Chương 83: Trong lòng hắn run kịch liệt
Diệp Vũ Sắc
08/03/2016
Thẩm Chiêu nói ra
điểm mấu chốt, “Năm đó, thái hậu được tiên hoàng sủng ái, liên tiếp sinh ra công chúa An Dương và bệ hạ, Bệ hạ xuất thế chưa đủ một tháng, kẻ
hầu thân nhất sơ sẩy, trong lúc thái hậu ở cữ dùng nước canh lạnh, thân
mình bị tổn thương, bị bệnh hơn nửa năm. Bệ hạ liền giao bệ hạ cho hoàng hậu nuôi, như vậy, bệ hạ được hoàng hậu nuôi tới tròn tám tuổi mới được trở lại bên cạnh thái hậu. Khi đó, Tấn vương vừa ra đời, thái hậu tâm
tư nặng chăm sóc cho Tấn vương, chẳng hề để ý tới bệ hạ, bệ hạ như vậy
cảm thấy thái hậu không thích ngài ấy lắm”
“Bởi thế, bệ hạ có một khúc mắc, nghĩ đến thái hậu không thích ngài ấy, mà thích Tấn Vương, thiên vị con nhỏ” Nàng bỗng dưng tỉnh ngộ, hoá ra hiềm khích giữa huynh đệ đã tồn tại từ lâu.
“Vài năm sau, Thái hậu đúng là thiên vị Tấn vương, trong mắt bệ hạ, khúc mắc quá nặng”
“Thái hậu thiên vị Tấn vương, bệ hạ cảm thấy thái hậu hy vọng Tấn vương được ngồi trên đế vị, mà không phải bệ hạ” Diệp Vũ phân tích, “Bởi vậy, bệ hạ nghi kỵ Tấn Vương, lo lắng Tấn Vương có lòng khác, lại càng lo thái hậu và Tấn vương có mưu dồ bí mật…”
Thẩm Chiêu im lặng, sắc mặt bình tĩnh, cam chịu sự suy đoán của nàng. Nàng lại muốn nói, thái Hậu không muốn thấy cảnh tay chân tương tàn, chẳng hề thiên về giúp Tấn Vương, cố ý khiến Tấn vương chịu thiệt, như thế là để bảo vệ Tấn Vương.
Đây cũng là nguyên nhân chính vì sao Tôn thái hậu không tứ hôn cho nàng và Tấn vương. Tâm tư Tôn thái hậu như thế, Tấn vương có hiểu nổi không?
Thẩm Chiêu nhìn nàng, đôi mắt như hồ sâu không đáy, “Ta đi trước, cô cứ tự nhiên” Dứt lời hắn đi ra cửa.
“Không biết đại nhân coi ta là gì? Nhị phu nhân hay là lễ vật ngự ban? Hay là một kẻ lạ râu ria chẳng đáng gì?” Diệp Vũ cất giọng lạnh lùng trong trẻo nói, đầy hàm khích.
“Cô nghĩ quá nhiều rồi, nên nghỉ sớm chút đi” Hắn ngừng lại, giọng lại thong thả, ứng đối tự nhiên.
Hắn không hiểu được câu trả lời của nàng, đang định cất bước ra ngoài, lại nghe thấy đằng sau có tiếng nặng nề vang lên. Xoay người lại, hắn thấy nàng một tay vịn vào ghế, một tay ôm bụng, như rất đau đớn kịch liệt vậy. Hắn chấn động, vội vã quay lại, đỡ nàng ngồi xuống, cau mày hỏi, ‘Cô sao vậy?”
vừa rồi, vừa nói xong câu đó, nàng đột nhiên cảm thấy ngứa trên người, ngay sau đó vừa ngứa vừa đau, loại tra tấn quen thuộc này là do tình độc phát tác. Nhưng mà thời gian phát tác vẫn chưa tới mà, chẳng lẽ là do công tử Kim kia cố ý kích phát?
Hắn hỏi một lần, lại thấy trán nàng toát mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, đến cả đôi môi cũng trắng bệch, bất giác tim đập mạnh.
“Trên người vừa đau vừa ngứa…” Nàng cố sức khống chế không gãi, cả chân tay run lên. “Ta sẽ cho người đi mời thầy thuốc ngay” Thẩm Chiêu ôm nhanh nàng, ra khỏi thư phòng, đi thẳng tới Tuỳ Tâm Uyển.
Diệp Vũ nắm chặt lấy áo choàng của hắn, hàm run lập cập, bị đau ốm tra tấn trông càng đáng thương. Hắn xem mà tim đậpmạnh, chân bước càng nhanh hơn.
Quản gia đã đi mời thầy thuốc, hắn đặt nàng lên giường, nàng cuộn chặt mình thành con tôm, càng run rẩy mãi, như rất đau đớn, đau đớn vô cùng. Hắn chưa bao giờ thấy nàng bị ốm đau tra tấn tới mức ấy, bị doạ sợ kinh hồn bạt vía, nhận khăn trong tay thị nữ, lau trán, má nàng ra đầy mồ hôi.
Bỗng, nàng túm lấy tay hắn, nói đứt quãng, “Đau quá…. Nóng quá….”
Thẩm Chiêu bảo nha hoàn A Tử mang quạt tới, an ủi, “Thấy thuốc sẽ đến ngay, sẽ không sao đâu… Trước đã từng bị thế lần nào chưa?”
Nàng chỉ đành lắc đầu, cái loại có vạn con sâu cắn cắn đau đớn này, cái lại lòng bốc hoả cháy phừng phừng khát khô cổ này, khiến nàng túm lấy hắn, chẳng chịu buông…
Hắn muốn làm cho nàng thấy dễ chịu hơn chút, nhưng cũng đành bất lực, nàng tại sao lại vậy chứ? Hay có bệnh gì mà không tiện nói ra?
“Đại nhân, cứu ta…” Diệp Vũ thống khổ khẩn cầu, “Cứu cứu ta…”
“Thầy thuốc đang chẩn trị bệnh cho cô, cố chịu đựng một lát nữa” Hắn chưa từng luống cuống, vẫn rất bình tĩnh, chỉ là không đành lòng thấy nàng bị tra tấn như vậy, rất muốn nhận thay cho nàng.
“Cứu ta…Đại nhân…” Nàng cố sức trườn qua, mặt áp sát lưng hắn, cảm giác như đang áp vào một khối băng, rất thoải mái. Nhưng nàng không thể cứ hạ lưu vô sĩ mãi thế, không thể…. không thể…
Mặc kệ công tử Kim có ý đồ gì, nàng cũng không thể khiến cho Thẩm Chiêu coi thường mình được. Thẩm Chiêu rốt cuộc chịu không nổi, ôm nàng vào lòng, ôn nhu an ủi.
Nàng run rẩy kịch liệt trong lòng hắn, ngực hắn tựa như một khối băng lớn, ôm nàng cả người nóng bỏng, băng hỏa giao hoà, là hoả hoà tan băng hay là băng đang chậm rãi làm hoả đỡ nóng hơn đây?
Dần dần cái loại đau đớn, khát khô cổ này cũng không còn mãnh liệt nữa, cứ gần như chậm rãi tan dần. Được nam tử mình thích ôm, nàng cảm thấy hết sức an tâm, an toàn.
Hắn phát giác ra nàng đã đỡ hơn nhiều, lo lắng hỏi, ‘Giờ cảm thấy sao rồi?”
“Đỡ nhiều rồi” Giọng Diệp Vũ yếu ớt.
“Lau mồ hôi đi” Thẩm Chiêu một tay ôm nàng, một tay lau mồ hôi trên mặt nàng, cử chỉ ôn nhu, thần sắc chăm chú. Nàng nhìn hắn si mê, quên mất cả đau đớn trên người, chỉ cảm thấy giờ khắc này mời đẹp làm sao.
Rốt cuộc hắn đang quan tâm chính mình, nhưng nàng muốn không chỉ có quan tâm thôi. Thẩm Chiêu và vợ cả đã thành thân hơn mười năm, ân ái, tin rằng hắn có cảm tình rất sâu với thê tử, nàng sao có thể nhận được chút chiếu cố của hắn chứ?
Thầy thuốc đã tới, sau khi khám bệnh có nói, Nhị phu nhân cũng không có bệnh gì, chỉ là thân thể quá yếu, vừa rồi chắc bị kinh sợ quá, qua rồi sẽ ổn, uống một hai chén thuốc là khoẻ lại ngay.
Viết đơn thuốc, A tử đưa thầy thuốc ra ngoài, sau đó đi sắc thuốc. Thẩm Chiêu vỗ vỗ lưng nàng, “Ngủ một lát đi, thuốc sắc xong ta sẽ gọi cô”
“Khuya rồi, đại nhân vẫn nên về bồi phu nhân đi ạ” Diệp Vũ lấy lui làm tiến nói.
“Ngâm Sương đã ngủ rồi, cũng không muốn nhiễu mộng nàng ấy nữa, ta ở phòng bên ngủ một đêm không sao” Hắn mỉm cười, “Ngủ đi”
Nàng ngoan ngoãn nhắm mắt lại, trong lòng thấy ngọt ngào. Sau đó, hắn quả thật có gọi nàng dậy, còn tự mình hầu nàng uống thuốc, đợi nàng ngủ rồi mới rời đi. Một đêm này nàng ngủ thật sự rất ngon.
**
Ngày hôm sau, Diệp Vũ tỉnh táo sảng khoái, rất khoẻ khoắn. Thật kỳ lạ, lần này tình độc phát tác vì sao không có thuốc giải mà vẫn tự khỏi nhỉ? Công tử Kim đang diễn trò gì thế?
Buổi chiều, nàng dạy múa ở lầu Tiêu Tương, nghe mấy tiểu nhị nói, buổi trưa ở pháp trường có chém hơn mười người, mỗi một cái đầu rơi xuống đất là máu phụt ra tràn ngập, nhìn nhiều mà hai mắt như gặp ác mộng vậy.
Tam tộc Tô thị có gần hai trăm người, pháp trường chém chính là những nhân vật chủ chốt của tam tộc, còn các tộc khác đều được bí mất xử quyết.
Lâm TRí Viễn có hỏi mấy vấn đề liên quan đến nhạc khúc, sau đó hỏi, ‘Bên phủ hữu tướng ở có quen không?”
Nàng sửng sốt, không ngờ hắn lại hỏi chuyện này, “Ở đâu cũng đều giống nhau cả, chẳng có gì mà không quen được”
“Thẩm đại nhân đối đãi cô tốt không?”
“Huynh lo phu quân ta đối đãi không tốt ư?” Nàng mỉm cười hỏi lại.
“Xem Thẩm đại nhân làm người, bản tính, nói vậy cũng không bạc đãi cô đâu” Hắn cũng không thấy mình là đang xen vào việc người khác, “Ta chỉ không rõ, không phải cô và TẤn vương cùng bàn luận chuyện gả cưới sao? Sao lại tự dưng biến thành Nhị phu nhân của Thẩm đại nhân chứ?”
“TA cũng không biết là lại vượt ra ngoài dự đoán như thế, bản thân ta cũng không ngờ, huống chi là huynh” Diệp Vũ mỉm cười hơi chua xót, “Bất luận thế nào, ta không muốn mất đi người bạn là huynh, mất đi sự ăn ý giữa ta và huynh” Lâm Trí viễn nói chân thành, “Bất luận là ai, chuyện gì, cũng không ảnh hưởng tới tình nghĩa giữa ta và cô”
Nàng gật đầu, “Đúng, tình bạn giữa chúng ta là cực kỳ thuần khiết”
Ánh mắt hắn nheo lại thành ngọn núi nhỏ, có vẻ không hiểu lắm ý này. Nàng thấy kẻ hầu hạ nha hoàn của mẫu thân đang vội vã đi tới, thần sắc kinh hoàng, hỏi luôn, “Có chuyện gì vậy?”
Nha hoàn nói, phu nhân nghe một chuyện ông lão ở phủ tướng quân kể công chúa An Dương ngược đánh Nhị thiếu gia, đã vội vã chạy về phủ tướng quân rồi
Công chúa An Dương ngược đánh Diệp Tuấn Thành ư?
