Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ
Chương 105: LỰA CHỌN (2)
Tiếu Nhược Thủy
23/09/2018
“Điện hạ thỉnh pháp sư Mông Cổ siêu độ cho công chúa Tháp Na.”
“Tháp Na vô tội bị liên luỵ, hy vọng kiếp sau nàng có thể đầu thai làm người trong một gia đình bình thường, không chút lo lắng.” Làn môi Thiên Dao rung động vài cái.
“Vài ngày trước ta liên tục gặp ác mộng, hẳn là quỷ hồn của công chúa Tháp Na quấy nhiễu. Điện hạ thay nàng làm lễ cúng bái, mấy ngày nay cũng coi như yên tâm.”
Một đôi con ngươi trong suốt của Thiên Dao mờ mịt nhìn chằm chằm đỉnh đầu, nhàn nhạt mở miệng. “Ác giả ác báo, tỷ tỷ người nói có đúng không?”
Doãn Hàm Tuyết cắn chặt môi, sắc mặt hung dữ vài phần.
“Tỷ tỷ nói xong chưa? Thiên Dao mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.” Nàng mở miệng lần nữa, giọng điệu gần như mỏng manh. Mệt, là thật, cũng không phải nói cho có lệ.
Doãn Hàm Tuyết đứng dậy, khẽ hừ một tiếng, phất tay áo bỏ đi.
Cuối cùng cũng khôi phục an tĩnh, Thiên Dao mới vừa khép mắt lại, ngoài lều lại truyền ra một tiếng hô nhỏ thê lương, thanh âm không lớn, mà Thiên Dao nghe được rõ ràng, là Doãn Hàm Tuyết.
“Doãn Hàm Tuyết.” Nàng gọi, nhưng không ai đáp lại. Vì thế, có chút khó khăn xoay người xuống giường. Mới vừa xốc cửa lều lên, sau gáy liền truyền đến một trận đau đớn, ngay sau đó, người liền mất đi tri giác.
————
Lại từ trong bóng tối tỉnh lại, người đã ở trên đỉnh núi cao, gió lạnh thổi qua sa y đơn bạc, xé rách miệng vết thương, đau đớn vô cùng. Thiên Dao cật lực nhúc nhích thân thể, mới phát hiện hai tay đã bị trói chặt. Phóng mắt nhìn đi, màn đêm buông xuống, bầu trời có vài ngôi sao nhỏ ít ỏi.
“Doãn Hàm Tuyết.” Nàng dùng thân thể đụng vài cái vào nữ nhân đang bất tỉnh bên cạnh.
Doãn Hàm Tuyết chậm rãi mở hai mắt, nhìn đến hoàn cảnh lúc này, chấn kinh không nhỏ. May mà, nàng coi như bảo trì được sự bình tĩnh, cũng không có lên tiếng la lớn. “Ta, chúng ta đang ở đâu?”
Thiên Dao vẫn chưa đáp lại, mà lảo đảo đứng dậy, đứng ở vách núi đen từ trên cao nhìn xuống. Gió lạnh gào thét, màn đêm bao phủ xuống núi Tang Điền, quỷ mị nói không nên lời. Phía sau cách xa vài trượng, kỵ bịnh hắc y tay cầm cung, hướng về phía các nàng.
“Bổn soái chinh chiến cả đời, trái lại lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân trấn định như vậy.” Phía sau truyền đến giọng cười sảng khoái ồm ồm của nam tử.
Thiên Dao chậm rãi quay đầu, đập vào mắt là bốn mươi tên nam tử ở hai bên, thân hình cao lớn, sắc mặt tối đen. “Chẳng lẽ sợ hãi thì ngươi có thể thả chúng ta sao? A Lặc Xích Chân tướng quân!” Lời nói ra thập phần lưu loát tiếng Mông Cổ, nàng tận lực nhấn mạnh mấy chữ sau cùng.
Không chỉ có A Lặc Xích Chân, ngay cả Doãn Hàm Tuyết cũng không khỏi kinh ngạc. Khá khen cho một Thẩm Thiên Dao, khá khen cho một nữ tử thâm tàng bất lộ. “Ngươi, ngươi biết tiếng Mông Cổ?”
Thiên Dao không nói, sóng lưng đứng thẳng tắp. Mái tóc đen theo gió khẽ bay.
Dưới chân núi truyền đến tiếng vó ngựa hỗn độn, Sở Diễm dẫn theo một đội quân tinh nhuệ, từ xa mà đến. A Lặc Xích Chân cười ha ha, lớn tiếng nói với đám người Sở Diễm. “So với tưởng tượng của bổn soái, thái tử điện hạ tới quả thật rất nhanh.”
Sở Diễm chưa mở miệng, Sở Dục đã kìm nén không được. “A Lặc Xích Chân, giở âm mưu quỷ kế, ngươi còn là nam tử đại trượng phụ sao? Mau thả các nàng ra. Nếu không, Bổn vương sẽ đem ngươi bầm thây vạn đoạn.”
A Lặc Xích Chân cười lạnh. “Nếu không có quỷ kế của người Trung Nguyên các ngươi, Bổn soái cũng sẽ không lưu lạc tới kết cục như vậy. Hiện giờ, Bổn soái chỉ dùng đạo người trả lại cho người mà thôi.”
“Ngươi!” Sở Dục căm tức nhưng lại không có cách nào phản bác lại. Từ xưa ‘Binh bất yếm trá’, Thất ca dùng kế dụ địch, A Lặc Xích Chân tự nhiên cũng dùng Thiên Dao, Hàm Tuyết để áp chế lại.
Sắc mặt Sở Diễm không thay đổi, giục ngựa tiến lên vài bước. “A Lặc Xích Chân, chiến tranh là chuyện của nam nhân, hà tất phải kéo nữ nhân vào. Có bản lĩnh liền tìm Bổn vương.”
A Lặc Xích Chân hừ cười. “Bổn soái đích thực không có năng lực đối kháng cùng ngươi, bất quá, cho dù là chết, ta cũng cần phải lôi kéo nữ nhân của ngươi cùng xuống địa ngục, để cho thái tử điện hạ nếm thử mùi vị mất mát.” Hắn âm trầm cười, thuận tay đem Doãn Hàm Tuyết từ trên mặt đất kéo lên, nắm lấy mái tóc dài của nàng, bức bách nàng ngẩng đầu đối diện chính mình. Lòng bàn tay thô ráp ma sát vài cái trên đôi má non mềm của nàng. “Chỉ là đáng tiếc, mỹ nhân yểu điệu như vậy, liền phải táng thân dưới đáy vực, thật đúng là đáng tiếc rồi.”
Doãn Hàm Tuyết bị kéo da đầu đau đớn, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, cố hết sức khóc hô. “Điện hạ, cứu ta.”
“A Lặc Xích Chân, thả nữ nhân của Bổn vương ra, Bổn vương cho ngươi một con đường sống.” Giọng nói Sở Diễm lạnh lùng.
A Lặc Xích Chân ngửa mặt lên trời cười dài, hắn chinh chiến cả đời, cho dù có chết, cũng sẽ không làm chó chết chủ. “Được a! Vậy bổn soái liền cho thái tử điện hạ một cơ hội cứu lấy một nữ nhân. Bổn soái có một người tương đối là đủ rồi, nữ nhân quá nhiều, đến Âm Tào Địa phủ cũng không thể nào yên tĩnh.”
Lời này vừa nói ra, không khí tựa hồ trong nháy mắt lâm vào tĩnh mịch. Trên đỉnh núi chỉ còn lại tiếng gió gào rít. Phượng mâu Sở Diễm nheo lại, mâu sắc càng thêm thâm trầm. Doãn Hàm Tuyết bị A Lặc Xích Chân kiềm chế, khuôn mặt hoa lê đái vũ, trong mắt tràn đầy khát cầu. Mà Thiên Dao chắp tay đứng trên dốc núi, dung nhan tuyệt mỹ, vẫn như cũ không có nửa phần cảm xúc.
Trầm mặc thật lâu sau, tất cả mọi người dường như ngừng thở chờ câu trả lời của Sở Diễm. Sở Diễm xoay người xuống ngựa, bỏ dây cương ra, bước lên trước hai bước, cánh tay duỗi hướng Hàm Tuyết, trầm giọng nói. “Trả nàng lại cho Bổn vương.”
Sở Dục cũng không tinh thông tiếng Mông Cổ, đành phải hỏi A Lang ở bên cạnh. “Bọn họ đang nói gì?”
Vương tử A Lang hơi sững sờ, ấp a ấp úng nói lại sơ lược ý chính, cũng nói cho hắn biết, Sở Diễm lựa chọn Doãn Hàm Tuyết.
Đôi môi Sở Dục nhếch lên, bàn tay nắm chặt thành quyền ẩn dưới ống tay áo, cũng không nhiều lời.
Hàm Tuyết mặc dù bị A Lặc Xích Chân kiềm chế, thống khổ không chịu nổi, nhưng khoé môi lại hơi giơ lên. Sở Diễm, chung quy trong lòng hắn có nàng.
Sắc mặt Thiên Dao cũng khẽ biến, một đôi mắt trong trẻo như xuyên thấu thời gian không gian, đối diện với ánh mắt thâm thuý trong không trung của hắn. Giờ phút này, nàng thật sự mờ mịt rồi.
A Lặc Xích Chân coi như là hán tử đáng mặt, hắn ra hạ sách này bất quá chỉ muốn trả thù Sở Diễm, không hề muốn lấy mạng người. Thiên Dao nghĩ mục tiêu của hắn chỉ là chính mình mà thôi, chỉ là âm kém dương sai, bắt luôn cả Doãn Hàm Tuyết. Hiện nay, A Lặc Xích Chân vẫn chưa nhận ra đâu mới đúng là nữ nhân của Sở Diễm, hắn để cho Sở Diễm lựa chọn, bất quá là muốn từ miệng Sở Diễm nói ra người nào mới đúng là nữ nhân của hắn, mà hắn nói ra người nào, người đó sẽ chết.
Mà Thiên Dao có thể đoán ra, Sở Diễm lại như thế nào không thể đoán được. Hắn cư nhiên vì nàng, vứt bỏ Doãn Hàm Tuyết.
“Được, bổn soái hiện tại trả nàng lại cho ngươi.” A Lặc Xích Chân cười ha ha, lại làm bộ đẩy Doãn Hàm Tuyết xuống vách núi đen.
“Doãn Hàm Tuyết!” Thiên Dao hô một tiếng, thi triển nội lực cắt đứt dây trói cổ tay, phi thân hướng chỗ Hàm Tuyết rơi xuống, cũng thuận thế kéo lấy cánh tay nàng, lôi nàng từ vách núi đen bên cạnh lôi trở về. A Lặc Xích Chân đích thị muốn mạng của nàng, nàng lại như thế nào nhẫn tâm để cho Doãn Hàm Tuyết trở thành con cừu chết thay.
