Chương 51: Hình Tượng
Dung Hằng
15/10/2024
Edit & trans: Hắc Nguyệt Linh Ngư
Trong sảnh chính của cung Thái tử, một nam tử trung niên diện mạo anh tuấn vẻ mặt âm trầm ngồi trên ghế, ở đối diện ông chính là một nam nhân có chút hơi béo, lão vẻ mặt nôn nóng bộ dáng cứ đứng ngồi không yên, khiến Diệp Hạo Lâm trong lòng lửa giận càng dữ dội hơn, thái độ đối với vị Thái tử tiếng ác đồn xa càng thêm khinh bỉ.
Bất quá trong chốc lát giọng nói the thé của thái giám vang lên bên tai hai người.
"Thái tử điện hạ giá lâm"
Diệp Hạo Lâm là một trong những hạng người có võ công cao cường nhất trong giới võ lâm, đương nhiên sẽ không làm ra vẻ khom lưng uốn gối trước vị Thái tử mình đầy tiếng xấu này. Nhưng rốt cuộc lực uy hiếp của hoàng quyền vẫn đặt ở nơi đó, hơn nữa đứa con trai không nên thân của mình vẫn còn ở trong tay đối phương, Diệp Hạo Lâm cũng không não tàn đến mức đến để tìm Tô Mạc trực tiếp hưng sư vấn tội.
"Thảo dân Diệp Hạo Lâm tham kiến Thái Tử." Diệp Hạo Lâm mặt vô biểu tình ôm quyền nói.
Mà Hoàng Thuấn nhìn trông có vẻ co quắp hơn nhiều, trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười thường thấy ở các thương nhân, khom người nói: "Thảo dân Hoàng Thuấn tham kiến Thái Tử điện hạ."
Tô Mạc đã đoán được mục đích đến đây của hai người này, bởi vậy trên mặt cũng có chút không được tự nhiên, dù sao lúc ấy là do Tô Mặc Trì cường đoạt người vào cung, bởi vậy thái độ đối với hai người cũng tốt hơn rất nhiều.
"Hai vị mời ngồi."
Diệp Hạo Lâm là người trong giang hồ, cũng là một cao thủ nổi tiếng trong chốn giang hồ, cho dù ba năm trước đây vì để cứu Diệp Thanh Phong đã bị Tô Mặc Trì đánh cho bị thương, cũng không thể khiến cho ông phải ăn nói khép nép ở trước mặt Tô Mạc.
Diệp Hạo Lâm mặt vô biểu tình nói với Tô Mạc: "Thái tử điện hạ, con ta không hiểu chuyện xin điện hạ hãy thả nó ra để ta về dạy lại cho nó một bài học."
Hoàng Thuấn ở một bên cũng vội vàng cười nói: "Đúng vậy đúng vậy, khuyển tử của ta trẻ người non dạ không quen với các quy củ trong cung sợ rằng nó sẽ xúc phạm đến điện hạ, vẫn là để thảo dân mang về nhà quản giáo lại một chút cho tốt thì hơn."
Tô Mạc ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt hòa hoãn nói: "Diệp trang chủ, hành động của Diệp Thanh Phong ở trong cung cũng không có bị hạn chế gì, muốn đi muốn ở đều phải dựa vào ý muốn cá nhân hắn."
Tô Mạc tránh né ánh mắt hoài nghi của Diệp Hạo Lâm rồi nói với Hoàng Thuấn: "Hoàng thương nhân, Hoàng Tuyên thân bị trọng thương hiện tại mới chỉ có thể miễn cưỡng xuống được giường mà thôi, thật sự không nên bôn ba, đợi sau khi thương thế của hắn lành hẳn đến lúc đó nếu muốn xuất cung bổn cung tuyệt đối sẽ không cản trở."
Nhưng mà, sau khi Tô Mạc nói đến Hoàng Tuyên thân bị trọng thương không thể xuống được giường, ánh mắt Diệp Hạo Lâm nhìn Tô Mạc càng thêm khinh thường, mà Hoàng Thuấn một bên đã tức giận đến mức nói không nên lời, mặt lão đỏ bừng chỉ vào Tô Mạc nói: "Ngươi...... Ngươi...... Thân là Thái tử của một quốc gia ...... Sao có thể...... Tùy ý làm hại người vô tội......"
"Hắn tàn sát người vô tội còn thiếu ư? Vốn ta còn cho rằng ngươi đã hối cải để làm người nhưng xem ra vẫn là bản tính khó dời cơ đấy." Diệp Hạo Lâm lạnh lùng nói: "Tô Mặc Trì hôm nay ngươi nhất định phải gọi Diệp Thanh Phong ra đây, bằng không cho dù ta có mất cái mạng này đi nữa cũng nhất định sẽ khiến ngươi sống không được thoải mái!"
Hoàng Thuấn tức giận đến mức toàn thân phát run, căm tức nhìn Tô Mạc nói: "Thái tử, ngươi đừng bức người quá đáng, ta tuy chỉ là một tên thương nhân nhỏ bé không đáng kể, nhưng cũng không phải là con kiến mặc người khác bài bố!"
Tô Mạc: "......"
Trời, các ngươi nghĩ đến đâu vậy!
Tô Mạc vẻ mặt đầy hắc tuyến nói: "Hai vị đừng hiểu lầm, Hoàng Tuyên là ở chiến trường mới bị thương, bổn cung không có động đến một sợi lông nào của hắn, nếu hai vị không tin thì cũng có thể tự mình đi hỏi hắn."
Diệp Hạo Lâm tất nhiên sẽ không đi gặp một người mà xưa nay mình không quen biết, nhưng Hoàng Thuấn lòng nóng như lửa đốt lại hận không thể mọc ra thêm mấy cái chân để có thể đến bên con trai mình nhanh hơn.
Hoàng Thuấn đi rồi, vừa lúc đó Diệp Thanh Phong cũng đi tới.
Diệp Hạo Lâm nhìn ánh mắt trốn tránh của Diệp Thanh Phong sắc mặt lập tức đen như đáy nồi, thấp giọng mắng: "Đứa con bất hiếu, đi ra ngoài với ta."
Diệp Thanh Phong đành phải lưu luyến liếc mắt nhìn Tô Mạc một cái rồi lại nhắm mắt đi theo phía sau đuôi Diệp Hạo Lâm. Diệp Hạo Lâm nhìn bộ dạng luyến tiếc của hắn, quả thực hối hận tại sao lúc trước khi hắn trở về sơn trang Tuyết Phong báo bình an mình lại không đánh gãy luôn chân của hắn đi cho xong.
Diệp Thanh Phong nhìn sắc mặt khó coi của Diệp Hạo Lâm trong lòng biết lần này chỉ sợ sẽ không thể dễ dàng lừa dối cho qua chuyện, hắn căng da đầu tiến lên nói: "Cha, sao ngài lại tự mình tới đây, có chuyện gì thì ngài chỉ cần nhờ người báo cho ta biết một tiếng là được mà."
Diệp Hạo Lâm đột nhiên dừng lại, vẻ mặt tức giận xoay người lại, trách mắng: "Ta đã phái đi không biết bao nhiêu người, có lần nào ngươi không tùy tiện đuổi bọn họ đi về không mà còn có mặt mũi ở đây nhắc tới chuyện này với ta?"
Diệp Thanh Phong cúi đầu sờ sờ cái mũi, nhỏ giọng nói: "Dù sao về nhà rồi cũng không có việc gì để làm."
"Không có việc gì ư? Chuyện trong nhà ngươi mặc kệ thì làm sao mà có việc gì, ta với đại ca của ngươi cả ngày bận rộn đến tối khuya nhưng ngươi thì hay rồi, ngược lại suốt ngày cứ chơi bời lêu lổng không nói, mà giờ còn bò lên giường người khác làm nam sủng......"
"Cha, ta......"
Diệp Hạo lâm hận rèn sắt không thành thép nói: "Câm miệng, mặt mũi đều bị ngươi ném hết xuống sông rồi, giờ lập tức theo ta trở về, nếu không thì ngươi đừng bao giờ quay trở về nữa."
Cung Thái tử, Quỳnh Hoa Các, Liễu Hi biết được Diệp Thanh Phong đang bị cha bắt về nhà, môi đỏ nhếch lên lộ ra nụ cười như yêu tinh mê hoặc chúng sinh, sóng mắt lưu chuyển nói: "Vẫn còn một người nữa."
Tẩm cung Thái tử, Hoàng Tuyên sắc mặt tái nhợt không còn một chút máu, trong đầu không ngừng vang vọng những lời dạy bảo nghiêm khắc của Hoàng Thuấn.
"Hắn là Thái tử, tương lai nhất định sẽ trở thành Hoàng đế, mà ngươi thì sao? Chỉ là con trai của một thương nhân không quyền không thế có thể sống được đến bao lâu ở cái nơi hậu cung khắp nơi toàn xương khô này chứ? Ngươi hiện tại vẫn còn trẻ tuổi, Thái tử bây giờ có thể yêu thích dung mạo của ngươi, nhưng lấy sắc thờ người há có thể dài lâu, rồi sẽ có một ngày hắn sẽ chán ghét ngươi mà thôi."
Hoàng Tuyên đôi tay gắt gao nắm chặt ga giường, yếu ớt phản bác: "Nhưng, ta thích Thái tử, ta yêu hắn......"
"Sao ngươi không hiểu, hắn đường đường là Thái tử của một quốc gia sao sẽ thiếu người yêu? Ngươi thích hắn thì sao chứ? Chung quy cũng chỉ là một trong số đông đảo nam sủng của hắn, người có thể thay thế được ngươi vẫn có rất nhiều......"
Tô Mạc vừa mới tiến vào tẩm cung hoa lệ của mình, thì đã nhìn thấy Hoàng Tuyên vẻ mặt đầy tâm sự nửa nằm trên giường, thậm chí còn không nhận ra cậu đã tới đây.
Tô Mạc dựa sát vào người hắn, làn da căng bóng mịn màng của thiếu niên chọc cho Tô Mạc trong lòng ngứa ngáy nhịn không được tiến lên hôn hắn một cái.
Hoàng Tuyên đang trầm mặc ở trong thế giới riêng của chính mình trở nên khiếp sợ, đến lúc phục hồi tinh thần lại thì đã nhìn thấy khuôn mặt vô cùng anh tuấn kia của Thái tử, lập tức kinh hoảng nói: "Điện hạ ngài đến đây từ lúc nào vậy?"
Tô Mạc dựa ngồi trên giường nói: "Ta tới từ lâu rồi, mà ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Sao lại mê mẩn đến thế kia?"
Hoàng Tuyên vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tô Mạc nói: "Điện hạ, ta còn có thể đến Thái Y Viện không?"
Tô Mạc nhìn hắn một cái, cười nói: "Còn nhớ thương cái này ư? Đương nhiên là có thể."
Đôi mắt thanh triệt giống như những viên đá quý sang rực, chọc cho Tô Mạc nổi lên sắc tâm muốn nhào lên tàn nhẫn hôn hai miếng.
Chẳng qua là vì ngại vết thương trên người Hoàng Tuyên còn chưa lành hẳn nên cũng chỉ có thể thu tay lại.
Nghĩ đến Hồ thái y quanh co lòng vòng nhắc nhở cậu đừng nên lăn lộn với Hoàng Tuyên trong tình trạng hiện tại, Tô Mạc lại có loại xúc động muốn ném lão già kia ra ngoài cửa.
Hình tượng của cậu ác liệt đến vậy sao?
Nhìn Hoàng Tuyên toàn thân quấn đầy băng vải lại nhìn mình với vẻ mặt khát vọng, Tô Mạc chỉ có thể ấn xuống sắc tâm đang muốn ngo ngoe rục rịch của mình, nói: "Đừng suy nghĩ miên man nữa, nghỉ ngơi dưỡng thương cho thật tốt vào."
_____________________________
Trong sảnh chính của cung Thái tử, một nam tử trung niên diện mạo anh tuấn vẻ mặt âm trầm ngồi trên ghế, ở đối diện ông chính là một nam nhân có chút hơi béo, lão vẻ mặt nôn nóng bộ dáng cứ đứng ngồi không yên, khiến Diệp Hạo Lâm trong lòng lửa giận càng dữ dội hơn, thái độ đối với vị Thái tử tiếng ác đồn xa càng thêm khinh bỉ.
Bất quá trong chốc lát giọng nói the thé của thái giám vang lên bên tai hai người.
"Thái tử điện hạ giá lâm"
Diệp Hạo Lâm là một trong những hạng người có võ công cao cường nhất trong giới võ lâm, đương nhiên sẽ không làm ra vẻ khom lưng uốn gối trước vị Thái tử mình đầy tiếng xấu này. Nhưng rốt cuộc lực uy hiếp của hoàng quyền vẫn đặt ở nơi đó, hơn nữa đứa con trai không nên thân của mình vẫn còn ở trong tay đối phương, Diệp Hạo Lâm cũng không não tàn đến mức đến để tìm Tô Mạc trực tiếp hưng sư vấn tội.
"Thảo dân Diệp Hạo Lâm tham kiến Thái Tử." Diệp Hạo Lâm mặt vô biểu tình ôm quyền nói.
Mà Hoàng Thuấn nhìn trông có vẻ co quắp hơn nhiều, trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười thường thấy ở các thương nhân, khom người nói: "Thảo dân Hoàng Thuấn tham kiến Thái Tử điện hạ."
Tô Mạc đã đoán được mục đích đến đây của hai người này, bởi vậy trên mặt cũng có chút không được tự nhiên, dù sao lúc ấy là do Tô Mặc Trì cường đoạt người vào cung, bởi vậy thái độ đối với hai người cũng tốt hơn rất nhiều.
"Hai vị mời ngồi."
Diệp Hạo Lâm là người trong giang hồ, cũng là một cao thủ nổi tiếng trong chốn giang hồ, cho dù ba năm trước đây vì để cứu Diệp Thanh Phong đã bị Tô Mặc Trì đánh cho bị thương, cũng không thể khiến cho ông phải ăn nói khép nép ở trước mặt Tô Mạc.
Diệp Hạo Lâm mặt vô biểu tình nói với Tô Mạc: "Thái tử điện hạ, con ta không hiểu chuyện xin điện hạ hãy thả nó ra để ta về dạy lại cho nó một bài học."
Hoàng Thuấn ở một bên cũng vội vàng cười nói: "Đúng vậy đúng vậy, khuyển tử của ta trẻ người non dạ không quen với các quy củ trong cung sợ rằng nó sẽ xúc phạm đến điện hạ, vẫn là để thảo dân mang về nhà quản giáo lại một chút cho tốt thì hơn."
Tô Mạc ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt hòa hoãn nói: "Diệp trang chủ, hành động của Diệp Thanh Phong ở trong cung cũng không có bị hạn chế gì, muốn đi muốn ở đều phải dựa vào ý muốn cá nhân hắn."
Tô Mạc tránh né ánh mắt hoài nghi của Diệp Hạo Lâm rồi nói với Hoàng Thuấn: "Hoàng thương nhân, Hoàng Tuyên thân bị trọng thương hiện tại mới chỉ có thể miễn cưỡng xuống được giường mà thôi, thật sự không nên bôn ba, đợi sau khi thương thế của hắn lành hẳn đến lúc đó nếu muốn xuất cung bổn cung tuyệt đối sẽ không cản trở."
Nhưng mà, sau khi Tô Mạc nói đến Hoàng Tuyên thân bị trọng thương không thể xuống được giường, ánh mắt Diệp Hạo Lâm nhìn Tô Mạc càng thêm khinh thường, mà Hoàng Thuấn một bên đã tức giận đến mức nói không nên lời, mặt lão đỏ bừng chỉ vào Tô Mạc nói: "Ngươi...... Ngươi...... Thân là Thái tử của một quốc gia ...... Sao có thể...... Tùy ý làm hại người vô tội......"
"Hắn tàn sát người vô tội còn thiếu ư? Vốn ta còn cho rằng ngươi đã hối cải để làm người nhưng xem ra vẫn là bản tính khó dời cơ đấy." Diệp Hạo Lâm lạnh lùng nói: "Tô Mặc Trì hôm nay ngươi nhất định phải gọi Diệp Thanh Phong ra đây, bằng không cho dù ta có mất cái mạng này đi nữa cũng nhất định sẽ khiến ngươi sống không được thoải mái!"
Hoàng Thuấn tức giận đến mức toàn thân phát run, căm tức nhìn Tô Mạc nói: "Thái tử, ngươi đừng bức người quá đáng, ta tuy chỉ là một tên thương nhân nhỏ bé không đáng kể, nhưng cũng không phải là con kiến mặc người khác bài bố!"
Tô Mạc: "......"
Trời, các ngươi nghĩ đến đâu vậy!
Tô Mạc vẻ mặt đầy hắc tuyến nói: "Hai vị đừng hiểu lầm, Hoàng Tuyên là ở chiến trường mới bị thương, bổn cung không có động đến một sợi lông nào của hắn, nếu hai vị không tin thì cũng có thể tự mình đi hỏi hắn."
Diệp Hạo Lâm tất nhiên sẽ không đi gặp một người mà xưa nay mình không quen biết, nhưng Hoàng Thuấn lòng nóng như lửa đốt lại hận không thể mọc ra thêm mấy cái chân để có thể đến bên con trai mình nhanh hơn.
Hoàng Thuấn đi rồi, vừa lúc đó Diệp Thanh Phong cũng đi tới.
Diệp Hạo Lâm nhìn ánh mắt trốn tránh của Diệp Thanh Phong sắc mặt lập tức đen như đáy nồi, thấp giọng mắng: "Đứa con bất hiếu, đi ra ngoài với ta."
Diệp Thanh Phong đành phải lưu luyến liếc mắt nhìn Tô Mạc một cái rồi lại nhắm mắt đi theo phía sau đuôi Diệp Hạo Lâm. Diệp Hạo Lâm nhìn bộ dạng luyến tiếc của hắn, quả thực hối hận tại sao lúc trước khi hắn trở về sơn trang Tuyết Phong báo bình an mình lại không đánh gãy luôn chân của hắn đi cho xong.
Diệp Thanh Phong nhìn sắc mặt khó coi của Diệp Hạo Lâm trong lòng biết lần này chỉ sợ sẽ không thể dễ dàng lừa dối cho qua chuyện, hắn căng da đầu tiến lên nói: "Cha, sao ngài lại tự mình tới đây, có chuyện gì thì ngài chỉ cần nhờ người báo cho ta biết một tiếng là được mà."
Diệp Hạo Lâm đột nhiên dừng lại, vẻ mặt tức giận xoay người lại, trách mắng: "Ta đã phái đi không biết bao nhiêu người, có lần nào ngươi không tùy tiện đuổi bọn họ đi về không mà còn có mặt mũi ở đây nhắc tới chuyện này với ta?"
Diệp Thanh Phong cúi đầu sờ sờ cái mũi, nhỏ giọng nói: "Dù sao về nhà rồi cũng không có việc gì để làm."
"Không có việc gì ư? Chuyện trong nhà ngươi mặc kệ thì làm sao mà có việc gì, ta với đại ca của ngươi cả ngày bận rộn đến tối khuya nhưng ngươi thì hay rồi, ngược lại suốt ngày cứ chơi bời lêu lổng không nói, mà giờ còn bò lên giường người khác làm nam sủng......"
"Cha, ta......"
Diệp Hạo lâm hận rèn sắt không thành thép nói: "Câm miệng, mặt mũi đều bị ngươi ném hết xuống sông rồi, giờ lập tức theo ta trở về, nếu không thì ngươi đừng bao giờ quay trở về nữa."
Cung Thái tử, Quỳnh Hoa Các, Liễu Hi biết được Diệp Thanh Phong đang bị cha bắt về nhà, môi đỏ nhếch lên lộ ra nụ cười như yêu tinh mê hoặc chúng sinh, sóng mắt lưu chuyển nói: "Vẫn còn một người nữa."
Tẩm cung Thái tử, Hoàng Tuyên sắc mặt tái nhợt không còn một chút máu, trong đầu không ngừng vang vọng những lời dạy bảo nghiêm khắc của Hoàng Thuấn.
"Hắn là Thái tử, tương lai nhất định sẽ trở thành Hoàng đế, mà ngươi thì sao? Chỉ là con trai của một thương nhân không quyền không thế có thể sống được đến bao lâu ở cái nơi hậu cung khắp nơi toàn xương khô này chứ? Ngươi hiện tại vẫn còn trẻ tuổi, Thái tử bây giờ có thể yêu thích dung mạo của ngươi, nhưng lấy sắc thờ người há có thể dài lâu, rồi sẽ có một ngày hắn sẽ chán ghét ngươi mà thôi."
Hoàng Tuyên đôi tay gắt gao nắm chặt ga giường, yếu ớt phản bác: "Nhưng, ta thích Thái tử, ta yêu hắn......"
"Sao ngươi không hiểu, hắn đường đường là Thái tử của một quốc gia sao sẽ thiếu người yêu? Ngươi thích hắn thì sao chứ? Chung quy cũng chỉ là một trong số đông đảo nam sủng của hắn, người có thể thay thế được ngươi vẫn có rất nhiều......"
Tô Mạc vừa mới tiến vào tẩm cung hoa lệ của mình, thì đã nhìn thấy Hoàng Tuyên vẻ mặt đầy tâm sự nửa nằm trên giường, thậm chí còn không nhận ra cậu đã tới đây.
Tô Mạc dựa sát vào người hắn, làn da căng bóng mịn màng của thiếu niên chọc cho Tô Mạc trong lòng ngứa ngáy nhịn không được tiến lên hôn hắn một cái.
Hoàng Tuyên đang trầm mặc ở trong thế giới riêng của chính mình trở nên khiếp sợ, đến lúc phục hồi tinh thần lại thì đã nhìn thấy khuôn mặt vô cùng anh tuấn kia của Thái tử, lập tức kinh hoảng nói: "Điện hạ ngài đến đây từ lúc nào vậy?"
Tô Mạc dựa ngồi trên giường nói: "Ta tới từ lâu rồi, mà ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Sao lại mê mẩn đến thế kia?"
Hoàng Tuyên vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tô Mạc nói: "Điện hạ, ta còn có thể đến Thái Y Viện không?"
Tô Mạc nhìn hắn một cái, cười nói: "Còn nhớ thương cái này ư? Đương nhiên là có thể."
Đôi mắt thanh triệt giống như những viên đá quý sang rực, chọc cho Tô Mạc nổi lên sắc tâm muốn nhào lên tàn nhẫn hôn hai miếng.
Chẳng qua là vì ngại vết thương trên người Hoàng Tuyên còn chưa lành hẳn nên cũng chỉ có thể thu tay lại.
Nghĩ đến Hồ thái y quanh co lòng vòng nhắc nhở cậu đừng nên lăn lộn với Hoàng Tuyên trong tình trạng hiện tại, Tô Mạc lại có loại xúc động muốn ném lão già kia ra ngoài cửa.
Hình tượng của cậu ác liệt đến vậy sao?
Nhìn Hoàng Tuyên toàn thân quấn đầy băng vải lại nhìn mình với vẻ mặt khát vọng, Tô Mạc chỉ có thể ấn xuống sắc tâm đang muốn ngo ngoe rục rịch của mình, nói: "Đừng suy nghĩ miên man nữa, nghỉ ngơi dưỡng thương cho thật tốt vào."
_____________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.