Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ
Chương 78: Chàng hiểu được (1)
Tiếu Nhược Thủy
10/06/2018
“Thẩm Thiên Dao, ngươi nhất định phải trụ vững. Ngươi không được phép
chết, có nghe hay không!” Hắn khàn giọng gào thét thê lương, bộ dáng bá
đạo ngược lại giống Sở Diễm như đúc.
Mà lúc này, hàng loạt hắc y nhân từ trên không nhảy xuống, vây bọn họ thành một vòng.
Đôi mắt Sở Dục đỏ ngầu, trong mũi phát ra một tiếng hừ lạnh. Quả thực là kế điệu hổ ly sơn, chẳng qua là ngay cả Thất ca cũng không dự liệu được, mục tiêu của bọn chúng lại là hắn – Sở Dục.
“Vương gia, không thể ham chiến.” Thiên Dao cố hết sức nói, dùng chút sức lực cuối cùng thầm vận nội lực, bàn tay nâng lên, trong chốc lát hàn khí dâng lên đánh về phía bốn phía hắc y nhân. Sau tiếng kêu thảm thiết, hắc y nhân từng người từng người đổ xuống, đều bị đông lạnh thằnh người băng.
“Thẩm Thiên Dao, ngươi điên rồi.” Sở Dục lớn tiếng gầm thét, ôm chặt lấy thân thể tê liệt ngã xuống của nàng vào trong lòng. Thất ca nói nàng không thể tiếp tục vận nội lực, nếu không, chính là tìm đường chết. Mà bây giờ, nàng chính là đang tự tìm đường chết, vì cứu hắn, nàng lấy một mạng đổi một mạng.
Sở Dục không dám tiếp tục trì hoãn, ôm lấy Thiên Dao phi thân lên. Không ai dám bảo đảm liệu có còn nhóm hắc y nhân nào khác hay không. Yếu không địch lại mạnh, điều duy nhất hắn có thể làm lúc này là tìm một nơi an toàn để ẩn náu.
Sâu trong rừng, tìm được một sơn động để ẩn nấp, hắn ở trước cửa động để lại tín hiệu. Sở Diễm nhìn thấy, tự nhiên sẽ biết mà tìm được bọn hắn.
Lúc hắn ôm Thiên Dao vào trong động, hơi thở của nàng đã hết sức mỏng mang. Nàng yếu ớt giống như một búp bê bằng sứ, sắc mặt tái nhợt như tuyết, đôi môi oánh nhuận cũng không còn chút huyết sắc, gần như trong suốt. Bên trong động yên tĩnh có chút đáng sợ, Sở Dục ôm chặt lấy nàng, thân thể của nàng lại lạnh băng như vậy, hắn cảm giác được rõ ràng, tính mạng của nàng đang từng chút từng chút một trôi đi.
“Thất tẩu, người tỉnh lại đi.” Hắn lắc lắc thân thể của nàng, mà nàng lại không có chút phản ứng. Sở Dục hết sức nóng lòng, “Thẩm Thiên Dao, Thiên Dao, ngươi tỉnh lại đi, đừng chết, van xin ngươi, đừng chết.” Lần đầu tiên, Sở Dục hiểu được trên đời còn tồn tại hai chữ ‘sợ hãi’ này.
“Lạnh, lạnh quá.” Trong hôn mê, Thiên Dao rì rầm nỉ non, tựa hồ thống khổ vô cùng, thân thể của nàng không ngừng run rẩy, mi tâm nhíu lại, vô thức tìm kiếm nơi ấm áp.
Sở Dục không suy nghĩ thêm nhiều, liền cởi hết tất cả y phục trên người ra, bao lấy thân thể của nàng, ôm nàng thật chặt trong lòng. Lồng ngực trần của hắn tỏa ra nhiệt độ khiến nàng dần dần an ổn. Nhưng một lát sau, nàng lại bắt đầu ho khan kịch liệt, một ngụm máu to theo khóe môi tràn ra. Mi tâm nàng nhíu chặt, hàng mi dài vẫn còn vương giọt nước trong suốt, run rẩy mấy nhịp mới chậm rãi mở ra. Mà đập vào mắt chính là gương mặt tuấn tú lo lắng của Sở Dục.
“Thẩm Thiên Dao, ngươi là đồ ngốc sao. Không phải là ngươi không muốn gặp ta nữa sao, cần gì phải liều mạng cứu ta, hay là ngươi thiên bẩm đã thương người như vậy.” Sở Dục gầm thét, một đôi mắt đen lại không tự chủ được ươn ướt. Hắn ôm chặt quá, Thiên Dao ở trong ngực hắn có chút thở không thông.
“Tùy Vương gia muốn nghĩ thế nào.” Nàng yếu ớt cười một tiếng, tựa hồ không chút để ý đến chuyện sinh tử. Mà bàn tay Sở Dục áp vào ngực nàng, không ngừng truyền nội lực cuồn cuộn vào thân thể nàng. Nàng muốn nói thêm gì nữa mới phát hiện ra giọng nói có chút khàn khàn. Mà cho dù là suy yếu chật vật đến vậy, đôi mắt nàng vẫn trong veo như cũ.
Nàng khẽ nhìn hắn, có chút khó khăn nói. “Vương gia không cần hao phí nội lực của mình, Thiên Dao chống đỡ không được bao lâu nữa.”
“Ngươi câm miệng, ai cho phép ngươi chết. Nếu ngươi dám chết, Bổn vương nhất định không bỏ qua cho ngươi.”
Thiên Dao cười khổ, yếu ớt thốt ra hai chữ. “Thật giống.” Bộ dáng bá đạo của hắn giờ phút này, ngược lại có mấy phần giống như Sở Diễm. “Thiên Dao đã quen với bộ dạng bất cần đời của Vương gia. Người bây giờ, không giống người một chút nào.” Có lẽ là nói quá lâu, Thiên Dao lại bắt đầu không ngừng ho khan, khóe miệng lại trào ra một ít máu tươi.
Sở Dục chỉ cảm thấy trước mắt đều là màu đỏ, bàn tay ấm áp qua loa lau vết máu trên khóe môi nàng. Hắn tự lừa dối bản thân, cho rằng không nhìn thấy thì những vết máu kia không tồn tại. Nàng vẫn ổn, không có bị thương, cũng tuyệt đối có hy vọng. Nghĩ đến đôi mắt trong sáng như ngọc sẽ không bao giờ mở ra nữa, hắn thống khổ giống như vạn tiễn xuyên tim.
“Thẩm Thiên Dao, ngươi nhất định phải cố trụ vững. Thất ca rất nhanh sẽ đến cứu chúng ta thôi, không phải ngươi rất yêu huynh ấy sao? Ngươi sẽ không rời bỏ huynh ấy đâu, đúng không?” Sở Dục cảm thấy lời nói của mình có chút lộn xộn, nhưng hắn chỉ cần nàng khỏe lại, giảm thọ mười năm cũng được, muốn hắn lấy mạng đổi lại cũng được, chỉ cần nữ nhân trong lòng này khỏe lại.
Thiên Dao chỉ cảm thấy mí mắt ngày càng nặng nề, nàng thật mệt mỏi quá, yêu cũng mệt mỏi quá, đau đến mệt mỏi. Cứ như vậy đi, kết thúc cũng tốt.
“Chàng, càng cần người hơn.” Đây là câu nói sau cùng lưu lại trước khi Thiên Dao bất tỉnh.
