Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 82: ĐẤT BẰNG DẬY SÓNG

Tiếu Nhược Thủy

26/06/2018

“Hoàng thượng có nghĩ được là ai gây ra không?”

Văn Đế hừ lạnh một tiếng. “Việc này trong lòng trẫm đã nắm chắc. Một trong nhóm người đó là nhân mã của Sở Hạo, chẳng qua là phô trương thanh thế, muốn mượn việc này để ly gián sự chú ý của Sở Diễm. Luận về bắn cung, Sở Diễm hơn một bậc, hắn đã bắt đầu giở tiểu xảo rồi, chẳng thanh cao gì. Mà một nhóm người khác…” Đôi mắt sắc lạnh của Văn Đế lóe lên tia u lãnh. Ông không ngờ tới, nàng ta lại dám lấy mạng ông.

“Trẫm nghe nói bên phía Sở Dục cũng xảy ra chuyện, xem ra là có người không muốn ngươi thuận lợi gả nữ nhi rồi.”

Dự Nam Vương lắc đầu bật cười. “An Thanh Vương đích thực là sự lựa chọn tốt. Đông Ca lại có ý với vương gia, vi thần nhất định sẽ tận lực thúc đẩy hôn sự này. Đợi hai người thành thân xong, vi thần cũng danh chính ngôn thuận giúp Thái tử điện hạ một tay.”

“Ừm.” Văn Đế đồng ý gật đầu, lại nói tiếp: “Vẫn là không nên làm quá lộ liễu, phía bên Tiêu gia, ngươi vẫn nên trấn an Ứng Thừa Chiêu.”

“Vi thần hiểu rõ.”

--- -------

Một nơi khác, trong Thừa Càn cung, cửa cung đóng chặt. Thị vệ nghiêm chỉnh đứng canh trước cửa điện, bất luận ai cũng không được vào.

Trong chánh điện, Thục phi cùng Tiêu Hữu tướng đang nghị sự trong điện.

Trang phục dung mạo Thục phi tinh tế, mặc dù không còn trẻ, nhưng vẫn là phong hoa đại nguyệt. Mà giờ phút này, dung nhan tuyệt mỹ lộng lẫy đó lại nhuốm đầy tức giận.

“Đại ca từ lúc nào đã biết tự chủ trương, chuyện hành thích vua, vì sao không cùng bổn cung thương lượng!” Giọng nói bà bén nhọn, chiếc tách sứ bạch ngọc trong tay ném mạnh trên mặt đất, phát ra tiếng choang thanh thúy. Tiêu Hữu tướng đứng ở trong điện không khỏi sợ run cả người, trong lòng lại nói thầm: ‘Nhất dạ phu thê bách dạ ân, nếu thương lượng với muội, hành động này tuyệt đối không thể tiến hành được.’

Nhân mã của bọn họ mai phục ở trong rừng, mục tiêu chẳng qua là Sở Dục, chỉ muốn mạng của hắn, như vậy vị trí phò mã của Quận chúa Đông ca mới rơi vào người Tiêu gia. Nhưng lúc hành động ông lại thay đổi chủ ý, ra lệnh hành thích Văn Đế.

“Nương nương bớt giận, vi thần cũng là nhất thời nảy sinh chủ ý. Lúc đó trong rừng còn có một nhóm nhân mã hành thích khác, vi thần cho rằng đây chính là cơ hội của chúng ta, nếu đạt được thì không còn gì tốt hơn, cho dù thất bại, chúng ta cũng có thể phủi tay sạch sẽ.”

“Cho nên huynh liền điều động số lượng lớn nhân mã hành thích hoàng thượng, để Sở Dục có thể tháo chạy?” Thêu mi Thục phi khẽ nhíu, lộ ra vẻ lạnh lẽo. Bây giờ lại thành trộm gà không được còn mất nắm gạo.

“Vi thần biết sai, hiện giờ, vẫn mong nương nương chỉ rõ.” Tiêu Hữu tướng khom người cúi đầu, không dám tiếp tục chọc giận bà.

Thục phi cười lạnh, việc đã đến nước này, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, bà cũng không có năng lực xoay chuyển tình thế. “Hoàng thượng đã tính tứ hôn Loan Âm cho Vân Kiếm, giờ chỉ có thể nhờ hôn sự này mượn sức Vân gia.”

