Chương 162: Vạn tiễn xuyên tim
Diệp Vũ Sắc
19/03/2016
Tiếng vừa rồi kia là do Vương Thống lĩnh
cất lên. Thị vệ kinh sợ hành lễ, nín thở không dám thở ra. Sở Minh Phong mặc bên trong là loại áo tơ tằm, bên ngoài khoác áo choàng trắng, có
thể thấy là mới từ trên giường dậy. Mặt hắn đen kịt, ánh mắt âm trầm,
trong mắt tràn ngập tức giận lạnh lẽo, khiến người ta e ngại.
Diệp Vũ thản nhiên đón nhận ánh mắt lãnh khốc của hắn, bất giác nghĩ, hắn sớm tính được mình sẽ rời đi hay là vô tình phát hiện ra đây?
“Thần đệ bái kiến hoàng huynh” Sở Minh Hiên khôi phục lại thần thái tự nhiên bình tĩnh, khom mình hành lễ.
“Hoàng đệ bồi mẫu hậu muộn vậy mới ra cung đó sao?” Sở Minh Phong nói lạnh lẽo, “Không đi ra cửa chính, mà lại ra cửa hông, hoàng đệ này mê muội tới khó sửa vậy”
“Thần đệ u mê chẳng có gì hay cả, cũng không bị hỏng chỗ nào, cứ tùy tâm mà làm thôi” Sở Minh Hiên cười vẫn như ngọn gió thu ban đầu, đầy tự do, hơi lành lạnh.
Tống Vân vẫy tay, mấy thị vệ hiểu ý, đi tới một bên. Giọng Sở Minh Phong lãnh đạm, “Đêm đã khuya rồi, hoàng đệ về phủ đi, trên đường cẩn thận đó”
Sở Minh Hiên ôm quyền thi lễ, “Thần đệ xin cáo lui” Sau đó hắn chuyển sang nàng, dùng giọng điệu khuyên nhủ nói, “Hoàng quý phi, bất luận thế nào, xin chớ hành động theo cảm tính”
Diệp Vũ ngạc nhiên, hắn nói những lời này là có ý gì? Hắn tiêu sái xoay người, biến mất trong bóng đêm đen đặc. Trước cửa cung chỉ còn lại hai người họ, họ đứng đối diện, cùng nhìn nhau, cứ như những vì sao trên bầu trời đêm vì họ tỏa sáng, giống như toàn bộ hoàng cung vì họ mà yên tĩnh.
“Nàng cứ vậy mà muốn rời khỏi trẫm sao?” Sở Minh Phong chất vấn nói, giọng điệu khàn trầm, bao hàm bi thương, “nàng cứ vậy mà cùng hắn đi sao?”
“Đúng!” Sự thật xảy ra trước mắt, nàng không thừa nhận thì còn biết nói thế nào nữa? “Ta đi một mình, chẳng có liên quan gì đến người ngoài”
“Là bởi trẫm nạp thêm phi tần sao?” Hắn đột nhiên cất cao giọng, đầy bi phẫn đan xen.
“Đúng!” Nàng cũng lớn tiếng đáp lại.
“Trẫm nói cho nàng biết, cả đời này nàng đừng có mơ tưởng mà chạy ra khỏi lòng bàn tay của trẫm!” Hắn túm chặt lấy cổ tay nàng, nói nghiến răng kèn kẹt.
“Bệ hạ muốn giữ ta lại, thì phải giữ lời” Diệp Vũ nản lòng, không muốn tranh cãi mãi cùng hắn nữa, “Nếu không, ta tuyệt đối không ở lại!”
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt hắn lạnh băng, còn mặt nàng thì lạnh nhạt. Ai cũng không chịu nhượng bộ, ai cũng không chịu tỏa hiệp cứ lạnh băng giằng co nhau.
Gió lạnh thổi qua, thổi bay tóc mai nàng, thổi loạn tóc hắn, phất phơ theo làn gió, còn họ vẫn đứng cứng ngắc, vẫn không nhúc nhích, cứ như hóa thạch bị phong hóa ngàn năm vậy.
Bỗng Sở Minh Phong ôm ngực gục xuống, phun ra một ngụm máu tươi…. Máu tươi loãng chảy từ miệng hắn ra, rơi tí tách….
Lòng nàng hoảng sợ nhảy dựng lên, lập tức đỡ lấy hắn, “Bệ hạ…”
Tống Vân chạy như bay tới, cũng đỡ lấy hắn, hoảng sợ tới mức không chịu nổi, “Sao bệ hạ lại hộc máu thế…. Nhanh chóng về tẩm điện…”
Nàng cũng hoảng, lòng lo lắng đều bốc cao. Sở Minh Phong cứ nắm chặt lấy cổ tay nàng, ánh mắt nhíu lại, giọng đầy kiên quyết, “Trẫm không cho nàng…Tuyệt đối không cho nàng đi…”
***
Tại điện Trừng Tâm.
Từ thái y vội vàng vào tẩm điện, tới thẳng long tháp. Sở Minh Phong dựa nằm trên gối lớn, mặt tái nhợt, môi nhợt nhạt trắng bệch. Diệp Vũ ngồi ở mép giường, tinh thần bất ổn, tay phải bị hắn nắm rút không ra.
Từ thái y lập tức bắt mạch, Sở Minh Phong cười với nàng nói trấn an, “Trẫm không sao, chỉ cần nàng ở bên cạnh trẫm, có ra huyết thì quan trọng gì chứ?”
Nàng trừng mắt lườm hắn một cái, hỏi Từ thái y, “Bệ hạ sao lại hộc máu chứ?”
Từ thái y ngưng thần nghe mạch, sắc mặt có chút nặng nề, “Hẳn là do giận quá mà bộc phát”
Sở Minh Phong cười lơ đãng, “trẫm không bệnh, chỉ là vì giận quá bộc phát đó thôi”
Từ thái y bắt mạch xong, đứng dậy nói, “Bệ hạ, vi thần xin được viết đơn thuốc, sau đó sắc thuốc đưa tới”
Diệp Vũ trực giác ông không nói thật, định rút tay ra, lại rút không ra, đành phải nói, “Ta đi thiên điện thay quần áo”
“Đi nhanh về nhanh” Sở Minh Phong toát ra một tính trẻ con, “Trẫm là bệnh nhân, nàng phải gần gũi chăm sóc trẫm”
“Sẽ nhanh về thôi”
Ra khỏi tẩm điện, nàng gọi Từ thái y vào đại điện, hỏi, “Bệ hạ hộc máu, đến tột cùng là bệnh gì thế?”
Từ Thái y mày nhăn lại, “Theo mạch tượng cho thấy, long thể bệ hạ khỏe mạnh, chỉ là do giận quá mà hộc máu. Song…”
“Song điều gì?”
“Hộc máu là chuyện không thể xem nhẹ, chỉ e không chỉ đơn giản là giận quá công tâm vậy, nhưng thấy mạch tượng bệ hạ cũng không có gì” Ánh mắt ông rối rắm, như không nghĩ ra rõ vì sao, “Vốn tâm bệnh là chính”
“Không thể kích thích ngài ấy?”