“Thiên Dao, Thẩm Thiên Dao!” Sở Dục luống cuống, dùng hết sức lắc lắc thân thể của nàng, nhưng nàng lại không chịu tỉnh lại.
Sở Dục ôm chặt nàng, cảm giác được thân thể nàng đang từ từ lạnh buốt, trái tim cơ hồ ngừng đập. Nội lực cuồn cuồn vẫn không ngừng được đưa vào thân thể nàng, nhưng vẫn như cũ không chút dấu hiệu biến chuyển tốt. Hắn dốc hết toàn lực, cũng chỉ có thể bảo vệ được hơi thở yếu tàn cuối cùng của nàng.
Trong cuộc đời Sở Dục có quá nhiều nữ nhân, nhưng trước giờ chưa từng gặp một người dũng cảm kiên trung như Thẩm Thiên Dao. Hắn rốt cục cũng hiểu được tất cả do dự cùng không đành lòng của thất ca. Cả đời có được hồng nhan tri kỷ bầu bạn, chết cũng không hối tiếc.
Trong lúc tuyệt vọng, ngoài động truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, tim Sở Dục căng thẳng, một tay ôm chặt lấy Thiên Dao một tay cằm chặt bảo kiếm, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên. Hắn không dám khẳng định, người tới là địch hay bạn. Chỉ có thể trong tình huống xấu nhất, buông tay đánh một trận.
Mà khi bóng dáng cao lớn của Sở Diễm xuất hiện trước mặt, hắn cảm giác giống như nhìn thấy ánh mặt trời, ý niệm đầu tiên lóe qua trong đầu chính là Thiên Dao được cứu rồi. “Thất ca.” Hắn khàn giọng kêu lên một tiếng.
Mà sắc mặt Sở Diễm lại lạnh kinh người, gầm nhẹ một câu với người phía sau lưng. “Tất cả cút hết ra ngoài cho bổn vương.”
Trong ấn tượng, Sở Dục vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Thất ca nổi nóng đến như vậy. Một tiếng rống này mới khiến cho Sở Dục kịp tỉnh ngộ, bản thân giờ phút này nhếch nhác như thế nào. Mà tình cảnh thế này trong mắt người khác, nhất là trong mắt Sở Diễm, sẽ nghĩ như thế nào.
Sở Dục lảo đảo từ dưới đất bò dậy, trong ngực vẫn ôm lấy Thiên Dao đang hấp hối. Mở miệng là giọng nói khàn khàn kịch liệt, ánh mắt tràn đầy khẩn cầu. “Thất ca, đệ sẽ giải thích sau, mau cứu cứu nàng, cầu xin huynh cứu lấy nàng.”
Sở Diễm trầm mặc nhận lấy Thiên Dao từ trong ngực hắn, sắc mặt vẫn cực kỳ khó coi. Sở Dục là người biết chừng mực, Sở Diễm tự nhiên sẽ tin tưởng hắn và Thiên Dao là trong lúc đó là trong sạch. Huống hồ, tình huống trước mặt, cũng không cho phép bọn họ phát sinh chuyện gì.
Nhưng mà, Sở Dục, hắn chung quy vẫn có tâm tư không nên có, một chữ ‘cứu’ kia, tiết lộ quá nhiều tâm ý.
Cánh tay hắn giương lên, kéo chiếc áo khoác trên người Thiên Dao ném trở lại trên người Sở Dục. “Mặc vào.” Âm thanh thốt ra không có chút nhiệt độ. Sau đó, hắn gỡ xuống áo khoác dày bằng lông cáo trắng như tuyết trên vai xuống, bao lấy thân thể nhỏ bé yếu ớt của Thiên Dao. Không hề có chút trì hoãn, sải bước hướng ra ngoài động.
Thương thế của Thiên Dao rất nặng, vị trí mũi tên xuyên qua cách tim không quá nửa tấc, chảy máu quá nhiều, áo lông cáo màu trắng vừa mới đắp lên người liền bị nhuộm đỏ. Mà nghiêm trọng hơn nữa là nội thương của nàng, vốn là vết thương cũ chưa lành, lại vọng động nội lực, kinh mạch bị tổn thương nghiêm trọng. Sở Diễm nhất thời có chút tay chân luống cuống, nhưng hắn cũng coi như trấn định, cho nàng uống thuốc trị nội thương, lại dùng nội lực giữ trụ tâm mạch cho nàng, máu nơi vết thương mới miễn cưỡng ngừng lại.
Xe ngựa hồi cung chạy thật nhanh, mà tình huống của Thiên Dao rõ ràng không chống đỡ lâu được như vậy, thân thể của nàng lại lạnh giống như băng. Mày kiếm Sở Diễm nhíu chặt, nhanh chóng cởi y phục trên người nhau ra, khóa chặt nàng ở trong lòng. Cẩm bào rộng lớn che kín hai thân thể trần trụi, Sở Diễm dùng nhiệt độ của chính mình để sưởi ấm cho nàng.
Nhưng như vậy vĩnh viễn cũng không đủ, Thiên Dao tu luyện U Minh chưởng nhiều năm, thân thể vốn là băng hàn, ngày thường cũng không có gì đáng lo ngại, nhưng trọng thương trong người ngày hôm nay, nhiệt độ thấp như vậy lại là đòn trí mạng. “Dao Nhi, ngoan, tỉnh lại, nhìn ta này.” Hắn dịu dàng nhẹ giọng gọi, nhưng nàng vẫn như cũ không có chút phản ứng.
Sở Diễm bất đắc dĩ thở dài, hôm nay, cũng chỉ có thể…
Hắn lật người nàng đè ở phía dưới, cũng không dám dùng sức quá nhiều, dù sao trên người nàng vẫn còn có vết thương. Hắn dịu dàng hôn lên đôi môi trong suốt tái nhợt của nàng, tìm lấy vẻ ngọt ngào trong hơi thở mùi đàn hương của nàng. Bàn tay ấm áp, di chuyển dọc theo đường cong thân thể nhỏ xinh của nàng, ý đồ thông qua phương thức như thế nâng cao nhiệt độ của nàng. Mà những vuốt ve động chạm như thế cũng khiến hắn sinh ra rung động bản năng nhất.
Thiên Dao rốt cuộc cũng có chút phản ứng, trong miệng bật ra một tiếng rên rỉ. Thân thể mềm mại không tự chủ được dán lên người hắn, bàn tay ngọc vô thức sờ soạng trên thắt lưng chắc chắn của hắn. Thân thể của nàng lạnh, mà da thịt chạm vào lại mềm mại nhẵn bóng như tơ lụa. Sở Diễm dịu dàng cười khẽ, bàn tay nóng bỏng dọc theo hai bên má đùi trong của nàng, khiêu khích.
“Dao Nhi, có thể sao?” Hắn dịu dàng thấp giọng hỏi, đầu ngón tay mềm mại vén tóc trên trán nàng.
“Ưm a.” Khẽ đau nhói khiến ý thức Thiên Dao từ từ thanh tỉnh. Hàng mi như cánh quạt run rẩy mấy cái, nàng đột nhiên mở mắt ra, trong đôi mắt lập tức phản chiếu gương mặt của hắn. Bốn mắt nhìn nhau trong khoảnh khắc, cả hai đều có chút kinh ngạc trong giây lát. Nàng đẹp tới mức khiến hắn nghẹt thở, còn hắn thâm tình khiến nàng đắm chìm.