Ý cười trên mặt Tiêu Hữu tướng có chút cứng ngắc, chỉ khom người đáp. “Như vậy thật tốt.”

“Sắp phải lâm triều rồi, đại ca nên sớm rời đi. Lần sau, nếu đại ca vẫn còn tự chủ trương, đừng trách bổn cung không khách khí.”

“Vi thần không dám.” Tiêu Hữu tướng khom người lui ra ngoài.

Sau khi trở về từ Cảnh Dương cung, Sở Diễm thuận tiện bế Thiên Dao trở về Y Lan điện.

Thương thế của nàng rất nặng, chỉ yên lặng nằm trong lòng hắn, quay mặt kề sát vào ngực hắn, tùy ý để hắn đưa mình trở về Y Lan điện. “Đã xảy ra chuyện gì?” Nàng nhẹ nhàng mở lời.

“Không phải Dao Nhi từng nói không thích ở Lăng Tiêu điện, bổn vương đưa nàng trở về, không tốt sao?” Hắn dịu dàng mỉm cười, động tác dịu dàng đặt nàng lên trên chiếc giường mềm mại, cũng cẩn thận kéo chăn đắp cho nàng. “Ngoan, nàng nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối bổn vương sẽ lại quay lại thăm nàng.”

“Ừm.” Thiên Dao gật đầu nghe lời, khép đôi mắt lại.

Sở Diễm chỉ để lại một câu người lại không thấy bóng dáng đâu. Mà thời gian trôi nhanh, loáng một cái đã hơn tháng, dưới sự điều trị tỉ mỉ của ngự y, vết thương của Thiên Dao đã khỏi bảy tám phần.

Sáng sớm trời vẫn quang đãng, thế mà sau giờ ngọ tuyết đã bắt đầu rơi lất phất. Thiên Dao nửa người dựa ở trước cửa sổ, chiếc cằm xinh xắn tựa bên khung cửa, dáng bộ lười biếng, cực kỳ giống chú mèo làm nũng. Tử Y từ phía sau đi tới, không chút tiếng động khoác áo lông cáo dày nặng lên vai nàng.

“Thân thể chủ tử chưa lành, cẩn thận nhiễm phong hàn.”

Thiên Dao quay đầu nhìn nàng, cười thanh nhã. “Cảm ơn ngươi, Tử Y.”

Lửa than cháy đỏ hồng đặt trong bồn bạc ở giữa phòng, nhiệt độ trong phòng cực ấm, so với bên ngoài, quả thật là hai tầng lửa và băng. Thiên Dao thuận tay cầm lấy bức tranh thêu vẫn chưa hoàn thành, tỉ mỉ thêu từng mũi kim cọng chỉ. Thất thái Hồ điệp đã lộ ra hình dáng ban đầu, giống như đang nhảy múa giữa vườn hoa.

“Doãn trắc phi đối xử với người như vậy, chủ tử hà tất phải bỏ tâm tư chuẩn bị lễ vật sinh thần cho nàng.” Đôi môi đỏ mọng của Tử Y chu lên, giọng điệu mang theo vài phần không vui vẻ.

Thiên Dao thản nhiên bật cười, lại cũng chưa dừng động tác trên tay. “Hồ điệp là cái Hàm U thích nhất, nàng không còn nữa, cho Hàm Tuyết là lẽ đương nhiên.” Có điều như vậy có chút miễn cưỡng biện hộ, Thiên Dao thường nghĩ, tình cảm của Sở Diễm đối với Hàm Tuyết có phải giống như nàng không.

Sinh thần của Hàm U rơi vào cuối năm, sinh thần của Hàm Tuyết cũng vậy.

Tử Y đem bồn lửa than đặt bên chân Thiên Dao, ngồi xuống bên cạnh người nàng. “Điện hạ dường như đã lâu rồi chưa đến Y Lan điện, nương nương chẳng lẽ không nhớ sao?”

Thiên Dao cười nhạt không nói, tiếp tục động tác trên tay. Nhớ chứ, trong lòng có giờ nào phút nào không bận tâm đến hắn. Mà nhớ đâu phải thứ có thể viết lên mặt. Thiên Dao nghĩ, Sở Diễm không đến đương nhiên có lý do của hắn.



