Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ
Chương 172: Do dự (7)
Tiếu Nhược Thủy
23/06/2019
Sở Diễm vẫn ôn nhuận mỉm cười như trước, ánh mắt thâm thuý lại rét lạnh
vài phần. Vân Kiếm đứng ở bên người hắn rõ ràng cảm nhận được hàn khí
thổi tới. “Cữu cữu công khai xâm nhập hậu cung của trẫm, ban chết cho
phi tử của trẫm, ý đồ sát hại hoàng tử chưa sinh, hiện giờ, lại hỏi trẫm vì sao mà tới?”
“Hoá ra hoàng thượng muốn hưng sư vấn tội.”
“Trẫm kính người là trưởng bối, cữu cữu lại không chút nào để ý huyết mạch tình thân. Cho dù người không để ý tới tính mạng của Thiên Dao, cũng nên nghĩ tới thai nhi trong bụng nàng.” Giọng điệu Sở Diễm nhẹ nhàng chậm chạp, một đôi mắt phượng nheo lại, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Vân Tương Dữ. Mà ông lại vẫn trầm mặc như cũ, trên mặt bình tĩnh, hoàn toàn không hối hận. Cũng hoặc nói, cho dù là hối hận, cũng là hối hận vì không có diệt trừ được mẫu tử Thẩm Thiên Dao.
“Vân Tương Dữ có biết tội?” Ngữ khí Sở Diễm không khỏi lạnh vài phần, không lại xưng cữu cữu mà là Vân Tương Dữ. Hiển nhiên, đã xác định lập trường, hắn là quân, Vân Tương Dữ là thần.
Vân Tương Dữ cúi đầu, lại nói, “Vi thần tuân theo ý chỉ của tiên hoàng, ban chết cho Thẩm Thiên Dao, có tội gì?”
Sở Diễm hừ lạnh, thân thể lười biếng dựa vào giường êm sau lưng. “Vân tướng không có sự cho phép của trẫm, một mình xông vào nội cung, đây là tội thứ nhất. Thánh chỉ của tiên hoàng chỉ dành cho một mình Thẩm Thiên Dao, nhưng nàng lại có thai, luật pháp triều ta quy định, người có thai khi bị bắt, hoãn hành hình, không gây tổn hại tới thai nhi. Vân Tương Dữ một mình dụng hình, không để ý tới luật pháp, đây là tội thứ hai. Thẩm Thiên Dao có mang long tự, Vân Tương Dữ cũng không hề kiêng kị, giết hại con nối dòng của hoàng gia, đây là tội thứ ba. Những tội này đều là tử tội.”
Vừa dứt lời, Vân Kiếm ở bên cạnh ‘bịch’ một tiếng quỳ xuống đất, hắn biết phân lượng Thiên Dao trong lòng Sở Diễm. Lần này, Cảnh Khang đế quả thật rất tức giận.
Sở Diễm nhìn lướt qua Vân Kiếm, ánh mắt lại một lần nữa rơi vào trên người Vân Tương Dữ. Diện dung trầm ổn của ông rốt cục bị phá vỡ, dậy sóng bốn phía. “Trẫm cho ngươi cơ hội biện giải, nếu Vân Tương Dữ không lời nào để nói, trẫm liền theo luật pháp mà xử trí.”
Trong lúc này, không khí trở nên ngưng trọng như chết. Sau một hồi, Vân Tương Dữ chắp tay, trầm trọng nói, “Cựu thần không lời nào để nói.”
Sở Diễm lạnh lùng gật đầu, cánh tay khẽ nhúc nhích, Ngự Lâm quân hai bên đi nhanh vào, đè Vân Tương Dữ trên đất. “Bắt đầu từ hôm nay, tước bỏ chức vị Tả tướng của Vân Tương Dữ, biếm làm thứ dân, đày ra biên cảnh.”
“Hoàng thượng, không thể.” Vân Kiếm sốt ruột nói, “Mong hoàng thượng khai ân, niệm tình Vân thị nhất tộc thần đối với hoàng thượng trung thành và tận tâm, xin xem xét lại cho phụ thân. Phụ thân tuổi tác đã cao, chịu không nổi nỗi khổ sống đầu đường xó chợ.”
Mắt phượng Sở Diễm lạnh lùng nheo lại, suy nghĩ trong khoảnh khắc, “Tử tội có thể tránh, biểu ca đừng được một tấc lại muốn một thước. Nếu như không chịu nổi nỗi khổ nghèo khó, thì chung thân giam cầm trong hoàng lăng, tận trung túc trực bên cạnh linh cửu tiên hoàng đi.”
Vân Kiếm không thể biện bạch, đành phải cúi đầu trầm mặc. Vân tương Dữ khôi phục sắc mặt thường ngày, vùng vẫy từ trong ống tay áo rút ra một quyển thánh chỉ minh hoàng, hai mắt trừng lớn, gắt gao nhìn chằm chằm Vân Kiếm. “Vân Tương Dữ chết không luyến tiếc, nhưng Dao phi nhất định phải trừ.”
Vấn Kiếm cầm thánh chỉ, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng bỏng như than như lửa.
Trên ghế chủ vị, Sở Diễm vẻ mặt lười biếng, giống như không thèm để ý. Sinh tử của nữ nhân hắn, chỉ có thể do hắn quyết định, cho dù là phụ hoàng cũng không được. “Trẫm khuyên cữu cữu không cần uổng phí tâm cơ, trẫm nghĩ cữu cữu nên nhận ra vật này đi.” Hắn phất tay áo một cái, phía sau Xích Diễm từ trong lòng lấy ra một khối kim bài, chính là kim bài miễn tử.
Vân Tương Dữ sửng sốt, một lát sau ngửa mặt lên trời cười to. Văn đế cả đời tinh thông mưu tính, sau cùng lại bị chính con trai mình tính kế. Một đạo thánh chỉ, từ lúc đầu sớm đã tính toán sinh tử của Thiên Dao trong đó, lại không nghĩ rằng trong tay Sở Diễm còn một kim bài miễn tử. Tổ tiên ngự tứ Tư Đồ gia kim bài miễn tử, đương nhiên cứu nữ nhân Tư Đồ gia một mạng.
“Trẫm mệt rồi, hồi cung thôi.” Khoé môi Sở Diễm thoáng hiện ý cười lạnh lẽo, lười biếng đứng dậy rời khỏi.
Vị Ương cung, ánh nến mờ nhạt cháy sáng giữa điện, trên giường mềm mại rộng rãi, màn lụa mỏng che khuất. Thiên Dao ngủ yên trên giường, dưới thân là nệm gấm. Thiên Dao chỉ mặc một bộ sa y tuyết trắng. Nàng ngủ cực kỳ an ổn, hàng mi thon dài phủ một bóng râm trên đôi má trắng nõn.
Sở Diễm nhẹ tay nhẹ chân ngồi bên giường, đưa tay vén sợi tóc như mực của nàng, lộ ra cần cổ nhỏ mảnh như gốm sứ. Một vết hằn tím thâm sâu khắc ở trên chiếc cổ trắng nõn. Ngón tay thon dài chấm thuốc mỡ mát rượi, thật cẩn thẩn bôi lên trên cổ nàng, trong mắt là đau lòng cùng tự trách thâm sâu.
Lông mi Thiên Dao rung động, mở một cặp mắt sáng, mà sau đó là ánh nến mong manh, lóe ra ánh sáng lóng lánh mà chói mắt.
“Là ta làm nàng tỉnh sao?” Sở Diễm ôn nhu hỏi.
Thiên Dao vô lực chống người dậy, nửa ngồi trên giường. Ánh mắt rõ ràng, vẻ mặt lạnh nhạt như băng tuyết ngày đông. “Là mùi máu tươi trên người hoàng thượng. Tiểu hoàng tử của người dường như không thích.” Bàn tay yếu ớt khẽ che trên bụng, mới vừa rồi, bụng dưới truyền đến một chút đau đớn, khiến cho nàng từ trong giấc mộng tỉnh dậy.
Ánh mắt Sở Diễm khẽ âm u, thu hồi thuốc mỡ trong tay, nhạt giọng nói, “Vừa mới từ thiên lao về, chưa kịp thay y phục.”
Thiên Dao hờ hững, ánh mắt rơi trên người hắn, mang theo một chút mờ mịt. “Nhất tương công thành vạn cốt khô*. Hoàng thượng bước trên long vị đã làm cho máu chảy thành sông, không cần lại khiến hai tay người dính máu. Sở Diễm, tích chút ân đức cho hài tử của người đi.”
Mắt phượng Sở Diễm hơi hơi mỉm cười, đưa tay muốn chạm vào hai gò má trắng nõn của nàng, lại bị Thiên Dao quay mặt né tránh. Tay duỗi ra liền cứng còng tại chỗ trong không trung. “Dao Nhi muốn nói chuyện gì?”
“Trong lòng hoàng thượng biết rõ, hà tất còn phải hỏi nhiều. Thiên Dao mệt mỏi, muốn ngủ.” Thiên Dao xoay người, lại nằm xuống giường, đưa lưng về phía hắn.
Sở Diễm mặc nguyên y phục nằm ở bên người nàng, không để ý ý nguyện của Thiên Dao ôm nàng vào lòng. Thân thể của nàng vẫn ôn lạnh như ngọc, mang theo mùi thơm nhàn nhạt, ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, lại quen thuộc như vậy. Mặc dù tiểu nữ nhân trong lòng có chút tâm bất cam tình bất nguyện, nhưng đây không phải điều quan trọng, chỉ cần hắn cam nguyện là được.
“Trẫm không có lấy tính mạng của Vân Tương Dữ, chỉ trút bỏ chức quan của ông ta, giam cầm hoàng lăng.” Hắn nhạt giọng nói.
Trầm mặc hồi lâu, trước người truyền đến giọng nói như có như không. “Hoàng thượng sớm biết Vân Tương Dữ nắm trong tay thánh chỉ minh hoàng, đúng không?”
“Đúng vậy.” Ánh mắt Sở Diễm thâm thuý, trầm giọng nói.
Thiên Dao cất cao giọng cười, lại mở miệng, “Hoá ra, toàn bộ bất quá chỉ là một phần trong kế hoạch của hoàng thượng. Tiêu gia thất thế, Vân Tương Dữ độc bá triều đình, hoàng thượng vẫn đang chờ đợi một cơ hội, một cơ hội có thể danh chính ngôn thuận xử trí kỳ công của Vân Tương Dữ. Đạo thánh dụ này của tiên hoàng hoàn toàn cho hoàng thượng cơ hội đó.”
Sở Diễm than nhỏ, “Nữ nhân quá mức thông minh có khi cũng không phải là chuyện tốt.”
“Có lẽ vậy.” Thiên Dao tuỳ ý cười, “Kế tiếp thì sao? Hoàng thượng muốn để cho người nào tiếp nhận chức vụ của Vân Tương Dữ?”
Sở Diễm nhẹ cười, trong lòng biết lúc này đã không thể gạt nàng. Tiểu nữ nhân này, thông minh lanh lợi thật có chút làm cho người ta sợ hãi. “Vân Kiếm.” Hắn nhẹ thở hai chữ. “Tài năng của biểu ca không bị cữu cữu chi phối, hơn nữa có thể ổn định triều đình, bảo trụ địa vị của Vân gia, không đến mức tạo thành loạn cục trong triều.”
“Tâm tư hoàng thượng kín đáo, Thiên Dao cảm thấy không bằng…” Nàng thoáng châm chọc quăng thêm một câu.
Sở Diễm cười khổ, vươn tay ôm lấy eo nàng, vùi đầu vào giữa hương thơm trong tóc nàng. “Dao Nhi, giờ này khắc này ta mới hiểu được phụ hoàng muốn bảo vệ ta. Ông dùng hết toàn bộ tâm lực, thay ta quét sạch toàn bộ chướng ngại.”
Thiên Dao trào phúng cười, “Cũng bao gồm Thiên Dao ở bên trong, đúng không?”
“Đúng vậy.” Sở Diễm không chút kiêng dè, cũng xoay người nàng lại, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng của nàng. “Nhưng nàng là thứ duy nhất ta muốn quý trọng trong cuộc đời này, cho dù là phụ hoàng, cũng không cách nào cướp nàng khỏi ta.”
Mi tâm Thiên Dao nhíu lại, lúc Sở Diễm nói lời tâm tình, quả thật ngọt đến chết người.
“Dao Nhi, ta đáp ứng với phụ hoàng, phải làm một vị hoàng đế tốt. Mà hiện tại, ta càng muốn làm một người phu quân tốt, phụ thân tốt. Dao Nhi, ta sẽ bảo vệ nàng cùng hài tử thật tốt.” Hắn in một nụ hôn lên trán nàng, ôn nhu mang theo mùi mực trúc nhàn nhạt quen thuộc.
Đầu ngón tay trắng nõn của hắn chạm đến vết thương trên cổ nàng, ôn nhu hỏi, “Đau không?”
Thiên Dao không nói, mà là mệt mỏi khép mắt lại.
Sở Diễm bất đắc dĩ bật cười, ôm nàng vào trong ngực. “Ngoan, ngủ đi, không còn người nào có thể làm nàng bị thương.” Bàn tay dày rộng bao phủ lên trên phần bụng hơi lồi của nàng. Trong bụng, hài tử tựa hồ cảm giác được, lại phối hợp động đậy vài cái.
Toàn bộ lại khôi phục như lúc ban đầu.
Chuyện triều đình, Sở Diễm vẫn bề bộn như trước. Đại Hàn hoàng triều dưới sự trị vì của Cảnh Khang đế ngày một phồn vinh hưng thịnh. Mà bất luận bận rộn như thế nào, mỗi đêm, trong Vị Ương cung đều xuất hiện bóng dáng đế vương. Chỉ là, Thiên Dao trốn tránh không gặp, Sở Diễm liền đứng trước cửa sổ, bóng dáng cao lớn vững chãi, mãi đến sáng sớm mới rời đi.
Như vậy lại qua hơn tháng.
Sau mùa thu, thời tiết bắt đầu rét lạnh. Trong Vị Ương cung đốt vài chậu than, trong phòng ấm áp như vào xuân. Song cửa sổ trong phòng Thiên Dao vẫn mở rộng như cũ, tựa hồ nàng cực kỳ thích nhìn xuyên qua song cửa sổ mở rộng để nhìn bầu trời mênh mông bên ngoài.
“Chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, đẹp không thể giấu. Người ở bên cạnh như một giấc mộng xuân, chết không hối tiếc. Quốc sắc thiên hương, tùy ý dây dưa chẳng sợ nhân sinh ngắn ngủi. Người tình ta nguyện, người đến ta đi, chờ thế nào mới may mắn thành đôi…..”
Âm sắc bạch ngọc tỳ bà trong lòng thuần khiết, tiếng ca của Thiên Dao êm tai giống như tiếng trời. Thai nhi trong bụng đã trọn năm tháng, bụng dưới lồi ra, nhưng sa y rộng rãi đủ che phủ, diện dung tuyệt mỹ, oánh nhuận như ngọc, tựa như thiếu nữ tuổi thanh xuân. Nàng vốn dĩ chỉ là một nữ tử 17 tuổi, là vận mệnh cuốn nàng vào vòng xoáy tranh đấu, khiến cho nàng từ sớm đã trải qua hết thảy tang thương.
Chú thích
*Nhất tướng công thành vạn cốt khô: ý chỉ vinh quang của bậc vua chúa cũng đều phải trả giá bằng sinh mạng của hàng vạn dân thường.
“Hoá ra hoàng thượng muốn hưng sư vấn tội.”
“Trẫm kính người là trưởng bối, cữu cữu lại không chút nào để ý huyết mạch tình thân. Cho dù người không để ý tới tính mạng của Thiên Dao, cũng nên nghĩ tới thai nhi trong bụng nàng.” Giọng điệu Sở Diễm nhẹ nhàng chậm chạp, một đôi mắt phượng nheo lại, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Vân Tương Dữ. Mà ông lại vẫn trầm mặc như cũ, trên mặt bình tĩnh, hoàn toàn không hối hận. Cũng hoặc nói, cho dù là hối hận, cũng là hối hận vì không có diệt trừ được mẫu tử Thẩm Thiên Dao.
“Vân Tương Dữ có biết tội?” Ngữ khí Sở Diễm không khỏi lạnh vài phần, không lại xưng cữu cữu mà là Vân Tương Dữ. Hiển nhiên, đã xác định lập trường, hắn là quân, Vân Tương Dữ là thần.
Vân Tương Dữ cúi đầu, lại nói, “Vi thần tuân theo ý chỉ của tiên hoàng, ban chết cho Thẩm Thiên Dao, có tội gì?”
Sở Diễm hừ lạnh, thân thể lười biếng dựa vào giường êm sau lưng. “Vân tướng không có sự cho phép của trẫm, một mình xông vào nội cung, đây là tội thứ nhất. Thánh chỉ của tiên hoàng chỉ dành cho một mình Thẩm Thiên Dao, nhưng nàng lại có thai, luật pháp triều ta quy định, người có thai khi bị bắt, hoãn hành hình, không gây tổn hại tới thai nhi. Vân Tương Dữ một mình dụng hình, không để ý tới luật pháp, đây là tội thứ hai. Thẩm Thiên Dao có mang long tự, Vân Tương Dữ cũng không hề kiêng kị, giết hại con nối dòng của hoàng gia, đây là tội thứ ba. Những tội này đều là tử tội.”
Vừa dứt lời, Vân Kiếm ở bên cạnh ‘bịch’ một tiếng quỳ xuống đất, hắn biết phân lượng Thiên Dao trong lòng Sở Diễm. Lần này, Cảnh Khang đế quả thật rất tức giận.
Sở Diễm nhìn lướt qua Vân Kiếm, ánh mắt lại một lần nữa rơi vào trên người Vân Tương Dữ. Diện dung trầm ổn của ông rốt cục bị phá vỡ, dậy sóng bốn phía. “Trẫm cho ngươi cơ hội biện giải, nếu Vân Tương Dữ không lời nào để nói, trẫm liền theo luật pháp mà xử trí.”
Trong lúc này, không khí trở nên ngưng trọng như chết. Sau một hồi, Vân Tương Dữ chắp tay, trầm trọng nói, “Cựu thần không lời nào để nói.”
Sở Diễm lạnh lùng gật đầu, cánh tay khẽ nhúc nhích, Ngự Lâm quân hai bên đi nhanh vào, đè Vân Tương Dữ trên đất. “Bắt đầu từ hôm nay, tước bỏ chức vị Tả tướng của Vân Tương Dữ, biếm làm thứ dân, đày ra biên cảnh.”
“Hoàng thượng, không thể.” Vân Kiếm sốt ruột nói, “Mong hoàng thượng khai ân, niệm tình Vân thị nhất tộc thần đối với hoàng thượng trung thành và tận tâm, xin xem xét lại cho phụ thân. Phụ thân tuổi tác đã cao, chịu không nổi nỗi khổ sống đầu đường xó chợ.”
Mắt phượng Sở Diễm lạnh lùng nheo lại, suy nghĩ trong khoảnh khắc, “Tử tội có thể tránh, biểu ca đừng được một tấc lại muốn một thước. Nếu như không chịu nổi nỗi khổ nghèo khó, thì chung thân giam cầm trong hoàng lăng, tận trung túc trực bên cạnh linh cửu tiên hoàng đi.”
Vân Kiếm không thể biện bạch, đành phải cúi đầu trầm mặc. Vân tương Dữ khôi phục sắc mặt thường ngày, vùng vẫy từ trong ống tay áo rút ra một quyển thánh chỉ minh hoàng, hai mắt trừng lớn, gắt gao nhìn chằm chằm Vân Kiếm. “Vân Tương Dữ chết không luyến tiếc, nhưng Dao phi nhất định phải trừ.”
Vấn Kiếm cầm thánh chỉ, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng bỏng như than như lửa.
Trên ghế chủ vị, Sở Diễm vẻ mặt lười biếng, giống như không thèm để ý. Sinh tử của nữ nhân hắn, chỉ có thể do hắn quyết định, cho dù là phụ hoàng cũng không được. “Trẫm khuyên cữu cữu không cần uổng phí tâm cơ, trẫm nghĩ cữu cữu nên nhận ra vật này đi.” Hắn phất tay áo một cái, phía sau Xích Diễm từ trong lòng lấy ra một khối kim bài, chính là kim bài miễn tử.
Vân Tương Dữ sửng sốt, một lát sau ngửa mặt lên trời cười to. Văn đế cả đời tinh thông mưu tính, sau cùng lại bị chính con trai mình tính kế. Một đạo thánh chỉ, từ lúc đầu sớm đã tính toán sinh tử của Thiên Dao trong đó, lại không nghĩ rằng trong tay Sở Diễm còn một kim bài miễn tử. Tổ tiên ngự tứ Tư Đồ gia kim bài miễn tử, đương nhiên cứu nữ nhân Tư Đồ gia một mạng.
“Trẫm mệt rồi, hồi cung thôi.” Khoé môi Sở Diễm thoáng hiện ý cười lạnh lẽo, lười biếng đứng dậy rời khỏi.
Vị Ương cung, ánh nến mờ nhạt cháy sáng giữa điện, trên giường mềm mại rộng rãi, màn lụa mỏng che khuất. Thiên Dao ngủ yên trên giường, dưới thân là nệm gấm. Thiên Dao chỉ mặc một bộ sa y tuyết trắng. Nàng ngủ cực kỳ an ổn, hàng mi thon dài phủ một bóng râm trên đôi má trắng nõn.
Sở Diễm nhẹ tay nhẹ chân ngồi bên giường, đưa tay vén sợi tóc như mực của nàng, lộ ra cần cổ nhỏ mảnh như gốm sứ. Một vết hằn tím thâm sâu khắc ở trên chiếc cổ trắng nõn. Ngón tay thon dài chấm thuốc mỡ mát rượi, thật cẩn thẩn bôi lên trên cổ nàng, trong mắt là đau lòng cùng tự trách thâm sâu.
Lông mi Thiên Dao rung động, mở một cặp mắt sáng, mà sau đó là ánh nến mong manh, lóe ra ánh sáng lóng lánh mà chói mắt.
“Là ta làm nàng tỉnh sao?” Sở Diễm ôn nhu hỏi.
Thiên Dao vô lực chống người dậy, nửa ngồi trên giường. Ánh mắt rõ ràng, vẻ mặt lạnh nhạt như băng tuyết ngày đông. “Là mùi máu tươi trên người hoàng thượng. Tiểu hoàng tử của người dường như không thích.” Bàn tay yếu ớt khẽ che trên bụng, mới vừa rồi, bụng dưới truyền đến một chút đau đớn, khiến cho nàng từ trong giấc mộng tỉnh dậy.
Ánh mắt Sở Diễm khẽ âm u, thu hồi thuốc mỡ trong tay, nhạt giọng nói, “Vừa mới từ thiên lao về, chưa kịp thay y phục.”
Thiên Dao hờ hững, ánh mắt rơi trên người hắn, mang theo một chút mờ mịt. “Nhất tương công thành vạn cốt khô*. Hoàng thượng bước trên long vị đã làm cho máu chảy thành sông, không cần lại khiến hai tay người dính máu. Sở Diễm, tích chút ân đức cho hài tử của người đi.”
Mắt phượng Sở Diễm hơi hơi mỉm cười, đưa tay muốn chạm vào hai gò má trắng nõn của nàng, lại bị Thiên Dao quay mặt né tránh. Tay duỗi ra liền cứng còng tại chỗ trong không trung. “Dao Nhi muốn nói chuyện gì?”
“Trong lòng hoàng thượng biết rõ, hà tất còn phải hỏi nhiều. Thiên Dao mệt mỏi, muốn ngủ.” Thiên Dao xoay người, lại nằm xuống giường, đưa lưng về phía hắn.
Sở Diễm mặc nguyên y phục nằm ở bên người nàng, không để ý ý nguyện của Thiên Dao ôm nàng vào lòng. Thân thể của nàng vẫn ôn lạnh như ngọc, mang theo mùi thơm nhàn nhạt, ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, lại quen thuộc như vậy. Mặc dù tiểu nữ nhân trong lòng có chút tâm bất cam tình bất nguyện, nhưng đây không phải điều quan trọng, chỉ cần hắn cam nguyện là được.
“Trẫm không có lấy tính mạng của Vân Tương Dữ, chỉ trút bỏ chức quan của ông ta, giam cầm hoàng lăng.” Hắn nhạt giọng nói.
Trầm mặc hồi lâu, trước người truyền đến giọng nói như có như không. “Hoàng thượng sớm biết Vân Tương Dữ nắm trong tay thánh chỉ minh hoàng, đúng không?”
“Đúng vậy.” Ánh mắt Sở Diễm thâm thuý, trầm giọng nói.
Thiên Dao cất cao giọng cười, lại mở miệng, “Hoá ra, toàn bộ bất quá chỉ là một phần trong kế hoạch của hoàng thượng. Tiêu gia thất thế, Vân Tương Dữ độc bá triều đình, hoàng thượng vẫn đang chờ đợi một cơ hội, một cơ hội có thể danh chính ngôn thuận xử trí kỳ công của Vân Tương Dữ. Đạo thánh dụ này của tiên hoàng hoàn toàn cho hoàng thượng cơ hội đó.”
Sở Diễm than nhỏ, “Nữ nhân quá mức thông minh có khi cũng không phải là chuyện tốt.”
“Có lẽ vậy.” Thiên Dao tuỳ ý cười, “Kế tiếp thì sao? Hoàng thượng muốn để cho người nào tiếp nhận chức vụ của Vân Tương Dữ?”
Sở Diễm nhẹ cười, trong lòng biết lúc này đã không thể gạt nàng. Tiểu nữ nhân này, thông minh lanh lợi thật có chút làm cho người ta sợ hãi. “Vân Kiếm.” Hắn nhẹ thở hai chữ. “Tài năng của biểu ca không bị cữu cữu chi phối, hơn nữa có thể ổn định triều đình, bảo trụ địa vị của Vân gia, không đến mức tạo thành loạn cục trong triều.”
“Tâm tư hoàng thượng kín đáo, Thiên Dao cảm thấy không bằng…” Nàng thoáng châm chọc quăng thêm một câu.
Sở Diễm cười khổ, vươn tay ôm lấy eo nàng, vùi đầu vào giữa hương thơm trong tóc nàng. “Dao Nhi, giờ này khắc này ta mới hiểu được phụ hoàng muốn bảo vệ ta. Ông dùng hết toàn bộ tâm lực, thay ta quét sạch toàn bộ chướng ngại.”
Thiên Dao trào phúng cười, “Cũng bao gồm Thiên Dao ở bên trong, đúng không?”
“Đúng vậy.” Sở Diễm không chút kiêng dè, cũng xoay người nàng lại, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng của nàng. “Nhưng nàng là thứ duy nhất ta muốn quý trọng trong cuộc đời này, cho dù là phụ hoàng, cũng không cách nào cướp nàng khỏi ta.”
Mi tâm Thiên Dao nhíu lại, lúc Sở Diễm nói lời tâm tình, quả thật ngọt đến chết người.
“Dao Nhi, ta đáp ứng với phụ hoàng, phải làm một vị hoàng đế tốt. Mà hiện tại, ta càng muốn làm một người phu quân tốt, phụ thân tốt. Dao Nhi, ta sẽ bảo vệ nàng cùng hài tử thật tốt.” Hắn in một nụ hôn lên trán nàng, ôn nhu mang theo mùi mực trúc nhàn nhạt quen thuộc.
Đầu ngón tay trắng nõn của hắn chạm đến vết thương trên cổ nàng, ôn nhu hỏi, “Đau không?”
Thiên Dao không nói, mà là mệt mỏi khép mắt lại.
Sở Diễm bất đắc dĩ bật cười, ôm nàng vào trong ngực. “Ngoan, ngủ đi, không còn người nào có thể làm nàng bị thương.” Bàn tay dày rộng bao phủ lên trên phần bụng hơi lồi của nàng. Trong bụng, hài tử tựa hồ cảm giác được, lại phối hợp động đậy vài cái.
Toàn bộ lại khôi phục như lúc ban đầu.
Chuyện triều đình, Sở Diễm vẫn bề bộn như trước. Đại Hàn hoàng triều dưới sự trị vì của Cảnh Khang đế ngày một phồn vinh hưng thịnh. Mà bất luận bận rộn như thế nào, mỗi đêm, trong Vị Ương cung đều xuất hiện bóng dáng đế vương. Chỉ là, Thiên Dao trốn tránh không gặp, Sở Diễm liền đứng trước cửa sổ, bóng dáng cao lớn vững chãi, mãi đến sáng sớm mới rời đi.
Như vậy lại qua hơn tháng.
Sau mùa thu, thời tiết bắt đầu rét lạnh. Trong Vị Ương cung đốt vài chậu than, trong phòng ấm áp như vào xuân. Song cửa sổ trong phòng Thiên Dao vẫn mở rộng như cũ, tựa hồ nàng cực kỳ thích nhìn xuyên qua song cửa sổ mở rộng để nhìn bầu trời mênh mông bên ngoài.
“Chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, đẹp không thể giấu. Người ở bên cạnh như một giấc mộng xuân, chết không hối tiếc. Quốc sắc thiên hương, tùy ý dây dưa chẳng sợ nhân sinh ngắn ngủi. Người tình ta nguyện, người đến ta đi, chờ thế nào mới may mắn thành đôi…..”
Âm sắc bạch ngọc tỳ bà trong lòng thuần khiết, tiếng ca của Thiên Dao êm tai giống như tiếng trời. Thai nhi trong bụng đã trọn năm tháng, bụng dưới lồi ra, nhưng sa y rộng rãi đủ che phủ, diện dung tuyệt mỹ, oánh nhuận như ngọc, tựa như thiếu nữ tuổi thanh xuân. Nàng vốn dĩ chỉ là một nữ tử 17 tuổi, là vận mệnh cuốn nàng vào vòng xoáy tranh đấu, khiến cho nàng từ sớm đã trải qua hết thảy tang thương.
Chú thích
*Nhất tướng công thành vạn cốt khô: ý chỉ vinh quang của bậc vua chúa cũng đều phải trả giá bằng sinh mạng của hàng vạn dân thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.