Chương 21
Mộc Canh Mộc Canh
26/01/2022
Edit: Momo
Beta: Hồng Hồng
~.~
21
Từ Niên vốn không muốn dẫn Trình Sâm về nhà, nhưng cậu không cách nào từ chối nhiệt tình của Lý Phương, cuối cùng đành phải chiều theo ý bà.
Cậu cảm thấy rất ngượng khi nhắc chuyện này với Trình Sâm, lựa lời cả buổi mới ậm ờ được một câu: “Mẹ em mời ngài đến nhà ăn cơm.”
Trình Sâm không có phản ứng gì: “Sao lại mời tôi?”
Từ Niên cười nói: “Thì để cảm ơn ngài đã giúp mẹ con em.”
Trình Sâm hừ hừ, cũng chẳng nói là đồng ý hay không, nhưng lúc tan ca lại bắt Trần Đệ lái xe tới nhà của Từ Niên.
Lý Phương đã đợi ở cửa từ sớm.
Từ Niên xuống xe trước, Trình Sâm hiếm khi không làm kiêu mà ngoan ngoãn xuống theo, còn chủ động chào Lý Phương một tiếng “bác gái.”
Lý Phương quả thật rất ngại: “Ông chủ khách sáo quá.”
Trần Đệ đã hoàn thành nhiệm vụ, vừa định về thì bị Lý Phương gọi lại: “Cậu Trần cũng vào ăn cơm nhé, bình thường đều nhờ cậu đưa thằng Niên nhà tôi vào bệnh viện.”
Trần Đệ lén nhìn Trình Sâm, thấy hắn không có phản ứng gì mới dám đồng ý.
Từ Niên chân trước bước vào, chân sau đã chạy tới phòng bếp xem có những món gì, bởi chỉ có cậu mới rõ khẩu vị của Trình Sâm, rủi đâu mẹ cậu nấu không đúng món lại mang tiếng không chu đáo.
Cũng may món gì cũng có, thậm chí Lý Phương còn định làm sườn kho nước tương, có điều bà vẫn chưa nấu xong, sườn còn chưa được ướp.
“Để con giã thịt cho.” Từ Niên xắn tay áo, “Mẹ đi nghỉ chút đi.”
Lý Phương đáp ừ rồi đi pha trà cho Trình Sâm và Trần Đệ. Trần Đệ vừa nghĩ phen này ngồi không làm khác rồi, nào ngờ mông còn chưa nóng đã bị ông sếp bên cạnh liếc muốn thủng lỗ.
“Đi làm giúp mau.” Trình Sâm ra lệnh.
Quả nhiên muốn ăn thì phải lăn vào bếp.
Lý Phương vội ngăn lại: “Thôi hai cậu cứ ngồi đấy, thằng Niên nó làm được hết.”
Trần Đệ khách sáo hỏi: “Còn món gì nữa ạ?”
Lý Phương giơ tay ra tính: “Sườn kho nước tương, dưa cải, còn có súp lươn…” Bà vỗ trán một cái, có vẻ bây giờ mới nhớ ra: “Ôi bác còn chưa làm lươn nữa.”
Trần Đệ nghĩ thầm đừng nói nãy giờ thím chưa chuẩn bị gì luôn nhá?!
Bệnh của Lý Phương vừa khỏi, cả đám bên ngoài làm gì có ai dám cho bà vào bếp, mà Trình Sâm lại không nỡ để Từ Niên bận rộn một mình, bèn duỗi cái chân dưới bàn đá Trần Đệ một cái.
Trần Đệ: “Sao á sếp?”
Trình Sâm: “Để tôi vào giúp Niên Niên.”
Trần Đệ bị hù xém chết: “Sếp ơi dừng bước, để em đi.”
Trình Sâm cười sâu xa nhìn hắn: “Cậu ở đây nói chuyện với bác gái.”
Trần Đệ: “…”
Từ Niên thấy Trình Sâm lù lù vào bếp cũng hú hồn: “Sao ngài không ở ngoài uống trà, vào đây làm gì?”
Mặt Trình Sâm thối đanh lại, nghiêm giọng nói: “Không thích uống.”
“…” Ơ hay lại phát bệnh gì nữa rồi.
Trình Sâm nhìn cậu làm một hồi, nói như quàng thượng muốn sống cuộc sống của dân đen: “Tôi muốn phụ.”
Từ Niên im lặng cả buổi không đáp, lúc lâu mới nói: “Hay ngài giúp em rửa cải nhé?”
Trình Sâm rề rà cởi áo vest, đòi hỏi: “Tôi cần bao tay.”
Từ Niên đành phải để sườn qua một bên, nhịn nhục đi tìm bao tay cho hắn.
Ngài kim chủ bắt đầu rửa cải một cách đầy chuyên chú.
Từ Niên đã ướp sườn xong, đặt chảo lên bếp xào một hồi rồi đậy vung lại. Cậu quay đầu nhìn bên cạnh mới thấy cải thảo chỉ mới rửa được mấy lá.
Từ Niên: “…”
Cậu vặn lửa nhỏ lại, tìm một cái ghế ngồi cạnh Trình Sâm, cùng hắn rửa cải.
Trình Sâm liếc cậu rồi cởi một bên bao tay ra: “Đeo vào đi.”
Từ Niên vâng lời mang vào, kết quả rửa một hồi, không biết hai bàn tay không đeo bao tay dưới nước ai nắm ai trước mà dính chặt vào nhau, mỗi người chỉ dùng một bàn tay còn lại để rửa cải một cách đầy khó nhọc.
Trình Sâm ngẩng đầu, vóc dáng của hắn vừa cao vừa to, ngồi trên cái ghế con trông tội không chịu được. Lúc này không biết hắn đang vui chuyện gì mà hai chân đã bắt đầu rung nhè nhẹ.
Từ Niên đưa chân qua ghế của Trình Sâm đá nhẹ một cái, cười trêu hắn: “Đừng rung nữa, lật chậu nước bây giờ.”
_________________________________
Mày bệnh nặng lắm Trj`h Phog à
Beta: Hồng Hồng
~.~
21
Từ Niên vốn không muốn dẫn Trình Sâm về nhà, nhưng cậu không cách nào từ chối nhiệt tình của Lý Phương, cuối cùng đành phải chiều theo ý bà.
Cậu cảm thấy rất ngượng khi nhắc chuyện này với Trình Sâm, lựa lời cả buổi mới ậm ờ được một câu: “Mẹ em mời ngài đến nhà ăn cơm.”
Trình Sâm không có phản ứng gì: “Sao lại mời tôi?”
Từ Niên cười nói: “Thì để cảm ơn ngài đã giúp mẹ con em.”
Trình Sâm hừ hừ, cũng chẳng nói là đồng ý hay không, nhưng lúc tan ca lại bắt Trần Đệ lái xe tới nhà của Từ Niên.
Lý Phương đã đợi ở cửa từ sớm.
Từ Niên xuống xe trước, Trình Sâm hiếm khi không làm kiêu mà ngoan ngoãn xuống theo, còn chủ động chào Lý Phương một tiếng “bác gái.”
Lý Phương quả thật rất ngại: “Ông chủ khách sáo quá.”
Trần Đệ đã hoàn thành nhiệm vụ, vừa định về thì bị Lý Phương gọi lại: “Cậu Trần cũng vào ăn cơm nhé, bình thường đều nhờ cậu đưa thằng Niên nhà tôi vào bệnh viện.”
Trần Đệ lén nhìn Trình Sâm, thấy hắn không có phản ứng gì mới dám đồng ý.
Từ Niên chân trước bước vào, chân sau đã chạy tới phòng bếp xem có những món gì, bởi chỉ có cậu mới rõ khẩu vị của Trình Sâm, rủi đâu mẹ cậu nấu không đúng món lại mang tiếng không chu đáo.
Cũng may món gì cũng có, thậm chí Lý Phương còn định làm sườn kho nước tương, có điều bà vẫn chưa nấu xong, sườn còn chưa được ướp.
“Để con giã thịt cho.” Từ Niên xắn tay áo, “Mẹ đi nghỉ chút đi.”
Lý Phương đáp ừ rồi đi pha trà cho Trình Sâm và Trần Đệ. Trần Đệ vừa nghĩ phen này ngồi không làm khác rồi, nào ngờ mông còn chưa nóng đã bị ông sếp bên cạnh liếc muốn thủng lỗ.
“Đi làm giúp mau.” Trình Sâm ra lệnh.
Quả nhiên muốn ăn thì phải lăn vào bếp.
Lý Phương vội ngăn lại: “Thôi hai cậu cứ ngồi đấy, thằng Niên nó làm được hết.”
Trần Đệ khách sáo hỏi: “Còn món gì nữa ạ?”
Lý Phương giơ tay ra tính: “Sườn kho nước tương, dưa cải, còn có súp lươn…” Bà vỗ trán một cái, có vẻ bây giờ mới nhớ ra: “Ôi bác còn chưa làm lươn nữa.”
Trần Đệ nghĩ thầm đừng nói nãy giờ thím chưa chuẩn bị gì luôn nhá?!
Bệnh của Lý Phương vừa khỏi, cả đám bên ngoài làm gì có ai dám cho bà vào bếp, mà Trình Sâm lại không nỡ để Từ Niên bận rộn một mình, bèn duỗi cái chân dưới bàn đá Trần Đệ một cái.
Trần Đệ: “Sao á sếp?”
Trình Sâm: “Để tôi vào giúp Niên Niên.”
Trần Đệ bị hù xém chết: “Sếp ơi dừng bước, để em đi.”
Trình Sâm cười sâu xa nhìn hắn: “Cậu ở đây nói chuyện với bác gái.”
Trần Đệ: “…”
Từ Niên thấy Trình Sâm lù lù vào bếp cũng hú hồn: “Sao ngài không ở ngoài uống trà, vào đây làm gì?”
Mặt Trình Sâm thối đanh lại, nghiêm giọng nói: “Không thích uống.”
“…” Ơ hay lại phát bệnh gì nữa rồi.
Trình Sâm nhìn cậu làm một hồi, nói như quàng thượng muốn sống cuộc sống của dân đen: “Tôi muốn phụ.”
Từ Niên im lặng cả buổi không đáp, lúc lâu mới nói: “Hay ngài giúp em rửa cải nhé?”
Trình Sâm rề rà cởi áo vest, đòi hỏi: “Tôi cần bao tay.”
Từ Niên đành phải để sườn qua một bên, nhịn nhục đi tìm bao tay cho hắn.
Ngài kim chủ bắt đầu rửa cải một cách đầy chuyên chú.
Từ Niên đã ướp sườn xong, đặt chảo lên bếp xào một hồi rồi đậy vung lại. Cậu quay đầu nhìn bên cạnh mới thấy cải thảo chỉ mới rửa được mấy lá.
Từ Niên: “…”
Cậu vặn lửa nhỏ lại, tìm một cái ghế ngồi cạnh Trình Sâm, cùng hắn rửa cải.
Trình Sâm liếc cậu rồi cởi một bên bao tay ra: “Đeo vào đi.”
Từ Niên vâng lời mang vào, kết quả rửa một hồi, không biết hai bàn tay không đeo bao tay dưới nước ai nắm ai trước mà dính chặt vào nhau, mỗi người chỉ dùng một bàn tay còn lại để rửa cải một cách đầy khó nhọc.
Trình Sâm ngẩng đầu, vóc dáng của hắn vừa cao vừa to, ngồi trên cái ghế con trông tội không chịu được. Lúc này không biết hắn đang vui chuyện gì mà hai chân đã bắt đầu rung nhè nhẹ.
Từ Niên đưa chân qua ghế của Trình Sâm đá nhẹ một cái, cười trêu hắn: “Đừng rung nữa, lật chậu nước bây giờ.”
_________________________________
Mày bệnh nặng lắm Trj`h Phog à
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.