Thời gian Tử Y đi theo nàng không ngắn, sớm đã quen với sự lãnh mạc của nàng, lại tiếp tục lẩm bẩm một mình. “Cũng may, điện hạ không đến đây, cũng không qua đêm ở phủ của các nương nương khác.”

Động tác trên tay Thiên Dao ngừng lại, đầu kim sắc nhọn suýt nữa đâm vào đầu ngón tay. Đối với chuyện của hắn, Tử Y tựa hồ còn quan tâm hơn cả nàng.

Cửa phòng két một tiếng bị người từ bên ngoài đẩy ra, tiểu cung nữ hổn hển chạy vào, không kịp thở. “Nương nương, Doãn trắc phi mang theo thị nữ xông vào, nhóm nô tỳ thực sự không ngăn lại được…”

Thiên Dao cười, khoát tay với nàng. “Cần gì phải ngăn cản, mời nàng vào đi.”

Ở trước mặt Sở Diễm, Doãn Hàm Tuyết vẫn đóng vai dịu ngoan hiền lương, mà nhiều ngày liên tiếp vò võ một mình, khiến nàng mất đi sự kiên nhẫn, ẩn nhẫn đến tột độ lại thành bùng nổ, bùng nổ hoàn toàn.

Doãn Hàm Tuyết dưới sự dìu đỡ của thị nữ Như Ý bước vào trong, sắc mặt so với sắc trời bên ngoài còn thâm trầm hơn. Mà trong phòng ngủ của Thiên Dao lại ấm áp như mùa xuân, lại càng làm nàng bừng bừng lửa giận. Hạm Tâm Các của nàng chưa từng có hậu đãi như vậy. Ở trong cung, nữ nhân chính là phụ thuộc vào nam nhân mà sống, một khi thất sủng, ngay cả một nô tài cũng không bằng.

“Doãn tỷ tỷ ngồi đi.” Thiên Dao tùy ý chỉ vào chiếc giường gỗ lim ở một bên, ý nói Doãn Hàm Tuyết ngồi xuống, lại lệnh cho Tử Y dâng trà.

Doãn Hàm Tuyết nghiêm mặt ngồi xuống, nhìn thấy vẻ thảnh thơi của Thiên Dao lại càng nổi nóng. Lúc này, Tử Y đang dâng trà lên, nàng đưa tay ra nhận, không ngờ tách sứ cực nóng. Theo bản năng nàng rút tay về, choang một tiếng giòn vang, tách sứ rớt xuống đất, nước trà nóng bắn tung tóe lên người nàng. Chiếc váy bách điệp đẹp đẽ tinh tế do thợ thủ công làm trở nên chật vật nhếch nhác.

Doãn Hàm Tuyết vốn một bụng lửa giận, giờ lại càng căm phẫn, cơ hồ là không nghĩ ngợi gì giơ tay tát một cái vào mặt Tử Y. Một tiếng ‘bốp’ chói tai đến Thiên Dao cũng kinh ngạc.

“Tỷ tỷ vậy là muốn làm gì?” Thiên Dao đứng dậy, gương mặt thanh tú chau lại, đưa tay kéo Tử Y qua, xem qua bên má nàng. Lực đạo của Doãn Hàm Tuyết không nhẹ, khuôn mặt thanh tú của Tử Y hằn rõ năm dấu tay. Mà giờ phút này, ánh mắt của Tử Y lại khiến Thiên Dao cảm thấy xa lạ như vậy. Ánh mắt nàng rét lạnh mà đáng sợ.

“Bổn cung không đánh ngươi được, chẳng lẽ đến giáo huấn một đứa nô tỳ cũng không có tư cách sao!” Doãn Hàm Tuyết cười nhạo một tiếng, cơn giận cũng giảm xuống hơn nửa. Trước khi đi vẫn bỏ lại một câu, “Thẩm Thiên Dao, đừng trách ta không cảnh cáo ngươi trước, trèo càng cao té càng đau.”

Thiên Dao lắc đầu bật cười, không để ý lắm đến lời nói của nàng. Cả người nàng toàn là vết thương, còn có đau đớn gì mà nàng chưa từng trải qua. Quả thật, lúc đó nàng vẫn chưa ý thức được nguy hiểm cận kề, lúc thực sự trải qua, Thiên Dao mới rõ ràng, thống khổ thực sự chính là đau đến khóc không thành tiếng.

“Đau không?” Nàng kéo Tử Y đến bên giường, đồng thời lấy ra thuốc mỡ làm giảm sưng, cẩn thận thoa lên má nàng. Lúc này, vẻ đáng sợ trong mắt nàng đã mất, khôi phục lại sự khiếp nhược như trước.

“Tử Y không sao, cũng may cái tát này không đánh trên mặt chủ tử.” Tử Y nhút nhát nói một câu, dáng vẻ xinh đẹp đau buồn động lòng người. “Doãn trắc phi đã trút giận, lát nữa chắc sẽ không đến làm khó nữa chứ.”

Thiên Dao mỉm cười không nói, chỉ cần ở trong hậu cung, tranh đấu vĩnh viễn sẽ không ngừng nghỉ.

Trò cười phát sinh tại Y Lan điện, Doãn Hàm Tuyết đương nhiên sẽ không nói cho Sở Diễm biết, mà Thiên Dao cũng không phải người thích đi cáo trạng. Sở Diễm vẫn ở trong phòng Thiên Dao như cũ, chỉ đến trước ngày sinh thần Doãn Hàm Tuyết, mới đến Hạm Tâm Các một chuyến. Hắn nhớ rõ sinh nhật của Hàm U, tiện thể cũng biết được ngày sinh của Doãn Hàm Tuyết.

Liên tiếp mấy ngày tuyết rơi lớn mà bên trong vẫn ấm áp như mùa xuân. Doãn Hàm Tuyết thân mặc sa y đơn bạc, bóng dáng vui vẻ hoạt bát lúc ẩn lúc hiện. Nàng phủ phục trong lòng Sở Diễm, yếu đuối không xương. “Điện hạ cuối cùng cũng nhớ đến Hàm Tuyết rồi.” Nàng hờn dỗi nỉ non một câu, lại cũng không dám oán giận gì nhiều. Tính tình Sở Diễm, nàng ít nhiều biết được vài phần.

CHƯƠNG 83: THỬ THUỐC (1)

“Ừm, hôm nay là sinh thần của nàng.” Hắn nhẹ nhàng bâng quơ đáp một câu, lại hạ thấp giọng nói. “Hai ngày nữa là sinh thần của Hàm U.”

Doãn Hàm Tuyết vẫn mỉm cười dịu dàng, trong ánh mắt lại hiện lên vẻ mù mịt. Nàng bầu bạn bên cạnh hắn lâu như vậy, lại cũng không sánh bằng một người đã chết. “Tỷ tỷ trên trời có linh thiêng, biết điện hạ vẫn còn nhớ đến tỷ, cũng sẽ thấy thanh thản.”

“Bổn vương đã chọn chút lễ vật cho nàng, chút nữa sẽ cho người đưa đến cho nàng.”

Nói là chọn lễ vật không bằng nói là sai người lựa ra vài món ở Tàng Bảo các. Thái tử điện hạ bận rộn trăm công ngàn việc đương nhiên không có tâm tư cung phụng nữ nhân. Mà Hàm Tuyết đương nhiên không biết, chỉ cho rằng Sở Diễm đối đãi với nàng chung quy vẫn có vài phần chân tình, cười như mở cờ trong bụng.

“Khởi bẩm điện hạ, thị nữ của Thẩm Trắc Phi Tử Y ở ngoài điện cầu kiến.”

“Ừm, cho nàng ta vào đi.” Sở Diễm thuận miệng đáp lời.

Tử Y một thân cung trang màu tím nhạt, dáng vẻ yêu kiều yếu đuối, cực kỳ giống một đóa hoa bách hợp nở rộ trên đất hoang, mặc dù không xinh đẹp nhưng cũng cực kỳ thanh lịch. Nàng cung kính đi vào trong điện, trong tay vẫn cầm một cái khay thật lớn, bên trên đặt một chiếc váy bách điệp hoa mỹ dùng chỉ bảy màu thêu thành, dưới ánh nến lay động tản ra ánh sáng lóa mắt.

“Nô tỳ Tử Y tham kiến điện hạ, tham kiến nương nương.” Tử Y nửa quỳ ở trong điện, khay cầm trong tay giơ cao qua đỉnh đầu. “Chử tử nhà nô tỳ sai nô tỳ đến tặng váy bách điệp, chúc Doãn trắc phi phúc thọ khang niên.”

Sở Diễm khẽ cười, cánh tay vòng bên eo Doãn Hàm Tuyết. “Dao Nhi vẫn là có lòng, váy bách điệp này chính là cái nàng thích nhất.”

Hàm Tuyết cũng cười theo, trong ánh mắt mang theo vẻ khinh thường. Thẩm Thiên Dao tặng đồ cho nàng, chỉ sợ là chồn chúc tế gà, không có gì tốt. Trong lòng nàng mặc dù bất mãn, nhưng trên mặt không thể không tỏ vẻ đón nhận. “Thiên Dao muội muội đích thực là lanh lợi khéo tay, điện hạ xem hồ điệp thật sự rất sống động.” Hàm Tuyết đứng dậy đi tới phía trước Tử Y, trước mặt nàng cởi áo tháo dây, theo động tác của nàng, tấm lưng trắng như tuyết từ từ lộ ra.

Hàm Tuyết quay đầu, nhìn về phía Sở Diễm cười xinh đẹp, cực kỳ mị hoặc. Nàng nâng váy bách điệp liên khoác lên vai. Doãn Hàm Tuyết đích thực là mỹ nhân, mặc dù không thể nào so với Thiên Dao khuynh nước khuynh thành nhưng cũng là dung nhan kiều mị, dưới sự phụ trợ của trang phục càng trêu người.

Ánh mắt sâu thẳm của Sở Diễm nhàn nhạt rơi trên người nàng, vẫn mỉm cười không nói.

Tử Y vô cùng biết điều, vẫn cúi đầu đến cực thấp, thế nên người khác không cách nào nhìn thấy biểu tình của nàng lúc này.

“Chiếc váy này cực kỳ hợp ý bổn cung, thay ta cảm ơn chủ tử nhà ngươi.” Doãn Hàm Tuyết tùy ý qua loa một câu, bộ dáng cao cao tại thượng.

“Dạ, vậy nô tỳ xin cáo lui trước.” Tử Y khom người, chậm rãi thối lui ra ngoài.



Sở Diễm không hề tính qua đêm tại Hạm Tâm các, sau khi quan hệ thân mật xong hắn đạm bác đứng dậy, kéo lấy áo bào chuẩn bị rời đi. Cánh tay mềm mại của Hàm Tuyết từ phía sau vòng lên, nũng nịu ôm lấy eo hắn. Hắn trấn an vài câu, nàng cũng nghe lời buông tay ra. Mà lúc này, nàng đột nhiên lại đau bụng đến khó nhịn, chỉ trong chốc lát đã đau đến mức ngã xuống giường, mồ hôi lạnh trên trán túa ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch cơ hồ không có chút huyết sắc.

Vài vị ngự y đang trực vội vàng chạy tới, sau một phen chẩn đoán đều thay đổi sắc mặt, lảo đảo quỳ rạp xuống đất.

Mà lúc này, Doãn Hàm Tuyết đã uống thuốc giảm đau Sở Diễm cho nàng, yếu ớt vô lực nằm ở trên giường, lệ rơi đầy mặt, bộ dạng thật là chật vật. “Điện hạ, điện hạ cứu Hàm Tuyết.”

“Đừng sợ, sẽ không có chuyện gì đâu.” Sở Diễm trầm giọng an ủi một câu, trong lòng hắn biết rõ, thuốc giảm đau không chống chọi được lâu, đợi thuốc hết tác dụng nàng vẫn đau đớn như cũ.

“Doãn trắc phi là trúng độc sao?” Ánh mắt Sở Diễm lạnh lùng dò xét nhìn ngự y. Bệnh trạng nàng lúc này, ngoại trừ trúng độc, hắn không thể nghĩ tới được cái khác.

Ngự y do dự một lúc mới nói. “Cũng không phải như vậy. Nương nương trời sinh thể chất hư hàn, lại trùng hợp tiếp xúc với dược lạnh, mới trở nên như vậy. Bây giờ, thân thể nương nương đã bị hàn khí tổn thương, chỉ sợ…” Ngự y do dự một lúc mới run giọng mở miệng. “Chỉ sợ cả đời này không cách nào có thai.”