Diệp Vũ đoán, thọ yến Tôn thái hậu ngày đó, công chúa An dương hai lần bị nhục vì mình, quá tức giận, mượn Diệp Tuấn Thành trút giận. Nếu quả thật là vậy, bản thân mình đã làm phiền phức tới Diệp Tuấn Thành rồi.
Mẫu thân đã nói sẽ không quay trở lại phủ tướng quân nữa, công chúa An Dương thấy mẫu thân trở về, nhất định sẽ không bỏ qua bà. Diệp Vũ lập tức đi tới phủ tướng quân ngay, đi theo chỉ có A Tử.
Cỗ kiệu dừng lại trước cửa phủ tướng quân, nàng xuống kiệu, ngẩng đầu nhìn tấn biển như quen thuộc mà xa lạ kia, chỉ có ngắn ngủn có bốn tháng thôi mà đã cảm giác như bốn năm qua rồi vậy.
Thị vệ ở cửa không chặn nàng lại, nàng lập tức đi vào phòng, thấy một cảnh tượng mà phẫn nộ: Thiến Hề quỳ trên mặt đất, một bà lão chết tiệt đang ra sức tát vào mặt bà, còn một mụ khác lại đang đếm, đã đếm tới hơn ba mươi cái rồi.
“Dừng tay!” Diệp Vũ quát, bước nhanh qua, đẩy đám mụ đánh người kia.
“Ah, Nhị phu nhân phủ hữu tướng đã tới rồi” Công chúa An Dương cất giọng du dương châm chọc khiêu khích, đứng lên đi chầm chậm tới.
Diệp Vũ thấy hai má mẫu thân sưng đỏ, khoé miệng chảy máu, vừa đau lòng vừa tức, không thể đáp lễ lại công chúa An Dương bằng mấy cái tát, “Công chúa vì sao lại đánh mẫu thân ta?”
Công chúa An Dương cười lạnh, “Cái này chắc phải hỏi mẹ ngươi rồi”
Hai má Thiến Hề sưng đỏ, khoé miệng chảy từng giọt máu rớt trên quần áo, vết máu loang lổ, nhìn kinh khủng, “Vũ Nhi, ta muốn gặp Thành Nhi, con đừng lo cho ta… Chỉ bị tát vài cái, công chúa sẽ để cho ta gặp Thành Nhi….”
“Mẫu thân, người đã nói là sẽ không quay về rồi mà…”
“Ta nhớ rõ chứ, nhưng ta lại lo cho Thành Nhi…. Không liếc mắt nhìn Thành Nhi một cái, ta rất lo…” Trước mắt bà vì lo lắng, vì muốn được gặp mặt con, chuyện gì cũng đều chịu được.
Diệp Vũ hiểu được tấm lòng cha mẹ, đã ba bốn tháng nay không thấy con, mẫu thân nhớ Thành Nhi đúng là chuyện bình thường, nhưng vì sao chỉ muốn gặp mặt một lần mà phải chịu nhục nhã và đau đớn thế, đáng giá sao?
Nàng nói phẫn nộ, “Công chúa đừng có khinh người quá”
Công chúa An Dương mặc quần áo tím lụa mỏng, nghe xong lời này, cười tới rung cả người, “Bản công chúa bắt nạt chỉ có các ngươi!”
Thiến Hề nói kiên quyết, “Công chúa, còn mười bốn cái nữa, tiếp tục đánh”
Diệp Vũ kêu lên một tiếng “Mẫu thân” rồi hổn hển quỳ phịch trước mặt bà, “Giờ đã khác trước rồi, công chúa không nể mặt thái hậu thì cũng nên nể mặt Thẩm đại nhân chứ…”
“Bản công chúa cực oán hận nhất là bị người ta uy hiếp!” Công chúa An Dương tức giận nói, “Ngươi dám nói đến thái hậu! Nếu không phải vì ngươi, thái hậu có quở trách bản công chúa không? Nếu không phải vì ngươi, bản công chúa có bị bệ hạ quát lớn ở trên yên tiệc Thiên Thu không? Nếu không phải vì ngươi, bản công chúa có bị lăng nhục trước mặt văn võ trong triều không? Đây tất cả đều là do ngươi ban tặng cả!”
“Chuyện này chẳng liên quan gì đến ta!” Diệp Vũ cố phản bác, “Đây là do công chúa gieo gió gặt bão! Nếu không phải công chúa kiêu căng vô cùng, tâm địa độc ác, phủ tướng quân cũng chẳng gặp phải những chuyện như thế!”
“Người đâu! Đè nó lại cho ta!” Công chúa An Dương bị những lời nàng chọc giận, “Hôm nay là do ngươi tự đưa tới tận cửa, đừng có trách bản công chúa!”
Hai đại hán đi lên, đè Diệp Vũ xuống, một trong những kẻ đó là một tên nam tử Cao Siêu. Nàng giãy dụa, lại không thoát được, chỉ đành lấy Thẩm Chiêu ra làm bia đỡ, “Ngươi dám động tới một sợi tóc của ta, phu quân ta sẽ không tha đâu!”
Công chúa An Dương cười ngạo, “Thẩm đại nhân là một người trung thực nhất hoàng thất chúng ta, thông minh cơ trí, thấy bản công chúa còn phải hành lễ với bản công chúa đó, hắn thì làm được gì nào?”
Diệp Vũ do dự định lấy thái hậu ra, Công chúa An Dương cười lạnh, “Đúng là ngươi nhảy rất đẹp, bản công chúa đập gãy chân ngươi, xem ngươi còn khiêu vũ thế nào, quyến rũ nam nhân ra sao đây? Đánh! Đánh thật mạnh vào cho bản công chúa!”
A Tử hoảng lên, tiến lên cầu xin, “Công chúa, nô tỳ cầu ngài bỏ qua cho Nhị phu nhân đi. Nhị phu nhân dù sao cũng là người của Thẩm gia, công chúa không thể cứ đánh bừa được…”
“Làm sao mà đến phiên con tiện tỳ được! Túm ra ngoài cho ta!” Công chúa An Dương gầm lên.
“Công chúa… Công chúa… Cầu người nể mặt đại nhân…” A Tử bị túm đi, vẫn nhớ tới an nguy của chủ nhân, nhưng thật ra rất tận tâm và trung thành.
“Công chúa, đừng đánh Vũ Nhi, muốn đánh thì cứ đánh ta đi…” Thiến Hề khẩn thiết cầu xin.
“Ngươi chẳng phải muốn được gặp con trai bảo bối của ngươi sao?” Công chúa An Dương nhướng mày cao lên, “Bản công chúa quá thiện tâm rồi, ngươi có thể đi gặp con trai bảo bối của ngươi, nhưng trước mắt ngươi nên chính mắt nhìn chân con gái ngươi bị đập gãy đã. Hai chọn một, ngươi cần phải chọn cho kỹ”
“Công chúa, tất cả đều là do ta sai… Ngài từ bi, đánh ta đi, đừng đánh Vũ Nhi,,,” Thiến Hề kinh hoảng cầu xin.
“Một khi đã vậy, bản công chúa sẽ thành toàn cho ngươi…”
“Không được!” Diệp Vũ nói luôn, đau khổ khuyên bảo, “Mẫu thân nhanh về đi, về đi mà…”
“Đừng… Công chúa, van cầu ngươi, cứ đánh ta đi…đánh ta đi…” Thiến Hề lệ rơi đầy mặt khẩn cầu.
Công chúa An dương bóp trán, “Hai con tiện nhân này khiến bản công chúa đau đầu quá…” Mày bà ta nhăn tít lại rồi hơi giãn ra, “Vả miệng!”
Mụ đàn bà lập tức tiến lên, tát mạnh một cái, rồi tát liên tiếp không ngừng. Diệp Vũ cảm giác như cái tát ấy đang đánh trên mặt mình vậy, đau lòng gần chết, khẩn cầu công chúa An Dương cũng vô dụng.
Có lẽ, công chúa An dương ngược đánh Diệp Tuấn Thành, muốn dẫn các nàng tới để báo thù rửa hận.
Thiến Hề bị tát tổng cộng là năm mươi cái, hai má đã sớm chảy máu, mặt đầm đìa máu, thấy mà tim đau đớn. Diệp Vũ cắn môi, đem lửa giận và hận chặn lại, sẽ có một ngày nào đó, nàng sẽ khiến công chúa An Dương phải trả giá thật lớn.
Công chúa An Dương coi như tiêu giận, “Bản công chúa không muốn nhìn thấy bộ dạng mụ ta máu chảy đầm đìa mà xấu, túm đi ra ngoài”
“Khẩn cầu công chúa để cho ta gặp Thành Nhi đi” Thiến Hề nói bất khuất, do miệng bị sưng, tiếng nói cũng bị méo.
“Bản công chúa là người thấu tình đạt lý, đối đãi sẽ phế đi hai chân con gái ngươi, tự nhiên ngươi sẽ được đi gặp con trai bảo bối của ngươi thôi” Công chúa An Dương cất giọng lạnh thấu xương, mắt lồi loé sáng hung ác.
Thiến Hề kinh hãi, khàn giọng cầu xin, “đừng phế chân Vũ Nhi đi, điều này sẽ huỷ hoại cả đời của nó… Công chúa, van cầu người, đừng…”
Công chúa An Dương ra lệnh, “Túm ra ngoài!”
Thiến Hề bị túm ra ngoài, tiếng kêu thê lương nhỏ dần, trong phòng chỉ còn lại có Diệp Vũ quỳ trên mặt đất. Nàng đang định dùng cách bức công chúa An Dương dừng tay, nhưng nghĩ mãi mà chẳng ra cách gì để thực hiện được.
Công chúa An Dương trừng về phía Cao Siêu, “Còn chưa đánh?” Cao siêu nói, “Công chúa, tiểu nhân biết đánh kiểu gì mà có thể phế đi hai chân của người này”
Bà ta hài lòng gật đầu, “Vậy để ngươi đánh đi”
Hắn bảo người ta đưa tới một cây gậy dài, đặt Diệp Vũ lên trên ghế, sau đó giơ cây gây thô to lên…
“Chậm đã!” Diệp Vũ nói kịp thời, “Ta có thể cam đoan, hôm nay công chúa đánh ta, chắc chắn sẽ bị trừng phạt”
“Ah, Ý ngươi là mẫu hậu sẽ trừng phạt bản công chúa sao? Hay bệ hạ trừng phạt bản công chúa đây?” Công chúa An Dương cười lạnh, đôi mắt ngập tràn lệ khí, “Ngươi đừng quan tâm bản công chúa nữa, đánh!”
Tay Cao siêu hạ xuống, cây gậy đập mạnh trên đùi Diệp Vũ. Đau! Đau quá! Đau chết mất!
Nàng cắn chặt răng chịu đựng cơn đau từ đùi, từ mông… Hôm nay tự động đưa tới cửa, là gieo gió gặt bão, chẳng trách được bất cứ ai…
Cây gậy cứ tý một tý một dừng trên đùi, sự đau đớn kịch liệt từ đùi lan tràn ra, giống như di chuyển tới nơi khác vậy, thậm chí còn xâm nhập sâu tận trong lòng nàng…. Nàng đau tới mức đầu toát đầy mồ hôi, trên người chỗ nào cũng mồ hôi, mồ hôi rơi từ trên trán xuống, tới mí mắt, nhìn mơ hồ…. Nàng thấy Công chúa An Dương đang ngồi xuống nhàn nhã uống trà, khoé mắt đuôi mày đều cười như rắn độc, máu lạnh vô cùng, âm độc đáng sợ.
Năm, sáu…mười một, mười hai….mười bảy, mười tám… Đến lúc nào mới tới năm mươi đây?
“Hoàng tỷ, đã xảy ra chuyện gì? Bổn vương ở sau viện nghe thấy tiếng cãi lộn, là ai thế?”
Giọng nói này có năm phần ôn nhuận, năm phần tiêu sái, với Diệp Vũ mà nói, rất quen thuộc.
Tấn vương.
Hắn đi qua cạnh nàng, áo choàng bay lên quét qua mặt nàng, nàng thoáng ngẩng đầu, thấy hắn mặc bộ quần áo trắng, thêu hoa văn cát tường, phiêu dật như mây bay, nước chảy.
Công chúa An Dương cười nói, “hoàng đệ không ở trong thư phòng đánh cờ với Kiệt Nhi, sao đi ra làm gì?”
Sở Minh Hiên xoay người, rốt cuộc thấy rõ cô gái nằm trên ghế dài là ai. Hắn sửng sốt, lập tức đứng bình chân như vại, coi như chẳng biết cô gái bị đánh là ai cả.
Vào thời điểm chật vật tăm tối không chịu nổi, cũng đã gặp lại nam tử từng bị mình đùa giỡn, Diệp Vũ nghĩ, đây là báo ứng. Lúc đó hắn đối tốt với mình lắm, ở đâu cũng bảo vệ nàng, còn giờ thì đâu rồi?
“Bởi thế, bệ hạ có một khúc mắc, nghĩ đến thái hậu không thích ngài ấy, mà thích Tấn Vương, thiên vị con nhỏ” Nàng bỗng dưng tỉnh ngộ, hoá ra hiềm khích giữa huynh đệ đã tồn tại từ lâu.
“Vài năm sau, Thái hậu đúng là thiên vị Tấn vương, trong mắt bệ hạ, khúc mắc quá nặng”
“Thái hậu thiên vị Tấn vương, bệ hạ cảm thấy thái hậu hy vọng Tấn vương được ngồi trên đế vị, mà không phải bệ hạ” Diệp Vũ phân tích, “Bởi vậy, bệ hạ nghi kỵ Tấn Vương, lo lắng Tấn Vương có lòng khác, lại càng lo thái hậu và Tấn vương có mưu dồ bí mật…”
Thẩm Chiêu im lặng, sắc mặt bình tĩnh, cam chịu sự suy đoán của nàng. Nàng lại muốn nói, thái Hậu không muốn thấy cảnh tay chân tương tàn, chẳng hề thiên về giúp Tấn Vương, cố ý khiến Tấn vương chịu thiệt, như thế là để bảo vệ Tấn Vương.
Đây cũng là nguyên nhân chính vì sao Tôn thái hậu không tứ hôn cho nàng và Tấn vương. Tâm tư Tôn thái hậu như thế, Tấn vương có hiểu nổi không?
Thẩm Chiêu nhìn nàng, đôi mắt như hồ sâu không đáy, “Ta đi trước, cô cứ tự nhiên” Dứt lời hắn đi ra cửa.
“Không biết đại nhân coi ta là gì? Nhị phu nhân hay là lễ vật ngự ban? Hay là một kẻ lạ râu ria chẳng đáng gì?” Diệp Vũ cất giọng lạnh lùng trong trẻo nói, đầy hàm khích.
“Cô nghĩ quá nhiều rồi, nên nghỉ sớm chút đi” Hắn ngừng lại, giọng lại thong thả, ứng đối tự nhiên.
Hắn không hiểu được câu trả lời của nàng, đang định cất bước ra ngoài, lại nghe thấy đằng sau có tiếng nặng nề vang lên. Xoay người lại, hắn thấy nàng một tay vịn vào ghế, một tay ôm bụng, như rất đau đớn kịch liệt vậy. Hắn chấn động, vội vã quay lại, đỡ nàng ngồi xuống, cau mày hỏi, ‘Cô sao vậy?”
vừa rồi, vừa nói xong câu đó, nàng đột nhiên cảm thấy ngứa trên người, ngay sau đó vừa ngứa vừa đau, loại tra tấn quen thuộc này là do tình độc phát tác. Nhưng mà thời gian phát tác vẫn chưa tới mà, chẳng lẽ là do công tử Kim kia cố ý kích phát?
Hắn hỏi một lần, lại thấy trán nàng toát mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, đến cả đôi môi cũng trắng bệch, bất giác tim đập mạnh.
“Trên người vừa đau vừa ngứa…” Nàng cố sức khống chế không gãi, cả chân tay run lên. “Ta sẽ cho người đi mời thầy thuốc ngay” Thẩm Chiêu ôm nhanh nàng, ra khỏi thư phòng, đi thẳng tới Tuỳ Tâm Uyển.
Diệp Vũ nắm chặt lấy áo choàng của hắn, hàm run lập cập, bị đau ốm tra tấn trông càng đáng thương. Hắn xem mà tim đậpmạnh, chân bước càng nhanh hơn.
Quản gia đã đi mời thầy thuốc, hắn đặt nàng lên giường, nàng cuộn chặt mình thành con tôm, càng run rẩy mãi, như rất đau đớn, đau đớn vô cùng. Hắn chưa bao giờ thấy nàng bị ốm đau tra tấn tới mức ấy, bị doạ sợ kinh hồn bạt vía, nhận khăn trong tay thị nữ, lau trán, má nàng ra đầy mồ hôi.
Bỗng, nàng túm lấy tay hắn, nói đứt quãng, “Đau quá…. Nóng quá….”
Thẩm Chiêu bảo nha hoàn A Tử mang quạt tới, an ủi, “Thấy thuốc sẽ đến ngay, sẽ không sao đâu… Trước đã từng bị thế lần nào chưa?”
Nàng chỉ đành lắc đầu, cái loại có vạn con sâu cắn cắn đau đớn này, cái lại lòng bốc hoả cháy phừng phừng khát khô cổ này, khiến nàng túm lấy hắn, chẳng chịu buông…
Hắn muốn làm cho nàng thấy dễ chịu hơn chút, nhưng cũng đành bất lực, nàng tại sao lại vậy chứ? Hay có bệnh gì mà không tiện nói ra?
“Đại nhân, cứu ta…” Diệp Vũ thống khổ khẩn cầu, “Cứu cứu ta…”
“Thầy thuốc đang chẩn trị bệnh cho cô, cố chịu đựng một lát nữa” Hắn chưa từng luống cuống, vẫn rất bình tĩnh, chỉ là không đành lòng thấy nàng bị tra tấn như vậy, rất muốn nhận thay cho nàng.
“Cứu ta…Đại nhân…” Nàng cố sức trườn qua, mặt áp sát lưng hắn, cảm giác như đang áp vào một khối băng, rất thoải mái. Nhưng nàng không thể cứ hạ lưu vô sĩ mãi thế, không thể…. không thể…
Mặc kệ công tử Kim có ý đồ gì, nàng cũng không thể khiến cho Thẩm Chiêu coi thường mình được. Thẩm Chiêu rốt cuộc chịu không nổi, ôm nàng vào lòng, ôn nhu an ủi.
Nàng run rẩy kịch liệt trong lòng hắn, ngực hắn tựa như một khối băng lớn, ôm nàng cả người nóng bỏng, băng hỏa giao hoà, là hoả hoà tan băng hay là băng đang chậm rãi làm hoả đỡ nóng hơn đây?
Dần dần cái loại đau đớn, khát khô cổ này cũng không còn mãnh liệt nữa, cứ gần như chậm rãi tan dần. Được nam tử mình thích ôm, nàng cảm thấy hết sức an tâm, an toàn.
Hắn phát giác ra nàng đã đỡ hơn nhiều, lo lắng hỏi, ‘Giờ cảm thấy sao rồi?”
“Đỡ nhiều rồi” Giọng Diệp Vũ yếu ớt.
“Lau mồ hôi đi” Thẩm Chiêu một tay ôm nàng, một tay lau mồ hôi trên mặt nàng, cử chỉ ôn nhu, thần sắc chăm chú. Nàng nhìn hắn si mê, quên mất cả đau đớn trên người, chỉ cảm thấy giờ khắc này mời đẹp làm sao.
Rốt cuộc hắn đang quan tâm chính mình, nhưng nàng muốn không chỉ có quan tâm thôi. Thẩm Chiêu và vợ cả đã thành thân hơn mười năm, ân ái, tin rằng hắn có cảm tình rất sâu với thê tử, nàng sao có thể nhận được chút chiếu cố của hắn chứ?
Thầy thuốc đã tới, sau khi khám bệnh có nói, Nhị phu nhân cũng không có bệnh gì, chỉ là thân thể quá yếu, vừa rồi chắc bị kinh sợ quá, qua rồi sẽ ổn, uống một hai chén thuốc là khoẻ lại ngay.
Viết đơn thuốc, A tử đưa thầy thuốc ra ngoài, sau đó đi sắc thuốc. Thẩm Chiêu vỗ vỗ lưng nàng, “Ngủ một lát đi, thuốc sắc xong ta sẽ gọi cô”
“Khuya rồi, đại nhân vẫn nên về bồi phu nhân đi ạ” Diệp Vũ lấy lui làm tiến nói.
“Ngâm Sương đã ngủ rồi, cũng không muốn nhiễu mộng nàng ấy nữa, ta ở phòng bên ngủ một đêm không sao” Hắn mỉm cười, “Ngủ đi”
Nàng ngoan ngoãn nhắm mắt lại, trong lòng thấy ngọt ngào. Sau đó, hắn quả thật có gọi nàng dậy, còn tự mình hầu nàng uống thuốc, đợi nàng ngủ rồi mới rời đi. Một đêm này nàng ngủ thật sự rất ngon.
**
Ngày hôm sau, Diệp Vũ tỉnh táo sảng khoái, rất khoẻ khoắn. Thật kỳ lạ, lần này tình độc phát tác vì sao không có thuốc giải mà vẫn tự khỏi nhỉ? Công tử Kim đang diễn trò gì thế?
Buổi chiều, nàng dạy múa ở lầu Tiêu Tương, nghe mấy tiểu nhị nói, buổi trưa ở pháp trường có chém hơn mười người, mỗi một cái đầu rơi xuống đất là máu phụt ra tràn ngập, nhìn nhiều mà hai mắt như gặp ác mộng vậy.
Tam tộc Tô thị có gần hai trăm người, pháp trường chém chính là những nhân vật chủ chốt của tam tộc, còn các tộc khác đều được bí mất xử quyết.
Lâm TRí Viễn có hỏi mấy vấn đề liên quan đến nhạc khúc, sau đó hỏi, ‘Bên phủ hữu tướng ở có quen không?”
Nàng sửng sốt, không ngờ hắn lại hỏi chuyện này, “Ở đâu cũng đều giống nhau cả, chẳng có gì mà không quen được”
“Thẩm đại nhân đối đãi cô tốt không?”
“Huynh lo phu quân ta đối đãi không tốt ư?” Nàng mỉm cười hỏi lại.
“Xem Thẩm đại nhân làm người, bản tính, nói vậy cũng không bạc đãi cô đâu” Hắn cũng không thấy mình là đang xen vào việc người khác, “Ta chỉ không rõ, không phải cô và TẤn vương cùng bàn luận chuyện gả cưới sao? Sao lại tự dưng biến thành Nhị phu nhân của Thẩm đại nhân chứ?”
“TA cũng không biết là lại vượt ra ngoài dự đoán như thế, bản thân ta cũng không ngờ, huống chi là huynh” Diệp Vũ mỉm cười hơi chua xót, “Bất luận thế nào, ta không muốn mất đi người bạn là huynh, mất đi sự ăn ý giữa ta và huynh” Lâm Trí viễn nói chân thành, “Bất luận là ai, chuyện gì, cũng không ảnh hưởng tới tình nghĩa giữa ta và cô”
Nàng gật đầu, “Đúng, tình bạn giữa chúng ta là cực kỳ thuần khiết”
Ánh mắt hắn nheo lại thành ngọn núi nhỏ, có vẻ không hiểu lắm ý này. Nàng thấy kẻ hầu hạ nha hoàn của mẫu thân đang vội vã đi tới, thần sắc kinh hoàng, hỏi luôn, “Có chuyện gì vậy?”
Nha hoàn nói, phu nhân nghe một chuyện ông lão ở phủ tướng quân kể công chúa An Dương ngược đánh Nhị thiếu gia, đã vội vã chạy về phủ tướng quân rồi
Công chúa An Dương ngược đánh Diệp Tuấn Thành ư?
Diệp Vũ đoán, thọ yến Tôn thái hậu ngày đó, công chúa An dương hai lần bị nhục vì mình, quá tức giận, mượn Diệp Tuấn Thành trút giận. Nếu quả thật là vậy, bản thân mình đã làm phiền phức tới Diệp Tuấn Thành rồi.
Mẫu thân đã nói sẽ không quay trở lại phủ tướng quân nữa, công chúa An Dương thấy mẫu thân trở về, nhất định sẽ không bỏ qua bà. Diệp Vũ lập tức đi tới phủ tướng quân ngay, đi theo chỉ có A Tử.
Cỗ kiệu dừng lại trước cửa phủ tướng quân, nàng xuống kiệu, ngẩng đầu nhìn tấn biển như quen thuộc mà xa lạ kia, chỉ có ngắn ngủn có bốn tháng thôi mà đã cảm giác như bốn năm qua rồi vậy.
Thị vệ ở cửa không chặn nàng lại, nàng lập tức đi vào phòng, thấy một cảnh tượng mà phẫn nộ: Thiến Hề quỳ trên mặt đất, một bà lão chết tiệt đang ra sức tát vào mặt bà, còn một mụ khác lại đang đếm, đã đếm tới hơn ba mươi cái rồi.
“Dừng tay!” Diệp Vũ quát, bước nhanh qua, đẩy đám mụ đánh người kia.
“Ah, Nhị phu nhân phủ hữu tướng đã tới rồi” Công chúa An Dương cất giọng du dương châm chọc khiêu khích, đứng lên đi chầm chậm tới.
Diệp Vũ thấy hai má mẫu thân sưng đỏ, khoé miệng chảy máu, vừa đau lòng vừa tức, không thể đáp lễ lại công chúa An Dương bằng mấy cái tát, “Công chúa vì sao lại đánh mẫu thân ta?”
Công chúa An Dương cười lạnh, “Cái này chắc phải hỏi mẹ ngươi rồi”
Hai má Thiến Hề sưng đỏ, khoé miệng chảy từng giọt máu rớt trên quần áo, vết máu loang lổ, nhìn kinh khủng, “Vũ Nhi, ta muốn gặp Thành Nhi, con đừng lo cho ta… Chỉ bị tát vài cái, công chúa sẽ để cho ta gặp Thành Nhi….”
“Mẫu thân, người đã nói là sẽ không quay về rồi mà…”
“Ta nhớ rõ chứ, nhưng ta lại lo cho Thành Nhi…. Không liếc mắt nhìn Thành Nhi một cái, ta rất lo…” Trước mắt bà vì lo lắng, vì muốn được gặp mặt con, chuyện gì cũng đều chịu được.
Diệp Vũ hiểu được tấm lòng cha mẹ, đã ba bốn tháng nay không thấy con, mẫu thân nhớ Thành Nhi đúng là chuyện bình thường, nhưng vì sao chỉ muốn gặp mặt một lần mà phải chịu nhục nhã và đau đớn thế, đáng giá sao?
Nàng nói phẫn nộ, “Công chúa đừng có khinh người quá”
Công chúa An Dương mặc quần áo tím lụa mỏng, nghe xong lời này, cười tới rung cả người, “Bản công chúa bắt nạt chỉ có các ngươi!”
Thiến Hề nói kiên quyết, “Công chúa, còn mười bốn cái nữa, tiếp tục đánh”
Diệp Vũ kêu lên một tiếng “Mẫu thân” rồi hổn hển quỳ phịch trước mặt bà, “Giờ đã khác trước rồi, công chúa không nể mặt thái hậu thì cũng nên nể mặt Thẩm đại nhân chứ…”
“Bản công chúa cực oán hận nhất là bị người ta uy hiếp!” Công chúa An Dương tức giận nói, “Ngươi dám nói đến thái hậu! Nếu không phải vì ngươi, thái hậu có quở trách bản công chúa không? Nếu không phải vì ngươi, bản công chúa có bị bệ hạ quát lớn ở trên yên tiệc Thiên Thu không? Nếu không phải vì ngươi, bản công chúa có bị lăng nhục trước mặt văn võ trong triều không? Đây tất cả đều là do ngươi ban tặng cả!”
“Chuyện này chẳng liên quan gì đến ta!” Diệp Vũ cố phản bác, “Đây là do công chúa gieo gió gặt bão! Nếu không phải công chúa kiêu căng vô cùng, tâm địa độc ác, phủ tướng quân cũng chẳng gặp phải những chuyện như thế!”
“Người đâu! Đè nó lại cho ta!” Công chúa An Dương bị những lời nàng chọc giận, “Hôm nay là do ngươi tự đưa tới tận cửa, đừng có trách bản công chúa!”
Hai đại hán đi lên, đè Diệp Vũ xuống, một trong những kẻ đó là một tên nam tử Cao Siêu. Nàng giãy dụa, lại không thoát được, chỉ đành lấy Thẩm Chiêu ra làm bia đỡ, “Ngươi dám động tới một sợi tóc của ta, phu quân ta sẽ không tha đâu!”
Công chúa An Dương cười ngạo, “Thẩm đại nhân là một người trung thực nhất hoàng thất chúng ta, thông minh cơ trí, thấy bản công chúa còn phải hành lễ với bản công chúa đó, hắn thì làm được gì nào?”
Diệp Vũ do dự định lấy thái hậu ra, Công chúa An Dương cười lạnh, “Đúng là ngươi nhảy rất đẹp, bản công chúa đập gãy chân ngươi, xem ngươi còn khiêu vũ thế nào, quyến rũ nam nhân ra sao đây? Đánh! Đánh thật mạnh vào cho bản công chúa!”
A Tử hoảng lên, tiến lên cầu xin, “Công chúa, nô tỳ cầu ngài bỏ qua cho Nhị phu nhân đi. Nhị phu nhân dù sao cũng là người của Thẩm gia, công chúa không thể cứ đánh bừa được…”
“Làm sao mà đến phiên con tiện tỳ được! Túm ra ngoài cho ta!” Công chúa An Dương gầm lên.
“Công chúa… Công chúa… Cầu người nể mặt đại nhân…” A Tử bị túm đi, vẫn nhớ tới an nguy của chủ nhân, nhưng thật ra rất tận tâm và trung thành.
“Công chúa, đừng đánh Vũ Nhi, muốn đánh thì cứ đánh ta đi…” Thiến Hề khẩn thiết cầu xin.
“Ngươi chẳng phải muốn được gặp con trai bảo bối của ngươi sao?” Công chúa An Dương nhướng mày cao lên, “Bản công chúa quá thiện tâm rồi, ngươi có thể đi gặp con trai bảo bối của ngươi, nhưng trước mắt ngươi nên chính mắt nhìn chân con gái ngươi bị đập gãy đã. Hai chọn một, ngươi cần phải chọn cho kỹ”
“Công chúa, tất cả đều là do ta sai… Ngài từ bi, đánh ta đi, đừng đánh Vũ Nhi,,,” Thiến Hề kinh hoảng cầu xin.
“Một khi đã vậy, bản công chúa sẽ thành toàn cho ngươi…”
“Không được!” Diệp Vũ nói luôn, đau khổ khuyên bảo, “Mẫu thân nhanh về đi, về đi mà…”
“Đừng… Công chúa, van cầu ngươi, cứ đánh ta đi…đánh ta đi…” Thiến Hề lệ rơi đầy mặt khẩn cầu.
Công chúa An dương bóp trán, “Hai con tiện nhân này khiến bản công chúa đau đầu quá…” Mày bà ta nhăn tít lại rồi hơi giãn ra, “Vả miệng!”
Mụ đàn bà lập tức tiến lên, tát mạnh một cái, rồi tát liên tiếp không ngừng. Diệp Vũ cảm giác như cái tát ấy đang đánh trên mặt mình vậy, đau lòng gần chết, khẩn cầu công chúa An Dương cũng vô dụng.
Có lẽ, công chúa An dương ngược đánh Diệp Tuấn Thành, muốn dẫn các nàng tới để báo thù rửa hận.
Thiến Hề bị tát tổng cộng là năm mươi cái, hai má đã sớm chảy máu, mặt đầm đìa máu, thấy mà tim đau đớn. Diệp Vũ cắn môi, đem lửa giận và hận chặn lại, sẽ có một ngày nào đó, nàng sẽ khiến công chúa An Dương phải trả giá thật lớn.
Công chúa An Dương coi như tiêu giận, “Bản công chúa không muốn nhìn thấy bộ dạng mụ ta máu chảy đầm đìa mà xấu, túm đi ra ngoài”
“Khẩn cầu công chúa để cho ta gặp Thành Nhi đi” Thiến Hề nói bất khuất, do miệng bị sưng, tiếng nói cũng bị méo.
“Bản công chúa là người thấu tình đạt lý, đối đãi sẽ phế đi hai chân con gái ngươi, tự nhiên ngươi sẽ được đi gặp con trai bảo bối của ngươi thôi” Công chúa An Dương cất giọng lạnh thấu xương, mắt lồi loé sáng hung ác.
Thiến Hề kinh hãi, khàn giọng cầu xin, “đừng phế chân Vũ Nhi đi, điều này sẽ huỷ hoại cả đời của nó… Công chúa, van cầu người, đừng…”
Công chúa An Dương ra lệnh, “Túm ra ngoài!”
Thiến Hề bị túm ra ngoài, tiếng kêu thê lương nhỏ dần, trong phòng chỉ còn lại có Diệp Vũ quỳ trên mặt đất. Nàng đang định dùng cách bức công chúa An Dương dừng tay, nhưng nghĩ mãi mà chẳng ra cách gì để thực hiện được.
Công chúa An Dương trừng về phía Cao Siêu, “Còn chưa đánh?” Cao siêu nói, “Công chúa, tiểu nhân biết đánh kiểu gì mà có thể phế đi hai chân của người này”
Bà ta hài lòng gật đầu, “Vậy để ngươi đánh đi”
Hắn bảo người ta đưa tới một cây gậy dài, đặt Diệp Vũ lên trên ghế, sau đó giơ cây gây thô to lên…
“Chậm đã!” Diệp Vũ nói kịp thời, “Ta có thể cam đoan, hôm nay công chúa đánh ta, chắc chắn sẽ bị trừng phạt”
“Ah, Ý ngươi là mẫu hậu sẽ trừng phạt bản công chúa sao? Hay bệ hạ trừng phạt bản công chúa đây?” Công chúa An Dương cười lạnh, đôi mắt ngập tràn lệ khí, “Ngươi đừng quan tâm bản công chúa nữa, đánh!”
Tay Cao siêu hạ xuống, cây gậy đập mạnh trên đùi Diệp Vũ. Đau! Đau quá! Đau chết mất!
Nàng cắn chặt răng chịu đựng cơn đau từ đùi, từ mông… Hôm nay tự động đưa tới cửa, là gieo gió gặt bão, chẳng trách được bất cứ ai…
Cây gậy cứ tý một tý một dừng trên đùi, sự đau đớn kịch liệt từ đùi lan tràn ra, giống như di chuyển tới nơi khác vậy, thậm chí còn xâm nhập sâu tận trong lòng nàng…. Nàng đau tới mức đầu toát đầy mồ hôi, trên người chỗ nào cũng mồ hôi, mồ hôi rơi từ trên trán xuống, tới mí mắt, nhìn mơ hồ…. Nàng thấy Công chúa An Dương đang ngồi xuống nhàn nhã uống trà, khoé mắt đuôi mày đều cười như rắn độc, máu lạnh vô cùng, âm độc đáng sợ.
Năm, sáu…mười một, mười hai….mười bảy, mười tám… Đến lúc nào mới tới năm mươi đây?
“Hoàng tỷ, đã xảy ra chuyện gì? Bổn vương ở sau viện nghe thấy tiếng cãi lộn, là ai thế?”
Giọng nói này có năm phần ôn nhuận, năm phần tiêu sái, với Diệp Vũ mà nói, rất quen thuộc.
Tấn vương.
Hắn đi qua cạnh nàng, áo choàng bay lên quét qua mặt nàng, nàng thoáng ngẩng đầu, thấy hắn mặc bộ quần áo trắng, thêu hoa văn cát tường, phiêu dật như mây bay, nước chảy.
Công chúa An Dương cười nói, “hoàng đệ không ở trong thư phòng đánh cờ với Kiệt Nhi, sao đi ra làm gì?”
Sở Minh Hiên xoay người, rốt cuộc thấy rõ cô gái nằm trên ghế dài là ai. Hắn sửng sốt, lập tức đứng bình chân như vại, coi như chẳng biết cô gái bị đánh là ai cả.
Vào thời điểm chật vật tăm tối không chịu nổi, cũng đã gặp lại nam tử từng bị mình đùa giỡn, Diệp Vũ nghĩ, đây là báo ứng. Lúc đó hắn đối tốt với mình lắm, ở đâu cũng bảo vệ nàng, còn giờ thì đâu rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.