Bạo Quân Cường Sủng Công Chúa Mất Trí Nhớ
Chương 42
Phân Phân Hòa Quang
31/12/2020
Tề
Thêu hừ lạnh một tiếng: “Tấtn hiên không có. Hoàng Hậu nương nương quốc
sắc thiên hương, ta hâm mộ không thôi, cho nên mới nhìn nhiều vài lần.”
Ngu Hạ trong tay nắm chung trà, cũng không có uống, cánh môi xinh đẹp nhẹ nhàng nhấp nhấp, có vài phần mị hoặc. Lông mi thật dài chớp chớp, Ngu Hạ nhàn nhạt mở miệng: “Hóa ra là như thế a ——”
Thanh âm nàng mềm nhẹ, cùng nữ tử Cảnh Quốc khẩu âm bất đồng, nghe vào tai lại không khó lý giải, Tề Thêu bị bộ dạng lãnh đạm của Ngu Hạ kích thích, móng tay đâm vào lòng bàn tay, trong lòng cũng là đau đến muốn lấy máu.
Tề Thêu có thể nhìn ra, Ngu Hạ căn bản không xem nàng là người cạnh tranh. Đại khái là cảm thấy nàng không xứng làm đối thủ, hoặc là Ngu Hạ căn bản liền không đem Tề Thêu nàng đặt vào mắt.
Có hay không có Tề Thêu đối địa vị của Ngu Hạ tựa hồ cũng không có ảnh hưởng gì.
Ngực Tề Thêu tê dại đau đớn, giống như có hàng trăm cây châm đâm vào. Nhưng nàng vẫn bày ra một gương mặt tươi cười, đuôi mắt bễ nghễ nhìn kiều nhan của Ngu Hạ—— mặc kệ như thế nào, Ngu Hạ cũng chỉ là công chúa ngoại bang, chỉ là một quân cờ mà thôi.
Chỉ là một quân cờ.
Địa vị cao nhất vẫn là Nguyên Hi Đế Lưu Tứ.
Tề Thêu hồi tưởng tới khuôn mặt tuấn lãng của Lưu Tứ, nam nhân vai rộng eo hẹp, dáng người đĩnh bạt như cây tùng, ưu nhã tự phụ nhưng không thiếu sự cường hãn của người tập võ, làm nàng liếc mắt một cái liền động tâm. Nam nhân cao cao tại thượng như vậy nhất định tâm cơ thâm trầm, làm sao để một Ngu Hạ nhu nhược vô năng làm Hoàng Hậu của hắn?
Tề Thái Hậu ngồi trên bảo tọa, bà tiều tụy rất nhiều. Phụ nhân trong thâm cung vốn dĩ già chậm, các nàng quanh năm suốt tháng được người hầu hạ, ăn mặc đều là tốt nhất, bảo dưỡng cũng tinh xảo, nhưng Tề Thái Hậu thoạt nhìn già rất nhiều.
Bà mỗi ngày mở to mắt nhìn gương mặt bản thân trong gương, đều cảm thấy hôm nay so ngày hôm qua nhiều hơn mấy sợi tóc bạc, nếp nhăn cũng sâu hơn. Tề Thái Hậu đã từng có một đôi mắt xinh đẹp, hai tròng mắt sáng trong, thâm thúy có thần, tiên đế sủng ái bà nhất, khen bà có một đôi mắt phượng xinh đẹp, con ngươi như mắt phượng hoàng. Thời tuổi trẻ Tề Thái Hậu so tỷ muội Tề Cẩm Tề Thêu xinh đẹp hơn rất nhiều.
Trên mặt bà tô ít son phấn, môi mỏng tô một lớp son, trong tay cầm chuỗi Phật châu, mắt đảo qua Ngu Hạ: “Hoàng Hậu gần đây hết bệnh rồi, ở trong cung làm gì?”
Ngu Hạ nhẹ giọng nói: “Cũng chỉ sao kinh, viết chữ, ngẫu nhiên đi tản bộ thôi.”
“Hoàng đế bận rộn chính sự, rất ít tới hậu cung, cho dù tới cũng là đi Phượng Nghi Cung, ngươi thân thể kém, thời gian dài như vậy bụng cũng không có động tĩnh,” Thái Hậu mắt phượng sắc bén, tựa hồ đang ghét bỏ Ngu Hạ vô năng, thân thể yếu ớt không thể sinh dưỡng, “Ngươi khuyên nhủ hoàng đế, kêu hắn đi chỗ các phi tần khác, mưa móc cùng dính mới đúng. Làm Hoàng Hậu ngươi nên đại khí đoan trang, phải vì hoàng đế suy nghĩ.”
Ngu Hạ gật gật đầu: “Vâng.”
Hiền phi chưa bao giờ được sủng hạnh, ngữ khí cũng hàm chứa vài phần ghen tuông: “Hoàng Hậu nương nương hiện giờ thì đáp ứng, chỉ sợ hôm nào tới trước mặt bệ hạ, những lời này lại luyến tiếc nói ra, chỉ nghĩ mỗi ngày độc chiếm bệ hạ.”
Ngu Hạ mở miệng nói: “Hiền phi không tin ta vậy thì cùng ta đi Phượng Nghi Cung, hôm nào bệ hạ tới ta khuyên ngài ấy đi cung của ngươi?”
“Này ——”
Hiền phi chỉ nghĩ Ngu Hạ nhu nhược dễ khi dễ, không nghĩ tới miệng cũng lanh lợi, cũng có vài phần bộ dáng Hoàng Hậu.
Hiền phi cười cười nói: “Vừa rồi thuận miệng nói thôi, thần thiếp từ trước đến nay không có tâm cơ gì, nghĩ đến cái gì liền nói cái đó, Hoàng Hậu nương nương đừng cùng thần thiếp so đo.”
Ngu Hạ cũng không có muốn nói càng nhiều, nữ tử hậu cung miệng lưỡi một người so một người càng lợi hại, Ngu Hạ lười cùng các nàng nói nhiều, nàng chỉ nghĩ ngồi đây trong chốc lát sau đó hồi cung.
Những nữ nhân này đều là người của Lưu Tứ, Ngu Hạ không muốn ở chung cùng bọn họ quá lâu. Nàng chậm rãi nhấp một ngụm nước trà.
Cánh môi của nàng đỏ như hoa hồng nở rộ trên chung trà sứ Thanh Hoa, một vệt mỏng như cánh ve in trên chung trà thực làm người sinh ra một chút suy nghĩ viễn vong. Cố tình bản thân Ngu Hạ lại không biết, cúi đầu lo uống trà, ánh mắt tam phi dừng ở trên người nàng, nàng cũng toàn làm như không nhìn thấy.
Thái Hậu thực mau liền phát hiện ra tình cảnh này, bà nói: “Không có việc gì khác, Diễm phi, Hiền phi, Đức phi, ba người các ngươi trở về đi, ai gia muốn đơn độc hỏi Hoàng Hậu tình trạng thân thể.”
Tề Thêu vốn dĩ chính là ai cũng không tin, đối ai cũng không có thiệt tình, nàng thấy Thái Hậu độc để lại Ngu Hạ, còn nàng lại không lưu, trong lòng càng thêm không thoải mái, cảm thấy Thái Hậu là không tin mình. Nhưng mặt ngoài vẫn là ngoan ngoãn đáp ứng: “Vâng.”
Ba người cùng đi ra.
Đức phi thường thường, Tề Thêu lười đi để ý Đức phi, nàng nói với Hiền phi: “Hoàng Hậu khí sắc thật tốt, da thịt trắng trong lộ hồng, các ngươi có nhìn ra không, nàng chỉ tô son, trên mặt không có trát phấn.”
Nữ nhân đôi mắt bén nhọn nhất, Hiền phi tất nhiên cũng nhìn ra, nàng trong lòng ghen ghét lại không nghĩ nói ra để cho người khác cảm thấy mình ghen ghét. Hiền phi cười cười: “Thiên sinh lệ chất nan tự khí*.”
(*) Trời sinh đã xinh đẹp có khí chất.
“Nơi nào là thiên sinh lệ chất nha,” trong lòng Tề Thêu một cổ ác ý, nàng kề sát vào tai Hiền phi, cười cổ quái “Bị bệ hạ làm a.”
Hiền phi sắc mặt đỏ hồng, không nghĩ tới Tề Thêu nhìn ngoan ngoãn, nói chuyện lại so Tề Quý Phi còn lớn mật hơn.
Tề Thêu thở dài: “Ai, nàng một mình độc hưởng, khí sắc có thể không tốt sao?”
Dứt lời, Tề Thêu liền leo lên kiệu rời đi.
Đức phi thò lại gần hỏi nàng: “Diễm phi nói gì đó?”
Hiền phi nói: “Nàng ta không động vào Hoàng Hậu được muốn kích thích ta ra tay thôi.”
Nếu Hiền phi lúc trước được sủng hạnh qua nói không chừng đã bị Tề Thêu kích thích rồi. Nhưng sự thật khó có thể mở miệng, Hiền phi không được sùng hạnh.
Cho dù Ngu Hạ không tới Cảnh Quốc, ở đoạn thời gian Hiền phi cũng không được Lưu Tứ sủng hạnh qua.
Hiền phi tuy rằng ghen ghét Ngu Hạ nhưng nàng cũng không cảm thấy bản thân không được sủng hạnh là Ngu Hạ sai, cho nên cũng không bị Tề Thêu lợi dụng.
Trước khi vào cung, Hiền phi có thanh danh “Tài nữ”, sau khi vào cung Lưu Tứ nói, nghe nói nàng có tài danh, kêu nàng họa một bức khổng tước, Hiền phi vốn dĩ chính là thường thường, cái danh “Tài nữ” là cha nàng nói với bên ngoài, người khác xem mặt mũi cha nàng nên nịnh hót nàng, lúc nàng nhìn thấy dung nhan của Lưu Tứ cả người đều khẩn trương, cuối cùng đem khổng tước họa thành gà rừng. Sau lần ném hết mặt mũi đó Hiền phi cũng không có nghe Lưu Tứ nói gì với nàng.
Lưu Tứ nhìn người ánh mắt trước sau lãnh đạm, lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt Lưu Tứ Hiền phi liền cảm thấy Lưu Tứ khinh thường mọi người. Hắn là một đế vương vô tình vô dục, trong mắt chưa bao giờ có độ ấm.
Đức phi nói: “Nàng cùng Quý Phi là tỷ muội, nhưng thật ra có vài phần tương tự.”
Hiền phi khô cằn cười hai tiếng: “Chúng ta trở về đi.”
Trong Vĩnh Thọ cung, Ngu Hạ ngoài mặt bình tĩnh trong lòng lại có chút khiếp đảm. Nàng sợ hãi ngồi trước mặt Thái Hậu, Thái Hậu đuổi hết cung nữ ra ngoài, Hà Tuyết cùng Xảo Nhụy cũng không ở bên cạnh Ngu Hạ.
Nàng lại nhấp một ngụm trà che dấu nội tâm khẩn trương.
Thái Hậu tâm tư thâm trầm, hai tròng mắt bén nhọn, nhìn liền biết rất khắc nghiệt.
Trên thực tế, cùng mấy tháng trước so sánh Thái Hậu xác thật thoạt nhìn càng khắc nghiệt già nua. Bà mỗi đêm mỗi đêm ngủ không yên, nhắm mắt lại liền hiện lên khuôn mặt nhi tử cùng trượng phu.
Tề Thái Hậu đã từng vinh sủng vô hạn, cơ hồ không có chịu qua khổ sở gì, càng không cần lục đục tranh đấu với các hậu phi, bà muốn đánh muốn giết ai liền có thể tùy tiện ra tay, tiên đế cũng sẽ không trách bà nửa phần. Khi đó Tề gia phong cảnh vô hạn, là phong cảnh trăm năm khó gặp.
Trước kia phong cảnh bao nhiêu hiện tại liền bi thương bấy nhiêu.
Lúc trước hoa khai phú quý, hiện giờ cánh hoa một chút một chút khô tàn, cho dù tưới như thế nào đã bỏ lỡ mùa thì khó mà tươi tốt trở lại.
Thái Hậu từ trên bảo tọa đi xuống, bà mặc cung trang tím đậm thêu mẫu đơn, tóc mai đã bạc, Thái Hậu đi tới trước mặt Ngu Hạ: “Ngươi rất khẩn trương?”
Ngu Hạ cảnh giác lắc lắc đầu.
Thái Hậu lấy đi cung trà trong tay Ngu Hạ, bà lấy ra một chiếc khăn tay trắng nhẹ nhàng lau vết son trên chung trà, trên khăn nhiễm màu đỏ, chung trà bị bà đặt lên bàn gỗ đỏ.
Thanh âm Thái Hậu lãnh khốc uy nghiêm: “Ai gia không ăn thịt người, ngươi không cần khẩn trương.”
Trong tay Ngu Hạ không còn bất cứ thứ gì, sắc mặt nàng có chút tái nhợt tôn lên đôi môi đỏ.
Thái Hậu khi tuổi trẻ cũng thực kiều diễm, tuy rằng so ra kém Ngu Hạ khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng là mỹ nhân ngàn dặm mới tìm được một, từ trên người Lưu Tứ cũng có thể phỏng đoán ra mỹ mạo lúc Thái Hậu còn trẻ.
Bà sờ sờ mặt Ngu Hạ, trên mặt Ngu Hạ không chút phấn, tinh tế như ngọc, vô cùng mịn màng, Ngu Hạ không quá thích ứng bị người như vậy nhéo cằm, nhưng nàng không dám phản kháng Thái Hậu, Thái Hậu cho người ta cảm giác áp bách rất sâu.
Thanh âm Tề Thái Hậu quanh quẩn bên tai: “Ai gia thật là không nghĩ tới ngươi còn có thể tỉnh lại, Lưu Tứ đối xử với ngươi như vậy còn có thể dưỡng ra khí sắc tốt đến vậy.”
Xuyên qua cổ áo có thể nhìn ra dấu hôn trên da thịt Ngu Hạ, trong mắt Thái Hậu hiện lên một tia thương hại: “Hài tử đáng thương, có nhớ mẫu thân ngươi không?”
Ngu Hạ lạnh cả người, nàng cũng không biết nên nói gì.
Thái Hậu nói: “Nhìn thấy ngươi ở bên này chịu khổ ai gia liền nhớ tới Lưu Tứ, năm đó hắn bị đưa đi Lan Quốc, ăn qua đau khổ sợ là không thua gì ngươi.”
Nghĩ vậy nhưng Thái Hậu cũng không cảm thấy hối hận, Lưu Tứ là bà sinh, bà lại hy vọng chính mình không có sinh ra quái vật lạnh nhạt vô tình này, chỉ là cảm thấy cảm khái.
Ngu Hạ nếu không phải công chúa, nàng nếu là hoàng tử đại khái sẽ giống như Lưu Mạc, bị dưỡng đến ôn nhuận như ngọc, là công tử nhẹ nhàng. Tề Thái Hậu năm đó nếu có thể sinh ra công chúa, chỉ sợ cũng sẽ dưỡng thành như Ngu Hạ.
Ngu Hạ không thích ánh mắt của bà, từ trên người Thái Hậu nàng nhìn ra hình ảnh của Lưu Tứ, nhưng là Lưu Tứ là người rất tốt, Thái Hậu thoạt nhìn rất xấu.
Nàng muốn đẩy tay Thái Hậu ra: “Thái Hậu……”
Thái Hậu buông Ngu Hạ ra, ngồi xuống bên cạnh nàng: “Ai gia đã mấy tháng không được ngủ an ổn. Ngọc Chân, ngươi ở bên cạnh Lưu Tứ bên người ngủ rất khá?”
Ngu Hạ không nói gì.
“Hắn có ngủ ngon không?” Tề Thái Hậu nhớ tới trượng phu cùng nhi tử bị Lưu Tứ hại chết, cảm giác vô lực cùng hận ý đan xen, “ người giống như hắn mặc kệ làm ra việc gì buổi tối đều sẽ ngủ đến cực ngon.”
Ngu Hạ không biết Tề Thái Hậu sao lại nói với nàng nhiều chuyện như vậy, nhưng nàng có thể cảm giác được Tề Thái Hậu hận Lưu Tứ, thập phần căm hận, loại hận ý không thèm che dấu, làm bà trở nên già nua, trở nên đầu tóc hoa râm.
Tề Thái Hậu từ trong tay áo lấy ra một thanh chủy thủ, nhét vào tay Ngu Hạ: “Ai gia nếu là ngươi sẽ nhân lúc hắn ngủ một đao đâm vào yết hầu hắn.”
Ngón tay Ngu Hạ non mịn, móng tay tô màu hồng phấn, trên cổ tay còn có dấu vết xanh tím, nàng bị Tề Thái Hậu cường ngạnh nắm lấy tay, đem thanh chủy thủ đặt vào tay nàng.
Ngu Hạ đầu óc trống rỗng, bộ dáng thất thần, vào trong mắt Thái Hậu bà liền cảm thấy Ngu Hạ đáng thương.
Nàng đem chủy thủ trả lại cho Thái Hậu: “Không…… Ta sẽ không……”
Thái Hậu cong môi: “Ai gia biết ngươi không dám. Vật nhỏ yếu đuối.”
Bà đem thanh chủy thủ nhét vào tay áo. Lưu Tứ đề phòng người Tề gia, nếu Thái Hậu có thể giết chết Lưu Tứ, bồi dưỡng một tôn thất làm con rối, bà đã sớm giết.
Đáng tiếc bà giết không thành.
Lưu Tứ muốn giết bà là một việc dễ dàng. Chỉ là vì ngôi vị hoàng đế giết cha sát huynh không ít, giết mẫu thân lại là hiếm thấy. Lưu Tứ mà giết nàng Tề gia cũng sẽ không tha cho hắn.
Ngu Hạ không hiểu cừu hận giữa Thái Hậu cùng Lưu Tứ. Thái Hậu nhìn vật nhỏ đáng thương này, khó trách Lưu Tứ muốn lợi dụng Ngu Hạ, Ngu Hạ lớn lên đủ mỹ lệ, có thể hấp dẫn lòng đố kị của nữ nhân hậu cung, mấu chốt là nhu nhược dễ thao túng, vừa đe dọa vừa dụ dỗ vài câu là có thể làm nàng sợ hãi, cho dù bức nàng tự sát cũng có thể cứu trở về tiếp tục lợi dụng.
Mặc dù là như vậy, Thái Hậu kêu Ngu Hạ đi giết hắn vật nhỏ này vẫn là không dám.
Lúc này người của Tử Thần Điện tới.
Lý Đại Cát mang theo mấy nô tài lại đây, sau khi tiến vào hắn đối quỳ xuống hành lễ: “Thái Hậu nương nương, bệ hạ mời Hoàng Hậu nương nương qua đó.”
Tề Thái Hậu còn nhớ rõ mấy tháng trước Lưu Tứ cường ngạnh đem Ngu Hạ kéo lên long liễn, bà cong môi: “Qua đó đi.”
Ngu Hạ đứng lên, thân thể nàng có chút cứng đờ hành lễ với Tề Thái Hậu.
Tề Thái Hậu không chút nào không kiêng dè Lý Đại Cát, bà nói: “Hoàng đế khi dễ ngươi cứ việc tới tìm ai gia, ai gia vẫn luôn ở chỗ này.”
Ngu Hạ cứng đờ gật gật đầu, ánh mắt Thái Hậu quá áp bách, nàng như cũ cảm thấy cả người lạnh băng.
Lúc đến Tử Thần Điện Lưu Tứ còn đang xử lý chính sự.
Nhìn đến bộ dáng Ngu Hạ sắc mặt tái nhợt đáng thương, Lưu Tứ nhíu mày: “Thái Hậu nói gì với nàng?”
Ngu Hạ nhào vào ngực Lưu Tứ.
Tuy rằng Lưu Tứ cùng Thái Hậu rất giống, nhưng là Lưu Tứ rất tốt, sẽ không làm nàng có cảm giác áp bách.
Nàng cọ cọ mặt lên áo Lưu Tứ, cánh tay mềm như bông ôm bả vai hắn.
Lưu Tứ hôn lên trán nàng: “Ngoan, Thái Hậu nói gì với nàng? Bà ta khi dễ nàng?”
Ngu Hạ lắc lắc đầu: “Ta chỉ là sợ bà ta.”
Lưu Tứ ôm nàng: “Đừng sợ, có trẫm ở đây.”
Ngu Hạ trong tay nắm chung trà, cũng không có uống, cánh môi xinh đẹp nhẹ nhàng nhấp nhấp, có vài phần mị hoặc. Lông mi thật dài chớp chớp, Ngu Hạ nhàn nhạt mở miệng: “Hóa ra là như thế a ——”
Thanh âm nàng mềm nhẹ, cùng nữ tử Cảnh Quốc khẩu âm bất đồng, nghe vào tai lại không khó lý giải, Tề Thêu bị bộ dạng lãnh đạm của Ngu Hạ kích thích, móng tay đâm vào lòng bàn tay, trong lòng cũng là đau đến muốn lấy máu.
Tề Thêu có thể nhìn ra, Ngu Hạ căn bản không xem nàng là người cạnh tranh. Đại khái là cảm thấy nàng không xứng làm đối thủ, hoặc là Ngu Hạ căn bản liền không đem Tề Thêu nàng đặt vào mắt.
Có hay không có Tề Thêu đối địa vị của Ngu Hạ tựa hồ cũng không có ảnh hưởng gì.
Ngực Tề Thêu tê dại đau đớn, giống như có hàng trăm cây châm đâm vào. Nhưng nàng vẫn bày ra một gương mặt tươi cười, đuôi mắt bễ nghễ nhìn kiều nhan của Ngu Hạ—— mặc kệ như thế nào, Ngu Hạ cũng chỉ là công chúa ngoại bang, chỉ là một quân cờ mà thôi.
Chỉ là một quân cờ.
Địa vị cao nhất vẫn là Nguyên Hi Đế Lưu Tứ.
Tề Thêu hồi tưởng tới khuôn mặt tuấn lãng của Lưu Tứ, nam nhân vai rộng eo hẹp, dáng người đĩnh bạt như cây tùng, ưu nhã tự phụ nhưng không thiếu sự cường hãn của người tập võ, làm nàng liếc mắt một cái liền động tâm. Nam nhân cao cao tại thượng như vậy nhất định tâm cơ thâm trầm, làm sao để một Ngu Hạ nhu nhược vô năng làm Hoàng Hậu của hắn?
Tề Thái Hậu ngồi trên bảo tọa, bà tiều tụy rất nhiều. Phụ nhân trong thâm cung vốn dĩ già chậm, các nàng quanh năm suốt tháng được người hầu hạ, ăn mặc đều là tốt nhất, bảo dưỡng cũng tinh xảo, nhưng Tề Thái Hậu thoạt nhìn già rất nhiều.
Bà mỗi ngày mở to mắt nhìn gương mặt bản thân trong gương, đều cảm thấy hôm nay so ngày hôm qua nhiều hơn mấy sợi tóc bạc, nếp nhăn cũng sâu hơn. Tề Thái Hậu đã từng có một đôi mắt xinh đẹp, hai tròng mắt sáng trong, thâm thúy có thần, tiên đế sủng ái bà nhất, khen bà có một đôi mắt phượng xinh đẹp, con ngươi như mắt phượng hoàng. Thời tuổi trẻ Tề Thái Hậu so tỷ muội Tề Cẩm Tề Thêu xinh đẹp hơn rất nhiều.
Trên mặt bà tô ít son phấn, môi mỏng tô một lớp son, trong tay cầm chuỗi Phật châu, mắt đảo qua Ngu Hạ: “Hoàng Hậu gần đây hết bệnh rồi, ở trong cung làm gì?”
Ngu Hạ nhẹ giọng nói: “Cũng chỉ sao kinh, viết chữ, ngẫu nhiên đi tản bộ thôi.”
“Hoàng đế bận rộn chính sự, rất ít tới hậu cung, cho dù tới cũng là đi Phượng Nghi Cung, ngươi thân thể kém, thời gian dài như vậy bụng cũng không có động tĩnh,” Thái Hậu mắt phượng sắc bén, tựa hồ đang ghét bỏ Ngu Hạ vô năng, thân thể yếu ớt không thể sinh dưỡng, “Ngươi khuyên nhủ hoàng đế, kêu hắn đi chỗ các phi tần khác, mưa móc cùng dính mới đúng. Làm Hoàng Hậu ngươi nên đại khí đoan trang, phải vì hoàng đế suy nghĩ.”
Ngu Hạ gật gật đầu: “Vâng.”
Hiền phi chưa bao giờ được sủng hạnh, ngữ khí cũng hàm chứa vài phần ghen tuông: “Hoàng Hậu nương nương hiện giờ thì đáp ứng, chỉ sợ hôm nào tới trước mặt bệ hạ, những lời này lại luyến tiếc nói ra, chỉ nghĩ mỗi ngày độc chiếm bệ hạ.”
Ngu Hạ mở miệng nói: “Hiền phi không tin ta vậy thì cùng ta đi Phượng Nghi Cung, hôm nào bệ hạ tới ta khuyên ngài ấy đi cung của ngươi?”
“Này ——”
Hiền phi chỉ nghĩ Ngu Hạ nhu nhược dễ khi dễ, không nghĩ tới miệng cũng lanh lợi, cũng có vài phần bộ dáng Hoàng Hậu.
Hiền phi cười cười nói: “Vừa rồi thuận miệng nói thôi, thần thiếp từ trước đến nay không có tâm cơ gì, nghĩ đến cái gì liền nói cái đó, Hoàng Hậu nương nương đừng cùng thần thiếp so đo.”
Ngu Hạ cũng không có muốn nói càng nhiều, nữ tử hậu cung miệng lưỡi một người so một người càng lợi hại, Ngu Hạ lười cùng các nàng nói nhiều, nàng chỉ nghĩ ngồi đây trong chốc lát sau đó hồi cung.
Những nữ nhân này đều là người của Lưu Tứ, Ngu Hạ không muốn ở chung cùng bọn họ quá lâu. Nàng chậm rãi nhấp một ngụm nước trà.
Cánh môi của nàng đỏ như hoa hồng nở rộ trên chung trà sứ Thanh Hoa, một vệt mỏng như cánh ve in trên chung trà thực làm người sinh ra một chút suy nghĩ viễn vong. Cố tình bản thân Ngu Hạ lại không biết, cúi đầu lo uống trà, ánh mắt tam phi dừng ở trên người nàng, nàng cũng toàn làm như không nhìn thấy.
Thái Hậu thực mau liền phát hiện ra tình cảnh này, bà nói: “Không có việc gì khác, Diễm phi, Hiền phi, Đức phi, ba người các ngươi trở về đi, ai gia muốn đơn độc hỏi Hoàng Hậu tình trạng thân thể.”
Tề Thêu vốn dĩ chính là ai cũng không tin, đối ai cũng không có thiệt tình, nàng thấy Thái Hậu độc để lại Ngu Hạ, còn nàng lại không lưu, trong lòng càng thêm không thoải mái, cảm thấy Thái Hậu là không tin mình. Nhưng mặt ngoài vẫn là ngoan ngoãn đáp ứng: “Vâng.”
Ba người cùng đi ra.
Đức phi thường thường, Tề Thêu lười đi để ý Đức phi, nàng nói với Hiền phi: “Hoàng Hậu khí sắc thật tốt, da thịt trắng trong lộ hồng, các ngươi có nhìn ra không, nàng chỉ tô son, trên mặt không có trát phấn.”
Nữ nhân đôi mắt bén nhọn nhất, Hiền phi tất nhiên cũng nhìn ra, nàng trong lòng ghen ghét lại không nghĩ nói ra để cho người khác cảm thấy mình ghen ghét. Hiền phi cười cười: “Thiên sinh lệ chất nan tự khí*.”
(*) Trời sinh đã xinh đẹp có khí chất.
“Nơi nào là thiên sinh lệ chất nha,” trong lòng Tề Thêu một cổ ác ý, nàng kề sát vào tai Hiền phi, cười cổ quái “Bị bệ hạ làm a.”
Hiền phi sắc mặt đỏ hồng, không nghĩ tới Tề Thêu nhìn ngoan ngoãn, nói chuyện lại so Tề Quý Phi còn lớn mật hơn.
Tề Thêu thở dài: “Ai, nàng một mình độc hưởng, khí sắc có thể không tốt sao?”
Dứt lời, Tề Thêu liền leo lên kiệu rời đi.
Đức phi thò lại gần hỏi nàng: “Diễm phi nói gì đó?”
Hiền phi nói: “Nàng ta không động vào Hoàng Hậu được muốn kích thích ta ra tay thôi.”
Nếu Hiền phi lúc trước được sủng hạnh qua nói không chừng đã bị Tề Thêu kích thích rồi. Nhưng sự thật khó có thể mở miệng, Hiền phi không được sùng hạnh.
Cho dù Ngu Hạ không tới Cảnh Quốc, ở đoạn thời gian Hiền phi cũng không được Lưu Tứ sủng hạnh qua.
Hiền phi tuy rằng ghen ghét Ngu Hạ nhưng nàng cũng không cảm thấy bản thân không được sủng hạnh là Ngu Hạ sai, cho nên cũng không bị Tề Thêu lợi dụng.
Trước khi vào cung, Hiền phi có thanh danh “Tài nữ”, sau khi vào cung Lưu Tứ nói, nghe nói nàng có tài danh, kêu nàng họa một bức khổng tước, Hiền phi vốn dĩ chính là thường thường, cái danh “Tài nữ” là cha nàng nói với bên ngoài, người khác xem mặt mũi cha nàng nên nịnh hót nàng, lúc nàng nhìn thấy dung nhan của Lưu Tứ cả người đều khẩn trương, cuối cùng đem khổng tước họa thành gà rừng. Sau lần ném hết mặt mũi đó Hiền phi cũng không có nghe Lưu Tứ nói gì với nàng.
Lưu Tứ nhìn người ánh mắt trước sau lãnh đạm, lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt Lưu Tứ Hiền phi liền cảm thấy Lưu Tứ khinh thường mọi người. Hắn là một đế vương vô tình vô dục, trong mắt chưa bao giờ có độ ấm.
Đức phi nói: “Nàng cùng Quý Phi là tỷ muội, nhưng thật ra có vài phần tương tự.”
Hiền phi khô cằn cười hai tiếng: “Chúng ta trở về đi.”
Trong Vĩnh Thọ cung, Ngu Hạ ngoài mặt bình tĩnh trong lòng lại có chút khiếp đảm. Nàng sợ hãi ngồi trước mặt Thái Hậu, Thái Hậu đuổi hết cung nữ ra ngoài, Hà Tuyết cùng Xảo Nhụy cũng không ở bên cạnh Ngu Hạ.
Nàng lại nhấp một ngụm trà che dấu nội tâm khẩn trương.
Thái Hậu tâm tư thâm trầm, hai tròng mắt bén nhọn, nhìn liền biết rất khắc nghiệt.
Trên thực tế, cùng mấy tháng trước so sánh Thái Hậu xác thật thoạt nhìn càng khắc nghiệt già nua. Bà mỗi đêm mỗi đêm ngủ không yên, nhắm mắt lại liền hiện lên khuôn mặt nhi tử cùng trượng phu.
Tề Thái Hậu đã từng vinh sủng vô hạn, cơ hồ không có chịu qua khổ sở gì, càng không cần lục đục tranh đấu với các hậu phi, bà muốn đánh muốn giết ai liền có thể tùy tiện ra tay, tiên đế cũng sẽ không trách bà nửa phần. Khi đó Tề gia phong cảnh vô hạn, là phong cảnh trăm năm khó gặp.
Trước kia phong cảnh bao nhiêu hiện tại liền bi thương bấy nhiêu.
Lúc trước hoa khai phú quý, hiện giờ cánh hoa một chút một chút khô tàn, cho dù tưới như thế nào đã bỏ lỡ mùa thì khó mà tươi tốt trở lại.
Thái Hậu từ trên bảo tọa đi xuống, bà mặc cung trang tím đậm thêu mẫu đơn, tóc mai đã bạc, Thái Hậu đi tới trước mặt Ngu Hạ: “Ngươi rất khẩn trương?”
Ngu Hạ cảnh giác lắc lắc đầu.
Thái Hậu lấy đi cung trà trong tay Ngu Hạ, bà lấy ra một chiếc khăn tay trắng nhẹ nhàng lau vết son trên chung trà, trên khăn nhiễm màu đỏ, chung trà bị bà đặt lên bàn gỗ đỏ.
Thanh âm Thái Hậu lãnh khốc uy nghiêm: “Ai gia không ăn thịt người, ngươi không cần khẩn trương.”
Trong tay Ngu Hạ không còn bất cứ thứ gì, sắc mặt nàng có chút tái nhợt tôn lên đôi môi đỏ.
Thái Hậu khi tuổi trẻ cũng thực kiều diễm, tuy rằng so ra kém Ngu Hạ khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng là mỹ nhân ngàn dặm mới tìm được một, từ trên người Lưu Tứ cũng có thể phỏng đoán ra mỹ mạo lúc Thái Hậu còn trẻ.
Bà sờ sờ mặt Ngu Hạ, trên mặt Ngu Hạ không chút phấn, tinh tế như ngọc, vô cùng mịn màng, Ngu Hạ không quá thích ứng bị người như vậy nhéo cằm, nhưng nàng không dám phản kháng Thái Hậu, Thái Hậu cho người ta cảm giác áp bách rất sâu.
Thanh âm Tề Thái Hậu quanh quẩn bên tai: “Ai gia thật là không nghĩ tới ngươi còn có thể tỉnh lại, Lưu Tứ đối xử với ngươi như vậy còn có thể dưỡng ra khí sắc tốt đến vậy.”
Xuyên qua cổ áo có thể nhìn ra dấu hôn trên da thịt Ngu Hạ, trong mắt Thái Hậu hiện lên một tia thương hại: “Hài tử đáng thương, có nhớ mẫu thân ngươi không?”
Ngu Hạ lạnh cả người, nàng cũng không biết nên nói gì.
Thái Hậu nói: “Nhìn thấy ngươi ở bên này chịu khổ ai gia liền nhớ tới Lưu Tứ, năm đó hắn bị đưa đi Lan Quốc, ăn qua đau khổ sợ là không thua gì ngươi.”
Nghĩ vậy nhưng Thái Hậu cũng không cảm thấy hối hận, Lưu Tứ là bà sinh, bà lại hy vọng chính mình không có sinh ra quái vật lạnh nhạt vô tình này, chỉ là cảm thấy cảm khái.
Ngu Hạ nếu không phải công chúa, nàng nếu là hoàng tử đại khái sẽ giống như Lưu Mạc, bị dưỡng đến ôn nhuận như ngọc, là công tử nhẹ nhàng. Tề Thái Hậu năm đó nếu có thể sinh ra công chúa, chỉ sợ cũng sẽ dưỡng thành như Ngu Hạ.
Ngu Hạ không thích ánh mắt của bà, từ trên người Thái Hậu nàng nhìn ra hình ảnh của Lưu Tứ, nhưng là Lưu Tứ là người rất tốt, Thái Hậu thoạt nhìn rất xấu.
Nàng muốn đẩy tay Thái Hậu ra: “Thái Hậu……”
Thái Hậu buông Ngu Hạ ra, ngồi xuống bên cạnh nàng: “Ai gia đã mấy tháng không được ngủ an ổn. Ngọc Chân, ngươi ở bên cạnh Lưu Tứ bên người ngủ rất khá?”
Ngu Hạ không nói gì.
“Hắn có ngủ ngon không?” Tề Thái Hậu nhớ tới trượng phu cùng nhi tử bị Lưu Tứ hại chết, cảm giác vô lực cùng hận ý đan xen, “ người giống như hắn mặc kệ làm ra việc gì buổi tối đều sẽ ngủ đến cực ngon.”
Ngu Hạ không biết Tề Thái Hậu sao lại nói với nàng nhiều chuyện như vậy, nhưng nàng có thể cảm giác được Tề Thái Hậu hận Lưu Tứ, thập phần căm hận, loại hận ý không thèm che dấu, làm bà trở nên già nua, trở nên đầu tóc hoa râm.
Tề Thái Hậu từ trong tay áo lấy ra một thanh chủy thủ, nhét vào tay Ngu Hạ: “Ai gia nếu là ngươi sẽ nhân lúc hắn ngủ một đao đâm vào yết hầu hắn.”
Ngón tay Ngu Hạ non mịn, móng tay tô màu hồng phấn, trên cổ tay còn có dấu vết xanh tím, nàng bị Tề Thái Hậu cường ngạnh nắm lấy tay, đem thanh chủy thủ đặt vào tay nàng.
Ngu Hạ đầu óc trống rỗng, bộ dáng thất thần, vào trong mắt Thái Hậu bà liền cảm thấy Ngu Hạ đáng thương.
Nàng đem chủy thủ trả lại cho Thái Hậu: “Không…… Ta sẽ không……”
Thái Hậu cong môi: “Ai gia biết ngươi không dám. Vật nhỏ yếu đuối.”
Bà đem thanh chủy thủ nhét vào tay áo. Lưu Tứ đề phòng người Tề gia, nếu Thái Hậu có thể giết chết Lưu Tứ, bồi dưỡng một tôn thất làm con rối, bà đã sớm giết.
Đáng tiếc bà giết không thành.
Lưu Tứ muốn giết bà là một việc dễ dàng. Chỉ là vì ngôi vị hoàng đế giết cha sát huynh không ít, giết mẫu thân lại là hiếm thấy. Lưu Tứ mà giết nàng Tề gia cũng sẽ không tha cho hắn.
Ngu Hạ không hiểu cừu hận giữa Thái Hậu cùng Lưu Tứ. Thái Hậu nhìn vật nhỏ đáng thương này, khó trách Lưu Tứ muốn lợi dụng Ngu Hạ, Ngu Hạ lớn lên đủ mỹ lệ, có thể hấp dẫn lòng đố kị của nữ nhân hậu cung, mấu chốt là nhu nhược dễ thao túng, vừa đe dọa vừa dụ dỗ vài câu là có thể làm nàng sợ hãi, cho dù bức nàng tự sát cũng có thể cứu trở về tiếp tục lợi dụng.
Mặc dù là như vậy, Thái Hậu kêu Ngu Hạ đi giết hắn vật nhỏ này vẫn là không dám.
Lúc này người của Tử Thần Điện tới.
Lý Đại Cát mang theo mấy nô tài lại đây, sau khi tiến vào hắn đối quỳ xuống hành lễ: “Thái Hậu nương nương, bệ hạ mời Hoàng Hậu nương nương qua đó.”
Tề Thái Hậu còn nhớ rõ mấy tháng trước Lưu Tứ cường ngạnh đem Ngu Hạ kéo lên long liễn, bà cong môi: “Qua đó đi.”
Ngu Hạ đứng lên, thân thể nàng có chút cứng đờ hành lễ với Tề Thái Hậu.
Tề Thái Hậu không chút nào không kiêng dè Lý Đại Cát, bà nói: “Hoàng đế khi dễ ngươi cứ việc tới tìm ai gia, ai gia vẫn luôn ở chỗ này.”
Ngu Hạ cứng đờ gật gật đầu, ánh mắt Thái Hậu quá áp bách, nàng như cũ cảm thấy cả người lạnh băng.
Lúc đến Tử Thần Điện Lưu Tứ còn đang xử lý chính sự.
Nhìn đến bộ dáng Ngu Hạ sắc mặt tái nhợt đáng thương, Lưu Tứ nhíu mày: “Thái Hậu nói gì với nàng?”
Ngu Hạ nhào vào ngực Lưu Tứ.
Tuy rằng Lưu Tứ cùng Thái Hậu rất giống, nhưng là Lưu Tứ rất tốt, sẽ không làm nàng có cảm giác áp bách.
Nàng cọ cọ mặt lên áo Lưu Tứ, cánh tay mềm như bông ôm bả vai hắn.
Lưu Tứ hôn lên trán nàng: “Ngoan, Thái Hậu nói gì với nàng? Bà ta khi dễ nàng?”
Ngu Hạ lắc lắc đầu: “Ta chỉ là sợ bà ta.”
Lưu Tứ ôm nàng: “Đừng sợ, có trẫm ở đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.