Lời này vừa thốt ra, trong phòng trong nháy mắt như chết lặng. Một lát sau mới truyền ra tiếng gào khóc. Doãn Hàm Tuyết nửa nằm sấp trên giường, lệ như suối tuôn trào. Hai tay gắt gao nắm lấy chân váy ngủ bằng gấm, thân thể không ngừng run rẩy. So với sự đau đớn thể xác trái tim nàng còn đau hơn. Nàng nằm mơ cũng muốn sinh hài tử cho nam nhân trong lòng này, cũng chỉ có sinh hài tử, địa vị trong cung của nàng mới có thể củng cố. Mà bây giờ, xong rồi, tất thảy đều xong rồi.

“Có cách nào cứu chữa không?” Sở Diễm ôm nàng vào trong lòng, lạnh giọng hỏi.

Các ngự y đưa mắt nhìn nhau, mặt mày ủ rũ lắc đầu.

“Một đám phế vật.” Sở Diễm nổi giận gầm lên một tiếng. Lại nhìn xuống Như Ý quỳ trên mặt đất. “Ngươi không biết thân thể nương nương hư hàn sao? Sao lại để nàng tiếp xúc với đồ có tính hàn!”

Giọng nói Sở Diễm không lớn, nhưng lại không giận mà uy. Như Ý hoảng sợ không nhẹ, phủ phục tại chỗ, không ngừng dập đầu. “Hồi bẩm điện hạ, nô tỳ từ nhỏ đã đi theo nương nương, sao lại không biết nương nương thể chất hư hàn. Đồ ăn thức uống trang phục hằng ngày đều do tận tay nô tỳ chuẩn bị, đặc biệt cẩn thật, tuyệt đối không thể có sơ xuất như thế…” Giọng nói Như Ý đột nhiên dừng lại, tựa hồ như nghĩ tới cái gì đột nhiên đứng dậy, từ trong tủ quần áo lấy ra chiếc váy bách điệp bảy màu chói lọi kia, hai tay nâng lên trước mặt Sở Diễm.

“Điện hạ, nhất định là cái váy này có vấn đề. Đồ vật trong phòng nương nương, chỉ có chiếc váy này là vật bên ngoài.” Như Ý khóc nhòe hết mặt, hai tay bưng lấy chiếc váy cũng run run.

Ánh mắt Sở Diễm liếc nhìn đám ngự y, trưởng Thái y viện mới lảo đảo từ mặt đất đứng lên tiếp nhận váy, cẩn thận quan sát lại đặt lên chóp mũi ngửi. Một lát sau mới chắp tay nói. “Điện hạ, chiếc váy này bị bôi Cực địa thảo.”

“Cực địa thảo.” Sở Diễm lầm rầm một câu, mày kiếm lạnh lùng chau lại. Loại cỏ này sinh trưởng ở vùng đất khổ hàn, âm khí của trời, là vật cực hàn trong thế gian. Hắn đối với thứ này không hề xa lạ, trong thâm cốc núi Tử Sá có thể tùy ý tìm thấy Địa Cực thảo.

Doãn Hàm Tuyết vực dậy chút sức lực, nàng yếu ớt từ trên giường chống người dậy, vô cùng đáng thương giữ chặt cánh tay Sở Diễm. “Là Thẩm Thiên Dao, là nàng ta muốn hại tính mạng thiếp. Điện hạ, người phải làm chủ cho Hàm Tuyết.”

Ánh mắt Sở Diễm trầm lạnh, nói với thị vệ gác ngoài điện. “Đi mời Thẩm trắc phi tới.”

Một lúc sau, Thiên Dao dưới sự dìu đỡ của Tử Y đi vào trong điện. Nàng vẫn một tấm váy lụa trắng đơn bạc, tóc đen, dung nhan thanh lệ, đẹp đến mức khiến người thở không thông. Bởi vì thân thể vẫn chưa khỏi hẳn, nàng vẫn suy yếu như trước, lại càng thêm hình thái của bệnh nhân mỹ lệ động lòng người.

“Điện hạ cùng Doãn tỷ tỷ tìm Thiên Dao không biết có việc gì?” Thiên Dao chậm rãi mở miệng, đạm mạc như trước.

