Chương 156: Răn đe
Diệp Vũ Sắc
18/03/2016
“Chuyện này…” Vương công công do dự không biết có nên nói hay không nữa.
“Không nói, sẽ liên lụy tới cửu tộc” Thẩm Chiêu mỉm cười bảo.
“Là Chiêu nghi bảo nô tài làm như vậy….” Vương công công đau khổ cầu xin tha thứ, “BỆ hạ tha mạng, nếu không có Chiêu nghi chỉ dạy nô tài như thế thì làm sao hoan hồng lại bị gian lận, nô tài sao hiểu được cách hại người tinh xảo như vậy chứ ạ?”
“BỆ hạ, hắn vu hãm nô tì! Nô tì không làm như vậy…” Lý Chiêu Nghi đi lên trước vài bước, thành khẩn biện giải, cứ như móc tim ra cho người ta xem vậy, chứng mình bản thân vô tội tới mức nào. “Nô tì vốn không biết huân hương là cái gì, lại càng không biết dùng cách tuyệt diệu thế này để hãm hại người khác….”
“Ngươi thật vô tội sao?” Sở Minh Phong ung dung hỏi.
“Nô tì đúng là vô tội, Vương công công vu hãm nô tì…” Nàng ta khóc nói, lệ rơi như mưa, đầm đìa nhìn bộ dáng vô cùng đáng thương, khiến cho người ta thấy mà đồng tình. “Ông ta không biết được chỗ tốt của ai, vu hãm nô tì, xin bệ hạ minh xét…”
“Chiêu nghi bảo ngươi vu hãm nàng ấy, vậy thì đó không phải là người sai khiến ngươi, ngươi gia hại Vũ Nhi” Hắn cười tủm tỉm nói.
“Bệ hạ, nô tài xin thề với trời, nếu có nửa câu nói dối, thì ắt sẽ bị thiên lôi đánh xuống, nô tài không con không cháu!” Vương công công phát ra lời thề độc, thần sắc kiên quyết.
“Không con không cháu chẳng phải là lời thề bình thường rồi, Vương công công hẳn nói là không giả” Giọng Thẩm Chiêu thanh thanh lạnh nhạt.
Vương công công lại nói, “Bệ hạ, nô tài quản lý hoa cỏ, cỏ cây, bồn hoa nhiều năm, tận tình với cương vị công tác, chưa phạm sai lầm gì. Nô tài tuổi tác đã cao, già rồi không có bạn, liền nổi lên ý niệm trong đầu, ở ngoài cung xây nhà cưới vợ. Chiêu nghi biết được việc này, đem chuyện này uy hiếp nô tài, muốn nô tài làm việc cho Chiêu Nghi. Nếu nô tài không đồng ý, Chiêu Nghi sẽ đem chuyện nô tài cưới vợ ra công bố cho mọi người, để cho nô tài bị trừng phạt. Nô tài thầm nghĩ muốn sống yên phận, liền nghe theo lời sai khiến của Chiêu Nghi, gian lận đặt hai bồn hoa hồng, lấy huân hương hại người”
Nghe vậy, Lý Chiêu Nghi vẫn giãy nảy, tức giận quát lớn, “Nói dối, bản cung và ngươi chẳng oán không thù, vì sao ngươi vu hãm cho bản cung chứ?”
Giọng Sở Minh Phong lẫm liệt, “Hắn và ngươi không oán không thù, vì sao vu hãm ngươi hả? Hắn sao không vu hãm Thục Phi, quý nhân, mà lại vu hãm ngươi, ngươi có còn gì để nói nữa không?”
Nàng ta cười lạnh lẽo, “Bệ Hạ vẫn muốn lấy công đạo cho Diệp muội muội, sẽ không để ý nô tì bị vu hãm sao?”
Hắn nói ghét cay ghét đắng, “Trẫm không vu hãm ngươi, trong lòng ngươi hiểu rõ, có trời biết, đất biết”
Mặt nàng ta xám như tro tàn, “Nô tì không còn lời nào để nói nữa”
Diệp Vũ cảm khái mãi, dùng dược liệu huân hương Tây Vực khiến cho người ta bị lạc, sinh ra ảo giác, kế này quả thật cao minh. NHưng mà, thật sự là Lý Chiêu nghi hãm hại mình sao? Mà ngày ấy Tấn Vương không nên đi Thính Phong các, hay không biết ở Thính phong các có hai bồn hoa hồng đã bị động tay động chân? Có hợp mưu cùng với Lý Chiêu Nghi không?
Nàng càng nghĩ càng hãi, nếu Tấn vương thật sự hợp mưu với Lý Chiêu nghi, như vậy, hắn vì sao lại cố tình tạo ra hiểu lầm này chứ? Chẳng lẽ hắn định ly gián tình cảm giữa mình và Sở Minh Phong sao?
Sở Minh Phong hừ lạnh, “Ngươi không còn lời nào để nói nữa, vậy trẫm vẫn còn”
“Văn quý phi sắp chết cũng không thừa nhận giết người diệt khẩu bừa bãi, thả con chuột nhỏ vào trong đại lao, bỏ thuốc kịch độc vào chén thuốc của hoàng quý phi, ở giữa tất có chuyện kỳ lạ” Thẩm Chiêu nói tiếp, cũng không phản bác lại, “Văn quý phi thay ngươi nhận tội, nhưng chân tướng thật sự đã quá rõ, ngươi trốn không thoát đâu”
“Ngươi nhận tội hay là để cho cung nhân chỉ chứng ngươi, tự mình chọn đi” Sở Minh Phong giọng lạnh băng nói.
“Nô tì đã không làm, thì sao nhận tội chứ?” Lý Chiêu nghi cắn môi, cười buồn rầu.
“Không thừa nhận tội cũng được, cửu tộc Lý gia di tẫn, làm bạn cùng ngươi vậy” Mắt hắn vằn lên đáng sợ, khiến cho người ta thấy mà sợ hãi ngay.
Nàng ta mỉm cười, cười rất đẹp, tựa như hoa lên bị nhiễm mưa gió, thống khổ, mảnh mai, đáng thương. Dần dần, trên mặt nàng ta hiện lên chút bi phẫn, nói kiên quyết, “Đúng! NÔ tì đã mấy lần hãm hại Diệp Vũ, giá họa cho Văn quý phi!”
Giọng tràn ngập bi thống, lạnh, khiến người ta động lòng. Nàng ra rơi lệ đầy mặt nói đầy đau khổ, “Diệp Vũ chiếm được lòng bệ hạ, chỉ cần nàng ấy ở trong cung, chỉ cần nàng ấy còn sống, bệ hạ vĩnh viễn cũng không nhìn thấy nô tì tốt… Lúc trước, bệ hạ sủng ái Văn quý phi, một tháng thì có ba bốn lần cùng nô tì, nhưng mà từ lúc bệ hạ sủng ái Diệ Vũ, thì cả đặt chân lên thềm tẩm điện của nô tì cũng không… Bệ hạ cũng biết, nô tì đêm nào cũng đứng ở tiền điện hy vọng bệ hạ có tâm tình tới không? Bệ hạ có biết, nô tì cô độc một mình đầy thê lương và tịch mịch hay không? Bệ hạ có biết, tẩm điện lớn như vậy mà lại tối lạnh như vậy, nô tì một mình vượt qua đêm dài có tư vị gì không? Loại tư vị này, cứ như ngọn lửa nhỏ quay nô tì, khiến thân mình nô tì nóng rực, trong lòng lo lắng vô cùng, lại không thể nề hà… Bệ hạ có thể có thể tới không?”
Chân tình tha thiết, đau đớn triệt tâm, khiến phi tần ở đây nước mắt ngập đầy, cảm động lây. Diệp Vũ hiểu được tâm tình của nàng ta, bản thân mình làm sao mà chưa được hưởng qua tư vị đau đớn như thế chứ?
Nhưng bệ hạ chỉ có một người, mà phi tần lại có rất nhiều, đến cả mưa móc rải khắp cũng không đủ, có người cũng chưa lần nào.
Nghe xon lời lẽ cảm động lòng người này, Sở Minh Phong thờ ơ, ánh mắt lạnh băng thấu xương, “Dù vậy, ngươi cũng không thể mưu hại người khác”
Lý Chiêu nghi cười chua chat, “Phi tần hậu cung, người nào mà cứ ngồi yên chứ? Kết cục tốt bụng đó là chết không có chỗ chôn!”
Diệp Vũ cũng không thương hại nàng ta, lại cảm thấy nàng ta đáng thương. Sở Minh Phong sẽ xử lý nàng ta thế nào đây?
***
TRước ngự thư phòng có nhiều người đứng dưới ánh mặt trời, bên ngoài có cung nhân vây xem. Ngày càng nóng, càng chói mắt, độc ác tới mức như sắp nướng da thịt người ta vậy; cả một ngọn gió cũng không, cơn nóng cứ dâng cao, khiến người ta muốn hôn mê vậy.
Cung nhân chuyển hai ghế ra đặt ở hành lang, Sở Minh Phong ngồi xuống, kéo Diệp Vũ ngồi bên cạnh, nắm nhẹ tay nàng.
“Bệ hạ, có phải rất ác, đầy máu tanh hay không?” Nhìn tới một khắc hành hình, nàng mềm lòn.
“Trẫm đều có chủ trương” Hắn xoa bóp tay nàng, trấn an. Tống VÂn nhận được ý của bệ hạ, cất cao giọng, “Hành hình”
Lúc này hai cung nhân mặt không đổi sắc đi lên trước, Lý Chiêu nghi quỳ trên mặt đất, hoảng sợ nhìn họ, thấy trong tay họ dải lụa trắng…Nàng ta kinh hãi cầu xin tha thứ, “Bệ hạ, tha mạng… Tha mạng a, bệ hạ…”
HAi cung nhân đè nàng ta trước, còn hai cung nhân khác thì đem dải lụa trắng cuốn lên chiếc cổ tinh tế của nàng ta, mỗi người cầm một đầu.
Có cung nhân nhát gan không dám nhìn cảnh tàn nhẫn này, nhắm mắt lại, còn đại đa số cung nhân không muốn bỏ qua cảnh ngàn năm một thủa này, mở to hai mắt xem.
Diệp Vũ định nhắm mắt lại không nhìn, nhưng vẫn cảm thấy không thể quá mức thiện lương, đây cũng vừa vặn là cơ hội tàn nhẫn để rèn luyện. Vì thế nàng quyết định muốn thấy quá trình phạt treo cổ.
Lý Chiêu nghi khóc lóc cầu xin tha thứ, lệ tràn đầy, giọng từ thê lương biến thành khàn khàn. Bỗng, trong không trung vang lên tiếng trẻ con khóc, vừa khóc vừa gọi, “Mẫu phi…Mẫu phi… Ta muốn mẫu phi..”
MỌi người theo tiếng nhìn lại, Diệp Vũ cũng liếc qua, một cô bé khoảng bốn, năm tuổi mặc váy hồng vung vẩy tay nhỏ, chân nhỏ chạy tới, theo sau có hai cung nữ. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé tròn tròn, đôi môi hồng tinh xảo khéo léo, một đôi mắt to ngập nước, trắng trẻo đáng yêu. Lúc này, cô bé khóc lóc thương tâm tìm mẫu phi, hướng về phía Lý Chiêu nghi chạy tới.
“Đoan Nhu…Đoan Nhu…” Lý Chiêu nghi khóc nấc lên, “Mẫu phi…Ô ô.. Mẫu phi..” Cô bé đi đến trước mặt Lý Chiêu nghi, “Vì sao bọn họ lại nắm mẫu phi..”
Hóa ra là công chúa Đoan Nhu bốn tuổi năm ấy. Lý Chiêu nghi rưng rưng cười nói, “Mẫu phi không sao…Đoan Nhu phải ngoan, có biết không..”
Giọng công chúa Đoan Nhu non nớt cất lên, “Đoan Nhu sẽ thật ngoan, thật ngoan…” Cô bé nhìn bốn cung nhân, lấy giọng non nớt ra lệnh cung nhân, “Buông mẫu phi ra! CÁc ngươi đều là người xấu, buông mẫu phi ra…”
“Đoan Nhu ngoan, đi về trước được không? Mẫu phi sau đó sẽ trở về” Lý Chiêu nghi nước mắt rơi như mưa.
“Mẫu phi ôm con về…mẫu phi vì sao lại khóc.. Có phải phụ hoàng bắt nạt mẫu phi không…”
“Không phải… Đoan Nhu, đi dập đầu với phụ hoàng con đi…”
Công chúa Đoan Nhu đánh tay cung nhân, “Buông mẫu phi ra…Người xấu..Người xấu..”
Hai cung nhân áp chặt Lý Chiêu nghi lỏng tay, nàng ta lập tức ôm lấy con gái, nước mắt tuôn như mữa.
Công chúa Đoan Nhu tính trẻ con nói, “Mẫu phi, chúng ta về nhà…”
MỌi người nhìn cảnh này mà không ghìm đươck nước mắt, lần lượt gạt lệ. Quan Thục phi hốc mắt ẩm ướt, đôi mắt hồng hồng.
LÒng Diệp Vũ sinh ra trắc ẩn, công chúa Đoan Nhu còn nhỏ như vậy, đã mất đi mẫu thân, sẽ ảnh hưởng cả đời. Vì thế nàng khuyên nhủ, “Bệ hạ, hay là tha cho Chiêu nghi một mạng đi”
Mắt Sở Minh Phong lạnh lẽo, trên mặt không có chút ấm áp nào, không hề động lòng loại tình cảm này. Trong lòng nàng nói thầm: nam nhân này ý chí mới sắt đá làm sao.
Tống VÂn quay đầu nhìn bệ hạ, được chỉ thị của bệ hạ, liền sai hai cung nhân kia hầu hạ công chúa Đoan Nhu: “Ôm công chúa trở về”
Hai cung nữ kia chỉ nghe lệnh làm việc, tiến lên mạnh mẽ ôm lấy công chúa Đoan Nhu.
“Mẫu phi…Mẫu phi…” Công chúa Đoan Nhu òa khóc, giọng khóc còn khàn khàn kêu lên.
“Đoan Nhu…” Lý Chiêu nghi nhìn con gái, nghĩ đây là lần cuối được gặp con gái một lần, bất giác thấy tuyệt vọng khóc tiếp. Công chúa Đoan Nhu bị cung nữ ôm vào trong ngực, nhìn mẫu phi kêu khóc, càng ngày càng xa… càng ngày càng xa..
Diệp Vũ đưa tay ra nắm tay Sở Minh Phong, muốn khuyên nhủ, “Bệ hạ…”
Thẩm Chiêu cất cao giọng, “Hành hình!”
Hai cung nhân kia lại áp Lý Chiêu nghi, còn hai cung nhân cầm mỗi người một đầu dải lụa trắng đồng loạt dùng sức kéo, vặn nhanh cổ nàng ta, rồi treo cổ sống lên.
Đầu nàng ta hơi hơi ngẩng, yết hầu càng ngày càng chặt, hơi thở khò khè… Nàng ta nở nụ cười, nhìn hai người ở hành lang, nàng đã coi bệ hạ là trời đất, nàng ta phải trả giá cả đời, dâng sinh mạng cho bệ hạ, cái người nữ tử nàng ta hận thấu xương kia… Trong mắt nàng ta đầy bi phẫn, oán độc, như sau khi chết sắp thành lệ quỷ vậy, quấn quit lấy nữ tử dụ dỗ kia, muốn nàng ta thống khổ, sống không bằng chết…
Tóm lại, Diệp Vũ nhắm chặt mắt, không thể nhìn cảnh tàn nhẫn này. Tóm lại, Lý Chiêu nghi đứt hơi bỏ mạng.
Thi thể đổ xuống, bị phơi nắng dưới ánh mặt trời, phảng phất như một miếng vải rách bị chủ nhân vứt bỏ vậy. Diệp Vũ có chút thương cảm.
Trong lòng Thẩm Chiêu than nhẹ, sở dĩ bệ hạ không nên ở trước mặt mọi người treo cổ Lý Chiêu nghi, có hai nguyên nhân. Thứ nhất, nàng ta mưu hại Diệp Vũ mấy lần, tâm địa như rắn rết, phạm tội khiến người ta giận sôi, nên tự tìm quả đắng. Thứ hai, để cho phi tần hậu cung chính mắt thấy nàng ta bị treo cổ, răn đe, lấy thủ đoạn nóng tính, tàn nhẫn bảo vệ Diệp Vũ.
Diệp Vũ có thể hiểu được nỗi khổ tâm của bệ hạ sao?
Tiếp đó, có mười cung nhân đã từng hại Diệp Vũ bị đẩy lên trên sập gỗ, có hai mươi cung nhân cầm gậy trong tay, chỉ chờ đợi lệnh.
Diệp Vũ nhìn thiên tử bên người, mặt hắn chẳng chút thay đổi, ánh mắt bị nắng chiếu vào, biến thành lạnh lẽo nhọn sắc, khiến người ta thấy e ngại.
Đem cung nhân đánh chết, quá mức tàn nhẫn.
“Bệ hạ, hay là mỗi người chỉ cần một trăm gậy, chưa có ai qua nổi một trăm gậy này, tùy mạng họ, có được không?” Nàng nói khẩn cầu.
“Nếu không như thế, còn có cung nhân không sợ chết, chịu người ta sai khiến, nhiễu loạn cung đình” Sở Minh Phong lạnh lung nhìn nàng, giọng kiên quyết.
“Hành hình” Tống VÂn cao giọng nói. Một trận gậy giáng xuống, đánh vào da thịt máu me lẫn lộn, từng chút từng chút một… Tiếng kêu thảm thiết, kêu rên liên tiếp, lan truyền khắp đi…
Cung nhân vây xem thấy vẻ mặt người bị hành hình thống khổ, cái mông máu me đầy mình, lắc đầu thở dài, quay đầu đi không đành lòng nhìn, có nhìn cũng như không, có kẻ e ngại mãi, không phải trường hợp cá biệt.
Chịu hình một trăm trận, người đã coi như mất nửa cái mạng, lại thêm mấy trận nữa thì đi đời nhà ma. Tiếng kêu thảm thiết vang lên mãi không dứt bên tai, Diệp Vũ càng nghe càng khó chịu, hết hồn.
Nàng như thấy ánh mắt oán độc của cung nhân trừng mắt nhìn mình, hận không thể cùng nhau xông lên, bóp chết chính mình.
Khiến chúng gặp phải tội này kẻ đầu sỏ gây nên là nàng. Nàng đã hại chết nhiều người như vậy, có còn yên tâm thoải mái nữa không?
***
Trước cửa ngự thư phòng treo cổ Lý Chiêu nghi, đánh chết mười cung nhân, không ít cung nhân tận mắt nhìn thấy, rất nhanh, chuyện này lan truyền ra khắp trong ngoài cung, từ cao xuống thấp. Đêm đó, đã có mấy đại thần vào cung cầu kiến, tấu xin bệ hạ đừng bị sắc đẹp mê hoặc, gây ra những việc tổn hại tới Thánh Đức.
Sở Minh Phong đã sớm đoán được chuyện này sẽ có ảnh hưởng như thế, đối với vài đại thần can gián, vốn chẳng để trong lòng, chỉ nói vài câu rồi đuổi họ đi. Thẩm Chiêu cáo lui, lại nghe thấy giọng bệ hạ lạnh lung nói, “Ngày mai ngươi tuyên cáo với bên ngoài, Nhị phu nhân bị nhiễm bệnh cấp tính, bất hạnh mất rồi”
“Thần hiểu, thần sẽ chuẩn bị tất cả” Đôi mắt đẹp của Thẩm Chiêu tối sầm lại, từ nay về sau, Diệp Vũ không phải là Nhị phu nhân trên danh nghĩa của mình nữa, cũng chẳng còn liên quan tới mình nữa.
“TRẫm nghĩ, chuyện ở Thính phong các, hoàng đệ thật sự hợp mưu cùng với Lý Chiêu nghi sao?” Sở Minh Phong ngồi xuống trước ngự án, ánh mắt nặng nề.
“Bệ hạ có cảm thấy gì không, ngày ấy Tấn Vương không có khả năng khéo tới vậy đi Thính Phong các chứ?”
“Trẫm cũng cảm thấy, gần đây hoàng đệ đã thay đổi rồi, trở nên làm cho người ta khó mà đoán ra nổi”
Thẩm Chiêu gần như thốt ra, rồi lập tức lại áp chế ở yết hầu bốc lên, “Bất luận là Tấn Vương có tính toán gì không, chỉ cần bệ hạ cùng hoàng quý phi tình nặng tựa thái sơn, thẳng thắn thành khẩn đối đãi với nhau, tín nhiệm lẫn nhau, thì người ngoài cũng không có cơ hội lợi dụng được”
Sở Minh Phong gật đầu, “Ngươi sớm về phủ đi, trẫm về tẩm điện”
HAi người cùng nhau ra ngự thư phòng, Thẩm Chiêu nhìn bệ hạ ngồi trên ngự liến, khóe môi mỉm cười, bất giác cũng bật cười.
Chỉ cần Diệp Vũ được bệ hạ thật tình, chân tình, chỉ cần nàng cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc, như vậy hắn sẽ chúc phúc cho nàng.
Đêm nay, Diệp Vũ bị Sở Minh Phong ép buộc vừa khổ vừa mệt, chẳng mấy chốc tiến vào mộng đẹp.
NHưng mà, không hiểu vì sao, ngoài điện lại truyền ra tiếng khóc lúc có lúc không, nàng từ trong mộng bừng tỉnh lại, ngừng thần lắng nghe, càng nghe càng thấy nổi gai ốc. Nửa đêm, ai đang khóc? Còn không để cho người ta ngủ nữa ư?
Nàng đứng dậy đi ra ngoài, ra đại điện, đứng ở trong tối xòe tay ra không thấy năm ngón, phân biệt chỗ tiếng khóc phát ra. Tiếng khóc lớn hơn chút, nhưng đưa mắt nhìn đều tối đen, vốn chẳng nhìn thấy khắp nơi, tiếng khóc kia như có như không ngay bên tai, như tiếng nữ quỷ khóc bi thương, nức nở, thê thê thảm thảm, khiến người ta nổi gai ốc đầy mình.
Diệp Vũ định trở lại đại điện, nhưng nàng không nhúc nhích được, hai chân dường như bị túm chặt, dù cố sức thế nào cũng không di động được… Nàng càng ngày càng sợ, kinh hãi kêu to, có một bàn tay bịt miệng nàng lại, không cho nàng kêu… Vì sao lại như vậy… Bỗng phía trước có chút ánh sáng sang, nàng tập trung nhìn vào sợ tới mức hồn bay phách tán-đó là khuôn mặt trắng bệch, dòng máu đỏ tươi chảy từ khóe mắt xuống, môi cũng nhiễm máu đỏ, khiến người ta sợ hãi không ngừng.
Nữ tử này nhìn nàng trừng trừng, Diệp Vũ nhận ra nữ quỷ này là Lý Chiêu nghi.
“Để mạng lại…” Lý Chiêu nghi mở đôi môi đỏ mọng ra, dùng giọng âm không có linh hồn nói.
“A …. Đừng lại đây….” Diệp Vũ kêu lên sợ hãi.
Đột nhiên, đằng trước lại xuất hiện một người, dưới ánh sáng đỏ hồng soi rọi khuôn mặt cung nhân đó hết sức đáng sợ.
Cung nhân và Lý Chiêu nghi chậm rãi đi tới, ánh mắt lạnh lẽo, cứ như muốn ăn thịt nàng vậy, “Chúng ta bị chết rất thảm… Để mạng lại…”
“Đừng mà… Đừng lại đây…”
Diệp Vũ kêu lên thê lương, liều mạng đẩy hai nữ quỷ ra, nhưng làm thế nào cũng không đẩy ra được. CÁc nàng ấy tóm lấy tay nàng, có ý giữ chặt lấy nàng, nàng như điên lên phản kháng…
Một giọng trầm mà đầy sức mạnh truyền dần tới trong tai nàng, “TRẫm ở trong này, không phải sợ… Vũ Nhi, tỉnh tỉnh… Vũ Nhi…”
Nàng mở to mắt thấy Sở Minh Phong, không có nữ quỷ, không có bóng tối, thế mới biết là bị ác mộng.
“Chỉ là ác mộng thôi, không phải sự thật” Hắn nói an ủi, thương tiếc lau mồ hôi trên mặt nàng.
“Thật đáng sợ… Oan hồn Các nàng ấy đòi mạng…” Nàng túm chặt tay hắn, tim đập mạnh, thần sắc bối rối.
“Nếu có chút oan hồn lấy mạng, thì phải hướng về trẫm” Hắn hạ giọng thì thầm, ôm nàng, lòng bàn tay chậm rãi vuốt phẳng vai nàng, tiếp sức cho nàng, “Có trẫm chống đỡ, nàng không sao đâu”
Diệp Vũ tựa vào ngực hắn, cảm xúc dần ổn định, không còn sợ nữa. Giữa bộ ngực dày rộng, tâm lý nàng cũng ám chỉ hết thảy có hắn.
Sở Minh Phong nghĩ rằng, nàng thiện lương như vậy, nhìn cảnh hôm nay những kẻ đó chết thảm như vậy, dĩ nhiên trong lòng sinh ra ác mộng.
“TRẫm rót một ly trà cho nàng uống nhé?”
“Thôi”
“Vậy thì nằm xuống ngủ đi, canh giờ còn sớm lắm” Hắn nói ôn nhu khác hẳn ngày thường quân vương thô bạo, lãnh khốc, mặt sắt vô tình.
“Có còn mơ thấy ác mộng nữa không?” Nàng kinh hoàng nói, nhìn vô cùng nhu nhược đáng thương.
“TRẫm ôm nàng, sẽ không còn ác mộng nữa”
Sở Minh Phong đỡ nàng nằm xuống, đặt nàng gối lên cánh tay mình. Nàng lui sát vào trong lòng hắn, ôm lấy thắt lưng hắn, chợt thấy an tâm, nhắm mắt lại…
Hắn không hề buồn ngủ, trìu mến nhìn nàng, khuôn mặt nàng nhỏ nhắn trắng bệch, mày cau chặt lại, dĩ nhiên là còn chưa ngủ.
Cả đời này có nàng làm bạn, có nàng vì mình sinh con đẻ cái, có nàng cùng mình đi hết cuối đời, có nàng cùng mình đứng ở trên đỉnh núi cao quan sát cả non sông Đại Sở, hưởng sự kính ngưỡng của vạn dân hắn cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.
Chẳng bao lâu, nàng ngủ, hơi thở đều đều, mi tâm giãn ra, hắn hôn nhẹ lên má tuyết trắng của nàng, sau đó nhắm mắt lại.
***
Tin Nhị phu nhân của Hữu tướng Thẩm Chiêu bị bệnh cấp tính qua đời truyền ra, nội thần trong triều biết được hắn sẽ tuyên cáo như thế là phụng mệnh làm việc. Bởi vậy, triều thần đều dâng tấu lên, khuyên can bệ hạ lấy quốc sự làm trọng, đừng bị sắc đẹp mê hoặc. Trong khoảng thời gian ngắn, ngự thư phòng liên tiếp không dứt, ngày nào cũng có đại thần dâng tấu khuyên can.
Ngày này, Thẩm Chiêu tới ngự thư phòng cầu kiến. Theo lời đồn nhảm bay đầy trời, bệ hạ lại không để ý, bỏ ngoài tai những chuyện bên ngoài.
“Bệ hạ, có cần nghĩ cách ngăn chặn các lời đồn nhảm chuyện này được không?”
“Lời đồn chỉ là trí giả, chúng thích nói, thì cứ để chúng nói cho đủ đi” Sở Minh Phong nhếch môi cười lạnh, “Đúng rồi, trẫm định chọn ngày sắc phong cho Vũ Nhi làm hậu, ngươi giúp trẫm chọn ngày xem nào”
“Bệ hạ, giờ đang lúc nước sôi lửa bỏng, bệ hạ sắc phong hoàng quý phi làm hậu, e là người ta nhân cơ hội phản đối kịch liệt. Thần nghĩ, phong hậu nên hoãn lại cho tới khi nào ổn thỏa đã” Thẩm Chiêu trịnh trọng nói.
Sở Minh Phong biết trong triều nhất định có kẻ phản đối, nhưng hắn cũng muốn mau chóng cho Vũ Nhi một vị trí đứng bên cạnh mình, danh chính ngôn thuận có lý do, đó là kế sách sau này. Kể từ đó, nàng có địa vị, có thân phận rồi, thì phi tần cũng không đến mức quá càn rỡ như vậy nữa.
Thẩm Chiêu thấy bệ hạ không giận, đôi mắt chuyển động, nói, “Hay là trước tiên phong làm hoàng quý phi đã, rồi từ hoàng quý phi mới tới hoàng hậu, cứ thế nước chảy thành sông luôn”
Sở Minh Phong nói ảm đạm, “Trẫm còn đang nghĩ”
“Bệ hạ, Vương thống lĩnh đã trở lại” Tống Vân tiến vào bẩm tấu.
“Truyền!” Sở Minh Phong kích động xuống ngự án. Thẩm Chiêu kinh ngạc, Vương thống lĩnh về, vì sao bệ hạ lại vui sướng như vậy chứ? Vương Thống lĩnh bước vào đại điện, ấn kiếm hành lễ.
Thẩm Chiêu thấy hắn phong trần mệt mỏi, hơi tiều tụy chút, như đã mấy ngày liền không được ngủ đủ giấc, càng cảm thấy kỳ lạ.
Sở Minh Phong nói hưng phấn, “Từ Kim Lăng đến Kim Thành, ngắn ngủi mà đã mất 6 ngày, vất vả rồi”
Vương thống lĩnh lấy từ trong người ra một cuộn tranh, dâng trình hai tay lên bệ hạ, “Đây là phần việc của ty chức, ty chức không vất vả. Bệ hạ, đây là cuộn tranh vẽ Hoa hoàng hậu của tiên hoàng Tần quốc ạ”
Sở Minh Phong lập tức tiếp nhận, vội vàng mở ra mặt lạnh tanh, ánh mắt như ngưng lại. Thẩm Chiêu kinh dị mãi, cùng đưa mắt nhìn về cuộn tranh, khiếp sợ phun ra một luồng khí lạnh. Tại sao có thể như vậy chứ?
“Không nói, sẽ liên lụy tới cửu tộc” Thẩm Chiêu mỉm cười bảo.
“Là Chiêu nghi bảo nô tài làm như vậy….” Vương công công đau khổ cầu xin tha thứ, “BỆ hạ tha mạng, nếu không có Chiêu nghi chỉ dạy nô tài như thế thì làm sao hoan hồng lại bị gian lận, nô tài sao hiểu được cách hại người tinh xảo như vậy chứ ạ?”
“BỆ hạ, hắn vu hãm nô tì! Nô tì không làm như vậy…” Lý Chiêu Nghi đi lên trước vài bước, thành khẩn biện giải, cứ như móc tim ra cho người ta xem vậy, chứng mình bản thân vô tội tới mức nào. “Nô tì vốn không biết huân hương là cái gì, lại càng không biết dùng cách tuyệt diệu thế này để hãm hại người khác….”
“Ngươi thật vô tội sao?” Sở Minh Phong ung dung hỏi.
“Nô tì đúng là vô tội, Vương công công vu hãm nô tì…” Nàng ta khóc nói, lệ rơi như mưa, đầm đìa nhìn bộ dáng vô cùng đáng thương, khiến cho người ta thấy mà đồng tình. “Ông ta không biết được chỗ tốt của ai, vu hãm nô tì, xin bệ hạ minh xét…”
“Chiêu nghi bảo ngươi vu hãm nàng ấy, vậy thì đó không phải là người sai khiến ngươi, ngươi gia hại Vũ Nhi” Hắn cười tủm tỉm nói.
“Bệ hạ, nô tài xin thề với trời, nếu có nửa câu nói dối, thì ắt sẽ bị thiên lôi đánh xuống, nô tài không con không cháu!” Vương công công phát ra lời thề độc, thần sắc kiên quyết.
“Không con không cháu chẳng phải là lời thề bình thường rồi, Vương công công hẳn nói là không giả” Giọng Thẩm Chiêu thanh thanh lạnh nhạt.
Vương công công lại nói, “Bệ hạ, nô tài quản lý hoa cỏ, cỏ cây, bồn hoa nhiều năm, tận tình với cương vị công tác, chưa phạm sai lầm gì. Nô tài tuổi tác đã cao, già rồi không có bạn, liền nổi lên ý niệm trong đầu, ở ngoài cung xây nhà cưới vợ. Chiêu nghi biết được việc này, đem chuyện này uy hiếp nô tài, muốn nô tài làm việc cho Chiêu Nghi. Nếu nô tài không đồng ý, Chiêu Nghi sẽ đem chuyện nô tài cưới vợ ra công bố cho mọi người, để cho nô tài bị trừng phạt. Nô tài thầm nghĩ muốn sống yên phận, liền nghe theo lời sai khiến của Chiêu Nghi, gian lận đặt hai bồn hoa hồng, lấy huân hương hại người”
Nghe vậy, Lý Chiêu Nghi vẫn giãy nảy, tức giận quát lớn, “Nói dối, bản cung và ngươi chẳng oán không thù, vì sao ngươi vu hãm cho bản cung chứ?”
Giọng Sở Minh Phong lẫm liệt, “Hắn và ngươi không oán không thù, vì sao vu hãm ngươi hả? Hắn sao không vu hãm Thục Phi, quý nhân, mà lại vu hãm ngươi, ngươi có còn gì để nói nữa không?”
Nàng ta cười lạnh lẽo, “Bệ Hạ vẫn muốn lấy công đạo cho Diệp muội muội, sẽ không để ý nô tì bị vu hãm sao?”
Hắn nói ghét cay ghét đắng, “Trẫm không vu hãm ngươi, trong lòng ngươi hiểu rõ, có trời biết, đất biết”
Mặt nàng ta xám như tro tàn, “Nô tì không còn lời nào để nói nữa”
Diệp Vũ cảm khái mãi, dùng dược liệu huân hương Tây Vực khiến cho người ta bị lạc, sinh ra ảo giác, kế này quả thật cao minh. NHưng mà, thật sự là Lý Chiêu nghi hãm hại mình sao? Mà ngày ấy Tấn Vương không nên đi Thính Phong các, hay không biết ở Thính phong các có hai bồn hoa hồng đã bị động tay động chân? Có hợp mưu cùng với Lý Chiêu Nghi không?
Nàng càng nghĩ càng hãi, nếu Tấn vương thật sự hợp mưu với Lý Chiêu nghi, như vậy, hắn vì sao lại cố tình tạo ra hiểu lầm này chứ? Chẳng lẽ hắn định ly gián tình cảm giữa mình và Sở Minh Phong sao?
Sở Minh Phong hừ lạnh, “Ngươi không còn lời nào để nói nữa, vậy trẫm vẫn còn”
“Văn quý phi sắp chết cũng không thừa nhận giết người diệt khẩu bừa bãi, thả con chuột nhỏ vào trong đại lao, bỏ thuốc kịch độc vào chén thuốc của hoàng quý phi, ở giữa tất có chuyện kỳ lạ” Thẩm Chiêu nói tiếp, cũng không phản bác lại, “Văn quý phi thay ngươi nhận tội, nhưng chân tướng thật sự đã quá rõ, ngươi trốn không thoát đâu”
“Ngươi nhận tội hay là để cho cung nhân chỉ chứng ngươi, tự mình chọn đi” Sở Minh Phong giọng lạnh băng nói.
“Nô tì đã không làm, thì sao nhận tội chứ?” Lý Chiêu nghi cắn môi, cười buồn rầu.
“Không thừa nhận tội cũng được, cửu tộc Lý gia di tẫn, làm bạn cùng ngươi vậy” Mắt hắn vằn lên đáng sợ, khiến cho người ta thấy mà sợ hãi ngay.
Nàng ta mỉm cười, cười rất đẹp, tựa như hoa lên bị nhiễm mưa gió, thống khổ, mảnh mai, đáng thương. Dần dần, trên mặt nàng ta hiện lên chút bi phẫn, nói kiên quyết, “Đúng! NÔ tì đã mấy lần hãm hại Diệp Vũ, giá họa cho Văn quý phi!”
Giọng tràn ngập bi thống, lạnh, khiến người ta động lòng. Nàng ra rơi lệ đầy mặt nói đầy đau khổ, “Diệp Vũ chiếm được lòng bệ hạ, chỉ cần nàng ấy ở trong cung, chỉ cần nàng ấy còn sống, bệ hạ vĩnh viễn cũng không nhìn thấy nô tì tốt… Lúc trước, bệ hạ sủng ái Văn quý phi, một tháng thì có ba bốn lần cùng nô tì, nhưng mà từ lúc bệ hạ sủng ái Diệ Vũ, thì cả đặt chân lên thềm tẩm điện của nô tì cũng không… Bệ hạ cũng biết, nô tì đêm nào cũng đứng ở tiền điện hy vọng bệ hạ có tâm tình tới không? Bệ hạ có biết, nô tì cô độc một mình đầy thê lương và tịch mịch hay không? Bệ hạ có biết, tẩm điện lớn như vậy mà lại tối lạnh như vậy, nô tì một mình vượt qua đêm dài có tư vị gì không? Loại tư vị này, cứ như ngọn lửa nhỏ quay nô tì, khiến thân mình nô tì nóng rực, trong lòng lo lắng vô cùng, lại không thể nề hà… Bệ hạ có thể có thể tới không?”
Chân tình tha thiết, đau đớn triệt tâm, khiến phi tần ở đây nước mắt ngập đầy, cảm động lây. Diệp Vũ hiểu được tâm tình của nàng ta, bản thân mình làm sao mà chưa được hưởng qua tư vị đau đớn như thế chứ?
Nhưng bệ hạ chỉ có một người, mà phi tần lại có rất nhiều, đến cả mưa móc rải khắp cũng không đủ, có người cũng chưa lần nào.
Nghe xon lời lẽ cảm động lòng người này, Sở Minh Phong thờ ơ, ánh mắt lạnh băng thấu xương, “Dù vậy, ngươi cũng không thể mưu hại người khác”
Lý Chiêu nghi cười chua chat, “Phi tần hậu cung, người nào mà cứ ngồi yên chứ? Kết cục tốt bụng đó là chết không có chỗ chôn!”
Diệp Vũ cũng không thương hại nàng ta, lại cảm thấy nàng ta đáng thương. Sở Minh Phong sẽ xử lý nàng ta thế nào đây?
***
TRước ngự thư phòng có nhiều người đứng dưới ánh mặt trời, bên ngoài có cung nhân vây xem. Ngày càng nóng, càng chói mắt, độc ác tới mức như sắp nướng da thịt người ta vậy; cả một ngọn gió cũng không, cơn nóng cứ dâng cao, khiến người ta muốn hôn mê vậy.
Cung nhân chuyển hai ghế ra đặt ở hành lang, Sở Minh Phong ngồi xuống, kéo Diệp Vũ ngồi bên cạnh, nắm nhẹ tay nàng.
“Bệ hạ, có phải rất ác, đầy máu tanh hay không?” Nhìn tới một khắc hành hình, nàng mềm lòn.
“Trẫm đều có chủ trương” Hắn xoa bóp tay nàng, trấn an. Tống VÂn nhận được ý của bệ hạ, cất cao giọng, “Hành hình”
Lúc này hai cung nhân mặt không đổi sắc đi lên trước, Lý Chiêu nghi quỳ trên mặt đất, hoảng sợ nhìn họ, thấy trong tay họ dải lụa trắng…Nàng ta kinh hãi cầu xin tha thứ, “Bệ hạ, tha mạng… Tha mạng a, bệ hạ…”
HAi cung nhân đè nàng ta trước, còn hai cung nhân khác thì đem dải lụa trắng cuốn lên chiếc cổ tinh tế của nàng ta, mỗi người cầm một đầu.
Có cung nhân nhát gan không dám nhìn cảnh tàn nhẫn này, nhắm mắt lại, còn đại đa số cung nhân không muốn bỏ qua cảnh ngàn năm một thủa này, mở to hai mắt xem.
Diệp Vũ định nhắm mắt lại không nhìn, nhưng vẫn cảm thấy không thể quá mức thiện lương, đây cũng vừa vặn là cơ hội tàn nhẫn để rèn luyện. Vì thế nàng quyết định muốn thấy quá trình phạt treo cổ.
Lý Chiêu nghi khóc lóc cầu xin tha thứ, lệ tràn đầy, giọng từ thê lương biến thành khàn khàn. Bỗng, trong không trung vang lên tiếng trẻ con khóc, vừa khóc vừa gọi, “Mẫu phi…Mẫu phi… Ta muốn mẫu phi..”
MỌi người theo tiếng nhìn lại, Diệp Vũ cũng liếc qua, một cô bé khoảng bốn, năm tuổi mặc váy hồng vung vẩy tay nhỏ, chân nhỏ chạy tới, theo sau có hai cung nữ. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé tròn tròn, đôi môi hồng tinh xảo khéo léo, một đôi mắt to ngập nước, trắng trẻo đáng yêu. Lúc này, cô bé khóc lóc thương tâm tìm mẫu phi, hướng về phía Lý Chiêu nghi chạy tới.
“Đoan Nhu…Đoan Nhu…” Lý Chiêu nghi khóc nấc lên, “Mẫu phi…Ô ô.. Mẫu phi..” Cô bé đi đến trước mặt Lý Chiêu nghi, “Vì sao bọn họ lại nắm mẫu phi..”
Hóa ra là công chúa Đoan Nhu bốn tuổi năm ấy. Lý Chiêu nghi rưng rưng cười nói, “Mẫu phi không sao…Đoan Nhu phải ngoan, có biết không..”
Giọng công chúa Đoan Nhu non nớt cất lên, “Đoan Nhu sẽ thật ngoan, thật ngoan…” Cô bé nhìn bốn cung nhân, lấy giọng non nớt ra lệnh cung nhân, “Buông mẫu phi ra! CÁc ngươi đều là người xấu, buông mẫu phi ra…”
“Đoan Nhu ngoan, đi về trước được không? Mẫu phi sau đó sẽ trở về” Lý Chiêu nghi nước mắt rơi như mưa.
“Mẫu phi ôm con về…mẫu phi vì sao lại khóc.. Có phải phụ hoàng bắt nạt mẫu phi không…”
“Không phải… Đoan Nhu, đi dập đầu với phụ hoàng con đi…”
Công chúa Đoan Nhu đánh tay cung nhân, “Buông mẫu phi ra…Người xấu..Người xấu..”
Hai cung nhân áp chặt Lý Chiêu nghi lỏng tay, nàng ta lập tức ôm lấy con gái, nước mắt tuôn như mữa.
Công chúa Đoan Nhu tính trẻ con nói, “Mẫu phi, chúng ta về nhà…”
MỌi người nhìn cảnh này mà không ghìm đươck nước mắt, lần lượt gạt lệ. Quan Thục phi hốc mắt ẩm ướt, đôi mắt hồng hồng.
LÒng Diệp Vũ sinh ra trắc ẩn, công chúa Đoan Nhu còn nhỏ như vậy, đã mất đi mẫu thân, sẽ ảnh hưởng cả đời. Vì thế nàng khuyên nhủ, “Bệ hạ, hay là tha cho Chiêu nghi một mạng đi”
Mắt Sở Minh Phong lạnh lẽo, trên mặt không có chút ấm áp nào, không hề động lòng loại tình cảm này. Trong lòng nàng nói thầm: nam nhân này ý chí mới sắt đá làm sao.
Tống VÂn quay đầu nhìn bệ hạ, được chỉ thị của bệ hạ, liền sai hai cung nhân kia hầu hạ công chúa Đoan Nhu: “Ôm công chúa trở về”
Hai cung nữ kia chỉ nghe lệnh làm việc, tiến lên mạnh mẽ ôm lấy công chúa Đoan Nhu.
“Mẫu phi…Mẫu phi…” Công chúa Đoan Nhu òa khóc, giọng khóc còn khàn khàn kêu lên.
“Đoan Nhu…” Lý Chiêu nghi nhìn con gái, nghĩ đây là lần cuối được gặp con gái một lần, bất giác thấy tuyệt vọng khóc tiếp. Công chúa Đoan Nhu bị cung nữ ôm vào trong ngực, nhìn mẫu phi kêu khóc, càng ngày càng xa… càng ngày càng xa..
Diệp Vũ đưa tay ra nắm tay Sở Minh Phong, muốn khuyên nhủ, “Bệ hạ…”
Thẩm Chiêu cất cao giọng, “Hành hình!”
Hai cung nhân kia lại áp Lý Chiêu nghi, còn hai cung nhân cầm mỗi người một đầu dải lụa trắng đồng loạt dùng sức kéo, vặn nhanh cổ nàng ta, rồi treo cổ sống lên.
Đầu nàng ta hơi hơi ngẩng, yết hầu càng ngày càng chặt, hơi thở khò khè… Nàng ta nở nụ cười, nhìn hai người ở hành lang, nàng đã coi bệ hạ là trời đất, nàng ta phải trả giá cả đời, dâng sinh mạng cho bệ hạ, cái người nữ tử nàng ta hận thấu xương kia… Trong mắt nàng ta đầy bi phẫn, oán độc, như sau khi chết sắp thành lệ quỷ vậy, quấn quit lấy nữ tử dụ dỗ kia, muốn nàng ta thống khổ, sống không bằng chết…
Tóm lại, Diệp Vũ nhắm chặt mắt, không thể nhìn cảnh tàn nhẫn này. Tóm lại, Lý Chiêu nghi đứt hơi bỏ mạng.
Thi thể đổ xuống, bị phơi nắng dưới ánh mặt trời, phảng phất như một miếng vải rách bị chủ nhân vứt bỏ vậy. Diệp Vũ có chút thương cảm.
Trong lòng Thẩm Chiêu than nhẹ, sở dĩ bệ hạ không nên ở trước mặt mọi người treo cổ Lý Chiêu nghi, có hai nguyên nhân. Thứ nhất, nàng ta mưu hại Diệp Vũ mấy lần, tâm địa như rắn rết, phạm tội khiến người ta giận sôi, nên tự tìm quả đắng. Thứ hai, để cho phi tần hậu cung chính mắt thấy nàng ta bị treo cổ, răn đe, lấy thủ đoạn nóng tính, tàn nhẫn bảo vệ Diệp Vũ.
Diệp Vũ có thể hiểu được nỗi khổ tâm của bệ hạ sao?
Tiếp đó, có mười cung nhân đã từng hại Diệp Vũ bị đẩy lên trên sập gỗ, có hai mươi cung nhân cầm gậy trong tay, chỉ chờ đợi lệnh.
Diệp Vũ nhìn thiên tử bên người, mặt hắn chẳng chút thay đổi, ánh mắt bị nắng chiếu vào, biến thành lạnh lẽo nhọn sắc, khiến người ta thấy e ngại.
Đem cung nhân đánh chết, quá mức tàn nhẫn.
“Bệ hạ, hay là mỗi người chỉ cần một trăm gậy, chưa có ai qua nổi một trăm gậy này, tùy mạng họ, có được không?” Nàng nói khẩn cầu.
“Nếu không như thế, còn có cung nhân không sợ chết, chịu người ta sai khiến, nhiễu loạn cung đình” Sở Minh Phong lạnh lung nhìn nàng, giọng kiên quyết.
“Hành hình” Tống VÂn cao giọng nói. Một trận gậy giáng xuống, đánh vào da thịt máu me lẫn lộn, từng chút từng chút một… Tiếng kêu thảm thiết, kêu rên liên tiếp, lan truyền khắp đi…
Cung nhân vây xem thấy vẻ mặt người bị hành hình thống khổ, cái mông máu me đầy mình, lắc đầu thở dài, quay đầu đi không đành lòng nhìn, có nhìn cũng như không, có kẻ e ngại mãi, không phải trường hợp cá biệt.
Chịu hình một trăm trận, người đã coi như mất nửa cái mạng, lại thêm mấy trận nữa thì đi đời nhà ma. Tiếng kêu thảm thiết vang lên mãi không dứt bên tai, Diệp Vũ càng nghe càng khó chịu, hết hồn.
Nàng như thấy ánh mắt oán độc của cung nhân trừng mắt nhìn mình, hận không thể cùng nhau xông lên, bóp chết chính mình.
Khiến chúng gặp phải tội này kẻ đầu sỏ gây nên là nàng. Nàng đã hại chết nhiều người như vậy, có còn yên tâm thoải mái nữa không?
***
Trước cửa ngự thư phòng treo cổ Lý Chiêu nghi, đánh chết mười cung nhân, không ít cung nhân tận mắt nhìn thấy, rất nhanh, chuyện này lan truyền ra khắp trong ngoài cung, từ cao xuống thấp. Đêm đó, đã có mấy đại thần vào cung cầu kiến, tấu xin bệ hạ đừng bị sắc đẹp mê hoặc, gây ra những việc tổn hại tới Thánh Đức.
Sở Minh Phong đã sớm đoán được chuyện này sẽ có ảnh hưởng như thế, đối với vài đại thần can gián, vốn chẳng để trong lòng, chỉ nói vài câu rồi đuổi họ đi. Thẩm Chiêu cáo lui, lại nghe thấy giọng bệ hạ lạnh lung nói, “Ngày mai ngươi tuyên cáo với bên ngoài, Nhị phu nhân bị nhiễm bệnh cấp tính, bất hạnh mất rồi”
“Thần hiểu, thần sẽ chuẩn bị tất cả” Đôi mắt đẹp của Thẩm Chiêu tối sầm lại, từ nay về sau, Diệp Vũ không phải là Nhị phu nhân trên danh nghĩa của mình nữa, cũng chẳng còn liên quan tới mình nữa.
“TRẫm nghĩ, chuyện ở Thính phong các, hoàng đệ thật sự hợp mưu cùng với Lý Chiêu nghi sao?” Sở Minh Phong ngồi xuống trước ngự án, ánh mắt nặng nề.
“Bệ hạ có cảm thấy gì không, ngày ấy Tấn Vương không có khả năng khéo tới vậy đi Thính Phong các chứ?”
“Trẫm cũng cảm thấy, gần đây hoàng đệ đã thay đổi rồi, trở nên làm cho người ta khó mà đoán ra nổi”
Thẩm Chiêu gần như thốt ra, rồi lập tức lại áp chế ở yết hầu bốc lên, “Bất luận là Tấn Vương có tính toán gì không, chỉ cần bệ hạ cùng hoàng quý phi tình nặng tựa thái sơn, thẳng thắn thành khẩn đối đãi với nhau, tín nhiệm lẫn nhau, thì người ngoài cũng không có cơ hội lợi dụng được”
Sở Minh Phong gật đầu, “Ngươi sớm về phủ đi, trẫm về tẩm điện”
HAi người cùng nhau ra ngự thư phòng, Thẩm Chiêu nhìn bệ hạ ngồi trên ngự liến, khóe môi mỉm cười, bất giác cũng bật cười.
Chỉ cần Diệp Vũ được bệ hạ thật tình, chân tình, chỉ cần nàng cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc, như vậy hắn sẽ chúc phúc cho nàng.
Đêm nay, Diệp Vũ bị Sở Minh Phong ép buộc vừa khổ vừa mệt, chẳng mấy chốc tiến vào mộng đẹp.
NHưng mà, không hiểu vì sao, ngoài điện lại truyền ra tiếng khóc lúc có lúc không, nàng từ trong mộng bừng tỉnh lại, ngừng thần lắng nghe, càng nghe càng thấy nổi gai ốc. Nửa đêm, ai đang khóc? Còn không để cho người ta ngủ nữa ư?
Nàng đứng dậy đi ra ngoài, ra đại điện, đứng ở trong tối xòe tay ra không thấy năm ngón, phân biệt chỗ tiếng khóc phát ra. Tiếng khóc lớn hơn chút, nhưng đưa mắt nhìn đều tối đen, vốn chẳng nhìn thấy khắp nơi, tiếng khóc kia như có như không ngay bên tai, như tiếng nữ quỷ khóc bi thương, nức nở, thê thê thảm thảm, khiến người ta nổi gai ốc đầy mình.
Diệp Vũ định trở lại đại điện, nhưng nàng không nhúc nhích được, hai chân dường như bị túm chặt, dù cố sức thế nào cũng không di động được… Nàng càng ngày càng sợ, kinh hãi kêu to, có một bàn tay bịt miệng nàng lại, không cho nàng kêu… Vì sao lại như vậy… Bỗng phía trước có chút ánh sáng sang, nàng tập trung nhìn vào sợ tới mức hồn bay phách tán-đó là khuôn mặt trắng bệch, dòng máu đỏ tươi chảy từ khóe mắt xuống, môi cũng nhiễm máu đỏ, khiến người ta sợ hãi không ngừng.
Nữ tử này nhìn nàng trừng trừng, Diệp Vũ nhận ra nữ quỷ này là Lý Chiêu nghi.
“Để mạng lại…” Lý Chiêu nghi mở đôi môi đỏ mọng ra, dùng giọng âm không có linh hồn nói.
“A …. Đừng lại đây….” Diệp Vũ kêu lên sợ hãi.
Đột nhiên, đằng trước lại xuất hiện một người, dưới ánh sáng đỏ hồng soi rọi khuôn mặt cung nhân đó hết sức đáng sợ.
Cung nhân và Lý Chiêu nghi chậm rãi đi tới, ánh mắt lạnh lẽo, cứ như muốn ăn thịt nàng vậy, “Chúng ta bị chết rất thảm… Để mạng lại…”
“Đừng mà… Đừng lại đây…”
Diệp Vũ kêu lên thê lương, liều mạng đẩy hai nữ quỷ ra, nhưng làm thế nào cũng không đẩy ra được. CÁc nàng ấy tóm lấy tay nàng, có ý giữ chặt lấy nàng, nàng như điên lên phản kháng…
Một giọng trầm mà đầy sức mạnh truyền dần tới trong tai nàng, “TRẫm ở trong này, không phải sợ… Vũ Nhi, tỉnh tỉnh… Vũ Nhi…”
Nàng mở to mắt thấy Sở Minh Phong, không có nữ quỷ, không có bóng tối, thế mới biết là bị ác mộng.
“Chỉ là ác mộng thôi, không phải sự thật” Hắn nói an ủi, thương tiếc lau mồ hôi trên mặt nàng.
“Thật đáng sợ… Oan hồn Các nàng ấy đòi mạng…” Nàng túm chặt tay hắn, tim đập mạnh, thần sắc bối rối.
“Nếu có chút oan hồn lấy mạng, thì phải hướng về trẫm” Hắn hạ giọng thì thầm, ôm nàng, lòng bàn tay chậm rãi vuốt phẳng vai nàng, tiếp sức cho nàng, “Có trẫm chống đỡ, nàng không sao đâu”
Diệp Vũ tựa vào ngực hắn, cảm xúc dần ổn định, không còn sợ nữa. Giữa bộ ngực dày rộng, tâm lý nàng cũng ám chỉ hết thảy có hắn.
Sở Minh Phong nghĩ rằng, nàng thiện lương như vậy, nhìn cảnh hôm nay những kẻ đó chết thảm như vậy, dĩ nhiên trong lòng sinh ra ác mộng.
“TRẫm rót một ly trà cho nàng uống nhé?”
“Thôi”
“Vậy thì nằm xuống ngủ đi, canh giờ còn sớm lắm” Hắn nói ôn nhu khác hẳn ngày thường quân vương thô bạo, lãnh khốc, mặt sắt vô tình.
“Có còn mơ thấy ác mộng nữa không?” Nàng kinh hoàng nói, nhìn vô cùng nhu nhược đáng thương.
“TRẫm ôm nàng, sẽ không còn ác mộng nữa”
Sở Minh Phong đỡ nàng nằm xuống, đặt nàng gối lên cánh tay mình. Nàng lui sát vào trong lòng hắn, ôm lấy thắt lưng hắn, chợt thấy an tâm, nhắm mắt lại…
Hắn không hề buồn ngủ, trìu mến nhìn nàng, khuôn mặt nàng nhỏ nhắn trắng bệch, mày cau chặt lại, dĩ nhiên là còn chưa ngủ.
Cả đời này có nàng làm bạn, có nàng vì mình sinh con đẻ cái, có nàng cùng mình đi hết cuối đời, có nàng cùng mình đứng ở trên đỉnh núi cao quan sát cả non sông Đại Sở, hưởng sự kính ngưỡng của vạn dân hắn cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.
Chẳng bao lâu, nàng ngủ, hơi thở đều đều, mi tâm giãn ra, hắn hôn nhẹ lên má tuyết trắng của nàng, sau đó nhắm mắt lại.
***
Tin Nhị phu nhân của Hữu tướng Thẩm Chiêu bị bệnh cấp tính qua đời truyền ra, nội thần trong triều biết được hắn sẽ tuyên cáo như thế là phụng mệnh làm việc. Bởi vậy, triều thần đều dâng tấu lên, khuyên can bệ hạ lấy quốc sự làm trọng, đừng bị sắc đẹp mê hoặc. Trong khoảng thời gian ngắn, ngự thư phòng liên tiếp không dứt, ngày nào cũng có đại thần dâng tấu khuyên can.
Ngày này, Thẩm Chiêu tới ngự thư phòng cầu kiến. Theo lời đồn nhảm bay đầy trời, bệ hạ lại không để ý, bỏ ngoài tai những chuyện bên ngoài.
“Bệ hạ, có cần nghĩ cách ngăn chặn các lời đồn nhảm chuyện này được không?”
“Lời đồn chỉ là trí giả, chúng thích nói, thì cứ để chúng nói cho đủ đi” Sở Minh Phong nhếch môi cười lạnh, “Đúng rồi, trẫm định chọn ngày sắc phong cho Vũ Nhi làm hậu, ngươi giúp trẫm chọn ngày xem nào”
“Bệ hạ, giờ đang lúc nước sôi lửa bỏng, bệ hạ sắc phong hoàng quý phi làm hậu, e là người ta nhân cơ hội phản đối kịch liệt. Thần nghĩ, phong hậu nên hoãn lại cho tới khi nào ổn thỏa đã” Thẩm Chiêu trịnh trọng nói.
Sở Minh Phong biết trong triều nhất định có kẻ phản đối, nhưng hắn cũng muốn mau chóng cho Vũ Nhi một vị trí đứng bên cạnh mình, danh chính ngôn thuận có lý do, đó là kế sách sau này. Kể từ đó, nàng có địa vị, có thân phận rồi, thì phi tần cũng không đến mức quá càn rỡ như vậy nữa.
Thẩm Chiêu thấy bệ hạ không giận, đôi mắt chuyển động, nói, “Hay là trước tiên phong làm hoàng quý phi đã, rồi từ hoàng quý phi mới tới hoàng hậu, cứ thế nước chảy thành sông luôn”
Sở Minh Phong nói ảm đạm, “Trẫm còn đang nghĩ”
“Bệ hạ, Vương thống lĩnh đã trở lại” Tống Vân tiến vào bẩm tấu.
“Truyền!” Sở Minh Phong kích động xuống ngự án. Thẩm Chiêu kinh ngạc, Vương thống lĩnh về, vì sao bệ hạ lại vui sướng như vậy chứ? Vương Thống lĩnh bước vào đại điện, ấn kiếm hành lễ.
Thẩm Chiêu thấy hắn phong trần mệt mỏi, hơi tiều tụy chút, như đã mấy ngày liền không được ngủ đủ giấc, càng cảm thấy kỳ lạ.
Sở Minh Phong nói hưng phấn, “Từ Kim Lăng đến Kim Thành, ngắn ngủi mà đã mất 6 ngày, vất vả rồi”
Vương thống lĩnh lấy từ trong người ra một cuộn tranh, dâng trình hai tay lên bệ hạ, “Đây là phần việc của ty chức, ty chức không vất vả. Bệ hạ, đây là cuộn tranh vẽ Hoa hoàng hậu của tiên hoàng Tần quốc ạ”
Sở Minh Phong lập tức tiếp nhận, vội vàng mở ra mặt lạnh tanh, ánh mắt như ngưng lại. Thẩm Chiêu kinh dị mãi, cùng đưa mắt nhìn về cuộn tranh, khiếp sợ phun ra một luồng khí lạnh. Tại sao có thể như vậy chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.