Bạo Quân Độc Sủng

Chương 160: Trẫm muốn ngươi đau.

Diệp Vũ Sắc

18/03/2016

Nàng cảm thấy kỳ lạ, Thác Bạt đại ca tặng gì cho hoàng huynh vậy, vì sao hoàng huynh lại kinh sợ như thế, thần sắc kinh hoàng vậy?

“Ngươi và Tề vương Ngụy quốc đã có… quan hệ vợ chồng rồi hả?” Hắn lắp bắp hỏi, rất muốn nghe được đáp án khẳng định.

“Hả?” Sở Minh Lượng kinh ngạc giây lát, vừa tức giận vừa quẫn bách, “Hoàng huynh nói gì thế? Thần muội sao có thể làm ra chuyện vô liêm sỉ như thế chứ?”

“À” Đột nhiên Sở Minh Phong có cảm giác chân tay vô lực, “Lui ra đi”

“Thần muội xin cáo lui”

Tuy nàng cảm thấy phản ứng của hoàng huynh rất lạ, tuy nàng rất ngạc nhiên với phần lễ vật này của Thác Bạt đại ca, nhưng nàng cũng biết không nên hỏi, không thể hỏi, không nên biết tới, hay là vẫn phải ra vẻ là không biết. Vì thế, nàng rời khỏi ngự thư phòng, đáng ra rất vui vì rốt cuộc đã hoàn thành mỹ mãn nhiệm vụ nàng được Thác Bạt đại ca giao phó rồi.

Tống Vân thấy thần sắc bệ hạ khác thường, hơi lo lắng, thấy hắn vẫy tay đành phải lui ra. Sở Minh Phong chậm rãi, chậm rãi, chậm rãi vươn tay ra, tay đặt trên hộp gấm… mặt hắn cau chặt lại, tim đập mạnh lên, do dự một lúc mới mở hộp gấm ra. Hy vọng là mình hoa mắt, nhưng sự thật như thế, hắn nhìn rất rõ ràng là tấm đệm trên giường.

Vết máu đó có hình đỏ sậm, có thể thấy đã lâu rồi, song vẫn giống một đóa hoa xinh đẹp thanh mị, phóng khoáng. Châm chọc đau mắt như vậy. Không phải lạc hồng còn mới mà đó là lạc hồng của Vũ Nhi. Quả nhiên là lạc hồng của Vũ Nhi sao?

Thác Bạc Hoằng cùng Minh Diễm đã rời đi một tháng mới đem hộp gấm giao cho mình, chẳng phải là nói cho mình biết, hắn đã cướp đoạt tấm thân trong sạch của Vũ Nhi đó sao? Là chuyện khi nào? Năm trước Vũ Nhi lưu lạc lầu Tiêu Tương không lâu chăng?

Chắc chắn là thế.

Sở Minh Phong tay cầm miếng vải, hai tay cầm mà như đang cầm một luồng lửa hừng hực đỏ rực, làm tổn thương tay hắn, nướng cháy thân hắn, cháy trái tim hắn.

Mười ngón tay nắm chặt miếng vải gấm, hai tay phát run, gân xanh nổi đầy… Lệ khí ở khuôn mặt bốc lên, sát khí kêu gào trong mắt, trong đầu hắn hiện lên cảnh họ cùng cuốn chặt với nhau… Đôi mắt tĩnh lặng càng ngày càng mở to, tròn vo, đầm nước lấp lánh, con ngươi đen nháy không ngừng chớp chớp xoay tròn. Hai mắt đã biến thành vực sâu vạn trượng thiêu xác hủy xương, biến thành một kẻ toàn thân thần bí trông rất … dọa người…

Hắn thả tấm vải ra, gầm lên một tiếng, bao gồm bi phẫn, đau đớn, phảng phất như tiếng hổ rống, rên rỉ. Ngay sau đó, áo bào màu vàng lướt qua, tấu chương, mọi thứ trên bàn đều rơi hết xuống, một đống hỗn độn trên đất.

Hắn vẫn chưa hết giận, đi sang phía phải, tung chân đá mấy cuốn thư họa, bình hoa sứ gốm Thanh Hoa. Bình sứ Thanh Hoa bị bay tới cửa, đúng lúc có người bước vào đại điện thấy tình hình vậy chấn động.

