Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ
Chương 67: TÀN NHẪN YÊU (1)
Tiếu Nhược Thủy
07/05/2018
Tư Đồ Phương Phỉ cả
kinh, nàng biết Tuyết Cơ vốn rất lợi hại. Ánh mắt lạnh lẽo quét qua
Thiên Dao một, sau đó nhanh chóng rời đi. Mà giọng nói lạnh như băng ở
phía sau lại lần nữa vang lên.
"Nói cho Tư Đồ Tẫn biết, hắn đã vi phạm cam kết ban đầu, Bổn toạ tuyệt sẽ không bỏ qua cho hắn."
Sau khi Tư Đồ Phương Phỉ rời đi, một khoảng thời gian thật dài sau, bên trong phòng giống như chết lặng. Ánh mắt Thiên Dao rời rạc, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không chút huyết sắc. Nàng chậm rãi ngước mắt lên, nở một nụ cười khổ. "Là thật có đúng hay không?"
Tuyết Cơ đứng chắp tay, trầm mặc không nói. Mà sự trầm mặc này chính là ngầm thừa nhận.
Thiên Dao cười, cười đến tái nhợt vô lực. "Tại sao có thể như vậy?"
"Con không cần biết những thứ này, việc con nên làm bây giờ chính là theo Bổn toạ về Thiên Sơn, cách xa thị phi, làm thiếu chủ U Minh người người hâm mộ."
Thiên Dao bất lực nhắm mắt lại, một hàng nước mắt theo mi mắt chảy xuống. Nàng sớm bị cuốn vào vũng nước xoáy này, làm sao có thể tiêu sái phẩy tay áo bỏ đi. "Người cảm thấy con có thể rời đi sao? Mạng của Tư Đồ Phong, mạng của Thẩm Đông Thần đều ở trong tay Sở Diễm."
"Bọn họ thì quan hệ gì tới con?" Tuyết cơ hừ lạnh một tiếng.
"Bọn họ là thân nhân của con."
"Từ nay về sau, Bổn toạ là người thân duy nhất của con." Tuyết Cơ lướt xuống, ống tay áo phất lên hướng về phía tim Thiên Dao. Bà không muốn tốn nước miếng với nàng, chi bằng phong bế huyệt đạo, trực tiếp đem người rời đi.
Mà ngoài dự liệu, phản ứng của Thiên Dao rất nhanh nhẹn, nàng đột nhiên đứng dậy, nâng tay đánh trả.
Trong nháy mắt, hàn quang bắn ra bốn phía. Sắc mặt Tuyết Cơ trắng bệch "A Dao, con muốn động thủ với sư phụ?"
"Con xin lỗi." Khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Thiên Dao khôi phục sự lạnh nhạt trước giờ. Hết thảy mọi thứ phát sinh tối nay đối với nàng là một đả kích quá lớn, nhưng mà, chuyện xảy ra nàng không có cách nào xoay ngược thời gian, không có biện pháp thay đổi được, trong thân thể của nàng chảy dòng máu của người nam nhân kia. Thì ra là, người nam nhân mẫu thân yêu và hận, lại là Tư Đồ Hầu gia.
"Con muốn lưu lại cứu Tư Đồ Phong."
Tuyết Cơ hơi khinh thường cười một tiếng. "Con cho rằng Sở Diễm sẽ để con dễ dàng cứu người như vậy ư?"
"Vậy thì dùng mạng của con đổi cho huynh ấy." Ngữ điệu Thiên Dao ngạo mạn, dường như đã sớm nhìn thấu sinh tử. Vô luận phải trả bằng bất cứ giá nào, nàng nhất định phải cứu Tư Đồ Phong một mạng. Không nói đến việc hắn là ca ca ruột của nàng, chỉ bằng tình thân những năm gần đây, nàng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
"Nếu như hôm nay ta nhất định phải dẫn con đi thì sao?" Ánh mắt Tuyết Cơ ngưng trọng nhìn nàng.
Thiên Dao cười một tiếng. "Sư phụ là người hiểu rõ A Dao nhất, chuyện con đã quyết định tuyệt đối sẽ không thay đổi. Trừ phi, lão nhân gia người muốn mang đi một cỗ thi thể."
Quanh thân Tuyết Cơ cung chủ tản ra hàn khí lạnh băng, bà biết Thiên Dao đang uy hiếp bà, lấy mạng nàng ra để thoả hiệp, bà không thể không đồng ý. Tuyết Cơ bất đắc dĩ thở dài. "Thật không muốn cùng Bổn toạ quay về Thiên Sơn sao?"
Ánh mắt long lanh nước chớp chớp, lời nói ra vô cùng khổ sở. "Sau khi cứu Tư Đồ Phong, nếu như Thiên Dao còn mạng, nhất định trở về Thiên Sơn làm bạn cùng sư phụ."
Tuyết Cơ cung chủ thở dài một tiếng, một lát sau, phẩy tay áo bỏ đi. Bà dám chắc Sở Diễm sẽ không cần mạng Thiên Dao. Hôm nay, bà nên làm chính là đi tìm tên nam nhân Tư Đồ Tẫn kia tính sổ.
--- ------ ------ -------
Một nơi khác, địa cung Đông cung.
Có rất ít người biết, bên dưới Đông cung là một địa cung không thấy ánh mặt trời, cũng là một nhà lao xa hoa. Trong lồng giam màu đen, Tư Đồ Phong giống như một con thú bị vây khốn, bị xích sắt khoá tay chân, treo ở giữa không trung. Tư thái như vậy chẳng tốt đẹp gì.
Bên ngoài phòng giam, Sở Diễm một thân cẩm bào màu đỏ tía, đứng chắp tay. Bên người hắn, sắc mặt Sở Dục biếng nhác, hài hước mỉm cười.
"Không nghĩ tới tự chui đầu vào lưới sẽ là Tư Đồ tiểu Hầu gia, giam giữ ngươi, một vốn một lời vốn không có chỗ lợi gì."
Bị treo ở giữa không trung quá lâu, sắc mặt Tư Đồ Phong cũng có chút trắng bệch, nhưng vẫn là bộ dáng thờ ơ. "Vậy ư? Xem ra còn phải phiền toái Vương gia phóng thích ta, thật là cực khổ."
Sắc mặt Sở Dục trầm xuống, lại cũng không cãi lại.
"Đích xác là vô dụng, bất quá dùng ngươi tới đổi Tư Đồ Tẫn, vẫn có khả năng. Cũng hoặc là, lấy ngươi đem làm mồi câu một con cá lớn." Mực mâu Sở Diễm trong trẻo lạnh lùng, khoé môi nở nụ cười lúm đồng tiền tà mị.
Tư Đồ Phong liếc mắt, thức thời lựa chọn câm miệng. Sở Diễm là ai hắn bất quá hiểu rõ. Ở dưới tay hắn, Tư Đồ Phong biết mình không chiếm được ưu thế.
"Điện hạ." Thân ảnh cao lớn của Xích Diễm xuất hiện ở cửa cung, ánh mắt quét qua Tư Đồ Phong đang bị treo giữa không trung. "Thái Tử phi đến Y Lan điện."
"Ừm." Sở Diễm lạnh nhạt ứng tiếng, mà Sở Dục ở bên cạnh hắn rõ ràng cảm giác được hơi lạnh đập vào mặt.
Hắn hài hước cười một tiếng, mở miệng nói. "Hôm nay chuyện vui lại đặc biệt nhiều."
Sở Diễm trầm mặc, ánh mắt cô độc lạnh rơi trên người hắn.
"Thất ca, không bằng chúng ta đánh cược, như thế nào?" Sở Dục lại nói.
"Đánh cược gì?" Giọng nói Sở Diễm cô độc lạnh lùng, cơ hồ không có một tia nhiệt đô.
"Đánh cuộc Thẩm Thiên Dao đối với huynh trung thành. Nếu như thua, cuộc đời này của Sở Dục vì thất ca sai đâu đánh đó." Khuôn mặt Sở Dục tìm không ra một chút dấu vết nói đùa, đối với trận đánh cuộc này vô cùng nghiêm túc.
"Nếu Bổn vương thua?"
Ánh mắt Sở Dục u lãnh, chậm rãi nói. "Đệ muốn mạng của Thẩm Thiên Dao."
Mực mâu Sở Diễm thâm sâu. Một lúc sau, mới chậm rãi khạc ra một chữ. "Được." Sau đó phẩy tay áo bỏ đi.
--- ------ ------
Trong Y Lan điện, không khí an tĩnh cực kỳ. Cửa sổ mở rộng, Thiên Dao an tĩnh ngồi tựa trước cửa sổ, đỉnh đầu là một vầng trăng sáng, tản ra trong trẻo lạnh lùng cô tịch quang mang. Qua tối nay, không biết còn có cơ hội tạm biệt ánh trăng ôn nhã như vậy hay không.
"Dao Nhi." Kèm theo tiếng cửa mở ra đóng vào, Sở Diễm sải bước vào trong. Lát sau đã tới bên người nàng, từ phía sau đem nàng ôm vào trong ngực. Ống tay áo nhấc lên, cửa sổ liền bị đóng lại.
"Gió đêm lạnh lẽo, nếu là cảm nhiễm phong hàn thì phải làm sao?" Hắn dịu dàng mỉm cười, ôm nàng đến trên giường. Tiếp theo một chớp mắt, thân thể nặng nề liền đè ép xuống, cúi đầu hôn lên cánh môi mềm mại của nàng.
"Sở Diễm." Thiên Dao thấp giọng gọi, hai gò má đỏ bừng, lại ôn thuận đón nhận nụ hôn của hắn. Nụ hôn của hắn dịu dàng lưu luyến, đầu lưỡi linh xảo liếm hôn cánh môi anh đào của nàng, đầu lưỡi dây dưa với lưỡi nàng. Mùi vị của nàng trước sau đều điềm mỹ như vậy, khiến cho hắn muốn ngừng mà không được.
Cánh tay giương lên, cẩm bào vướng bận trên người nhanh chóng vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp trên không trung, sau đó rơi xuống đất. Bên trong màn lụa đỏ, hắn đem nàng vây ở phía dưới. Thân thể nữ nhân hoàn mỹ như ngọc lộ ra dưới mắt hắn, đầu ngón tay thon dài dịu dàng lướt qua da thịt nhẵn nhụi của nàng. Thiên Dao nằm ở dưới khẽ run, xấu hổ xoay mặt sang chỗ khác.
Ánh mắt dục vọng của Sở Diễm càng cháy mãnh liệt, hắn nghiêng người tới trước, không có chút nào báo trước, đau đớn khiến cho nàng theo bản năng cong người lên.
"Ưm.... ..." Hai tay Thiên Dao gắt gao nắm chặt ga giường, thống khổ nhận lấy động tác của hắn. Ánh mắt nhuộm một tầng hơi nước, con ngươi trong suốt từ từ trở nên mông lung, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống.
Hắn ở trong thân thể ấm áp của nàng lại cũng không vội vã hành động tiếp. Đôi môi mềm mại hôn xương quai xanh của nàng, khuôn mặt, sau đó chạm phải giọt nước mắt khổ sở lạnh như băng của nàng. Động tác Sở Diễm rõ ràng hơi chậm lại, con ngươi sâu thẳm thâm tình nhìn ngắm nàng. Đầu ngón tay thon dài dịu dàng lau giọt nước mắt còn sót lại trên gò má nàng. "Ta làm đau nàng sao?"
Hắn đau lòng hôn môi nàng, lại muốn lui ra ngoài.
"Đừng, đừng mà." Nàng có chút vội vàng mở miệng, cánh tay mềm mại ôm lấy cổ hắn. Đau đớn thoáng giảm nhẹ, hai gò má Thiên Dao đỏ hồng, ưỡn người tới gần hắn hơn, cố gắng phối hợp.
"Đừng cái gì?" Sở Diễm tà khí cười, tự nhiên hiểu rõ ràng ám hiệu của nàng có hàm ý như thế nào.
"Sở Diễm, ôm ta có được không?" Nàng sợ hãi mở miệng, đem gương mặt chôn ở trong ngực hắn, ánh mắt không tự chủ lại có chút ươn ướt. Cõ lẽ, đây là một lần cuối cùng cùng hắn ôm nhau, nàng muốn quý trọng.
"Dao Nhi, lưu lại bên cạnh ta, ta sẽ thử yêu nàng."
Giọng nói trầm thấp mị hoặc của hắn ở bên tai nàng trằn trọc. Hắn nói có thể thử yêu nàng. Khoé môi Thiên Dao nở nụ cười đẹp, chỉ câu này, cuộc đời này liền không luyến tiếc.
Cảm giác được nàng động tình, hắn không hề ẩn nhẫn nữa. Bên trong phòng, một màn kiều diễm, không khí hoan ái tràn ngập cả gian phòng. Mà hoan ái kịch liệt như thế nhưng lại không đốt lên được chút nhiệt độ nào trong mắt hắn, mắt phượng tuyệt mỹ như vậy lại tỉnh táo đến đáng sợ.
Sau khi hoan ái xong, Sở Diễm ngủ thật say, Thiên Dao tựa vào trong ngực hắn, nước mắt lạnh ngắt làm ướt trung y của hắn. Đầu ngón tay trắng nõn của Thiên Dao vuốt ve từng góc cạnh trên khuôn mặt hắn. "Sở Diễm, thật xin lỗi, ta không có lựa chọn nào khác."
CHƯƠNG 68: TÀN NHẪN YÊU (2)
Giọng nói nàng khẽ run, một giọt nước mắt rơi trên gương mặt hắn, xuống trên da thịt, sau đó lăn xuống.
Thiên Dao mặc thêm sa y, từng bước hướng ngoài điện mà đi, cũng là cẩn thận từng bước. Đối với hắn, nàng cuối cùng không cách nào dứt bỏ, nhưng không thể không buông tay. Sở Diễm không có nàng, vẫn là một thái tử điện hạ cao cao tại thượng, nhưng Tư Đồ Phong không có nàng, sinh mạng cũng không còn.
Trên người của nàng có tẩm mê hương, lúc mới hoan ái xong, sẽ xâm nhập thân thể hắn. Trước khi mặt trời mọc, hắn chắc chắn sẽ không tỉnh dậy, mà nàng muốn thừa dịp này cứu Tư Đồ Phong ra.
Một lần cuối cùng, thật sâu ngắm nhìn hắn, nàng ở trong lòng nói với hắn: 'Sở Diễm, hẹn gặp lại, hoặc có lẽ, không bao giờ.... gặp nhau nữa.'
Kèm theo tiếng cửa mở ra đóng vào, bóng dáng tuyết trắng của Thiên Dao biến mất ở trong phòng. Mà nam tử vốn nên ngủ say trên giường lại chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt sáng tỏ.
--- ------ ------ ----
Lúc Thiên Dao xuất hiện ở địa cung, Tư Đồ Phong cơ hồ là không thể tin được. Hắn trợn to mắt nhìn chằm chằm nàng, hồi lâu mới tức giận rống lên một câu. "Ai cho muội đến đây, mau rời đi, nếu không muội sẽ không thể trở về bên cạnh Sở Diễm được nữa."
Bộ dáng Thiên Dao có chút chật vật, sa y tuyết trắng nhuộm một màu đỏ tươi chói mắt. Muốn đi vào địa cung không phải là chuyện dễ dàng, nàng ít nhiều bị chút vết thương ngoài da. Mà một đôi mắt trong suốt lại tản ra ánh sáng trong trẻo lạnh lùng.
"Kể từ khi ta biết trên người mình chảy dòng máu của Tư Đồ gia, ta đã không thể trở về được nữa rồi." Ánh mắt nàng trầm xuống, nâng tay lên, hàn khí màu trắng lạnh như băng phá huỷ nhà tù bằng sắt thép cứng rắn.
"Muội... muội đã biết rồi." Tư Đồ Phong khiếp sợ nhìn nàng, thật lâu không nói.
Kèm theo tiếng 'loảng xoảng', mấy cây cột sắt ầm ầm gảy lìa, Thiên Dao bước vào phòng giam, cởi trói cho Tư Đồ Phong. "Nơi này không phải chỗ nên ở lâu... đại ca."
Một tiếng đại ca này khiến cho Tư Đồ Phong cảm khái ngàn lần.
Nếu có thể xông vào địa cung, như vậy rời đi đối với Thẩm Thiên Dao mà nói cũng không phải chuyện khó khăn lắm. Mà lúc bọn họ ra khỏi địa cung, một nhóm lớn Ngự lâm quân đã sớm chờ sẵn ở bên ngoài. Sở Dục đứng đầu, vẻ mặt đùa cợt hoàn toàn là bộ dáng xem kịch vui. Mà bên cạnh hắn, Sở Diễm đứng chắp tay, ánh mắt lạnh lùng.
"Đêm hôm khuya khoắt, thất tẩu không ở trong Y Lan điện nghỉ ngơi, chạy đến nơi này làm cái gì? Chẳng lẽ, Thất ca chưa thoả mãn tẩu cho nên mới tới đây tìm kiếm an ủi?"
"Sở Dục, ngươi câm miệng. Nàng cuối cùng vẫn là nữ nhân của thái tử, còn chưa tới phiên ngươi có quyền bình phẩm." Tư Đồ Phong giận dữ quát lớn.
Sở Dục lơ đễnh hừ cười, ánh mắt hài hước quét qua bên người Sở Diễm. "Thất ca, huynh thua. Nữ nhân này bắt đầu từ bây giờ giao cho đệ xử trí."
Phượng mâu Sở Diễm híp lại, trầm mặc không nói. Mà hắn trầm mặc, ở trong mắt Sở Dục chính là đồng ý.
Ở phía xa, ánh mắt Thiên Dao như nước chuyên chú rơi vào trên người hắn, ánh mắt thư thái. Nàng đau lòng bởi vì hắn bỏ qua nàng, nhưng mà nàng không cách nào trách cứ hắn. Nàng biết Sở Diễm đã cho nàng cơ hội, chẳng qua là, nàng không cách nào đón nhận được.
Đây là mệnh, nàng tự biết.
"Thất tẩu, Sở Dục đắc tội." Cánh tay Sở Dục vung lên, nhóm lớn Ngự lâm quân như nước thuỷ triều trào dâng xông về phía trước.
Ánh mắt Thiên Dao không thay đổi, hoàn toàn bình tĩnh không giống với một nữ tử chỉ mới 16 tuổi. "Huynh đi trước đi." Nàng nói với Tư Đồ Phong ở sau lưng.
"Muội nói gì, ta làm sao có thể bỏ muội lại." Tư Đồ Phong có chút nóng nảy.
"Bây giờ không phải là lúc nên hành động theo cảm tính, còn tiếp tục trì hoãn, chúng ta ai cũng không đi được." Ánh mắt nàng kiên định, không cho phép kháng cự. "Muội cam đoan với huynh, muội sẽ sống sót."
Tư Đồ Phong suy nghĩ trong chốc lát, cắn răng một, phi thân bay ra ngoài cung.
"Ngăn hắn lại!" Sở Dục lạnh lùng mở miệng.
Ngự Lâm quân tay cầm trường kiếm đuổi theo phương hướng Tư Đồ Phong vừa mới bỏ chạy. Mà bóng dáng tuyết trắng của Thiên Dao lướt qua, ống tay áo khẽ phất, hàn quang hiện ra, dễ dàng ngăn bọn họ lại.
Mày kiếm Sở Dục chau lại, vỗ tay, lại có nhóm lớn Ngự lâm quân xông tới.
Khoé môi Thiên Dao nở nụ cười khinh thường, cánh tay nâng lên, ống tay áo tung bay. Trong nháy mắt, gió cuốn mây tan, mái tóc đen tung bay theo gió, quyến rũ xinh đẹp. Dòng nước lạnh như băng như sóng biển hết cơn này tới cơn khác ập tới, trong khoảnh khắc, đánh Ngự lâm quân tan rã.
Đây mới là uy lực chân chính của U Minh chưởng, thức thứ 9 - Kinh Đào Hải Lãng.
Ánh mắt Sở Dục chợt loé lên vẻ khiếp sợ, sau một khắc, phi thân lên, trường kiếm trong tay nhắm thẳng vào cổ họng Thiên Dao.
Váy Thiên Dao tung bay, dễ dàng tránh thoát thế công của hắn, cũng trở tay đánh một chưởng, hướng về phía tim Sở Dục. Chiêu thức lưu loát, tốc độ nhanh như chớp, hắn hoàn toàn không còn kịp tránh né.
Mà bàn tay nàng trước người hắn một tấc đột nhiên dừng lại. Chẳng biết từ lúc nào Sở Diễm đã ở phía sau nàng, một trưởng đánh vào giữa lưng. Một ngụm máu tinh ngọt không chút báo trước phun ra.
Thiên Dao quay đầu lại, không thể tin nhìn hắn. Tuấn nhan tuyệt thế kia, lạnh như băng không một chút nhiệt độ.
Bên môi nàng dính vết máu, khoé miệng câu lên nụ cười nhạt đùa cợt. Ở trước mặt hắn, thân thể từ từ xụi lơ. Nàng cố chống đầu gối, quật cường không chịu ngã xuống. "Chàng, thật muốn giết ta?"
Sở Diễm trầm mặc, từ trên cao nhìn nàng, quanh thân tản ra hàn khí kinh người.
Nụ cười khổ sở lan tràn bên khoé môi. Một chưởng này, hắn thật sự đã đả thương lòng nàng. Thức thứ 9 của U Minh chưởng, bởi vì lệ khí quá nặng, đả thương người 7 phần, đả thương mình 3 phần. Thời điểm Thiên Dao đang thi triển, kinh mạch đã bị tổn thương, một chưởng kia hướng Sở Dục căn bản sẽ không lấy mạng hắn. Hơn nữa, Sở Dục có năng lực né tránh, nhưng mà, hắn không có, hắn dùng phương thức như thế ép Sở Diễm ra tay.
Thiên Dao rốt cuộc nhận rõ, ở trong lòng Sở Diễm, nàng không bằng Sở Dục, thậm chí, không bằng cả Doãn Hàm Tuyết. Nàng bất quá chỉ là một trong số đông đảo nữ nhân của hắn, không hơn.
"Giải nàng vào địa cung." Thanh âm lạnh băng từ đỉnh đầu nàng vang lên, sau một khắc liền có thị vệ lôi nàng từ đất lên, giải vào địa cung.
--- ------ ---------
Hai tay hai chân bị gông xiềng khoá lại, xích sắt nơi mắt cá chân ma sát da thịt đến chảy máu. Sa y tuyết trắng nhuộm một mảng máu lớn, phá lệ chói mắt. Thiên Dao bị khoá trong nhà giam nước ở địa cung, nước lạnh như băng xấp xỉ vòng eo nàng. Thân thể nàng bị treo lên, giống như một tượng gỗ rách nát, không có sức sống.
Bị nhốt 3 ngày 3 đêm như thế. Đến sáng ngày thứ 4, kèm theo tiếng vang của xích sắt, cửa tù được mở ra, có thị vệ bước vào trong đem nàng kéo lên.
Thiên Dao xụi lơ trên đất, hơi thở mong manh, nhưng ý thức lại thanh tĩnh. Ánh mắt mờ sương hơi nheo lại, đập vào mắt chính là bóng dáng cao lớn của Sở Diễm. Hắn từ trên cao nhìn xuống nàng, khoé môi gợi ý cười đùa cợt, vô cùng chói mắt.
"Mùi vị nước tù như thế nào?" Thanh âm trong trẻo lạnh lùng, không mang theo một tia nhiệt độ.
Thiên Dao cười một tiếng. "Điện hạ nếu muốn biết, sao không đích thân nếm thử." Cho dù là chật vật như thế, Thẩm Thiên Dao vẫn như trước kiêu ngạo không ai bì nổi.
Sở Diễm lãnh mị nhếch môi, trầm giọng hỏi. "Không có gì muốn nói với Bổn vương sao?"
Ánh mắt Thiên Dao trong trẻo, một mảnh thản nhiên, dịu dàng nói. "Không có."
“Nghĩ cho kỹ, Bổn vương chỉ cho nàng một cơ hội này thôi."
Trầm mặc một lát sau, Thiên Dao bật cười. "Điện hạ muốn từ trong miệng Thiên Dao biết chuyện gì?"
"Miệng thất tẩu vẫn còn cứng như vậy, xem ra không chịu chút nỗi khổ da thịt chắc là sẽ không nói thật." Tiếng cười hài hước của Sở Dục ở cách đó không xa vang lên, hắn tự nhiên bước vào đi tới cạnh Sở Diễm. Một lát sau, liền có thị vệ khom người cúi đầu đưa lên một chiếc roi sắt đặc chế, thân roi có gai nhọn, đánh vào trên người trong nháy mắt sẽ đâm thủng da thịt.
"Thất ca không đành lòng động thủ, không thể làm gì khác hơn là để thần đệ làm thay." Động tác hắn ưu nhã đón lấy roi sắt mà thị vệ đưa tới, mà Sở Diễm lại nhanh tay hơn hắn một bước, lấy ra trường tiên, tiếng 'chát' thanh thuý, roi thẳng tắp rơi trên thân thể nhỏ bé của Thiên Dao.
Trong nháy mắt, sa y tuyết trắng nhuộm một vết máu thật sâu. Thiên Dao chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều đau đớn, đau đến đổ mồ hôi lạnh. Mà nàng quật cường không chịu kêu thành tiếng, một đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm Sở Diễm, là buồn bã, là tuyệt vọng. Đầu ngón tay trắng nõn bấu chặt mặt đất cứng rắn, trong chốc lát, móng tay gảy lìa, huyết nhục mơ hồ.
"Nữ nhân của Bổn vương, Bổn vương tự xử trí, không cần người ngoài nhúng tay vào." Ánh mắt hắn lạnh lùng quét qua Sở Dục, tay nâng, roi rơi, một lại một rơi vào phần lưng của Thiên Dao.
Sở Dục không để ý lắm nhún vai, hai cánh tay khoanh trước ngực, bộ dáng xem kịch vui.
Roi rơi xuống trên người, đau đớn trong cơ thể Thiên Dao từ từ lan tràn, hơn nữa càng ngày càng kịch liệt. Nước lạnh thấu xương đã làm tiêu hao hết thể lực của nàng, căn bản không cách nào sử dụng nội lực để giảm bớt đau đớn. Nóng lạnh giao tranh trong thân thể, Thiên Dao đau đến co rút người, không ngừng giãy giụa trên mặt đất lạnh như băng. Chẳng mấy chốc, mồ hôi đã thấm ướt cơ thể. Sa y tuyết trắng dán chặt vào thân thể, hiện ra đường cong quyến rũ.
Sở Diễm nửa đứng ở trước người nàng, ánh mắt lạnh băng di chuyển trên thân thể nàng. Ánh mắt lạnh lùng dần dần bị dục hoả xua tan. Sau đó hắn vươn tay, động tác chậm rãi cởi ra sa y trên người nàng, lộ ra mảng lớn da thịt trắng nõn trước ngực.
"Nói cho Tư Đồ Tẫn biết, hắn đã vi phạm cam kết ban đầu, Bổn toạ tuyệt sẽ không bỏ qua cho hắn."
Sau khi Tư Đồ Phương Phỉ rời đi, một khoảng thời gian thật dài sau, bên trong phòng giống như chết lặng. Ánh mắt Thiên Dao rời rạc, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không chút huyết sắc. Nàng chậm rãi ngước mắt lên, nở một nụ cười khổ. "Là thật có đúng hay không?"
Tuyết Cơ đứng chắp tay, trầm mặc không nói. Mà sự trầm mặc này chính là ngầm thừa nhận.
Thiên Dao cười, cười đến tái nhợt vô lực. "Tại sao có thể như vậy?"
"Con không cần biết những thứ này, việc con nên làm bây giờ chính là theo Bổn toạ về Thiên Sơn, cách xa thị phi, làm thiếu chủ U Minh người người hâm mộ."
Thiên Dao bất lực nhắm mắt lại, một hàng nước mắt theo mi mắt chảy xuống. Nàng sớm bị cuốn vào vũng nước xoáy này, làm sao có thể tiêu sái phẩy tay áo bỏ đi. "Người cảm thấy con có thể rời đi sao? Mạng của Tư Đồ Phong, mạng của Thẩm Đông Thần đều ở trong tay Sở Diễm."
"Bọn họ thì quan hệ gì tới con?" Tuyết cơ hừ lạnh một tiếng.
"Bọn họ là thân nhân của con."
"Từ nay về sau, Bổn toạ là người thân duy nhất của con." Tuyết Cơ lướt xuống, ống tay áo phất lên hướng về phía tim Thiên Dao. Bà không muốn tốn nước miếng với nàng, chi bằng phong bế huyệt đạo, trực tiếp đem người rời đi.
Mà ngoài dự liệu, phản ứng của Thiên Dao rất nhanh nhẹn, nàng đột nhiên đứng dậy, nâng tay đánh trả.
Trong nháy mắt, hàn quang bắn ra bốn phía. Sắc mặt Tuyết Cơ trắng bệch "A Dao, con muốn động thủ với sư phụ?"
"Con xin lỗi." Khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Thiên Dao khôi phục sự lạnh nhạt trước giờ. Hết thảy mọi thứ phát sinh tối nay đối với nàng là một đả kích quá lớn, nhưng mà, chuyện xảy ra nàng không có cách nào xoay ngược thời gian, không có biện pháp thay đổi được, trong thân thể của nàng chảy dòng máu của người nam nhân kia. Thì ra là, người nam nhân mẫu thân yêu và hận, lại là Tư Đồ Hầu gia.
"Con muốn lưu lại cứu Tư Đồ Phong."
Tuyết Cơ hơi khinh thường cười một tiếng. "Con cho rằng Sở Diễm sẽ để con dễ dàng cứu người như vậy ư?"
"Vậy thì dùng mạng của con đổi cho huynh ấy." Ngữ điệu Thiên Dao ngạo mạn, dường như đã sớm nhìn thấu sinh tử. Vô luận phải trả bằng bất cứ giá nào, nàng nhất định phải cứu Tư Đồ Phong một mạng. Không nói đến việc hắn là ca ca ruột của nàng, chỉ bằng tình thân những năm gần đây, nàng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
"Nếu như hôm nay ta nhất định phải dẫn con đi thì sao?" Ánh mắt Tuyết Cơ ngưng trọng nhìn nàng.
Thiên Dao cười một tiếng. "Sư phụ là người hiểu rõ A Dao nhất, chuyện con đã quyết định tuyệt đối sẽ không thay đổi. Trừ phi, lão nhân gia người muốn mang đi một cỗ thi thể."
Quanh thân Tuyết Cơ cung chủ tản ra hàn khí lạnh băng, bà biết Thiên Dao đang uy hiếp bà, lấy mạng nàng ra để thoả hiệp, bà không thể không đồng ý. Tuyết Cơ bất đắc dĩ thở dài. "Thật không muốn cùng Bổn toạ quay về Thiên Sơn sao?"
Ánh mắt long lanh nước chớp chớp, lời nói ra vô cùng khổ sở. "Sau khi cứu Tư Đồ Phong, nếu như Thiên Dao còn mạng, nhất định trở về Thiên Sơn làm bạn cùng sư phụ."
Tuyết Cơ cung chủ thở dài một tiếng, một lát sau, phẩy tay áo bỏ đi. Bà dám chắc Sở Diễm sẽ không cần mạng Thiên Dao. Hôm nay, bà nên làm chính là đi tìm tên nam nhân Tư Đồ Tẫn kia tính sổ.
--- ------ ------ -------
Một nơi khác, địa cung Đông cung.
Có rất ít người biết, bên dưới Đông cung là một địa cung không thấy ánh mặt trời, cũng là một nhà lao xa hoa. Trong lồng giam màu đen, Tư Đồ Phong giống như một con thú bị vây khốn, bị xích sắt khoá tay chân, treo ở giữa không trung. Tư thái như vậy chẳng tốt đẹp gì.
Bên ngoài phòng giam, Sở Diễm một thân cẩm bào màu đỏ tía, đứng chắp tay. Bên người hắn, sắc mặt Sở Dục biếng nhác, hài hước mỉm cười.
"Không nghĩ tới tự chui đầu vào lưới sẽ là Tư Đồ tiểu Hầu gia, giam giữ ngươi, một vốn một lời vốn không có chỗ lợi gì."
Bị treo ở giữa không trung quá lâu, sắc mặt Tư Đồ Phong cũng có chút trắng bệch, nhưng vẫn là bộ dáng thờ ơ. "Vậy ư? Xem ra còn phải phiền toái Vương gia phóng thích ta, thật là cực khổ."
Sắc mặt Sở Dục trầm xuống, lại cũng không cãi lại.
"Đích xác là vô dụng, bất quá dùng ngươi tới đổi Tư Đồ Tẫn, vẫn có khả năng. Cũng hoặc là, lấy ngươi đem làm mồi câu một con cá lớn." Mực mâu Sở Diễm trong trẻo lạnh lùng, khoé môi nở nụ cười lúm đồng tiền tà mị.
Tư Đồ Phong liếc mắt, thức thời lựa chọn câm miệng. Sở Diễm là ai hắn bất quá hiểu rõ. Ở dưới tay hắn, Tư Đồ Phong biết mình không chiếm được ưu thế.
"Điện hạ." Thân ảnh cao lớn của Xích Diễm xuất hiện ở cửa cung, ánh mắt quét qua Tư Đồ Phong đang bị treo giữa không trung. "Thái Tử phi đến Y Lan điện."
"Ừm." Sở Diễm lạnh nhạt ứng tiếng, mà Sở Dục ở bên cạnh hắn rõ ràng cảm giác được hơi lạnh đập vào mặt.
Hắn hài hước cười một tiếng, mở miệng nói. "Hôm nay chuyện vui lại đặc biệt nhiều."
Sở Diễm trầm mặc, ánh mắt cô độc lạnh rơi trên người hắn.
"Thất ca, không bằng chúng ta đánh cược, như thế nào?" Sở Dục lại nói.
"Đánh cược gì?" Giọng nói Sở Diễm cô độc lạnh lùng, cơ hồ không có một tia nhiệt đô.
"Đánh cuộc Thẩm Thiên Dao đối với huynh trung thành. Nếu như thua, cuộc đời này của Sở Dục vì thất ca sai đâu đánh đó." Khuôn mặt Sở Dục tìm không ra một chút dấu vết nói đùa, đối với trận đánh cuộc này vô cùng nghiêm túc.
"Nếu Bổn vương thua?"
Ánh mắt Sở Dục u lãnh, chậm rãi nói. "Đệ muốn mạng của Thẩm Thiên Dao."
Mực mâu Sở Diễm thâm sâu. Một lúc sau, mới chậm rãi khạc ra một chữ. "Được." Sau đó phẩy tay áo bỏ đi.
--- ------ ------
Trong Y Lan điện, không khí an tĩnh cực kỳ. Cửa sổ mở rộng, Thiên Dao an tĩnh ngồi tựa trước cửa sổ, đỉnh đầu là một vầng trăng sáng, tản ra trong trẻo lạnh lùng cô tịch quang mang. Qua tối nay, không biết còn có cơ hội tạm biệt ánh trăng ôn nhã như vậy hay không.
"Dao Nhi." Kèm theo tiếng cửa mở ra đóng vào, Sở Diễm sải bước vào trong. Lát sau đã tới bên người nàng, từ phía sau đem nàng ôm vào trong ngực. Ống tay áo nhấc lên, cửa sổ liền bị đóng lại.
"Gió đêm lạnh lẽo, nếu là cảm nhiễm phong hàn thì phải làm sao?" Hắn dịu dàng mỉm cười, ôm nàng đến trên giường. Tiếp theo một chớp mắt, thân thể nặng nề liền đè ép xuống, cúi đầu hôn lên cánh môi mềm mại của nàng.
"Sở Diễm." Thiên Dao thấp giọng gọi, hai gò má đỏ bừng, lại ôn thuận đón nhận nụ hôn của hắn. Nụ hôn của hắn dịu dàng lưu luyến, đầu lưỡi linh xảo liếm hôn cánh môi anh đào của nàng, đầu lưỡi dây dưa với lưỡi nàng. Mùi vị của nàng trước sau đều điềm mỹ như vậy, khiến cho hắn muốn ngừng mà không được.
Cánh tay giương lên, cẩm bào vướng bận trên người nhanh chóng vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp trên không trung, sau đó rơi xuống đất. Bên trong màn lụa đỏ, hắn đem nàng vây ở phía dưới. Thân thể nữ nhân hoàn mỹ như ngọc lộ ra dưới mắt hắn, đầu ngón tay thon dài dịu dàng lướt qua da thịt nhẵn nhụi của nàng. Thiên Dao nằm ở dưới khẽ run, xấu hổ xoay mặt sang chỗ khác.
Ánh mắt dục vọng của Sở Diễm càng cháy mãnh liệt, hắn nghiêng người tới trước, không có chút nào báo trước, đau đớn khiến cho nàng theo bản năng cong người lên.
"Ưm.... ..." Hai tay Thiên Dao gắt gao nắm chặt ga giường, thống khổ nhận lấy động tác của hắn. Ánh mắt nhuộm một tầng hơi nước, con ngươi trong suốt từ từ trở nên mông lung, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống.
Hắn ở trong thân thể ấm áp của nàng lại cũng không vội vã hành động tiếp. Đôi môi mềm mại hôn xương quai xanh của nàng, khuôn mặt, sau đó chạm phải giọt nước mắt khổ sở lạnh như băng của nàng. Động tác Sở Diễm rõ ràng hơi chậm lại, con ngươi sâu thẳm thâm tình nhìn ngắm nàng. Đầu ngón tay thon dài dịu dàng lau giọt nước mắt còn sót lại trên gò má nàng. "Ta làm đau nàng sao?"
Hắn đau lòng hôn môi nàng, lại muốn lui ra ngoài.
"Đừng, đừng mà." Nàng có chút vội vàng mở miệng, cánh tay mềm mại ôm lấy cổ hắn. Đau đớn thoáng giảm nhẹ, hai gò má Thiên Dao đỏ hồng, ưỡn người tới gần hắn hơn, cố gắng phối hợp.
"Đừng cái gì?" Sở Diễm tà khí cười, tự nhiên hiểu rõ ràng ám hiệu của nàng có hàm ý như thế nào.
"Sở Diễm, ôm ta có được không?" Nàng sợ hãi mở miệng, đem gương mặt chôn ở trong ngực hắn, ánh mắt không tự chủ lại có chút ươn ướt. Cõ lẽ, đây là một lần cuối cùng cùng hắn ôm nhau, nàng muốn quý trọng.
"Dao Nhi, lưu lại bên cạnh ta, ta sẽ thử yêu nàng."
Giọng nói trầm thấp mị hoặc của hắn ở bên tai nàng trằn trọc. Hắn nói có thể thử yêu nàng. Khoé môi Thiên Dao nở nụ cười đẹp, chỉ câu này, cuộc đời này liền không luyến tiếc.
Cảm giác được nàng động tình, hắn không hề ẩn nhẫn nữa. Bên trong phòng, một màn kiều diễm, không khí hoan ái tràn ngập cả gian phòng. Mà hoan ái kịch liệt như thế nhưng lại không đốt lên được chút nhiệt độ nào trong mắt hắn, mắt phượng tuyệt mỹ như vậy lại tỉnh táo đến đáng sợ.
Sau khi hoan ái xong, Sở Diễm ngủ thật say, Thiên Dao tựa vào trong ngực hắn, nước mắt lạnh ngắt làm ướt trung y của hắn. Đầu ngón tay trắng nõn của Thiên Dao vuốt ve từng góc cạnh trên khuôn mặt hắn. "Sở Diễm, thật xin lỗi, ta không có lựa chọn nào khác."
CHƯƠNG 68: TÀN NHẪN YÊU (2)
Giọng nói nàng khẽ run, một giọt nước mắt rơi trên gương mặt hắn, xuống trên da thịt, sau đó lăn xuống.
Thiên Dao mặc thêm sa y, từng bước hướng ngoài điện mà đi, cũng là cẩn thận từng bước. Đối với hắn, nàng cuối cùng không cách nào dứt bỏ, nhưng không thể không buông tay. Sở Diễm không có nàng, vẫn là một thái tử điện hạ cao cao tại thượng, nhưng Tư Đồ Phong không có nàng, sinh mạng cũng không còn.
Trên người của nàng có tẩm mê hương, lúc mới hoan ái xong, sẽ xâm nhập thân thể hắn. Trước khi mặt trời mọc, hắn chắc chắn sẽ không tỉnh dậy, mà nàng muốn thừa dịp này cứu Tư Đồ Phong ra.
Một lần cuối cùng, thật sâu ngắm nhìn hắn, nàng ở trong lòng nói với hắn: 'Sở Diễm, hẹn gặp lại, hoặc có lẽ, không bao giờ.... gặp nhau nữa.'
Kèm theo tiếng cửa mở ra đóng vào, bóng dáng tuyết trắng của Thiên Dao biến mất ở trong phòng. Mà nam tử vốn nên ngủ say trên giường lại chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt sáng tỏ.
--- ------ ------ ----
Lúc Thiên Dao xuất hiện ở địa cung, Tư Đồ Phong cơ hồ là không thể tin được. Hắn trợn to mắt nhìn chằm chằm nàng, hồi lâu mới tức giận rống lên một câu. "Ai cho muội đến đây, mau rời đi, nếu không muội sẽ không thể trở về bên cạnh Sở Diễm được nữa."
Bộ dáng Thiên Dao có chút chật vật, sa y tuyết trắng nhuộm một màu đỏ tươi chói mắt. Muốn đi vào địa cung không phải là chuyện dễ dàng, nàng ít nhiều bị chút vết thương ngoài da. Mà một đôi mắt trong suốt lại tản ra ánh sáng trong trẻo lạnh lùng.
"Kể từ khi ta biết trên người mình chảy dòng máu của Tư Đồ gia, ta đã không thể trở về được nữa rồi." Ánh mắt nàng trầm xuống, nâng tay lên, hàn khí màu trắng lạnh như băng phá huỷ nhà tù bằng sắt thép cứng rắn.
"Muội... muội đã biết rồi." Tư Đồ Phong khiếp sợ nhìn nàng, thật lâu không nói.
Kèm theo tiếng 'loảng xoảng', mấy cây cột sắt ầm ầm gảy lìa, Thiên Dao bước vào phòng giam, cởi trói cho Tư Đồ Phong. "Nơi này không phải chỗ nên ở lâu... đại ca."
Một tiếng đại ca này khiến cho Tư Đồ Phong cảm khái ngàn lần.
Nếu có thể xông vào địa cung, như vậy rời đi đối với Thẩm Thiên Dao mà nói cũng không phải chuyện khó khăn lắm. Mà lúc bọn họ ra khỏi địa cung, một nhóm lớn Ngự lâm quân đã sớm chờ sẵn ở bên ngoài. Sở Dục đứng đầu, vẻ mặt đùa cợt hoàn toàn là bộ dáng xem kịch vui. Mà bên cạnh hắn, Sở Diễm đứng chắp tay, ánh mắt lạnh lùng.
"Đêm hôm khuya khoắt, thất tẩu không ở trong Y Lan điện nghỉ ngơi, chạy đến nơi này làm cái gì? Chẳng lẽ, Thất ca chưa thoả mãn tẩu cho nên mới tới đây tìm kiếm an ủi?"
"Sở Dục, ngươi câm miệng. Nàng cuối cùng vẫn là nữ nhân của thái tử, còn chưa tới phiên ngươi có quyền bình phẩm." Tư Đồ Phong giận dữ quát lớn.
Sở Dục lơ đễnh hừ cười, ánh mắt hài hước quét qua bên người Sở Diễm. "Thất ca, huynh thua. Nữ nhân này bắt đầu từ bây giờ giao cho đệ xử trí."
Phượng mâu Sở Diễm híp lại, trầm mặc không nói. Mà hắn trầm mặc, ở trong mắt Sở Dục chính là đồng ý.
Ở phía xa, ánh mắt Thiên Dao như nước chuyên chú rơi vào trên người hắn, ánh mắt thư thái. Nàng đau lòng bởi vì hắn bỏ qua nàng, nhưng mà nàng không cách nào trách cứ hắn. Nàng biết Sở Diễm đã cho nàng cơ hội, chẳng qua là, nàng không cách nào đón nhận được.
Đây là mệnh, nàng tự biết.
"Thất tẩu, Sở Dục đắc tội." Cánh tay Sở Dục vung lên, nhóm lớn Ngự lâm quân như nước thuỷ triều trào dâng xông về phía trước.
Ánh mắt Thiên Dao không thay đổi, hoàn toàn bình tĩnh không giống với một nữ tử chỉ mới 16 tuổi. "Huynh đi trước đi." Nàng nói với Tư Đồ Phong ở sau lưng.
"Muội nói gì, ta làm sao có thể bỏ muội lại." Tư Đồ Phong có chút nóng nảy.
"Bây giờ không phải là lúc nên hành động theo cảm tính, còn tiếp tục trì hoãn, chúng ta ai cũng không đi được." Ánh mắt nàng kiên định, không cho phép kháng cự. "Muội cam đoan với huynh, muội sẽ sống sót."
Tư Đồ Phong suy nghĩ trong chốc lát, cắn răng một, phi thân bay ra ngoài cung.
"Ngăn hắn lại!" Sở Dục lạnh lùng mở miệng.
Ngự Lâm quân tay cầm trường kiếm đuổi theo phương hướng Tư Đồ Phong vừa mới bỏ chạy. Mà bóng dáng tuyết trắng của Thiên Dao lướt qua, ống tay áo khẽ phất, hàn quang hiện ra, dễ dàng ngăn bọn họ lại.
Mày kiếm Sở Dục chau lại, vỗ tay, lại có nhóm lớn Ngự lâm quân xông tới.
Khoé môi Thiên Dao nở nụ cười khinh thường, cánh tay nâng lên, ống tay áo tung bay. Trong nháy mắt, gió cuốn mây tan, mái tóc đen tung bay theo gió, quyến rũ xinh đẹp. Dòng nước lạnh như băng như sóng biển hết cơn này tới cơn khác ập tới, trong khoảnh khắc, đánh Ngự lâm quân tan rã.
Đây mới là uy lực chân chính của U Minh chưởng, thức thứ 9 - Kinh Đào Hải Lãng.
Ánh mắt Sở Dục chợt loé lên vẻ khiếp sợ, sau một khắc, phi thân lên, trường kiếm trong tay nhắm thẳng vào cổ họng Thiên Dao.
Váy Thiên Dao tung bay, dễ dàng tránh thoát thế công của hắn, cũng trở tay đánh một chưởng, hướng về phía tim Sở Dục. Chiêu thức lưu loát, tốc độ nhanh như chớp, hắn hoàn toàn không còn kịp tránh né.
Mà bàn tay nàng trước người hắn một tấc đột nhiên dừng lại. Chẳng biết từ lúc nào Sở Diễm đã ở phía sau nàng, một trưởng đánh vào giữa lưng. Một ngụm máu tinh ngọt không chút báo trước phun ra.
Thiên Dao quay đầu lại, không thể tin nhìn hắn. Tuấn nhan tuyệt thế kia, lạnh như băng không một chút nhiệt độ.
Bên môi nàng dính vết máu, khoé miệng câu lên nụ cười nhạt đùa cợt. Ở trước mặt hắn, thân thể từ từ xụi lơ. Nàng cố chống đầu gối, quật cường không chịu ngã xuống. "Chàng, thật muốn giết ta?"
Sở Diễm trầm mặc, từ trên cao nhìn nàng, quanh thân tản ra hàn khí kinh người.
Nụ cười khổ sở lan tràn bên khoé môi. Một chưởng này, hắn thật sự đã đả thương lòng nàng. Thức thứ 9 của U Minh chưởng, bởi vì lệ khí quá nặng, đả thương người 7 phần, đả thương mình 3 phần. Thời điểm Thiên Dao đang thi triển, kinh mạch đã bị tổn thương, một chưởng kia hướng Sở Dục căn bản sẽ không lấy mạng hắn. Hơn nữa, Sở Dục có năng lực né tránh, nhưng mà, hắn không có, hắn dùng phương thức như thế ép Sở Diễm ra tay.
Thiên Dao rốt cuộc nhận rõ, ở trong lòng Sở Diễm, nàng không bằng Sở Dục, thậm chí, không bằng cả Doãn Hàm Tuyết. Nàng bất quá chỉ là một trong số đông đảo nữ nhân của hắn, không hơn.
"Giải nàng vào địa cung." Thanh âm lạnh băng từ đỉnh đầu nàng vang lên, sau một khắc liền có thị vệ lôi nàng từ đất lên, giải vào địa cung.
--- ------ ---------
Hai tay hai chân bị gông xiềng khoá lại, xích sắt nơi mắt cá chân ma sát da thịt đến chảy máu. Sa y tuyết trắng nhuộm một mảng máu lớn, phá lệ chói mắt. Thiên Dao bị khoá trong nhà giam nước ở địa cung, nước lạnh như băng xấp xỉ vòng eo nàng. Thân thể nàng bị treo lên, giống như một tượng gỗ rách nát, không có sức sống.
Bị nhốt 3 ngày 3 đêm như thế. Đến sáng ngày thứ 4, kèm theo tiếng vang của xích sắt, cửa tù được mở ra, có thị vệ bước vào trong đem nàng kéo lên.
Thiên Dao xụi lơ trên đất, hơi thở mong manh, nhưng ý thức lại thanh tĩnh. Ánh mắt mờ sương hơi nheo lại, đập vào mắt chính là bóng dáng cao lớn của Sở Diễm. Hắn từ trên cao nhìn xuống nàng, khoé môi gợi ý cười đùa cợt, vô cùng chói mắt.
"Mùi vị nước tù như thế nào?" Thanh âm trong trẻo lạnh lùng, không mang theo một tia nhiệt độ.
Thiên Dao cười một tiếng. "Điện hạ nếu muốn biết, sao không đích thân nếm thử." Cho dù là chật vật như thế, Thẩm Thiên Dao vẫn như trước kiêu ngạo không ai bì nổi.
Sở Diễm lãnh mị nhếch môi, trầm giọng hỏi. "Không có gì muốn nói với Bổn vương sao?"
Ánh mắt Thiên Dao trong trẻo, một mảnh thản nhiên, dịu dàng nói. "Không có."
“Nghĩ cho kỹ, Bổn vương chỉ cho nàng một cơ hội này thôi."
Trầm mặc một lát sau, Thiên Dao bật cười. "Điện hạ muốn từ trong miệng Thiên Dao biết chuyện gì?"
"Miệng thất tẩu vẫn còn cứng như vậy, xem ra không chịu chút nỗi khổ da thịt chắc là sẽ không nói thật." Tiếng cười hài hước của Sở Dục ở cách đó không xa vang lên, hắn tự nhiên bước vào đi tới cạnh Sở Diễm. Một lát sau, liền có thị vệ khom người cúi đầu đưa lên một chiếc roi sắt đặc chế, thân roi có gai nhọn, đánh vào trên người trong nháy mắt sẽ đâm thủng da thịt.
"Thất ca không đành lòng động thủ, không thể làm gì khác hơn là để thần đệ làm thay." Động tác hắn ưu nhã đón lấy roi sắt mà thị vệ đưa tới, mà Sở Diễm lại nhanh tay hơn hắn một bước, lấy ra trường tiên, tiếng 'chát' thanh thuý, roi thẳng tắp rơi trên thân thể nhỏ bé của Thiên Dao.
Trong nháy mắt, sa y tuyết trắng nhuộm một vết máu thật sâu. Thiên Dao chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều đau đớn, đau đến đổ mồ hôi lạnh. Mà nàng quật cường không chịu kêu thành tiếng, một đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm Sở Diễm, là buồn bã, là tuyệt vọng. Đầu ngón tay trắng nõn bấu chặt mặt đất cứng rắn, trong chốc lát, móng tay gảy lìa, huyết nhục mơ hồ.
"Nữ nhân của Bổn vương, Bổn vương tự xử trí, không cần người ngoài nhúng tay vào." Ánh mắt hắn lạnh lùng quét qua Sở Dục, tay nâng, roi rơi, một lại một rơi vào phần lưng của Thiên Dao.
Sở Dục không để ý lắm nhún vai, hai cánh tay khoanh trước ngực, bộ dáng xem kịch vui.
Roi rơi xuống trên người, đau đớn trong cơ thể Thiên Dao từ từ lan tràn, hơn nữa càng ngày càng kịch liệt. Nước lạnh thấu xương đã làm tiêu hao hết thể lực của nàng, căn bản không cách nào sử dụng nội lực để giảm bớt đau đớn. Nóng lạnh giao tranh trong thân thể, Thiên Dao đau đến co rút người, không ngừng giãy giụa trên mặt đất lạnh như băng. Chẳng mấy chốc, mồ hôi đã thấm ướt cơ thể. Sa y tuyết trắng dán chặt vào thân thể, hiện ra đường cong quyến rũ.
Sở Diễm nửa đứng ở trước người nàng, ánh mắt lạnh băng di chuyển trên thân thể nàng. Ánh mắt lạnh lùng dần dần bị dục hoả xua tan. Sau đó hắn vươn tay, động tác chậm rãi cởi ra sa y trên người nàng, lộ ra mảng lớn da thịt trắng nõn trước ngực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.