Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 72: NHỚ KỸ, NÀNG LÀ CỦA TA (2)

Tiếu Nhược Thủy

20/05/2018

Sở Diễm cười, bút Lang Hào trong tay khẽ chấm mực đỏ, nghiêm túc phác thảo trên tấu chương. Cố ý không để mắt tới Tư Đồ Phong, tựa hồ coi hắn giống như không khí.

Trầm mặc hồi lâu, Tư Đồ Phong cuối cùng thiếu kiên nhẫn, đứng lên nói. “Ta muốn gặp nàng một chút.”

Bút Lang Hào trong tay Sở Diễm khẽ khựng lại, khóe môi cong lên nụ cười tà mị, mắt phượng lạnh lùng híp lại, khóe mắt dư quang lạnh lùng liếc hắn một, thanh lạnh nói. “Ngươi không có tư cách gặp nàng.”

Tư Đồ Phong cũng là kiểu người kiêu ngạo, nếu không phải vì A Dao, hắn tất nhiên không cần phải bị Sở Diễm khó dễ như vậy. Hắn đè nén tính khí, chắp tay mở miệng. “Điện hạ nhất định hiểu lầm rồi, Tư Đồ Phong không hề có ý khác, ta chỉ là muốn xem xem nàng sống có tốt hay không.”

Sở Diễm không nhanh không chậm đặt cây bút Lang Hào trong tay xuống, ánh mắt lười biếng lại rơi trên người Tư Đồ Phong. “Nàng là trắc phi của bổn vương, tiểu Hầu gia có thể cho bổn vương một lý do để ngươi gặp nàng không? Một lý do hợp lý.”

Tư Đồ Phong trầm mặc, hắn là đại ca của Thiên Dao, đây là lý do có sức thuyết phục nhất, nhưng mà, hắn không thể nào để cho Sở Diễm biết. Thân thế của Thiên Dao, càng ít người biết đối với nàng càng an toàn.

Trầm mặc một hồi sau, Tư Đồ Phong thở dài mấy tiếng không thể nghe thấy, từ trong tay áo lấy ra một hộp gấm màu đen đặt lên bàn trước mặt Sở Diễm. Mắt phượng Sở Diễm tà mị, đầu ngón tay thon dài đẩy nắp hộp ra, trong hộp gấm màu đen lặng lẽ nằm một thẻ bài bằng vàng sáng chói, khiến mắt hắn lóe ra vẻ kinh ngạc, lại có thể là kim bài miễn tử.

Từ thời tổ tiên gây dựng cơ nghiệp, Tư Đồ nhất tộc lập được nhiều đại công, tổ tiên ngự ban Kim bài miễn tử. Vật này được truyền lại cả trăm năm trong Tư Đồ nhất tộc, là chí bảo của tộc Tư Đồ, đến nay, cũng sớm trở thành vật hoàng gia kiêng kỵ.

Sắc mặt Sở Diễm lạnh nhạt, khẽ cười đóng hộp gấm lại. Hắn đại khái đã đoán ra được ý tứ của Tư Đồ Phong, lại vẫn hỏi. “Tiểu hầu gia thế này là ý gì?”

“Ta biết Thiên Dao bảo ta rời đi, Điện hạ sẽ không dễ gì tha cho nàng. Dùng kim bài miễn tử này đổi lấy bình an cho nàng, vụ làm ăn này, ta nghĩ điện hạ hẳn là có hứng thú.” Tư Đồ Phong hiển nhiên nắm chắc phần thắng trong tay, bởi vì, đồ hắn đưa ra thực sự rất có sức cám dỗ.

Văn Đế đối với Tư Đồ nhất tộc sớm đã có kiêng kỵ, đối với kim bài miễn tử lại càng thêm kiêng kỵ. Chỉ cần giao vật này ra, nhất định Văn Đế sẽ tán thưởng, địa vị của Thái tử Sở Diễm sẽ càng vững chắc.

Sở Diễm ôn nhã mỉm cười, thành công che giấu đi vẻ lạnh lùng trong đôi mắt đen. Hắn không ngờ tới mạng của Thẩm Thiên Dao trong mắt Tư Đồ Phong lại đáng giá như vậy, mà Tư Đồ Phong càng quan tâm, càng chọc tức hắn. “Nghe qua, đích thực rất cám dỗ.”

“Ta muốn gặp nàng.” Tư Đồ Phong lại một lần nữa nhắc lại.

Mắt phượng Sở Diễm híp lại, như có điều gì suy nghĩ, hồi lâu sau mới nhả ra một chữ. “Được.”

--- ------

Sở Diễm đương nhiên sẽ không đưa Tư Đồ Phong tiến vào địa cung, Tư Đồ Phong ở Y Lan Điện chờ thật lâu, cơ hồ sắp mất đi sự nhẫn nại Sở Diễm mới xuất hiện ở cửa điện, trong ngực hắn ôm lấy Thiên Dao đang ngủ say không tỉnh.



“A Dao!” Tư Đồ Phong bước nhanh tới trước người hắn, đưa cánh tay ra muốn đón lấy nữ tử trong lòng hắn, mà lại bị Sở Diễm không chút dấu vết né ra, cánh tay đưa ra liền cứ như vậy dừng ở giữa không trung.

“Tư Đồ Phong, ngươi càng ngày càng không có khuôn phép rồi.” Sở Diễm vẫn như cũ giữ nụ cười nhẹ, lời nói lạnh lùng, không phẫn nộ mà uy nghiêm.

Sắc mặt Tư Đồ Phong tối đi mấy phần, lúng túng thu cánh tay lại, ánh mắt đau lòng khóa chặt trên người Thiên Dao. Sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, dù ở khoảng cách xa vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo trên thân thể nàng, trên nửa cánh tay ngọc lộ ra vết roi ghê rợn bất mãn. Thiên Dao hôn mê bất tỉnh, thậm chí hơi thở mong manh.

“Nàng làm sao vậy? Sở Diễm, ngươi đã làm gì với nàng!” Tư Đồ Phong không cách nào đè nén, giữ chặt cánh tay của Thiên Dao. Chạm tay vào nhiệt độ lạnh băng khiến trong lòng hắn cả kinh.

Tiếng rống giận dữ của hắn lại đánh thức Thiên Dao khỏi cơn ác mộng, mi tâm xinh đẹp của nàng khẽ rung, hàng mi dài run run mấy nhịp sau đó mới mở đôi mắt xinh đẹp ra. Lúc nhìn thấy Tư Đồ Phong, rõ ràng sững sờ trong chốc lát. Không lẽ, là mộng cảnh sao!

“A Dao, thật xin lỗi, ta không nên bỏ lại muội.” Tư Đồ Phong nắm lấy tay nàng, run rẩy. Hắn còn coi là nam nhân gì, coi là ca ca gì, lại có thể để muội muội của mình lại, một mình đối mặt với tên ác ma Sở Diễm này.

Thiên Dao nhàn nhạt cười, không có một chút oán trách, thậm chí còn mang theo vẻ ân cần. “Muội không sao, huynh đi đi.”

Tư Đồ Phong lại đau lòng, nàng đã thành ra bộ dạng này vẫn còn lo lắng cho hắn, chẳng lẽ, đây chính là máu mủ tình thâm sao. “A Dao, huynh sẽ không bỏ rơi muội nữa đâu…”

Tư Đồ Phong lại nói thêm gì đó nhưng Sở Diễm đã không thèm để ý, chẳng qua hé ra tuấn nhan càng ngày càng lạnh, cơ hồ lạnh tới cực điểm. Hắn đặt Thiên Dao trên giường, Tư Đồ Phong muốn ở lại nhưng lại bị hắn ngăn cản. “Người ngươi cũng đã gặp rồi, nội viện Đông cung, tiểu hầu gia không thích hợp ở lâu.”

Tư Đồ Phong lạnh lùng đứng tại chỗ, lại không có chút ý muốn rời đi. Thiên Dao mềm mại nằm ở trên giường, lắc đầu cười yếu ớt, ý bảo hắn: ‘Muội rất tốt’. Tư Đồ Phong bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là chắp tay cáo từ, lại là đi một bước ngoảnh đầu ba lần. Thiên Dao có hơi cố sức nâng mình lên, dựa vào đầu giường, tinh quang trong ánh mắt lấp lánh, hướng về bóng lưng hắn, dùng khẩu hình gọi một tiếng: ‘Đại ca.’

“Khóc cái gì? Không nỡ xa hắn?” Sở Diễm lãnh mị cười, đầu ngón tay bóp cằm nàng, bức bách nàng nhìn thẳng vào mắt hắn.

Vừa vặn một giọt nước mắt long lanh như ngọc rơi trên gương mặt trắng nõn, dường như không chút nghĩ ngợi, Sở Diễm cúi đầu, hôn lên giọt nước mắt lạnh lẽo đó. Vị mặn cùng sự chua xót tan ra nơi đầu lưỡi, khiến tim hắn vô cớ nhói đau. Cảm giác bị nàng khống chế cảm xúc như vậy khiến cho Sở Diễm có chút căm tức, hắn chuẩn xác bắt được đôi môi mềm mại của nàng, hung hăng hôn xuống.

Vẫn là nụ hôn bá đạo ngang ngược, không cho nàng bất kỳ hơi thở nào, đầu lưỡi dài ngang tàng đảo lượn trong khoang miệng đàn hương của nàng, Thiên Dao nghẹn ngào, đầu lưỡi lùi lại nhiều lần, nhưng nàng tránh né tựa hồ chọc giận hắn. Răng môi dùng sức, hắn thế nhưng lại tàn phá bờ môi nàng, mùi máu tinh ngọt lan tràn ra lẫn lộn giữa răng môi.

“Nhớ kỹ, nàng là của ta, chớ nghĩ đến nam nhân khác.” Đồ của hắn, bất luận kẻ nào cũng đừng hòng mơ tưởng, kẻ nào động đến hắn sẽ phá hủy kẻ đó.

Thiên Dao cố sức đẩy hắn ra, lạnh nhạt thu lại ánh mắt. “Có thể đưa ta trở về địa cung chưa?” Nàng sợ mình tham luyến sự ấm áp giờ phút này, một khi mất đi ý chí, nàng không có cách nào sinh tồn trong sự lạnh lẽo.

Nhưng mà, nàng nhất định phải cố gắng sống tiếp. Nếu như nàng thật sự chết trong tay Sở Diễm, Tư Đồ gia tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ. Nàng không thể trở thành gánh nặng của hắn.



Sở Diễm cười khẽ, “Nếu đã rời đi, thì không cần trở về nữa. Ngoan ngoãn ở lại Y Lan điện dưỡng thương, mấy ngày nữa, Bổn vương dẫn ngươi ra ngoài cung giải sầu.”

Thiên Dao ngu ngơ nhìn hắn, nàng đương nhiên biết, Sở Diễm sẽ không vô cớ bỏ qua cho nàng. “Tư Đồ Phong đã hứa với ngươi lợi ích gì?” Nàng khẽ cúi đầu nhẹ giọng hỏi.

Sở Diễm vẫn cười như cũ, nụ cười lúm đồng tiền xen lẫn vài tia lãnh ý. “Đây không phải là chuyện nàng nên biết. Thẩm Thiên Dao, nàng chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh Bổn vương, làm nữ nhân của Bổn vương là tốt rồi.”

Thiên Dao trào phúng cười, giùng giằng bước xuống giường, lảo đảo hai bước suýt nữa thì ngã xuống. “Sở Diễm, ta không phải đồ chơi của ngươi, vui thì đùa giỡn, không vui thì vứt sang một bên.”

Sở Diễm khẽ cười tà mị, cánh tay mở rộng lại một lần nữa ôm nàng vào lòng, đầu ngón tay thon dài nâng cằm của nàng lên, bức nàng nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của hắn. “Làm nữ nhân của Bổn vương là như thế. Cam nguyện cũng được, không muốn cũng thế. Thẩm Thiên Dao, nàng không có lựa chọn.”

Hắn lại một lần nữa ôm nàng trở về giường, một khắc sau, thân hình cao lớn liền áp xuống. Hơi thở đan xen vào nhau, trong hơi thở đều là mùi mực trúc độc thuộc về hắn. Thiên Dao cam phận nhắm hai mắt lại, hai tay nắm chặt tấm ga giường bên dưới, đã chuẩn bị tinh thần chịu đựng bão tố một lần nữa. Mà thống khổ cùng xâm phậm trong tưởng tượng lại không hề xảy ra, hắn hời hợt hôn lên môi nàng một, liền lật người xuống, vẫn mặc y phục nằm xuống bên cạnh nàng, đồng thời ôm lấy thân thể mềm mại hơi lạnh của nàng vào trong lòng. Ôn hương nhuyễn ngọc ở trong lòng mà lại không được làm gì, Sở Diễm có chút khổ sở, nhưng thân thể Thiên Dao quá suy nhược, hắn không thể tùy ý xằng bậy.

Thiên Dao bị hắn ôm ở trong lòng, có chút nghi hoặc ngửa đầu nhìn hắn. Đôi mắt khẽ khép của Sở Diễm, hàng mi dài dưới ánh nến yếu ớt phát ra bóng ẩn hiện, nam nhân đẹp đến mức này thật là hiếm có.

Hắn mặc dù nhắm hai mắt nhưng lại cảm nhận được ánh mắt nàng ở trên mặt mình. “Nếu nàng không ngủ, Bổn vương cũng không bảo đảm không làm gì nàng.”

Thiên Dao trầm mặc, lại thuận theo nhắm mắt lại.

--- ------ ---

Tư Đồ Phong trở lại phủ Định Viễn Hầu, tiến thẳng vào gian phòng trong biệt uyển của Tư Đồ Tẫn. Bên trong phòng đèn đuốc sáng choang nhưng không có một nha đầu theo hầu.

Tư Đồ Tẫn sắc mặt trắng bệch, nửa người dựa vào thành giường ho khan kịch liệt. Tuyết Cơ cung chủ đứng chắp tay bên cạnh ông, toàn thân trong trẻo mà lạnh lùng, thậm chí, lời nói ra khỏi miệng cũng lạnh như băng không có chút nhiệt độ. “Tại sao không đánh trả?”

Tư Đồ Tẫn cười một tiếng, “Là bổn hầu mắc nợ nàng, cho dù nàng có muốn mạng của bổn hầu, ta cũng hai tay dâng lên, sao có thể động thủ với nàng.” Trong tiếng nói khàn khàn kèm theo tiếng ho khan nhẹ. Ngữ điệu nam nhân nói chuyện rất là thâm tình mà đổi lấy cũng là tiếng hừ lạnh khinh thường của Tuyết Cơ.

“Lời này của Hầu gia nên giữ lại đến địa ngục nói cho Vân Cơ nghe đi.”

Ánh mắt Tư Đồ Tẫn ảm đảm đi mấy phần, “Đều là lỗi của bổn hầu, bổn hầu không nên say rượu mất lý trí, nhận nhầm Vân Cơ là nàng.”

“Tư Đồ Tẫn, ngươi câm miệng.” Giọng nói của Tuyết Cơ không tự chủ được cao lên mấy phần, dung nhan tuyệt thế lạnh như băng, rốt cục có chút rung động. “Nếu đã sai vì sao không sai đến cùng, ngươi muốn nàng rồi lại phụ bạc nàng. Vân Cơ yêu ngươi sâu đậm mà lại rơi vào kết cục ôm hận mà chết.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook