Chương 183: Mưa gió bão bùng.
Diệp Vũ Sắc
22/03/2016
Những lời này đầy thâm ý sâu sắc, nàng
càng hoài nghi, hắn đầy cuồng vọng tự tin có năng lực bảo vệ mình bình
yên sao, hay đã sớm đoán được điện hầu hạ đột nhiên sẽ nổ mạnh? Lúc nầy
Ngụy hoàng và nàng ở cùng trong điện Hầu Hạ, hắn đúng lúc chạy tới, cứu
họ ra; nếu hắn chậm một chút, chắc họ sẽ bị nổ tan xác. HẮn bắt gặp một
công công vội vàng đi ra từ điện Hầu Hạ, thì đã liên tưởng có người bỏ
bột lưu huỳnh trong tẩm điện luôn, thật trùng hợp tới vậy sao?
Trong phòng bóng ảnh loan loáng, khí lạnh không rõ đã tiến vào lúc nào, xâm nhập tận xương. Diệp Vũ hỏi, “Điện hầu hạ đột nhiên nổ mạnh, Vương gia biết rất rõ sao?”
Thác Bạt Hoằng cười tự tin, “Tạm không rõ lắm, nhưng hãy tin ta, chỉ cần đã làm thì chắc sẽ có dấu vết để lại”
“Kẻ đó có gan mưu hại phụ hoàng huynh, hẳn chẳng sợ chết đâu nhỉ” Nàng biết, hắn hẳn là rõ trong lòng, chỉ không muốn nói cho mình biết thôi.
“Con người trên thế gian này đều sợ chết, nếu thật sự sống không bằng chết, vậy thì không sợ chết rồi” Hắn nhếch môi cười tà.
“Vương gia cảm thấy, chuyện này có liên quan gì tới Hàn Vương, Vệ Vương không?”
“Nàng thấy sao?”
Nàng cất giọng cười lạnh, “Sao ta biết được chứ?”
Giọng của hắn bỗng trở nên thờ ơ, “Ta hy vọng là Nhị hoàng huynh, Tam hoàng huynh”
Diệp Vũ không hiểu rõ lắm, lại hỏi, “Đã tra ra kẻ chủ mưu đằng sau chưa, Vương gia cảm thấy bệ hạ sẽ trừng phạt thế nào?”
Ánh mắt Thác Bạt Hoằng dần lãnh lẽo lại, “Mưu đồ nổ chết phụ hoàng, phạm vào tội chết, nếu có chút chứng cứ rõ ràng, phụ hoàng cũng sẽ không để yên đâu”
Nàng nói trêu, “Vậy kẻ có ý đồ nổ chết phụ hoàng huynh, thật sự phải là kẻ TRầm Chu phá phủ rồi”
Hắn nhìn sâu nàng vào nàng, “Trong cung trước mắt nhìn như chẳng chút gợn sóng gì, thật ra sóng đã nổi lên rồi, có lẽ sắp tới sẽ có một trận kinh hãi, nàng có sợ không?”
Nàng cười khẽ, “Cho dù sợ, cũng vẫn phải tiến lên trước, không phải sao/”
Hắn nắm chặt tay nàng, nói kiên định, “Dù thân có bị hãm trong hiểm cảnh, dù chỉ còn một chút đường sinh tử, ta cũng quyết nắm chặt lấy tay nàng, mưa gió bão bùng, nắm tay cùng tiến!”
Diệp Vũ không nói, nghĩ thầm: Người cùng ta đi qua mưa gió bão bùng, cùng tiến chỉ có Minh Phong mà không phải là ngươi.
***
Đã hai ngày, Diệp Vũ bưng nồi cháo cẩu kỷ tử đi vào ngự thư phòng. An Thuận không thấy, nàng lập tức vào đại điện, lại không có bóng người nào, nghĩ có lẽ Ngụy hoàng đang nghỉ tạm ở Noãn các, nên đi về phía Noãn các, đã thấy Lệ quý phi đang ngồi trên đùi ông, ôm cổ ông, hôn lên môi ông. Ngụy hoàng như chẳng có hứng thú, mặc cho nàng ta giở trò, nàng ta dựa sát vào người ông, thân thể mềm mại như nước, hành động có vẻ lớn mật, khát vọng được sự sủng ái của ông. NHưng Ngụy hoàng vẫn thờ ơ.
“Bệ hạ đã nhiều này không rới chỗ nô tì rồi, hay hôm nay để cho nô tì được hầu hạ bệ hạ thật tốt…” Giọng của nàng ta khàn khàn đầy kiều mị.
Diệp Vũ vội vàng lùi lại hai bước, do dự không biết có nên tiến lên hay lui ra khỏi ngự thư phòng không. Ngụy hoàng mắt sắc, thấy nàng, cất cao giọng nói, “Huyên Nhi, tiến vào”
Bất đắc dĩ nàng đành phải đi vào Noãn các, khom mình hành lễ. Mắt Lệ quý phi lườm dài, trong bông có kim (sắc nhọn), khóe môi cười khẽ, “Tới thật đúng lúc quá”
“Đó là gì?” Ngụy hoàng đẩy nàng ta ra, mặt rồng lạnh lẽo.
“BẨm bệ hạ, đây là cháo cẩu kỷ tử ạ” Diệp Vũ đáp thanh thoát.
“Nàng về đi, trẫm hơi đói, sau khi ăn cháo xong còn phải phê duyệt tấu chương nữa, muộn chút sẽ lại tới nhìn nàng” Ông nói với Lệ quý phi, một nửa là dỗ, nửa là lệnh.
Lệ Quý phi miễn cưỡng đứng dậy, trên mặt cười tươi như hoa nở, “Bệ hạ đừng có nuốt lời đó nha”
Lúc đi qua Diệp Vũ, nàng lườm một cái sắc lẹm. Trong mắt ấy, hình như có nụ cười trong veo đầy lạnh lùng, lại như có dấu hận ý khắc sâu.
Diệp Vũ tiến lên, múc một ít cháo vào bát bưng tới, “Lạnh ăn không ngon, mời bệ hạ ăn đi ạ”
Ngụy hoàng nhìn nàng cười, mùi thơm ngon, như không phải đang ăn một bát cháo mà là hạnh phúc vậy.
Nàng đợi lúc ông ăn cháo xong, thu dọn bát, rồi đột ngột hỏi, “Vị trí chủ trong cung đã hơn hai mươi rồi, sao bệ hạ không sắc phong hoàng hậu ạ?”
Ông sửng sốt, nói sợ sệt, “Trong lòng trẫm, chỉ có Uyển Nhi mới có tư cách làm hoàng hậu của trẫm. Vị trí trong cung ấy, không ai có thể đánh cắp được”
Quả là thế.
Nàng đoán được tâm tư ông, bởi vậy có thể thấy ông có tình ý thâm sâu với mẫu thân nàng. Song có lẽ với nam nhân mà nói, không chiếm được mới là tốt nhất.
“Hơn hai mươi năm nay, trẫm sủng ái không ít phi tần, nhưng trẫm chưa bao giờ thích các nàng ấy thật sự, trẫm chỉ yêu duy nhất Uyển Nhi” Ngụy hoàng cười khổ, đoạn tình duyên nhiều năm trước kia giờ chỉ còn lại hồi tưởng vô tận và tốt đẹp mà thôi.
“Tuy nàng sớm đã không còn trên đời này nữa, nhưng nàng sẽ biết thâm tình của bệ hạ với nàng ấy”
“Trẫm cũng đã thử quên nàng, nhưng không sao quên được. Dù ai có bộ dạng gần giống Uyển Nhi, trẫm sẽ nạp làm phi tần, nhưng trẫm cũng biết, thực ra các nàng ấy chỉ giống ánh mắt, cái mũi, miệng hoặc có một đôi chỗ giống Uyển Nhi mà thôi” Trong mắt ông hiện lên chút ưu thương.
Diệp Vũ bỗng tỉnh ngộ, chẳng trách cảm thấy Lệ Quý phi, Kiều thục phi mặt mày lại có vẻ như đã từng quen biết, là bởi dung mạo các nàng ấy có điểm nào đó giống Hoa Uyển Tâm chút, đó là ngũ quan giống Hoa Uyển Tâm. Còn nàng và mẫu thân có dung mạo giống nhau, dĩ nhiên sẽ cảm thấy các nàng ấy cũng có đôi chỗ giống mình.
Đều nói nhà Đế Vương đều bạc tình, nhưng Ngụy hoàng lại tình thâm ý nặng với Hoa Uyển Tâm như thế, hơn hai mươi năm qua chưa từng thay đổi, khiến người cảm động.
Từ ngự thư phòng đi ra thì trời cũng đã tối dần, Diệp Vũ không ngờ được bị Lệ quý phi chặn ngay trên đường.
“Ngươi là kẻ tâm phúc ngự tiền, đại lễ như thế, bản cung không dám đâu” Lệ quý phi nói kỳ lạ, ánh mắt khinh thường.
“Quý phi là phượng Hoàng đầu đàn, nô tì sao dám đoạt mất niềm vui của bệ hạ chứ, vẫn là nô tì thôi” Diêpj Vũ mỉm cười nói, “Nô tì luôn không có mong ước nào lớn, cũng chẳng có mệnh phú quý, quý phi cứ yên tâm đi, cái ngày quý phi lo lắng ấy vĩnh viễn sẽ không có đâu”
Gió lạnh thấu xương, khiến áo choàng Lệ quý phi bay lên. Trên cổ tay áo của nàng ta có viền lông thỏ trắng bay bay theo gió, mềm mại thuận mắt, uyển chuyển đáng yêu. Màu đỏ và trắng, là hai màu đối lập, lại vô cùng gây chú ý, càng khiến cho bộ dạng nàng ta thêm ung dung cao quý, xinh đẹp tuyệt trần.
Nàng ta lấy tay vuốt ve cổ tay áo lông thỏ, lấy giọng khinh miệt nói, “Cung nhân thật gian xảo”
Thị tì tùy thân của nàng ta bảo, “Không phải đó sao? Năm đó cũng có một cung nữ, dung mạo rất được, mê hoặc bệ hạ, được ân sủng một đêm. Lúc đầu, tiện nhân kia cũng nói với quý phi là không mê hoặc bệ hạ, không muốn bay lên cây làm phượng hoàng, ai ngờ chỉ mới có nửa tháng tiện nhân đó đã nhảy lên thành Hiền Phi rồi”
Diệp Vũ thầm cười lạnh, “Nô tì nói được thì làm được, cũng sẽ không nuốt lời. Quý phi không tin, nô tì cũng chẳng còn cách nào khác”
“Bản cung không dám tin một cung nhân chẳng hiểu rõ gốc gác. Nếu muốn bản cung tin ngươi, ngươi phải để cho bản cung thấy thành ý của ngươi chứ” Mặt đẹp Lệ quý phi lạnh lẽo nheo lại.
“Nói thật với quý phi, nô tì đã có người trong lòng rồi” Diệp Vũ nói khẽ.
“Người trong lòng ngươi…” Bỗng Lệ quý phi tỉnh ngộ, nghĩ cẩn thận gì đó, “Nếu là thế, bản cung hôm nay cũng không làm khó ngươi nữa. Nhưng bản cung sẽ luôn nhìn ngươi chằm chằm bất kỳ lúc nào, nếu ngươi không an phận thủ thường, dám lấy sắc đẹp mê hoặc bệ hạ, bản cung tuyệt đối không tha!”
“Quý phi yên tâm đi, nô tì sẽ cố gắng làm đúng bổn phận mình” “Hôm nay trời đông lạnh, chân tay đã cóng cả rồi, nên trở về sưởi ấm thôi”
Lệ quý phi xoay người đi, bóng áo đỏ dần mờ khuất trong sắc trời chiều.
***
Đêm nay Diệp Vũ đang buồn ngủ thì chợt nghe tiếng cửa sổ bị đập. Mở cửa ra, nàng kinh ngạc trợn to mắt, “Lâm đại ca, sao thế nào mà huynh…”
Mộ Dung Diệp nhìn ra ngoài vài lần, lắc mình tiến vào, đóng chặt cửa phòng lại. Nàng thấy hắn ăn mặc bộ quần áo đen đi đêm, thần sắc khác thường, trong lòng lại kinh ngạc, “Lâm đại ca, sao vậy? Vì sao huynh lại xâm nhập hoàng cung? Có phải có kẻ đã phát hiện ra huynh rồi không?”
Tuy đã sớm biết hắn là hoàng tử Mộ Dung Diệp của Tần quốc, nhưng nàng cũng đã gọi quen hắn là lâm đại ca rồi, nên không sửa nữa.
“Vũ Nhi, nếu không có việc gấp ta cũng sẽ không xông gấp vào cung gặp muội đâu” Hắn nói hoảng loạn, ánh mắt đầy lo lắng.
“Có chuyện gì?”
Nàng thấy trong lòng căng thẳng, chẳng lẽ là Minh Phong đã xảy ra chuyện rồi? Nhưng Lâm đại ca cũng không biết Minh Phong bị nhốt ở đâu mà.
Mộ Dung Diệp nói vội vàng, ‘Mấy ngày nay, ta ở tại phủ Tề Vương, Tề Vương đối đãi khách sáo, nhưng nếu ta ra ngoài thì sẽ có người thầm nhìn ta chằm chằm. BẤt đắc dĩ ta mới phải ra ngoài lúc nửa đêm, rốt cuộc đã điều tra ra nơi Sở Minh Phong bị giam”
Diệp Vũ vừa sợ vừa mừng vừa ngạc nhiên, “Huynh đã tìm được chỗ giam Minh Phong rồi ư?”
Lấy thân thủ của hắn thần long thấy đầu không thấy đuôi mà nói, khinh công nhanh như chớp, xuất nhập cung cấm như chốn không người, nói vậy cũng có mấy ai có thể phát hiện ra hắn chứ.
Hắn gật đầu, “Tòa nhà đó ở ngay trong thành Lạc Dương, đêm hôm trước, ta đi một chuyển, phát hiện bệnh tình của hắn không lạc quan cho lắm”
“Minh Phong sao vậy? Sốt cao không giảm, hay là ho nặng lên?” Nàng nói đầy lo âu, Lạc Dương còn lạnh hơn cả Kim Lăng, giờ trời giá rét thế này, huynh ấy là tù nhân sao có thể chịu nổi chứ?
“Cái này chỉ là bệnh nhỏ, quan trọng là chân trái của hắn, nếu trị liệu muộn, chỉ e chân trái sẽ bị phế thôi” Mộ Dung Diệp nói lo lắng.
“Chân trái huynh ấy làm sao vậy? Bị thái tử Ngụy quốc đả thương ư?”
“Không phải, là đương kim Sở hoàng sai người đuổi giết đả thương chân hắn. Thác Bạt Hoằng cũng không tìm đại phu để trị liệu chân cho hắn, chân bị thương dẫn đến sốt cao, bởi vậy, hắn mắc chứng phong hàn mới không khỏi hẳn được”
Diệp Vũ cứ tự trách và hối hận mãi, đã tới gặp huynh ấy hai lần rồi, nhưng cũng không phát hiện ra chân trái của huynh ấy bị thương. Không được, nàng phải mau đi gặp Minh Phong chút, để Thác Bạt Hoằng tìm đại phu trị liệu chân bị thường cho huynh ấy mới được.
Trong phòng bóng ảnh loan loáng, khí lạnh không rõ đã tiến vào lúc nào, xâm nhập tận xương. Diệp Vũ hỏi, “Điện hầu hạ đột nhiên nổ mạnh, Vương gia biết rất rõ sao?”
Thác Bạt Hoằng cười tự tin, “Tạm không rõ lắm, nhưng hãy tin ta, chỉ cần đã làm thì chắc sẽ có dấu vết để lại”
“Kẻ đó có gan mưu hại phụ hoàng huynh, hẳn chẳng sợ chết đâu nhỉ” Nàng biết, hắn hẳn là rõ trong lòng, chỉ không muốn nói cho mình biết thôi.
“Con người trên thế gian này đều sợ chết, nếu thật sự sống không bằng chết, vậy thì không sợ chết rồi” Hắn nhếch môi cười tà.
“Vương gia cảm thấy, chuyện này có liên quan gì tới Hàn Vương, Vệ Vương không?”
“Nàng thấy sao?”
Nàng cất giọng cười lạnh, “Sao ta biết được chứ?”
Giọng của hắn bỗng trở nên thờ ơ, “Ta hy vọng là Nhị hoàng huynh, Tam hoàng huynh”
Diệp Vũ không hiểu rõ lắm, lại hỏi, “Đã tra ra kẻ chủ mưu đằng sau chưa, Vương gia cảm thấy bệ hạ sẽ trừng phạt thế nào?”
Ánh mắt Thác Bạt Hoằng dần lãnh lẽo lại, “Mưu đồ nổ chết phụ hoàng, phạm vào tội chết, nếu có chút chứng cứ rõ ràng, phụ hoàng cũng sẽ không để yên đâu”
Nàng nói trêu, “Vậy kẻ có ý đồ nổ chết phụ hoàng huynh, thật sự phải là kẻ TRầm Chu phá phủ rồi”
Hắn nhìn sâu nàng vào nàng, “Trong cung trước mắt nhìn như chẳng chút gợn sóng gì, thật ra sóng đã nổi lên rồi, có lẽ sắp tới sẽ có một trận kinh hãi, nàng có sợ không?”
Nàng cười khẽ, “Cho dù sợ, cũng vẫn phải tiến lên trước, không phải sao/”
Hắn nắm chặt tay nàng, nói kiên định, “Dù thân có bị hãm trong hiểm cảnh, dù chỉ còn một chút đường sinh tử, ta cũng quyết nắm chặt lấy tay nàng, mưa gió bão bùng, nắm tay cùng tiến!”
Diệp Vũ không nói, nghĩ thầm: Người cùng ta đi qua mưa gió bão bùng, cùng tiến chỉ có Minh Phong mà không phải là ngươi.
***
Đã hai ngày, Diệp Vũ bưng nồi cháo cẩu kỷ tử đi vào ngự thư phòng. An Thuận không thấy, nàng lập tức vào đại điện, lại không có bóng người nào, nghĩ có lẽ Ngụy hoàng đang nghỉ tạm ở Noãn các, nên đi về phía Noãn các, đã thấy Lệ quý phi đang ngồi trên đùi ông, ôm cổ ông, hôn lên môi ông. Ngụy hoàng như chẳng có hứng thú, mặc cho nàng ta giở trò, nàng ta dựa sát vào người ông, thân thể mềm mại như nước, hành động có vẻ lớn mật, khát vọng được sự sủng ái của ông. NHưng Ngụy hoàng vẫn thờ ơ.
“Bệ hạ đã nhiều này không rới chỗ nô tì rồi, hay hôm nay để cho nô tì được hầu hạ bệ hạ thật tốt…” Giọng của nàng ta khàn khàn đầy kiều mị.
Diệp Vũ vội vàng lùi lại hai bước, do dự không biết có nên tiến lên hay lui ra khỏi ngự thư phòng không. Ngụy hoàng mắt sắc, thấy nàng, cất cao giọng nói, “Huyên Nhi, tiến vào”
Bất đắc dĩ nàng đành phải đi vào Noãn các, khom mình hành lễ. Mắt Lệ quý phi lườm dài, trong bông có kim (sắc nhọn), khóe môi cười khẽ, “Tới thật đúng lúc quá”
“Đó là gì?” Ngụy hoàng đẩy nàng ta ra, mặt rồng lạnh lẽo.
“BẨm bệ hạ, đây là cháo cẩu kỷ tử ạ” Diệp Vũ đáp thanh thoát.
“Nàng về đi, trẫm hơi đói, sau khi ăn cháo xong còn phải phê duyệt tấu chương nữa, muộn chút sẽ lại tới nhìn nàng” Ông nói với Lệ quý phi, một nửa là dỗ, nửa là lệnh.
Lệ Quý phi miễn cưỡng đứng dậy, trên mặt cười tươi như hoa nở, “Bệ hạ đừng có nuốt lời đó nha”
Lúc đi qua Diệp Vũ, nàng lườm một cái sắc lẹm. Trong mắt ấy, hình như có nụ cười trong veo đầy lạnh lùng, lại như có dấu hận ý khắc sâu.
Diệp Vũ tiến lên, múc một ít cháo vào bát bưng tới, “Lạnh ăn không ngon, mời bệ hạ ăn đi ạ”
Ngụy hoàng nhìn nàng cười, mùi thơm ngon, như không phải đang ăn một bát cháo mà là hạnh phúc vậy.
Nàng đợi lúc ông ăn cháo xong, thu dọn bát, rồi đột ngột hỏi, “Vị trí chủ trong cung đã hơn hai mươi rồi, sao bệ hạ không sắc phong hoàng hậu ạ?”
Ông sửng sốt, nói sợ sệt, “Trong lòng trẫm, chỉ có Uyển Nhi mới có tư cách làm hoàng hậu của trẫm. Vị trí trong cung ấy, không ai có thể đánh cắp được”
Quả là thế.
Nàng đoán được tâm tư ông, bởi vậy có thể thấy ông có tình ý thâm sâu với mẫu thân nàng. Song có lẽ với nam nhân mà nói, không chiếm được mới là tốt nhất.
“Hơn hai mươi năm nay, trẫm sủng ái không ít phi tần, nhưng trẫm chưa bao giờ thích các nàng ấy thật sự, trẫm chỉ yêu duy nhất Uyển Nhi” Ngụy hoàng cười khổ, đoạn tình duyên nhiều năm trước kia giờ chỉ còn lại hồi tưởng vô tận và tốt đẹp mà thôi.
“Tuy nàng sớm đã không còn trên đời này nữa, nhưng nàng sẽ biết thâm tình của bệ hạ với nàng ấy”
“Trẫm cũng đã thử quên nàng, nhưng không sao quên được. Dù ai có bộ dạng gần giống Uyển Nhi, trẫm sẽ nạp làm phi tần, nhưng trẫm cũng biết, thực ra các nàng ấy chỉ giống ánh mắt, cái mũi, miệng hoặc có một đôi chỗ giống Uyển Nhi mà thôi” Trong mắt ông hiện lên chút ưu thương.
Diệp Vũ bỗng tỉnh ngộ, chẳng trách cảm thấy Lệ Quý phi, Kiều thục phi mặt mày lại có vẻ như đã từng quen biết, là bởi dung mạo các nàng ấy có điểm nào đó giống Hoa Uyển Tâm chút, đó là ngũ quan giống Hoa Uyển Tâm. Còn nàng và mẫu thân có dung mạo giống nhau, dĩ nhiên sẽ cảm thấy các nàng ấy cũng có đôi chỗ giống mình.
Đều nói nhà Đế Vương đều bạc tình, nhưng Ngụy hoàng lại tình thâm ý nặng với Hoa Uyển Tâm như thế, hơn hai mươi năm qua chưa từng thay đổi, khiến người cảm động.
Từ ngự thư phòng đi ra thì trời cũng đã tối dần, Diệp Vũ không ngờ được bị Lệ quý phi chặn ngay trên đường.
“Ngươi là kẻ tâm phúc ngự tiền, đại lễ như thế, bản cung không dám đâu” Lệ quý phi nói kỳ lạ, ánh mắt khinh thường.
“Quý phi là phượng Hoàng đầu đàn, nô tì sao dám đoạt mất niềm vui của bệ hạ chứ, vẫn là nô tì thôi” Diêpj Vũ mỉm cười nói, “Nô tì luôn không có mong ước nào lớn, cũng chẳng có mệnh phú quý, quý phi cứ yên tâm đi, cái ngày quý phi lo lắng ấy vĩnh viễn sẽ không có đâu”
Gió lạnh thấu xương, khiến áo choàng Lệ quý phi bay lên. Trên cổ tay áo của nàng ta có viền lông thỏ trắng bay bay theo gió, mềm mại thuận mắt, uyển chuyển đáng yêu. Màu đỏ và trắng, là hai màu đối lập, lại vô cùng gây chú ý, càng khiến cho bộ dạng nàng ta thêm ung dung cao quý, xinh đẹp tuyệt trần.
Nàng ta lấy tay vuốt ve cổ tay áo lông thỏ, lấy giọng khinh miệt nói, “Cung nhân thật gian xảo”
Thị tì tùy thân của nàng ta bảo, “Không phải đó sao? Năm đó cũng có một cung nữ, dung mạo rất được, mê hoặc bệ hạ, được ân sủng một đêm. Lúc đầu, tiện nhân kia cũng nói với quý phi là không mê hoặc bệ hạ, không muốn bay lên cây làm phượng hoàng, ai ngờ chỉ mới có nửa tháng tiện nhân đó đã nhảy lên thành Hiền Phi rồi”
Diệp Vũ thầm cười lạnh, “Nô tì nói được thì làm được, cũng sẽ không nuốt lời. Quý phi không tin, nô tì cũng chẳng còn cách nào khác”
“Bản cung không dám tin một cung nhân chẳng hiểu rõ gốc gác. Nếu muốn bản cung tin ngươi, ngươi phải để cho bản cung thấy thành ý của ngươi chứ” Mặt đẹp Lệ quý phi lạnh lẽo nheo lại.
“Nói thật với quý phi, nô tì đã có người trong lòng rồi” Diệp Vũ nói khẽ.
“Người trong lòng ngươi…” Bỗng Lệ quý phi tỉnh ngộ, nghĩ cẩn thận gì đó, “Nếu là thế, bản cung hôm nay cũng không làm khó ngươi nữa. Nhưng bản cung sẽ luôn nhìn ngươi chằm chằm bất kỳ lúc nào, nếu ngươi không an phận thủ thường, dám lấy sắc đẹp mê hoặc bệ hạ, bản cung tuyệt đối không tha!”
“Quý phi yên tâm đi, nô tì sẽ cố gắng làm đúng bổn phận mình” “Hôm nay trời đông lạnh, chân tay đã cóng cả rồi, nên trở về sưởi ấm thôi”
Lệ quý phi xoay người đi, bóng áo đỏ dần mờ khuất trong sắc trời chiều.
***
Đêm nay Diệp Vũ đang buồn ngủ thì chợt nghe tiếng cửa sổ bị đập. Mở cửa ra, nàng kinh ngạc trợn to mắt, “Lâm đại ca, sao thế nào mà huynh…”
Mộ Dung Diệp nhìn ra ngoài vài lần, lắc mình tiến vào, đóng chặt cửa phòng lại. Nàng thấy hắn ăn mặc bộ quần áo đen đi đêm, thần sắc khác thường, trong lòng lại kinh ngạc, “Lâm đại ca, sao vậy? Vì sao huynh lại xâm nhập hoàng cung? Có phải có kẻ đã phát hiện ra huynh rồi không?”
Tuy đã sớm biết hắn là hoàng tử Mộ Dung Diệp của Tần quốc, nhưng nàng cũng đã gọi quen hắn là lâm đại ca rồi, nên không sửa nữa.
“Vũ Nhi, nếu không có việc gấp ta cũng sẽ không xông gấp vào cung gặp muội đâu” Hắn nói hoảng loạn, ánh mắt đầy lo lắng.
“Có chuyện gì?”
Nàng thấy trong lòng căng thẳng, chẳng lẽ là Minh Phong đã xảy ra chuyện rồi? Nhưng Lâm đại ca cũng không biết Minh Phong bị nhốt ở đâu mà.
Mộ Dung Diệp nói vội vàng, ‘Mấy ngày nay, ta ở tại phủ Tề Vương, Tề Vương đối đãi khách sáo, nhưng nếu ta ra ngoài thì sẽ có người thầm nhìn ta chằm chằm. BẤt đắc dĩ ta mới phải ra ngoài lúc nửa đêm, rốt cuộc đã điều tra ra nơi Sở Minh Phong bị giam”
Diệp Vũ vừa sợ vừa mừng vừa ngạc nhiên, “Huynh đã tìm được chỗ giam Minh Phong rồi ư?”
Lấy thân thủ của hắn thần long thấy đầu không thấy đuôi mà nói, khinh công nhanh như chớp, xuất nhập cung cấm như chốn không người, nói vậy cũng có mấy ai có thể phát hiện ra hắn chứ.
Hắn gật đầu, “Tòa nhà đó ở ngay trong thành Lạc Dương, đêm hôm trước, ta đi một chuyển, phát hiện bệnh tình của hắn không lạc quan cho lắm”
“Minh Phong sao vậy? Sốt cao không giảm, hay là ho nặng lên?” Nàng nói đầy lo âu, Lạc Dương còn lạnh hơn cả Kim Lăng, giờ trời giá rét thế này, huynh ấy là tù nhân sao có thể chịu nổi chứ?
“Cái này chỉ là bệnh nhỏ, quan trọng là chân trái của hắn, nếu trị liệu muộn, chỉ e chân trái sẽ bị phế thôi” Mộ Dung Diệp nói lo lắng.
“Chân trái huynh ấy làm sao vậy? Bị thái tử Ngụy quốc đả thương ư?”
“Không phải, là đương kim Sở hoàng sai người đuổi giết đả thương chân hắn. Thác Bạt Hoằng cũng không tìm đại phu để trị liệu chân cho hắn, chân bị thương dẫn đến sốt cao, bởi vậy, hắn mắc chứng phong hàn mới không khỏi hẳn được”
Diệp Vũ cứ tự trách và hối hận mãi, đã tới gặp huynh ấy hai lần rồi, nhưng cũng không phát hiện ra chân trái của huynh ấy bị thương. Không được, nàng phải mau đi gặp Minh Phong chút, để Thác Bạt Hoằng tìm đại phu trị liệu chân bị thường cho huynh ấy mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.