Chương 17: Lạc trong rừng
T.T.Diệu
01/10/2023
“Chúng ta lại đến chỗ cũ rồi.” Bình An ngó nghiêng xung quanh nhanh chóng nhìn thấy kí hiệu vừa rồi bản thân để lại trên một thân cây ven đường khẽ nói.
Hai người bọn họ đi nửa ngày trời vẫn chỉ quanh quẩn một chỗ, không tìm được đồng nghiệp trong công ty. Lòng dạ cô thoáng bồn chồn.
Trái ngược với vẻ lo lắng của Bình An, Gia Vũ rất điểm tỉnh, thản nhiên nói:
“Đừng lo, chúng ta xuống núi trước thôi, tìm mấy người bọn họ không phải là cách.” Anh nhìn ngã rẻ trước mặt sau đó nhắm con đường mòn bên phải mà đi.
Trời đã vào chiều, ánh chiều tà yếu ớt cố len lỏi qua lớp lớp tán lá cây dày đặc, tiếng gió, tiếng nước chảy từ khe suối, tiêng chim cất tiếng líu lo chuẩn bị về tổ hoặc chuẩn bị đi kiếm ăn vang vọng cả không gian. Con đường mỗi lúc một hẹp, cây cối mỗi lúc càng thêm rậm rạp, dù không muốn tin nhưng cả hai đều hiểu họ không tìm được đường xuống núi mà càng bị lạc vào rừng sâu.
Bình An ở trên lưng Gia Vũ, một tay ôm lấy cổ, tay còn lại vươn ra trước kéo những tán cây cản đường, trời mỗi lúc một tối, liền rầu rĩ không thôi: “Trời tối rồi. Chúng ta phải làm sao đây?”
“Chờ mọi người tìm ra chúng ta thôi. Bây giờ, chúng ta tìm chỗ dừng chân nghỉ ngơi đã.” Anh tiến lên phía trước, chọn một gốc cây to độ bốn người ôm, nhẹ nhàng đặt người trên vai xuống tảng đá bên cạnh. Anh cúi xuống nhặt lá cây xung quanh xếp thành lớp thật dày ở dưới đất sau đó bế cô đặt ngồi xuống. Còn bản thân thì ngồi đại bên cạnh, quay sang quan tâm: “ Chân còn đau không?”
Bình An lắc đầu thỏ thẻ: “Buổi tối có thú dữ không nhỉ?”
Gia Vũ phì cười, cốc nhẹ vào đầu cô: “ Núi này là nơi du lịch an toàn, đừng nghĩ lung tung.”
Trời càng lúc càng tối, Bình An lấy balo lục tung một hồi, sầu não: “ Tôi quên mang điện thoại rồi. Anh có mang không?” Vừa rồi rối quá quên đi việc mình có thể gọi điện cho mọi người, bây giờ sực nhớ ra thì bản thân lại bất cẩn quên mang.
“Không mang. Tôi cũng quên.” Anh liếc nhìn trong túi áo mình một lúc, sau đó thờ ơ đáp.
Bình An thở dài, thôi số quá nhọ rồi. Chuyện xui xẻo thường ập đến một lúc. Cô sớm quen rồi liền lấy trong balo tuýt thuốc côn trùng đưa cho Gia Vũ: “ Anh thoa vào đi.”
Gia Vũ nhìn tuýp kem trong tay Bình An, quay đầu ghét bỏ: “ Tôi không thoa.”
Tên này thật là. Bỏ ngoài tai lời đó, Binh An kéo tay anh, vừa thoa vừa nói: “Ban đêm rừng núi nhìu côn trùng thoa vào cho an toàn.”
Gia Vũ im lặng để mặc Bình An làm loạn. Anh nhìn người trước mặt đáy mắt dâng lên vẻ yêu thương nồng đậm. Đáng tiếc vì mãi mê thoa thuốc nên cô không nhìn thấy.
“Xong,” Bình An hài lòng nhìn thành quả trên tay, ngẩng đầu.
Gia Vũ vội né tránh ánh mắt cô.
Đột nhiên Bình An nhích gần lại, những ngón tay mảnh khảnh chạm vào cổ anh.
Gia Vũ không thể phân biệt được cảm giác lành lành dễ chịu trên cổ là do thuốc hay xúc cảm trên ngón tay thon mềm để lại nữa. Anh mím môi, trong đôi mắt phủ một tầng sương mờ ảo, tất cả tế bào đều căng cứng, hít thở có chút không thông. Anh vội nghiêng đầu né tránh bàn tay đang làm loạn:
“ Không cần.”
Bình An bĩu môi, lúc này còn ra vẻ bá đạo nữa chứ, mặc kệ anh tự thoa cho chính mình.
Gia Vũ đứng dậy nhặt lấy mấy cành cây khô xung quanh đến khi được một bó khá to thì đặt xuống dưới đất, rút bật lửa trong túi áo khoác bắt đầu nhóm lửa. Lửa nhanh chóng cháy phừng lên, cô giơ tay lại gần lửa nhận lấy hơi ấm. Thân thể dần ấm lên.
Mặt trời lặn hẳn, ánh nắng cuối cùng xót lại cũng biến mất không dấu vết, cánh rừng phút trốc chở nên âm u, ánh lửa phập phồng chiếu sáng được một khoảng nhỏ. Hi vọng mọi người tìm thấy hai người mỗi lúc càng nhỏ bé. Bình An lấy bánh và nước trong balo chia cho người bên cạnh một nữa. Gia Vũ gật đầu nhận lấy. Thật may có đem theo đồ ăn, không ngờ có thể giải quyết cơn đói cấp bách hiện tại.
Ăn xong Bình An dựa vào gốc cây nghỉ ngơi, bên cạnh có Gia Vũ nên trong lòng rất yên tâm, chẳng mấy chốc chìm sâu vào giấc ngủ.
Nhiệt độ mỗi lúc một xuống thấp. Ban đêm Bình An thức giấc vì lạnh, đóng củi đã tàn từ lúc nào, chỉ còn le lói vài đốm lửa nhỏ, người bên cạnh vẫn chìm vào giấc ngủ, vì sợ đánh thức anh động tác trên tay càng nhẹ nhàng lấy củi bỏ thêm vào. Chợt cổ tay bị một bàn tay nắm chặt, cô giật mình tự trách hỏi:” Tôi làm anh thức giấc sao?”
Anh cất giọng, trong giọng hơi khàn khàn có lẽ vì mới tỉnh ngủ: “Để đấy tôi làm cho.”
Bình An gật đầu. Lửa nhanh chóng cháy bùng lên tuy nhiên hơi ấm của nó vẫn không khiến cả người ấm lên, thân thể run cầm cập, răng va cả vào nhau. Quá lạnh, cô có cảm giác mình đang lạc vào hầm băng.
Gia Vũ định cởi áo khoác, Bình An vội nhanh tay ngăn lại: “ Anh sẽ chết rét đấy.”
“Lại đây.” Gia Vũ ra lệnh.
Bình An khó hiểu, chưa tiêu hóa kịp lời anh, Gia Vũ đã nhanh chóng nhấc bổng người đặt lên đùi mình.
Bình An xấu hổ, toan muốn thoát ra. Gia Vũ liền ôm chặc hơn vào lòng, nghiêm giọng: “ Đừng cục cựa, cô còn càng quấy tôi không đảm bảo sự an toàn cho cô đâu.”
Bình An nghe vậy vội ngậm chặc miệng không dám động đậy. Gia Vũ hài lòng, dựa vào thân cây. Cô tựa đầu vào ngực, bên tai quanh quẩn hơi thở anh phả vào có chút xấu hổ, hai gò má đỏ bừng.
Sự động chạm thân mật khiến Bình An không tài nào ngủ được, người nào đó vẫn ôm cô rất chặc, thân thể rúc vào ngực anh, hơi ấm cùng mùi hương quen thuộc bủa vây lấy. Cô tham lam hít hà thật sâu. Ở vị trí này có thể cảm nhận được lồng ngực phập phồng trầm ổn của người kia, bất tri bất giác trong đầu dâng lên ý nghĩ ở cùng một chỗ với anh thật thích.
“Anh ngủ chưa?” Cô thấp giọng.
“Chưa. Khó ngủ?”
Bình An gật đầu đáp: “ Vâng.”
“Tôi hát cho cô nghe nhé?” Gia Vũ cúi đầu, từ góc độ này chỉ nhìn thấy đỉnh đầu người trong lòng, anh dịu dàng cất giọng.
“Vâng.” Bình An thỏ thẻ.
Gia Vũ cất giọng, giọng anh trầm ấm du dương, giai điệu lời bài hát sâu lắng da diết quanh quẩn. Khóe môi Bình An cong lên, trước mắt như quay lại nhiều năm về trước, mỗi lần mất ngủ anh đều hát cho cô nghe. Nhiều năm trôi qua không ngờ anh vẫn còn nhớ đến thói quen này. Hai mắt nhắm lại tận hưởng, bản thân chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Bình An bị ánh sáng mặt trời làm cho thức giấc nheo nheo mắt nhìn xung quanh. Hóa ra trời đã sáng. Cô ngẩng đầu, Gia Vũ vẫn chưa tỉnh giấc. Ánh sáng xuyên qua tán lá dày chiếu vào khuôn mặt điển trai, sợ anh tỉnh giấc cô nhẹ nhàng vươn tay che nắng giúp, bản thân sợ làm kinh động liền không dám nhúc nhích. Cô ngắm nhìn anh ngủ một cách say mê. Chỉ có những lúc như này, anh mới giống Vũ của nhiều năm về trước, dịu dàng, ân cần.
“Chủ tịch.”
“Chủ tịch.”
“Bình An.”
Tiếng gọi ngày càng cách hai người bọn họ thật gần. Bình An vội rời lòng ngực anh. Người bên cạnh cũng bị tiếng gọi đánh thức giơ tay ra che mắt.
“Anh tỉnh rồi. Chắc mọi người đi tìm chúng ta.” Bình An cười hô to. “Tôi ở đây.”
Đoàn người nghe tiếng đáp của Bình An, xác định phương hướng rồi chạy đến. Trên mặt họ tràn đầy vẻ nhẹ nhõm cùng vui mừng tột độ. Trong đám đông, Đào Ái Huân nhanh chóng chen lên, chạy đến bên cạnh Gia Vũ, nét mặt tràn đầy lo lắng: “Anh không sao chứ?” Sau đó quay sang nhìn Bình An, ánh mắt lạnh lùng sắc bén.
Bình An mỉm cười gật đầu chào.
Gia Vũ lạnh nhạt đáp: “Không sao.”
Bình An chống tay lên cây để đứng dậy, Gia Vũ cúi người đỡ lấy.
Bình An thấp giọng: “Cảm ơn.”
Vân Anh chạy đến, nắm lấy tay Bình An, đôi mắt còn đỏ hoe: “An có sao không?” sau khi phát hiện cổ chân sưng tấy thì hoảng hốt: “Chân An bị sao thế này?”
Bình An lắc đầu, lòng trở nên ấm áp nắm tay Vân Anh trấn an: “An không sao chỉ bị trặc chân thôi.”
Đội y tế được mời đến nhanh chóng giúp Bình An xử lý sơ vết thương.
Ai cũng không ngờ đến buổi leo núi giã ngoại lại làm họ sợ chết khiếp. Sau khi đến đích họ mới phát hiện ra chủ tịch và Bình An đã biến mất từ lúc nào. Huy động hết nhân lực tìm kiếm một đêm cuối cùng cũng tìm ra. Họ không dám nghĩ đến chẳng may chủ tịch với Bình An có mệnh hệ gì không biết họ sẽ làm sao.
***
Trong quán cà phê Nhật Minh, Thiên Thành đang bận rộn pha chế cà phê. Anh Minh bỗng đi vào tiến đến chỗ anh, thông báo: “Anh Thành có người đến gặp.”
Thiên Thành ngẩng đầu, dừng tay khẽ gật đầu: “Em giúp anh nhé, anh ra ngoài một lát.”
Thiên Thành đi ra ngoài, một chàng trai cao ráo tầm một mét tám mặc vest đen thu hút ánh nhìn của mọi người trong quán, vừa trông thấy Thiên Thành vội cúi đầu chào, tính nói gì đó nhưng anh ra hiệu im lặng, cậu chàng vội vâng dạ lẳng lặng đi theo.