“Dao Nhi cẩn thận.” Sở Diễm bay lên, hướng dốc núi mà tới. Bọn hắn vừa có hành động, thiết kỵ của A Lặc Xích Chân cũng kéo động cung tiễn, tên bay đầy trời.
“Bảo hộ điện hạ.” Sở Dục hô lớn một tiếng, mang theo đội quân tinh nhuệ cùng phản quân của A Lặc Xích Chân chém giết. Giờ phút này, trên dốc núi diễn ra cảnh tượng chém giết hỗn loạn.
A Lặc Xích Chân thấy kế sách không thực hiện được, lại càng thẹn quá thành giận. Hắn không giết được Doãn Hàm Tuyết, quay người phát tiết tức giận trên người Thiên Dao, một chưởng tập kích ngay ngực Thiên Dao. Thiên Dao bị nội thương chưa lành, căn bản không cách nào ngăn cản, bị nội lực của A Lặc Xích Chân làm tổn thương, thân thể lập tức bay ra khỏi dốc núi.
Toàn bộ mọi chuyện phát sinh quá nhanh, Thiên Dao chỉ kịp phát ra một tiếng kinh hô mỏng manh. “Sở Diễm cứu ta!”
“Dao Nhi!” Sở Diễm nổi giận gầm lên một tiếng, cơ hồ là không cần nghĩ ngợi, bóng dáng màu nguyệt sắc như mũi tên lao ra khỏi đỉnh núi, nhảy xuống theo phương hướng của Thiên Dao.
“Thất ca!”
“Sư huynh!” Sở Dục, A Lang hai người đuổi tới vách đá lại chụp hụt. Cánh tay Sở Dục cứng còng duỗi ở giữa không trung, thật lâu không cách nào thu hồi lại.
—————
Thiên Dao nhắm chặt hai mắt, bên tai là tiếng gió gào rít, thổi qua gò má đau rát. Tốc độ rơi xuống cực nhanh, Thiên Dao giang tay ra, cảm thấy chính mình giống như con bươm bướm, ở đoạn cuối của sinh mệnh, nở rộ một lần cuối cùng.
Một khắc trước khi rơi xuống vực, một cánh tay mạnh mẽ nắm lấy tay nàng, ngay sau đó, nàng rơi vào trong một lồng ngực ấm áp rắn chắc.
Rừng rậm dày đặc dưới đáy vực, lại vào đông, tuyết trắng phủ một vùng. May mà tuyết dày, giảm bớt lực đạo rơi xuống, Sở Diễm nội lực thâm hậu, bảo vệ được tâm mạch. Nếu không, từ trên vách núi cao vạn trượng mà rơi xuống, phải chết là lẽ hiển nhiên. Sở Diễm bảo hộ Thiên Dao ở trong ngực, nhánh cây khô héo cắt qua sống lưng của hắn, áo dài xanh nhạt nhuộm đầy vết máu, may mà cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
“Dao Nhi.” Hắn lắc lắc nữ tử đang hôn mê bất tỉnh trong lòng, hoảng loạn dùng đầu ngón tay lau vết máu trên môi nàng. Hoảng loạn, đúng vậy, cuộc đời hắn chưa bao giờ có hoảng loạn. Có bao nhiêu buồn cười cơ chứ, mười mấy năm âm mưu thủ đoạn, vết đao liếm máu, hắn vậy mà lại vẫn tồn tại loại cảm xúc bén nhọn không nên có này. Hắn là Sở Diễm, là thái tử Đại Hàn, hoảng loạn đối với hắn mà nói không thể nghi ngờ gì là điểm trí mạng. Nhưng kể từ khi hắn gặp Thẩm Thiên Dao, nữ tử này đã định trước sẽ làm đảo loạn quỹ đạo cuộc sống của hắn, để cho toàn bộ mọi thứ chệch khỏi quỹ đạo lúc ban đầu.
“Dao Nhi, nàng mau tỉnh, không thể ngủ.” Hắn rốt cuộc căng thẳng ôm nàng vào trong ngực, liên tục không ngừng truyền nội lực vào trong thân thể nàng, nhưng mà, không có, nàng không có nửa phần phản ứng. Nàng ở trong ngực hắn, giống như một pho tượng nát vụn, một con búp bê sứ.
Bị thị vệ của A Lang dùng gậy đánh, lại bị đẩy vào hàn trì, nàng vốn bị nội thương nghiêm trọng. Trước khi rơi xuống lại còn bị A Lặc Xích Chân một chưởng làm tổn thương tâm mạch…. Tiếp tục như vậy, Sở Diễm không dám tưởng tượng tiếp. Hắn cơ hồ cảm giác được, sinh mệnh nữ tử trong lòng đang dần dần trôi đi. Hoảng loạn qua đi, là sợ hãi, sợ hãi dưới áp lực tăm tối.
CHƯƠNG 106: TUYỆT CẢNH
Sở Diễm không dám xác định đáy vực trắng như tuyết này có mãnh thú sinh sống hay không, hắn không hề trì hoãn ôm lấy Thiên Dao, tìm một sơn động kín đáo ẩn thân. Hắn dùng áo choàng lông cáo bao lấy thân thể mảnh mai của nàng, ôm chặt trong lòng. May mà sau khi liên tục truyền nội lực không ngừng vào người nàng, thân thể Thiên Dao đã ấm lại. Sở Diễm cũng bị thương, không cách nào vận công lâu được, cho nên, hắn lo sợ nàng lại bị tổn thương.
Trên người chỉ còn một viên đan dược trị nội thương, hắn dùng miệng đối miệng đút cho nàng, lại hôn đắm đuối trên đôi môi nàng. Thật lâu sau, Thiên Dao rốt cuộc cũng có chút phản ứng yếu ớt, trong miệng nỉ non, “Nước, nước.”
Đây là đáy vực bị bao phủ bởi tuyết trắng, vừa nhìn đã không thấy đỉnh, hắn đến đâu tìm nước cho nàng. Mi tâm Sở Diễm nhíu lại, ôm nàng đến cửa động, trên chạc cây ở cửa động bao phủ một lớp tuyết đọng thật dày, hắn đi qua, dùng đầu ngón tay nhẹ bóc một nắm tuyết, sau đó đưa vào trong miệng mình hòa tan, sau đó dùng miệng đút cho nàng. Như vậy vài lần, Thiên Dao rốt cuộc mở hai mắt ra, mặc dù chật vật như vậy mà đôi mắt sáng kia vẫn trong suốt sáng ngời động lòng người như trước. Có lẽ ngay từ những ngày đầu, hắn đã bị một mảnh thanh u này đả động, vì vậy, lại càng không cách nào buông tay.
“Tỉnh rồi?” Hắn cười ôn nhu, giống như những buổi sớm tinh mơ ngày thường, tựa như không rơi xuống vách núi, không có đau đớn thương tổn, cũng không có liên quan sinh tử.
“Ừm.” Thiên Dao nhẹ giọng đáp lại, cảm xúc lên xuống không nhiều. Hàng mi dài rung rung đánh giá hoàn cảnh. “Là đáy vực sao?”
“Ừm.” Sở Diễm đáp lại.
Đôi mi thanh tú của Thiên Dao nhíu chặt, đôi mắt trong veo chứa sự phiền muộn. Vực sâu vạn trượng, bọn họ muốn đi lên, chỉ sợ khó hơn lên trời.
Sở Diễm dịu dàng cười, cũng đã nhìn thấu tâm sự của nàng, nhàn nhạt mở miệng. “Đừng sợ, có ta ở đây.”
Lúc Thiên Dao nhìn hắn có mang theo chút mờ mịt. “Sao người lại ở đây?”
Mắt hắn đen sâu thẳm, “Dao Nhi hi vọng là ai? Vân Kiếm, hay là Sở Dục?”
Thiên Dao trầm mặc, là ai cũng được, chỉ là, không nên là hắn, cũng không thể là hắn. Bình tĩnh tự phụ như Sở Diễm, hắn vốn không nên làm chuyện lỗ mãng như vậy. “Điện hạ chẳng lẽ không lo lắng sao? Có lẽ, chúng ta vĩnh viễn cũng không thể đi lên được.”
“Vậy sao?” Hắn lơ đễnh cười, ngữ điệu thậm chí còn mang theo vài tia ngả ngớn nghiền ngẫm. “Vậy chúng ta cứ ở đây một đời một kiếp đi.”
Một đời một kiếp? Từ ngữ có bao nhiêu mê người mà lại châm biếm làm sao. Sự chua sót tràn ra trên khóe môi Thiên Dao, thương tổn của nàng, bản thân nàng tự biết. Nàng căn bản chống đỡ không được bao lâu, nàng sẽ chết, Thẩm Thiên Dao không có một đời một kiếp rồi. Những cái này đối với Thiên Dao đã trở thành xa xỉ. Nước mắt trong suốt óng ánh mang theo lạnh giá theo gò má chảy xuống, nữ tử hoa lê đái vũ mềm mại khiến cho người ta không đành lòng nặng nề trách móc.
“Đang êm đẹp, lại khóc cái gì! Có phải trên người bị đau rồi không?” Mi tâm hắn cơ hồ chau lại một chỗ, khi nói chuyện tay đã đặt lên ngực nàng một lần nữa truyền nội lực vào trong người nàng.
Thiên Dao ho khan vài tiếng, vài tia máu tươi lại tràn trên khóe miệng. Nàng có chút cật lực giữ chặt bàn tay hắn, yếu ớt lắc đầu. “Tiết kiệm chút sức lực đi, đừng làm chuyện vô nghĩa.”
Sự lạnh nhạt trước sau như một của nàng rốt cuộc chọc giận hắn, nàng mới bao lớn, mười sáu tuổi, ngây thơ như hoa cỏ, lại nhìn thấu rõ sinh tử, nàng làm sao có thể, sao có thể lạnh nhạt đến như vậy. Có ý trừng phạt, hắn hôn lên môi nàng, liếm láp sự ngai ngái trong miệng nàng, đầu lưỡi linh hoạt ngang ngược xông vào, cùng nàng sống chết dây dưa. Thiên Dao bị hắn hôn đến thở không nổi, hai gò má rốt cuộc hơi ửng hồng, thời khắc hắn buông miệng nàng ra thở dốc, ngực phập phồng kịch liệt.
Khóe môi Sở Diễm mỉm cười, mang theo vài phần đắc ý thích thú. Bàn tay nâng cằm nàng lên, bức nàng nhìn thẳng vào ánh mắt thâm thúy của hắn. “Thẩm Thiên Dao, bổn vương làm cái gì, cũng không tới phiên nàng chỉ bảo. Nhớ kỹ, nàng là của ta, không có sự cho phép của ta, nàng ngay cả chết cũng không có tư cách.”
