Bao Quân Mãn Ý

Chương 4: Chương 2.1

Điển Tâm

19/12/2015

Trong đại sảnh, một mảnh tĩnh mịch

Bao Mãn Ý vốn bị làm cho sợ đến hai mắt nhắm nghiền, nghe âm thanh chất vấn, vội vàng mở mắt.

Nhưng mà, nàng vừa mới mở mắt, liền nhìn thấy mấy chục ánh mắt đang nhìn nàng chằm chằm, có kinh ngạc, có nghi ngờ, làm nàng xầu hổ mặt đỏ bừng, đáng thương giương mắt, nhìn về phía nam nhân ngăm đen cao lớn, lại phát hiện hắn vẫn lạnh lùng, liền nói không nổi.

“Mới vừa vào cửa, cô nương này đã đứng sẵn bên ngoài, bắt gặp chúng ta đang đem cống phẩm cướp được vào, Thiết Tác sợ nàng bị tướng gia hỏi đến mới mang nàng vào khách sạn” Cung Thanh Dương mở miệng đúng lúc thay nàng giải vây

Long Vô Song đứng trên đất đầy cây củ cải vỗ vỗ cái trán, cảm thấy đau đầu.

Trời ạ! Tối nay quả là đen đủi! Chẳng những không đoạt được nhân sâm, bây giờ còn có nhân chứng mục kích. Nữ nhân này một khi chạy đi tố cáo nàng với Công Tôn Minh Đức, để cái mặt quan tài kia có được bằng chứng, những ngày an nhàn của nàng coi như xong rồi!

Nàng nuốt lời mắng sắp vuột khỏi miệng, nhíu đầu lông mày, nhìn nữ nhân vừa thẹn lại vừa sợ kia, nhức đầu hỏi: “Ngươi là ai?”

Gương mặt mềm mại ửng đỏ, đôi mắt to đen nhánh bối rối nháy không ngừng, bị bàn tay to che miệng không nói được từ nào, chỉ có thể kêu ưm ưm

Long Vô Song đảo cặp mắt trắng dã.

“Mặt đen, bỏ tay ra, ngươi không nỡ sao?” Hừ hừ, người này vào khách sạn của nàng đã mấy năm, nàng chưa từng gặp cảnh hắn gần nữ sắc, chứ đừng nói là ôm người ta như vậy

Rốt cục, bàn tay to kia buông Mãn Ý hoàn toàn. Mãn Ý khi nhận được tự do liền lập tức tách ra, giữ khoảng cách an toàn với nam nhân không nói không rằng kia.

“Được rồi, nói đi, ngươi là ai?”

“Ta — ta là — Bao Bao Bao…” Nàng thật vất vả ngưng khí, nhưng bởi vì bối rối mà lời nói không rõ ràng

Mắt thấy hồi lâu mà nàng còn chưa vặn hết ra câu, Long Vô Song không nhịn nổi ngắt lời “Bao Bao Bao, ngươi Bao xong chưa? Bao vằn thắn hay là bao nem rán?” (= =)

Mặt Bao Mãn Ý càng đỏ, lúng túng ấp úng trong chốc lát mới có thể “Ta là con gái duy nhất của Bao phủ thành tây, Bao Mãn Ý” Nàng lễ số chu toàn, khi báo thân phận vẫn không quên hành lễ

“Bao phủ?” Long Vô Song khiêu mi, nhìn Cung Thanh Dương

“Minh Châu trong lòng bàn tay của đương kim Công bộ Thượng thư Bao đại nhân, khuê danh Mãn Ý” Tư liệu về các nhà quan trong kinh thành, hắn biết tường tận, không bỏ sót bất kỳ ai

“Thì ra là cái Bao gia kia!” Long Vô Song hừ một tiếng, liếc mắt nhìn nàng “Một tiểu thư nhà quan như ngươi nửa đêm canh ba không mang người hầu không mang nha hoàn, tới khách sạn Long Môn của ta làm gì?”

“Ta, ách, là mẹ ta muốn ta tới đây — cầu xin Long cô nương giúp đỡ–”

“Giúp đỡ? Mẹ ngươi là ai?”

“Ngao Phượng Nghi”

“Chưa từng nghe qua” Long Vô Song không khách khí nói xong, quay người đi vào trong “Mặt trắng, giải quyết nàng đi. Ta đi ngủ, không có chuyện gì thì đừng đến làm ầm ỹ ta”

Giải quyết?

Mãn Ý hít mạnh một hơi, mắt đen nhánh trợn to, hoảng sợ nhìn chằm chằm đại đao phát sáng bốn phía.

Ách, không thể nào! Lão bản nương kia nói giải quyết, không phải là bảo những người hung dữ này chém nàng chết tại chỗ đấy chứ?



Nàng bị làm cho sợ đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn vốn hồng hào giờ trắng bệch, chỉ sợ cái đầu nàng sẽ giống như mấy cây củ cải kia quay tròn đầy đất, liền vội vàng lên tiếng hô “A, khoan đã, xin chờ một chút — Long cô nương, nương ta còn muốn ta đưa cho ngươi bình rượu –”

Chữ “rượu” kia có thể sánh bằng bất kỳ quan hàm nào, làm Long Vô Song cuối cùng cũng dừng bước, quay đầu nhìn nàng

“Xin chờ một chút, một chút thôi, ta nhớ là ta –” Mãn Ý vừa vội vừa sợ, ỏ trên người đông sờ tây tìm nhưng khổ không tìm được bình rượu kia. Nàng loay hoay hồi lâu mới nhớ tới tay nải với bình rượu vẫn còn ở trên lầu “A, xin đợi chút, ta lập tức lấy đến”

Đang lúc mọi người soi mói, nàng ngốc chạy lên lầu hai, cúi đầu dùng cả tay và chân tìm trên mặt hành lang, thật vất vả mới tìm thấy tay nải, lấy ra bình rượu vội vã chạy xuống lầu

Nhưng mà, từ nãy đến giờ xảy ra bao nhiêu chuyện làm nàng phản ứng không kịp, lại cộng thêm tâm sợ bị người ta chém khiến nàng hấp tấp, nhất thời không có để ý giày thêu vướng làn váy, cả người chợt ngã về phía trước, bình rượu cũng trượt khỏi tay bay ra ngoài –

“Trời! Rượu của ta!”

Nhìn thấy bình rượu có hình dán con phượng, Long Vô Song liền biến sắc

“Mặt đen, mau đỡ” Nàng gấp gáp hô

Thiết Tác đang đứng một bên, nhanh như chớp vụt tới, đưa tay ra đỡ lấy Mãn Ý

Nhiệt độ trên người nam tử phả đến, hơi thở trầm ổn, tiếng tim đập có quy luật lại bao phủ lấy Mãn Ý khiến nàng nhớ tới lúc trước khi ở trong lòng hắn không hề có chút thương tổn nào

Không giống lần trước là lưng nàng dán vào ngực hắn mà lúc này mặt nàng trực tiếp dán vào lồng ngực rắn chắc kia, nàng xấu hổ đến mức muốn bất tỉnh nhân sự để trốn tránh tình thế khó xử này, mặt mũi nàng đều đã đỏ ửng

Nhưng bình rượu kia lại không có may mắn như vậy

Nghe thấy “xoảng” một tiếng. Bình đào vỡ tan, rượu ngon tung tóe đầy đất

“Rượu thượng hạng của ta –” Long Vô Song đứng cách vài thước trơ mắt nhìn bình đào bị vỡ, tức giận dậm chân “Cái tên ngu ngốc kia! Gọi ngươi tới đỡ rượu cơ mà! Ai bảo ngươi tới đỡ người? A– rượu của ta! Đáng giận! Thật tức chết ta! Hôm nay rốt cuộc là cái ngày quái quỷ gì mà mọi chuyện –”

Thiết Tác ngoảnh mặt làm ngơ, hơi nghiêng thân đặt tiểu nữ nhân trong ngực xuống rồi lui ra sau vài bước

“Khụ, ừm, Long cô nương, ừm — ta có –” nhìn Long Vô Song khóc không ra nước mắt, Mãn Ý cẩn thận mở miệng “Ách, nhà ta còn có mười vại”

Đôi mắt xinh đẹp lập tức trừng lớn

“Mười vại?!”

Rượu Phi Phượng xuất xứ từ Giang Nam, rất khó có được loại rượu ủ cực phẩm này, Long Vô Song thèm thuồng đã lâu nhưng chưa lần nào vào tay cả. Giờ lại nghe thấy “nhân chứng mục kích” này lại nói trong nhà có những mười vại, hai mắt nàng liền sáng lên

Mãn Ý sợ hãi gật đầu

“Rượu Phi Phượng này là do ông ngoại của ta sáng chế ra, dù là phương thức ủ rượu hay làm rượu, ông ngoại đều truyền thụ cho ta. Mười vại trong nhà đều là do ta ủ khi còn tập nghề ở Giang Nam”

“A, là ngươi ủ rượu Phi Phượng?”

“Đúng”

Mãn Ý cho tới giờ cũng chưa thấy qua người nào lại có thể biến sắc mặt nhanh như vậy



Chỉ thấy Long Vô Song cười rất tươi, sự tiếc hận vừa rồi đã biến mất không thấy, nháy mắt đã thành “xuân về hoa nở”, mỉm cười đầy vẻ thân thiết

“Ai nha, thì ra là cháu ngoại của Ngao sư phụ, Như Ý muội muội — ” Long Vô Song vô cùng thân thiện nói, ba bước cũng làm thành hai bước tiến lên nắm chặt tay nàng

“Ách — là Mãn Ý, không phải Như Ý — “

“Ha hả, ngươi xem, trí nhớ ta không tệ lắm, Mãn Ý muội muội đừng để ý! Đến đây đến đây, bên ngoài trời đầy tuyết, khẳng định ngươi rất lạnh, mau đến đây ngồi”

Mãn Ý vừa mừng vừa sợ, tay nhỏ bé bị nắm chặt kéo đến lầu hai. Nàng nhất thời không phản ứng kịp, con ngươi nhìn quanh, lơ đãng nhìn thấy Thiết Tác đang đứng yên chỗ cũ

Cơ hồ ngay lúc tầm mắt của nàng rơi xuống người hắn thì tròng mắt đen kia cũng liếc qua nàng, không hề tránh né, nhìn chằm chằm vào nàng

Trong lòng nàng giật mình, khuôn mặt đỏ bừng, vội vàng dời mắt sang chỗ khác, trong lòng loạn giống như vừa đi trộm mà bị bắt quả tang, bối rối đến mức hai chân mềm nhũn. Nếu không phải Long Vô Song cứng rắn lôi kéo nàng, nàng khẳng định sẽ ngã xuống ngay lập tức

Nhìn sắc mặt chủ thay đổi, thái độ cũng khác, mọi người trong khách sạn phản ứng cũng rất nhanh, các tiểu nhị bận rộn thắp sáng ngọn đèn cung đình, trải bàn, tất bật đi lại, mang trà bánh đi vào trong lầu

Bên trong bức rèm che, hai mỹ nhân tuyệt sắc ngồi đối diện nhau, một kiều diễm, một xinh đẹp, làm người ta không rời được tầm mắt

“Như Ý muội muội, vừa nãy ngươi nói, dì Phượng muốn ngươi tới đây cầu xin ta giúp việc gì?” Vừa ngồi xuống, Long Vô Song liền mở miệng, ngay cả cách xưng hô cũng có mười phần thân mật

Mặt Mãn Ý vẫn ửng đỏ, cố gắng bình tĩnh, cúi đầu nhìn váy thêu, tay nhỏ bé đặt trên đầu gối, xác định mình đã chỉnh tề, mới mở miệng

“Vô Song cô nương có biết năm ngoái Man vương của Tây Vực có phái sứ giả tới đề nghị hai nước hòa thân?”

Ban đầu, tin tức hòa thân vừa mới truyền tới, hoàng thân quốc thích ai nấy đều lập tức đóng cửa lại, các công chúa quận chúa tất cả đều ra sức khước từ, không ai chịu đi. Hoàng thượng liền lấy phong tước làm điều kiện, chiêu mộ người tự nguyện đi

Long Vô Song gật đầu, vén tay áo lên, rót cho Mãn Ý một ly trà nóng “Đó, biết biết, mà không phải là nghe nói, chẳng phải đã tìm được một vị tiểu thư xui xẻo, vận xui quỷ, chuẩn bị phong làm công chúa để đưa đi rồi sao?”

Tay nhỏ bé khẽ run, nhận lấy ly trà kia, nhưng chỉ bưng, không có uống

Nước trà trong chén khẽ rung, một giọt nước tràn ra, rồi sau đó là hai giọt, ba giọt, bốn giọt, năm giọt… Chỉ trong nháy mắt, váy thêu kia đã ướt một mảng lớn

“Người kia chính là — chính là ta… ” Nàng nhỏ giọng nói, cắn môi, vẻ mặt cực kỳ khổ sở, mắt đỏ hoe, dường như tùy thời có thể tràn nước mắt ra

Phụ thân lăn lộn quan trường đã nhiều năm, thật vất vả mới ngồi lên được cái ghế Công Bộ Thượng thư, hôm nay mắt thấy có cơ hội phong tước, cũng không quản con gái có đồng ý hay không, nhiều phương bôn tẩu, đánh bại mấy người cạnh tranh khác, bắt ép nàng làm ” vì nước quên mình”. Cũng may, mẫu thân còn yêu thương nàng, không nỡ gả nàng sang nước khác, nàng mới có thể trốn thoát

Long Vô Song thông minh tuyệt đỉnh, Mãn Ý chẳng qua chỉ nói mấy câu, lập tức đã hiểu rõ

“Ngươi đêm khuya mạo hiểm đến đây, muốn ta cho ngươi ở lại… “trong mắt sáng hiện lên một tia giảo hoạt, ý cười ngoài miệng càng sâu “Nói cách khác, ngươi không muốn gả?”

“Đúng vậy! Ta, ta không muốn đi, ta, ta… “

“Đừng nóng vội, ta hiểu ta hiểu”

“Cầu Long cô nương tạm thời cho ta ở lại” Mãn Ý ngay cả lễ nghi là gì cũng không biết, cầm chặt lấy tay Long Vô Song, giống như nàng chuẩn bị chết đuối đến nơi mà bắt được cây gỗ vậy

Long Vô Song trả lời cực nhanh, trên mặt cười tươi như hoa

“Được, vì rượu Phi Phượng, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi bình an vô sự”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bao Quân Mãn Ý

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook