Chương 118: Khổ hình triền miên
Diệp Vũ Sắc
11/03/2016
Tuy chịu đủ đau đớn,
tra tấn, nhưng Diệp Vũ gần như không nghĩ đến lá mặt lá trái, không ngờ
hận đến tận xương tuỷ mà vẫn phải miễn cưỡng cười vui với một bạo quân.
Như thế, đối địch, thù hận của nàng đổi lại bằng khổ hình vĩnh viễn. Mỗi một lần sủng hạnh, là một lần đan xen giữa máu và mồ hôi, thù và hận, sống và chết triền miên.
Mỗi một đêm, Sở Minh Phong đều thay đủ mọi cách để tra tấn nàng, vỗ về chơi đùa nàng bừa bãi từng tấc da thịt, từng đốt xương, biến nàng từ sợi gân bò thành sợi bún kiệt sức, sống không bằng chết mới tha cho nàng. Ngày hôm sau tỉnh lại chân tay đau nhức, toàn thân như tan ra, nhúc nhích một tý cũng thấy đau đớn vô cùng, nàng bất giác thấy hoài nghi, sau khổ hình thế mà mình vẫn còn sống, lại còn mở to mắt, lại còn dùng được cơm, nói chuyện nữa.
Muốn chết mà cũng chỉ có một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu. Nàng còn có thể chịu đựng được, cũng sẽ không chết dễ như thế. Hai mươi tháng giêng là tiết vạn thọ, giờ Dậu ngày này mở tiệc ở điện Duyên Khánh, quân thần đồng lòng, cùng vui hưởng.
Cách giờ Dậu khoảng nửa canh giờ nữa, Sở Minh Phong sẽ không trở về, đi thẳng từ ngự thư phòng đến điện Duyên Khánh. Diệp Vũ tưởng tượng ra, Kim Ngọc mãn điện, tiệc rượu sống động kiều diễm, quân chủ, triều thần trong ngoài hài hoà vui vẻ, ăn uống linh đình, là một cảnh yến ẩm cung đình phồn hoa thịnh thế.
Bên kia rừng trúc thì huyên náo, có rượu ngon thơm lừng nức mũi, bên này cảnh vắng lặng như chết, hình ảnh cô đơn. Nàng hỏi Trâm Cài, “Bệ hạ không nói là để cho ta đi điện Duyên KHánh sao?”
“Bệ hạ không nói gì ạ, nô tì cũng không biết ý chỉ bệ hạ thế nào” TRâm Cài đáp lại, dò xét thần sắc của nàng.
“Trang điểm cho ta”
“Hoàng quý phi muốn đến điện Duyên Khánh sao?”
Diệp Vũ trịnh trọng gật đầu.
Trâm Cài khó xử nói, “Hoàng quý phi thương thế chưa lành, bệ hạ bảo nô tì phải hầu hạ cho tốt ạ”
Diệp Vũ cười cười hỏi, “Bệ hạ cũng không nói chính xác là ta có được tới điện Duyên Khánh không, có đúng thế không?”
Trâm Cài nghĩ ngợi, “Hình như là thế ạ”
Diệp Vũ bảo nàng ta đi gọi hai công công đến, rất nhanh, công công cũng đến, nghe xong sự phân phó của hoàng quý phi, cả hai nhìn nhau, không rõ hoàng quý phi định làm gì.
“Chỉ mất có một ly trà thôi, các ngươi cần phải chuẩn bị kỹ thứ ta cần, chuỷen đến điện Trừng Tâm”
“Vâng, nô tài sẽ đi tìm ngay” Công công lĩnh mệnh đi.
“Hoàng quý phi, người cần tơ lụa, cây gậy gỗ, và mấy cái bàn làm gì thế ạ/” Trâm Cài khó hiểu hỏi.
“Hôm nay là tiết Vạn thọ, ta là hoàng quý phi, sao có thể không có lòng mà không để ý chứ?’ Diệp Vũ thấy trong gương là khuôn mặt tái nhợt của một cô gái, môi cười yếu ớt, nụ cười kia lạnh lẽo.
TRâm Cài lo lắng mãi, cũng chẳng dám nói gì. TRang điểm, thay quần áo xong chỉ mất có một ly trà nhỏ, nàng vừa lòng nhìn mình trong gương, có năm phần yêu mị, năm phần đẹp lạnh, có thể nói là yêu phi tuyệt đại.
Phủ thêm bên ngoài chiếc áo choàng đỏ tươi, đầu chùm mũ lông, chuẩn bị sắp xếp xong xuôi, hai công công kia chỉ đạo cung nhân đưa tới thứ mà hoàng quý phi cần, Diệp Vũ nhìn nhìn, thấy có thể dùng được. Tại dị thế này, chỉ đành chấp nhận vậy.
Đồ trong cung cực sang quý, một đoạn lụa cực mềm mại, có một cây gỗ chất lượng khá có thể dùng được, độ cao vừa phải, còn mấy chiếc bàn có độ cao bằng nhau. Diệp Vũ kiểm tra xong, cầm lấy đoạn vải lụa, cuốn vào cây cột. Được TRâm CÀi giúp đã nhanh chóng mang cây cột cuốn mấy vòng đoạn lụa.
Sau đó Diệp Vũ phân công công công mang cây cột buộc lên mấy chiếc bàn, dặn là phải buộc thật kỹ. Rồi lại phân công họ đem giằng mấy cái bàn lại thành một, dùng dây thừng to thô cột lại cho chắc. Tất cả đã chuẩn bị sắp xếp xong, nàng đi điện Duyên Khánh trước, cung nhân nối đuôi theo sau.
Đèn đuốc trong điện Duyên Khánh sáng trưng, toả ra ánh sáng như ngọc, yến vạn thọ đã tiến hành được nửa canh giờ, phi tần đều dâng lễ lên. Bốn góc đại điện đều đặt chậu than to, hơi ấm như mùa xuân toả ra khắp.
Diệp Vũ đứng ở trước điện, thấy trong điện sáng đẹp khác hẳn ngày thường, nhạc công tấu khúc nhạc Văn quý phi sáng tác ra, Văn quý phi thì đang ở trong điện cầm kiếm múa.
Màn múa kiếm này vừa nhu vừa cương, có những động tác cao khó, có thể thấy được Văn quý phi đã tốn khá nhiều công sức. Vì để đoạt được ân sủng, vì muốn được nụ cười của bệ hạ, ả ta đã tốn không biết bao tâm tư. Múa xong, quần thần vỗ tay khen ngợi. Văn quý phi khom người tạ ơn, khoé môi Sở Minh phong khẽ cong lên, “Màn múa kiếm này của ái phi, điệu múa tinh diệu, trẫm rất thích, thưởng!”
“Tạ bệ hạ” Giọng ả ta mềm nhẹ.
Hắn tuỳ tay lấy ngọc bội bên hông, Tống Vân tiếp nhận, đưa tới tận trong tay của Văn quý phi. Ả ta tạ ơn, mặt mày rạng rỡ, trở lại chỗ ngồi.
Thị vệ canh bên ngoài điện không cho Diệp Vũ vào, công công đi phía sau tức giận mắng một câu, “Ngươi có mấy cái đầu hả? Ý chỉ của bệ hạ ngươi cũng dám làm trái sao?”
Thị vệ biết ông ta là cấp dưới của Tống Vân tâm phúc ngự tiền, không dám ngăn lại. Lúc các vũ kỹ của Nghê Thường các đang múa, Diệp Vũ xông thẳng vào đại điện, đứng thẳng, cất cao giọng, “Thiếp thân bái kiến bệ hạ”
Giọng nói này vô cùng ôn nhu, giống như hòn đá nhỏ, rơi tõm xuống dòng nước sông chảy xiết, cũng không có bắn bọt tung toé, mà ngược lại bị dòng nước mạnh cuốn xiết đi. Ca múa trong điện vẫn tiếp tục, nhưng mà quan viên ở gần cửa điện nghe thấy, quay đầu ra nhìn.
Nàng lập tức bước lên tấm thảm đỏ thẫm, Trâm Cài định giữ chặt lấy nàng mà không kịp. Nàng đẩy các vũ kỹ đang khiêu vũ ra, các nàng không nhảy được, đều liếc mắt nhìn một cái, rồi khom mình lùi vào bên trong.
Thẩm Nhị phu nhân công khai vào điện, có vẻ hùng dũng không sợ thiên nhan, bộ dạng hiên ngang lẫm liệt, chúng thần không biết thì thôi, lại cảm thấy rất thú vị, phấn khích chờ có trò hay để xem.
Thẩm Chiêu chấn kinh đứng dậy, liếc mắt nhìn bệ hạ, lập tức tham dự, nhảy mắt “nói cho” nàng biết, không được lỗ mãng. Sau đó, hắn cung kinh nói, “Nội tử ngang nhiên vào đại điện, xúc phạm mặt rồng, vẫn kính xin bệ hạ tha tội cho”
Ánh mắt sắc bén của Sở Minh Phong bắn ra xa, rọi thẳng vào mắt nàng, “Nếu đã vào rồi thì ngồi đi”
Thấy nàng trong nháy mắt đi vào, hắn đã biết nàng đến điện Duyên Khánh tất không bình thường.
Sở MInh Hiên cứ thong dong nhìn, thấy cảnh này cũng không kỳ lạ, khó hiểu, cứ uống rượu thản nhiên.
“Thiếp nguyện vì Đại Sở thiên thu muôn đời, quốc tệ dài lâu, nguyện chúc bệ hạ Vạn thọ vô cương, cô độc mãi mãi” Tiếng Diệp Vũ nói mềm nhẹ, song lại tràn đầy khí phách. Giống như một tảng đá to đập mạnh xuống tầng băng ngàn năm.
Một câu như nguyền rủa này, khiến cho chúng thần sửng sốt, khiến cho sắc mặt Thẩm Chiêu méo xệch, khiến cho Sở Minh Phong tức giận dâng trào. Trong khoảng khắc, chúng thần khe khẽ xì xào.
“Bệ hạ thứ tội, gần đây nội tử ốm đau luôn, thần trí không rõ, nói chẳng nghĩ gì, kính xin bệ hạ thứ tội cho” Thẩm Chiêu vội vàng nói, không chút bối rối, “Thần trước mang nội tử lui ra ạ”
“Hết cách rồi, trẫm xem như nàng ấy bị bệnh mà xá tội cho nàng ấy” Ánh mắt Sở Minh Phong giãn ra, lấy lòng khoan dung độ lượng, tự mình rót rượu. Thẩm Chiêu giật nhẹ áo choàng của nàng, định bảo nàng ngồi xuống. Diệp Vũ hất tay hắn ra, giọng thánh thót như châu như ngọc, “Nhà tôi được bệ hạ coi trọng, vị cực nhân thần, nổi tiếng khắp nơi, được kẻ sĩ thiên hạ ngưỡng mộ, kính trọng. Hôm nay là ngày mừng bệ hạ vạn thọ, thiếp có chuẩn bị một điệu múa hiến cho bệ hạ, cũng là vì nhà mình tạ ơn bệ hạ đã chiếu cố ân sủng mười năm nay”
“Cô đến tột cùng là định làm gì thế?” Hắn hạ giọng, đáy mắt hơi giận.
“Mọi chuyện đều do lời người nói, thưa đại nhân” Nàng cười thản nhiên, vui vẻ, mị hoặc, “Thiếp chẳng qua chỉ muốn nhảy một điệu, để làm lễ mừng tiết vạn thọ hôm nay mà thôi”
“Cũng được, trẫm sẽ nhận phần tạ lễ này của ngươi” Sở Minh Phong trầm giọng nói, “Tạ bệ hạ”
Diệp Vũ xoay người, vỗ tay hai cái, Trâm Cài đứng ở cửa đại điện chỉ huy cung nhân đem này nọ chuyển vào.
Thẩm Chiêu đành lui xuống ngồi, âm thầm cân nhắc, nàng hiến vũ vì bệ hạ, mục đích cũng không đơn giản, nàng đến tột cùng là định làm gì? Chẳng lẽ…
Cung nhân tiến vào mang đến một vật kỳ lạ, chúng thần đều cùng nhìn nhau khó hiểu. Thẩm Chiêu, Sở Minh Phong, Sở Minh Hiên cũng rất ngạc nhiên, tôn thái hậu, Văn quý phi đều cùng cau mày nhìn.
Có sáu cái bàn nhỏ cùng ghép lại với nhau dùng dây thừng chằng lại, mặt trên cuốn chặt hai tầng lụa đỏ, ở giữa có dựng một cây gậy cao sừng sững, bọc bằng lụa. Đây là tất cả vũ đài để múa, đạo cụ đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu gió đông nữa mà thôi – âm nhạc múa cột sống động đầy kích thích.
Sáng nay, TRâm Cài và Ngân Châm cùng nói chuyện ở đại điện, nhắc tới tiết vạn thọ hôm nay, nàng nghe thấy được, lúc này mới nhớ ra hôm nay là ngày sinh nhật của Sở Minh Phong. Vì thế, nàng liền nghĩ tới một phần lễ kinh hãi thế tục tặng hắn.
Chỉ tiếc là, nàng thân ở trong cung, mà chẳng tìm được Lâm Trí Viễn tấu nhạc cho nàng, cho dù hắn có ở ngay bên cạnh, thì nhất thời cũng không thể nào đệm được nhạc như nàng muốn.
Quần thần đều cùng nghiên cứu kỹ quái vật kỳ lạ này, không rõ cây gỗ thật to cao này dùng để làm gì.
Ngón tay Sở Minh Phong gõ nhẹ lên mặt bàn, đôi mắt đen thâm thuý, giấu kín sự vui giận.
Vốn sau khi thị yến kết thúc, hắn muốn ở cùng nàng làm một buổi sinh nhật mới hoàn toàn. Nếu nàng không chạy trốn, không phản bội mình, hắn sẽ sủng nàng tới tận trời… Nhưng mà hắn đã nhìn lầm nàng rồi.
Tối nay, trang phục của nàng rất kỳ lạ, bên ngoài choàng áo choàng đỏ rực, tuy có đội mũ trùm đầu, nhưng có thể nhìn ra được, tóc nàng rối tung. Điều khiến người ta càng ngạc nhiên là gương mặt trang điểm của nàng, gương mặt ấy trang điểm rất đậm, bôi phấn trắng, môi đỏ chót, mắt lúng liếng, viền mắt đỏ hồng. Dung nhan cực kỹ xinh đẹp diễm lạnh, trông thật doạ người.
Nhưng trang điểm như thế cũng là vì nhảy điệu nhảy ngày hôm nay.
Dưới ánh sáng của nến, gương mặt yêu mị này lại toả ra thứ ánh sáng khác hẳn.
Đã có mấy lần hắn đã được xem nàng múa điệu múa kinh hãi thế tục, khiến người ta dục hoả đốt người, giờ nàng lại hiến vũ, sẽ khác hẳn người thường thế nào nữa đây?
Diệp Vũ cởi giày, đi chân trần trên bàn, ở trước mặt Sở Hoàng, cả triều văn võ, thái hậu phi tần và trước mặt các cung nhân, cởi áo choàng ra vứt sang một bên. Tất cả mọi người đều hít hà, hoá ra nàng chỉ mặc bên trong một bộ váy lụa mỏng dính, dù có rộng thùng thình, nhưng lụa mỏng chẳng che được thân hình thon thả, uốn lượn kia. Phần trước và sau đều lộ rõ toàn bộ thân thể kiều mị trước mắt mọi người, da thịt trắng nõn nà như ẩn như hiện, cũng tương đương tức giận. Chúng thần nghẹn họng nhìn trân trối.
Nhưng Thẩm Nhị phu nhân chuyên đời cả gan làm loạn, đây có phải là lần đầu đâu. Hai tay Sở Minh Phong nắm chặt thành nắm đấm, tức giận lượn lờ trong đầu. Nàng cố ý thế.
Tay phải Diệp Vũ cầm lấy cây cột, thoải mái tự nhiên xoay chuyển một bòng, tóc dài đen rối tung lên khi nhảy lại nhìn hết sức mê người. Cho dù chẳng có âm nhạc đệm múa cột, nàng cũng tìm được cảm giác múa, nhảy điệu múa cột kinh bạo, đập nát bươm thần kinh của họ, khiến cho trái tim họ vỡ tan tành.
Tiếp đó, các đôi mắt cứ nhìn chằm chằm lên chính giữa vũ đài nhỏ- cô gái mặc đồ lụa đỏ mỏng, trang điểm kỳ lạ, yêu mị, sẽ nhảy ra điệu múa gì đây?
Hiện giờ họ mới biết được, thì ra, cái cột dài đó lại có thể sử dụng để tạo ra điệu múa. Nàng bắt đầu múa, điều chỉnh tư thế mị hoặc nhẹ tênh như mây, câu hồn chọc mắt người xem, lúc thì lấy tay từ từ vuốt hai bên sườn, lúc thì bờ vai, bộ ngực, cái mông, lúc thì uốn éo vặn vẹo vòng eo nhỏ, lúc thì thân hình uốn thành hình chữ S … Tuy chân tay đau nhức, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng tới nàng, bất luận thế nào nàng nhất định phải nhảy thật tốt, làm tức chết hắn ta!
Uốn lưng xuống, chống tay chuyển động, chuyển động lần một, uốn cổ, rồi uốn lưng, rồi tới chân, rồi tới mông… Tất cả các kỹ thuật nhảy gợi cảm nhất, câu hồn nhất, kích tình nhất đều đem ra. Sau khi làm nóng thân, nàng dễ nàng áp lên cây cột, cứ thứ tự từ trên xuống, chân tay duỗi ra, mềm mại mà lửa nóng, mạo hiểm mà kích thích, làm mù mắt mọi người.
Tròng mắt họ như sắp rớt ra, Sở MInh Phong cũng nhìn không chớp mắt, lệ khí ngập mặt, hàn khí bốc khói.
Tiếp đó, Tay phải Diệp Vũ nắm lấy cây cột, uốn mình xuống hai chân, ngồi xổm xuống, rồi lại vươn lên, làm cùng lúc, lại tạo ra động tác múa, mị hoặc hết sức, khả năng quyến rũ lên tới cực hạn.
Mọi người ở đại điện xem ra, vũ đạo như thế, động tác như thế, không phải là cảnh hoan ái ở trên giường, trong chốn khuê phòng hay sao? Điệu này cũng quá kích thích, kinh hãi thế tục quá đi!
Sở Minh Hiên trợn mắt há mồm, Thẩm Chiêu cũng ngây ngốc chưa hoàn hồn được, Sở Minh Phong thì gần như bóp nát xương tay của mình, con ngươi đen hung ác nham hiểm biến thành hàn băng vạn năm… Hắn cảm giác trong cơ thể mình như có hàng ngàn con ngựa chạy, lửa giận hừng hực, thiêu huỷ sự bình tĩnh, thiêu huỷ toàn bộ sự kiềm chế, nếu không phải còn ngại cả văn võ trong triều, hắn nhất định sẽ vác nàng mang về! Trừng phạt nàng thật mạnh vì sự cả gan làm loạn này!
Diệp Vũ cứ nhảy tiếp, thấy thần sắc của tên bạo quân trên ngôi cao tít kia, lòng nở hoa tuôn trào.
Lại làm ra mấy động tác gợi dục đầy ám chỉ, hạ lưu, điệu nhảy này cũng hoàn thành. Nàng cuối cùng cũng trượt từ trên cột xuống, cố tình trượt tay, ngã thẳng xuống dưới.
Mọi người đều thổn thức, bàn luận trào dâng. Rốt cuộc Thẩm Chiêu cũng hoàn hồn, vội vã tới nâng nàng dậy.
“Phủ thêm áo choàng cho ta” Nàng nói khẽ.
“Được” Hắn mang áo choàng tới, mặc cho nàng, còn đi giầy cho nàng. Nhìn cảnh nhu tình mật ý này, Sở Minh Phong thật khó chịu hết biết.
Giây phút nàng ngã sấp xuống kia, hắn toàn thân chấn động, theo bản năng đứng dậy – nhưng lại giật mình, hắn đúng lúc kiềm chế được cơn xúc động theo bản năng. Hắn chỉ đành trơ mắt nhìn Thẩm Chiêu đi qua, trơ mắt nhìn Thẩm Chiêu nâng nàng dậy, trơ mắt nhìn họ ở trước mặt người khác thể hiện cử chỉ vô cùng thân thiết, ân ái, ngoài bất đắc dĩ ra thì vẫn chỉ là bất đắc dĩ.
Được Thẩm Chiêu nâng dậy, Diệp Vũ đứng vững vàng, giọng âm nhu thản nhiên, “Thiếp bêu xấu. Thiếp bị thương ở xương lưng rồi, phải chạy về phủ chữa trước, hy vọng bệ hạ ân chuẩn cho thiếp và gia đưa thiếp ra khỏi đại điện ra cung”
Thẩm Chiêu bỗng tỉnh ngộ, nàng lấy chính bản thân ra hiến vũ, vì là thời điểm thích hợp để nói những lời này ra.
Như vậy hắn sẽ giúp nàng một phen.
“Thần xin đưa nội tử về phủ trước, mong bệ hạ ân chuẩn”
“Mời rồi nhảy điệu này, là hoàn toàn mới, khiến người ta ấn tượng khắc sâu. Đáng tiếc, phút cuối cùng kia lại trượt chân, không đủ hoàn mỹ” Sở Minh Phong nói bình tĩnh, giấu sự giận dữ, “Thẩm Chiêu, phần lễ này của Thẩm Nhị phu nhân, trẫm rất thích. Nàng ngã bị thương, trẫm ban thưởng nàng được chạy chữa ở Thái Y viện”
“Bệ hạ….” Thẩm Chiêu nói ngay, lại bị đoạt mất lời.
“Tống Vân, đưa Nhị phu nhân đi Thái Y viện” Sở Minh Phong vẫn không để cho hắn có cơ hội mở miệng, cất giọng sai Tống Vân, “Làm không xong, trẫm biếm người đi quét rác”
“Nô tài lĩnh chỉ” Tống Vân biết tính nghiêm trọng của việc này, đi ngay. Diệp Vũ tức xì khói, giận trừng mắt lườm hắn một cái, bực bội rời đi. Kế hoạch tốt lắm, mượn hiến vũ bị thương, mượn bị thương ra khỏi cung. Tất cả đều nhìn, hắn cũng không ngăn nổi nàng ra cung, về biệt quán. Lại không ngờ, còn sơ hở, hắn thế nhưng lại “thưởng” nàng đi chạy chữa ở Thái Y viện.
Thất bại trong gang tấc, tức chết mất thôi.
*****
Sở Minh Phong sai Tống Vân đưa nàng tới Thái Y viện, muốn Tống Vân đưa nàng về điện Trừng Tâm. Trở lại điện Trừng Tâm, Diệp Vũ càng nghĩ càng giận, cho cung nhân lui, tức giận nắm chặt thành nắm đấm, định hét lên chói tai, muốn giết người. Nhưng mà việc cấp bách trước mắt là phải ứng đối thế nào với ác ma kia.
Sở Minh Phong nhất định là giận không tưởng nổi rồi! Thật ra hắn còn có thể đối xử với nàng thế nào nữa đây? Chẳng lẽ là tra tấn suốt cả đêm ư? Nghĩ thế, nàng lên giường nằm ngủ. Chẳng bao lâu, hắn sẽ trở lại, cởi quần áo, chui vào trong chăn, bịt chặt nàng lại.
“Hay là lại nhảy lại một lần nữa, để cho trẫm nhìn xem ngươi nhớ trẫm tới mức nào” Hơi thở hắn nóng cháy mà lại lạnh băng.
“Với ngươi, ta chỉ có hận vô cùng tận!” Diệp Vũ cười lạnh.
“Ngươi nhảy điệu vũ đồi phong bại tục, kinh hãi thế tục như vậy, đơn giản chỉ muốn mượn cớ ra cung, trẫm sao lại để cho ngươi ra cung chứ?” Sở Minh Phong nói lạnh lẽo, ‘Cả cuộc đời này ngươi đừng có mơ chạy ra khỏi lòng bàn tay của trẫm!”
“Vậy xin mỏi mắt mong chờ!”
“Ngươi ở trước mặt cả văn võ triều thần nhảy một điệu phóng đãng như thế, mà trước mặt trẫm lại giả vờ là loại gái trinh tiết liệt nữ, không biết biết là đáng buồn cười lắm sao?” Hắn vạch áo nàng ra, giở trò vần vò.
Nàng tức giận, “Trong lòng nam nhân khác, ta chẳng phải là trinh tiết liệt nữ gì”
Hắn cười sằng sặc, “Vì dụ như trong lòng ai thế?”
Nàng cười nhạo, “Nói cho ngươi biết, mời là đồ con lợn”
Hắn ung dung cười hỏi, “Ở trong lòng hoàng đệ, hay là trong lòng Thẩm Chiêu hả?”
Diệp Vũ không nói, rồi đột nhiên cảm giác được phần thân cứng rắn của hắn đặt ở nơi tư mật, biết thế nên sợ hãi, co rúm người lại.
Như thế, đối địch, thù hận của nàng đổi lại bằng khổ hình vĩnh viễn. Mỗi một lần sủng hạnh, là một lần đan xen giữa máu và mồ hôi, thù và hận, sống và chết triền miên.
Mỗi một đêm, Sở Minh Phong đều thay đủ mọi cách để tra tấn nàng, vỗ về chơi đùa nàng bừa bãi từng tấc da thịt, từng đốt xương, biến nàng từ sợi gân bò thành sợi bún kiệt sức, sống không bằng chết mới tha cho nàng. Ngày hôm sau tỉnh lại chân tay đau nhức, toàn thân như tan ra, nhúc nhích một tý cũng thấy đau đớn vô cùng, nàng bất giác thấy hoài nghi, sau khổ hình thế mà mình vẫn còn sống, lại còn mở to mắt, lại còn dùng được cơm, nói chuyện nữa.
Muốn chết mà cũng chỉ có một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu. Nàng còn có thể chịu đựng được, cũng sẽ không chết dễ như thế. Hai mươi tháng giêng là tiết vạn thọ, giờ Dậu ngày này mở tiệc ở điện Duyên Khánh, quân thần đồng lòng, cùng vui hưởng.
Cách giờ Dậu khoảng nửa canh giờ nữa, Sở Minh Phong sẽ không trở về, đi thẳng từ ngự thư phòng đến điện Duyên Khánh. Diệp Vũ tưởng tượng ra, Kim Ngọc mãn điện, tiệc rượu sống động kiều diễm, quân chủ, triều thần trong ngoài hài hoà vui vẻ, ăn uống linh đình, là một cảnh yến ẩm cung đình phồn hoa thịnh thế.
Bên kia rừng trúc thì huyên náo, có rượu ngon thơm lừng nức mũi, bên này cảnh vắng lặng như chết, hình ảnh cô đơn. Nàng hỏi Trâm Cài, “Bệ hạ không nói là để cho ta đi điện Duyên KHánh sao?”
“Bệ hạ không nói gì ạ, nô tì cũng không biết ý chỉ bệ hạ thế nào” TRâm Cài đáp lại, dò xét thần sắc của nàng.
“Trang điểm cho ta”
“Hoàng quý phi muốn đến điện Duyên Khánh sao?”
Diệp Vũ trịnh trọng gật đầu.
Trâm Cài khó xử nói, “Hoàng quý phi thương thế chưa lành, bệ hạ bảo nô tì phải hầu hạ cho tốt ạ”
Diệp Vũ cười cười hỏi, “Bệ hạ cũng không nói chính xác là ta có được tới điện Duyên Khánh không, có đúng thế không?”
Trâm Cài nghĩ ngợi, “Hình như là thế ạ”
Diệp Vũ bảo nàng ta đi gọi hai công công đến, rất nhanh, công công cũng đến, nghe xong sự phân phó của hoàng quý phi, cả hai nhìn nhau, không rõ hoàng quý phi định làm gì.
“Chỉ mất có một ly trà thôi, các ngươi cần phải chuẩn bị kỹ thứ ta cần, chuỷen đến điện Trừng Tâm”
“Vâng, nô tài sẽ đi tìm ngay” Công công lĩnh mệnh đi.
“Hoàng quý phi, người cần tơ lụa, cây gậy gỗ, và mấy cái bàn làm gì thế ạ/” Trâm Cài khó hiểu hỏi.
“Hôm nay là tiết Vạn thọ, ta là hoàng quý phi, sao có thể không có lòng mà không để ý chứ?’ Diệp Vũ thấy trong gương là khuôn mặt tái nhợt của một cô gái, môi cười yếu ớt, nụ cười kia lạnh lẽo.
TRâm Cài lo lắng mãi, cũng chẳng dám nói gì. TRang điểm, thay quần áo xong chỉ mất có một ly trà nhỏ, nàng vừa lòng nhìn mình trong gương, có năm phần yêu mị, năm phần đẹp lạnh, có thể nói là yêu phi tuyệt đại.
Phủ thêm bên ngoài chiếc áo choàng đỏ tươi, đầu chùm mũ lông, chuẩn bị sắp xếp xong xuôi, hai công công kia chỉ đạo cung nhân đưa tới thứ mà hoàng quý phi cần, Diệp Vũ nhìn nhìn, thấy có thể dùng được. Tại dị thế này, chỉ đành chấp nhận vậy.
Đồ trong cung cực sang quý, một đoạn lụa cực mềm mại, có một cây gỗ chất lượng khá có thể dùng được, độ cao vừa phải, còn mấy chiếc bàn có độ cao bằng nhau. Diệp Vũ kiểm tra xong, cầm lấy đoạn vải lụa, cuốn vào cây cột. Được TRâm CÀi giúp đã nhanh chóng mang cây cột cuốn mấy vòng đoạn lụa.
Sau đó Diệp Vũ phân công công công mang cây cột buộc lên mấy chiếc bàn, dặn là phải buộc thật kỹ. Rồi lại phân công họ đem giằng mấy cái bàn lại thành một, dùng dây thừng to thô cột lại cho chắc. Tất cả đã chuẩn bị sắp xếp xong, nàng đi điện Duyên Khánh trước, cung nhân nối đuôi theo sau.
Đèn đuốc trong điện Duyên Khánh sáng trưng, toả ra ánh sáng như ngọc, yến vạn thọ đã tiến hành được nửa canh giờ, phi tần đều dâng lễ lên. Bốn góc đại điện đều đặt chậu than to, hơi ấm như mùa xuân toả ra khắp.
Diệp Vũ đứng ở trước điện, thấy trong điện sáng đẹp khác hẳn ngày thường, nhạc công tấu khúc nhạc Văn quý phi sáng tác ra, Văn quý phi thì đang ở trong điện cầm kiếm múa.
Màn múa kiếm này vừa nhu vừa cương, có những động tác cao khó, có thể thấy được Văn quý phi đã tốn khá nhiều công sức. Vì để đoạt được ân sủng, vì muốn được nụ cười của bệ hạ, ả ta đã tốn không biết bao tâm tư. Múa xong, quần thần vỗ tay khen ngợi. Văn quý phi khom người tạ ơn, khoé môi Sở Minh phong khẽ cong lên, “Màn múa kiếm này của ái phi, điệu múa tinh diệu, trẫm rất thích, thưởng!”
“Tạ bệ hạ” Giọng ả ta mềm nhẹ.
Hắn tuỳ tay lấy ngọc bội bên hông, Tống Vân tiếp nhận, đưa tới tận trong tay của Văn quý phi. Ả ta tạ ơn, mặt mày rạng rỡ, trở lại chỗ ngồi.
Thị vệ canh bên ngoài điện không cho Diệp Vũ vào, công công đi phía sau tức giận mắng một câu, “Ngươi có mấy cái đầu hả? Ý chỉ của bệ hạ ngươi cũng dám làm trái sao?”
Thị vệ biết ông ta là cấp dưới của Tống Vân tâm phúc ngự tiền, không dám ngăn lại. Lúc các vũ kỹ của Nghê Thường các đang múa, Diệp Vũ xông thẳng vào đại điện, đứng thẳng, cất cao giọng, “Thiếp thân bái kiến bệ hạ”
Giọng nói này vô cùng ôn nhu, giống như hòn đá nhỏ, rơi tõm xuống dòng nước sông chảy xiết, cũng không có bắn bọt tung toé, mà ngược lại bị dòng nước mạnh cuốn xiết đi. Ca múa trong điện vẫn tiếp tục, nhưng mà quan viên ở gần cửa điện nghe thấy, quay đầu ra nhìn.
Nàng lập tức bước lên tấm thảm đỏ thẫm, Trâm Cài định giữ chặt lấy nàng mà không kịp. Nàng đẩy các vũ kỹ đang khiêu vũ ra, các nàng không nhảy được, đều liếc mắt nhìn một cái, rồi khom mình lùi vào bên trong.
Thẩm Nhị phu nhân công khai vào điện, có vẻ hùng dũng không sợ thiên nhan, bộ dạng hiên ngang lẫm liệt, chúng thần không biết thì thôi, lại cảm thấy rất thú vị, phấn khích chờ có trò hay để xem.
Thẩm Chiêu chấn kinh đứng dậy, liếc mắt nhìn bệ hạ, lập tức tham dự, nhảy mắt “nói cho” nàng biết, không được lỗ mãng. Sau đó, hắn cung kinh nói, “Nội tử ngang nhiên vào đại điện, xúc phạm mặt rồng, vẫn kính xin bệ hạ tha tội cho”
Ánh mắt sắc bén của Sở Minh Phong bắn ra xa, rọi thẳng vào mắt nàng, “Nếu đã vào rồi thì ngồi đi”
Thấy nàng trong nháy mắt đi vào, hắn đã biết nàng đến điện Duyên Khánh tất không bình thường.
Sở MInh Hiên cứ thong dong nhìn, thấy cảnh này cũng không kỳ lạ, khó hiểu, cứ uống rượu thản nhiên.
“Thiếp nguyện vì Đại Sở thiên thu muôn đời, quốc tệ dài lâu, nguyện chúc bệ hạ Vạn thọ vô cương, cô độc mãi mãi” Tiếng Diệp Vũ nói mềm nhẹ, song lại tràn đầy khí phách. Giống như một tảng đá to đập mạnh xuống tầng băng ngàn năm.
Một câu như nguyền rủa này, khiến cho chúng thần sửng sốt, khiến cho sắc mặt Thẩm Chiêu méo xệch, khiến cho Sở Minh Phong tức giận dâng trào. Trong khoảng khắc, chúng thần khe khẽ xì xào.
“Bệ hạ thứ tội, gần đây nội tử ốm đau luôn, thần trí không rõ, nói chẳng nghĩ gì, kính xin bệ hạ thứ tội cho” Thẩm Chiêu vội vàng nói, không chút bối rối, “Thần trước mang nội tử lui ra ạ”
“Hết cách rồi, trẫm xem như nàng ấy bị bệnh mà xá tội cho nàng ấy” Ánh mắt Sở Minh Phong giãn ra, lấy lòng khoan dung độ lượng, tự mình rót rượu. Thẩm Chiêu giật nhẹ áo choàng của nàng, định bảo nàng ngồi xuống. Diệp Vũ hất tay hắn ra, giọng thánh thót như châu như ngọc, “Nhà tôi được bệ hạ coi trọng, vị cực nhân thần, nổi tiếng khắp nơi, được kẻ sĩ thiên hạ ngưỡng mộ, kính trọng. Hôm nay là ngày mừng bệ hạ vạn thọ, thiếp có chuẩn bị một điệu múa hiến cho bệ hạ, cũng là vì nhà mình tạ ơn bệ hạ đã chiếu cố ân sủng mười năm nay”
“Cô đến tột cùng là định làm gì thế?” Hắn hạ giọng, đáy mắt hơi giận.
“Mọi chuyện đều do lời người nói, thưa đại nhân” Nàng cười thản nhiên, vui vẻ, mị hoặc, “Thiếp chẳng qua chỉ muốn nhảy một điệu, để làm lễ mừng tiết vạn thọ hôm nay mà thôi”
“Cũng được, trẫm sẽ nhận phần tạ lễ này của ngươi” Sở Minh Phong trầm giọng nói, “Tạ bệ hạ”
Diệp Vũ xoay người, vỗ tay hai cái, Trâm Cài đứng ở cửa đại điện chỉ huy cung nhân đem này nọ chuyển vào.
Thẩm Chiêu đành lui xuống ngồi, âm thầm cân nhắc, nàng hiến vũ vì bệ hạ, mục đích cũng không đơn giản, nàng đến tột cùng là định làm gì? Chẳng lẽ…
Cung nhân tiến vào mang đến một vật kỳ lạ, chúng thần đều cùng nhìn nhau khó hiểu. Thẩm Chiêu, Sở Minh Phong, Sở Minh Hiên cũng rất ngạc nhiên, tôn thái hậu, Văn quý phi đều cùng cau mày nhìn.
Có sáu cái bàn nhỏ cùng ghép lại với nhau dùng dây thừng chằng lại, mặt trên cuốn chặt hai tầng lụa đỏ, ở giữa có dựng một cây gậy cao sừng sững, bọc bằng lụa. Đây là tất cả vũ đài để múa, đạo cụ đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu gió đông nữa mà thôi – âm nhạc múa cột sống động đầy kích thích.
Sáng nay, TRâm Cài và Ngân Châm cùng nói chuyện ở đại điện, nhắc tới tiết vạn thọ hôm nay, nàng nghe thấy được, lúc này mới nhớ ra hôm nay là ngày sinh nhật của Sở Minh Phong. Vì thế, nàng liền nghĩ tới một phần lễ kinh hãi thế tục tặng hắn.
Chỉ tiếc là, nàng thân ở trong cung, mà chẳng tìm được Lâm Trí Viễn tấu nhạc cho nàng, cho dù hắn có ở ngay bên cạnh, thì nhất thời cũng không thể nào đệm được nhạc như nàng muốn.
Quần thần đều cùng nghiên cứu kỹ quái vật kỳ lạ này, không rõ cây gỗ thật to cao này dùng để làm gì.
Ngón tay Sở Minh Phong gõ nhẹ lên mặt bàn, đôi mắt đen thâm thuý, giấu kín sự vui giận.
Vốn sau khi thị yến kết thúc, hắn muốn ở cùng nàng làm một buổi sinh nhật mới hoàn toàn. Nếu nàng không chạy trốn, không phản bội mình, hắn sẽ sủng nàng tới tận trời… Nhưng mà hắn đã nhìn lầm nàng rồi.
Tối nay, trang phục của nàng rất kỳ lạ, bên ngoài choàng áo choàng đỏ rực, tuy có đội mũ trùm đầu, nhưng có thể nhìn ra được, tóc nàng rối tung. Điều khiến người ta càng ngạc nhiên là gương mặt trang điểm của nàng, gương mặt ấy trang điểm rất đậm, bôi phấn trắng, môi đỏ chót, mắt lúng liếng, viền mắt đỏ hồng. Dung nhan cực kỹ xinh đẹp diễm lạnh, trông thật doạ người.
Nhưng trang điểm như thế cũng là vì nhảy điệu nhảy ngày hôm nay.
Dưới ánh sáng của nến, gương mặt yêu mị này lại toả ra thứ ánh sáng khác hẳn.
Đã có mấy lần hắn đã được xem nàng múa điệu múa kinh hãi thế tục, khiến người ta dục hoả đốt người, giờ nàng lại hiến vũ, sẽ khác hẳn người thường thế nào nữa đây?
Diệp Vũ cởi giày, đi chân trần trên bàn, ở trước mặt Sở Hoàng, cả triều văn võ, thái hậu phi tần và trước mặt các cung nhân, cởi áo choàng ra vứt sang một bên. Tất cả mọi người đều hít hà, hoá ra nàng chỉ mặc bên trong một bộ váy lụa mỏng dính, dù có rộng thùng thình, nhưng lụa mỏng chẳng che được thân hình thon thả, uốn lượn kia. Phần trước và sau đều lộ rõ toàn bộ thân thể kiều mị trước mắt mọi người, da thịt trắng nõn nà như ẩn như hiện, cũng tương đương tức giận. Chúng thần nghẹn họng nhìn trân trối.
Nhưng Thẩm Nhị phu nhân chuyên đời cả gan làm loạn, đây có phải là lần đầu đâu. Hai tay Sở Minh Phong nắm chặt thành nắm đấm, tức giận lượn lờ trong đầu. Nàng cố ý thế.
Tay phải Diệp Vũ cầm lấy cây cột, thoải mái tự nhiên xoay chuyển một bòng, tóc dài đen rối tung lên khi nhảy lại nhìn hết sức mê người. Cho dù chẳng có âm nhạc đệm múa cột, nàng cũng tìm được cảm giác múa, nhảy điệu múa cột kinh bạo, đập nát bươm thần kinh của họ, khiến cho trái tim họ vỡ tan tành.
Tiếp đó, các đôi mắt cứ nhìn chằm chằm lên chính giữa vũ đài nhỏ- cô gái mặc đồ lụa đỏ mỏng, trang điểm kỳ lạ, yêu mị, sẽ nhảy ra điệu múa gì đây?
Hiện giờ họ mới biết được, thì ra, cái cột dài đó lại có thể sử dụng để tạo ra điệu múa. Nàng bắt đầu múa, điều chỉnh tư thế mị hoặc nhẹ tênh như mây, câu hồn chọc mắt người xem, lúc thì lấy tay từ từ vuốt hai bên sườn, lúc thì bờ vai, bộ ngực, cái mông, lúc thì uốn éo vặn vẹo vòng eo nhỏ, lúc thì thân hình uốn thành hình chữ S … Tuy chân tay đau nhức, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng tới nàng, bất luận thế nào nàng nhất định phải nhảy thật tốt, làm tức chết hắn ta!
Uốn lưng xuống, chống tay chuyển động, chuyển động lần một, uốn cổ, rồi uốn lưng, rồi tới chân, rồi tới mông… Tất cả các kỹ thuật nhảy gợi cảm nhất, câu hồn nhất, kích tình nhất đều đem ra. Sau khi làm nóng thân, nàng dễ nàng áp lên cây cột, cứ thứ tự từ trên xuống, chân tay duỗi ra, mềm mại mà lửa nóng, mạo hiểm mà kích thích, làm mù mắt mọi người.
Tròng mắt họ như sắp rớt ra, Sở MInh Phong cũng nhìn không chớp mắt, lệ khí ngập mặt, hàn khí bốc khói.
Tiếp đó, Tay phải Diệp Vũ nắm lấy cây cột, uốn mình xuống hai chân, ngồi xổm xuống, rồi lại vươn lên, làm cùng lúc, lại tạo ra động tác múa, mị hoặc hết sức, khả năng quyến rũ lên tới cực hạn.
Mọi người ở đại điện xem ra, vũ đạo như thế, động tác như thế, không phải là cảnh hoan ái ở trên giường, trong chốn khuê phòng hay sao? Điệu này cũng quá kích thích, kinh hãi thế tục quá đi!
Sở Minh Hiên trợn mắt há mồm, Thẩm Chiêu cũng ngây ngốc chưa hoàn hồn được, Sở Minh Phong thì gần như bóp nát xương tay của mình, con ngươi đen hung ác nham hiểm biến thành hàn băng vạn năm… Hắn cảm giác trong cơ thể mình như có hàng ngàn con ngựa chạy, lửa giận hừng hực, thiêu huỷ sự bình tĩnh, thiêu huỷ toàn bộ sự kiềm chế, nếu không phải còn ngại cả văn võ trong triều, hắn nhất định sẽ vác nàng mang về! Trừng phạt nàng thật mạnh vì sự cả gan làm loạn này!
Diệp Vũ cứ nhảy tiếp, thấy thần sắc của tên bạo quân trên ngôi cao tít kia, lòng nở hoa tuôn trào.
Lại làm ra mấy động tác gợi dục đầy ám chỉ, hạ lưu, điệu nhảy này cũng hoàn thành. Nàng cuối cùng cũng trượt từ trên cột xuống, cố tình trượt tay, ngã thẳng xuống dưới.
Mọi người đều thổn thức, bàn luận trào dâng. Rốt cuộc Thẩm Chiêu cũng hoàn hồn, vội vã tới nâng nàng dậy.
“Phủ thêm áo choàng cho ta” Nàng nói khẽ.
“Được” Hắn mang áo choàng tới, mặc cho nàng, còn đi giầy cho nàng. Nhìn cảnh nhu tình mật ý này, Sở Minh Phong thật khó chịu hết biết.
Giây phút nàng ngã sấp xuống kia, hắn toàn thân chấn động, theo bản năng đứng dậy – nhưng lại giật mình, hắn đúng lúc kiềm chế được cơn xúc động theo bản năng. Hắn chỉ đành trơ mắt nhìn Thẩm Chiêu đi qua, trơ mắt nhìn Thẩm Chiêu nâng nàng dậy, trơ mắt nhìn họ ở trước mặt người khác thể hiện cử chỉ vô cùng thân thiết, ân ái, ngoài bất đắc dĩ ra thì vẫn chỉ là bất đắc dĩ.
Được Thẩm Chiêu nâng dậy, Diệp Vũ đứng vững vàng, giọng âm nhu thản nhiên, “Thiếp bêu xấu. Thiếp bị thương ở xương lưng rồi, phải chạy về phủ chữa trước, hy vọng bệ hạ ân chuẩn cho thiếp và gia đưa thiếp ra khỏi đại điện ra cung”
Thẩm Chiêu bỗng tỉnh ngộ, nàng lấy chính bản thân ra hiến vũ, vì là thời điểm thích hợp để nói những lời này ra.
Như vậy hắn sẽ giúp nàng một phen.
“Thần xin đưa nội tử về phủ trước, mong bệ hạ ân chuẩn”
“Mời rồi nhảy điệu này, là hoàn toàn mới, khiến người ta ấn tượng khắc sâu. Đáng tiếc, phút cuối cùng kia lại trượt chân, không đủ hoàn mỹ” Sở Minh Phong nói bình tĩnh, giấu sự giận dữ, “Thẩm Chiêu, phần lễ này của Thẩm Nhị phu nhân, trẫm rất thích. Nàng ngã bị thương, trẫm ban thưởng nàng được chạy chữa ở Thái Y viện”
“Bệ hạ….” Thẩm Chiêu nói ngay, lại bị đoạt mất lời.
“Tống Vân, đưa Nhị phu nhân đi Thái Y viện” Sở Minh Phong vẫn không để cho hắn có cơ hội mở miệng, cất giọng sai Tống Vân, “Làm không xong, trẫm biếm người đi quét rác”
“Nô tài lĩnh chỉ” Tống Vân biết tính nghiêm trọng của việc này, đi ngay. Diệp Vũ tức xì khói, giận trừng mắt lườm hắn một cái, bực bội rời đi. Kế hoạch tốt lắm, mượn hiến vũ bị thương, mượn bị thương ra khỏi cung. Tất cả đều nhìn, hắn cũng không ngăn nổi nàng ra cung, về biệt quán. Lại không ngờ, còn sơ hở, hắn thế nhưng lại “thưởng” nàng đi chạy chữa ở Thái Y viện.
Thất bại trong gang tấc, tức chết mất thôi.
*****
Sở Minh Phong sai Tống Vân đưa nàng tới Thái Y viện, muốn Tống Vân đưa nàng về điện Trừng Tâm. Trở lại điện Trừng Tâm, Diệp Vũ càng nghĩ càng giận, cho cung nhân lui, tức giận nắm chặt thành nắm đấm, định hét lên chói tai, muốn giết người. Nhưng mà việc cấp bách trước mắt là phải ứng đối thế nào với ác ma kia.
Sở Minh Phong nhất định là giận không tưởng nổi rồi! Thật ra hắn còn có thể đối xử với nàng thế nào nữa đây? Chẳng lẽ là tra tấn suốt cả đêm ư? Nghĩ thế, nàng lên giường nằm ngủ. Chẳng bao lâu, hắn sẽ trở lại, cởi quần áo, chui vào trong chăn, bịt chặt nàng lại.
“Hay là lại nhảy lại một lần nữa, để cho trẫm nhìn xem ngươi nhớ trẫm tới mức nào” Hơi thở hắn nóng cháy mà lại lạnh băng.
“Với ngươi, ta chỉ có hận vô cùng tận!” Diệp Vũ cười lạnh.
“Ngươi nhảy điệu vũ đồi phong bại tục, kinh hãi thế tục như vậy, đơn giản chỉ muốn mượn cớ ra cung, trẫm sao lại để cho ngươi ra cung chứ?” Sở Minh Phong nói lạnh lẽo, ‘Cả cuộc đời này ngươi đừng có mơ chạy ra khỏi lòng bàn tay của trẫm!”
“Vậy xin mỏi mắt mong chờ!”
“Ngươi ở trước mặt cả văn võ triều thần nhảy một điệu phóng đãng như thế, mà trước mặt trẫm lại giả vờ là loại gái trinh tiết liệt nữ, không biết biết là đáng buồn cười lắm sao?” Hắn vạch áo nàng ra, giở trò vần vò.
Nàng tức giận, “Trong lòng nam nhân khác, ta chẳng phải là trinh tiết liệt nữ gì”
Hắn cười sằng sặc, “Vì dụ như trong lòng ai thế?”
Nàng cười nhạo, “Nói cho ngươi biết, mời là đồ con lợn”
Hắn ung dung cười hỏi, “Ở trong lòng hoàng đệ, hay là trong lòng Thẩm Chiêu hả?”
Diệp Vũ không nói, rồi đột nhiên cảm giác được phần thân cứng rắn của hắn đặt ở nơi tư mật, biết thế nên sợ hãi, co rúm người lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.