Mà không chờ Sở Diễm mở miệng, Doãn Hàm Tuyết đã bước nhanh xuống giường đi tới trước mặt Thiên Dao. Cũng không biết sức lực lấy từ đâu, giơ tay tát một cái. Chỉ là Thiên Dao không có phòng bị, bị tát một cái vô cùng mạnh, mà Hàm Tuyết lại cũng không hề bỏ qua, tiếp tục điên cuồng đánh tới. Vẻ hiền thục dịu dàng thường ngày sớm đã bị nàng vứt ra sau.

“Thẩm Thiên Dao, đồ tiện nhân nhà ngươi, là ngươi hại ta. Ngươi không chết tử tế đâu!”

“Doãn trắc phi nương nương bớt giận, xin đừng đánh chủ tử nhà nô tỳ!” Tử Y hốt hoảng che chắn trước người Thiên Dao, thay nàng đỡ mấy đòn của Hàm Tuyết. Thống khổ nửa ngồi trên mặt đất gào khóc.

Thiên Dao nhíu mi, trong lòng có chút tức giận. Đôi mắt sáng không chớp nhìn Sở Diễm mà sắc mặt hắn lạnh lùng, trong đôi mắt sâu thẳm không có chút bóng dáng của nàng. Thiên Dao thừa nhận, nàng có giận, tay áo giương lên đẩy Hàm Tuyết ra, ngồi xuống nâng Tử Y từ mặt đất dậy, dịu dàng hỏi. “Có bị thương không?”

“Không, nô tỳ không sao.” Tử Y thấp giọng nói, ánh mắt lại mơ hồ né tránh.

Thiên Dao kiêu ngạo giương cằm lên, nhìn thẳng vào mắt Sở Diễm. “Điện hạ có thể nói cho Thiên Dao biết đã xảy ra chuyện gì không?”

“Thẩm Thiên Dao, ngươi còn giả vờ.” Doãn Hàm Tuyết thê lương nói một câu, té sụp dưới chân Sở Diễm khóc khàn cả giọng. “Điện hạ, Thẩm Thiên Dao lòng dạ rắn rết, nàng ta hại thiếp thật thê thảm. Điện hạ, người phải trả lại công đạo cho Hàm Tuyết.”

Sở Diễm cúi người ôm Hàm Tuyết trở về giường, ánh mắt băng lãnh lướt qua Thiên Dao. “Chiếc váy bách điệp nàng tặng đã bị bôi cực địa thảo lên, cả đời này Hàm Tuyết sẽ không sinh được hài tử nữa.”

Cực địa thảo? Trên chiếc váy bách điệp sao có thể dính phải thứ đồ này?! Thiên Dao nhíu mi lại, nàng là thầy thuốc đương nhiên biết đó là gì. Cũng chẳng qua là đồ có tính hàn, bình thường có dính phải, tối đa bất qua chỉ nằm trên giường bệnh mấy ngày, sao có thể nghiêm trọng như vậy.

Lúc này, Doãn Hàm Tuyết lại phát bệnh, thống khổ lăn lộn trên giường, không ngừng kêu khóc. “Điện hạ, điện hạ cứu thiếp, điện hạ, cứu thiếp.”

Thẩm Thiên Dao đi tới bên giường, đầu ngón tay ấn lấy bên trong cổ tay Doãn Hàm Tuyết, sau đó thêu mi nhíu chặt. Doãn Hàm Tuyết bẩm sinh thể chất hư hàn, không thể đụng vào vật lạnh lẽo, khó trách lại như vậy.

“Tử Y, chuẩn bị bút mực.”

“Dạ.” Tử Y khom người đáp lại, một lúc sau đặt văn phòng tứ bảo lên bàn. Thiên Dao cầm bút suy xét một hồi sau, nét chữ xinh đẹp liên tục viết trên giấy Tuyên Thành.

Viết xong phương thuốc, nàng lệnh Tử Y đưa cho ngự y trong phòng. “Theo phương thuốc này đi bốc thuốc đi, uống xong sẽ không còn đau nữa.”

Ngự y tiếp nhận phương thuốc, sau khi xem qua đều gật đầu đồng ý nhưng lại lo lắng trùng trùng. “Phương thuốc này của nương nương đích thực cao minh, nhưng mà, cũng vô cùng nguy hiểm.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook