Bạo Quân Cường Sủng Công Chúa Mất Trí Nhớ
Chương 53
Phân Phân Hòa Quang
31/12/2020
Editor: Lemon
Lúc này, Lưu Tứ như cũ ở trong Tử Thần Điện, lúc Thái Hậu tới đây liền bị vài tên thái giám ngăn ở bên ngoài: “Bệ hạ đang cùng Đoan Vương điện hạ, Chu thượng thư cùng La thị lang nghị sự, Thái Hậu nương nương, ngài chờ một lát lại vào.”
Nếu là trước đây Tề Thái Hậu sớm đã tức giận, nhưng tình huống hiện tại đã không còn trong khống chế của bà.
Thái Hậu vốn tưởng rằng, bà có thể đem hậu cung hoàn toàn khống chế trong tay, hai ngày này bà mới phát hiện, nguyên bản quân cờ bị bà lợi dụng cùng nhãn tuyến không biết khi nào đã phản chiến, bà đã không giống còn như trước, phụ thân huynh đệ khống chế triều chính trong tay, bà một tay khống chế hậu cung. Bất tri bất giác Lưu Tứ đã tan rã hết thảy quyền lợi của Tề gia.
Trấn Quốc Công cùng huynh đệ bà cũng thành cá trên thớt của Lưu Tứ.
Tâm tình Thái Hậu lúc này không thua gì lúc nghe được tin Lưu Mạc qua đời.
Đợi hồi lâu, đám người Đoan Vương lục tục từ trong điện đi ra, tuy rằng không thường cùng Thái Hậu gặp mặt, nhưng Đoan Vương đối Thái Hậu ấn tượng rất sâu, lần này nhìn thấy Thái Hậu, Đoan Vương lại suýt nữa không nhận ra. Thái Hậu thay đổi quá lớn. Lần trước Đoan Vương nhìn thấy Thái Hậu bà vẫn một đầu tóc đen nhánh, trên mặt cũng không có quá nhiều nếp nhăn, như cũ ưu nhã cao quý, khí độ lỗi lạc, nữ tử tầm thường khó có thể so được.
Hiện giờ, Thái Hậu tóc bạc rất nhiều, tóc trắng dưới ánh mặt trời phá lệ chói mắt, nhan sắc đã từng làm lục cung hâm mộ gen ghét cũng trở nên già cả, ẩn ẩn lộ ra một chút khắc nghiệt.
Đoan Vương cùng các đại thần thi lễ: “Gặp qua Thái Hậu nương nương.”
Thái Hậu đã từng cùng Đoan Vương bất hòa, chỉ là bà lúc trước không có nghĩ tới giết hại Đoan Vương, khi đó Đoan Vương cũng không có tỏ ra ý muốn phụ tá Lưu Tứ thượng vị. Thái Hậu so Đoan Vương tuổi còn nhỏ hơn, hiện giờ thoạt nhìn còn muốn già hơn Đoan Vương, bà cười cũng cười không nổi, một đôi mắt phượng đảo qua mọi người, lúc này mới nhàn nhạt mở miệng: “Hoàng đế hiện tại như thế nào?”
Đoan Vương khách sáo nói: “Tề gia dù sao cũng là ngoại thích, Trấn Quốc Công là ngoại tổ bệ hạ, Tề Hâm là thân cữu cữu của bệ hạ, người đều sẽ thiên vị thân tộc chính mình, bệ hạ cũng không chút ngoại lệ. Tề Hâm mấy ngày trước đại nghịch bất đạo, nói như vậy thật sự làm bệ hạ thương tâm. Bệ hạ hai ngày gần đây tâm thần và thể xác đều mệt mỏi, trạng huống cũng không tốt lắm.”
Thái Hậu cười lạnh một tiếng, không cần nghĩ bà cũng biết Đoan Vương miệng đầy lời nói dối. Thiên vị thân tộc? Tâm thần và thể xác đều mệt mỏi? Lưu Tứ hiện giờ vặn ngã Tề gia, chỉ sợ trong lòng đã sớm cao hứng chết đi được.
Tề gia cùng Lưu Tứ tuy rằng có huyết thống, nhưng trong lòng mỗi người đều rõ ràng, ở trong lòng Lưu Tứ, Tề gia không khác gì kẻ thù hắn.
Thái Hậu mắt phượng uy nghiêm: “Phải không? Vậy ai gia nhưng đi vào xem hoàng đế thế nào.”
“Thần lắm mồm nói thêm câu nữa,” Đoan Vương nói, “Hậu cung không được tham gia vào chính sự, việc này Thái Hậu cùng ta giống nhau, đều trong lòng biết rõ ràng. Hiện giờ xảy ra chuyện chính là thân tộc Thái Hậu, thần biết Thái Hậu trong lòng dứt bỏ không được, nhưng luật pháp Cảnh Quốc không thể xúc phạm, Tề Hâm phạm vào đại bất kính, vọng nghị bệ hạ, cùng cấp mưu nghịch, cho dù hắn là huynh trưởng Thái Hậu cũng không thể xử lý nhẹ.”
“Đoan Vương miệng lưỡi thật khéo.” Thái Hậu lạnh lùng nói, “Ai gia muốn nói gì với hoàng đế cũng không nhọc ngươi lo lắng, lúc trước ai gia hoài thai mười tháng sinh hạ hoàng đế, hoàng đế nếu là giữ đạo hiếu, tất nhiên hắn tự biết nên làm như thế nào.”
