.”
Sau khi Lý Phương dùng thuốc đắt tiền, sức khỏe rõ ràng tốt hơn trước rất nhiều. Đương nhiên Từ Niên đã tính chuyện lâu dài, cậu quyết định chờ người hiến thận. Việc này đến tai Lý Phương làm bà sợ khiếp vía.
“Con lấy ở đâu ra nhiều tiền như vậy?” Chi phí ăn ở trong nhà đều hơn trước rất nhiều, bây giờ còn nói ghép thận hơn một trăm nghìn, Lý Phương tuy không thông minh nhưng bà tuyệt đối không ngu, số tiền con trai bà tiêu trong nửa năm qua đã nhiều hơn số tiền cả đời bà được thấy rồi.
Từ Niên đã nghĩ sẵn lý do: “Có một ông lớn mua lại dự án nghiên cứu của tụi con, con được chia rất nhiều hoa hồng.”
Lý Phương vẫn chưa tin: “Ông lớn à?”
Từ Niên gật đầu: “Là ông lớn của công ty công nghệ năng lượng.”
Lý Phương trợn mắt: “Con đang làm cho công ty đó hả?”
Từ Niên ho một tiếng: “Vẫn chỉ là thực tập thôi ạ…”
“Ồ.” Lý Phương kích động đỏ mặt, “Vậy bao giờ mới được chuyển chính?”
“Dù sao cũng phải chờ con tốt nghiệp chứ mẹ.” Từ Niên cười cười, răng khểnh lộ ra, “Hơn nữa còn phải khiến ông chủ thích con, bây giờ người ta vẫn chưa thích con đâu.”
Lý Phương lo lắng hỏi: “Ông ấy không thích con sao?”
Từ Niên ngẫm nghĩ, nghiêm túc dùng ngón cái và ngón trỏ tạo một khoảng hở nho nhỏ: “Bây giờ có lẽ người đó chỉ thích con một chút như này thôi.”
Sau khi đăng ký đợi hiến thận, Lý Phương và Từ Niên như được sống một cuộc đời mới, tất cả áp lực của gia đình đều nhẹ đi rất nhiều.
Từ Niên cũng không nói dối Trình Sâm về chuyện này, ngài kim chủ không nói hai lời, thẳng tay vung tiền cho mẹ cậu phẫu thuật.
Trần Đệ có vẻ không đồng tình nhưng không nói, Từ Niên cũng không hẳn là không nhận ra tâm tư của hắn.
Lúc này đây Từ Niên đã chân chính thành một cục mè xửng cỡ bự.
Cậu tan học sẽ lập tức tức tới công ty bám dính Trình Sâm, người ta chê cậu phiền cũng không đi, bao giờ có cơ hội liền chạy tới vẫy đuôi.
Tuy miệng của Trình Sâm chẳng nhả được lời vàng ý ngọc, nhưng cái tật vui vẻ thì rung chân của hắn không giấu đâu cho được.
Mà Từ Niên cũng chẳng cần nghe hắn nói cái chó gì, vì tất cả sự chú ý của cậu đều đặt ở chân của hắn rồi.
Không biết từ bao giờ Trình Sâm đã thành thói quen ăn cơm xong là phải ngủ. Từ Niên rất chiều hắn, dù ngài kim chủ có đưa ra yêu cầu xàm xí đến mức nào cậu cũng dạ thưa răm rắp, chưa bao giờ nói một chữ không.
Bởi vậy mà khiến Trình Sâm ngày càng được nước lấn tới.
“Đám tình nhân các cậu có phải ai cũng dính người vậy không.” Trình Sâm nằm trên giường, miệng không chịu được nhàn rỗi.
Từ Niên tốt tính nói: “Em chưa ở với người nào khác nên chẳng rõ.”
Trình Sâm lại hừ: “Ngoài tôi ra, làm gì còn ai muốn dính tới cậu.”
Từ Niên nhìn chân hắn dưới lớp chăn đang rung rất nhịp nhàng, Trình Sâm cũng không tránh, còn bắt chéo chân cho cậu nhìn, làm cái chăn cứ rung rinh suốt như sợ người ta không thấy.
Trình Sâm đắc ý lắm: “Cậu xem tôi tốt với cậu đến nhường nào, chưa từng ép cậu phải ngủ với tôi.”
Từ Niên cười khì: “Nếu ông chủ bằng lòng, em đây cũng vui vẻ hầu ngài ngủ.”
Chân của Trình Sâm rung dữ dội hơn: “Cậu nghĩ đẹp quá nhỉ!”
Từ Niên kiên nhẫn giải thích: “Em không dám ép ngài, nhưng ngài cũng nghĩ lại mà xem, những kim chủ khác trả tiền để ngủ với tình nhân, còn ngài đây cho em nhiều tiền vậy mà chưa từng ngủ một lần, chuyện này mà để người ngoài biết được chỉ sợ người ta đồn ngài quá ngốc thôi.”
Chân Trình Sâm thôi không rung nữa, hắn cau mày, có vẻ thật sự nghiêm túc suy nghĩ vấn đề mình có ngốc hay không, trông rất là xoắn xuýt.
“Cũng đâu nhất thiết phải ngủ thật.” Từ Niên cho hắn một bậc thang, “Kiểu như ngài ôm em ngủ chung một giường thôi là được, để sau này khỏi ai dám nói mình chưa ngủ với nhau.”
Trình Sâm híp mắt nhìn cậu.
Thật ra Từ Niên đang căng thẳng lắm, cậu không biết chiêu khích tướng có tác dụng với Trình Sâm hay không. Thấy hắn không nói, Từ Niên cũng hoảng, nụ cười trên mặt xém chút đã rớt, mồ hôi bên trán tuôn như thác đổ.
Cũng không biết qua bao lâu, Từ Niên đợi đến mức tim đã nguội lạnh.
Lúc này đột nhiên thấy Trình Sâm nhích vào trong một tí, tay cứng đờ vỗ bèm bẹp mấy cái vào chỗ bên cạnh: “Cậu tới đây nằm.”
Từ Niên sững người rồi nhanh chóng cười tươi, tươi đến mức lại lộ răng.
“Cậu cười trông buồn nôn lắm.” Mặt Trình Sâm trưng lên chữ tởm, nhưng mà chân thì rung như được mùa, ra lệnh cho Từ Niên: “Cách chăn mà ôm này, không được chạm vào tôi, cấm có được nước lấn tới nhá đồ gay.”
Từ Niên: “Ứ ừa.” =))))))))
______________________
Tui cực thích chữ ứ ừa, định tìm chỗ nhét nó cho thằng công điên mà nhét đâu cũng tởm:))) Cái kiểu “ứ ừa gọi người ta là chồng đi nè”, “ứ ừa tới đây nằm với người ta đi nè”, “ứ ừa đừng có đụng vào người ta nè”, “ứ ừa cái đồ gay chết tiệt này nè” thì xin khiếu:))) Đm nổi hết cả da gà, tởm quá là tởm:)))))
~.~
13
Trở về sau chuyến đi chơi với cậu Tần, Trần Đệ phát hiện tâm trạng của sếp lớn nhà mình có vẻ rất tốt.
Đây quả thật là chuyện xưa nay chưa từng thấy.
Bởi trước giờ ông chủ không thích đi chơi với đám công tử nhà giàu, mỗi lần ổng đi là thế nào cũng ganh đua so sánh, rồi sau chẳng hiểu làm gì mà quăng luôn cái mặt đi mất. Đời ông chủ coi sĩ diện là trời, lần nào đi chơi với đám ấy về là thế nào cũng hằn học mấy ngày mới thôi.
Sau buổi chơi golf hôm ấy, Trần Đệ được giao nhiệm vụ trả tiền cho Từ Niên. Dựa theo tốc độ trả lương này mà tính thì nửa đời sau của Trình Sâm khỏi cần ngân hàng, bởi Từ Niên đã trở thành ngân hàng của hắn.
Mà sếp nhỏ đương nhiên không biết khách sáo, bây giờ ngay cả tiếng cảm ơn cũng chẳng buồn nói nữa. Trần Đệ hỏi cậu dùng tiền làm gì, Từ Niên cười tít mắt nói: “Em đưa vào tài chính cá nhân, sau đó xem có căn nhà nào ngon nghẻ không rồi đầu tư một lượt luôn.”
Trần Đệ thở dài: “…Cậu tính hay thật.”
Từ Niên khiêm tốn: “Việc nên làm thôi, tiền của ông chủ cũng là tiền của em mà anh.”
Trần Đệ: “…”
Bây giờ cơm trưa của Trình Sâm đều do Từ Niên phụ trách, có khi Từ Niên tự đưa, hôm nào bận quá thì nhờ Trần Đệ đưa.
Trần Đệ giúp ông chủ giở cơm, trong lòng thầm nghĩ mình phải bóng gió với ổng mấy câu về Từ Niên mới được, miễn cho có ngày ổng bị lột sạch chẳng còn gì. Kết quả Trần Đệ vừa nói xong, lỗ tai của Trình Sâm lập tức giật giật.
“Cậu ta nói vậy á?”
Trần Đệ tận tình khuyên: “Dạ vâng, tiền của sếp cho cậu ta thật sự quá nhiều, đến mức Từ Niên nghĩ phải tự đầu tư, sau này cậu ta sẽ còn đòi sếp nữa đấy.”
Trình Sâm hừ một cái: “Cậu không hiểu.”
Trần Đệ: “Em xin nghiêm túc lắng nghe.”
Trình Sâm đắc ý khoe: “Tôi nói cậu ta không giống những người khác là có lý do, chẳng phải cậu ta còn nghĩ sẽ kiếm tiền giúp tôi đấy ư.”
Trần Đệ: “What???”
Trình Sâm cường điệu nói: “Chính miệng cậu ta đã nói với tôi.”
Trần Đệ run lập cập: “Nói…gì ạ?”
Trình Sâm vừa rung chân vừa làm bộ nghĩ xa xăm: “Cậu ta nói chỉ yêu con người tôi, không yêu tiền của tôi.”
Sau khi Lý Phương dùng thuốc đắt tiền, sức khỏe rõ ràng tốt hơn trước rất nhiều. Đương nhiên Từ Niên đã tính chuyện lâu dài, cậu quyết định chờ người hiến thận. Việc này đến tai Lý Phương làm bà sợ khiếp vía.
“Con lấy ở đâu ra nhiều tiền như vậy?” Chi phí ăn ở trong nhà đều hơn trước rất nhiều, bây giờ còn nói ghép thận hơn một trăm nghìn, Lý Phương tuy không thông minh nhưng bà tuyệt đối không ngu, số tiền con trai bà tiêu trong nửa năm qua đã nhiều hơn số tiền cả đời bà được thấy rồi.
Từ Niên đã nghĩ sẵn lý do: “Có một ông lớn mua lại dự án nghiên cứu của tụi con, con được chia rất nhiều hoa hồng.”
Lý Phương vẫn chưa tin: “Ông lớn à?”
Từ Niên gật đầu: “Là ông lớn của công ty công nghệ năng lượng.”
Lý Phương trợn mắt: “Con đang làm cho công ty đó hả?”
Từ Niên ho một tiếng: “Vẫn chỉ là thực tập thôi ạ…”
“Ồ.” Lý Phương kích động đỏ mặt, “Vậy bao giờ mới được chuyển chính?”
“Dù sao cũng phải chờ con tốt nghiệp chứ mẹ.” Từ Niên cười cười, răng khểnh lộ ra, “Hơn nữa còn phải khiến ông chủ thích con, bây giờ người ta vẫn chưa thích con đâu.”
Lý Phương lo lắng hỏi: “Ông ấy không thích con sao?”
Từ Niên ngẫm nghĩ, nghiêm túc dùng ngón cái và ngón trỏ tạo một khoảng hở nho nhỏ: “Bây giờ có lẽ người đó chỉ thích con một chút như này thôi.”
Sau khi đăng ký đợi hiến thận, Lý Phương và Từ Niên như được sống một cuộc đời mới, tất cả áp lực của gia đình đều nhẹ đi rất nhiều.
Từ Niên cũng không nói dối Trình Sâm về chuyện này, ngài kim chủ không nói hai lời, thẳng tay vung tiền cho mẹ cậu phẫu thuật.
Trần Đệ có vẻ không đồng tình nhưng không nói, Từ Niên cũng không hẳn là không nhận ra tâm tư của hắn.
Lúc này đây Từ Niên đã chân chính thành một cục mè xửng cỡ bự.
Cậu tan học sẽ lập tức tức tới công ty bám dính Trình Sâm, người ta chê cậu phiền cũng không đi, bao giờ có cơ hội liền chạy tới vẫy đuôi.
Tuy miệng của Trình Sâm chẳng nhả được lời vàng ý ngọc, nhưng cái tật vui vẻ thì rung chân của hắn không giấu đâu cho được.
Mà Từ Niên cũng chẳng cần nghe hắn nói cái chó gì, vì tất cả sự chú ý của cậu đều đặt ở chân của hắn rồi.
Không biết từ bao giờ Trình Sâm đã thành thói quen ăn cơm xong là phải ngủ. Từ Niên rất chiều hắn, dù ngài kim chủ có đưa ra yêu cầu xàm xí đến mức nào cậu cũng dạ thưa răm rắp, chưa bao giờ nói một chữ không.
Bởi vậy mà khiến Trình Sâm ngày càng được nước lấn tới.
“Đám tình nhân các cậu có phải ai cũng dính người vậy không.” Trình Sâm nằm trên giường, miệng không chịu được nhàn rỗi.
Từ Niên tốt tính nói: “Em chưa ở với người nào khác nên chẳng rõ.”
Trình Sâm lại hừ: “Ngoài tôi ra, làm gì còn ai muốn dính tới cậu.”
Từ Niên nhìn chân hắn dưới lớp chăn đang rung rất nhịp nhàng, Trình Sâm cũng không tránh, còn bắt chéo chân cho cậu nhìn, làm cái chăn cứ rung rinh suốt như sợ người ta không thấy.
Trình Sâm đắc ý lắm: “Cậu xem tôi tốt với cậu đến nhường nào, chưa từng ép cậu phải ngủ với tôi.”
Từ Niên cười khì: “Nếu ông chủ bằng lòng, em đây cũng vui vẻ hầu ngài ngủ.”
Chân của Trình Sâm rung dữ dội hơn: “Cậu nghĩ đẹp quá nhỉ!”
Từ Niên kiên nhẫn giải thích: “Em không dám ép ngài, nhưng ngài cũng nghĩ lại mà xem, những kim chủ khác trả tiền để ngủ với tình nhân, còn ngài đây cho em nhiều tiền vậy mà chưa từng ngủ một lần, chuyện này mà để người ngoài biết được chỉ sợ người ta đồn ngài quá ngốc thôi.”
Chân Trình Sâm thôi không rung nữa, hắn cau mày, có vẻ thật sự nghiêm túc suy nghĩ vấn đề mình có ngốc hay không, trông rất là xoắn xuýt.
“Cũng đâu nhất thiết phải ngủ thật.” Từ Niên cho hắn một bậc thang, “Kiểu như ngài ôm em ngủ chung một giường thôi là được, để sau này khỏi ai dám nói mình chưa ngủ với nhau.”
Trình Sâm híp mắt nhìn cậu.
Thật ra Từ Niên đang căng thẳng lắm, cậu không biết chiêu khích tướng có tác dụng với Trình Sâm hay không. Thấy hắn không nói, Từ Niên cũng hoảng, nụ cười trên mặt xém chút đã rớt, mồ hôi bên trán tuôn như thác đổ.
Cũng không biết qua bao lâu, Từ Niên đợi đến mức tim đã nguội lạnh.
Lúc này đột nhiên thấy Trình Sâm nhích vào trong một tí, tay cứng đờ vỗ bèm bẹp mấy cái vào chỗ bên cạnh: “Cậu tới đây nằm.”
Từ Niên sững người rồi nhanh chóng cười tươi, tươi đến mức lại lộ răng.
“Cậu cười trông buồn nôn lắm.” Mặt Trình Sâm trưng lên chữ tởm, nhưng mà chân thì rung như được mùa, ra lệnh cho Từ Niên: “Cách chăn mà ôm này, không được chạm vào tôi, cấm có được nước lấn tới nhá đồ gay.”
Từ Niên: “Ứ ừa.” =))))))))
______________________
Tui cực thích chữ ứ ừa, định tìm chỗ nhét nó cho thằng công điên mà nhét đâu cũng tởm:))) Cái kiểu “ứ ừa gọi người ta là chồng đi nè”, “ứ ừa tới đây nằm với người ta đi nè”, “ứ ừa đừng có đụng vào người ta nè”, “ứ ừa cái đồ gay chết tiệt này nè” thì xin khiếu:))) Đm nổi hết cả da gà, tởm quá là tởm:)))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.