Từ thái y gật đầu, “Hoàng quý phi vẫn nên thông cảm nhiều hơn cho bệnh nhân đi”
Diệp Vũ về thiên điện thay quần áo, TRâm Cài ngồi ở đại điện, đã ngủ rồi. Lúc thay quần áo, trong đầu nàng toát ra một ý nghĩ: bệ hạ hộc máu không phải là giả rồi, dùng kỹ xảo này là muốn giữ mình ở lại, cũng quá vô sỉ ti bỉ lắm.
Trở lại tẩm điện thiên tử, nàng nhẹ tay chân ngồi xuống, cứ lặng nhìn hắn. Hắn nhắm nghiền hai mắt, hơi thở đều đều, gương mặt thả lỏng, vẫn giống như trước đây, chẳng có thay đổi gì.
Hắn hộc máu là thật sao?
Gương mặt tuấn nghị này, đôi mắt thâm thúy này, phiến môi mềm mại mà ẩm ướt này, cơ ngực rắn chắc bằng phẳng này, không chỗ nào mà nàng không mê luyến, vừa rồi nàng có quyết tâm rời đi, giờ đã không còn.
Ý nghĩ nhất thời, cũng thật kỳ lạ. Nàng nhẹ giọng thở dài, giữa hai người họ đã có nhiều vấn đề như vậy, giờ này phải làm sao đây? Đang định đứng dậy, tay nàng lại bị hắn nắm.
“Đừng đi!” Sở Minh Phong nói giọng trầm thấp, “Trẫm là bệnh nhân, đêm nay nàng phải ở gần bên giường trẫm hầu hạ trẫm”
“Từ thái y nói ngài không bị bệnh gì cả” Diệp Vũ cười chế giễu hắn, “Ngài không phải là trẻ con, đừng có ngây thơ như vậy nữa”
“Bệ hạ, thuốc đã sắc được rồi ạ” Tống Vân bưng chén thuốc tiến vào, thấy bệ hạ đang kéo tay nàng, ngơ ngẩn cả người.
“Để ta hầu hạ bệ hạ uống thuốc đi”
Nàng cười, nhận chén thuốc trong tay Tống Vân, đưa cho bệ hạ, “Bệ hạ, tình cảm thâm sâu, một ngụm buồn rầu”
Sở Minh Phong khó hiểu nhíu mày, “tình cảm thâm sâu, một ngụm buồn sầu? là có ý gì?”
Tống Vân cười đáp, “Bệ hạ, ý hoàng quý phi là, bệ hạ đối với hoàng quý phi tình thâm như biển cả, nên hãy vì hoàng quý phi mà uống một hơi hết chén thuốc này đi đó ạ”
Sở Minh Phong liếc mắt nhìn chén thuốc đen sì, mày cau chặt lại, “thuốc này đắng lắm”
“Bệ hạ đỉnh thiên lập địa, là thiên tử có quyền sát sinh Đại Sở trong tay, còn sợ gì nữa, chẳng lẽ sợ chén thuốc này?” Diệp Vũ mỉm cười châm chọc.
“Bệ hạ, không đắng đâu ạ, nô tài biết là bệ hạ rất ít khi phải uống thuốc, sợ đắng, nên đã thả ít đường phèn vào rồi ạ”
Hai người cứ mỗi người khuyên một câu, thúc giục, Sở Minh Phong chau mày, chỉ còn kém thêm nữa là bịt mũi, vẻ mặt đầy đau khổ uống từng ngụm từng ngụm thuốc. Sau đó Tống Vân bưng chén thuốc rời khỏi tẩm điện.
Sở Minh Phong kéo tay nàng, “Lên nào”
Xem phần hắn là bệnh nhân, nàng lên long tháp nằm bên cạnh. Họ cùng đối mặt với nhau, bốn mắt nhìn nhau, đã không còn cơn tức ở cửa hông lúc ấy nữa.
Nhìn nhau chẳng nói gì, cứ vậy nhìn sâu lẫn nhau, ánh mắt đầy quấn quít si mê. Nghĩ ngợi nàng tóm lại tạm thời bỏ qua cho hắn, đợi khi nào bệnh tình hắn thuyên giảm mới tiếp tục tính.
Hắn cũng không nhắc tới tý nào chuyện nàng chạy trốn, càng không nhắc tới vấn đề giữa hai người, cứ vậy mà nhìn sâu lẫn nhau, sâu tới tận con tim.
Đã quên mất mấy ngày không vui và bi thương, đã quên hết tất cả mọi thứ, trong mắt chỉ có nhau, chỉ có thâm tình lẫn nhau. Hắn ngồi dậy hôn lên mi mắt nàng, đôi mắt, cái mũi, mặt má, thùy tai, cổ, ôn nhu mà ẩm ướt lướt một vòng đi xuống… Nàng tiếp nhận lấy hắn, thân hình mềm mại, cứ như biến thành một bãi nước dưới thân hắn vậy…. Diệp Vũ ôm lấy lưng mềm của hắn, nói ôn nhu, “Bệ hạ vừa uống thuốc, vẫn cứ nên ngủ đi ạ”
Sở Minh Phong hôn lên môi hồng của nàng, “Không có thuốc uống, trẫm vẫn dũng mãnh như hổ vậy”
Nhu tình tỏa khắp, gắn bó triền miên, nhưng thuốc đắng chát ngập tràn khoang miệng, khiến giữa cả hai người họ, đau đớn chiếm phần lớn.
Nàng có cảm giác mình như bị thiêu vậy, bị lạc vào lửa nóng của hắn, hắn rất nhanh chiếm lấy thân hình nàng, bởi vậy nàng ôm chặt lấy vai lưng hắn, không cho mình tác khỏi tay hắn.
Ôn nhu của hắn như nước vậy, bao phủ lấy nàng, nàng giống như đang bới trong nước, lại coi mình chính là nước, cùng đốm lửa cực nóng của hắn dung hợp lại một, nước lửa đan xen..
TẤt cả đều tuyệt đẹp, chân tay dây dưa quấn quanh lẫn nhau, đến tử thần tới cũng tách họ ra được. Hắn luật động rất có tiết tấu, một chút lại một chút một, nàng vặn vẹo uốn éo eo, phối hợp với hắn, thân hình hoàn mỹ phù hợp tuân lệnh sự điên cuồng của người…. Mỗi lần hắn xâm nhập thăm dò, lại khiến cho nàng đầy kích động, nhưng làm thế nào cũng không cách nào đạt tới đỉnh cao nhất… Giống như đã rất lâu rồi, họ vẫn ở cùng với nhau, vẫn yêu nhau nước sữa hòa làm một, cho tới khi sức cùng lực kiệt…
****
Trưa hôm sau, Sở Minh Phong về điện Trừng Tâm với Diệp Vũ dùng bữa, sau đó, hắn cảm thấy hơi mệt, nên lên giường nghỉ tạm. Cung nhân ở điện Từ Ninh đến truyền, Tôn thái hậu bảo nàng tới thăm.
Nàng vốn định canh giữ cho bệ hạ, nửa giờ sau mới đánh thức hắn dậy, song thái hậu truyền lời, nên đi nhanh một chuyến, bảo Vòng Ngọc đánh thức hắn dậy.
Đi vào điện Từ Ninh, Tôn thái hậu đang ngủ trưa, cả tẩm điện không thấy một cung nhân, sao lại thế?
Nàng nẩy sinh nghi ngờ, đang định đi ra ngoài, bỗng có một người xuất hiện. Sở Minh Hiên. Hóa ra là hắn nấp trong chỗ tối.
“Vương gia giả truyền ý chỉ thái hậu ư?” Diệp Vũ hạ giọng chất vấn.
“Đúng lúc ta bồi cùng mẫu hậu dùng bữa, vẫn chưa ra cung mà, nàng làm gì mà nghĩ ta khó chịu đến thế?” Hắn ung dung cười, “Theo ta đi thiên điện nào”
Hắn kéo nàng đi thiên điện, nàng không muốn đi, lại không làm được gì hắn, chỉ đành hành động theo hoàn cảnh.
Giờ thiên điện không có ai ở, chỉ là ngày ngày có cung nhân quét tước, sáng sủa sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi.
“vương gia có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi” Nàng hết kiên nhẫn, ra sức rút tay lại.
“Việc tối qua, hoàng huynh không làm gì với nàng chứ?” Sở Minh hiên không thèm để ý tới kháng cự của nàng, ôn nhuận thong dong.
“Không có gì, ta và bệ hạ vẫn tốt”
“Thật không?” Giọng hắn lập tức trở nên lạnh lẽo vô cùng. Trong lòng Diệp Vũ chấn động, “Nếu Vương gia vẫn cố chấp như thế, ta nghĩ nói với Vương gia, có nhiều thời điểm, đều không phải là ngài có thể đoán ra hết được”
Sắc mặt hắn không đổi, ánh mắt cực tĩnh, “Ta tin, người nhất định thắng trời”
Nàng đau khổ khuyên, “Tuy nói mưu sự tại người, thành sự tại trời, trời xanh đã an bài thế, tất có đạo lý. Vương gia, không chiếm được, vĩnh viễn không chiếm được, bất luận có cố thế nào, cũng uổng phí tâm cơ thôi. Ta và Vương gia duyên đã sớm tan, ta đã là người của bệ hạ. Vương gia lại dây dưa không rõ thế này, chỉ biết khiến mình thống khổ thôi, cũng sẽ tạo thành phức tạp cho người khác. Xin Vương gia tự trọng cho”
Ánh mắt Sở Minh Hiên sắc lạnh, định nói gì đó rồi lại không nói.
“Chút tiểu xảo của Vương gia cũng không thể chia rẽ được ta và bệ hạ đâu” Diệp Vũ nói rất thành khẩn, “Vương gia, cả đời này, xin cho ta được hạnh phúc, được không?”
“Hạnh phúc ta đây thì sao?” Hắn cầm cánh tay nàng, ra sức kẹp chặt người nàng, giọng đầy bi thương, “mất nàng rồi, ta hạnh phúc thế nào đây? Biết làm sao mà vượt qua được cả một đời đây? Nàng có thể để ta nghĩ đến không?”
“Ta đã là người của bệ hạ, Vương gia không ngại sao?” Nàng đành chỉ biết lấy lý do này ra, “Cho dù ngài không ngại, ta cũng sẽ để ý. Nữ tốt không thờ hai chồng, vẫn xin Vương gia giơ cao đánh khẽ cho”
“Ta biết hiện giờ có nói gì cũng không được” con ngươi đen của Sở Minh Hiên mở to, ánh mắt tà ác khiến cho người ta thấy sợ., “Vũ Nhi, sẽ có một ngày, nàng sẽ là người phụ nữ của ta!”
Nghe xong lời đầy chắc chắn có ý tứ hàm xúc này, tim Diệp Vũ đập mạnh lên, “Vương gia định làm gì?”
Hắn buông nàng ra, trong mắt tràn ra khí lạnh tới tận xương, “Nàng cần phải về, đi xem bệ hạ của nàng đi”
Nàng hoài nghi nhìn hắn, vì sao hắn lại nói vậy? Có ý gì thế? Hắn đã thay đổi rồi, trở nên thâm trầm, thần bí, khiến người ta khó mà đoán ra nổi.
***
Vừa từ điện Từ Ninh ra, Diệp Vũ liền trông thấy hướng điện Trừng Tâm bốc khói nghi ngút, theo gió bốc cao lên. Có chuyện gì vậy? Sao cung điện lại cháy thế? Không phải là điện Trừng Tâm đó chứ?
Tim đập mạnh lên, nàng bước nhanh mà đi, tâm tình hoảng loạn… Không thể là điện Trừng tâm được, tẩm điện thiên tử sao có thể cháy dễ dàng vậy chứ?
Trên đường thấy không ít cung nhân chạy nhanh về phía điện Trừng tâm, lòng nàng như sắp rớt xuống vực thẳm rồi, chân tay lạnh dần.
Sở Minh Phong là con trời, mọi cung nhân, thị vệ đều hộ giá, hắn sẽ không sao đâu…. Sẽ không… Càng nghĩ càng hoảng, hai chân càng nặng hơn… Nàng cười thầm mình nghĩ quá nhiều, hắn là chân mệnh thiên tử, sao có chuyện được chứ?
Lại nghe thấy giọng cung nhân la lên, “Đi lấy nước điện Trừng Tâm… Đi lấy nước điện Trừng Tâm…Nhanh đi dập lửa…”
Như có nắm tiếng sét nổ oành trên đầu, Diệp Vũ đột nhiên dừng lại, chân tau như nhũn ra, tim như sắp nhảy bật ra. Ngây người giây lát, nàng mới chạy như phát điên vậy.
Điện Trừng Tâm khói bốc nghi ngút, cứ như một con rồng đen nhảy lên, kêu gào…. Tới gần, nàng nhìn thấy ánh lửa đỏ tươi…
Có rất nhiều cung nhân mang theo thùng gỗ chạy qua chạy lại, mấy thị vệ bốc hỏa nhảy vọt vào trong đám cháy, nàng ngơ ngác nhìn cảnh điện trừng Tâm xa hoa, lộng lẫy, khí phái bị cháy sạch. Ngọn lửa rất mạnh, tàn sát bừa bãi nuốt trọng rường cột trạm chổ, tất cả mọi thứ cháy xém đen sì.
“Bệ hạ đâu rồi?” Nàng túm lấy một cung nhân quen thuộc.
“Bệ hạ… Vẫn còn bên trong…” Cung nhân mặt xám mày tro đáp. Tinh thần Diệp Vũ chấn động, đứng thất thần một hồi, hắn vẫn ở trong ngọn lửa lớn ư?
Tính theo canh giờ, Vòng Ngọc hẳn là phải gọi Sở Minh Phong dậy rồi, mà trước lúc cháy, hắn vẫn có thể còn ở trong điện.
Làm sao bây giờ? Hai thị vệ lao tới, dùng áo bào dập lửa, “Hoàng quý phi, ty chức không tìm thấy bệ hạ”
“Tống Vân đâu? TRâm Cài đâu?” Nàng lo lắng hỏi, tim co lại thành một rúm.
“Sau khi đi lấy nước ty chức không phát hiện ra Tống công công và TRâm Cài cô cô. Có người nói, lúc phát hiện ra đi lấy nước, thì họ vẫn ở trong điện”
“Bệ hạ vẫn còn ở trong, nhanh đi cứu bệ hạ đi” Diệp Vũ kêu gào khàn cả giọng, khóc không ra nước mắt.
Hai thị vệ vọt vào trong đám cháy hừng hực… Càng có nhiều người tiến vào cứu người, lại mãi vẫn không thấy hắn đi ra…
Ánh lửa phệ nhân, sức nóng ập lại, giống như thiêu cháy lòng nàng…. Có dòng khí lạnh bốc lên từ gan bàn chân, nhanh chóng lan tràn, khiến chân tay nàng phát run lên… Dần dần toàn thân nàng run rẩy kịch liệt….
Thị vệ khiên hai thi thể bị đốt trụi ra, nàng ngồi xổm xuống, nhìn cho rõ thấy hai thi thể bị cháy này đốt cháy như than, ngực như bị một thanh chủy thủ cắm thẳng vào, hình như có bàn tay tà ác cứ xoáy sâu vào, cắt nát tim… Đôi khuyên tai ngọc kia, là mỗi ngày TRâm Cài đeo, khối thi thể này là TRâm Cài… Còn vóc dáng không quá cao kia, có lẽ là Tống Vân…
Tuy họ là cung nhân, nhưng ở bên nhau sớm chiều, đã có chút tình cảm. Song thấy họ số thấp mất mạng, nàng thấy khó chịu quá.
Lúc ấy họ ở trong điện đợi bệ hạ dậy, nhưng cho dù có thiêu cháy, họ cũng không có khả năng trốn không thoát, không thể không cứu bệ hạ… Hơn nữa cửa điện không đóng, khun cửa sổ cũng không đóng, sao họ lại trốn không thoát chứ? Họ đã hầu hạ Spr Minh Phong nhiều năm rồi, đã trải qua rất nhiều chuyện lớn nhỏ, còn khéo léo hơn cả khỉ nữa, chỉ cần ngửi được mùi nồng thì họ đã liều mạng cứu bệ hạ đi ra trước tiên rồi.
Nhiều nghi ngờ chất chứa trong lòng, Diệp Vũ nghĩ mãi không ra, trận lửa này làm sao mà cháy, vì sao người không chạy ra được?
“Bệ hạ… Vũ Nhi…”
Là giọng kinh hoàng của Tôn thái hậu. Diệp Vũ đứng dậy, thấy Sở Minh Hiên đang đỡ Tôn thái hậu đi tới. Tôn thái hậu nhìn thấy ánh lửa đầy trời này, khiếp sợ suýt ngất, lại lo lắng và bối rối, “Bệ hạ đâu? Bệ hạ ở đâu rồi?”
“Cung nhân nói, có lẽ bệ hạ vẫn còn trong điện” Diệp Vũ đau nhức xương cốt, đã lâu vậy cho dù có cứu được người ra, cũng chỉ là một cái xác thôi.
“Còn không mau vào cứu bệ hạ…” Tôn thái hậu rống lên với đám cung nhân.
“Mẫu hậu đừng lo, hoàng huynh ở trong ngự thư phòng, vốn không ở bên trong” Sở Minh Hiên trấn án, tiếp đó nói với thị vệ, “Phái nhiều người đi vào tìm”
Hắn nhìn về phía Diệp Vũ, nàng cũng nhìn hắn, ánh mắt chạm nhau, đầy tâm sự. Nàng bất giác hoài nghi, Sở Minh Phong dù sao cũng là huynh trưởng ruột của hắn, vì sao hắn chẳng có chút lo lắng nào thế?
Với trận hỏa lớn xảy ra bất thình lình như thế, hắn rất trấn định, hình như có vẻ khả nghi. Nàng ngước lên trời cầu nguyện, cầu trời xanh phù hộ, Minh Phong sẽ không gặp chuyện rủi, tốt tốt, đẹp đẹp….
Chẳng bao lâu, hai thị vệ khiêng ra một khối thi thể, nói người này chắc là bệ hạ. Ba người xúm lại, phân biệt cẩn thận.
Khối xác này toàn thân đã bị cháy đen, vốn không nhận ra bộ mặt vốn có, thân hình thật ra cũng không kém Sở Minh Phong mấy, hình dáng cũng tương tự.
Tôn thái hậu bịt miệng, nước mắt đau thương trào ra, chảy từ kẽ tay xuống.
Sở Minh Hiên nhìn ngón trỏ của thi thể có chiếc nhẫn ngọc bích, dùng tay chà lau, nhẫn ngọc lại khôi phục như lúc đầu, ánh sáng trong suốt. Giọng hắn đầy bi trầm, “Mẫu hậu, nhẫn ngọc này vốn là cái mà hoàng huynh thường đeo”
Những lời này tựa như ném một quả lựu đạn, ném trúng Diệp Vũ. Tôn thái hậu nhìn chiếc nhẫn ngọc xanh biếc kia, giọng đầy đau đớn run rẩy, “Phong Nhi…”
Vừa chớp mắt, bà đã hôn mê bất tỉnh.
Hắn nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy bà, bảo cung nhân hộ tống bà về điện Từ Ninh, truyền thái y chẩn trị. Diệp Vũ nhìn thi thể chằm chằm, càng lắc đầu không ngừng, lệ tuôn trào…. Không phải, Sở Minh Phong sao có thể biến thành khối thi thể này chứ? Nửa ngày trước hắn vẫn còn rõ thế… Không phải…
Đau đớn vô lực chống đỡ… Vạn tiễn xuyên tim, máu thịt mơ hồ…Cái loại đau này, chưa từng có bao giờ, đau như vậy, rất đau… Đau tới muốn chết thật nhanh đi…
Vì sao lại vậy? Bệ hạ, người thật sự bị chết cháy sao?
“Vũ Nhi, đừng như vậy… Con người chết rồi không sống lại được nữa…”sở Minh Hiên ngồi xuống cạnh nàng, ôn nhu an ủi, “Đây cũng là bất ngờ, chẳng ai nghĩ được…”
Nàng gần như không nghe thấy gì, đưa tay ra chạm vào thi thể cháy sém. Hắn lập tức nắm lấy tay nàng, “thi thể còn nóng, không thể chạm vào”
Nàng giãy ra, cố chấp đưa tay ra sờ, nước mắt tuôn như mưa. Hắn hổn hển nắm lấy hai tay nàng, giọng đầy đau khổ, “Vũ Nhi, hoàng huynh băng hà rồi, rốt cuộc không về được nữa…”
Diệp Vũ đột nhiên quay sang, mỉm cười rưng rưng, “thi thể này không phải là bệ hạ, hắn sao có thể là bệ hạ được chứ? Bệ hạ anh minh thần võ, võ nghệ trác tuyệt, cho dù có bị lửa lớn vây khốn, cũng sẽ trốn thoát… Hắn không phải bệ hạ… Bệ hạ chưa chết…
Sở Minh Hiên thấy nàng vừa khóc vừa cười, dung nhan tuyệt vọng, nói đau lòng, “Ta đưa nàng tới điện Từ Ninh nghỉ ngơi”
“Ngài nói cho ta biết, bệ hạ không chết… Bệ hạ đang ở ngự thư phòng…” Nàng nói khàn khàn, hai mắt đẫm lệ đau thương.
“Có thể, hoàng huynh ở ngự thư phòng…” Hắn đỡ nàng dậy, “Đi điện Từ Ninh nghỉ ngơi một lát đi”
Hai mắt đẫm lệ mơ hồ, nàng bỗng nhớ tới, đúng nàng muốn đi ngự thư phòng tìm bệ hạ. Nhưng mà không hiểu vì sao bụng lại đau, càng ngày càng kịch liệt, đau đến mức nàng không đứng thẳng dậy được nữa.
Hắn mắt thấy nàng cau chặt mày, chấn động, “Làm sao vậy?”
Diệp Vũ ôm bụng, “Đau quá”
Sở Minh Hiên ôm lấy nàng chạy tới điện Từ Ninh.
Diệp Vũ thản nhiên đón nhận ánh mắt lãnh khốc của hắn, bất giác nghĩ, hắn sớm tính được mình sẽ rời đi hay là vô tình phát hiện ra đây?
“Thần đệ bái kiến hoàng huynh” Sở Minh Hiên khôi phục lại thần thái tự nhiên bình tĩnh, khom mình hành lễ.
“Hoàng đệ bồi mẫu hậu muộn vậy mới ra cung đó sao?” Sở Minh Phong nói lạnh lẽo, “Không đi ra cửa chính, mà lại ra cửa hông, hoàng đệ này mê muội tới khó sửa vậy”
“Thần đệ u mê chẳng có gì hay cả, cũng không bị hỏng chỗ nào, cứ tùy tâm mà làm thôi” Sở Minh Hiên cười vẫn như ngọn gió thu ban đầu, đầy tự do, hơi lành lạnh.
Tống Vân vẫy tay, mấy thị vệ hiểu ý, đi tới một bên. Giọng Sở Minh Phong lãnh đạm, “Đêm đã khuya rồi, hoàng đệ về phủ đi, trên đường cẩn thận đó”
Sở Minh Hiên ôm quyền thi lễ, “Thần đệ xin cáo lui” Sau đó hắn chuyển sang nàng, dùng giọng điệu khuyên nhủ nói, “Hoàng quý phi, bất luận thế nào, xin chớ hành động theo cảm tính”
Diệp Vũ ngạc nhiên, hắn nói những lời này là có ý gì? Hắn tiêu sái xoay người, biến mất trong bóng đêm đen đặc. Trước cửa cung chỉ còn lại hai người họ, họ đứng đối diện, cùng nhìn nhau, cứ như những vì sao trên bầu trời đêm vì họ tỏa sáng, giống như toàn bộ hoàng cung vì họ mà yên tĩnh.
“Nàng cứ vậy mà muốn rời khỏi trẫm sao?” Sở Minh Phong chất vấn nói, giọng điệu khàn trầm, bao hàm bi thương, “nàng cứ vậy mà cùng hắn đi sao?”
“Đúng!” Sự thật xảy ra trước mắt, nàng không thừa nhận thì còn biết nói thế nào nữa? “Ta đi một mình, chẳng có liên quan gì đến người ngoài”
“Là bởi trẫm nạp thêm phi tần sao?” Hắn đột nhiên cất cao giọng, đầy bi phẫn đan xen.
“Đúng!” Nàng cũng lớn tiếng đáp lại.
“Trẫm nói cho nàng biết, cả đời này nàng đừng có mơ tưởng mà chạy ra khỏi lòng bàn tay của trẫm!” Hắn túm chặt lấy cổ tay nàng, nói nghiến răng kèn kẹt.
“Bệ hạ muốn giữ ta lại, thì phải giữ lời” Diệp Vũ nản lòng, không muốn tranh cãi mãi cùng hắn nữa, “Nếu không, ta tuyệt đối không ở lại!”
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt hắn lạnh băng, còn mặt nàng thì lạnh nhạt. Ai cũng không chịu nhượng bộ, ai cũng không chịu tỏa hiệp cứ lạnh băng giằng co nhau.
Gió lạnh thổi qua, thổi bay tóc mai nàng, thổi loạn tóc hắn, phất phơ theo làn gió, còn họ vẫn đứng cứng ngắc, vẫn không nhúc nhích, cứ như hóa thạch bị phong hóa ngàn năm vậy.
Bỗng Sở Minh Phong ôm ngực gục xuống, phun ra một ngụm máu tươi…. Máu tươi loãng chảy từ miệng hắn ra, rơi tí tách….
Lòng nàng hoảng sợ nhảy dựng lên, lập tức đỡ lấy hắn, “Bệ hạ…”
Tống Vân chạy như bay tới, cũng đỡ lấy hắn, hoảng sợ tới mức không chịu nổi, “Sao bệ hạ lại hộc máu thế…. Nhanh chóng về tẩm điện…”
Nàng cũng hoảng, lòng lo lắng đều bốc cao. Sở Minh Phong cứ nắm chặt lấy cổ tay nàng, ánh mắt nhíu lại, giọng đầy kiên quyết, “Trẫm không cho nàng…Tuyệt đối không cho nàng đi…”
***
Tại điện Trừng Tâm.
Từ thái y vội vàng vào tẩm điện, tới thẳng long tháp. Sở Minh Phong dựa nằm trên gối lớn, mặt tái nhợt, môi nhợt nhạt trắng bệch. Diệp Vũ ngồi ở mép giường, tinh thần bất ổn, tay phải bị hắn nắm rút không ra.
Từ thái y lập tức bắt mạch, Sở Minh Phong cười với nàng nói trấn an, “Trẫm không sao, chỉ cần nàng ở bên cạnh trẫm, có ra huyết thì quan trọng gì chứ?”
Nàng trừng mắt lườm hắn một cái, hỏi Từ thái y, “Bệ hạ sao lại hộc máu chứ?”
Từ thái y ngưng thần nghe mạch, sắc mặt có chút nặng nề, “Hẳn là do giận quá mà bộc phát”
Sở Minh Phong cười lơ đãng, “trẫm không bệnh, chỉ là vì giận quá bộc phát đó thôi”
Từ thái y bắt mạch xong, đứng dậy nói, “Bệ hạ, vi thần xin được viết đơn thuốc, sau đó sắc thuốc đưa tới”
Diệp Vũ trực giác ông không nói thật, định rút tay ra, lại rút không ra, đành phải nói, “Ta đi thiên điện thay quần áo”
“Đi nhanh về nhanh” Sở Minh Phong toát ra một tính trẻ con, “Trẫm là bệnh nhân, nàng phải gần gũi chăm sóc trẫm”
“Sẽ nhanh về thôi”
Ra khỏi tẩm điện, nàng gọi Từ thái y vào đại điện, hỏi, “Bệ hạ hộc máu, đến tột cùng là bệnh gì thế?”
Từ Thái y mày nhăn lại, “Theo mạch tượng cho thấy, long thể bệ hạ khỏe mạnh, chỉ là do giận quá mà hộc máu. Song…”
“Song điều gì?”
“Hộc máu là chuyện không thể xem nhẹ, chỉ e không chỉ đơn giản là giận quá công tâm vậy, nhưng thấy mạch tượng bệ hạ cũng không có gì” Ánh mắt ông rối rắm, như không nghĩ ra rõ vì sao, “Vốn tâm bệnh là chính”
“Không thể kích thích ngài ấy?”
Từ thái y gật đầu, “Hoàng quý phi vẫn nên thông cảm nhiều hơn cho bệnh nhân đi”
Diệp Vũ về thiên điện thay quần áo, TRâm Cài ngồi ở đại điện, đã ngủ rồi. Lúc thay quần áo, trong đầu nàng toát ra một ý nghĩ: bệ hạ hộc máu không phải là giả rồi, dùng kỹ xảo này là muốn giữ mình ở lại, cũng quá vô sỉ ti bỉ lắm.
Trở lại tẩm điện thiên tử, nàng nhẹ tay chân ngồi xuống, cứ lặng nhìn hắn. Hắn nhắm nghiền hai mắt, hơi thở đều đều, gương mặt thả lỏng, vẫn giống như trước đây, chẳng có thay đổi gì.
Hắn hộc máu là thật sao?
Gương mặt tuấn nghị này, đôi mắt thâm thúy này, phiến môi mềm mại mà ẩm ướt này, cơ ngực rắn chắc bằng phẳng này, không chỗ nào mà nàng không mê luyến, vừa rồi nàng có quyết tâm rời đi, giờ đã không còn.
Ý nghĩ nhất thời, cũng thật kỳ lạ. Nàng nhẹ giọng thở dài, giữa hai người họ đã có nhiều vấn đề như vậy, giờ này phải làm sao đây? Đang định đứng dậy, tay nàng lại bị hắn nắm.
“Đừng đi!” Sở Minh Phong nói giọng trầm thấp, “Trẫm là bệnh nhân, đêm nay nàng phải ở gần bên giường trẫm hầu hạ trẫm”
“Từ thái y nói ngài không bị bệnh gì cả” Diệp Vũ cười chế giễu hắn, “Ngài không phải là trẻ con, đừng có ngây thơ như vậy nữa”
“Bệ hạ, thuốc đã sắc được rồi ạ” Tống Vân bưng chén thuốc tiến vào, thấy bệ hạ đang kéo tay nàng, ngơ ngẩn cả người.
“Để ta hầu hạ bệ hạ uống thuốc đi”
Nàng cười, nhận chén thuốc trong tay Tống Vân, đưa cho bệ hạ, “Bệ hạ, tình cảm thâm sâu, một ngụm buồn rầu”
Sở Minh Phong khó hiểu nhíu mày, “tình cảm thâm sâu, một ngụm buồn sầu? là có ý gì?”
Tống Vân cười đáp, “Bệ hạ, ý hoàng quý phi là, bệ hạ đối với hoàng quý phi tình thâm như biển cả, nên hãy vì hoàng quý phi mà uống một hơi hết chén thuốc này đi đó ạ”
Sở Minh Phong liếc mắt nhìn chén thuốc đen sì, mày cau chặt lại, “thuốc này đắng lắm”
“Bệ hạ đỉnh thiên lập địa, là thiên tử có quyền sát sinh Đại Sở trong tay, còn sợ gì nữa, chẳng lẽ sợ chén thuốc này?” Diệp Vũ mỉm cười châm chọc.
“Bệ hạ, không đắng đâu ạ, nô tài biết là bệ hạ rất ít khi phải uống thuốc, sợ đắng, nên đã thả ít đường phèn vào rồi ạ”
Hai người cứ mỗi người khuyên một câu, thúc giục, Sở Minh Phong chau mày, chỉ còn kém thêm nữa là bịt mũi, vẻ mặt đầy đau khổ uống từng ngụm từng ngụm thuốc. Sau đó Tống Vân bưng chén thuốc rời khỏi tẩm điện.
Sở Minh Phong kéo tay nàng, “Lên nào”
Xem phần hắn là bệnh nhân, nàng lên long tháp nằm bên cạnh. Họ cùng đối mặt với nhau, bốn mắt nhìn nhau, đã không còn cơn tức ở cửa hông lúc ấy nữa.
Nhìn nhau chẳng nói gì, cứ vậy nhìn sâu lẫn nhau, ánh mắt đầy quấn quít si mê. Nghĩ ngợi nàng tóm lại tạm thời bỏ qua cho hắn, đợi khi nào bệnh tình hắn thuyên giảm mới tiếp tục tính.
Hắn cũng không nhắc tới tý nào chuyện nàng chạy trốn, càng không nhắc tới vấn đề giữa hai người, cứ vậy mà nhìn sâu lẫn nhau, sâu tới tận con tim.
Đã quên mất mấy ngày không vui và bi thương, đã quên hết tất cả mọi thứ, trong mắt chỉ có nhau, chỉ có thâm tình lẫn nhau. Hắn ngồi dậy hôn lên mi mắt nàng, đôi mắt, cái mũi, mặt má, thùy tai, cổ, ôn nhu mà ẩm ướt lướt một vòng đi xuống… Nàng tiếp nhận lấy hắn, thân hình mềm mại, cứ như biến thành một bãi nước dưới thân hắn vậy…. Diệp Vũ ôm lấy lưng mềm của hắn, nói ôn nhu, “Bệ hạ vừa uống thuốc, vẫn cứ nên ngủ đi ạ”
Sở Minh Phong hôn lên môi hồng của nàng, “Không có thuốc uống, trẫm vẫn dũng mãnh như hổ vậy”
Nhu tình tỏa khắp, gắn bó triền miên, nhưng thuốc đắng chát ngập tràn khoang miệng, khiến giữa cả hai người họ, đau đớn chiếm phần lớn.
Nàng có cảm giác mình như bị thiêu vậy, bị lạc vào lửa nóng của hắn, hắn rất nhanh chiếm lấy thân hình nàng, bởi vậy nàng ôm chặt lấy vai lưng hắn, không cho mình tác khỏi tay hắn.
Ôn nhu của hắn như nước vậy, bao phủ lấy nàng, nàng giống như đang bới trong nước, lại coi mình chính là nước, cùng đốm lửa cực nóng của hắn dung hợp lại một, nước lửa đan xen..
TẤt cả đều tuyệt đẹp, chân tay dây dưa quấn quanh lẫn nhau, đến tử thần tới cũng tách họ ra được. Hắn luật động rất có tiết tấu, một chút lại một chút một, nàng vặn vẹo uốn éo eo, phối hợp với hắn, thân hình hoàn mỹ phù hợp tuân lệnh sự điên cuồng của người…. Mỗi lần hắn xâm nhập thăm dò, lại khiến cho nàng đầy kích động, nhưng làm thế nào cũng không cách nào đạt tới đỉnh cao nhất… Giống như đã rất lâu rồi, họ vẫn ở cùng với nhau, vẫn yêu nhau nước sữa hòa làm một, cho tới khi sức cùng lực kiệt…
****
Trưa hôm sau, Sở Minh Phong về điện Trừng Tâm với Diệp Vũ dùng bữa, sau đó, hắn cảm thấy hơi mệt, nên lên giường nghỉ tạm. Cung nhân ở điện Từ Ninh đến truyền, Tôn thái hậu bảo nàng tới thăm.
Nàng vốn định canh giữ cho bệ hạ, nửa giờ sau mới đánh thức hắn dậy, song thái hậu truyền lời, nên đi nhanh một chuyến, bảo Vòng Ngọc đánh thức hắn dậy.
Đi vào điện Từ Ninh, Tôn thái hậu đang ngủ trưa, cả tẩm điện không thấy một cung nhân, sao lại thế?
Nàng nẩy sinh nghi ngờ, đang định đi ra ngoài, bỗng có một người xuất hiện. Sở Minh Hiên. Hóa ra là hắn nấp trong chỗ tối.
“Vương gia giả truyền ý chỉ thái hậu ư?” Diệp Vũ hạ giọng chất vấn.
“Đúng lúc ta bồi cùng mẫu hậu dùng bữa, vẫn chưa ra cung mà, nàng làm gì mà nghĩ ta khó chịu đến thế?” Hắn ung dung cười, “Theo ta đi thiên điện nào”
Hắn kéo nàng đi thiên điện, nàng không muốn đi, lại không làm được gì hắn, chỉ đành hành động theo hoàn cảnh.
Giờ thiên điện không có ai ở, chỉ là ngày ngày có cung nhân quét tước, sáng sủa sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi.
“vương gia có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi” Nàng hết kiên nhẫn, ra sức rút tay lại.
“Việc tối qua, hoàng huynh không làm gì với nàng chứ?” Sở Minh hiên không thèm để ý tới kháng cự của nàng, ôn nhuận thong dong.
“Không có gì, ta và bệ hạ vẫn tốt”
“Thật không?” Giọng hắn lập tức trở nên lạnh lẽo vô cùng. Trong lòng Diệp Vũ chấn động, “Nếu Vương gia vẫn cố chấp như thế, ta nghĩ nói với Vương gia, có nhiều thời điểm, đều không phải là ngài có thể đoán ra hết được”
Sắc mặt hắn không đổi, ánh mắt cực tĩnh, “Ta tin, người nhất định thắng trời”
Nàng đau khổ khuyên, “Tuy nói mưu sự tại người, thành sự tại trời, trời xanh đã an bài thế, tất có đạo lý. Vương gia, không chiếm được, vĩnh viễn không chiếm được, bất luận có cố thế nào, cũng uổng phí tâm cơ thôi. Ta và Vương gia duyên đã sớm tan, ta đã là người của bệ hạ. Vương gia lại dây dưa không rõ thế này, chỉ biết khiến mình thống khổ thôi, cũng sẽ tạo thành phức tạp cho người khác. Xin Vương gia tự trọng cho”
Ánh mắt Sở Minh Hiên sắc lạnh, định nói gì đó rồi lại không nói.
“Chút tiểu xảo của Vương gia cũng không thể chia rẽ được ta và bệ hạ đâu” Diệp Vũ nói rất thành khẩn, “Vương gia, cả đời này, xin cho ta được hạnh phúc, được không?”
“Hạnh phúc ta đây thì sao?” Hắn cầm cánh tay nàng, ra sức kẹp chặt người nàng, giọng đầy bi thương, “mất nàng rồi, ta hạnh phúc thế nào đây? Biết làm sao mà vượt qua được cả một đời đây? Nàng có thể để ta nghĩ đến không?”
“Ta đã là người của bệ hạ, Vương gia không ngại sao?” Nàng đành chỉ biết lấy lý do này ra, “Cho dù ngài không ngại, ta cũng sẽ để ý. Nữ tốt không thờ hai chồng, vẫn xin Vương gia giơ cao đánh khẽ cho”
“Ta biết hiện giờ có nói gì cũng không được” con ngươi đen của Sở Minh Hiên mở to, ánh mắt tà ác khiến cho người ta thấy sợ., “Vũ Nhi, sẽ có một ngày, nàng sẽ là người phụ nữ của ta!”
Nghe xong lời đầy chắc chắn có ý tứ hàm xúc này, tim Diệp Vũ đập mạnh lên, “Vương gia định làm gì?”
Hắn buông nàng ra, trong mắt tràn ra khí lạnh tới tận xương, “Nàng cần phải về, đi xem bệ hạ của nàng đi”
Nàng hoài nghi nhìn hắn, vì sao hắn lại nói vậy? Có ý gì thế? Hắn đã thay đổi rồi, trở nên thâm trầm, thần bí, khiến người ta khó mà đoán ra nổi.
***
Vừa từ điện Từ Ninh ra, Diệp Vũ liền trông thấy hướng điện Trừng Tâm bốc khói nghi ngút, theo gió bốc cao lên. Có chuyện gì vậy? Sao cung điện lại cháy thế? Không phải là điện Trừng Tâm đó chứ?
Tim đập mạnh lên, nàng bước nhanh mà đi, tâm tình hoảng loạn… Không thể là điện Trừng tâm được, tẩm điện thiên tử sao có thể cháy dễ dàng vậy chứ?
Trên đường thấy không ít cung nhân chạy nhanh về phía điện Trừng tâm, lòng nàng như sắp rớt xuống vực thẳm rồi, chân tay lạnh dần.
Sở Minh Phong là con trời, mọi cung nhân, thị vệ đều hộ giá, hắn sẽ không sao đâu…. Sẽ không… Càng nghĩ càng hoảng, hai chân càng nặng hơn… Nàng cười thầm mình nghĩ quá nhiều, hắn là chân mệnh thiên tử, sao có chuyện được chứ?
Lại nghe thấy giọng cung nhân la lên, “Đi lấy nước điện Trừng Tâm… Đi lấy nước điện Trừng Tâm…Nhanh đi dập lửa…”
Như có nắm tiếng sét nổ oành trên đầu, Diệp Vũ đột nhiên dừng lại, chân tau như nhũn ra, tim như sắp nhảy bật ra. Ngây người giây lát, nàng mới chạy như phát điên vậy.
Điện Trừng Tâm khói bốc nghi ngút, cứ như một con rồng đen nhảy lên, kêu gào…. Tới gần, nàng nhìn thấy ánh lửa đỏ tươi…
Có rất nhiều cung nhân mang theo thùng gỗ chạy qua chạy lại, mấy thị vệ bốc hỏa nhảy vọt vào trong đám cháy, nàng ngơ ngác nhìn cảnh điện trừng Tâm xa hoa, lộng lẫy, khí phái bị cháy sạch. Ngọn lửa rất mạnh, tàn sát bừa bãi nuốt trọng rường cột trạm chổ, tất cả mọi thứ cháy xém đen sì.
“Bệ hạ đâu rồi?” Nàng túm lấy một cung nhân quen thuộc.
“Bệ hạ… Vẫn còn bên trong…” Cung nhân mặt xám mày tro đáp. Tinh thần Diệp Vũ chấn động, đứng thất thần một hồi, hắn vẫn ở trong ngọn lửa lớn ư?
Tính theo canh giờ, Vòng Ngọc hẳn là phải gọi Sở Minh Phong dậy rồi, mà trước lúc cháy, hắn vẫn có thể còn ở trong điện.
Làm sao bây giờ? Hai thị vệ lao tới, dùng áo bào dập lửa, “Hoàng quý phi, ty chức không tìm thấy bệ hạ”
“Tống Vân đâu? TRâm Cài đâu?” Nàng lo lắng hỏi, tim co lại thành một rúm.
“Sau khi đi lấy nước ty chức không phát hiện ra Tống công công và TRâm Cài cô cô. Có người nói, lúc phát hiện ra đi lấy nước, thì họ vẫn ở trong điện”
“Bệ hạ vẫn còn ở trong, nhanh đi cứu bệ hạ đi” Diệp Vũ kêu gào khàn cả giọng, khóc không ra nước mắt.
Hai thị vệ vọt vào trong đám cháy hừng hực… Càng có nhiều người tiến vào cứu người, lại mãi vẫn không thấy hắn đi ra…
Ánh lửa phệ nhân, sức nóng ập lại, giống như thiêu cháy lòng nàng…. Có dòng khí lạnh bốc lên từ gan bàn chân, nhanh chóng lan tràn, khiến chân tay nàng phát run lên… Dần dần toàn thân nàng run rẩy kịch liệt….