CHƯƠNG 79: CHÀNG HIỂU ĐƯỢC (2)
Nhiệt độ thân thể bổ sung cho nhau, kèm theo mỗi một cử động của hắn, thân thể Thiên Dao từ từ ấm lại, hai gò má hiện lên chút hồng nhuận. “Sở, Sở Diễm.” Nàng dịu dàng gọi, đầu ngón tay hơi lạnh bám trên bả vai hắn, ngón tay nắm chặt.
“Tỉnh rồi?” Khóe miệng hắn nhếch lên tà khí, bàn tay vuốt ve gương mặt nàng, động tác êm ái dị thường. “Nhận ra ta là ai, biết ta đang làm gì không?”
Thiên Dao e lệ quay mặt đi, thân thể không chút sức lực ở phía dưới hắn, mềm mại như nước. “Sở Diễm, ta tưởng sẽ không còn được gặp lại chàng nữa.”
“Nha đầu ngốc.” Hắn hôn nhẹ một cái trên cánh môi mềm mại của nàng, cánh tay của nàng lại buộc chặt vài phần. Động tác bên dưới lại không hề nhanh hơn. Trên người nàng có thương tích, hắn chung quy cũng có chút cố kỵ. Hoan ái bình thản như nước lại vẫn khiến hắn muốn ngừng mà không được. Thiên Dao rõ ràng là nữ tử trúc trắc, không biết phối hợp đón ý, nhưng hắn lúc nào cũng muốn nàng không đủ.
Nóng bỏng ngay trong cơ thể Thiên Dao bộc phát, Sở Diễm nằm trên người nàng, nặng nề thở dốc, say sưa hôn lên đôi môi nàng, đầu lưỡi linh hoạt khiêu khích đầu lưỡi nàng, hút dẫn vẻ ngọt ngào trong miệng nàng. Thiên Dao bị hắn hôn sâu đến mức thở không thông, một quyền đánh vào lồng ngực hắn lại không có chút lực sát thương nào. Hắn dây dưa với đầu lưỡi nàng một hồi lâu sau mới buông ra.
Thiên Dao bị hắn chế trụ cổ tay, ở trong ngực hắn ‘ưm’ vài tiếng.
Sau khi đòi hỏi xong, Sở Diễm mới lưu luyến buông nàng ra, mắt phượng mỉm cười, từ trên cao nhìn xuống gương mặt tuyệt mỹ của nàng. “Đừng lộn xộn, cẩn thận động tới vết thương.”
“Chàng, buông ra.” Giọng nói Thiên Dao trầm thấp uyển chuyển, nghe mà khiến lòng người ngứa ngáy khó nhịn.
Sở Diễm khẽ cười, từ trên người nàng xoay mình xuống.Hoan ái xong, thân thể Thiên Dao khôi phục lại sự ấm áp, hai gò má ửng hồng, vùi trong ngực hắn như một con búp bê bằng sứ tinh xảo. Đầu ngón tay trắng nõn của nàng không chút dấu vết đặt lên cổ tay hắn, mi tâm hơi nhíu lên. “Thương thế của điện hạ cũng không nhẹ.”
Hắn dịu dàng cười một tiếng, kéo cổ tay của nàng qua, hôn nhẹ một cái.
“Thay phụ hoàng cản một kiếm, không có thương tổn đến chỗ hiểm.”
“Vậy chàng còn…” Thiên Dao cắn nhẹ môi dưới, e lệ không nói tiếp nửa câu sau.
“Còn cái gì?” Sở Diễm tà mị cười một tiếng, cố ý trêu đùa nàng.
Nàng xoay người lại, không để ý tới hắn. Mà hai cánh tay rắn chắc của hắn vòng từ phía sau lên. Thân thể ấm áp của nàng khiến cho hắn có cảm giác chân thật. “Dao Nhi, vì sao phải liều mình cứu Sở Dục?”
Trầm mặc trong chốc lát, Thiên Dao nhàn nhạt trả lời. “Điện hạ hiểu được.”
Lại trầm mặc thật lâu sau, Thiên Dao nghe thấy tiếng thở dài trên đỉnh đầu truyền đến như có như không. Giọng nói của hắn vẫn dễ nghe mà còn từ tính đến như vậy. “Bổn vương đích thực có quan tâm Sở Dục, nhưng, bổn vương cũng không đành lòng mất nàng.”
Thiên Dao bị hắn ôm ở trong ngực, an tĩnh ngoan ngoãn, trái tim cũng ấm áp. Vết thương lại dần dần nhói đau, ý thức của Thiên Dao lại chìm vào mờ mịt.
“Điện hạ, trước mặt chính là cửa cung Đông cung.” Bên ngoài xe ngựa, giọng nói Xích Diễm vang lên trầm thấp, hiển nhiên là đang nhắc nhở. Tốc độ xe cũng từ từ chậm lại.
Sở Diễm tranh thủ chút thời gian sửa sang lại y phục của mình, lại dùng áo khoác lông cáo bao lấy thân thể Thiên Dao. Xe ngựa ngừng lại, có người hầu khom lưng làm bậc thang. Sở Diễm ôm lấy Thiên Dao nhanh chóng bước về hướng Vân Tiêu điện. “Mau truyền ngự y.”
“Tuân lệnh.” Xích Diễm khom người nói.
--- -----
Ban đêm, trong Vân Tiêu điện, ngự y quỳ đầy trên đất. Thiên Dao nằm trên chiếc giường rộng lớn, trên người đang đắp chăn gấm màu vàng xen đỏ, dùng chỉ vàng dệt thành, dưới ánh nền chập chờn, toát ra vẻ lộng lẫy thanh lạnh mà trong trẻo. Sở Diễm an tĩnh ngồi ở bên mép giường, tuấn nhan không chút biểu tình, hai tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thiên Dao.
“Tại sao vẫn còn chưa tỉnh?” Giọng nói lạnh lùng trong veo, không mang chút nhiệt độ.
“Hồi, hồi bẩm điện hạ, thương thế của nương nương quá nặng, lại mất quá nhiều máu. Mặc dù đã cầm máu, cũng dùng thuốc trị nội thương tốt nhất. Thế nhưng nguyên khí lại bị tổn thương nặng nề. Vi thần đã dùng nhân sâm thượng hạng đề khí cho nương nương, chỉ cần qua được ải này, nương nương nhất định sẽ bình an vô sự.” Trưởng Thái y viện quỳ gối ở phía trước, run giọng đáp.
Tính khí của Thái tử điện hạ trong cung không ai không biết, nếu chọc giận hắn, chính là đầu dọn đi chỗ khác.
“Bổn vương không muốn nghe những lời nói nhảm này, Bổn vương chỉ muốn biết khi nào nàng tỉnh lại.”
“Cái này… trước hừng đông sáng mai.” Ngự y nhắm mắt trả lời.
Hừng đông? Sở Diễm theo bản năng quay đầu nhìn về phía cửa sổ, trăng trên đầu liễu, cách trời sáng ít nhất cũng năm sáu canh giờ, thật sự là dày vò dài đằng đẵng. Mà một câu nói của ngự y, lại làm cho hắn sợ hãi cùng nổi giận.
“Sau khi trời sáng, nếu nương nương vẫn chưa tỉnh lại, chỉ sợ, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.” Ngự y run rẩy nói, trên trán đã sớm lấm tấm mồ hôi.
Yên lặng trong chốc lát, trên mặt Sở Diễm vẫn không có chút gợn sóng, mà âm thanh phát ra cũng vô cùng lạnh, làm cho người ta như bị đẩy vào băng tuyết, mà nội dung câu nói, chính là khiến đám ngự y quỳ trên đất không rét mà run. Hắn nói, “Bổn vương biết rồi, đều lui ra ngoài điện chờ đi. Trước khi trời sáng nếu Vương phi không tỉnh lại, các ngươi hết thảy đều bồi táng.”
“Điện hạ, điện hạ tha mạng.” Ngự y bị dọa không nhẹ, không ngừng dập đầu xin tha mạng.
Sở Diễm nghe thấy phiền, tay phất một cái, ngự y quỳ đầy trên đất không dám khinh suất, liền lui ra ngoài.
Bên trong phòng trong nháy mắt yên tĩnh lại, đầu ngón tay thon dài của Sở Diễm lướt qua gò má tái nhợt của nàng, nhẹ nhàng ma sát trên cánh môi mềm của nàng. “Dao Nhi, đừng ngủ, cảnh đêm rất đẹp, bổn vương cùng nàng đi xem tuyết ngắm trăng sáng, có được không?”
Đáp lại hắn chỉ là sự trầm mặc yên tĩnh.
Hắn cười khổ, cũng cùng nàng im lặng, an tĩnh ngồi bên cạnh giường, nhìn nàng, trông chừng nàng, tựa hồ như vậy có thể qua một đời. Mà ngồi như vậy lại suốt cả một đêm. Sáng sớm, ánh sáng nhàn nhạt chiếu từ ngoài cửa sổ vào, ánh mắt Sở Diễm lạnh băng nhìn về phía cửa sổ, mày kiếm nhíu chặt, đầu ngón tay hơi run rẩy vươn ra.
“Dao Nhi, thật sự rất mệt sao? Không muốn mở mắt dậy nhìn ta ư?” Nụ cười chua xót tràn ra trên khóe môi, Sở Diễm thở dài, mắt phượng tuyệt mỹ khẽ khép lại rồi mở ra. “Được rồi, Dao Nhi, nàng ngủ đi, bổn vương không quấy rầy nàng nữa, cũng không bức bách nàng nữa.”
Hắn nghiêng đầu, trầm giọng nói với ngoài điện. “Đem đám ngự y ngoài điện hết thảy xử tử.”
Nhất thời, ngoài điện là một trận tiếng kêu khóc. Mà Sở Diễm lại để ngoài tai, hắn nắm chặt cổ tay trắng ngọc của Thiên Dao, cúi đầu xuống hôn, giọng nói thốt ra lại dịu dàng như giọt nước. “Dao Nhi, bổn vương để bọn chúng đi cùng nàng, có được không? Như vậy, đường xuống hoàng tuyền sẽ không còn cô đơn nữa. Nàng đừng ghét bỏ bọn chúng vụng về, ngay cả một bệnh nhân cũng không trị được.”
Ánh mắt hắn chuyên chú nhìn nàng, ngay cả chớp mắt cũng không chớp, chỉ sợ bỏ lỡ một tia biểu tình của nàng. Thiên Dao trời sinh bản tính lương thiện, tuyệt không để vì mình mà liên lụy tới người khác, huống chi là có tới vài sinh mạng vô tội. Nếu như, nàng không tỉnh lại như vậy, đó chính là ý trời.
Sở Diễm luôn cho mình là siêu phàm, tự nhận nắm hết thảy mọi thứ trong tay. Nhưng cuối cùng, ý trời khó phạm. Bất lực như vậy, tựa hồ đã từng trải qua, nhưng hắn lục lọi trong trí nhớ, nghĩ thế nào cũng không ra.
Chẳng lẽ, là kiếp trước sao?! Nghĩ đến đây, hắn không khỏi bật cười.
Mà Thiên Dao lúc này đang chìm sâu vào cơn ác mộng. Nàng dùng hết sức lực giãy giụa, nhưng trước sau vẫn không cách nào thoát khỏi.
--- ---------
“Hóa ra ngươi ở nơi này, Hằng Nga tỷ tỷ đang tìm ngươi khắp nơi a.” Một đôi tay ngọc ngà ôm lấy thỏ ngọc từ dưới đất lên, sa y màu đỏ trên người cùng thỏ ngọc trắng toát tạo thành phong cảnh rực rỡ. Bước chân nhẹ nhàng, nàng ôm thỏ ngọc ngồi bên cạnh Thiên Trì, ánh mặt trời vừa khéo chiếu lên trên người, ấm áp.
Cây ngô đồng cao lớn cạnh hồ che khuất bóng hình xinh đẹp của nữ tử, tiểu tiên đồng, tiên nga lướt qua cũng không chú ý tới sự tồn tại của nàng.
“Nghe nói gì chưa? Thái tử điện hạ sắp đại hôn rồi, nghênh cưới Bồng Lai tiên nữ.” Hai tiểu tiên nga châu đầu ghé tai nói.
“Hôn sự này đã định tám trăm năm trước rồi, có gì đâu mà ngạc nhiên.” Một người khác hết sức lơ đễnh nói.
“Cái vị trong điện chúng ta… là do điện hạ đưa về, nghe nói được sủng ái vô cùng.”
“Chỉ bằng tiểu yêu đó sao?” Tiểu tiên nga khinh thường hừ một tiếng, “Chỉ dựa vào một chút sắc đẹp liền tưởng thật có thể trở thành nương nương sao? Điện hạ trẻ tuổi bồng bột, bất quá là nhất thời thích mới mẻ…”
Tiếng bàn luận xôn xao càng lúc càng xa, cho đến khi hoàn toàn biến mất, Liên Y mới từ sau gốc cây đi ra, chiếc váy đỏ tươi trên người bị gió thổi tung, nét mặt của nàng thẩn thờ. Thỏ ngọc trong lòng chẳng biết lúc nào đã trốn mất dạng.
Hắn muốn cưới nữ nhân khác làm thê tử sao? Không, nàng không tin, những chuyện này không phải thật.
Nàng lảo đảo chạy trở về Thiên điện, nàng muốn chính miệng hắn nói cho nàng biết. Các nàng đều là gạt người, người Thủy Quân yêu là Liên Y, người chàng muốn cưới cũng là Liên Y.
Trong Thiên điện an tĩnh cực kỳ, cửa điện đóng chặt. Liên Y nhẹ nhàng đi tới bên cửa, vừ muốn đẩy cửa ra liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng đối thoại, thanh âm kia rất quen thuộc, là của phụ tử Tây Thiên vương Chúc Dung và Thái tử Trường Cầm.
“Ngày mai Bồng lai tiên chúa sẽ cử Thiên nữ tới đây hòa thân, tính tình phóng túng của con cũng nên thu lại, nếu để cho người không liên quan phá hỏng đại hôn ngày mai, đừng trách bổn vương không nể mặt.” Ngữ khí của Tây Thiên Vương Chúc Dung ôn hoà nhưng rõ ràng mang theo ý cảnh cáo.
“Hài nhi biết chừng mực.” Thái độ của Thái tử Trường Cầm ôn thuận, ánh mắt khẽ nheo lại, trong đôi mắt sâu thẳm lại là sầu lo hiếm thấy.
Tây Thiên vương hừ lạnh một tiếng, “Con nếu biết chừng mực, cũng đã không đưa tiểu yêu đó về đây.”
Mà lúc này, hàng loạt hắc y nhân từ trên không nhảy xuống, vây bọn họ thành một vòng.
Đôi mắt Sở Dục đỏ ngầu, trong mũi phát ra một tiếng hừ lạnh. Quả thực là kế điệu hổ ly sơn, chẳng qua là ngay cả Thất ca cũng không dự liệu được, mục tiêu của bọn chúng lại là hắn – Sở Dục.
“Vương gia, không thể ham chiến.” Thiên Dao cố hết sức nói, dùng chút sức lực cuối cùng thầm vận nội lực, bàn tay nâng lên, trong chốc lát hàn khí dâng lên đánh về phía bốn phía hắc y nhân. Sau tiếng kêu thảm thiết, hắc y nhân từng người từng người đổ xuống, đều bị đông lạnh thằnh người băng.
“Thẩm Thiên Dao, ngươi điên rồi.” Sở Dục lớn tiếng gầm thét, ôm chặt lấy thân thể tê liệt ngã xuống của nàng vào trong lòng. Thất ca nói nàng không thể tiếp tục vận nội lực, nếu không, chính là tìm đường chết. Mà bây giờ, nàng chính là đang tự tìm đường chết, vì cứu hắn, nàng lấy một mạng đổi một mạng.
Sở Dục không dám tiếp tục trì hoãn, ôm lấy Thiên Dao phi thân lên. Không ai dám bảo đảm liệu có còn nhóm hắc y nhân nào khác hay không. Yếu không địch lại mạnh, điều duy nhất hắn có thể làm lúc này là tìm một nơi an toàn để ẩn náu.
Sâu trong rừng, tìm được một sơn động để ẩn nấp, hắn ở trước cửa động để lại tín hiệu. Sở Diễm nhìn thấy, tự nhiên sẽ biết mà tìm được bọn hắn.
Lúc hắn ôm Thiên Dao vào trong động, hơi thở của nàng đã hết sức mỏng mang. Nàng yếu ớt giống như một búp bê bằng sứ, sắc mặt tái nhợt như tuyết, đôi môi oánh nhuận cũng không còn chút huyết sắc, gần như trong suốt. Bên trong động yên tĩnh có chút đáng sợ, Sở Dục ôm chặt lấy nàng, thân thể của nàng lại lạnh băng như vậy, hắn cảm giác được rõ ràng, tính mạng của nàng đang từng chút từng chút một trôi đi.
“Thất tẩu, người tỉnh lại đi.” Hắn lắc lắc thân thể của nàng, mà nàng lại không có chút phản ứng. Sở Dục hết sức nóng lòng, “Thẩm Thiên Dao, Thiên Dao, ngươi tỉnh lại đi, đừng chết, van xin ngươi, đừng chết.” Lần đầu tiên, Sở Dục hiểu được trên đời còn tồn tại hai chữ ‘sợ hãi’ này.
“Lạnh, lạnh quá.” Trong hôn mê, Thiên Dao rì rầm nỉ non, tựa hồ thống khổ vô cùng, thân thể của nàng không ngừng run rẩy, mi tâm nhíu lại, vô thức tìm kiếm nơi ấm áp.
Sở Dục không suy nghĩ thêm nhiều, liền cởi hết tất cả y phục trên người ra, bao lấy thân thể của nàng, ôm nàng thật chặt trong lòng. Lồng ngực trần của hắn tỏa ra nhiệt độ khiến nàng dần dần an ổn. Nhưng một lát sau, nàng lại bắt đầu ho khan kịch liệt, một ngụm máu to theo khóe môi tràn ra. Mi tâm nàng nhíu chặt, hàng mi dài vẫn còn vương giọt nước trong suốt, run rẩy mấy nhịp mới chậm rãi mở ra. Mà đập vào mắt chính là gương mặt tuấn tú lo lắng của Sở Dục.
“Thẩm Thiên Dao, ngươi là đồ ngốc sao. Không phải là ngươi không muốn gặp ta nữa sao, cần gì phải liều mạng cứu ta, hay là ngươi thiên bẩm đã thương người như vậy.” Sở Dục gầm thét, một đôi mắt đen lại không tự chủ được ươn ướt. Hắn ôm chặt quá, Thiên Dao ở trong ngực hắn có chút thở không thông.
“Tùy Vương gia muốn nghĩ thế nào.” Nàng yếu ớt cười một tiếng, tựa hồ không chút để ý đến chuyện sinh tử. Mà bàn tay Sở Dục áp vào ngực nàng, không ngừng truyền nội lực cuồn cuộn vào thân thể nàng. Nàng muốn nói thêm gì nữa mới phát hiện ra giọng nói có chút khàn khàn. Mà cho dù là suy yếu chật vật đến vậy, đôi mắt nàng vẫn trong veo như cũ.
Nàng khẽ nhìn hắn, có chút khó khăn nói. “Vương gia không cần hao phí nội lực của mình, Thiên Dao chống đỡ không được bao lâu nữa.”
“Ngươi câm miệng, ai cho phép ngươi chết. Nếu ngươi dám chết, Bổn vương nhất định không bỏ qua cho ngươi.”
Thiên Dao cười khổ, yếu ớt thốt ra hai chữ. “Thật giống.” Bộ dáng bá đạo của hắn giờ phút này, ngược lại có mấy phần giống như Sở Diễm. “Thiên Dao đã quen với bộ dạng bất cần đời của Vương gia. Người bây giờ, không giống người một chút nào.” Có lẽ là nói quá lâu, Thiên Dao lại bắt đầu không ngừng ho khan, khóe miệng lại trào ra một ít máu tươi.
Sở Dục chỉ cảm thấy trước mắt đều là màu đỏ, bàn tay ấm áp qua loa lau vết máu trên khóe môi nàng. Hắn tự lừa dối bản thân, cho rằng không nhìn thấy thì những vết máu kia không tồn tại. Nàng vẫn ổn, không có bị thương, cũng tuyệt đối có hy vọng. Nghĩ đến đôi mắt trong sáng như ngọc sẽ không bao giờ mở ra nữa, hắn thống khổ giống như vạn tiễn xuyên tim.
“Thẩm Thiên Dao, ngươi nhất định phải cố trụ vững. Thất ca rất nhanh sẽ đến cứu chúng ta thôi, không phải ngươi rất yêu huynh ấy sao? Ngươi sẽ không rời bỏ huynh ấy đâu, đúng không?” Sở Dục cảm thấy lời nói của mình có chút lộn xộn, nhưng hắn chỉ cần nàng khỏe lại, giảm thọ mười năm cũng được, muốn hắn lấy mạng đổi lại cũng được, chỉ cần nữ nhân trong lòng này khỏe lại.
Thiên Dao chỉ cảm thấy mí mắt ngày càng nặng nề, nàng thật mệt mỏi quá, yêu cũng mệt mỏi quá, đau đến mệt mỏi. Cứ như vậy đi, kết thúc cũng tốt.
“Chàng, càng cần người hơn.” Đây là câu nói sau cùng lưu lại trước khi Thiên Dao bất tỉnh.
“Thiên Dao, Thẩm Thiên Dao!” Sở Dục luống cuống, dùng hết sức lắc lắc thân thể của nàng, nhưng nàng lại không chịu tỉnh lại.
Sở Dục ôm chặt nàng, cảm giác được thân thể nàng đang từ từ lạnh buốt, trái tim cơ hồ ngừng đập. Nội lực cuồn cuồn vẫn không ngừng được đưa vào thân thể nàng, nhưng vẫn như cũ không chút dấu hiệu biến chuyển tốt. Hắn dốc hết toàn lực, cũng chỉ có thể bảo vệ được hơi thở yếu tàn cuối cùng của nàng.
Trong cuộc đời Sở Dục có quá nhiều nữ nhân, nhưng trước giờ chưa từng gặp một người dũng cảm kiên trung như Thẩm Thiên Dao. Hắn rốt cục cũng hiểu được tất cả do dự cùng không đành lòng của thất ca. Cả đời có được hồng nhan tri kỷ bầu bạn, chết cũng không hối tiếc.
Trong lúc tuyệt vọng, ngoài động truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, tim Sở Dục căng thẳng, một tay ôm chặt lấy Thiên Dao một tay cằm chặt bảo kiếm, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên. Hắn không dám khẳng định, người tới là địch hay bạn. Chỉ có thể trong tình huống xấu nhất, buông tay đánh một trận.
Mà khi bóng dáng cao lớn của Sở Diễm xuất hiện trước mặt, hắn cảm giác giống như nhìn thấy ánh mặt trời, ý niệm đầu tiên lóe qua trong đầu chính là Thiên Dao được cứu rồi. “Thất ca.” Hắn khàn giọng kêu lên một tiếng.
Mà sắc mặt Sở Diễm lại lạnh kinh người, gầm nhẹ một câu với người phía sau lưng. “Tất cả cút hết ra ngoài cho bổn vương.”
Trong ấn tượng, Sở Dục vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Thất ca nổi nóng đến như vậy. Một tiếng rống này mới khiến cho Sở Dục kịp tỉnh ngộ, bản thân giờ phút này nhếch nhác như thế nào. Mà tình cảnh thế này trong mắt người khác, nhất là trong mắt Sở Diễm, sẽ nghĩ như thế nào.
Sở Dục lảo đảo từ dưới đất bò dậy, trong ngực vẫn ôm lấy Thiên Dao đang hấp hối. Mở miệng là giọng nói khàn khàn kịch liệt, ánh mắt tràn đầy khẩn cầu. “Thất ca, đệ sẽ giải thích sau, mau cứu cứu nàng, cầu xin huynh cứu lấy nàng.”
Sở Diễm trầm mặc nhận lấy Thiên Dao từ trong ngực hắn, sắc mặt vẫn cực kỳ khó coi. Sở Dục là người biết chừng mực, Sở Diễm tự nhiên sẽ tin tưởng hắn và Thiên Dao là trong lúc đó là trong sạch. Huống hồ, tình huống trước mặt, cũng không cho phép bọn họ phát sinh chuyện gì.
Nhưng mà, Sở Dục, hắn chung quy vẫn có tâm tư không nên có, một chữ ‘cứu’ kia, tiết lộ quá nhiều tâm ý.
Cánh tay hắn giương lên, kéo chiếc áo khoác trên người Thiên Dao ném trở lại trên người Sở Dục. “Mặc vào.” Âm thanh thốt ra không có chút nhiệt độ. Sau đó, hắn gỡ xuống áo khoác dày bằng lông cáo trắng như tuyết trên vai xuống, bao lấy thân thể nhỏ bé yếu ớt của Thiên Dao. Không hề có chút trì hoãn, sải bước hướng ra ngoài động.
Thương thế của Thiên Dao rất nặng, vị trí mũi tên xuyên qua cách tim không quá nửa tấc, chảy máu quá nhiều, áo lông cáo màu trắng vừa mới đắp lên người liền bị nhuộm đỏ. Mà nghiêm trọng hơn nữa là nội thương của nàng, vốn là vết thương cũ chưa lành, lại vọng động nội lực, kinh mạch bị tổn thương nghiêm trọng. Sở Diễm nhất thời có chút tay chân luống cuống, nhưng hắn cũng coi như trấn định, cho nàng uống thuốc trị nội thương, lại dùng nội lực giữ trụ tâm mạch cho nàng, máu nơi vết thương mới miễn cưỡng ngừng lại.
Xe ngựa hồi cung chạy thật nhanh, mà tình huống của Thiên Dao rõ ràng không chống đỡ lâu được như vậy, thân thể của nàng lại lạnh giống như băng. Mày kiếm Sở Diễm nhíu chặt, nhanh chóng cởi y phục trên người nhau ra, khóa chặt nàng ở trong lòng. Cẩm bào rộng lớn che kín hai thân thể trần trụi, Sở Diễm dùng nhiệt độ của chính mình để sưởi ấm cho nàng.
Nhưng như vậy vĩnh viễn cũng không đủ, Thiên Dao tu luyện U Minh chưởng nhiều năm, thân thể vốn là băng hàn, ngày thường cũng không có gì đáng lo ngại, nhưng trọng thương trong người ngày hôm nay, nhiệt độ thấp như vậy lại là đòn trí mạng. “Dao Nhi, ngoan, tỉnh lại, nhìn ta này.” Hắn dịu dàng nhẹ giọng gọi, nhưng nàng vẫn như cũ không có chút phản ứng.
Sở Diễm bất đắc dĩ thở dài, hôm nay, cũng chỉ có thể…
Hắn lật người nàng đè ở phía dưới, cũng không dám dùng sức quá nhiều, dù sao trên người nàng vẫn còn có vết thương. Hắn dịu dàng hôn lên đôi môi trong suốt tái nhợt của nàng, tìm lấy vẻ ngọt ngào trong hơi thở mùi đàn hương của nàng. Bàn tay ấm áp, di chuyển dọc theo đường cong thân thể nhỏ xinh của nàng, ý đồ thông qua phương thức như thế nâng cao nhiệt độ của nàng. Mà những vuốt ve động chạm như thế cũng khiến hắn sinh ra rung động bản năng nhất.
Thiên Dao rốt cuộc cũng có chút phản ứng, trong miệng bật ra một tiếng rên rỉ. Thân thể mềm mại không tự chủ được dán lên người hắn, bàn tay ngọc vô thức sờ soạng trên thắt lưng chắc chắn của hắn. Thân thể của nàng lạnh, mà da thịt chạm vào lại mềm mại nhẵn bóng như tơ lụa. Sở Diễm dịu dàng cười khẽ, bàn tay nóng bỏng dọc theo hai bên má đùi trong của nàng, khiêu khích.
“Dao Nhi, có thể sao?” Hắn dịu dàng thấp giọng hỏi, đầu ngón tay mềm mại vén tóc trên trán nàng.
“Ưm a.” Khẽ đau nhói khiến ý thức Thiên Dao từ từ thanh tỉnh. Hàng mi như cánh quạt run rẩy mấy cái, nàng đột nhiên mở mắt ra, trong đôi mắt lập tức phản chiếu gương mặt của hắn. Bốn mắt nhìn nhau trong khoảnh khắc, cả hai đều có chút kinh ngạc trong giây lát. Nàng đẹp tới mức khiến hắn nghẹt thở, còn hắn thâm tình khiến nàng đắm chìm.
CHƯƠNG 79: CHÀNG HIỂU ĐƯỢC (2)
Nhiệt độ thân thể bổ sung cho nhau, kèm theo mỗi một cử động của hắn, thân thể Thiên Dao từ từ ấm lại, hai gò má hiện lên chút hồng nhuận. “Sở, Sở Diễm.” Nàng dịu dàng gọi, đầu ngón tay hơi lạnh bám trên bả vai hắn, ngón tay nắm chặt.
“Tỉnh rồi?” Khóe miệng hắn nhếch lên tà khí, bàn tay vuốt ve gương mặt nàng, động tác êm ái dị thường. “Nhận ra ta là ai, biết ta đang làm gì không?”
Thiên Dao e lệ quay mặt đi, thân thể không chút sức lực ở phía dưới hắn, mềm mại như nước. “Sở Diễm, ta tưởng sẽ không còn được gặp lại chàng nữa.”
“Nha đầu ngốc.” Hắn hôn nhẹ một cái trên cánh môi mềm mại của nàng, cánh tay của nàng lại buộc chặt vài phần. Động tác bên dưới lại không hề nhanh hơn. Trên người nàng có thương tích, hắn chung quy cũng có chút cố kỵ. Hoan ái bình thản như nước lại vẫn khiến hắn muốn ngừng mà không được. Thiên Dao rõ ràng là nữ tử trúc trắc, không biết phối hợp đón ý, nhưng hắn lúc nào cũng muốn nàng không đủ.
Nóng bỏng ngay trong cơ thể Thiên Dao bộc phát, Sở Diễm nằm trên người nàng, nặng nề thở dốc, say sưa hôn lên đôi môi nàng, đầu lưỡi linh hoạt khiêu khích đầu lưỡi nàng, hút dẫn vẻ ngọt ngào trong miệng nàng. Thiên Dao bị hắn hôn sâu đến mức thở không thông, một quyền đánh vào lồng ngực hắn lại không có chút lực sát thương nào. Hắn dây dưa với đầu lưỡi nàng một hồi lâu sau mới buông ra.
Thiên Dao bị hắn chế trụ cổ tay, ở trong ngực hắn ‘ưm’ vài tiếng.
Sau khi đòi hỏi xong, Sở Diễm mới lưu luyến buông nàng ra, mắt phượng mỉm cười, từ trên cao nhìn xuống gương mặt tuyệt mỹ của nàng. “Đừng lộn xộn, cẩn thận động tới vết thương.”
“Chàng, buông ra.” Giọng nói Thiên Dao trầm thấp uyển chuyển, nghe mà khiến lòng người ngứa ngáy khó nhịn.
Sở Diễm khẽ cười, từ trên người nàng xoay mình xuống.Hoan ái xong, thân thể Thiên Dao khôi phục lại sự ấm áp, hai gò má ửng hồng, vùi trong ngực hắn như một con búp bê bằng sứ tinh xảo. Đầu ngón tay trắng nõn của nàng không chút dấu vết đặt lên cổ tay hắn, mi tâm hơi nhíu lên. “Thương thế của điện hạ cũng không nhẹ.”
Hắn dịu dàng cười một tiếng, kéo cổ tay của nàng qua, hôn nhẹ một cái.
“Thay phụ hoàng cản một kiếm, không có thương tổn đến chỗ hiểm.”
“Vậy chàng còn…” Thiên Dao cắn nhẹ môi dưới, e lệ không nói tiếp nửa câu sau.
“Còn cái gì?” Sở Diễm tà mị cười một tiếng, cố ý trêu đùa nàng.
Nàng xoay người lại, không để ý tới hắn. Mà hai cánh tay rắn chắc của hắn vòng từ phía sau lên. Thân thể ấm áp của nàng khiến cho hắn có cảm giác chân thật. “Dao Nhi, vì sao phải liều mình cứu Sở Dục?”
Trầm mặc trong chốc lát, Thiên Dao nhàn nhạt trả lời. “Điện hạ hiểu được.”
Lại trầm mặc thật lâu sau, Thiên Dao nghe thấy tiếng thở dài trên đỉnh đầu truyền đến như có như không. Giọng nói của hắn vẫn dễ nghe mà còn từ tính đến như vậy. “Bổn vương đích thực có quan tâm Sở Dục, nhưng, bổn vương cũng không đành lòng mất nàng.”
Thiên Dao bị hắn ôm ở trong ngực, an tĩnh ngoan ngoãn, trái tim cũng ấm áp. Vết thương lại dần dần nhói đau, ý thức của Thiên Dao lại chìm vào mờ mịt.
“Điện hạ, trước mặt chính là cửa cung Đông cung.” Bên ngoài xe ngựa, giọng nói Xích Diễm vang lên trầm thấp, hiển nhiên là đang nhắc nhở. Tốc độ xe cũng từ từ chậm lại.
Sở Diễm tranh thủ chút thời gian sửa sang lại y phục của mình, lại dùng áo khoác lông cáo bao lấy thân thể Thiên Dao. Xe ngựa ngừng lại, có người hầu khom lưng làm bậc thang. Sở Diễm ôm lấy Thiên Dao nhanh chóng bước về hướng Vân Tiêu điện. “Mau truyền ngự y.”
“Tuân lệnh.” Xích Diễm khom người nói.
--- -----
Ban đêm, trong Vân Tiêu điện, ngự y quỳ đầy trên đất. Thiên Dao nằm trên chiếc giường rộng lớn, trên người đang đắp chăn gấm màu vàng xen đỏ, dùng chỉ vàng dệt thành, dưới ánh nền chập chờn, toát ra vẻ lộng lẫy thanh lạnh mà trong trẻo. Sở Diễm an tĩnh ngồi ở bên mép giường, tuấn nhan không chút biểu tình, hai tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thiên Dao.
“Tại sao vẫn còn chưa tỉnh?” Giọng nói lạnh lùng trong veo, không mang chút nhiệt độ.
“Hồi, hồi bẩm điện hạ, thương thế của nương nương quá nặng, lại mất quá nhiều máu. Mặc dù đã cầm máu, cũng dùng thuốc trị nội thương tốt nhất. Thế nhưng nguyên khí lại bị tổn thương nặng nề. Vi thần đã dùng nhân sâm thượng hạng đề khí cho nương nương, chỉ cần qua được ải này, nương nương nhất định sẽ bình an vô sự.” Trưởng Thái y viện quỳ gối ở phía trước, run giọng đáp.
Tính khí của Thái tử điện hạ trong cung không ai không biết, nếu chọc giận hắn, chính là đầu dọn đi chỗ khác.
“Bổn vương không muốn nghe những lời nói nhảm này, Bổn vương chỉ muốn biết khi nào nàng tỉnh lại.”
“Cái này… trước hừng đông sáng mai.” Ngự y nhắm mắt trả lời.
Hừng đông? Sở Diễm theo bản năng quay đầu nhìn về phía cửa sổ, trăng trên đầu liễu, cách trời sáng ít nhất cũng năm sáu canh giờ, thật sự là dày vò dài đằng đẵng. Mà một câu nói của ngự y, lại làm cho hắn sợ hãi cùng nổi giận.
“Sau khi trời sáng, nếu nương nương vẫn chưa tỉnh lại, chỉ sợ, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.” Ngự y run rẩy nói, trên trán đã sớm lấm tấm mồ hôi.
Yên lặng trong chốc lát, trên mặt Sở Diễm vẫn không có chút gợn sóng, mà âm thanh phát ra cũng vô cùng lạnh, làm cho người ta như bị đẩy vào băng tuyết, mà nội dung câu nói, chính là khiến đám ngự y quỳ trên đất không rét mà run. Hắn nói, “Bổn vương biết rồi, đều lui ra ngoài điện chờ đi. Trước khi trời sáng nếu Vương phi không tỉnh lại, các ngươi hết thảy đều bồi táng.”
“Điện hạ, điện hạ tha mạng.” Ngự y bị dọa không nhẹ, không ngừng dập đầu xin tha mạng.
Sở Diễm nghe thấy phiền, tay phất một cái, ngự y quỳ đầy trên đất không dám khinh suất, liền lui ra ngoài.
Bên trong phòng trong nháy mắt yên tĩnh lại, đầu ngón tay thon dài của Sở Diễm lướt qua gò má tái nhợt của nàng, nhẹ nhàng ma sát trên cánh môi mềm của nàng. “Dao Nhi, đừng ngủ, cảnh đêm rất đẹp, bổn vương cùng nàng đi xem tuyết ngắm trăng sáng, có được không?”
Đáp lại hắn chỉ là sự trầm mặc yên tĩnh.
Hắn cười khổ, cũng cùng nàng im lặng, an tĩnh ngồi bên cạnh giường, nhìn nàng, trông chừng nàng, tựa hồ như vậy có thể qua một đời. Mà ngồi như vậy lại suốt cả một đêm. Sáng sớm, ánh sáng nhàn nhạt chiếu từ ngoài cửa sổ vào, ánh mắt Sở Diễm lạnh băng nhìn về phía cửa sổ, mày kiếm nhíu chặt, đầu ngón tay hơi run rẩy vươn ra.
“Dao Nhi, thật sự rất mệt sao? Không muốn mở mắt dậy nhìn ta ư?” Nụ cười chua xót tràn ra trên khóe môi, Sở Diễm thở dài, mắt phượng tuyệt mỹ khẽ khép lại rồi mở ra. “Được rồi, Dao Nhi, nàng ngủ đi, bổn vương không quấy rầy nàng nữa, cũng không bức bách nàng nữa.”
Hắn nghiêng đầu, trầm giọng nói với ngoài điện. “Đem đám ngự y ngoài điện hết thảy xử tử.”
Nhất thời, ngoài điện là một trận tiếng kêu khóc. Mà Sở Diễm lại để ngoài tai, hắn nắm chặt cổ tay trắng ngọc của Thiên Dao, cúi đầu xuống hôn, giọng nói thốt ra lại dịu dàng như giọt nước. “Dao Nhi, bổn vương để bọn chúng đi cùng nàng, có được không? Như vậy, đường xuống hoàng tuyền sẽ không còn cô đơn nữa. Nàng đừng ghét bỏ bọn chúng vụng về, ngay cả một bệnh nhân cũng không trị được.”
Ánh mắt hắn chuyên chú nhìn nàng, ngay cả chớp mắt cũng không chớp, chỉ sợ bỏ lỡ một tia biểu tình của nàng. Thiên Dao trời sinh bản tính lương thiện, tuyệt không để vì mình mà liên lụy tới người khác, huống chi là có tới vài sinh mạng vô tội. Nếu như, nàng không tỉnh lại như vậy, đó chính là ý trời.
Sở Diễm luôn cho mình là siêu phàm, tự nhận nắm hết thảy mọi thứ trong tay. Nhưng cuối cùng, ý trời khó phạm. Bất lực như vậy, tựa hồ đã từng trải qua, nhưng hắn lục lọi trong trí nhớ, nghĩ thế nào cũng không ra.
Chẳng lẽ, là kiếp trước sao?! Nghĩ đến đây, hắn không khỏi bật cười.
Mà Thiên Dao lúc này đang chìm sâu vào cơn ác mộng. Nàng dùng hết sức lực giãy giụa, nhưng trước sau vẫn không cách nào thoát khỏi.
--- ---------
“Hóa ra ngươi ở nơi này, Hằng Nga tỷ tỷ đang tìm ngươi khắp nơi a.” Một đôi tay ngọc ngà ôm lấy thỏ ngọc từ dưới đất lên, sa y màu đỏ trên người cùng thỏ ngọc trắng toát tạo thành phong cảnh rực rỡ. Bước chân nhẹ nhàng, nàng ôm thỏ ngọc ngồi bên cạnh Thiên Trì, ánh mặt trời vừa khéo chiếu lên trên người, ấm áp.
Cây ngô đồng cao lớn cạnh hồ che khuất bóng hình xinh đẹp của nữ tử, tiểu tiên đồng, tiên nga lướt qua cũng không chú ý tới sự tồn tại của nàng.
“Nghe nói gì chưa? Thái tử điện hạ sắp đại hôn rồi, nghênh cưới Bồng Lai tiên nữ.” Hai tiểu tiên nga châu đầu ghé tai nói.
“Hôn sự này đã định tám trăm năm trước rồi, có gì đâu mà ngạc nhiên.” Một người khác hết sức lơ đễnh nói.
“Cái vị trong điện chúng ta… là do điện hạ đưa về, nghe nói được sủng ái vô cùng.”
“Chỉ bằng tiểu yêu đó sao?” Tiểu tiên nga khinh thường hừ một tiếng, “Chỉ dựa vào một chút sắc đẹp liền tưởng thật có thể trở thành nương nương sao? Điện hạ trẻ tuổi bồng bột, bất quá là nhất thời thích mới mẻ…”
Tiếng bàn luận xôn xao càng lúc càng xa, cho đến khi hoàn toàn biến mất, Liên Y mới từ sau gốc cây đi ra, chiếc váy đỏ tươi trên người bị gió thổi tung, nét mặt của nàng thẩn thờ. Thỏ ngọc trong lòng chẳng biết lúc nào đã trốn mất dạng.
Hắn muốn cưới nữ nhân khác làm thê tử sao? Không, nàng không tin, những chuyện này không phải thật.
Nàng lảo đảo chạy trở về Thiên điện, nàng muốn chính miệng hắn nói cho nàng biết. Các nàng đều là gạt người, người Thủy Quân yêu là Liên Y, người chàng muốn cưới cũng là Liên Y.
Trong Thiên điện an tĩnh cực kỳ, cửa điện đóng chặt. Liên Y nhẹ nhàng đi tới bên cửa, vừ muốn đẩy cửa ra liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng đối thoại, thanh âm kia rất quen thuộc, là của phụ tử Tây Thiên vương Chúc Dung và Thái tử Trường Cầm.
“Ngày mai Bồng lai tiên chúa sẽ cử Thiên nữ tới đây hòa thân, tính tình phóng túng của con cũng nên thu lại, nếu để cho người không liên quan phá hỏng đại hôn ngày mai, đừng trách bổn vương không nể mặt.” Ngữ khí của Tây Thiên Vương Chúc Dung ôn hoà nhưng rõ ràng mang theo ý cảnh cáo.
“Hài nhi biết chừng mực.” Thái độ của Thái tử Trường Cầm ôn thuận, ánh mắt khẽ nheo lại, trong đôi mắt sâu thẳm lại là sầu lo hiếm thấy.
Tây Thiên vương hừ lạnh một tiếng, “Con nếu biết chừng mực, cũng đã không đưa tiểu yêu đó về đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.