Thiên Dao cười trào phúng, có chút mệt mỏi khép mi lại. Haiz, Sở Diễm mãnh liệt bá đạo như vậy sớm đã nhìn quen rồi, cũng không có tâm tư tranh cãi với hắn. Cũng không cần tranh cãi gì, giây phút khép lại đôi mắt, Thiên Dao thậm chí suy nghĩ, bản thân còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai hay không. Tự do, nàng cực kỳ muốn tự do, không biết sau khi chết có thể đạt được hay không.
Không rõ mê man trong bao lâu, lúc ý thức thanh tỉnh trở lại là do tiếng chim đánh thức. Ánh mặt trời mờ mờ chiếu trên mặt trên người, cực kỳ ấm, cực kỳ ấm. Thiên Dao mở đôi mắt sáng, ánh vào đôi mắt đích thị là tuấn nhan phóng túng của Sở Diễm. Hắn chuyên chú nhìn nàng, chấp nhất như vậy, giống như chỉ cần hắn bất cẩn một chút nàng sẽ biến mất vậy. Quả thật, nàng cũng không nhớ rõ, đêm qua nàng sốt cao không ngừng, hơi thở mong manh, vòng vo hai lần trước quỷ môn quan mới nguy hiểm trở về. Cả một đêm Sở Diễm cũng chưa từng chợp mắt, độ khí cho nàng, truyền nội lực vào cho nàng, lăn lộn một đêm nàng cuối cùng đã tỉnh.
Thiên Dao cố gắng cử động thân thể, phát hiện mình đang ngủ trong lòng hắn, trong một đêm, vẻ mặt hắn có phần tiều tụy. “Làm sao vậy?”
Sở Diễm vẫn cười dịu dàng như cũ, bớt đi vẻ lạnh lùng ngày xưa, so với ánh nắng ngoài động còn tươi đẹp chói mắt hơn nhiều. “Không có gì, chỉ muốn nhìn nàng.” Sau đó là im lặng, một lát sau hắn lại mở miệng, lòng bàn tay vuốt ve đôi má mượt mà của nàng. “Tỉnh lại thì tốt rồi.”
“Khát.” Nàng líu ríu mở miệng, ánh mắt chầm chầm lưu động.
Sở Diễm thoáng chần chờ, khóe môi nở nụ cười không nghiêm túc, “Vẫn muốn uống nước?”
Vẫn muốn? Thiên Dao khó hiểu nhíu mày, sau đó, chỉ thấy hắn như cũ cào một bọng tuyết đọng, ngậm vào trong miệng, môi mỏng bị tuyết lạnh ảnh hưởng có hơi tái đi. Khuôn mặt tái nhợt của Thiên Dao nhất thời đỏ lên, xem ra, hắn cũng không phải là lần đầu cho nàng uống nước rồi.
Hắn ôm lấy nàng, môi in lên môi nàng. Thiên Dao lúc tỉnh ngược lại không an phận như khi hôn mê, giãy dụa vài cái trong ngực hắn mới miễn cưỡng nuốt lấy nước trong miệng hắn, phút cuối lại không biết nặng nhẹ đánh vào ngực hắn một cái. Hắn bắt lấy bàn tay nhỏ của nàng, đặt lên môi hôn, trong ánh mắt lại có vài tia đau lòng. Nàng vốn không nên lưu lạc đến đây, nếu không gặp Sở Diễm hắn, Thẩm Thiên Dao vẫn là thiếu chủ U Minh cao ngạo không ai bì nổi, là thần nữ vạn người sùng bái.
“Đứa ngốc! Ở dốc núi nàng rõ ràng biết bổn vương sẽ chọn nàng, cần gì phải rắc rối như vậy.”
Thiên Dao bất đắc dĩ cười, “Ta không thể trơ mắt nhìn Hàm Tuyết mất đi tính mạng.”
“Mạng của nàng ta, bổn vương có thể không cần.” Cơ hồ là không cần nghĩ ngợi, Sở Diễm dứt khoát nói.
“Nàng là nữ nhân của người a.”
“Nhưng ta chỉ cần nàng.” Hắn đột nhiên ôm chặt nàng vào trong lòng, vùi đầu vào cổ nàng, thế nên Thiên Dao không cách nào nhìn được cảm xúc của hắn, chỉ nghe thấy tiếng tim hắn đập mạnh, bối rối vô chừng.
Trong lúc vô tri vô giác, Thẩm Thiên Dao lại mê man trong lòng hắn. Nàng thường xuyên hôn mê, hơn nữa mỗi lần lại ngủ lâu hơn lần trước. Sở Diễm biết nàng chống đỡ không được bao lâu, nếu như không ra khỏi nơi này, nàng thật sự phải táng thân ở đáy vực rồi.
Sở Diễm hao phí khí lực một phen mới lay tỉnh Thiên Dao lần nữa, hơi thở của nàng càng lúc càng mỏng manh, sắc mặt trắng như tuyết. “Trời đã sáng sao?” Nàng mờ mịt hỏi một câu, hỗn loạn, sớm đã không nhận ra ánh mặt trời ban ngày.
“Hiện tại là ban ngày, Dao Nhi, chúng ta phải rời khỏi đây.” Sở Diễm dịu dàng giải thích, đặt nàng lên lưng mình. “Ngoan, đừng ngủ, chúng ta rất nhanh sẽ có thể ra ngoài.”
“Ừm.” Thiên Dao nhàn nhạt đáp lại, thuận theo nằm trên lưng hắn, chỉ là mi mắt vẫn nặng trịch như cũ.
Trên người Sở Diễm cũng có vết thương, tuyết dày cơ hồ không quá đầu gối, hắn cõng Thiên Dao bước thấp bước cao gian nan tiến về trước, trên tuyết đọng lại một đường máu dài, có của hắn, cũng có của nàng. Sở Diễm trước giờ ít lời, cả đoạn đường này lại phá lệ nói không ngừng. Bọn họ đều hiểu rõ, nếu như nàng một lần nữa thiếp đi, chỉ sợ cũng không cách nào tỉnh dậy.
“Dao Nhi, hát cho ta nghe.” Ngữ điệu của hắn dịu dàng, lời nói vẫn mang tính mệnh lệnh như cũ.
Thiên Dao bất đắc dĩ cười, cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng, líu ríu nhè nhẹ.
“Chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn đẹp không thể giấu. Người ở bên mình như cảnh xuân, chết không hối tiếc. Quốc sắc thiên hương tùy ý vướng mắc, lo gì nhân sinh ngắn ngủi. Chàng tình thiếp nguyện, không đợi may mắn thành đôi. Để thiếp chắp tay sơn hà tìm niềm vui cho chàng, muôn người đồng thanh hát vang bài thiên cổ. Chàng xem viễn sơn mỉm cười nước chảy dài, đời đời kiếp kiếp sông cạn đá mòn…”
Sở Diễm cảm thấy tiếng ca của nàng quen thuộc, lúc này hoàn toàn vang lên là tiếng ca của Hàm U.
“Là Hàm U dạy nàng hát à?”
Thiên Dao cười, nhàn nhạt lắc đầu, “Là mẫu thân dạy ta, ta dạy lại Hàm U.”
“Rất êm tai.” Hắn dịu dàng đáp lời.
Phía trước vẫn là tuyết trắng không thấy cuối đường. Thiên Dao tựa đầu trên lưng hắn, lưng hắn rộng lớn ấm áp, trong trí nhớ nam nhân kia cũng từng cõng nàng như vậy, khi đó, nàng còn không biết ông là phụ thân của mình.
“Sở Diễm, nếu có thể như vậy mãi thì tốt biết bao.”
“Đồ ngốc.” Hắn khẽ quở một câu, không biết vì sao, tầm mắt đã có chút mơ hồ.
CHƯƠNG 107: NGƯỜI THƯƠNG NHẤT
Ý thức của Thiên Dao lại bắt đầu hỗn độn không rõ, nàng thề, nàng đã cực kỳ cố gắng duy trì thanh tỉnh. Càng hi vọng không có cuối đường, nhưng hi vọng chỉ là hi vọng. Nàng biết bản thân đã đi tới cuối đường.
“Sở Diễm, ta nhớ mẫu thân.”
Cước bộ của hắn bỗng chậm lại, chần chừ nói, “Ừm, bà đang ở trên trời nhìn nàng.”
Nàng tiếp tục nỉ non, “Sở Diễm, ta muốn về nhà.”
“Dao Nhi, ta đưa nàng về nhà.” Không tự chủ, giọng nói có chút khàn khàn.
Thiên Dao cười, cũng không nói nữa. Nàng là người không có nhà, Thẩm gia diệt môn, Tư Đồ gia, nàng không thuộc về nơi đó. Mà Đông cung, nơi đó có quá nhiều nữ nhân, đó là nhà giam, không phải nhà.
Rất lâu, nữ tử trên lưng không còn tiếng động, Sở Diễm luống cuống lớn tiếng gọi, “Dao Nhi, Dao Nhi, đừng ngủ, trăm ngàn lần không được…”
“Ừm, ta ở đây.” Trên lưng truyền đến giọng nói mỏng manh, nàng ở trên lưng hắn cựa quậy, hai tay choàng lên cổ hắn.
Trái tim đang treo lơ lửng của Sở Diễm mới coi như hạ xuống, “Ngoan, đừng ngủ, chúng ta rất nhanh liền có thể ra ngoài.”
Thiên Dao có chút giễu cợt cười, “Ừm, chỉ cần bỏ ta xuống, điện hạ rất nhanh có thể đi ra ngoài…”
“Thẩm Thiên Dao, nàng ngậm miệng lại cho bổn vương.” Hắn gượng gạo ngắt lời của nàng.
Thiên Dao vẫn cười như cũ, đối mặt với cái chết, nữ tử chỉ mới mười sáu tuổi này lại không có chút sợ hãi. “Kỳ thật, chết ở đây cũng không sao. Sở Diễm, nếu ta chết, người sẽ nhớ đến ta như nhớ Hàm U sao?”
Thiên Dao nghĩ, người là động vật kỳ quái nhất trên thế gian, cái trân quý nhất không chiếm được, lại mất đi. Hắn không cách nào quên Hàm U, đại để là như thế, bởi vì thiên nhân vĩnh viễn xa cách, bởi vì không cách nào có được, cho nên nhớ mãi không quên.
“Sẽ không.” Nam nhân trả lời kiên quyết, không chút dài dòng. Bởi vì, hắn tuyệt đối không để nàng chết.
Thiên Dao không hề biết suy nghĩ trong lòng hắn, chỉ bị hai chữ này dập tắt tất cả hi vọng trong lòng. Ở trong lòng hắn, nàng chung quy vẫn không bằng Doãn Hàm U.
“Không, không sao, Thiên, Thiên Dao không trách người…” Đứt quãng một câu, sau đó không còn âm thanh nào.
“Dao Nhi, Dao Nhi.” Hắn hoảng sợ đặt nàng xuống, mới phát hiện mặt nàng trắng bệch, mạch đập mỏng manh, cơ hồ không chút hơi thở. “Thẩm Thiên Dao, nàng tỉnh lại, bổn vương lệnh cho nàng tỉnh lại…” Hắn khàn giọng gào thét, rút mạnh cây trâm trên mái tóc nàng xuống, cắt đứt mặt trong cổ tay, đem máu tươi mớm vào miệng nàng, bổ sung thêm cho nàng huyết khí. Lại cắn răng gắng gượng truyền thêm nội lực cho nàng, nhưng nàng vẫn như cũ không có dấu hiệu tỉnh lại.
Sở Diễm ngước mắt nhìn, chỗ bọn hắn ở tuyết trắng phau phau, không có tận cùng. Chẳng lẽ, thật sự là sơn cùng thủy tận, đã đến bước đường cùng sao?
Hắn có chút vô lực nhắm mắt lại, rút ra ngọc tiêu trắng bên hông, khẽ đặt bên môi. Tiếng tiêu du dương uyển chuyển chậm rãi phát ra, mang theo sự thê lương bất tận. Trên bầu đời đột nhiên xẹt qua một con chim ưng trắng, phát ra vài tiếng kêu. Đôi mắt như đuốc hướng về phía Sở Diễm lướt nhẹ xuống, vẫy cánh đậu trên vai Sở Diễm.
——————
Đau, đau đớn kịch liệt kéo tới, Thiên Dao nhíu chặt mi, theo bản năng rên rỉ. Mà thân thể lại gắt gao bị giữ lại, bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng gầm thét trầm thấp của nam tử.
“Dao Nhi đã có ý thức rồi, còn không dừng tay cho bổn vương.” Sở Diễm gầm thành tiếng, một tay đẩy ngự y ra.
Bước chân ngự y lảo đảo, khom người đứng ở một bên, thái tử đang trong cơn thịnh nộ, lửa không đốt cũng đã dễ dàng tự cháy, ai cũng không dám chuốc hoạ vào thân.
“Dao Nhi, cố gắng một chút, rất nhanh sẽ không đau nữa.” Hắn ôm lấy thân thể mềm mại của nàng trong lòng, bàn tay kéo lấy cánh tay mảnh khảnh của nàng. Đầu ngón tay trắng bệch, cắm ngân châm thật nhỏ. Từ đáy vực đưa nàng lên, Thiên Dao chỉ còn một hơi thở, dùng hết linh đan diệu dược cũng không cách nào thức tỉnh nàng. Bất đắc dĩ chỉ có thể đưa ra hạ sách này, dùng đau đớn đến cực độ để thức tỉnh ý thức của nàng.
Tay đứt ruột xót, nghĩ cũng đã biết đau đớn thế nào. Mà Sở Diễm lại cảm thấy mỗi một ngân châm giống như ghim vào trong lòng hắn, đau đến cơ hồ hít thở không thông. Hắn đường đường là thái tử Đại Hàn, dưới một người trên vạn người, lại không bảo hộ được một nữ nhân, hắn hận a.
Thiên Dao trong lòng hắn hơi run rẩy, trên trán trơn mượt rịn ra mồ hôi, trong miệng thì thào không ngừng gọi, “Đau, Sở Diễm, đau quá…”
“Điện hạ, ý thức nương nương đã thanh tỉnh, châm trên đầu ngón tay vẫn nên sớm rút ra mới được.” Trưởng ngự y chắp tay nói.
“Ừm.” Sở Diễm muộn phiền hừ một tiếng, sắc mặt trầm lại giống như ngày mưa. Bàn tay hắn nâng tay nàng lên, đặt ở bên giường. Mà mấy ngự y đều nơm nớp lo sợ, chậm chạp không chịu tiến lên. Rút châm ra cũng đau không kém lúc đâm vào, vị Thẩm nương nương này vừa đau, tính khí thái tử đã tăng vọt.
Sự kiên nhẫn của Sở Diễm dường như đã hết, lạnh lùng liếc nhìn ngự y trước mặt, mấy người nhìn nhau, trưởng ngự y kiên trì, run rẩy đi đến bên giường. Thật cẩn thận cầm lấy ngân châm mảnh khảnh, động tác cực kỳ nhanh nhẹn, nhưng Thiên Dao vẫn bị đau rồi.
“A…” Nàng kêu đau một tiếng, sau đó liền im bặt.
“Dao Nhi.” Bộ dạng Sở Diễm cũng đau đớn giống như nàng vậy, gắt gao ôm nàng trong lòng, chỉ sợ vừa buông tay nàng sẽ biến mất. “Một đám phế vật, đều cút ra ngoài cho bổn vương.”
Biết rõ đau đớn là không thể tránh được, hô hấp của người trong lòng đã từ từ bình ổn, nhưng hắn vẫn không khống chế nổi tức giận. So với tức giận ngự y, chẳng bằng nói là căm giận chính mình. Hắn càng ngày càng không giống Sở Diễm, thậm chí, xa lạ đến bản thân cũng sợ hãi.
“Vi thần cáo lui.” Các ngự y lảo đảo, từng người theo nhau ra ngoài.
Trong lều nhất thời trở nên yên tĩnh, chỉ có tiểu nữ nhân trong lòng nhè nhẹ thở, nàng xinh đẹp thanh tú cau mày, ngủ không yên ổn. Sở Diễm thay đổi tư thế để cho nàng ngủ được thoải mái một chút, đầu nàng gối lên cổ tay hắn, khuôn mặt tái nhợt dần dần khôi phục lại chút huyết sắc.
“Thất ca.” Sở Dục xốc màn lều mà vào, động tác vô cùng chậm.
“Ừm.” Sở Diễm nhàn nhạt đáp lời, từ đầu đến cuối ánh mắt chưa từng rời khỏi nữ tử trong lòng.
Sở Dục vẫn chưa mở miệng mà đưa một viên thuốc màu vàng tới trước mặt hắn. “Thất ca, vết thương của huynh cũng không nhẹ.”
Sở Diễm cũng không đôi co, nhận lấy viên thuốc ngửa đầu nuốt xuống. Nuốt thuốc vào, có chút chua chua và mát rượi, hắn thầm vận nội lực, đích thực thông thuận rất nhiều.
“Thất ca, A Lặc Xích Chân đã bị bắt, không biết thất ca tính xử trí thế nào? Hay là, giao cho người Mông Cổ?”
“Loạn côn đánh chết.” Giọng nói Sở Diễm trong veo mà lạnh lùng, mắt đen không chút gợn sóng.
“Vâng.” Sở Dục đáp lại cũng không phản bác.
“Gian tế trong doanh trại Mông Cổ đã tìm thấy chưa?” Sở Diễm lại mở miệng, nếu không có gian tế trong doanh trại Mông Cổ, A Lặc Xích Chân sao có thể dễ dàng bắt cóc Thiên Dao.
“Đã tìm được, gọi là A Bố, nghe nói là người trong lòng của công chúa Tháp Na.”
Mày kiếm Sở Diễm thâm thúy nhếch lên, đôi mắt sâu không thấy đáy, trầm tư một hồi mới mở miệng, “Giao hắn cho người Mông Cổ xử trí đi.” Như vậy, là tính cho A Bố một con đường sống rồi.
“Đại quân đã chờ xuất phát, không biết thất ca tính khi nào khởi hành?” Sở Dục mở miệng lần nữa hỏi.
“Hai ngày sau.” Sở Diễm nhìn nữ tử trong lòng, hai ngày sau, tình hình của nàng có thể ổn định lại. “Mang Ba Nhã theo.”
Ba Nhã là con thứ của Mông Cổ Vương, bào đệ của A Lang.
“Chuyện này..” Sở Dục thoáng chần chờ, nhưng vẫn đáp lời. “Vâng, thần đệ sẽ đi làm.”
Trong lều khôi phục lại sự yên tĩnh, Thiên Dao ngủ thiếp đi, Sở Diễm mới lưu luyến buông nàng ra, đứng dậy ngồi xuống bàn bên cạnh. Mất tích hai ngày, trên bàn đã chất đầy tấu chương lớn lớn nhỏ nhỏ. Sở Diễm cười khổ, ngàn dặm truyền thư, phụ hoàng của hắn quả thực một khắc cũng không cho hắn được an nhàn.
Yên tĩnh cũng không được lâu, màn trướng lại một lần nữa bị người xốc lên, người xông vào mang theo một cỗ khí lạnh lẽo. Sở Diễm nhíu mày, theo bản năng nhìn nữ tử đang ngủ yên trên giường.
“Sư huynh đây là ý gì? Vì sao phải mang Ba Nhã đi Đại Hàn.” Vương tử A Lang giọng điệu cấp bách, cơ hồ như chất vấn.
“Ngươi chẳng lẽ không hiểu sao?” Sở Diễm thâm thúy nhếch khóe môi. Vương tử Ba Nhã nhập kinh, không thể nghi ngờ là trở thành con tin Mông Cổ tại Đại Hàn.
A Lang cũng ý thức được chính mình luống cuống, vội vàng thu hồi lại tâm tình. Về công, Mông Cổ thần phục Đại Hàn hoàng triều, Sở Diễm là quân, hắn là thần. Về tư, hắn là sư huynh, hắn cũng nên cung kính.
“A Lang nhất thời luống cuống, mong sư huynh thông cảm. Chỉ là, Ba Nhã tuổi nhỏ, không thích hợp lặn lội đường xa. Mong sư huynh thu hồi mệnh lệnh đã ban. A Lang lấy sinh mệnh ra thề, chỉ cần một ngày có A Lang, Mông Cổ nguyện thần phục Đại Hàn hoàng triều, chịu sự che chở của Đại Hàn. Chẳng lẽ, sư huynh vẫn không tin A Lang sao?”
Sở Diễm tùy ý bỏ tấu chương trong tay xuống, thanh lạnh cười, “Tin? Bổn vương chính là quá tin ngươi nên mới không đề phòng, để ngươi có cơ hội tổn thương Dao Nhi. Ý bổn vương đã quyết, ngươi không cần nói nữa.”
“Sư huynh!” A Lang chưa từ bỏ ý định, lại cũng không dám nói thêm. Tính tình Sở Diễm hắn ít nhiều hiểu được, chuyện hắn quyết định cho dù là sai cũng tuyệt không thay đổi.
Vẻ mặt A Lang chán chường bước ra ngoài, Sở Dục đã đứng ngoài lều, tiến lên vỗ vỗ vai hắn. Có chút đồng tình, nhưng trách được ai, lần này A Lang quả thật đã chọc phải ổ kiến rồi.
“Tháp Na vô tội bị liên luỵ, hy vọng kiếp sau nàng có thể đầu thai làm người trong một gia đình bình thường, không chút lo lắng.” Làn môi Thiên Dao rung động vài cái.
“Vài ngày trước ta liên tục gặp ác mộng, hẳn là quỷ hồn của công chúa Tháp Na quấy nhiễu. Điện hạ thay nàng làm lễ cúng bái, mấy ngày nay cũng coi như yên tâm.”
Một đôi con ngươi trong suốt của Thiên Dao mờ mịt nhìn chằm chằm đỉnh đầu, nhàn nhạt mở miệng. “Ác giả ác báo, tỷ tỷ người nói có đúng không?”
Doãn Hàm Tuyết cắn chặt môi, sắc mặt hung dữ vài phần.
“Tỷ tỷ nói xong chưa? Thiên Dao mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.” Nàng mở miệng lần nữa, giọng điệu gần như mỏng manh. Mệt, là thật, cũng không phải nói cho có lệ.
Doãn Hàm Tuyết đứng dậy, khẽ hừ một tiếng, phất tay áo bỏ đi.
Cuối cùng cũng khôi phục an tĩnh, Thiên Dao mới vừa khép mắt lại, ngoài lều lại truyền ra một tiếng hô nhỏ thê lương, thanh âm không lớn, mà Thiên Dao nghe được rõ ràng, là Doãn Hàm Tuyết.
“Doãn Hàm Tuyết.” Nàng gọi, nhưng không ai đáp lại. Vì thế, có chút khó khăn xoay người xuống giường. Mới vừa xốc cửa lều lên, sau gáy liền truyền đến một trận đau đớn, ngay sau đó, người liền mất đi tri giác.
————
Lại từ trong bóng tối tỉnh lại, người đã ở trên đỉnh núi cao, gió lạnh thổi qua sa y đơn bạc, xé rách miệng vết thương, đau đớn vô cùng. Thiên Dao cật lực nhúc nhích thân thể, mới phát hiện hai tay đã bị trói chặt. Phóng mắt nhìn đi, màn đêm buông xuống, bầu trời có vài ngôi sao nhỏ ít ỏi.
“Doãn Hàm Tuyết.” Nàng dùng thân thể đụng vài cái vào nữ nhân đang bất tỉnh bên cạnh.
Doãn Hàm Tuyết chậm rãi mở hai mắt, nhìn đến hoàn cảnh lúc này, chấn kinh không nhỏ. May mà, nàng coi như bảo trì được sự bình tĩnh, cũng không có lên tiếng la lớn. “Ta, chúng ta đang ở đâu?”
Thiên Dao vẫn chưa đáp lại, mà lảo đảo đứng dậy, đứng ở vách núi đen từ trên cao nhìn xuống. Gió lạnh gào thét, màn đêm bao phủ xuống núi Tang Điền, quỷ mị nói không nên lời. Phía sau cách xa vài trượng, kỵ bịnh hắc y tay cầm cung, hướng về phía các nàng.
“Bổn soái chinh chiến cả đời, trái lại lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân trấn định như vậy.” Phía sau truyền đến giọng cười sảng khoái ồm ồm của nam tử.
Thiên Dao chậm rãi quay đầu, đập vào mắt là bốn mươi tên nam tử ở hai bên, thân hình cao lớn, sắc mặt tối đen. “Chẳng lẽ sợ hãi thì ngươi có thể thả chúng ta sao? A Lặc Xích Chân tướng quân!” Lời nói ra thập phần lưu loát tiếng Mông Cổ, nàng tận lực nhấn mạnh mấy chữ sau cùng.
Không chỉ có A Lặc Xích Chân, ngay cả Doãn Hàm Tuyết cũng không khỏi kinh ngạc. Khá khen cho một Thẩm Thiên Dao, khá khen cho một nữ tử thâm tàng bất lộ. “Ngươi, ngươi biết tiếng Mông Cổ?”
Thiên Dao không nói, sóng lưng đứng thẳng tắp. Mái tóc đen theo gió khẽ bay.
Dưới chân núi truyền đến tiếng vó ngựa hỗn độn, Sở Diễm dẫn theo một đội quân tinh nhuệ, từ xa mà đến. A Lặc Xích Chân cười ha ha, lớn tiếng nói với đám người Sở Diễm. “So với tưởng tượng của bổn soái, thái tử điện hạ tới quả thật rất nhanh.”
Sở Diễm chưa mở miệng, Sở Dục đã kìm nén không được. “A Lặc Xích Chân, giở âm mưu quỷ kế, ngươi còn là nam tử đại trượng phụ sao? Mau thả các nàng ra. Nếu không, Bổn vương sẽ đem ngươi bầm thây vạn đoạn.”
A Lặc Xích Chân cười lạnh. “Nếu không có quỷ kế của người Trung Nguyên các ngươi, Bổn soái cũng sẽ không lưu lạc tới kết cục như vậy. Hiện giờ, Bổn soái chỉ dùng đạo người trả lại cho người mà thôi.”
“Ngươi!” Sở Dục căm tức nhưng lại không có cách nào phản bác lại. Từ xưa ‘Binh bất yếm trá’, Thất ca dùng kế dụ địch, A Lặc Xích Chân tự nhiên cũng dùng Thiên Dao, Hàm Tuyết để áp chế lại.
Sắc mặt Sở Diễm không thay đổi, giục ngựa tiến lên vài bước. “A Lặc Xích Chân, chiến tranh là chuyện của nam nhân, hà tất phải kéo nữ nhân vào. Có bản lĩnh liền tìm Bổn vương.”
A Lặc Xích Chân hừ cười. “Bổn soái đích thực không có năng lực đối kháng cùng ngươi, bất quá, cho dù là chết, ta cũng cần phải lôi kéo nữ nhân của ngươi cùng xuống địa ngục, để cho thái tử điện hạ nếm thử mùi vị mất mát.” Hắn âm trầm cười, thuận tay đem Doãn Hàm Tuyết từ trên mặt đất kéo lên, nắm lấy mái tóc dài của nàng, bức bách nàng ngẩng đầu đối diện chính mình. Lòng bàn tay thô ráp ma sát vài cái trên đôi má non mềm của nàng. “Chỉ là đáng tiếc, mỹ nhân yểu điệu như vậy, liền phải táng thân dưới đáy vực, thật đúng là đáng tiếc rồi.”
Doãn Hàm Tuyết bị kéo da đầu đau đớn, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, cố hết sức khóc hô. “Điện hạ, cứu ta.”
“A Lặc Xích Chân, thả nữ nhân của Bổn vương ra, Bổn vương cho ngươi một con đường sống.” Giọng nói Sở Diễm lạnh lùng.
A Lặc Xích Chân ngửa mặt lên trời cười dài, hắn chinh chiến cả đời, cho dù có chết, cũng sẽ không làm chó chết chủ. “Được a! Vậy bổn soái liền cho thái tử điện hạ một cơ hội cứu lấy một nữ nhân. Bổn soái có một người tương đối là đủ rồi, nữ nhân quá nhiều, đến Âm Tào Địa phủ cũng không thể nào yên tĩnh.”
Lời này vừa nói ra, không khí tựa hồ trong nháy mắt lâm vào tĩnh mịch. Trên đỉnh núi chỉ còn lại tiếng gió gào rít. Phượng mâu Sở Diễm nheo lại, mâu sắc càng thêm thâm trầm. Doãn Hàm Tuyết bị A Lặc Xích Chân kiềm chế, khuôn mặt hoa lê đái vũ, trong mắt tràn đầy khát cầu. Mà Thiên Dao chắp tay đứng trên dốc núi, dung nhan tuyệt mỹ, vẫn như cũ không có nửa phần cảm xúc.
Trầm mặc thật lâu sau, tất cả mọi người dường như ngừng thở chờ câu trả lời của Sở Diễm. Sở Diễm xoay người xuống ngựa, bỏ dây cương ra, bước lên trước hai bước, cánh tay duỗi hướng Hàm Tuyết, trầm giọng nói. “Trả nàng lại cho Bổn vương.”
Sở Dục cũng không tinh thông tiếng Mông Cổ, đành phải hỏi A Lang ở bên cạnh. “Bọn họ đang nói gì?”
Vương tử A Lang hơi sững sờ, ấp a ấp úng nói lại sơ lược ý chính, cũng nói cho hắn biết, Sở Diễm lựa chọn Doãn Hàm Tuyết.
Đôi môi Sở Dục nhếch lên, bàn tay nắm chặt thành quyền ẩn dưới ống tay áo, cũng không nhiều lời.
Hàm Tuyết mặc dù bị A Lặc Xích Chân kiềm chế, thống khổ không chịu nổi, nhưng khoé môi lại hơi giơ lên. Sở Diễm, chung quy trong lòng hắn có nàng.
Sắc mặt Thiên Dao cũng khẽ biến, một đôi mắt trong trẻo như xuyên thấu thời gian không gian, đối diện với ánh mắt thâm thuý trong không trung của hắn. Giờ phút này, nàng thật sự mờ mịt rồi.
A Lặc Xích Chân coi như là hán tử đáng mặt, hắn ra hạ sách này bất quá chỉ muốn trả thù Sở Diễm, không hề muốn lấy mạng người. Thiên Dao nghĩ mục tiêu của hắn chỉ là chính mình mà thôi, chỉ là âm kém dương sai, bắt luôn cả Doãn Hàm Tuyết. Hiện nay, A Lặc Xích Chân vẫn chưa nhận ra đâu mới đúng là nữ nhân của Sở Diễm, hắn để cho Sở Diễm lựa chọn, bất quá là muốn từ miệng Sở Diễm nói ra người nào mới đúng là nữ nhân của hắn, mà hắn nói ra người nào, người đó sẽ chết.
Mà Thiên Dao có thể đoán ra, Sở Diễm lại như thế nào không thể đoán được. Hắn cư nhiên vì nàng, vứt bỏ Doãn Hàm Tuyết.
“Được, bổn soái hiện tại trả nàng lại cho ngươi.” A Lặc Xích Chân cười ha ha, lại làm bộ đẩy Doãn Hàm Tuyết xuống vách núi đen.
“Doãn Hàm Tuyết!” Thiên Dao hô một tiếng, thi triển nội lực cắt đứt dây trói cổ tay, phi thân hướng chỗ Hàm Tuyết rơi xuống, cũng thuận thế kéo lấy cánh tay nàng, lôi nàng từ vách núi đen bên cạnh lôi trở về. A Lặc Xích Chân đích thị muốn mạng của nàng, nàng lại như thế nào nhẫn tâm để cho Doãn Hàm Tuyết trở thành con cừu chết thay.
“Dao Nhi cẩn thận.” Sở Diễm bay lên, hướng dốc núi mà tới. Bọn hắn vừa có hành động, thiết kỵ của A Lặc Xích Chân cũng kéo động cung tiễn, tên bay đầy trời.
“Bảo hộ điện hạ.” Sở Dục hô lớn một tiếng, mang theo đội quân tinh nhuệ cùng phản quân của A Lặc Xích Chân chém giết. Giờ phút này, trên dốc núi diễn ra cảnh tượng chém giết hỗn loạn.
A Lặc Xích Chân thấy kế sách không thực hiện được, lại càng thẹn quá thành giận. Hắn không giết được Doãn Hàm Tuyết, quay người phát tiết tức giận trên người Thiên Dao, một chưởng tập kích ngay ngực Thiên Dao. Thiên Dao bị nội thương chưa lành, căn bản không cách nào ngăn cản, bị nội lực của A Lặc Xích Chân làm tổn thương, thân thể lập tức bay ra khỏi dốc núi.
Toàn bộ mọi chuyện phát sinh quá nhanh, Thiên Dao chỉ kịp phát ra một tiếng kinh hô mỏng manh. “Sở Diễm cứu ta!”
“Dao Nhi!” Sở Diễm nổi giận gầm lên một tiếng, cơ hồ là không cần nghĩ ngợi, bóng dáng màu nguyệt sắc như mũi tên lao ra khỏi đỉnh núi, nhảy xuống theo phương hướng của Thiên Dao.
“Thất ca!”
“Sư huynh!” Sở Dục, A Lang hai người đuổi tới vách đá lại chụp hụt. Cánh tay Sở Dục cứng còng duỗi ở giữa không trung, thật lâu không cách nào thu hồi lại.
—————
Thiên Dao nhắm chặt hai mắt, bên tai là tiếng gió gào rít, thổi qua gò má đau rát. Tốc độ rơi xuống cực nhanh, Thiên Dao giang tay ra, cảm thấy chính mình giống như con bươm bướm, ở đoạn cuối của sinh mệnh, nở rộ một lần cuối cùng.
Một khắc trước khi rơi xuống vực, một cánh tay mạnh mẽ nắm lấy tay nàng, ngay sau đó, nàng rơi vào trong một lồng ngực ấm áp rắn chắc.
Rừng rậm dày đặc dưới đáy vực, lại vào đông, tuyết trắng phủ một vùng. May mà tuyết dày, giảm bớt lực đạo rơi xuống, Sở Diễm nội lực thâm hậu, bảo vệ được tâm mạch. Nếu không, từ trên vách núi cao vạn trượng mà rơi xuống, phải chết là lẽ hiển nhiên. Sở Diễm bảo hộ Thiên Dao ở trong ngực, nhánh cây khô héo cắt qua sống lưng của hắn, áo dài xanh nhạt nhuộm đầy vết máu, may mà cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
“Dao Nhi.” Hắn lắc lắc nữ tử đang hôn mê bất tỉnh trong lòng, hoảng loạn dùng đầu ngón tay lau vết máu trên môi nàng. Hoảng loạn, đúng vậy, cuộc đời hắn chưa bao giờ có hoảng loạn. Có bao nhiêu buồn cười cơ chứ, mười mấy năm âm mưu thủ đoạn, vết đao liếm máu, hắn vậy mà lại vẫn tồn tại loại cảm xúc bén nhọn không nên có này. Hắn là Sở Diễm, là thái tử Đại Hàn, hoảng loạn đối với hắn mà nói không thể nghi ngờ gì là điểm trí mạng. Nhưng kể từ khi hắn gặp Thẩm Thiên Dao, nữ tử này đã định trước sẽ làm đảo loạn quỹ đạo cuộc sống của hắn, để cho toàn bộ mọi thứ chệch khỏi quỹ đạo lúc ban đầu.
“Dao Nhi, nàng mau tỉnh, không thể ngủ.” Hắn rốt cuộc căng thẳng ôm nàng vào trong ngực, liên tục không ngừng truyền nội lực vào trong thân thể nàng, nhưng mà, không có, nàng không có nửa phần phản ứng. Nàng ở trong ngực hắn, giống như một pho tượng nát vụn, một con búp bê sứ.
Bị thị vệ của A Lang dùng gậy đánh, lại bị đẩy vào hàn trì, nàng vốn bị nội thương nghiêm trọng. Trước khi rơi xuống lại còn bị A Lặc Xích Chân một chưởng làm tổn thương tâm mạch…. Tiếp tục như vậy, Sở Diễm không dám tưởng tượng tiếp. Hắn cơ hồ cảm giác được, sinh mệnh nữ tử trong lòng đang dần dần trôi đi. Hoảng loạn qua đi, là sợ hãi, sợ hãi dưới áp lực tăm tối.
CHƯƠNG 106: TUYỆT CẢNH
Sở Diễm không dám xác định đáy vực trắng như tuyết này có mãnh thú sinh sống hay không, hắn không hề trì hoãn ôm lấy Thiên Dao, tìm một sơn động kín đáo ẩn thân. Hắn dùng áo choàng lông cáo bao lấy thân thể mảnh mai của nàng, ôm chặt trong lòng. May mà sau khi liên tục truyền nội lực không ngừng vào người nàng, thân thể Thiên Dao đã ấm lại. Sở Diễm cũng bị thương, không cách nào vận công lâu được, cho nên, hắn lo sợ nàng lại bị tổn thương.
Trên người chỉ còn một viên đan dược trị nội thương, hắn dùng miệng đối miệng đút cho nàng, lại hôn đắm đuối trên đôi môi nàng. Thật lâu sau, Thiên Dao rốt cuộc cũng có chút phản ứng yếu ớt, trong miệng nỉ non, “Nước, nước.”
Đây là đáy vực bị bao phủ bởi tuyết trắng, vừa nhìn đã không thấy đỉnh, hắn đến đâu tìm nước cho nàng. Mi tâm Sở Diễm nhíu lại, ôm nàng đến cửa động, trên chạc cây ở cửa động bao phủ một lớp tuyết đọng thật dày, hắn đi qua, dùng đầu ngón tay nhẹ bóc một nắm tuyết, sau đó đưa vào trong miệng mình hòa tan, sau đó dùng miệng đút cho nàng. Như vậy vài lần, Thiên Dao rốt cuộc mở hai mắt ra, mặc dù chật vật như vậy mà đôi mắt sáng kia vẫn trong suốt sáng ngời động lòng người như trước. Có lẽ ngay từ những ngày đầu, hắn đã bị một mảnh thanh u này đả động, vì vậy, lại càng không cách nào buông tay.
“Tỉnh rồi?” Hắn cười ôn nhu, giống như những buổi sớm tinh mơ ngày thường, tựa như không rơi xuống vách núi, không có đau đớn thương tổn, cũng không có liên quan sinh tử.
“Ừm.” Thiên Dao nhẹ giọng đáp lại, cảm xúc lên xuống không nhiều. Hàng mi dài rung rung đánh giá hoàn cảnh. “Là đáy vực sao?”
“Ừm.” Sở Diễm đáp lại.
Đôi mi thanh tú của Thiên Dao nhíu chặt, đôi mắt trong veo chứa sự phiền muộn. Vực sâu vạn trượng, bọn họ muốn đi lên, chỉ sợ khó hơn lên trời.
Sở Diễm dịu dàng cười, cũng đã nhìn thấu tâm sự của nàng, nhàn nhạt mở miệng. “Đừng sợ, có ta ở đây.”
Lúc Thiên Dao nhìn hắn có mang theo chút mờ mịt. “Sao người lại ở đây?”
Mắt hắn đen sâu thẳm, “Dao Nhi hi vọng là ai? Vân Kiếm, hay là Sở Dục?”
Thiên Dao trầm mặc, là ai cũng được, chỉ là, không nên là hắn, cũng không thể là hắn. Bình tĩnh tự phụ như Sở Diễm, hắn vốn không nên làm chuyện lỗ mãng như vậy. “Điện hạ chẳng lẽ không lo lắng sao? Có lẽ, chúng ta vĩnh viễn cũng không thể đi lên được.”
“Vậy sao?” Hắn lơ đễnh cười, ngữ điệu thậm chí còn mang theo vài tia ngả ngớn nghiền ngẫm. “Vậy chúng ta cứ ở đây một đời một kiếp đi.”
Một đời một kiếp? Từ ngữ có bao nhiêu mê người mà lại châm biếm làm sao. Sự chua sót tràn ra trên khóe môi Thiên Dao, thương tổn của nàng, bản thân nàng tự biết. Nàng căn bản chống đỡ không được bao lâu, nàng sẽ chết, Thẩm Thiên Dao không có một đời một kiếp rồi. Những cái này đối với Thiên Dao đã trở thành xa xỉ. Nước mắt trong suốt óng ánh mang theo lạnh giá theo gò má chảy xuống, nữ tử hoa lê đái vũ mềm mại khiến cho người ta không đành lòng nặng nề trách móc.
“Đang êm đẹp, lại khóc cái gì! Có phải trên người bị đau rồi không?” Mi tâm hắn cơ hồ chau lại một chỗ, khi nói chuyện tay đã đặt lên ngực nàng một lần nữa truyền nội lực vào trong người nàng.
Thiên Dao ho khan vài tiếng, vài tia máu tươi lại tràn trên khóe miệng. Nàng có chút cật lực giữ chặt bàn tay hắn, yếu ớt lắc đầu. “Tiết kiệm chút sức lực đi, đừng làm chuyện vô nghĩa.”
Sự lạnh nhạt trước sau như một của nàng rốt cuộc chọc giận hắn, nàng mới bao lớn, mười sáu tuổi, ngây thơ như hoa cỏ, lại nhìn thấu rõ sinh tử, nàng làm sao có thể, sao có thể lạnh nhạt đến như vậy. Có ý trừng phạt, hắn hôn lên môi nàng, liếm láp sự ngai ngái trong miệng nàng, đầu lưỡi linh hoạt ngang ngược xông vào, cùng nàng sống chết dây dưa. Thiên Dao bị hắn hôn đến thở không nổi, hai gò má rốt cuộc hơi ửng hồng, thời khắc hắn buông miệng nàng ra thở dốc, ngực phập phồng kịch liệt.
Khóe môi Sở Diễm mỉm cười, mang theo vài phần đắc ý thích thú. Bàn tay nâng cằm nàng lên, bức nàng nhìn thẳng vào ánh mắt thâm thúy của hắn. “Thẩm Thiên Dao, bổn vương làm cái gì, cũng không tới phiên nàng chỉ bảo. Nhớ kỹ, nàng là của ta, không có sự cho phép của ta, nàng ngay cả chết cũng không có tư cách.”
Thiên Dao cười trào phúng, có chút mệt mỏi khép mi lại. Haiz, Sở Diễm mãnh liệt bá đạo như vậy sớm đã nhìn quen rồi, cũng không có tâm tư tranh cãi với hắn. Cũng không cần tranh cãi gì, giây phút khép lại đôi mắt, Thiên Dao thậm chí suy nghĩ, bản thân còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai hay không. Tự do, nàng cực kỳ muốn tự do, không biết sau khi chết có thể đạt được hay không.
Không rõ mê man trong bao lâu, lúc ý thức thanh tỉnh trở lại là do tiếng chim đánh thức. Ánh mặt trời mờ mờ chiếu trên mặt trên người, cực kỳ ấm, cực kỳ ấm. Thiên Dao mở đôi mắt sáng, ánh vào đôi mắt đích thị là tuấn nhan phóng túng của Sở Diễm. Hắn chuyên chú nhìn nàng, chấp nhất như vậy, giống như chỉ cần hắn bất cẩn một chút nàng sẽ biến mất vậy. Quả thật, nàng cũng không nhớ rõ, đêm qua nàng sốt cao không ngừng, hơi thở mong manh, vòng vo hai lần trước quỷ môn quan mới nguy hiểm trở về. Cả một đêm Sở Diễm cũng chưa từng chợp mắt, độ khí cho nàng, truyền nội lực vào cho nàng, lăn lộn một đêm nàng cuối cùng đã tỉnh.
Thiên Dao cố gắng cử động thân thể, phát hiện mình đang ngủ trong lòng hắn, trong một đêm, vẻ mặt hắn có phần tiều tụy. “Làm sao vậy?”
Sở Diễm vẫn cười dịu dàng như cũ, bớt đi vẻ lạnh lùng ngày xưa, so với ánh nắng ngoài động còn tươi đẹp chói mắt hơn nhiều. “Không có gì, chỉ muốn nhìn nàng.” Sau đó là im lặng, một lát sau hắn lại mở miệng, lòng bàn tay vuốt ve đôi má mượt mà của nàng. “Tỉnh lại thì tốt rồi.”
“Khát.” Nàng líu ríu mở miệng, ánh mắt chầm chầm lưu động.
Sở Diễm thoáng chần chờ, khóe môi nở nụ cười không nghiêm túc, “Vẫn muốn uống nước?”
Vẫn muốn? Thiên Dao khó hiểu nhíu mày, sau đó, chỉ thấy hắn như cũ cào một bọng tuyết đọng, ngậm vào trong miệng, môi mỏng bị tuyết lạnh ảnh hưởng có hơi tái đi. Khuôn mặt tái nhợt của Thiên Dao nhất thời đỏ lên, xem ra, hắn cũng không phải là lần đầu cho nàng uống nước rồi.
Hắn ôm lấy nàng, môi in lên môi nàng. Thiên Dao lúc tỉnh ngược lại không an phận như khi hôn mê, giãy dụa vài cái trong ngực hắn mới miễn cưỡng nuốt lấy nước trong miệng hắn, phút cuối lại không biết nặng nhẹ đánh vào ngực hắn một cái. Hắn bắt lấy bàn tay nhỏ của nàng, đặt lên môi hôn, trong ánh mắt lại có vài tia đau lòng. Nàng vốn không nên lưu lạc đến đây, nếu không gặp Sở Diễm hắn, Thẩm Thiên Dao vẫn là thiếu chủ U Minh cao ngạo không ai bì nổi, là thần nữ vạn người sùng bái.
“Đứa ngốc! Ở dốc núi nàng rõ ràng biết bổn vương sẽ chọn nàng, cần gì phải rắc rối như vậy.”
Thiên Dao bất đắc dĩ cười, “Ta không thể trơ mắt nhìn Hàm Tuyết mất đi tính mạng.”
“Mạng của nàng ta, bổn vương có thể không cần.” Cơ hồ là không cần nghĩ ngợi, Sở Diễm dứt khoát nói.
“Nàng là nữ nhân của người a.”
“Nhưng ta chỉ cần nàng.” Hắn đột nhiên ôm chặt nàng vào trong lòng, vùi đầu vào cổ nàng, thế nên Thiên Dao không cách nào nhìn được cảm xúc của hắn, chỉ nghe thấy tiếng tim hắn đập mạnh, bối rối vô chừng.
Trong lúc vô tri vô giác, Thẩm Thiên Dao lại mê man trong lòng hắn. Nàng thường xuyên hôn mê, hơn nữa mỗi lần lại ngủ lâu hơn lần trước. Sở Diễm biết nàng chống đỡ không được bao lâu, nếu như không ra khỏi nơi này, nàng thật sự phải táng thân ở đáy vực rồi.
Sở Diễm hao phí khí lực một phen mới lay tỉnh Thiên Dao lần nữa, hơi thở của nàng càng lúc càng mỏng manh, sắc mặt trắng như tuyết. “Trời đã sáng sao?” Nàng mờ mịt hỏi một câu, hỗn loạn, sớm đã không nhận ra ánh mặt trời ban ngày.
“Hiện tại là ban ngày, Dao Nhi, chúng ta phải rời khỏi đây.” Sở Diễm dịu dàng giải thích, đặt nàng lên lưng mình. “Ngoan, đừng ngủ, chúng ta rất nhanh sẽ có thể ra ngoài.”
“Ừm.” Thiên Dao nhàn nhạt đáp lại, thuận theo nằm trên lưng hắn, chỉ là mi mắt vẫn nặng trịch như cũ.
Trên người Sở Diễm cũng có vết thương, tuyết dày cơ hồ không quá đầu gối, hắn cõng Thiên Dao bước thấp bước cao gian nan tiến về trước, trên tuyết đọng lại một đường máu dài, có của hắn, cũng có của nàng. Sở Diễm trước giờ ít lời, cả đoạn đường này lại phá lệ nói không ngừng. Bọn họ đều hiểu rõ, nếu như nàng một lần nữa thiếp đi, chỉ sợ cũng không cách nào tỉnh dậy.
“Dao Nhi, hát cho ta nghe.” Ngữ điệu của hắn dịu dàng, lời nói vẫn mang tính mệnh lệnh như cũ.
Thiên Dao bất đắc dĩ cười, cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng, líu ríu nhè nhẹ.
“Chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn đẹp không thể giấu. Người ở bên mình như cảnh xuân, chết không hối tiếc. Quốc sắc thiên hương tùy ý vướng mắc, lo gì nhân sinh ngắn ngủi. Chàng tình thiếp nguyện, không đợi may mắn thành đôi. Để thiếp chắp tay sơn hà tìm niềm vui cho chàng, muôn người đồng thanh hát vang bài thiên cổ. Chàng xem viễn sơn mỉm cười nước chảy dài, đời đời kiếp kiếp sông cạn đá mòn…”
Sở Diễm cảm thấy tiếng ca của nàng quen thuộc, lúc này hoàn toàn vang lên là tiếng ca của Hàm U.
“Là Hàm U dạy nàng hát à?”
Thiên Dao cười, nhàn nhạt lắc đầu, “Là mẫu thân dạy ta, ta dạy lại Hàm U.”
“Rất êm tai.” Hắn dịu dàng đáp lời.
Phía trước vẫn là tuyết trắng không thấy cuối đường. Thiên Dao tựa đầu trên lưng hắn, lưng hắn rộng lớn ấm áp, trong trí nhớ nam nhân kia cũng từng cõng nàng như vậy, khi đó, nàng còn không biết ông là phụ thân của mình.
“Sở Diễm, nếu có thể như vậy mãi thì tốt biết bao.”
“Đồ ngốc.” Hắn khẽ quở một câu, không biết vì sao, tầm mắt đã có chút mơ hồ.
CHƯƠNG 107: NGƯỜI THƯƠNG NHẤT
Ý thức của Thiên Dao lại bắt đầu hỗn độn không rõ, nàng thề, nàng đã cực kỳ cố gắng duy trì thanh tỉnh. Càng hi vọng không có cuối đường, nhưng hi vọng chỉ là hi vọng. Nàng biết bản thân đã đi tới cuối đường.
“Sở Diễm, ta nhớ mẫu thân.”
Cước bộ của hắn bỗng chậm lại, chần chừ nói, “Ừm, bà đang ở trên trời nhìn nàng.”
Nàng tiếp tục nỉ non, “Sở Diễm, ta muốn về nhà.”
“Dao Nhi, ta đưa nàng về nhà.” Không tự chủ, giọng nói có chút khàn khàn.
Thiên Dao cười, cũng không nói nữa. Nàng là người không có nhà, Thẩm gia diệt môn, Tư Đồ gia, nàng không thuộc về nơi đó. Mà Đông cung, nơi đó có quá nhiều nữ nhân, đó là nhà giam, không phải nhà.
Rất lâu, nữ tử trên lưng không còn tiếng động, Sở Diễm luống cuống lớn tiếng gọi, “Dao Nhi, Dao Nhi, đừng ngủ, trăm ngàn lần không được…”
“Ừm, ta ở đây.” Trên lưng truyền đến giọng nói mỏng manh, nàng ở trên lưng hắn cựa quậy, hai tay choàng lên cổ hắn.
Trái tim đang treo lơ lửng của Sở Diễm mới coi như hạ xuống, “Ngoan, đừng ngủ, chúng ta rất nhanh liền có thể ra ngoài.”
Thiên Dao có chút giễu cợt cười, “Ừm, chỉ cần bỏ ta xuống, điện hạ rất nhanh có thể đi ra ngoài…”
“Thẩm Thiên Dao, nàng ngậm miệng lại cho bổn vương.” Hắn gượng gạo ngắt lời của nàng.
Thiên Dao vẫn cười như cũ, đối mặt với cái chết, nữ tử chỉ mới mười sáu tuổi này lại không có chút sợ hãi. “Kỳ thật, chết ở đây cũng không sao. Sở Diễm, nếu ta chết, người sẽ nhớ đến ta như nhớ Hàm U sao?”
Thiên Dao nghĩ, người là động vật kỳ quái nhất trên thế gian, cái trân quý nhất không chiếm được, lại mất đi. Hắn không cách nào quên Hàm U, đại để là như thế, bởi vì thiên nhân vĩnh viễn xa cách, bởi vì không cách nào có được, cho nên nhớ mãi không quên.
“Sẽ không.” Nam nhân trả lời kiên quyết, không chút dài dòng. Bởi vì, hắn tuyệt đối không để nàng chết.
Thiên Dao không hề biết suy nghĩ trong lòng hắn, chỉ bị hai chữ này dập tắt tất cả hi vọng trong lòng. Ở trong lòng hắn, nàng chung quy vẫn không bằng Doãn Hàm U.
“Không, không sao, Thiên, Thiên Dao không trách người…” Đứt quãng một câu, sau đó không còn âm thanh nào.
“Dao Nhi, Dao Nhi.” Hắn hoảng sợ đặt nàng xuống, mới phát hiện mặt nàng trắng bệch, mạch đập mỏng manh, cơ hồ không chút hơi thở. “Thẩm Thiên Dao, nàng tỉnh lại, bổn vương lệnh cho nàng tỉnh lại…” Hắn khàn giọng gào thét, rút mạnh cây trâm trên mái tóc nàng xuống, cắt đứt mặt trong cổ tay, đem máu tươi mớm vào miệng nàng, bổ sung thêm cho nàng huyết khí. Lại cắn răng gắng gượng truyền thêm nội lực cho nàng, nhưng nàng vẫn như cũ không có dấu hiệu tỉnh lại.
Sở Diễm ngước mắt nhìn, chỗ bọn hắn ở tuyết trắng phau phau, không có tận cùng. Chẳng lẽ, thật sự là sơn cùng thủy tận, đã đến bước đường cùng sao?
Hắn có chút vô lực nhắm mắt lại, rút ra ngọc tiêu trắng bên hông, khẽ đặt bên môi. Tiếng tiêu du dương uyển chuyển chậm rãi phát ra, mang theo sự thê lương bất tận. Trên bầu đời đột nhiên xẹt qua một con chim ưng trắng, phát ra vài tiếng kêu. Đôi mắt như đuốc hướng về phía Sở Diễm lướt nhẹ xuống, vẫy cánh đậu trên vai Sở Diễm.
——————
Đau, đau đớn kịch liệt kéo tới, Thiên Dao nhíu chặt mi, theo bản năng rên rỉ. Mà thân thể lại gắt gao bị giữ lại, bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng gầm thét trầm thấp của nam tử.
“Dao Nhi đã có ý thức rồi, còn không dừng tay cho bổn vương.” Sở Diễm gầm thành tiếng, một tay đẩy ngự y ra.
Bước chân ngự y lảo đảo, khom người đứng ở một bên, thái tử đang trong cơn thịnh nộ, lửa không đốt cũng đã dễ dàng tự cháy, ai cũng không dám chuốc hoạ vào thân.
“Dao Nhi, cố gắng một chút, rất nhanh sẽ không đau nữa.” Hắn ôm lấy thân thể mềm mại của nàng trong lòng, bàn tay kéo lấy cánh tay mảnh khảnh của nàng. Đầu ngón tay trắng bệch, cắm ngân châm thật nhỏ. Từ đáy vực đưa nàng lên, Thiên Dao chỉ còn một hơi thở, dùng hết linh đan diệu dược cũng không cách nào thức tỉnh nàng. Bất đắc dĩ chỉ có thể đưa ra hạ sách này, dùng đau đớn đến cực độ để thức tỉnh ý thức của nàng.
Tay đứt ruột xót, nghĩ cũng đã biết đau đớn thế nào. Mà Sở Diễm lại cảm thấy mỗi một ngân châm giống như ghim vào trong lòng hắn, đau đến cơ hồ hít thở không thông. Hắn đường đường là thái tử Đại Hàn, dưới một người trên vạn người, lại không bảo hộ được một nữ nhân, hắn hận a.
Thiên Dao trong lòng hắn hơi run rẩy, trên trán trơn mượt rịn ra mồ hôi, trong miệng thì thào không ngừng gọi, “Đau, Sở Diễm, đau quá…”
“Điện hạ, ý thức nương nương đã thanh tỉnh, châm trên đầu ngón tay vẫn nên sớm rút ra mới được.” Trưởng ngự y chắp tay nói.
“Ừm.” Sở Diễm muộn phiền hừ một tiếng, sắc mặt trầm lại giống như ngày mưa. Bàn tay hắn nâng tay nàng lên, đặt ở bên giường. Mà mấy ngự y đều nơm nớp lo sợ, chậm chạp không chịu tiến lên. Rút châm ra cũng đau không kém lúc đâm vào, vị Thẩm nương nương này vừa đau, tính khí thái tử đã tăng vọt.
Sự kiên nhẫn của Sở Diễm dường như đã hết, lạnh lùng liếc nhìn ngự y trước mặt, mấy người nhìn nhau, trưởng ngự y kiên trì, run rẩy đi đến bên giường. Thật cẩn thận cầm lấy ngân châm mảnh khảnh, động tác cực kỳ nhanh nhẹn, nhưng Thiên Dao vẫn bị đau rồi.
“A…” Nàng kêu đau một tiếng, sau đó liền im bặt.
“Dao Nhi.” Bộ dạng Sở Diễm cũng đau đớn giống như nàng vậy, gắt gao ôm nàng trong lòng, chỉ sợ vừa buông tay nàng sẽ biến mất. “Một đám phế vật, đều cút ra ngoài cho bổn vương.”
Biết rõ đau đớn là không thể tránh được, hô hấp của người trong lòng đã từ từ bình ổn, nhưng hắn vẫn không khống chế nổi tức giận. So với tức giận ngự y, chẳng bằng nói là căm giận chính mình. Hắn càng ngày càng không giống Sở Diễm, thậm chí, xa lạ đến bản thân cũng sợ hãi.
“Vi thần cáo lui.” Các ngự y lảo đảo, từng người theo nhau ra ngoài.
Trong lều nhất thời trở nên yên tĩnh, chỉ có tiểu nữ nhân trong lòng nhè nhẹ thở, nàng xinh đẹp thanh tú cau mày, ngủ không yên ổn. Sở Diễm thay đổi tư thế để cho nàng ngủ được thoải mái một chút, đầu nàng gối lên cổ tay hắn, khuôn mặt tái nhợt dần dần khôi phục lại chút huyết sắc.
“Thất ca.” Sở Dục xốc màn lều mà vào, động tác vô cùng chậm.
“Ừm.” Sở Diễm nhàn nhạt đáp lời, từ đầu đến cuối ánh mắt chưa từng rời khỏi nữ tử trong lòng.
Sở Dục vẫn chưa mở miệng mà đưa một viên thuốc màu vàng tới trước mặt hắn. “Thất ca, vết thương của huynh cũng không nhẹ.”
Sở Diễm cũng không đôi co, nhận lấy viên thuốc ngửa đầu nuốt xuống. Nuốt thuốc vào, có chút chua chua và mát rượi, hắn thầm vận nội lực, đích thực thông thuận rất nhiều.
“Thất ca, A Lặc Xích Chân đã bị bắt, không biết thất ca tính xử trí thế nào? Hay là, giao cho người Mông Cổ?”
“Loạn côn đánh chết.” Giọng nói Sở Diễm trong veo mà lạnh lùng, mắt đen không chút gợn sóng.
“Vâng.” Sở Dục đáp lại cũng không phản bác.
“Gian tế trong doanh trại Mông Cổ đã tìm thấy chưa?” Sở Diễm lại mở miệng, nếu không có gian tế trong doanh trại Mông Cổ, A Lặc Xích Chân sao có thể dễ dàng bắt cóc Thiên Dao.
“Đã tìm được, gọi là A Bố, nghe nói là người trong lòng của công chúa Tháp Na.”
Mày kiếm Sở Diễm thâm thúy nhếch lên, đôi mắt sâu không thấy đáy, trầm tư một hồi mới mở miệng, “Giao hắn cho người Mông Cổ xử trí đi.” Như vậy, là tính cho A Bố một con đường sống rồi.
“Đại quân đã chờ xuất phát, không biết thất ca tính khi nào khởi hành?” Sở Dục mở miệng lần nữa hỏi.
“Hai ngày sau.” Sở Diễm nhìn nữ tử trong lòng, hai ngày sau, tình hình của nàng có thể ổn định lại. “Mang Ba Nhã theo.”
Ba Nhã là con thứ của Mông Cổ Vương, bào đệ của A Lang.
“Chuyện này..” Sở Dục thoáng chần chờ, nhưng vẫn đáp lời. “Vâng, thần đệ sẽ đi làm.”
Trong lều khôi phục lại sự yên tĩnh, Thiên Dao ngủ thiếp đi, Sở Diễm mới lưu luyến buông nàng ra, đứng dậy ngồi xuống bàn bên cạnh. Mất tích hai ngày, trên bàn đã chất đầy tấu chương lớn lớn nhỏ nhỏ. Sở Diễm cười khổ, ngàn dặm truyền thư, phụ hoàng của hắn quả thực một khắc cũng không cho hắn được an nhàn.
Yên tĩnh cũng không được lâu, màn trướng lại một lần nữa bị người xốc lên, người xông vào mang theo một cỗ khí lạnh lẽo. Sở Diễm nhíu mày, theo bản năng nhìn nữ tử đang ngủ yên trên giường.
“Sư huynh đây là ý gì? Vì sao phải mang Ba Nhã đi Đại Hàn.” Vương tử A Lang giọng điệu cấp bách, cơ hồ như chất vấn.
“Ngươi chẳng lẽ không hiểu sao?” Sở Diễm thâm thúy nhếch khóe môi. Vương tử Ba Nhã nhập kinh, không thể nghi ngờ là trở thành con tin Mông Cổ tại Đại Hàn.
A Lang cũng ý thức được chính mình luống cuống, vội vàng thu hồi lại tâm tình. Về công, Mông Cổ thần phục Đại Hàn hoàng triều, Sở Diễm là quân, hắn là thần. Về tư, hắn là sư huynh, hắn cũng nên cung kính.
“A Lang nhất thời luống cuống, mong sư huynh thông cảm. Chỉ là, Ba Nhã tuổi nhỏ, không thích hợp lặn lội đường xa. Mong sư huynh thu hồi mệnh lệnh đã ban. A Lang lấy sinh mệnh ra thề, chỉ cần một ngày có A Lang, Mông Cổ nguyện thần phục Đại Hàn hoàng triều, chịu sự che chở của Đại Hàn. Chẳng lẽ, sư huynh vẫn không tin A Lang sao?”
Sở Diễm tùy ý bỏ tấu chương trong tay xuống, thanh lạnh cười, “Tin? Bổn vương chính là quá tin ngươi nên mới không đề phòng, để ngươi có cơ hội tổn thương Dao Nhi. Ý bổn vương đã quyết, ngươi không cần nói nữa.”
“Sư huynh!” A Lang chưa từ bỏ ý định, lại cũng không dám nói thêm. Tính tình Sở Diễm hắn ít nhiều hiểu được, chuyện hắn quyết định cho dù là sai cũng tuyệt không thay đổi.
Vẻ mặt A Lang chán chường bước ra ngoài, Sở Dục đã đứng ngoài lều, tiến lên vỗ vỗ vai hắn. Có chút đồng tình, nhưng trách được ai, lần này A Lang quả thật đã chọc phải ổ kiến rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.