Thị vệ khiên hai thi thể bị đốt trụi ra, nàng ngồi xổm xuống, nhìn cho rõ thấy hai thi thể bị cháy này đốt cháy như than, ngực như bị một thanh chủy thủ cắm thẳng vào, hình như có bàn tay tà ác cứ xoáy sâu vào, cắt nát tim… Đôi khuyên tai ngọc kia, là mỗi ngày TRâm Cài đeo, khối thi thể này là TRâm Cài… Còn vóc dáng không quá cao kia, có lẽ là Tống Vân…
Tuy họ là cung nhân, nhưng ở bên nhau sớm chiều, đã có chút tình cảm. Song thấy họ số thấp mất mạng, nàng thấy khó chịu quá.
Lúc ấy họ ở trong điện đợi bệ hạ dậy, nhưng cho dù có thiêu cháy, họ cũng không có khả năng trốn không thoát, không thể không cứu bệ hạ… Hơn nữa cửa điện không đóng, khun cửa sổ cũng không đóng, sao họ lại trốn không thoát chứ? Họ đã hầu hạ Spr Minh Phong nhiều năm rồi, đã trải qua rất nhiều chuyện lớn nhỏ, còn khéo léo hơn cả khỉ nữa, chỉ cần ngửi được mùi nồng thì họ đã liều mạng cứu bệ hạ đi ra trước tiên rồi.
Nhiều nghi ngờ chất chứa trong lòng, Diệp Vũ nghĩ mãi không ra, trận lửa này làm sao mà cháy, vì sao người không chạy ra được?
“Bệ hạ… Vũ Nhi…”
Là giọng kinh hoàng của Tôn thái hậu. Diệp Vũ đứng dậy, thấy Sở Minh Hiên đang đỡ Tôn thái hậu đi tới. Tôn thái hậu nhìn thấy ánh lửa đầy trời này, khiếp sợ suýt ngất, lại lo lắng và bối rối, “Bệ hạ đâu? Bệ hạ ở đâu rồi?”
“Cung nhân nói, có lẽ bệ hạ vẫn còn trong điện” Diệp Vũ đau nhức xương cốt, đã lâu vậy cho dù có cứu được người ra, cũng chỉ là một cái xác thôi.
“Còn không mau vào cứu bệ hạ…” Tôn thái hậu rống lên với đám cung nhân.
“Mẫu hậu đừng lo, hoàng huynh ở trong ngự thư phòng, vốn không ở bên trong” Sở Minh Hiên trấn án, tiếp đó nói với thị vệ, “Phái nhiều người đi vào tìm”
Hắn nhìn về phía Diệp Vũ, nàng cũng nhìn hắn, ánh mắt chạm nhau, đầy tâm sự. Nàng bất giác hoài nghi, Sở Minh Phong dù sao cũng là huynh trưởng ruột của hắn, vì sao hắn chẳng có chút lo lắng nào thế?
Với trận hỏa lớn xảy ra bất thình lình như thế, hắn rất trấn định, hình như có vẻ khả nghi. Nàng ngước lên trời cầu nguyện, cầu trời xanh phù hộ, Minh Phong sẽ không gặp chuyện rủi, tốt tốt, đẹp đẹp….
Chẳng bao lâu, hai thị vệ khiêng ra một khối thi thể, nói người này chắc là bệ hạ. Ba người xúm lại, phân biệt cẩn thận.
Khối xác này toàn thân đã bị cháy đen, vốn không nhận ra bộ mặt vốn có, thân hình thật ra cũng không kém Sở Minh Phong mấy, hình dáng cũng tương tự.
Tôn thái hậu bịt miệng, nước mắt đau thương trào ra, chảy từ kẽ tay xuống.
Sở Minh Hiên nhìn ngón trỏ của thi thể có chiếc nhẫn ngọc bích, dùng tay chà lau, nhẫn ngọc lại khôi phục như lúc đầu, ánh sáng trong suốt. Giọng hắn đầy bi trầm, “Mẫu hậu, nhẫn ngọc này vốn là cái mà hoàng huynh thường đeo”
Những lời này tựa như ném một quả lựu đạn, ném trúng Diệp Vũ. Tôn thái hậu nhìn chiếc nhẫn ngọc xanh biếc kia, giọng đầy đau đớn run rẩy, “Phong Nhi…”
Vừa chớp mắt, bà đã hôn mê bất tỉnh.
Hắn nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy bà, bảo cung nhân hộ tống bà về điện Từ Ninh, truyền thái y chẩn trị. Diệp Vũ nhìn thi thể chằm chằm, càng lắc đầu không ngừng, lệ tuôn trào…. Không phải, Sở Minh Phong sao có thể biến thành khối thi thể này chứ? Nửa ngày trước hắn vẫn còn rõ thế… Không phải…
Đau đớn vô lực chống đỡ… Vạn tiễn xuyên tim, máu thịt mơ hồ…Cái loại đau này, chưa từng có bao giờ, đau như vậy, rất đau… Đau tới muốn chết thật nhanh đi…
Vì sao lại vậy? Bệ hạ, người thật sự bị chết cháy sao?
“Vũ Nhi, đừng như vậy… Con người chết rồi không sống lại được nữa…”sở Minh Hiên ngồi xuống cạnh nàng, ôn nhu an ủi, “Đây cũng là bất ngờ, chẳng ai nghĩ được…”
Nàng gần như không nghe thấy gì, đưa tay ra chạm vào thi thể cháy sém. Hắn lập tức nắm lấy tay nàng, “thi thể còn nóng, không thể chạm vào”
Nàng giãy ra, cố chấp đưa tay ra sờ, nước mắt tuôn như mưa. Hắn hổn hển nắm lấy hai tay nàng, giọng đầy đau khổ, “Vũ Nhi, hoàng huynh băng hà rồi, rốt cuộc không về được nữa…”
Diệp Vũ đột nhiên quay sang, mỉm cười rưng rưng, “thi thể này không phải là bệ hạ, hắn sao có thể là bệ hạ được chứ? Bệ hạ anh minh thần võ, võ nghệ trác tuyệt, cho dù có bị lửa lớn vây khốn, cũng sẽ trốn thoát… Hắn không phải bệ hạ… Bệ hạ chưa chết…
Sở Minh Hiên thấy nàng vừa khóc vừa cười, dung nhan tuyệt vọng, nói đau lòng, “Ta đưa nàng tới điện Từ Ninh nghỉ ngơi”
“Ngài nói cho ta biết, bệ hạ không chết… Bệ hạ đang ở ngự thư phòng…” Nàng nói khàn khàn, hai mắt đẫm lệ đau thương.
“Có thể, hoàng huynh ở ngự thư phòng…” Hắn đỡ nàng dậy, “Đi điện Từ Ninh nghỉ ngơi một lát đi”
Hai mắt đẫm lệ mơ hồ, nàng bỗng nhớ tới, đúng nàng muốn đi ngự thư phòng tìm bệ hạ. Nhưng mà không hiểu vì sao bụng lại đau, càng ngày càng kịch liệt, đau đến mức nàng không đứng thẳng dậy được nữa.
Hắn mắt thấy nàng cau chặt mày, chấn động, “Làm sao vậy?”
Diệp Vũ ôm bụng, “Đau quá”
Sở Minh Hiên ôm lấy nàng chạy tới điện Từ Ninh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.