Bạo Quân Một Lòng Muốn Chết Lại Bị Ép Sống Lại
Chương 9
Du Diên
09/05/2023
Khi nghe những lời này Tiết Duân đã hiểu vì sao trước kia Tuyên Giản lại phản ứng dữ dội như vậy, quá khứ nhục nhã đó ngay cả hắn cũng không dám nhớ lại thì làm gì có chuyện muốn ai biết, hắn muốn giết hết những kẻ biết chuyện cũng là bình thường.
"Nếu ngươi muốn ta có thể giết hết những người đó."
"Ngươi vừa nói gì?"
Tuyên Giản bật cười, có chút không tin những lời Tiết Duân vừa nói, nhưng vì phản ứng quá mạnh nên hắn che miệng ho khan. Tiết Duân lập tức với lấy nước ở bên cạnh giúp hắn thông họng. Sau khi uống xong một ngụm nước, Tiết Duân lại đặt một chiếc gối sau lưng để hắn dễ ngồi dậy hơn. Tuyên Giản nhìn những hành động đến thành thạo này rũ mắt xuống hỏi:
"Ngươi định trở thành bạo quân giống ta à?"
Chưa để Tiết Duân kịp trả lời hắn đã nói tiếp: "Đừng như vậy. Ta mất bao nhiêu công sức mới kéo ngươi ngồi lên được ngôi vị này, ngươi mà giống như ta thì người khổ cuối cùng vẫn chỉ là con dân của ngươi thôi."
Động tác của Tiết Duân khựng lại. "Ngươi... vừa nói cái gì?"
"Bây giờ ngươi tốt với ta cũng chỉ vì cảm thấy có lỗi vì lừa ta thôi đúng không? Ngươi không cần phải cảm thấy áy náy, bởi vì từ đầu tới cuối ta cũng lợi dụng ngươi thôi."
Từ đầu đến cuối Tuyên Giản chưa từng hứng thú với cái ngôi vị mà người người đều thèm nhỏ dãi này. Hắn chỉ là cố tìm lấy đường sống trong chỗ chết, nếu không phản kháng, nếu không vùng lên thì người chết là chính hắn, trong hoàng cung này chỉ có kẻ mạnh mới có quyền quyết định sống còn của người khác.
Hắn nào biết cách trị nước, hắn nào biết cách an dân, văn võ bá quan của Dung Thành sau hơn vài chục năm Tuyên Hòa cai quản giống như một đám ruồi bọ lúc nhúc chỉ biết hút máu người. Hắn cũng sợ người đời chửi rủa, cũng chẳng muốn bản thân là một kẻ tàn ác, nhưng hai tay đã nhuốm máu thì ít nhiều gì cũng vậy, chỉ cần xong chuyện giao Dung Thành cho một người có tài chắc chắn sau này có thể vực dậy.
"Ngươi chưa đặt chân vào Dung Thành ta đã biết ngươi là ngũ hoàng tử của Yến Quốc rồi. Yến Duân."
Từng lời nói ra không khác gì một xô nước lạnh tạt vào mặt Yến Duân.
Gã mất bao nhiêu công sức để tiếp cận Tuyên Giản, lấy lòng hắn, bày trò làm hắn vui, cứ ngỡ ván cờ bản thân bày ra hoàn hảo đến mức không có kẽ hở, vậy mà không ngờ chính Tuyên Giản mới là người bày ra bàn cờ, còn gã chỉ là một con tốt mặc hắn trêu đùa.
Yến Duân cố hít một hơi thật sâu để khống chế cho bản thân bình tĩnh lại, không biết thì không sao, nếu biết rồi thì thành ra những chuyện Tuyên Giản làm với gã cũng chỉ là cố tình làm khó.
"Hai năm trước, lúc ta cứu ngươi vì sao ngươi lại sai người ném ta xuống nước hết lần này đến lần khác?"
"Sau này đến ngôi vị của ta cũng cho ngươi đó, hành hạ ngươi một chút thì đã sao?"
"Những chuyện ngươi sai ta làm..."
"Đều là muốn trêu đùa ngươi mà thôi."
Đều là muốn trêu đùa gã, vậy mà nửa đêm Tuyên Giản nói muốn ăn bánh hoa đào ở ngoài cung gã cũng phải chạy đi mua, hắn nói muốn chơi xích đu Yến Duân cũng phải hì hục tự tay làm cho hắn, hắn nói thích nhìn hoa đỗ quyên nên Yến Duân vì hắn trồng cả một rừng hoa.
Rõ ràng khi đó Yến Duân cũng chỉ muốn làm hài lòng Tuyên Giản để hắn tin tưởng, nhưng khi nghe từ chính miệng Tuyên Giản nói ra chỉ là bày trò muốn Yến Duân khổ sở thì trong lòng gã lại chẳng thoải mái một chút nào. Yến Duân chẳng thể nào kiềm chế nổi phẫn nộ nữa, gã siết chặt lấy vài Tuyên Giản quát lên:
"Vậy tại sao ngươi còn ngủ với ta? Trong suốt hai năm qua, ngươi với ta..."
"Chỉ là nhu cầu bình thường mà thôi, ta cũng đâu phải chỉ ngủ với một mình ngươi."
"Tuyên Giản!"
Bờ vai của Tuyên Giản bị ghì chặt đến phát đau nhưng hắn không kêu lên lấy một tiếng, cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt của Yến Duân.
Nhìn đôi mắt lạnh lùng đó mà Yến Duân ngỡ ngàng, gã vội vàng buông Tuyên Giản ra loạng choạng đứng sang một bên.
Chính gã cũng là người lừa Tuyên Giản thảm hại có tư cách gì mà trách Tuyên Giản chứ.
Cứ thế Yến Duân ra khỏi phòng của Tuyên Giản vội vã như chạy trốn.
Tuyên Giản đưa tay lên xoa nhẹ lên bờ vai bị Yến Duân siết chặt, đợi đến khi Yến Duân hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt mới dừng lại, cơn đau từ trên người truyền đến nhưng hắn chẳng cảm nhận được gì cả, ngay cả trái tim cũng như không còn sự sống.
Gương mặt Tuyên Giản nhày càng nhợt nhạt, đến tận khi nhìn thấy có giọt nước rơi xuống mu bàn tay mới ngơ ngác sờ lên mặt, chẳng biết hắn đã rơi nước mắt từ nào.
Tuyên Giản vội vàng lau sạch thì thầm.
"Như vậy... cũng tốt."
*
Ngày hôm sau Yến Duân không đến tìm Tuyên Giản nữa, chắc giờ này Yến Duân phải hận hắn lắm. Đồ đạc trong phòng Tuyên Giản đều tốt hơn trước, thuốc được đưa đến đều đặn, ngay cả đồ dùng cũng toàn là đồ trước kia Tuyên Giản hay dùng.
Chỉ là hôm qua không cẩn thận tự mình ngã đau nên Tuyên Giản đi lại rất khó khăn cả ngày chỉ nằm im trên giường, hắn không thích ai chạm vào người nên cũng không ai dám tới gần. Thời gian ngủ của Tuyên Giản ngày càng nhiều, có khi chớp mắt lúc mặt trời còn trên cao lúc mở mắt ra lần nữa đã tối mịt, hắn biết thời gian của mình không còn nhiều nữa.
Cứ nghĩ chết là một thứ gì đó rất đáng sợ nhưng đối với Tuyên Giản mà nói nó chỉ như một sự giải thoát, những điều hắn nên làm đều đã làm, trên đời này cũng không còn gì đáng lưu luyến.
Đến tối Tuyên Giản tỉnh dậy, cảm thấy cổ họng khô khốc muốn uống nước nhưng xung quanh không có ai cả, hắn cũng biết thân biết phận bản thân là tội nhân nên không dám gọi ai chỉ có thể mò mẫm tự ngồi dậy. Nhưng đầu gối do hôm qua bị ngã hôm nay còn đau hơn, mặc dù đã dồn cả nửa người bám lên tường nhưng từng bước đi của hắn vẫn thật sự rất khó khăn, cuối cùng hắn không chống đỡ nổi nữa ngã khụy xuống đất.
Tuyên Giản chờ cảm giác đau đớn ập đến nhưng lại không hề có, thay vào đó hắn rơi vào một vòng tay ấm ấp.
Tuyên Giản kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Yến Duân.
Chỉ sau một ngày mà Yến Duân nhìn tiều tụy hơn rất nhiều, râu cũng mọc lởm chởm ra một đoạn, gã né tránh ánh mắt của Tuyên Giản hung dữ nói:
"Nhìn gì mà nhìn, có đi vài bước cũng lề mề như vậy trông mà bực mình."
Tuyên Giản mím môi hỏi gã: "Sao ngươi lại ở đây?"
"Đây là hoàng cung của ta ta thích ở đâu thì ở, chính ngươi dày công tốn sức đẩy nó cho ta còn gì, làm sao? Bây giờ hối hận rồi à?"
Tuyên Giản bị Yến Duân nói đến mức mặt ngơ ra, thấy vậy gã càng lớn tiếng:
"Ngươi nhìn ta làm gì? Đã không còn sức thì nằm yên trên giường, đi đi lại lại như vậy muốn đi chầu Diêm Vương sớm hơn à?"
Rõ ràng lời nói tưởng chừng như rất khó nghe nhưng Tuyên Giản lại nghe gã nhỏ giọng hậm hực.
"Ngươi có muốn ta cũng không cho phép. Từ nhỏ đến lớn Yến Duân ta chưa từng bị ai lừa thảm hại như vậy, ta chưa trừng phạt ngươi thì ngươi tuyệt đối không được chết."
"Nếu ngươi muốn ta có thể giết hết những người đó."
"Ngươi vừa nói gì?"
Tuyên Giản bật cười, có chút không tin những lời Tiết Duân vừa nói, nhưng vì phản ứng quá mạnh nên hắn che miệng ho khan. Tiết Duân lập tức với lấy nước ở bên cạnh giúp hắn thông họng. Sau khi uống xong một ngụm nước, Tiết Duân lại đặt một chiếc gối sau lưng để hắn dễ ngồi dậy hơn. Tuyên Giản nhìn những hành động đến thành thạo này rũ mắt xuống hỏi:
"Ngươi định trở thành bạo quân giống ta à?"
Chưa để Tiết Duân kịp trả lời hắn đã nói tiếp: "Đừng như vậy. Ta mất bao nhiêu công sức mới kéo ngươi ngồi lên được ngôi vị này, ngươi mà giống như ta thì người khổ cuối cùng vẫn chỉ là con dân của ngươi thôi."
Động tác của Tiết Duân khựng lại. "Ngươi... vừa nói cái gì?"
"Bây giờ ngươi tốt với ta cũng chỉ vì cảm thấy có lỗi vì lừa ta thôi đúng không? Ngươi không cần phải cảm thấy áy náy, bởi vì từ đầu tới cuối ta cũng lợi dụng ngươi thôi."
Từ đầu đến cuối Tuyên Giản chưa từng hứng thú với cái ngôi vị mà người người đều thèm nhỏ dãi này. Hắn chỉ là cố tìm lấy đường sống trong chỗ chết, nếu không phản kháng, nếu không vùng lên thì người chết là chính hắn, trong hoàng cung này chỉ có kẻ mạnh mới có quyền quyết định sống còn của người khác.
Hắn nào biết cách trị nước, hắn nào biết cách an dân, văn võ bá quan của Dung Thành sau hơn vài chục năm Tuyên Hòa cai quản giống như một đám ruồi bọ lúc nhúc chỉ biết hút máu người. Hắn cũng sợ người đời chửi rủa, cũng chẳng muốn bản thân là một kẻ tàn ác, nhưng hai tay đã nhuốm máu thì ít nhiều gì cũng vậy, chỉ cần xong chuyện giao Dung Thành cho một người có tài chắc chắn sau này có thể vực dậy.
"Ngươi chưa đặt chân vào Dung Thành ta đã biết ngươi là ngũ hoàng tử của Yến Quốc rồi. Yến Duân."
Từng lời nói ra không khác gì một xô nước lạnh tạt vào mặt Yến Duân.
Gã mất bao nhiêu công sức để tiếp cận Tuyên Giản, lấy lòng hắn, bày trò làm hắn vui, cứ ngỡ ván cờ bản thân bày ra hoàn hảo đến mức không có kẽ hở, vậy mà không ngờ chính Tuyên Giản mới là người bày ra bàn cờ, còn gã chỉ là một con tốt mặc hắn trêu đùa.
Yến Duân cố hít một hơi thật sâu để khống chế cho bản thân bình tĩnh lại, không biết thì không sao, nếu biết rồi thì thành ra những chuyện Tuyên Giản làm với gã cũng chỉ là cố tình làm khó.
"Hai năm trước, lúc ta cứu ngươi vì sao ngươi lại sai người ném ta xuống nước hết lần này đến lần khác?"
"Sau này đến ngôi vị của ta cũng cho ngươi đó, hành hạ ngươi một chút thì đã sao?"
"Những chuyện ngươi sai ta làm..."
"Đều là muốn trêu đùa ngươi mà thôi."
Đều là muốn trêu đùa gã, vậy mà nửa đêm Tuyên Giản nói muốn ăn bánh hoa đào ở ngoài cung gã cũng phải chạy đi mua, hắn nói muốn chơi xích đu Yến Duân cũng phải hì hục tự tay làm cho hắn, hắn nói thích nhìn hoa đỗ quyên nên Yến Duân vì hắn trồng cả một rừng hoa.
Rõ ràng khi đó Yến Duân cũng chỉ muốn làm hài lòng Tuyên Giản để hắn tin tưởng, nhưng khi nghe từ chính miệng Tuyên Giản nói ra chỉ là bày trò muốn Yến Duân khổ sở thì trong lòng gã lại chẳng thoải mái một chút nào. Yến Duân chẳng thể nào kiềm chế nổi phẫn nộ nữa, gã siết chặt lấy vài Tuyên Giản quát lên:
"Vậy tại sao ngươi còn ngủ với ta? Trong suốt hai năm qua, ngươi với ta..."
"Chỉ là nhu cầu bình thường mà thôi, ta cũng đâu phải chỉ ngủ với một mình ngươi."
"Tuyên Giản!"
Bờ vai của Tuyên Giản bị ghì chặt đến phát đau nhưng hắn không kêu lên lấy một tiếng, cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt của Yến Duân.
Nhìn đôi mắt lạnh lùng đó mà Yến Duân ngỡ ngàng, gã vội vàng buông Tuyên Giản ra loạng choạng đứng sang một bên.
Chính gã cũng là người lừa Tuyên Giản thảm hại có tư cách gì mà trách Tuyên Giản chứ.
Cứ thế Yến Duân ra khỏi phòng của Tuyên Giản vội vã như chạy trốn.
Tuyên Giản đưa tay lên xoa nhẹ lên bờ vai bị Yến Duân siết chặt, đợi đến khi Yến Duân hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt mới dừng lại, cơn đau từ trên người truyền đến nhưng hắn chẳng cảm nhận được gì cả, ngay cả trái tim cũng như không còn sự sống.
Gương mặt Tuyên Giản nhày càng nhợt nhạt, đến tận khi nhìn thấy có giọt nước rơi xuống mu bàn tay mới ngơ ngác sờ lên mặt, chẳng biết hắn đã rơi nước mắt từ nào.
Tuyên Giản vội vàng lau sạch thì thầm.
"Như vậy... cũng tốt."
*
Ngày hôm sau Yến Duân không đến tìm Tuyên Giản nữa, chắc giờ này Yến Duân phải hận hắn lắm. Đồ đạc trong phòng Tuyên Giản đều tốt hơn trước, thuốc được đưa đến đều đặn, ngay cả đồ dùng cũng toàn là đồ trước kia Tuyên Giản hay dùng.
Chỉ là hôm qua không cẩn thận tự mình ngã đau nên Tuyên Giản đi lại rất khó khăn cả ngày chỉ nằm im trên giường, hắn không thích ai chạm vào người nên cũng không ai dám tới gần. Thời gian ngủ của Tuyên Giản ngày càng nhiều, có khi chớp mắt lúc mặt trời còn trên cao lúc mở mắt ra lần nữa đã tối mịt, hắn biết thời gian của mình không còn nhiều nữa.
Cứ nghĩ chết là một thứ gì đó rất đáng sợ nhưng đối với Tuyên Giản mà nói nó chỉ như một sự giải thoát, những điều hắn nên làm đều đã làm, trên đời này cũng không còn gì đáng lưu luyến.
Đến tối Tuyên Giản tỉnh dậy, cảm thấy cổ họng khô khốc muốn uống nước nhưng xung quanh không có ai cả, hắn cũng biết thân biết phận bản thân là tội nhân nên không dám gọi ai chỉ có thể mò mẫm tự ngồi dậy. Nhưng đầu gối do hôm qua bị ngã hôm nay còn đau hơn, mặc dù đã dồn cả nửa người bám lên tường nhưng từng bước đi của hắn vẫn thật sự rất khó khăn, cuối cùng hắn không chống đỡ nổi nữa ngã khụy xuống đất.
Tuyên Giản chờ cảm giác đau đớn ập đến nhưng lại không hề có, thay vào đó hắn rơi vào một vòng tay ấm ấp.
Tuyên Giản kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Yến Duân.
Chỉ sau một ngày mà Yến Duân nhìn tiều tụy hơn rất nhiều, râu cũng mọc lởm chởm ra một đoạn, gã né tránh ánh mắt của Tuyên Giản hung dữ nói:
"Nhìn gì mà nhìn, có đi vài bước cũng lề mề như vậy trông mà bực mình."
Tuyên Giản mím môi hỏi gã: "Sao ngươi lại ở đây?"
"Đây là hoàng cung của ta ta thích ở đâu thì ở, chính ngươi dày công tốn sức đẩy nó cho ta còn gì, làm sao? Bây giờ hối hận rồi à?"
Tuyên Giản bị Yến Duân nói đến mức mặt ngơ ra, thấy vậy gã càng lớn tiếng:
"Ngươi nhìn ta làm gì? Đã không còn sức thì nằm yên trên giường, đi đi lại lại như vậy muốn đi chầu Diêm Vương sớm hơn à?"
Rõ ràng lời nói tưởng chừng như rất khó nghe nhưng Tuyên Giản lại nghe gã nhỏ giọng hậm hực.
"Ngươi có muốn ta cũng không cho phép. Từ nhỏ đến lớn Yến Duân ta chưa từng bị ai lừa thảm hại như vậy, ta chưa trừng phạt ngươi thì ngươi tuyệt đối không được chết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.