Đoan Vương cười hai tiếng, hành lễ rời khỏi Tử Thần Điện.
Thái Hậu đi vào.
Lưu Tứ còn ngồi bên bàn xem sổ con, nghe được thanh âm, hắn nâng mắt lên nhìn.
Thái Hậu mặc một thân cung y màu tím, bất quá một đoạn thời gian không thấy, Thái Hậu đầu tóc lại hoa râm một ít. Hắn đứng lên “Thái Hậu.”
Thái Hậu lạnh lùng nói: “Như thế nào, ngươi ngồi lên vị trí này, liền một câu mẫu hậu cũng không muốn gọi?”
Lưu Tứ tựa hồ nghe được cái gì buồn cười, trong mắt hắn hiện lên một tia châm chọc, khóe môi hơi hơi cong lên: “Thái Hậu có đem trẫm trở thành nhi tử đối đãi? Nhi tử của Thái Hậu chỉ có Lưu Mạc.”
“Ai gia biết, ngươi còn ở vì việc bốn năm trước ghi hận ai gia, chỉ là lúc ấy, ai gia cũng là bất đắc dĩ,” Thái Hậu nói, “Mạc nhi hắn là trữ quân, thân là trữ quân, hắn nếu đi Lan Quốc, đám người Lan Quốc sẽ không để hắn tồn tại trở về. Huống hồ, Mạc nhi từ nhỏ thân thể suy yếu, hàng năm sinh bệnh, ngươi thân cường thể tráng, đi Lan Quốc cũng có thể bình an trở về.”
Lưu Tứ nhìn chăm chú vào mắt Thái Hậu “Thái Hậu thật sự cảm thấy trẫm sẽ sống sót trở về?”
“Ai gia khẳng định ngươi có thể sống sót trở về.” Hốc mắt Thái Hậu hơi hơi ướt, “Tứ nhi, ngươi cũng giống Mạc nhi, đều là ai gia mười tháng hoài thai sinh ra. Chỉ là mạc nhi thân là trữ quân, thân thể lại yếu đi một ít, ai gia khó tránh khỏi càng thiên vị hắn. Chính là, từ nhỏ đến lớn, ngươi lớn lên ở trong cung, sinh ra chính là hậu duệ quý tộc, là hoàng tử Cảnh Quốc, cũng không có chịu qua ủy khuất gì, ủy khuất duy nhất cũng chỉ là đoạn thời gian đi Lan Quốc làm con tin.”
Lưu Tứ lạnh lùng câu môi: “Đến lúc này ngươi cho rằng trẫm sẽ còn tin tưởng ngươi? Thái Hậu, trẫm chưa bao giờ tin ngươi nửa phần, mỗi một chữ ngươi nói, ở trẫm trong mắt toàn bộ đều là nói dối.”
Thái Hậu sắc mặt hơi đổi.
Lưu Tứ nở nụ cười, trong mắt tràn đầy mỉa mai: “Trẫm chưa bao giờ xem ngươi là mẫu thân, tiên đế cũng không phải phụ thân trẫm, Lưu Mạc càng không phải huynh trưởng trẫm, cho nên trẫm tàn sát các ngươi, một chút ái náy cũng không có.”
Ánh mắt Thái Hậu đột nhiên trở nên bén nhọn, bà hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Tứ: “Con ta cùng bệ hạ chính là ngươi giết hại!”
“Là trẫm,” Lưu Tứ nói “Thái Hậu a Thái Hậu, ngươi lại có thể làm gì? Trẫm đã không phải quân cờ lúc trước bị ngươi nắm trong lòng bàn tay, ngươi lại có thể ngăn cản được cái gì?”
Thái Hậu bị Lưu Tứ chọc tức đến thân thể lung lay sắp đổ, cơ hồ không thể đứng vững, bà chỉ vào Lưu Tứ: “Ngươi —— ngươi ——”
Lưu Tứ đã đi tới, trên cao nhìn xuống Thái Hậu: “Ngươi nói, lúc trước đưa trẫm đi Lan Quốc, ngươi có hi vọng trẫm trở về?”
“Đương nhiên không có.” Thái Hậu đã không còn hy vọng gì, bà biết Lưu Tứ luôn luôn lãnh khốc vô tình như vậy, hắn từ nhỏ liền không phải một hài tử dễ bị khống chế, hắn chính là một ác quỷ thích giết chóc, nếu bồi dưỡng Lưu Tứ trở thành trữ quân, Tề gia cùng bà sớm muộn gì cũng sẽ bị phản phệ, mất nhiều hơn được “Ai gia vẫn luôn chán ghét ngươi, ai gia không có nhi tử như ngươi, ai gia tuyệt đối không có khả năng sinh ra ác quỷ, ngươi từ nhỏ liền không cười, thấy ai gia mặt vô biểu tình, mỗi lần mắt ngươi lộ ra hung quang ai gia đều cảm thấy như là thấy được một con sói con, nếu biết có cục diện như hôm nay, lúc ngươi mới vừa sinh ra ai gia nên một phen bóp chết ngươi.”
Lưu Tứ phá lên cười.
Tiếng cười hắn quanh quẩn trong điện, nghe được tiếng cười của Lưu Tứ, Tề Thái Hậu chỉ cảm thấy buồn nôn, trong khoảng thời gian này tới nay, từ khi Lưu Mạc qua đời tới nay, thân thể bà càng ngày càng kém, lúc này rốt cuộc chống đỡ không được, Tề Thái Hậu lạnh lùng nói: “Ngươi câm miệng! Lưu Tứ, ngươi sinh ra chính là người cô độc, từ nhỏ đến lớn sẽ không có bất luận kẻ nào thiệt tình với ngươi. Ngươi máu lạnh lại tàn khốc, từ nhỏ liền sinh ở cống ngầm, ngươi cho rằng Đoan Vương cùng Đặng Uẩn tốt với ngươi? Bọn họ chỉ là cảm thấy ngươi càng tàn khốc, càng có tư chất làm đế vương thôi, trợ giúp ngươi đều chỉ là vì lợi ích của bọn họ. Không giống Mạc nhi, ai gia giúp hắn, Tề gia giúp hắn, bệ hạ giúp hắn, đều là bởi vì chúng ta thiệt tình thực lòng yêu thích hắn.”
“Ngươi cho rằng trẫm hiếm lạ các ngươi yêu thích?” Lưu Tứ trước nay đều không hiếm lạ, người chán ghét hắn bài xích hắn, hắn chỉ nghĩ tàn sát, cũng không muốn nhận được một chút đồng cảm từ bọn họ, Lưu Tứ cười lạnh nói “Chỉ có kẻ yếu như Lưu Mạc mới cần các ngươi mọi cách nâng đỡ, đáng tiếc chính là, các ngươi cũng chỉ là một đám phế vật.”
Tề Thái Hậu bị Lưu Tứ làm cho tức đến cả người run rẩy, đầu óc bà một trận trống rỗng.
Thật lâu sau, Tề Thái Hậu mới nói: “Gần đại bất kính này, ngươi liền phải giết cả Tề gia?”
Lưu Tứ nâng tay áo đem tấu chương trên bàn quét xuống đất: “Đây đều là tấu chương những ngày gần đây buộc tội Tề gia, từng chữ đều là thật, Thái Hậu, ngươi xem cho kỹ, trẫm muốn giết Trấn Quốc Công, hắn rốt cuộc oan hay không oan.”
Thái Hậu run rẩy mở ra từng tấu chương.
Kết bè kết cánh, bán quan bán tước, tham ô nhận hối lộ, dung túng gia phó bên đường đánh chết bình dân, chiếm đất của bá tánh, con cháu Tề gia cường đoạt dân phụ, gặp phải mạng người...... đủ loại như thế chỉ là một phần nhỏ trong vô số chứng cứ phạm tội.
Thái Hậu biết Tề gia kiêu ngạo, bà vẫn luôn muốn bảo đảm Tề gia phú quý, hy vọng Tề gia ở trong triều có một vị trí nhỏ, lại không nghĩ đến hoa ra Tề gia ngày thường phạm vào nhiều tội nghiệt như vậy.
Lưu Tứ cười lạnh: “Nếu Lưu mạc đăng cơ, ngươi cũng muốn dung túng Tề gia nguy hại giang sơn xã tắc? Ngươi luôn mồm tưởng niệm tiên đế, lúc tiên đế còn sống thiên hạ của hắn chính là bị Tề gia các ngươi hại. Lúc trước Lan Quốc đoạt lấy đất đai Cảnh Quốc, muốn Thái Tử Cảnh Quốc làm tin, hết thảy đều là bởi vì Cảnh Quốc quá yếu, Cảnh Quốc nhỏ yếu còn là vì các ngươi một tay tạo thành, nếu không có Tề gia, Lưu mạc nói không chừng còn sống rất tốt.”
Thái Hậu nói: “Tất cả đều là bịa đặt, ai gia không tin. Tiên đế yếu đuối, Trấn Quốc Công phụ tá tiên đế, nếu không có Trấn Quốc Công, tiên đế sẽ bị quyền thần khác khống chế.”
Lưu Tứ châm chọc nói: “Thái Hậu, ngươi thích lừa mình dối người, trẫm cũng khuyên không được ngươi. Chỉ là, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi không phải người Tề gia, ngươi người Lưu gia, sau khi ngươi chết trong khu mộ Tề gia không có vị trí để lại cho ngươi.”
Thái Hậu đầu đau muốn nứt ra, bị Lưu Tứ làm cho tức giận đến cả người run rẩy, bà hiện tại hận không thể giết Lưu Tứ, càng muốn hung hăng trả thù Lưu Tứ, chính là bà lại không có một chút biện pháp, không thể động vào Lưu Tứ.
Bà đỡ cây cột miễn cưỡng dứng dậy, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, thật lâu sau Thái Hậu mới nói: “Ngọc Chân công chúa đâu? Ngươi đem nàng giấu ở nơi nào?”
“Như thế nào? Thái Hậu thực quan tâm người bên gối trẫm? Nàng tất nhiên rất tốt.” Lưu Tứ nói, “So hai chất nữ ngươi tốt hơn gấp trăm lần.”
Chuyện Tề gia vừa bạo phát, Tề Cẩm cùng Tề Thêu hoàn toàn không kịp phản ứng, hai nàng còn đang lục đục với nhau, Tề Thêu còn đang nghĩ biện pháp hung hăng chỉnh Tề Cẩm một phen.
Chính là, trong nhà đột nhiên xuất hiện chuyện như vậy, hai nàng bị biếm làm thứ dân, lập tức bị đuổi khỏi cung, nhất thời giống như bị thiên lôi đánh.