Thẩm Chiêu thấy bệ hạ như đang đứng giữa bãi chiến trường, hai tay nắm chặt, sát khí ngập trời, trong mắt đan xen nhiều cảm xúc.

“Bệ hạ, đã xảy ra chuyện gì rồi?” Hắn đi lên trước vài bước, phục vụ bên quan nhiều năm chưa từng thấy qua bệ hạ nổi giận như thế.

“Không có gì”

Giọng Sở Minh Phong âm trầm đáng sợ, chân tay phát run.

Vũ Nhi, vì sao nàng lại lừa trẫm?

**

Đêm nay, Sở Minh Phong khuya mới về điện Trừng Tâm, cũng không biết là nên đối mặt với nàng thế nào, lo lắng mình sẽ không kiềm chế được.

Diệp Vũ đã muốn ngủ, nghe thấy tiếng động liền tỉnh. Nàng ngồi dậy, thấy hắn đang cởi áo, mới hỏi, “Sao về trễ vậy?”

Hắn cứ lẳng lặng nhìn nàng, nàng mặc bộ tơ lụa màu trắng ngà, nổi bật là da trắng như tuyết, lấp lánh sáng ngời như ngọc, cùng tóc đen dài phủ trên vai, gương mặt xinh đẹp kiều mỵ, thanh diễm, mắt đẹp híp lại, nhìn mê người vô cùng. Hắn nhanh chóng cởi quần áo, lên giường khóa chặt nàng, hôn nàng điên cuồng.

Nàng khó chống đỡ nổi thế tấn công mãnh liệt của hắn, theo bản năng đẩy, lại kích thích ý chí chiến đấu của hắn.

“Roẹt” một cái, tiếng vải bị hắn xé rách, vứt tung bên ngoài.

“Bệ hạ…chậm chút…” Nàng nói khẩn cầu, “Đừng như vậy…”

Hắn gần như không nghe thấy, mưa bão cuồng phong gào thét không ngừng trên người nàng, lưỡi lướt trên người nàng tới đâu ẩm ướt tới đó… Tay hắn dùng sức xoa bóp chà xát thân thể mềm mại, nắm lấy bộ ngực tuyết trắng đầy đặn, khiến cho đóa mai đỏ dựng đứng lên, hắn ngậm chặt đóa mai đỏ, dùng sức rất mạnh, khiến nàng buốt lạnh.

Nàng không hiểu hắn bị làm sao, vì sao đêm nay lại bị kích cuồng tới như vậy, hắn bị cái gì kích thích vậy? Sở Minh Phong đem tách hai đùi ngọc vốn đã mở càng mở rộng ra, đem phân thân nóng rực mạnh mẽ nhắm thẳng vào hoa kính, chẳng chút chần chừ do dự tấn công thẳng vào tận trong.

“Đau…” Diệp Vũ khẽ nhíu mi, theo bản năng đẩy hắn ra. “Trẫm muốn ngươi đau!” Hắn nói lạnh khốc, chẳng quan tâm cứ rong ruổi liên tục, chiến đấu anh dũng.

“Thật sự đau quá…” nàng đánh hắn, nhưng không cách nào ngăn hắn lại được. Hắn va chạm vào tận sâu trong hoa cốc u nhã kia, vọt thẳng tới chỗ tâm sâu nhất, lần nào cũng mãnh liệt, lần nào cũng cuồng dã, giống như chỉ có vậy mới chứng minh nàng là của hắn, vĩnh viễn là của hắn, trước đây cũng vậy, hiện giờ cũng vậy và sau này cũng vậy.

Với hành vi của hắn, nàng vừa yêu lại vừa hận, hắn thật lạ kỳ, dường như đã có chuyện lớn gì xảy ra rồi? Sở Minh phong thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng rối bời, ánh mắt vô tội, chịu bao đau đớn, cũng không định dừng lại, cứ thầm nghĩ tra tấn nàng như vậy, mới có thể khiến cho mình quên đi chuyện xảy ra thực sự khó chịu kia. Trái tim, rắn đanh như thép.

Nàng chẳng còn đẩy nữa, cứ mặc hắn ác độc đoạt lấy, công thành chiếm đất, bởi nàng đã nhìn ra hắn đang phát tiết.

Ác độc mà triền miên như thế, lạnh khốc mà vui thích như thế lại khiến cho người ta muốn kháng cự bỗng chốc thở dài.

Lúc hắn ôm chặt lấy nàng, chân tay cứng đờ, chỉ có sự hưng phấn tưng bừng vẫn vọt ra tiến vào kia, khoái cảm tuyệt vời dâng cao cao mãi, rồi chậm rãi lắng xuống.

Hắn nằm trên người nàng, thở kịch liệt, nàng cũng thở gấp, như đôi uyên ương cùng gáy triền miên. Mãi một lúc lâu, Sở Minh Phong mới xoay người, nằm xuống cạnh nàng.

Diệp Vũ nghiêng người, áp vào hắn, tay nhỏ bé khẽ vuốt ve lồng ngực đầy mồ hôi của hắn, “Sao vậy? Có phải đã có chuyện gì lớn xảy ra rồi không?”

“Mệt rồi, ngủ đi” Hắn nghiêng người, quay lưng lại nàng. “Bệ hạ” Nàng cau mày, trực giác thấy hắn đã thay đổi thái độ với mình.

Hắn đơn giản nhắm mắt lại, lưng lạnh lẽo hẳn. Nàng chỉ đành nằm xuống, suy trước nghĩ sau vẫn không hiểu, đành mai hỏi Tống Vân chút vậy.

Ngày hôm sau, nàng hỏi Tống Vân, hắn bảo trong triều không có chuyện gì lớn cả, bệ hạ cũng không sao, bảo nàng đừng lo lắng. Diệp Vũ thấy không hỏi được gì, cũng không truy vấn nữa.

Nhưng cứ bốn ngày liên tục, đêm nào Sở Minh Phong cũng như thế, không nói gì, chỉ hung hăng muốn nàng, ép nàng, nàng muốn nói chuyện cùng hắn, hắn cũng không phải nói là mệt thì lại bảo trong triều có chuyện, nàng liền im. Nàng càng ngày càng cảm thấy bất thường, hắn đến tột cùng là làm sao thế?

**

Tại Ngự thư phòng.

Thẩm Chiêu tiến vào ngự thư phòng, chỉ thấy trên bàn đầy tấu chương, vừa ngước mắt nhìn, bệ hạ liền ném thẳng một quyển sổ con.

HẮn khom người nhặt tấu chương lên, đặt trên ngự án, ôn nhu khuyên, “Bệ hạ yên tâm chớ nóng ruột”



“Tự ngươi xem đi!” Đôi mắt hung ác nham hiểm của Sở Minh phong lóe lên, ném tấu chương trong tay cho hắn.

“Thần xem nào” Thẩm Chiêu mở tấu chương ra, đọc nhanh như gió, ánh mắt nghiêm trọng, “Trọng thần trong triều không hẹn mà cùng viết chung một quyển sổ con, tấu xin bệ hạ nạp thêm phi tần, để duy trì con nối dòng, cũng không sai, chỉ là vì nghĩ cho giang sơn xã tắc Đại sở mà thôi”

“Trẫm nạp hay không nạp phi tần, không cần họ khoa chân múa tay” Sở Minh Phong dựa vào ghế, mặt tức giận, “Con nối dòng của bệ hạ ít ỏi, khó trách họ lo lắng cho bệ hạ, cho xã tắc Đại Sở” Thẩm Chiêu như hỏi tùy ý, “Bệ hạ không muốn nạp phi chăng?”

Sở Minh Phong không đáp lại, cũng chẳng muốn đáp, cũng không nguyện đáp lại.

Nếu là trước đây, trước khi nhận được phần lễ vật của Thác Bạt Hoằng tặng, hắn nhất định tuân thủ ba điều kiện với Vũ Nhi, sẽ không nạp phi nữa. Nhưng mà giờ hắn do dự… Hắn cũng biết hắn hẳn nên giữ chữ tín, nhưng mà cứ nghĩ tới cảnh Vũ Nhi lừa gạt mình, hắn liền đau lòng, làm cách nào cũng không tiêu tan được… Vũ Nhi vì sao lừa gạt mình chứ? Chẳng lẽ nàng và Thác Bạt Hoằng đã từng có một đoạn tình ư?

Thẩm Chiêu thấy hắn lâm vào trầm tư, thần sắc ưu tư, trong bụng đầy tâm sự, tiện nói luôn, “Không biết thần có thể giải ưu sầu thay quân không?”