Thiên Thành đứng ở góc khuất trong quán lạnh nhạt hỏi: “Có chuyện gì.”
Cậu chàng đứng ngay ngắn lễ phép: “ Anh Thành chủ tịch bị bệnh nặng nhập viện tối qua, chủ tịch rất mong được thấy anh.”
Thiên Thành trầm ngâm, không đáp.
Cậu chàng thấy thế gương mặt lộ ra vẻ sốt ruột: “Anh Thành mong anh hãy về gặp chủ tịch.”
Thiên Thành cười nhạt, xoay người rời đi, không quên nói: “Cậu về đi, tôi biết rồi.”
Cậu ta không biết phải làm sao, bộ dạng lúng túng nhìn bóng lưng Thiên Thành.
Trong mắt phủ một tầng sương mỏng, khóe môi Thiên Thành nhếch lênh, không biết đang vui hay đang buồn, tiến vào quầy pha chế, Minh nhìn thấy anh quay lại thì gật đầu sau đó ra ngoài đón khách.
Chuông điện thoại reo vang, thúc giục. Thiên Thành rút điện thoại ra nghe, đầu dây bên kia nhanh chóng nói:
“Tôi đã điều tra được rồi. Gia Vũ là bạn trai cũ của cô An, hai người họ không biết vì nguyên nhân gì mà đã chia tay khoảng chín năm về trước. Gần đây gặp lại nhau, cô An đang sống chung và làm việc trong công ty anh ta.”
Thiên Thành lạnh nhạt: “Tôi biết rồi.” Anh cúp máy.
Lồng ngực dâng lên luồn khí khiến anh ứ nghẹn, tim như bị bóp nghẹt. Anh ngồi phịch xuống ghế, mệt mỏi khép mắt. Cả người bao phủ sự thê lương cùng bi thương.
Hóa ra em không đón nhận tình cảm của bất cứ ai là vì trong tim em vẫn luôn tràn ngập bóng hình của người đó.
Còn tôi thì sao? Trái tim em có một chút, một chút vị trí nhỏ nhoi nào đó dành cho tôi không?
Thiên Thành nhếch môi, cười tự giễu. Hóa ra anh thua ngay từ khi bắt đầu.
Hai người bọn họ đi nửa ngày trời vẫn chỉ quanh quẩn một chỗ, không tìm được đồng nghiệp trong công ty. Lòng dạ cô thoáng bồn chồn.
Trái ngược với vẻ lo lắng của Bình An, Gia Vũ rất điểm tỉnh, thản nhiên nói:
“Đừng lo, chúng ta xuống núi trước thôi, tìm mấy người bọn họ không phải là cách.” Anh nhìn ngã rẻ trước mặt sau đó nhắm con đường mòn bên phải mà đi.
Trời đã vào chiều, ánh chiều tà yếu ớt cố len lỏi qua lớp lớp tán lá cây dày đặc, tiếng gió, tiếng nước chảy từ khe suối, tiêng chim cất tiếng líu lo chuẩn bị về tổ hoặc chuẩn bị đi kiếm ăn vang vọng cả không gian. Con đường mỗi lúc một hẹp, cây cối mỗi lúc càng thêm rậm rạp, dù không muốn tin nhưng cả hai đều hiểu họ không tìm được đường xuống núi mà càng bị lạc vào rừng sâu.
Bình An ở trên lưng Gia Vũ, một tay ôm lấy cổ, tay còn lại vươn ra trước kéo những tán cây cản đường, trời mỗi lúc một tối, liền rầu rĩ không thôi: “Trời tối rồi. Chúng ta phải làm sao đây?”
“Chờ mọi người tìm ra chúng ta thôi. Bây giờ, chúng ta tìm chỗ dừng chân nghỉ ngơi đã.” Anh tiến lên phía trước, chọn một gốc cây to độ bốn người ôm, nhẹ nhàng đặt người trên vai xuống tảng đá bên cạnh. Anh cúi xuống nhặt lá cây xung quanh xếp thành lớp thật dày ở dưới đất sau đó bế cô đặt ngồi xuống. Còn bản thân thì ngồi đại bên cạnh, quay sang quan tâm: “ Chân còn đau không?”
Bình An lắc đầu thỏ thẻ: “Buổi tối có thú dữ không nhỉ?”
Gia Vũ phì cười, cốc nhẹ vào đầu cô: “ Núi này là nơi du lịch an toàn, đừng nghĩ lung tung.”
Trời càng lúc càng tối, Bình An lấy balo lục tung một hồi, sầu não: “ Tôi quên mang điện thoại rồi. Anh có mang không?” Vừa rồi rối quá quên đi việc mình có thể gọi điện cho mọi người, bây giờ sực nhớ ra thì bản thân lại bất cẩn quên mang.
“Không mang. Tôi cũng quên.” Anh liếc nhìn trong túi áo mình một lúc, sau đó thờ ơ đáp.
Bình An thở dài, thôi số quá nhọ rồi. Chuyện xui xẻo thường ập đến một lúc. Cô sớm quen rồi liền lấy trong balo tuýt thuốc côn trùng đưa cho Gia Vũ: “ Anh thoa vào đi.”
Gia Vũ nhìn tuýp kem trong tay Bình An, quay đầu ghét bỏ: “ Tôi không thoa.”
Tên này thật là. Bỏ ngoài tai lời đó, Binh An kéo tay anh, vừa thoa vừa nói: “Ban đêm rừng núi nhìu côn trùng thoa vào cho an toàn.”
Gia Vũ im lặng để mặc Bình An làm loạn. Anh nhìn người trước mặt đáy mắt dâng lên vẻ yêu thương nồng đậm. Đáng tiếc vì mãi mê thoa thuốc nên cô không nhìn thấy.
“Xong,” Bình An hài lòng nhìn thành quả trên tay, ngẩng đầu.
Gia Vũ vội né tránh ánh mắt cô.
Đột nhiên Bình An nhích gần lại, những ngón tay mảnh khảnh chạm vào cổ anh.
Gia Vũ không thể phân biệt được cảm giác lành lành dễ chịu trên cổ là do thuốc hay xúc cảm trên ngón tay thon mềm để lại nữa. Anh mím môi, trong đôi mắt phủ một tầng sương mờ ảo, tất cả tế bào đều căng cứng, hít thở có chút không thông. Anh vội nghiêng đầu né tránh bàn tay đang làm loạn:
“ Không cần.”
Bình An bĩu môi, lúc này còn ra vẻ bá đạo nữa chứ, mặc kệ anh tự thoa cho chính mình.
Gia Vũ đứng dậy nhặt lấy mấy cành cây khô xung quanh đến khi được một bó khá to thì đặt xuống dưới đất, rút bật lửa trong túi áo khoác bắt đầu nhóm lửa. Lửa nhanh chóng cháy phừng lên, cô giơ tay lại gần lửa nhận lấy hơi ấm. Thân thể dần ấm lên.
Mặt trời lặn hẳn, ánh nắng cuối cùng xót lại cũng biến mất không dấu vết, cánh rừng phút trốc chở nên âm u, ánh lửa phập phồng chiếu sáng được một khoảng nhỏ. Hi vọng mọi người tìm thấy hai người mỗi lúc càng nhỏ bé. Bình An lấy bánh và nước trong balo chia cho người bên cạnh một nữa. Gia Vũ gật đầu nhận lấy. Thật may có đem theo đồ ăn, không ngờ có thể giải quyết cơn đói cấp bách hiện tại.
Ăn xong Bình An dựa vào gốc cây nghỉ ngơi, bên cạnh có Gia Vũ nên trong lòng rất yên tâm, chẳng mấy chốc chìm sâu vào giấc ngủ.
Nhiệt độ mỗi lúc một xuống thấp. Ban đêm Bình An thức giấc vì lạnh, đóng củi đã tàn từ lúc nào, chỉ còn le lói vài đốm lửa nhỏ, người bên cạnh vẫn chìm vào giấc ngủ, vì sợ đánh thức anh động tác trên tay càng nhẹ nhàng lấy củi bỏ thêm vào. Chợt cổ tay bị một bàn tay nắm chặt, cô giật mình tự trách hỏi:” Tôi làm anh thức giấc sao?”
Anh cất giọng, trong giọng hơi khàn khàn có lẽ vì mới tỉnh ngủ: “Để đấy tôi làm cho.”
Bình An gật đầu. Lửa nhanh chóng cháy bùng lên tuy nhiên hơi ấm của nó vẫn không khiến cả người ấm lên, thân thể run cầm cập, răng va cả vào nhau. Quá lạnh, cô có cảm giác mình đang lạc vào hầm băng.
Gia Vũ định cởi áo khoác, Bình An vội nhanh tay ngăn lại: “ Anh sẽ chết rét đấy.”
“Lại đây.” Gia Vũ ra lệnh.
Bình An khó hiểu, chưa tiêu hóa kịp lời anh, Gia Vũ đã nhanh chóng nhấc bổng người đặt lên đùi mình.
Bình An xấu hổ, toan muốn thoát ra. Gia Vũ liền ôm chặc hơn vào lòng, nghiêm giọng: “ Đừng cục cựa, cô còn càng quấy tôi không đảm bảo sự an toàn cho cô đâu.”
Bình An nghe vậy vội ngậm chặc miệng không dám động đậy. Gia Vũ hài lòng, dựa vào thân cây. Cô tựa đầu vào ngực, bên tai quanh quẩn hơi thở anh phả vào có chút xấu hổ, hai gò má đỏ bừng.
Sự động chạm thân mật khiến Bình An không tài nào ngủ được, người nào đó vẫn ôm cô rất chặc, thân thể rúc vào ngực anh, hơi ấm cùng mùi hương quen thuộc bủa vây lấy. Cô tham lam hít hà thật sâu. Ở vị trí này có thể cảm nhận được lồng ngực phập phồng trầm ổn của người kia, bất tri bất giác trong đầu dâng lên ý nghĩ ở cùng một chỗ với anh thật thích.
“Anh ngủ chưa?” Cô thấp giọng.
“Chưa. Khó ngủ?”
Bình An gật đầu đáp: “ Vâng.”
“Tôi hát cho cô nghe nhé?” Gia Vũ cúi đầu, từ góc độ này chỉ nhìn thấy đỉnh đầu người trong lòng, anh dịu dàng cất giọng.
“Vâng.” Bình An thỏ thẻ.
Gia Vũ cất giọng, giọng anh trầm ấm du dương, giai điệu lời bài hát sâu lắng da diết quanh quẩn. Khóe môi Bình An cong lên, trước mắt như quay lại nhiều năm về trước, mỗi lần mất ngủ anh đều hát cho cô nghe. Nhiều năm trôi qua không ngờ anh vẫn còn nhớ đến thói quen này. Hai mắt nhắm lại tận hưởng, bản thân chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Bình An bị ánh sáng mặt trời làm cho thức giấc nheo nheo mắt nhìn xung quanh. Hóa ra trời đã sáng. Cô ngẩng đầu, Gia Vũ vẫn chưa tỉnh giấc. Ánh sáng xuyên qua tán lá dày chiếu vào khuôn mặt điển trai, sợ anh tỉnh giấc cô nhẹ nhàng vươn tay che nắng giúp, bản thân sợ làm kinh động liền không dám nhúc nhích. Cô ngắm nhìn anh ngủ một cách say mê. Chỉ có những lúc như này, anh mới giống Vũ của nhiều năm về trước, dịu dàng, ân cần.
“Chủ tịch.”
“Chủ tịch.”
“Bình An.”
Tiếng gọi ngày càng cách hai người bọn họ thật gần. Bình An vội rời lòng ngực anh. Người bên cạnh cũng bị tiếng gọi đánh thức giơ tay ra che mắt.
“Anh tỉnh rồi. Chắc mọi người đi tìm chúng ta.” Bình An cười hô to. “Tôi ở đây.”
Đoàn người nghe tiếng đáp của Bình An, xác định phương hướng rồi chạy đến. Trên mặt họ tràn đầy vẻ nhẹ nhõm cùng vui mừng tột độ. Trong đám đông, Đào Ái Huân nhanh chóng chen lên, chạy đến bên cạnh Gia Vũ, nét mặt tràn đầy lo lắng: “Anh không sao chứ?” Sau đó quay sang nhìn Bình An, ánh mắt lạnh lùng sắc bén.
Bình An mỉm cười gật đầu chào.
Gia Vũ lạnh nhạt đáp: “Không sao.”
Bình An chống tay lên cây để đứng dậy, Gia Vũ cúi người đỡ lấy.
Bình An thấp giọng: “Cảm ơn.”
Vân Anh chạy đến, nắm lấy tay Bình An, đôi mắt còn đỏ hoe: “An có sao không?” sau khi phát hiện cổ chân sưng tấy thì hoảng hốt: “Chân An bị sao thế này?”
Bình An lắc đầu, lòng trở nên ấm áp nắm tay Vân Anh trấn an: “An không sao chỉ bị trặc chân thôi.”
Đội y tế được mời đến nhanh chóng giúp Bình An xử lý sơ vết thương.
Ai cũng không ngờ đến buổi leo núi giã ngoại lại làm họ sợ chết khiếp. Sau khi đến đích họ mới phát hiện ra chủ tịch và Bình An đã biến mất từ lúc nào. Huy động hết nhân lực tìm kiếm một đêm cuối cùng cũng tìm ra. Họ không dám nghĩ đến chẳng may chủ tịch với Bình An có mệnh hệ gì không biết họ sẽ làm sao.
***
Trong quán cà phê Nhật Minh, Thiên Thành đang bận rộn pha chế cà phê. Anh Minh bỗng đi vào tiến đến chỗ anh, thông báo: “Anh Thành có người đến gặp.”
Thiên Thành ngẩng đầu, dừng tay khẽ gật đầu: “Em giúp anh nhé, anh ra ngoài một lát.”
Thiên Thành đi ra ngoài, một chàng trai cao ráo tầm một mét tám mặc vest đen thu hút ánh nhìn của mọi người trong quán, vừa trông thấy Thiên Thành vội cúi đầu chào, tính nói gì đó nhưng anh ra hiệu im lặng, cậu chàng vội vâng dạ lẳng lặng đi theo.
Thiên Thành đứng ở góc khuất trong quán lạnh nhạt hỏi: “Có chuyện gì.”
Cậu chàng đứng ngay ngắn lễ phép: “ Anh Thành chủ tịch bị bệnh nặng nhập viện tối qua, chủ tịch rất mong được thấy anh.”
Thiên Thành trầm ngâm, không đáp.
Cậu chàng thấy thế gương mặt lộ ra vẻ sốt ruột: “Anh Thành mong anh hãy về gặp chủ tịch.”
Thiên Thành cười nhạt, xoay người rời đi, không quên nói: “Cậu về đi, tôi biết rồi.”
Cậu ta không biết phải làm sao, bộ dạng lúng túng nhìn bóng lưng Thiên Thành.
Trong mắt phủ một tầng sương mỏng, khóe môi Thiên Thành nhếch lênh, không biết đang vui hay đang buồn, tiến vào quầy pha chế, Minh nhìn thấy anh quay lại thì gật đầu sau đó ra ngoài đón khách.
Chuông điện thoại reo vang, thúc giục. Thiên Thành rút điện thoại ra nghe, đầu dây bên kia nhanh chóng nói:
“Tôi đã điều tra được rồi. Gia Vũ là bạn trai cũ của cô An, hai người họ không biết vì nguyên nhân gì mà đã chia tay khoảng chín năm về trước. Gần đây gặp lại nhau, cô An đang sống chung và làm việc trong công ty anh ta.”
Thiên Thành lạnh nhạt: “Tôi biết rồi.” Anh cúp máy.
Lồng ngực dâng lên luồn khí khiến anh ứ nghẹn, tim như bị bóp nghẹt. Anh ngồi phịch xuống ghế, mệt mỏi khép mắt. Cả người bao phủ sự thê lương cùng bi thương.
Hóa ra em không đón nhận tình cảm của bất cứ ai là vì trong tim em vẫn luôn tràn ngập bóng hình của người đó.
Còn tôi thì sao? Trái tim em có một chút, một chút vị trí nhỏ nhoi nào đó dành cho tôi không?
Thiên Thành nhếch môi, cười tự giễu. Hóa ra anh thua ngay từ khi bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.