Ngón tay khô gầy của Thái Hậu bắt lấy cây cột, nàng nói: “Ngươi thích Ngọc Chân đi?”
Lưu Tứ không nói gì.
“Ai gia sớm nên nghĩ đến, ngươi thích nàng. Ai gia cũng đồng dạng thích nàng, nàng đơn thuần tựa như Mạc nhi.”
Thanh âm Lưu Tứ bỗng nhiên trở nên âm lãnh: “Không được đánh đồng hai người họ, Lưu mạc hai mặt, Ngọc Chân cùng hắn không giống nhau.”
Thái Hậu ngửa đầu nhìn Lưu Tứ: “Nàng có biết ngươi giết phụ thân mình hay không, giết huynh trưởng ngươi, còn muốn giết ông ngoại ngươi, giết cữu cữu ngươi? Lưu Tứ, trên tay ngươi dính đầy huyết tinh, nàng có biết hay không?”
Thái Hậu liều mạng mà hồi tưởng sự tình trong khoảng thời gian này tới nay, bà không phải ngốc tử, suy nghĩ hồi lâu, Thái Hậu rốt cuộc bật cười: “Lúc trước có người nói với ai gia, Ngọc Chân tựa như mất trí nhớ, thái độ đối với ngươi khác nhau rất lớn, lúc trước ai gia vội vàng việc của Tề Thêu không có để ở trong lòng. Lưu Tứ, ngươi nói cho ai gia, lần đó ngươi bức nàng tự sát, làm nàng đụng phải cây cột, nàng có phải hay không mất ký ức, nhớ không rõ mọi việc?”
Bà biết, chính là như vậy, khẳng định là như vậy!
Thái Hậu nở nụ cười: “Ngươi tâm lý vặn vẹo, lúc trước tra tấn nàng, nhục nhã nàng, là bởi vì ngươi thích nàng đi? Nếu ngươi thật sự chán ghét nàng, đã sớm giết nàng, làm sao khổ có kiên nhẫn mấy tháng chờ nàng tỉnh lại? Lưu Tứ, Ngọc Chân ngàn kiều vạn sủng lớn lên, từ nhỏ liền không thiếu người sùng ái, nàng có phụ hoàng có mẫu phi, ở Lan Quốc khi nổi bật độc nhất vô nhị, ngươi lại tính thứ gì? Nếu không đánh bại Lan Quốc, nàng khẳng định nhìn cũng sẽ không thèm nhìn ngươi một cái, quay đầu liền sẽ gả cho người khác.”
Nhìn khuôn mặt Lưu Tứ xanh mét, trong lòng Thái Hậu liền đắc ý.
Mới vừa rồi bị Lưu Tứ chế nhạo, bị Lưu Tứ châm chọc, bị hắn cho rằng bà không đáng một đồng, hiện giờ Thái Hậu rốt cuộc có cảm giác khoái ý sau khi trả thù, bà nói: “Lưu Tứ, ngươi thích nàng, nàng sạch sẽ như vậy, cả đời liền một con thỏ cũng không dám giết qua, tuyệt đối sẽ không thích ngươi, ngươi đời này đều sẽ không có người thực lòng tốt với ngươi.”
Bà biết, người giống Lưu Tứ sẽ hông có ai thích hắn, chú định cả đời cô đơn, cho dù hắn làm hoàng đế, có được quyền lực vô hạn cũng sẽ không được một ai thật tình đối tốt.
Lưu Tứ lạnh lùng nói: “Lần này khiến ngươi thất vọng rồi, Thái Hậu. Người ngươi thích đã chết, người trẫm thích còn sống. Tình cảm của nàng với trẫm, ngươi vĩnh viễn cũng không có khả năng lý giải. Trẫm nghe nói sau khi tiên đế băng hà, ngươi cả ngày lẫn đêm lấy nước mắt rửa mặt, không bằng ngày mai liền đi canh giữ hoàng lăng, không bao giờ về hoàng cung. Còn Trấn Quốc Công cùng Tề Hâm, ngươi yên tâm, ngươi dù sao cũng là mẹ đẻ trẫm, xem mặt mũi ngươi trẫm sẽ cho bọn họ toàn thây, không để bọn họ phơi thây hoang dã.”
Thái Hậu nói: “Ai gia sẽ không rời đi, đây là nơi ai gia ở cả đời, cho dù là chết, ai gia cũng sẽ không rời đi.”
Bà hít sâu một hơi, chịu đựng bi thống trong lòng “Trấn Quốc Công...... Trấn Quốc Công cùng Tề Hâm trừng phạt đúng tội, ngươi không tha ai gia cũng sẽ không khẩn cầu ngươi. Hoàng đế, tâm tính ngươi như vậy chú định là người cô đơn, nếu Ngọc Chân nhìn thấy bộ mặt thật của ngươi, nhớ tới việc ngươi làm, nàng khẳng định sẽ không chút do dự chết ở trước mặt ngươi.”
Lưu Tứ ánh mắt nặng nề, nhìn Thái Hậu rời đi Tử Thần Điện.
Thái Hậu âm độc hiểm ác, Lưu Tứ biết, sự tình khẳng định sẽ không giống như lời Thái Hậu nói, cho dù biết được tất cả Ngu Hạ cũng sẽ luôn ở bên cạnh hắn, nàng không thể không ở lại. Trừ bỏ ở bên cạnh hắn, trừ bỏ thành thành thật thật làm Hoàng Hậu hắn Ngu Hạ không còn lựa chọn khác.
Lúc này, Lưu Tứ như cũ ở trong Tử Thần Điện, lúc Thái Hậu tới đây liền bị vài tên thái giám ngăn ở bên ngoài: “Bệ hạ đang cùng Đoan Vương điện hạ, Chu thượng thư cùng La thị lang nghị sự, Thái Hậu nương nương, ngài chờ một lát lại vào.”
Nếu là trước đây Tề Thái Hậu sớm đã tức giận, nhưng tình huống hiện tại đã không còn trong khống chế của bà.
Thái Hậu vốn tưởng rằng, bà có thể đem hậu cung hoàn toàn khống chế trong tay, hai ngày này bà mới phát hiện, nguyên bản quân cờ bị bà lợi dụng cùng nhãn tuyến không biết khi nào đã phản chiến, bà đã không giống còn như trước, phụ thân huynh đệ khống chế triều chính trong tay, bà một tay khống chế hậu cung. Bất tri bất giác Lưu Tứ đã tan rã hết thảy quyền lợi của Tề gia.
Trấn Quốc Công cùng huynh đệ bà cũng thành cá trên thớt của Lưu Tứ.
Tâm tình Thái Hậu lúc này không thua gì lúc nghe được tin Lưu Mạc qua đời.
Đợi hồi lâu, đám người Đoan Vương lục tục từ trong điện đi ra, tuy rằng không thường cùng Thái Hậu gặp mặt, nhưng Đoan Vương đối Thái Hậu ấn tượng rất sâu, lần này nhìn thấy Thái Hậu, Đoan Vương lại suýt nữa không nhận ra. Thái Hậu thay đổi quá lớn. Lần trước Đoan Vương nhìn thấy Thái Hậu bà vẫn một đầu tóc đen nhánh, trên mặt cũng không có quá nhiều nếp nhăn, như cũ ưu nhã cao quý, khí độ lỗi lạc, nữ tử tầm thường khó có thể so được.
Hiện giờ, Thái Hậu tóc bạc rất nhiều, tóc trắng dưới ánh mặt trời phá lệ chói mắt, nhan sắc đã từng làm lục cung hâm mộ gen ghét cũng trở nên già cả, ẩn ẩn lộ ra một chút khắc nghiệt.
Đoan Vương cùng các đại thần thi lễ: “Gặp qua Thái Hậu nương nương.”
Thái Hậu đã từng cùng Đoan Vương bất hòa, chỉ là bà lúc trước không có nghĩ tới giết hại Đoan Vương, khi đó Đoan Vương cũng không có tỏ ra ý muốn phụ tá Lưu Tứ thượng vị. Thái Hậu so Đoan Vương tuổi còn nhỏ hơn, hiện giờ thoạt nhìn còn muốn già hơn Đoan Vương, bà cười cũng cười không nổi, một đôi mắt phượng đảo qua mọi người, lúc này mới nhàn nhạt mở miệng: “Hoàng đế hiện tại như thế nào?”
Đoan Vương khách sáo nói: “Tề gia dù sao cũng là ngoại thích, Trấn Quốc Công là ngoại tổ bệ hạ, Tề Hâm là thân cữu cữu của bệ hạ, người đều sẽ thiên vị thân tộc chính mình, bệ hạ cũng không chút ngoại lệ. Tề Hâm mấy ngày trước đại nghịch bất đạo, nói như vậy thật sự làm bệ hạ thương tâm. Bệ hạ hai ngày gần đây tâm thần và thể xác đều mệt mỏi, trạng huống cũng không tốt lắm.”
Thái Hậu cười lạnh một tiếng, không cần nghĩ bà cũng biết Đoan Vương miệng đầy lời nói dối. Thiên vị thân tộc? Tâm thần và thể xác đều mệt mỏi? Lưu Tứ hiện giờ vặn ngã Tề gia, chỉ sợ trong lòng đã sớm cao hứng chết đi được.
Tề gia cùng Lưu Tứ tuy rằng có huyết thống, nhưng trong lòng mỗi người đều rõ ràng, ở trong lòng Lưu Tứ, Tề gia không khác gì kẻ thù hắn.
Thái Hậu mắt phượng uy nghiêm: “Phải không? Vậy ai gia nhưng đi vào xem hoàng đế thế nào.”
“Thần lắm mồm nói thêm câu nữa,” Đoan Vương nói, “Hậu cung không được tham gia vào chính sự, việc này Thái Hậu cùng ta giống nhau, đều trong lòng biết rõ ràng. Hiện giờ xảy ra chuyện chính là thân tộc Thái Hậu, thần biết Thái Hậu trong lòng dứt bỏ không được, nhưng luật pháp Cảnh Quốc không thể xúc phạm, Tề Hâm phạm vào đại bất kính, vọng nghị bệ hạ, cùng cấp mưu nghịch, cho dù hắn là huynh trưởng Thái Hậu cũng không thể xử lý nhẹ.”
“Đoan Vương miệng lưỡi thật khéo.” Thái Hậu lạnh lùng nói, “Ai gia muốn nói gì với hoàng đế cũng không nhọc ngươi lo lắng, lúc trước ai gia hoài thai mười tháng sinh hạ hoàng đế, hoàng đế nếu là giữ đạo hiếu, tất nhiên hắn tự biết nên làm như thế nào.”
Đoan Vương cười hai tiếng, hành lễ rời khỏi Tử Thần Điện.
Thái Hậu đi vào.
Lưu Tứ còn ngồi bên bàn xem sổ con, nghe được thanh âm, hắn nâng mắt lên nhìn.
Thái Hậu mặc một thân cung y màu tím, bất quá một đoạn thời gian không thấy, Thái Hậu đầu tóc lại hoa râm một ít. Hắn đứng lên “Thái Hậu.”
Thái Hậu lạnh lùng nói: “Như thế nào, ngươi ngồi lên vị trí này, liền một câu mẫu hậu cũng không muốn gọi?”
Lưu Tứ tựa hồ nghe được cái gì buồn cười, trong mắt hắn hiện lên một tia châm chọc, khóe môi hơi hơi cong lên: “Thái Hậu có đem trẫm trở thành nhi tử đối đãi? Nhi tử của Thái Hậu chỉ có Lưu Mạc.”
“Ai gia biết, ngươi còn ở vì việc bốn năm trước ghi hận ai gia, chỉ là lúc ấy, ai gia cũng là bất đắc dĩ,” Thái Hậu nói, “Mạc nhi hắn là trữ quân, thân là trữ quân, hắn nếu đi Lan Quốc, đám người Lan Quốc sẽ không để hắn tồn tại trở về. Huống hồ, Mạc nhi từ nhỏ thân thể suy yếu, hàng năm sinh bệnh, ngươi thân cường thể tráng, đi Lan Quốc cũng có thể bình an trở về.”
Lưu Tứ nhìn chăm chú vào mắt Thái Hậu “Thái Hậu thật sự cảm thấy trẫm sẽ sống sót trở về?”
“Ai gia khẳng định ngươi có thể sống sót trở về.” Hốc mắt Thái Hậu hơi hơi ướt, “Tứ nhi, ngươi cũng giống Mạc nhi, đều là ai gia mười tháng hoài thai sinh ra. Chỉ là mạc nhi thân là trữ quân, thân thể lại yếu đi một ít, ai gia khó tránh khỏi càng thiên vị hắn. Chính là, từ nhỏ đến lớn, ngươi lớn lên ở trong cung, sinh ra chính là hậu duệ quý tộc, là hoàng tử Cảnh Quốc, cũng không có chịu qua ủy khuất gì, ủy khuất duy nhất cũng chỉ là đoạn thời gian đi Lan Quốc làm con tin.”
Lưu Tứ lạnh lùng câu môi: “Đến lúc này ngươi cho rằng trẫm sẽ còn tin tưởng ngươi? Thái Hậu, trẫm chưa bao giờ tin ngươi nửa phần, mỗi một chữ ngươi nói, ở trẫm trong mắt toàn bộ đều là nói dối.”
Thái Hậu sắc mặt hơi đổi.
Lưu Tứ nở nụ cười, trong mắt tràn đầy mỉa mai: “Trẫm chưa bao giờ xem ngươi là mẫu thân, tiên đế cũng không phải phụ thân trẫm, Lưu Mạc càng không phải huynh trưởng trẫm, cho nên trẫm tàn sát các ngươi, một chút ái náy cũng không có.”
Ánh mắt Thái Hậu đột nhiên trở nên bén nhọn, bà hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Tứ: “Con ta cùng bệ hạ chính là ngươi giết hại!”
“Là trẫm,” Lưu Tứ nói “Thái Hậu a Thái Hậu, ngươi lại có thể làm gì? Trẫm đã không phải quân cờ lúc trước bị ngươi nắm trong lòng bàn tay, ngươi lại có thể ngăn cản được cái gì?”
Thái Hậu bị Lưu Tứ chọc tức đến thân thể lung lay sắp đổ, cơ hồ không thể đứng vững, bà chỉ vào Lưu Tứ: “Ngươi —— ngươi ——”
Lưu Tứ đã đi tới, trên cao nhìn xuống Thái Hậu: “Ngươi nói, lúc trước đưa trẫm đi Lan Quốc, ngươi có hi vọng trẫm trở về?”
“Đương nhiên không có.” Thái Hậu đã không còn hy vọng gì, bà biết Lưu Tứ luôn luôn lãnh khốc vô tình như vậy, hắn từ nhỏ liền không phải một hài tử dễ bị khống chế, hắn chính là một ác quỷ thích giết chóc, nếu bồi dưỡng Lưu Tứ trở thành trữ quân, Tề gia cùng bà sớm muộn gì cũng sẽ bị phản phệ, mất nhiều hơn được “Ai gia vẫn luôn chán ghét ngươi, ai gia không có nhi tử như ngươi, ai gia tuyệt đối không có khả năng sinh ra ác quỷ, ngươi từ nhỏ liền không cười, thấy ai gia mặt vô biểu tình, mỗi lần mắt ngươi lộ ra hung quang ai gia đều cảm thấy như là thấy được một con sói con, nếu biết có cục diện như hôm nay, lúc ngươi mới vừa sinh ra ai gia nên một phen bóp chết ngươi.”
Lưu Tứ phá lên cười.
Tiếng cười hắn quanh quẩn trong điện, nghe được tiếng cười của Lưu Tứ, Tề Thái Hậu chỉ cảm thấy buồn nôn, trong khoảng thời gian này tới nay, từ khi Lưu Mạc qua đời tới nay, thân thể bà càng ngày càng kém, lúc này rốt cuộc chống đỡ không được, Tề Thái Hậu lạnh lùng nói: “Ngươi câm miệng! Lưu Tứ, ngươi sinh ra chính là người cô độc, từ nhỏ đến lớn sẽ không có bất luận kẻ nào thiệt tình với ngươi. Ngươi máu lạnh lại tàn khốc, từ nhỏ liền sinh ở cống ngầm, ngươi cho rằng Đoan Vương cùng Đặng Uẩn tốt với ngươi? Bọn họ chỉ là cảm thấy ngươi càng tàn khốc, càng có tư chất làm đế vương thôi, trợ giúp ngươi đều chỉ là vì lợi ích của bọn họ. Không giống Mạc nhi, ai gia giúp hắn, Tề gia giúp hắn, bệ hạ giúp hắn, đều là bởi vì chúng ta thiệt tình thực lòng yêu thích hắn.”
“Ngươi cho rằng trẫm hiếm lạ các ngươi yêu thích?” Lưu Tứ trước nay đều không hiếm lạ, người chán ghét hắn bài xích hắn, hắn chỉ nghĩ tàn sát, cũng không muốn nhận được một chút đồng cảm từ bọn họ, Lưu Tứ cười lạnh nói “Chỉ có kẻ yếu như Lưu Mạc mới cần các ngươi mọi cách nâng đỡ, đáng tiếc chính là, các ngươi cũng chỉ là một đám phế vật.”
Tề Thái Hậu bị Lưu Tứ làm cho tức đến cả người run rẩy, đầu óc bà một trận trống rỗng.
Thật lâu sau, Tề Thái Hậu mới nói: “Gần đại bất kính này, ngươi liền phải giết cả Tề gia?”
Lưu Tứ nâng tay áo đem tấu chương trên bàn quét xuống đất: “Đây đều là tấu chương những ngày gần đây buộc tội Tề gia, từng chữ đều là thật, Thái Hậu, ngươi xem cho kỹ, trẫm muốn giết Trấn Quốc Công, hắn rốt cuộc oan hay không oan.”
Thái Hậu run rẩy mở ra từng tấu chương.
Kết bè kết cánh, bán quan bán tước, tham ô nhận hối lộ, dung túng gia phó bên đường đánh chết bình dân, chiếm đất của bá tánh, con cháu Tề gia cường đoạt dân phụ, gặp phải mạng người...... đủ loại như thế chỉ là một phần nhỏ trong vô số chứng cứ phạm tội.
Thái Hậu biết Tề gia kiêu ngạo, bà vẫn luôn muốn bảo đảm Tề gia phú quý, hy vọng Tề gia ở trong triều có một vị trí nhỏ, lại không nghĩ đến hoa ra Tề gia ngày thường phạm vào nhiều tội nghiệt như vậy.
Lưu Tứ cười lạnh: “Nếu Lưu mạc đăng cơ, ngươi cũng muốn dung túng Tề gia nguy hại giang sơn xã tắc? Ngươi luôn mồm tưởng niệm tiên đế, lúc tiên đế còn sống thiên hạ của hắn chính là bị Tề gia các ngươi hại. Lúc trước Lan Quốc đoạt lấy đất đai Cảnh Quốc, muốn Thái Tử Cảnh Quốc làm tin, hết thảy đều là bởi vì Cảnh Quốc quá yếu, Cảnh Quốc nhỏ yếu còn là vì các ngươi một tay tạo thành, nếu không có Tề gia, Lưu mạc nói không chừng còn sống rất tốt.”
Thái Hậu nói: “Tất cả đều là bịa đặt, ai gia không tin. Tiên đế yếu đuối, Trấn Quốc Công phụ tá tiên đế, nếu không có Trấn Quốc Công, tiên đế sẽ bị quyền thần khác khống chế.”
Lưu Tứ châm chọc nói: “Thái Hậu, ngươi thích lừa mình dối người, trẫm cũng khuyên không được ngươi. Chỉ là, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi không phải người Tề gia, ngươi người Lưu gia, sau khi ngươi chết trong khu mộ Tề gia không có vị trí để lại cho ngươi.”
Thái Hậu đầu đau muốn nứt ra, bị Lưu Tứ làm cho tức giận đến cả người run rẩy, bà hiện tại hận không thể giết Lưu Tứ, càng muốn hung hăng trả thù Lưu Tứ, chính là bà lại không có một chút biện pháp, không thể động vào Lưu Tứ.
Bà đỡ cây cột miễn cưỡng dứng dậy, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, thật lâu sau Thái Hậu mới nói: “Ngọc Chân công chúa đâu? Ngươi đem nàng giấu ở nơi nào?”
“Như thế nào? Thái Hậu thực quan tâm người bên gối trẫm? Nàng tất nhiên rất tốt.” Lưu Tứ nói, “So hai chất nữ ngươi tốt hơn gấp trăm lần.”
Chuyện Tề gia vừa bạo phát, Tề Cẩm cùng Tề Thêu hoàn toàn không kịp phản ứng, hai nàng còn đang lục đục với nhau, Tề Thêu còn đang nghĩ biện pháp hung hăng chỉnh Tề Cẩm một phen.
Chính là, trong nhà đột nhiên xuất hiện chuyện như vậy, hai nàng bị biếm làm thứ dân, lập tức bị đuổi khỏi cung, nhất thời giống như bị thiên lôi đánh.
Ngón tay khô gầy của Thái Hậu bắt lấy cây cột, nàng nói: “Ngươi thích Ngọc Chân đi?”
Lưu Tứ không nói gì.
“Ai gia sớm nên nghĩ đến, ngươi thích nàng. Ai gia cũng đồng dạng thích nàng, nàng đơn thuần tựa như Mạc nhi.”
Thanh âm Lưu Tứ bỗng nhiên trở nên âm lãnh: “Không được đánh đồng hai người họ, Lưu mạc hai mặt, Ngọc Chân cùng hắn không giống nhau.”
Thái Hậu ngửa đầu nhìn Lưu Tứ: “Nàng có biết ngươi giết phụ thân mình hay không, giết huynh trưởng ngươi, còn muốn giết ông ngoại ngươi, giết cữu cữu ngươi? Lưu Tứ, trên tay ngươi dính đầy huyết tinh, nàng có biết hay không?”
Thái Hậu liều mạng mà hồi tưởng sự tình trong khoảng thời gian này tới nay, bà không phải ngốc tử, suy nghĩ hồi lâu, Thái Hậu rốt cuộc bật cười: “Lúc trước có người nói với ai gia, Ngọc Chân tựa như mất trí nhớ, thái độ đối với ngươi khác nhau rất lớn, lúc trước ai gia vội vàng việc của Tề Thêu không có để ở trong lòng. Lưu Tứ, ngươi nói cho ai gia, lần đó ngươi bức nàng tự sát, làm nàng đụng phải cây cột, nàng có phải hay không mất ký ức, nhớ không rõ mọi việc?”
Bà biết, chính là như vậy, khẳng định là như vậy!
Thái Hậu nở nụ cười: “Ngươi tâm lý vặn vẹo, lúc trước tra tấn nàng, nhục nhã nàng, là bởi vì ngươi thích nàng đi? Nếu ngươi thật sự chán ghét nàng, đã sớm giết nàng, làm sao khổ có kiên nhẫn mấy tháng chờ nàng tỉnh lại? Lưu Tứ, Ngọc Chân ngàn kiều vạn sủng lớn lên, từ nhỏ liền không thiếu người sùng ái, nàng có phụ hoàng có mẫu phi, ở Lan Quốc khi nổi bật độc nhất vô nhị, ngươi lại tính thứ gì? Nếu không đánh bại Lan Quốc, nàng khẳng định nhìn cũng sẽ không thèm nhìn ngươi một cái, quay đầu liền sẽ gả cho người khác.”
Nhìn khuôn mặt Lưu Tứ xanh mét, trong lòng Thái Hậu liền đắc ý.
Mới vừa rồi bị Lưu Tứ chế nhạo, bị Lưu Tứ châm chọc, bị hắn cho rằng bà không đáng một đồng, hiện giờ Thái Hậu rốt cuộc có cảm giác khoái ý sau khi trả thù, bà nói: “Lưu Tứ, ngươi thích nàng, nàng sạch sẽ như vậy, cả đời liền một con thỏ cũng không dám giết qua, tuyệt đối sẽ không thích ngươi, ngươi đời này đều sẽ không có người thực lòng tốt với ngươi.”
Bà biết, người giống Lưu Tứ sẽ hông có ai thích hắn, chú định cả đời cô đơn, cho dù hắn làm hoàng đế, có được quyền lực vô hạn cũng sẽ không được một ai thật tình đối tốt.
Lưu Tứ lạnh lùng nói: “Lần này khiến ngươi thất vọng rồi, Thái Hậu. Người ngươi thích đã chết, người trẫm thích còn sống. Tình cảm của nàng với trẫm, ngươi vĩnh viễn cũng không có khả năng lý giải. Trẫm nghe nói sau khi tiên đế băng hà, ngươi cả ngày lẫn đêm lấy nước mắt rửa mặt, không bằng ngày mai liền đi canh giữ hoàng lăng, không bao giờ về hoàng cung. Còn Trấn Quốc Công cùng Tề Hâm, ngươi yên tâm, ngươi dù sao cũng là mẹ đẻ trẫm, xem mặt mũi ngươi trẫm sẽ cho bọn họ toàn thây, không để bọn họ phơi thây hoang dã.”
Thái Hậu nói: “Ai gia sẽ không rời đi, đây là nơi ai gia ở cả đời, cho dù là chết, ai gia cũng sẽ không rời đi.”
Bà hít sâu một hơi, chịu đựng bi thống trong lòng “Trấn Quốc Công...... Trấn Quốc Công cùng Tề Hâm trừng phạt đúng tội, ngươi không tha ai gia cũng sẽ không khẩn cầu ngươi. Hoàng đế, tâm tính ngươi như vậy chú định là người cô đơn, nếu Ngọc Chân nhìn thấy bộ mặt thật của ngươi, nhớ tới việc ngươi làm, nàng khẳng định sẽ không chút do dự chết ở trước mặt ngươi.”
Lưu Tứ ánh mắt nặng nề, nhìn Thái Hậu rời đi Tử Thần Điện.
Thái Hậu âm độc hiểm ác, Lưu Tứ biết, sự tình khẳng định sẽ không giống như lời Thái Hậu nói, cho dù biết được tất cả Ngu Hạ cũng sẽ luôn ở bên cạnh hắn, nàng không thể không ở lại. Trừ bỏ ở bên cạnh hắn, trừ bỏ thành thành thật thật làm Hoàng Hậu hắn Ngu Hạ không còn lựa chọn khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.