Sở Minh Phong định hỏi, “nếu như ngươi biết được phu nhân ngươi trước khi gả cho ngươi đã không còn trinh tiết nữa, ngươi định thế nào?”

Tóm lại cũng không hỏi.

Rốt cuộc hắn là thần tử, chuyện của Vũ Nhi, vẫn không cần nói cho hắn biết. Thẩm Chiêu thấy ánh mắt hắn ngưng lại, đúng thật có ưu phiền, lại hỏi, “Bệ hạ vì chút tấu chương này mà phiền lòng sao?”

Sở Minh Phong đứng lên, đi tới trước ngự án, “TRẫm đã đồng ý với Vũ Nhi, không nạp thêm phi nữa”

Thẩm Chiêu kinh ngạc chút, trên mặt vẫn yên lặng. Nam tử trên thế gian, có mấy ai mà có thể cả đời chỉ yêu có một người, từ nay về sau không hề để ý giữ gìn cho một cô gái chứ? Chuyện vô cùng hiếm đi, hơn nữa lại là vua một nước ngồi ôm giang sơn chứ? Không thể tưởng được bệ hạ thế mà lại vì Vũ Nhi không nạp thêm phi, bởi vậy có thể thấy, bệ hạ thật sự yêu nàng. Phần tình này, thâm như biển cả, nồng đậm như máu.

“Hoàng quý phi đã biết việc này chưa?” Thẩm Chiêu hỏi, trong lòng cảm khái.

“Trẫm vẫn chưa nói cho nàng”

“Bệ hạ không dứt khoát được, chắc là không biết nên xử lý tấu chương này thế nào rồi”

“Coi như vậy đi” Sở Minh Phong nhìn ánh nắng sáng ngời ngoài cửa sổ, “nếu như trẫm nạp thêm phi, Vũ Nhi sẽ thế nào đây? Có thể tức giận với trẫm không?”

“Theo tính tình của hoàng quý phi, hẳn là sẽ không chịu nhẫn nhục chịu đựng đâu” Thẩm Chiêu nói chi tiết, “Nhưng triều thần nói lời lẽ đầy lý lẽ hùng hồn, cũng sẽ không từ bỏ ý đồ. Họ đều biết Hoàng quý phi vốn là Nhị phu nhân của vi thần, nếu bệ hạ cố ý phủ quyết chuyện nạp phi tần, chỉ e mấy lão thần sẽ nhận định bệ hạ là bị nàng mê hoặc, bài xích nàng là yêu phi mê hoặc chủ”

Sở Minh Phong coi như hỏi hắn cũng như hỏi chính mình, “Trẫm chỉ có thể nạp thêm phi tần sao?”

Thẩm Chiêu trầm tư giây lát nói, “Bệ hạ nạp thêm phi tần, chẳng có gì đánh trách, có sủng hạnh các nàng ấy không chỉ cần một ý nghĩ của bệ hạ thôi”

Kể từ đó Diệp Vũ sẽ bị đau lòng khổ sở, phi tần tiến cung lần này sẽ chôn vùi hạnh phúc cả đời, nhưng còn có cách giải quyết nào tốt hơn không? Làm thế giúp mấy lão già lên mặt, thích nhất là khoa chân múa tay với việc hậu cung. Thực ra lão thần này ham thích khuyên bệ hạ nạp phi tần, đơn giản nghĩ muốn đem người của mình xếp vào bên cạnh bệ hạ, thổi hơi bên gối, bảo vệ vững địa vị và quyền thế của họ.

Đôi mắt Sở Minh phong sáng ngời, sao lại không nghĩ ra chứ? Vẫn là Thẩm Chiêu có đầu óc linh hoạt.

Nạp thêm phi tần, sẽ bịt miệng được lão thần kia, có sủng hạnh hay không sủng hạnh cô gái quan gia vừa tiến cung, là do hắn định đoạt, họ có thể làm được gì hắn chứ? Nhưng mà biết nói sao với Vũ Nhi đây?

Hắn oán hận nghĩ, đợi nàng thẳng thắn với mình, cũng nói với nàng cũng chưa muộn, ai bảo nàng lừa gạt mình chứ?

“Gần đây có ngày hoàng đạo nào không?” Hắn giãn mày ra, sầu lo tiêu tan.

“Bệ hạ định sắc phong hoàng quý phi chăng?” Thẩm Chiêu biết hắn đã nghĩ thông suốt, “Mồng một tháng tám này là ngày tốt đó”. ”Vậy thì mồng một tháng tám làm lễ sắc phong đi” Đôi mắt Sở Minh phong híp lại, ánh mắt kích động.

***

Từ ngự thư phòng đi ra, qua Thính phong Các, Thẩm Chiêu và Tấn Vương không hẹn mà gặp. Sở Minh Hiên khó được một lần mặc áo bào đen tuyền, nổi bật làn da trắng nõn như tuyết giống con gái, dưới ánh nắng rọi xuống càng trắng sáng. Đôi mắt đen đẹp thần bí, lạc đầy ánh nắng, cứ như đụng phải đám mây nhiều màu trên bầu trời cao xanh.

“Vương gia đang định đi điện Từ Ninh đó à?’

“Đúng vậy”

“Xin Vương gia bớt chút thời gian nói chuyện chút được không?”

“Thẩm đại nhân quý nhân nhiều việc, bổn vương nhàn đến vô sợ, xin được phụng bồi”

Thẩm Chiêu đi về phía Thính Phong các, Sở Minh Hiên cũng nhẹ nhàng đi tới, tiêu sái khó tả, góc áo bào đen tuyền bị gió thu thổi tới vung lên như một ngọn lửa đen tuyệt đẹp. Đi lên Thính Phong các, hai nam tử đứng mỗi người một bên, có phân biệt rõ ràng, đã sớm mất đi sự tín nhiệm và tình nghĩa trước đây.

Thẩm Chiêu theo dõi hắn, ánh mắt ôn hòa, lại toát ra cỗ chính khí, “Tuy Lý Chiêu nghi đã phải đền tội, nhưng trong lòng bệ hạ và Hoàng quý phi biết rõ, Vương gia đều không vô tội, nói vậy trong lòng Vươn gia hiểu rồi chứ”

Sở Minh Hiên cười thong dong, “Thì tính sao?”

“Vương gia cùng hợp mưu với Lý Chiêu nghi, khiến cho bệ hạ và hoàng quý phi nẩy sinh hiềm khích, Vương gia thừa cơ lấn tới”

“Bổn vương xin rửa tai lắng nghe”

“Vương gia nên biết rõ nhân duyên do trời định, vì sao vẫn cố chấp vậy chứ?” Tiếng nói Thẩm Chiêu đã chứa đựng sự tức giận tới tái đi.

“Bổn vương lòng dạ không rộng lớn như hữu tướng, đem phu nhân mình chắp tay tặng hắn” Sở Minh Hiên cười thong dong, như ngọn gió thu lúc ban đầu, hơi lành lạnh.

Thẩm chiêu biết hắn không nghe khuyên nhủ, nhưng vẫn cứ nói, “Vương gia làm vậy cũng chỉ khiến nàng ấy thống khổ, ngài cần gì phải nhẫn tâm thế chứ?”

Sở Minh Hiên châm chọc, “Bổn vương hành sự, chưa bao giờ xem trước nhìn sau. Hữu tướng tỉ mỉ tính kế, vẫn tính mãi chưa ra chẳng phải là cả đời vẫn là mệnh làm thần tử người ta, lại còn là loại trượng phu thiếu quyết đoán nữa”

Đôi mắt Thẩm Chiêu nhíu lại, “Thần tử dĩ nhiên là là tròn bổn phận thần tử rồi, hay Vương gia không muốn làm thần tử hử?”

Sở Minh Hiên cười, “Đấy là ngài nói đó nhé, bổn vương cũng chưa nói đâu”

“Đã nhiều ngày rồi, ta nghe nói Vương gia có ngồi uống trà với mấy lão thần. Vương gia, chuyện hơi lạ đó?”

“Xem ra chuyện gì của Sở quốc cũng không lừa được hữu tướng đại nhân rồi”

“Mấy lão thần xin tấu bệ hạ nạp thêm phi tần, nói vậy cũng không phải là không liên quan tới Vương gia đâu”

“Bổn vương chỉ uống trà với họ, cũng chưa nói cái gì không nên, bổn vương nhớ không rõ đâu”



Thẩm Chiêu cất giọng thấm thía khuyên, “|Vương gia, Hoàng quý phi đã là người của bệ hạ, Vương gia làm việc này, có thể có được nàng sao? Vương gia làm vậy sẽ chỉ khiến nàng ấy khinh thường Vương gia, càng ngày càng bất hòa với Vương gia, chẳng lẽ đây là dự đoán trước của Vương gia sao? Việc đã đến nước này, Vương gia cần gì phải cướp đoạt bằng được chứ? Chỉ cần trong lòng có mỹ nhân thế là đủ”

Nghe giọng khuyên thành khẩn này, Sở Minh Hiên cũng chẳng cảm động, vỗ tay nói, “Lời hữu tướng nói này, có thể nói là châu là ngọc. Song ngài định làm rùa đen rút đầu, làm người nhu nhược, bổn vương không muốn cũng không nguyện làm đâu!”

Thẩm Chiêu bất đắc dĩ vô cùng, chẳng biết nên dùng cách gì thuyết phục hắn nữa. Sở Minh Hiên cắn môi cười lạnh, “Bổn vương còn có chuyện quan trọng, xin cứ tự nhiên”

Dứt lời, hắn xem thường liếc mắt đảo qua Thẩm Chiêu một cái, xuống Thính Phong các. Thẩm Chiêu vẫn đứng ở đó, nhìn xuống, thấy hắn đi lại trầm ổn, áo bào đen bay lên, dáng người tuấn dật, trong lòng đầy ưu tư.

***

Diệp Vũ được Lâm Trí Viễn cử người tới nói, tới chỗ hắn đánh đàn lần trước. Trên mặt cỏ ướt hỗn loạn, từng phiến lá trúc rơi xuống xanh biếc, gió đầu thu thổi nhè nhẹ, cảm giác mát lạnh.

Lâm TRí Viễn đứng trước cây trúc, hơi ngước mặt lên, nhìn bầu trời thu xa xa xanh biếc, mây trôi bồng bềnh. Dưới tán lá trúc xanh biếc, áo bào trắng của nhạ sĩ càng thêm phần sẽ sắt lạnh lẽo. Nàng nhìn hắn, vì sao hắn lại nhìn trời chứ? Vì sao trên mặt lại có bi thương? Hắn lơ đãng rời mắt, thấy nàng, môi nhếch lên cười rộ, “Tới đây”

Nàng đi tới, cười nói, “Lâm đại ca, đợi lâu chưa?”

“Mới có một lát thôi”

“Có chuyện quan trọng à?”

“Cũng không tính là quan trọng cho lắm” Ánh mắt hắn ủ rũ u sầu, nhìn có vẻ chán nản, “Muội quả nhiên là công chúa Linh Tê Tần quốc à?”

Diệp Vũ gật đầu, mỉm cười, “Huynh cũng thấy có hứng thú với thân thế của muội sao?”

Trong mắt Lâm TRí Viễn ngập tràn ưu thương như nước lũ, “Ta…Chỉ có chút kinh ngạc thôi, không ngờ được muội lại là công chúa Linh Tê của Tần quốc”

Nàng cười thản nhiên, ‘Công chúa Tần quốc cũng được, mà con gái của Sở quốc tướng quân cũng thế, muội vẫn là muội, là phi tần của Sở Hoàng, có gì khác nhau đâu?”

Hắn cười thoải mái, “Muội thật ra thản nhiên thật. Cũng đúng thôi, cũng chẳng khác nhau gì. Chỉ là Tần Hoàng biết muội là con mồ côi của tiên hoàng Tần quốc, không rõ có bỏ qua cho nàng không nữa?”

“Huynh cũng biết Tần hoàng giết huynh đoạt vị sao?”

“Thân thế của muội, trong ngoài cung đồn đầy ra, không ai là không biết”

“Thế chẳng phải muội biến thành nhân vật nổi tiếng rồi sao?” nàng cười tự giễu.

Hắn trong nháy mắt không nhìn nàng, trong mắt thần sắc đan xen, đầy cảm xúc phức tạp, khiến người ta không thể nào nhận ra nổi.

Diệp Vũ chuyển mắt nhìn hắn, như thấy thần sắc của hắn, ánh mắt như thế, trong lòng nhảy dựng lên, “Lâm đại ca, muội còn có việc…”

Lâm Trí viễn cũng vội hoàn hồn, vội vã che giấu thần sắc không nên xuất hiện, “Muội trở về đi, ta cũng về Vũ Y các rồi”

Hai người mỗi người mọt ngả, một chiếc lá trúc xanh chậm rãi rớt xuống.

Thời gian vẫn còn sớm, chẳng bằng đi ngự hoa viên chút. Nàng cùng Trâm Cài đi qua Thính Phong các, thấy có hai công công dẫn bốn năm cô gái xinh đẹp đi tới.

TRâm Cài cả kinh, chạy nhanh kéo tay nàng, “Tỷ tỷ, đi về phía đó nào”

Diệp Vũ hất tay nàng ra, yên lặng nhìn, bốn cô gái trẻ tuổi với bốn tư sắc khác nhau đang bước nhanh đi tới, vóc đáng yểu điệu uyển chuyển.

Các nàng ấy là ai? Khoảng cách kéo lại gần, công công cung kính hành lễ.

“Các nàng này là…” Nàng hy vọng nghe được đáp án không giống trong tưởng tượng.

“Bẩm Hoàng quý phi, các nàng ấy là con gái nhà quan gia đã được người ta tuyển chọn kỹ từ trong kinh thành, tiến cung để phụng dưỡng bệ hạ, hôm nay vừa mới tiến cung” Công cồn cười bảo.

Mộng Diệp Vũ, chỉ ngay sau đó, tức giận ngập mắt, hai tay nắm chặt. Sở Minh Phong, ngài khiến ta thật thất vọng quá?

TRâm Cài biết mình gặp phải rắc rối, khẽ kéo nàng, lo lắng nói, “Hoàng quý phi, hay là về điện Trừng Tâm trước đi ạ”

Diệp Vũ xoay người, đi vội vã, Trâm Cài chạy nhanh đuổi theo, đoán được nàng sẽ chạy tới ngự thư phòng.

***

Trước ngự thư phòng, Tống Vân thấy Diệp Vũ bước nhanh tới, sắc mặt không tốt, như đang nổi giận đùng đùng, thì cảm thấy lo lắng.

Nàng đi tới trước c ửa hành lang, không khống chế được lửa giận, lớn tiếng nói, “Ta muốn gặp bệ hạ!”

Ông tốt bụng khuyên, “Bệ hạ đang thương nghị cùng mấy đại thần chuyện quan trọng, hay hoàng quý phi cứ về trước đi ạ, một hai canh giờ sau lại đến”

“Hiện giờ ta muốn gặp bệ hạ!” Nàng lại tức lên, nói to, “Nếu không ngươi vào nói với bệ hạ, bảo bệ hạ đi ra gặp ta!”

Hắn chưa bao giờ thấy hoàng quý phi ương ngạnh như thế, người ngây ngẩn ra, “Nô tài đi vào bẩm tấu, xin hoàng quý phi chờ một chút cho”

Nàng chỉ đành chờ! Chờ! Và chờ!

Tống Vân bước nhanh vào đại điện, đi về phía ngự án, ở bên cạnh ngự án hạ giọng, “Bệ hạ, hoàng quý phi cầu kiến. Hoàng quý phi hình như đang nóng, chẳng rõ là đã biết…”

Năm lão thần đứng ở gần ngự án, đứng thành hàng, mặt không đổi sắc. Sở Minh Phong nghe thấy tiếng Diệp Vũ ồn ào ngoài điện, cũng đoán được là nàng hẳn đã thấy bốn cô gái con quan kia nên mới sinh ra tức giận như vậy.

“Nói với nàng, trẫm đang thương nghị chuyện quan tọng với đại thần, muộn chút trẫm sẽ về điện Trừng Tâm” Hắn mặt không đổi nói.

“Vâng, nô tài đi bẩm hoàng quý phi” Tống Vân ra ngoài bẩm báo. Nghe vậy nét giận trên mặt năm lão thần mới bình thường trở lại.

Ngoài điện, Diệp Vũ nghe xong Tống Vân thuật lại, tức tới nổi trận lôi đình, định xông vào, lại cảm thấy làm vậy không ổn, hẳn là nên nể mặt hắn chút, chỉ đành hầm hừ trở về.

Sở Minh Phong, ngươi được lắm!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bạo Quân Độc Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook