Bạo Quân Một Lòng Muốn Chết Lại Bị Ép Sống Lại
Chương 22
Du Diên
09/05/2023
Yến Duân không phải là kẻ tàn bạo nhưng chắc chắn cũng phải người tốt lành gì. Bình thường gã không nói, không có nghĩa là gã thật sự không để tâm.
Trải qua một kiếp, người nào tốt, người nào có tâm tư gã đều rõ như lòng bàn tay. Thế nhưng gã lại quên mất một điều, hiện giờ gã chẳng phải là đế vương của Dung Thành, còn chưa thoát khỏi tầm kiểm soát của Yến Vương và Yến Hậu, người xung quanh gã nào phải hoàn toàn trong sạch.
Vốn dĩ gã còn muốn lợi dụng những người này, còn có chuyện cần dùng, tuy nhiên hiện nay đâu phải chỉ mình gã, nếu không phải hôm nay gã phát hiện sớm Tuyên nhi phải làm sao?
Trước kia gã có thể bất chấp mạo hiểm không màng sống chết, hiện giờ thì không, gã có tham vọng, nhưng chẳng còn là tham vọng làm chủ thiên hạ đứng trên vạn người.
Yến Duân nhìn Tuyên Giản vẫn còn ngủ say bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng hoà hoãn lại, gã cẩn thận kéo áo khoác trên người Tuyên Giản để tránh hơi lạnh.
Chỉ bằng một ánh mắt cũng đủ hiểu, hiện giờ đối với gã, người trước mặt còn quan trọng hơn cả thiên hạ.
Tuyên Giản ngủ không được sâu giấc, Yến Duân vừa cử động hắn đã tỉnh dậy. Động tác của Yến Duân càng nhẹ hơn, thấp giọng hỏi: "Ta làm ngươi thức giấc?"
"Không có."
Tuyên Giản lắc đầu, vì mới tỉnh dậy nên ánh mắt vẫn có chút mê man. Yến Duân sờ mái tóc lộn xộn của hắn, vạt áo trắng tinh thoáng vấy bẩn, trong lòng Yến Duân tự trách: "Khổ cực cho ngươi rồi."
Hang động vừa nhỏ vừa hẹp đã vậy còn ẩm ướt lạnh lẽo, thế nhưng trên đường chạy trốn có một nơi dung thân là tốt lắm rồi, Tuyên Giản nào dám kêu ca.
"Không khổ..."
Thế nhưng vừa dứt lời hắn lập tức hắt xì một cái, Yến Duân hoảng hốt vội choàng cả áo của mình lên cho Tuyên Giản thúc giục.
"Ta đưa ngươi về."
Đêm qua quân lính đã đến khách điếm lục xoát một lượt không thấy, không có lý gì mà trong ngày sẽ quay trở lại, nhưng để an toàn Yến Duân vẫn dẫn Tuyên Giản tới nơi khác tạm trốn.
Có lẽ ngày nào Tuyên Hoà chưa chết, ngày đó họ còn chưa được sống yên.
Lần này trở về Tuyên Giản thấy trong số thuộc hạ của Yến Duân đã thiếu mất một người, tuy không tìm hiểu nhưng Tuyên Giản cũng hiểu đó chính là kẻ đã mật báo với bên ngoài tung tích của hắn. Chỉ là không ngờ, người rời đi lại chính là Sở An.
Không biết Yến Duân đã trừng trị kẻ đó như thế nào, chỉ là sau ngày hôm đó thái độ của những người khác với Tuyên Giản không còn dám ngang ngạnh như trước. Ngay cả Tô Nhược trước kia lời nói lúc nào cũng mang theo ác ý, hiện giờ một câu công tử, hai câu công tử.
Lưu Sơn nhìn thấy tình hình này có chút đắn đo, thừa lúc Yến Duân tâm trạng vẫn còn tốt vì vừa gặp Tuyên Giản trở về ngập ngừng hỏi: "Chủ tử, người đối với Sở An có phải hơi..." y muốn nói có phải hơi quá đáng rồi không, dù sao thì họ đều theo hầu hạ Yến Duân từ khi còn nhỏ, nay chỉ vì một người mới gặp mà ra tay như vậy thật dễ khiến lòng quân không yên.
Dĩ nhiên là Yến Duân biết Lưu Sơn muốn nói gì, gã vẫn bình thản nhắc lại: "Lưu Sơn, ngươi vừa gọi ta là chủ tử."
Đã là chủ tử thì mệnh lệnh của chủ tử là trên hết, đời nào Yến Duân để một thuộc hạ giờ trò sau lưng mình, huống chi còn dám động đến vẩy ngược của gã.
"Không còn chuyện gì thì lui xuống đi."
Đến khi chỉ còn lại một mình Yến Duân mới lôi từ trong tay áo ra một mật thư, gã lướt qua nội dung, sau đó lập tức ném vào lò than trong phòng, đến khi lửa bừng lên đốt tan mảnh giấy thành tro bụi gã mới quay người rời đi.
*
Lần này họ chuyển đến một thôn trang chuyên sản xuất trà, chỗ ở của họ cũng chính là một quán trà nho nhỏ. Bình thường Tuyên Giản không có việc gì làm cũng sẽ tranh thủ pha một ít trà, trước kia sư thúc của y chính là một danh y, ở nơi ở của sư thúc có rất nhiều sách cổ vậy nên y không những giỏi về độc dược mà thảo dược cũng cực kì am hiểu.
Hiện nay Dung Thành mới chỉ phổ biến dạng trà xanh, hương vị dù có thơm ngon tới đâu thì người không uống được đồ đắng cũng rất khó uống, nhất là những vị tiểu thư cành vàng lá ngọc. Tuyên Giản rất thông minh, chỉ ở điền trang vài hôm y đã chế biến ra nhiều loại trà khác nhau. Có loại sẽ bỏ thêm hoa nhài, hoa cúc để tăng thêm mùi hương, có loại thì chỉ độc dùng kỷ tử kết hợp với vài loại thảo mộc tạo nên vị trà thanh mát cực kì được yêu thích, không chỉ đơn giản là thưởng thức mà còn có tác dụng dưỡng nhan, chẳng mấy chốc mà quán trà nhỏ của Yến Duân khách đến đông nườm nượp.
"Thật không ngờ mấy loại hoa bình thường này kết hợp với trà lại thơm như vậy đấy."
"Lúc đầu nói có tác dụng dưỡng nhan ta còn không tin, nhưng uống được một thời gian cảm giác da của ta sáng lên rồi này!"
"Thôi đi, trà thôi chứ đâu phải thuốc tiên, làm gì có chuyện có tác dụng nhanh thế."
Khách đến ngày càng đông, lời bàn tán cũng ngày càng náo nhiệt. Vốn dĩ lần này Yến Duân không mang theo nhiều người, vốn chỉ định kinh doanh một quán trà nhỏ để lẩn tránh tai mắt của Tuyên Hoà nào ngờ phát tài luôn. Đến sát thủ theo gã bình thường chỉ có chuyện mới xuất hiện, bây giờ cũng bị lôi ra cả trang thành người buôn trà.
Nhưng như vậy cũng không có gì là không tốt, cứ thuận theo tự nhiên họ cải trang thành thương nhân, thời gian nữa sẽ dễ đột nhập vào được kinh thành. Nếu muốn lật đổ được Tuyên Hoà, ngoại trừ đem quân tiến đánh thì chỉ còn cách tiếp cận lão già đó, thừa cơ ra tay.
Trong lúc đang mê man suy nghĩ, có một tách trà đưa đến trước mặt, ngẩng đầu lên Tuyên Giản đang nhìn gã bằng ánh mắt chờ mong, nói: "Ca ca, thử xem vị trà mới ta pha có ngon không."
Dạo gần đây dù trà loại gì Tuyên Giản cũng cho Yến Duân thử đầu tiên, gã cũng rất vui vẻ vì điều đó. Yến Duân nhấp thử một ngụm, dù gã chỉ thích vị trà thuần đắng nhưng vị trà tươi ngọt do Tuyên Giản pha ra cũng không tệ.
"Rất ngon."
"Lần này ta cho thêm một chút cỏ ngọt, tuy không thay đổi nhiều nhưng có phải thơm hơn không? Ca ca có thích không?"
"Đồ của Tuyên nhi làm ta đều thích."
Tuyên Giản ngại ngùng sờ nhẹ lên vành tai, hắn cướp lại tách trà từ tay Yến Duân tiếp tục nghiên cứu. Tuyên Giản là thế, cho dù khi còn nhỏ hắn rất ngoan nhưng bản chất vẫn là người rất ngang bướng. Sợ Tuyên Giản không tin Yến Duân vội sáp lại gần.
"Ta nói thật mà, nếu Tuyên nhi làm không ngon sao quán trà của chúng ta lại có nhiều khách như vậy được."
"Thật chứ?"
"Thật mà." Yến Duân bật cười. "Nhờ phúc của Tuyên nhi dạo này ta kiếm được rất rất là nhiều bạc luôn."
Tuyên Giản im lặng không trả lời, Yến Duân cứ nghĩ hắn lại bắt đầu chăm chú vào việc pha chế nên lẳng lặng ngồi một bên nhìn, bỗng nhiên Tuyên Giản cất tiếng nói: "Đều cho ngươi hết."
"Hả?" Trong phút chốc Yến Duân chưa kịp hiểu lời này có ý gì.
"Ta nói bạc ấy, kiếm được đều cho ca ca hết."
Như bất ngờ bị nhét cho một thìa mật ngọt, Yến Duân đơ người ra một lúc sau đó cúi đầu nở nụ cười thật khẽ. Có lẽ giờ phút này gã cảm thấy, làm một người bình thường quanh năm bán trà sống qua ngày cũng không tệ.
Trải qua một kiếp, người nào tốt, người nào có tâm tư gã đều rõ như lòng bàn tay. Thế nhưng gã lại quên mất một điều, hiện giờ gã chẳng phải là đế vương của Dung Thành, còn chưa thoát khỏi tầm kiểm soát của Yến Vương và Yến Hậu, người xung quanh gã nào phải hoàn toàn trong sạch.
Vốn dĩ gã còn muốn lợi dụng những người này, còn có chuyện cần dùng, tuy nhiên hiện nay đâu phải chỉ mình gã, nếu không phải hôm nay gã phát hiện sớm Tuyên nhi phải làm sao?
Trước kia gã có thể bất chấp mạo hiểm không màng sống chết, hiện giờ thì không, gã có tham vọng, nhưng chẳng còn là tham vọng làm chủ thiên hạ đứng trên vạn người.
Yến Duân nhìn Tuyên Giản vẫn còn ngủ say bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng hoà hoãn lại, gã cẩn thận kéo áo khoác trên người Tuyên Giản để tránh hơi lạnh.
Chỉ bằng một ánh mắt cũng đủ hiểu, hiện giờ đối với gã, người trước mặt còn quan trọng hơn cả thiên hạ.
Tuyên Giản ngủ không được sâu giấc, Yến Duân vừa cử động hắn đã tỉnh dậy. Động tác của Yến Duân càng nhẹ hơn, thấp giọng hỏi: "Ta làm ngươi thức giấc?"
"Không có."
Tuyên Giản lắc đầu, vì mới tỉnh dậy nên ánh mắt vẫn có chút mê man. Yến Duân sờ mái tóc lộn xộn của hắn, vạt áo trắng tinh thoáng vấy bẩn, trong lòng Yến Duân tự trách: "Khổ cực cho ngươi rồi."
Hang động vừa nhỏ vừa hẹp đã vậy còn ẩm ướt lạnh lẽo, thế nhưng trên đường chạy trốn có một nơi dung thân là tốt lắm rồi, Tuyên Giản nào dám kêu ca.
"Không khổ..."
Thế nhưng vừa dứt lời hắn lập tức hắt xì một cái, Yến Duân hoảng hốt vội choàng cả áo của mình lên cho Tuyên Giản thúc giục.
"Ta đưa ngươi về."
Đêm qua quân lính đã đến khách điếm lục xoát một lượt không thấy, không có lý gì mà trong ngày sẽ quay trở lại, nhưng để an toàn Yến Duân vẫn dẫn Tuyên Giản tới nơi khác tạm trốn.
Có lẽ ngày nào Tuyên Hoà chưa chết, ngày đó họ còn chưa được sống yên.
Lần này trở về Tuyên Giản thấy trong số thuộc hạ của Yến Duân đã thiếu mất một người, tuy không tìm hiểu nhưng Tuyên Giản cũng hiểu đó chính là kẻ đã mật báo với bên ngoài tung tích của hắn. Chỉ là không ngờ, người rời đi lại chính là Sở An.
Không biết Yến Duân đã trừng trị kẻ đó như thế nào, chỉ là sau ngày hôm đó thái độ của những người khác với Tuyên Giản không còn dám ngang ngạnh như trước. Ngay cả Tô Nhược trước kia lời nói lúc nào cũng mang theo ác ý, hiện giờ một câu công tử, hai câu công tử.
Lưu Sơn nhìn thấy tình hình này có chút đắn đo, thừa lúc Yến Duân tâm trạng vẫn còn tốt vì vừa gặp Tuyên Giản trở về ngập ngừng hỏi: "Chủ tử, người đối với Sở An có phải hơi..." y muốn nói có phải hơi quá đáng rồi không, dù sao thì họ đều theo hầu hạ Yến Duân từ khi còn nhỏ, nay chỉ vì một người mới gặp mà ra tay như vậy thật dễ khiến lòng quân không yên.
Dĩ nhiên là Yến Duân biết Lưu Sơn muốn nói gì, gã vẫn bình thản nhắc lại: "Lưu Sơn, ngươi vừa gọi ta là chủ tử."
Đã là chủ tử thì mệnh lệnh của chủ tử là trên hết, đời nào Yến Duân để một thuộc hạ giờ trò sau lưng mình, huống chi còn dám động đến vẩy ngược của gã.
"Không còn chuyện gì thì lui xuống đi."
Đến khi chỉ còn lại một mình Yến Duân mới lôi từ trong tay áo ra một mật thư, gã lướt qua nội dung, sau đó lập tức ném vào lò than trong phòng, đến khi lửa bừng lên đốt tan mảnh giấy thành tro bụi gã mới quay người rời đi.
*
Lần này họ chuyển đến một thôn trang chuyên sản xuất trà, chỗ ở của họ cũng chính là một quán trà nho nhỏ. Bình thường Tuyên Giản không có việc gì làm cũng sẽ tranh thủ pha một ít trà, trước kia sư thúc của y chính là một danh y, ở nơi ở của sư thúc có rất nhiều sách cổ vậy nên y không những giỏi về độc dược mà thảo dược cũng cực kì am hiểu.
Hiện nay Dung Thành mới chỉ phổ biến dạng trà xanh, hương vị dù có thơm ngon tới đâu thì người không uống được đồ đắng cũng rất khó uống, nhất là những vị tiểu thư cành vàng lá ngọc. Tuyên Giản rất thông minh, chỉ ở điền trang vài hôm y đã chế biến ra nhiều loại trà khác nhau. Có loại sẽ bỏ thêm hoa nhài, hoa cúc để tăng thêm mùi hương, có loại thì chỉ độc dùng kỷ tử kết hợp với vài loại thảo mộc tạo nên vị trà thanh mát cực kì được yêu thích, không chỉ đơn giản là thưởng thức mà còn có tác dụng dưỡng nhan, chẳng mấy chốc mà quán trà nhỏ của Yến Duân khách đến đông nườm nượp.
"Thật không ngờ mấy loại hoa bình thường này kết hợp với trà lại thơm như vậy đấy."
"Lúc đầu nói có tác dụng dưỡng nhan ta còn không tin, nhưng uống được một thời gian cảm giác da của ta sáng lên rồi này!"
"Thôi đi, trà thôi chứ đâu phải thuốc tiên, làm gì có chuyện có tác dụng nhanh thế."
Khách đến ngày càng đông, lời bàn tán cũng ngày càng náo nhiệt. Vốn dĩ lần này Yến Duân không mang theo nhiều người, vốn chỉ định kinh doanh một quán trà nhỏ để lẩn tránh tai mắt của Tuyên Hoà nào ngờ phát tài luôn. Đến sát thủ theo gã bình thường chỉ có chuyện mới xuất hiện, bây giờ cũng bị lôi ra cả trang thành người buôn trà.
Nhưng như vậy cũng không có gì là không tốt, cứ thuận theo tự nhiên họ cải trang thành thương nhân, thời gian nữa sẽ dễ đột nhập vào được kinh thành. Nếu muốn lật đổ được Tuyên Hoà, ngoại trừ đem quân tiến đánh thì chỉ còn cách tiếp cận lão già đó, thừa cơ ra tay.
Trong lúc đang mê man suy nghĩ, có một tách trà đưa đến trước mặt, ngẩng đầu lên Tuyên Giản đang nhìn gã bằng ánh mắt chờ mong, nói: "Ca ca, thử xem vị trà mới ta pha có ngon không."
Dạo gần đây dù trà loại gì Tuyên Giản cũng cho Yến Duân thử đầu tiên, gã cũng rất vui vẻ vì điều đó. Yến Duân nhấp thử một ngụm, dù gã chỉ thích vị trà thuần đắng nhưng vị trà tươi ngọt do Tuyên Giản pha ra cũng không tệ.
"Rất ngon."
"Lần này ta cho thêm một chút cỏ ngọt, tuy không thay đổi nhiều nhưng có phải thơm hơn không? Ca ca có thích không?"
"Đồ của Tuyên nhi làm ta đều thích."
Tuyên Giản ngại ngùng sờ nhẹ lên vành tai, hắn cướp lại tách trà từ tay Yến Duân tiếp tục nghiên cứu. Tuyên Giản là thế, cho dù khi còn nhỏ hắn rất ngoan nhưng bản chất vẫn là người rất ngang bướng. Sợ Tuyên Giản không tin Yến Duân vội sáp lại gần.
"Ta nói thật mà, nếu Tuyên nhi làm không ngon sao quán trà của chúng ta lại có nhiều khách như vậy được."
"Thật chứ?"
"Thật mà." Yến Duân bật cười. "Nhờ phúc của Tuyên nhi dạo này ta kiếm được rất rất là nhiều bạc luôn."
Tuyên Giản im lặng không trả lời, Yến Duân cứ nghĩ hắn lại bắt đầu chăm chú vào việc pha chế nên lẳng lặng ngồi một bên nhìn, bỗng nhiên Tuyên Giản cất tiếng nói: "Đều cho ngươi hết."
"Hả?" Trong phút chốc Yến Duân chưa kịp hiểu lời này có ý gì.
"Ta nói bạc ấy, kiếm được đều cho ca ca hết."
Như bất ngờ bị nhét cho một thìa mật ngọt, Yến Duân đơ người ra một lúc sau đó cúi đầu nở nụ cười thật khẽ. Có lẽ giờ phút này gã cảm thấy, làm một người bình thường quanh năm bán trà sống qua ngày cũng không tệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.