Bạo Quân - Phong Lộng

Chương 18

Phong Lộng

12/10/2017

CHƯƠNG 17

“A…”

Tính khí đàn ông ở trong thân thể, hung ác thúc đẩy vờn quanh tuyến tiền liệt khiến cơ nhục ở bụng dưới của Đỗ Vân Hiên từng đợt co rút lại, phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng.

Quả nhiên ! Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời !

Tối hôm qua trước khi thiếp đi trong ngực Cổ Sách, trong lòng đã có nghi hoặc, chẳng lẽ tên này cũng có ngày hoàn toàn giác ngộ, biết tôn trọng ý nguyện của người khác?

Kết quả trời vừa hửng sáng, đã bị vật cứng rắn vô sỉ kia quấy rối tỉnh lại.

“Sáng sớm sung mãn, là đàn ông bình thường đều sẽ có phản ứng.”

Sau một câu giải thích vô liêm sỉ, kế tiếp chính là phiên giang hải đảo, vận động kịch liệt khiến giường gỗ dường như cũng bị lay động.

“Nhẹ.. Nhẹ thôi !”

Đại khái trong tiếng nức nở nghe ra Đỗ Vân Hiên đã sắp tới cực hạn, Cổ Sách liền thả chậm động tác, chậm rãi mài bên trong niêm mạc mẫn cảm, đưa tay vén lên lọn tóc đen rũ xuống bên trán Đỗ Vân Hiên.

“Mới bắn một lần, nhanh như vậy đã có cảm giác?” Bỡn cợt mang theo cảm giác tự hào.

Đỗ Vân Hiên căm tức trừng hắn.

Dị vật trừu sáp trong thân thể, lại khiến sương mù *** phủ kín ánh mắt, chỉ có thể càng thêm kích động dục vọng xâm phạm của nam nhân.

Cổ Sách liếm lên chóp mũi anh, đầu lưỡi mang theo những gai vị giác, khẽ đau, lại rất kích thích.

“Tôi phát hiện, em đặc biết thích góc độ này.” Hắn trầm thấp cười.

Đỗ Vân Hiên muốn hung hăng mắng đầy mặt hắn, chỉ là thực sự khó có thể kiềm chế hạ thể đang co rút rõ ràng.

Nơi hai cỗ thân thể tương liên, nhờ có *** dịch bôi trơn mà nhóp nhép ra vào, loại âm thanh hạ lưu như vậy truyền đến màng nhĩ, ảnh hưởng nặng nề đến đại não đã phân nửa tan rã.

Đúng như Cổ Sách nói, vừa bị xâm nhập vào chỗ sâu trong thân thể, lại vừa chật vật không chịu nổi cương lên.

Cảm giác hưng phấn ngọt ngào ở nửa người dưới chậm rãi lan tỏa, Đỗ Vân Hiên bỗng nhiên không cảm thấy đau đớn khi bị nam khí cường tráng xâm nhập.

“Có phải thích không? Hửm?” Cổ Sách chạm vào vành tai lẫn tóc mai anh, nửa người dưới nhịp nhàng thúc vào, “Nói cho tôi biết, em thích.”

Trả lời của Đỗ Vân Hiên, là mở miệng cắn một phát lên bờ vai cực kì gợi cảm của Cổ Sách.

“Ha, không hổ là thiết kế Đỗ năng lực học hỏi đứng đầu, hôm qua mới học tập một chút tri thức tương quan, hôm nay đã biết cách làm nũng với chồng mình rồi. Dùng lực cắn, dùng lực làm nũng.” Cổ Sách phun vào lỗ tai anh một luồng nhiệt khí, “Tôi thích.”

Độ cứng rắn cùng độ thô trước sau như một, chỉ có tần suất va chạm là giảm đi.

Ngược lại càng khiến Đỗ Vân Hiên có nhiều thời gian để cảm nhận kích thích khi thân thể co rút vây lấy vật kia, nơi mềm mại vây lấy trụ trạng, còn có cảm giác tràn ra khi đầu đỉnh chạm đến cơ vòng, rõ ràng đến mức khiến da đầu người ta run lên.

Khoái cảm, cũng khiến da đầu run lên.

“A— Bảo bối, mông đừng cắn chặt như vậy, tôi không muốn nhanh như vậy đã tước vũ khí đầu hàng. Có điều, nếu em làm nũng thêm chút nữa, có lẽ tôi sẽ thả em một con ngựa.”

Làm nũng cái đầu anh !

Đỗ Vân Hiên cắn lên bả vai dày rắn chắc của Cổ Sách, vòng eo lại càng thêm run rẩy.

Trước khi Cổ Sách tước vũ khi đầu hàng, anh đã tước vũ khí đầu hàng trước…

Hôn quân hoang *** vô độ sau khi làm xong chuyện vô sỉ, lại đói bụng.

Có điều Cổ Sách coi như cũng có chút lương tâm.

Thấy Đỗ Vân Hiên xụi lơ nằm trên giường, Cổ Sách liền buông bỏ ý nghĩ muốn Gấu Nhỏ làm mì cho mình, sờ sờ mũi, tự mình xuống giường.

Sau khi bận rộn một lúc trong nhà bếp, thân thể hắc đạo nam tính trần trụi đẹp đẽ chỉ tùy tiện khoác một cái tạp dề, bưng một cái khay vuông xuất hiện ở cửa phòng.

“Tỉnh rồi? Muốn ngủ thì ngủ tiếp đi, không ngủ vậy dậy ăn một chút.”

Đỗ Vân Hiên là người cuồng công việc, hơn nữa đã dưỡng thành đồng hồ sinh học cố định, chỉ cần đến thời gian làm việc, cho dù mệt đến mấy cũng phải đứng lên.

Tay chân mềm nhũn ngồi dậy trên giường, nhìn đến thứ được đưa đến trước mặt.

“Gì đây?”

“Bữa sáng.”

Trên khay đặt một ly sữa, còn có một chiếc đĩa tròn lớn. Trên đĩa là một cái trứng tráng vàng óng, hai miếng thịt muối vàng ruộm, bốn năm miếng khoai tây hấp, vài lát dưa leo, nhìn cũng không tệ.

“Mua ngoài?”

“Không phải.” Cổ Sách nói, “Tôi làm.”

Thấy ánh mắt hồ nghi của Đỗ Vân Hiên, hắn nói, “Em nghĩ tôi vừa sinh ra đã vẫy vùng trong giang sơn này sao? Năm đó từ cô nhi viện ra, có cái gì chưa từng làm qua, tài xế, khuân vác, trông coi bãi giữ xe.. chứng chỉ đầu bếp tôi cũng thi đậu rồi, rốt cục vẫn là hắc đạo hợp với tôi nhất.”

Quá khứ chua xót trước đây, từ miệng Cổ Sách nói ra không có một chút xót xa nào.

Nói xong, khóe miệng còn gợi lên một nụ cười tà mị, “Có phải chờ chồng mình đút cho không?”

Đỗ Vân Hiên im lặng không lên tiếng, dịch cái khay về phía mình, nhấc lên dao nĩa đã được lau sáng bóng, bắt đầu ăn từng miếng nhỏ.

Cổ Sách ngồi trên giường nhìn, một lúc lâu sau cảm khái nói, “Dáng vẻ em ăn thật mê người.”

Đỗ Vân Hiên không chớp mắt, thong thả mà ưu nhã cắt thịt muối.

Đối với tà ngôn tà ngữ của Cổ Sách, không nói gì chính là cách đáp lại tốt nhất.

“Mấy thiết kế đồ chơi *** kia là vị khách nào đặt hàng?” Cổ Sách dùng ngón trỏ bốc một miếng khoai tây ở mép đĩa ném vào miệng, ăn xong chậm rãi hỏi.

“Hỏi để làm gì?”

“Người có nhu cầu như vậy chắc chắn là biến thái. Qua lại với người như vậy em không sợ sao?”

Đỗ Vân Hiên thản nhiên liếc người ngồi cạnh mình.

Anh thì tốt đến đâu chứ?

“Đây là đề tài để chọn người tham dự cuộc thi thiết kế trang sức Ngụy Lai.” Đỗ Vân Hiên biết nếu không giải thích rõ ràng, Cổ Sách không biết sẽ nghĩ ra ý tưởng kỳ quái làm người ta kinh hãi thế nào, vừa uống sữa vừa giải thích, “Người ra đề mục này đã có đối tượng, y hi vọng chúng tôi sẽ thiết kế ra một bộ tinh phẩm, tặng cho em họ mình.”

“Em họ?”

“Ừ, em họ.”

Đỗ Vân Hiên uống sữa xong, buông ly xuống, nghiêng đầu nghĩ nghĩ.

Anh vốn không muốn nói, cũng không biết vì sao, nhìn Cổ Sách chống khuỷu tay tại đầu giường, ôn hòa cùng mình nói chuyện phiếm, hoàn toàn không có kiêu ngạo ương ngạnh, bừa bãi đáng giận như trước đây, Đỗ Vân Hiên cảm giác chính mình hẳn nên giải thích với hắn thêm hai câu.

Có lẽ bị Cổ Sách giáo huấn bấy lâu, vẫn là theo bản năng cẩn thận, muốn cho hắn bình tĩnh hơn một chút nữa.

Bằng không, chính là bên trong bữa sáng đã bị hạ bùa.

Cho nên Đỗ Vân Hiên mới không hề muốn vội vàng trốn khỏi hắn.

“Không chỉ là y cùng em họ. Theo khách hàng nói, trong lịch sử gia tộc bọn họ, cũng từng xảy ra chuyện anh em… cùng một chỗ. Có điều đây là chuyện nhà người ta, tôi chỉ lấy bổn phận thiết kế sư để lý giải là được rồi.”

Cổ Sách tựa hồ đối với lời nói của anh mà nổi lên hứng thú, “Anh em cùng một chỗ, chuyện này em thấy thế nào ?”

“Có cái gì mà thấy thế nào, đây là loạn luân.” Đỗ Vân Hiên nói, “Trên đời này có nhiều người để lựa chọn như vậy, cố tình không chọn lại chọn chuyện đó, khiến người ta không thể hiểu được.”

“Trên đời này có nhiều người để lựa chọn như vậy, lại cố tình không chọn mà lựa chọn chuyện đó.” Cổ Sách đưa mặt lại gần, liếm một chút sữa còn dính lại bên miệng anh, thấp giọng nói, “Có lẽ là bởi vì, ngoại trừ người độc nhất vô nhị kia, ai hắn cũng không muốn.”

Đỗ Vân Hiên cảm giác trái tim tựa như bị một cái gì đó mềm mại cứng rắn chen vào.

Anh quay sang, nhìn gương mặt góc cạnh đang ở khoảng cách rất gần.

Sau đó, cầm lấy chiếc đĩa đã trống trơn, mặt không chút thay đổi đưa cho Cổ Sách, “Tôi phải đi làm.”

Nhờ Cổ Sách ban tặng, hôm nay lại đi làm muộn.

Cho dù giám đốc Trương Lam rất coi trọng mình, bình thường sẽ không phê bình vì việc nhỏ thế này, thế nhưng Đỗ Vân Hiên cũng hiểu được phải bù lại thế nào, quyết tâm lấy thành tích xuất sắc để bù lại lỗi thường xuyên đi muộn.



Trở lại phòng thiết kế, vừa ngồi xuống liền cảm giác mông không được tự nhiên, nhất là nơi buổi sáng bị nam nhân quất xuyên, càng sưng lên nhức nhức khó có thể nói.

Đỗ Vân Hiên khẽ cắn môi, tập trung tinh lực bắt đầu thử đụng đến lĩnh vực mà mình hoàn toàn không quen thuộc kia.

Một khi đã tập trung, bữa trưa trực tiếp bị xem nhẹ.

Bận rộn đến gần tan tầm, mới phác thảo được một thiết kế cơ bản sử dụng ở hạ thể nam giới, bút máy phác ra những đường cong tự nhiên, vẽ được vị trí ở phần móc khóa, thế nhưng đường nét ở vật phẩm trang sức dán vào bắp đùi cho dù sửa chữa nhiều lần vẫn cảm thấy có chút lệch lạc.

Ngũ Tiểu Lệ bước đến gõ cửa

.

“Thiết kế Đỗ, có khách hàng hỏi anh ngày mai có rảnh gặp mặt hay không, hi vọng có thể mời anh thiết kế trang sức theo yêu cầu.” Trên mặt Ngũ Tiểu Lệ không giấu nổi hưng phấn, hạ giọng, “Em đã tra hết, đều là khách VIP đó.”

Đỗ Vân Hiên vốn dĩ bình tĩnh, khi nhìn thấy danh sách Ngũ Tiểu Lệ đưa qua, mới lộ ra một chút kinh ngạc, “Năm khách hàng ?”

“Đúng vậy, bình thường một người cũng khó gặp được, hôm nay lại giống như hẹn nhau tìm đến cửa. Bọn họ toàn bộ đều chỉ định muốn thiết kế Đỗ anh, không biết có phải đã bị tác phẩm nào của anh hấp dẫn không.”

Đỗ Vân Hiên cười nhạt.

Nhìn thấy tác phẩm của anh mà bị hấp dẫn ? Anh chỉ là người mới của đá quý Lea, kiểu dáng đại chúng tiêu thụ không tệ, thế nhưng không có khả năng sinh ra ảnh hưởng ở giới thượng lưu. Vốn dĩ tiệc sinh nhật của Văn Cơ tiểu thư là cơ hội không tệ, tiếc là Văn Cơ tiểu thư lại từ chối thiết kế của anh.

Còn cái châm gài hồ điệp kia, hiện tại đang mang trước ngực người bạn gái nào đó của Cổ Sách chăng ?

Nghĩ đến Cổ Sách đem tâm huyết của mình đi lấy lòng nữ nhân, đáy lòng Đỗ Vân Hiên lại cuộn sóng, nhưng lập tức mạnh mẽ nén xuống. Tác phẩm của thiết kế sư đương nhiên là để bán ra, Cổ Sách là khách hàng, sau khi mua muốn đưa cho ai, là tự do của khách.

“Thiết kế Đỗ, vừa hay cậu ở trong này.”

Vừa cất danh sách khách hàng xong, Đỗ Vân Hiên nghe phía sau truyền đến một giọng nói.

Quay đầu lại đã thấy Ngũ Tư Dân, một trong bốn người được chọn đi đến phía mình.

“Thiết kế Ngũ.”

“Tôi đến chúc mừng cậu.” Ngũ Tư Dân đến trước mặt anh, mỉm cười thấp giọng nói, “Không thể tưởng tượng một người nhãn giới cao như Đinh tiểu thư, cũng chú ý tới tài hoa của thiết kế Đỗ.”

“Đinh tiểu thư ? Đinh tiểu thư nào ?”

“Đương nhiên là Đinh Mã Lệ tiểu thư rất có sức ảnh hưởng trong giới có tiền. Thiết kế Đỗ, cậu cũng không cần phải khiêm tốn như vậy, tôi làm trong đây cũng đã mấy chục năm, nguồn tin coi như cũng nhanh nhạy. Tối hôm qua tại tiệc sinh nhật của Văn Cơ tiểu thư, Đinh tiểu thư mang thiết kế châm gài hồ điệp của cậu, đúng là hấp dẫn không ít ánh mắt, khiến Văn Cơ tiểu thư là chủ nhà hoàn toàn không so được. Hơn nữa không biết là ai thả lời đồn ra ngoài, nói Văn Cơ tiểu thư cự tuyệt thiết kế châm gài hồ điệp thanh lịch thần bí của cậu, lại chọn một cái tục vật khảm nạm kim cương… Tối qua Văn Cơ tiểu thư… đúng là mất hết mặt mũi a.”

Ngũ Tư Dân thở dài nói, “Lần này thiết kế Trác rớt đài không ít.”

Trác Thanh chính là nguyên do khiến Văn Cơ tiểu thư cự tuyệt thiết kế của Đỗ Vân Hiên, hơn nữa nàng còn chọn thiết kế của Trác Thanh, nếu Văn Cơ tiểu thư mất hết mặt mũi, vậy Trác Thanh tuyệt đối không có trái ngọt ăn.

“Thiết kế Đỗ, tôi luôn biết cậu có năng lực, có điều lần này cậu vẫn khiến tôi bất ngờ.”

Đỗ Vân Hiên đối với Ngũ Tư Dân chậc chậc cảm thán, chỉ có thể tiếp tục giữ im lặng.

Chuyện này từ đầu đến cuối, anh một chút cũng không biết.

Không biết Cổ Sách ở bên trong là nhân vật thế nào.

“A, còn có một chuyện muốn bàn với cậu một chút.” Ngũ Tư Dân nhìn quanh hành lang, kéo Đỗ Vân Hiên đến một góc khuất, cân nhắc hỏi, “Đề tài Lea tiên sinh đưa ra, thiết kế Đỗ có gặp khó khăn khi phác thảo không ?”

Tinh thần Đỗ Vân Hiên lập tức tỉnh táo lên, “Có, không thể nắm bắt được đường nét. Thiết kế Ngũ cũng gặp khó khăn như vậy sao ?”

“Cũng vậy.” Ngũ Tư Dân nói, “Tôi và cậu lĩnh vực thiết kế tương đối tương tự, trang sức trên người, bình thường thiết kế vòng cổ hay nhẫn, không thì là châm gài ngực. Trên cơ thể, cổ, ngón tay, khung xương hay bắp thịt chúng ta đều rất quen thuộc. Thế nhưng lần này lại thiết kế trang sức sử dụng ở bộ vị kia…”

Cả hai người cùng trầm mặc.

Quả thật, thiết kế một món đồ chơi *** xa xỉ như vậy, yêu cầu bọn họ phải đặt chân vào lĩnh vực chưa bao giờ tiếp xúc, tính thách thức không nhỏ.

“Thiết kế lần này có liên quan đến giới tính, nếu muốn làm thật tốt xem ra phải có hiểu biết rõ ràng trên phương diện đó. Gợi cảm là một trong những yêu cầu mà Lea tiên sinh đã nhấn mạnh. Không thể tưởng tượng được một người bốn mươi tuổi như tôi, hiện tại vì cuộc thi thiết kế trang sức Ngụy Lai lại phải lần nữa khổ công nghiên cứu phương diện này. Không giấu gì cậu, lão bà nhà tôi rất nóng nảy, tôi chỉ có thể trộm nghiên cứu, nếu để bà ấy phát hiện có giải thích thế nào cũng không được.” Ngũ Tư Dân cười khổ một chút, lại trầm ngâm một lát mới thử thăm dò, « Tôi định đến nightclub, thiết kế Đỗ có hứng thú đi dạo một lúc không ? »

“Nightclub ?”

Đỗ Vân Hiên ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã hiểu được.

Muốn trong thời gian ngắn nhất hiểu rõ hai chữ gợi cảm, vậy cứ đến nơi thanh sắc khuyển mã một phen có lẽ chính là phương pháp hữu hiệu nhất.

Gợi cảm không chỉ liên quan đến cơ thể con người, mà nó cũng liên quan đến bầu không khí.

Đai trinh tiết thuộc loại công cụ khống chế tính dục, ở nightclub có lẽ sẽ có thể gặp được những người có sở thích với phương thức tình ái này, nếu như có thể hiểu một phần về họ sẽ có lợi cho việc thiết kế.

“Nếu thiết kế Đỗ thấy không tiện, vậy quên đi. Thực ra tôi cũng rất xấu hổ, cái nơi như vậy khi còn trẻ cũng chỉ đi một hai lần.” Ngũ Tư Dân ngượng ngùng cười cười.

Đỗ Vân Hiên tự hỏi một lát, gật đầu nói, “Chúng ta cùng đi.”

Hôm nay cũng thực vừa vặn, Cổ Sách không phái người đến ‘mời’ đi.

Sau khi tan tầm, Đỗ Vân Hiên và Ngũ Tư Dân cùng nhau xuất phát. Đỗ Vân Hiên chưa từng đến nightclub, vậy nên Ngũ Tư Dân là người dẫn đường. Vị thiết kế sư có chút an phận này thực ra cũng không rành rẽ gì, có điều mấy ngày qua đã khảo sát một chút, đại khái cũng biết được một hai nightclub náo nhiệt nhất, thiết kế trang hoàng lẫn không khí bên trong đều hấp dẫn người ta nhất.

“Chỗ này là Thiên Đường mỹ lệ, nightclub nổi tiếng nhất thành phố.”

Hai người bước vào một bao sương, nhìn chung quanh, quả nhiên ánh đèn cùng cách bài trí bên trong đều tràn ngập ý tứ khiêu khích như có như không.

Rất nhanh đã có người lại tiếp đón, hỏi xem muốn mấy vị tiểu thư.

Đỗ Vân Hiên cùng Ngũ Tư Dân thoáng nhìn lẫn nhau.

“Có nam không?” Thiết kế là đai trinh tiết, chỉ rõ là dùng cho nam.

“Xin lỗi quý khách, nơi này của chúng tôi chỉ có các em gái.”

Ngũ Tư Dân áy náy nhìn Đỗ Vân Hiên, làm sao ông lại quên mất chuyện quan trọng nhất chứ, đáng lẽ phải tìm nightclub có các cậu trai mới phải. Có điều nếu đã đến đây, không thể ngồi chưa ấm mông đã đi được…

Vẫn là nên quan sát một chút tình huống xung quanh.

“Chúng tôi đến đây là vì công việc, bà cứ gọi một người đến đi.”

Chỉ một lát sau, má mì đã đưa một cô gái vào bao sương, đầy mặt tươi cười giới thiệu, “Hai vị khách này, đây là Lysa vừa non nớt lại thanh thuần của chúng tôi, vừa mới nhập vào, rất sạch sẽ, lại nghe lời. Lysa, mau chào hỏi khách đi.”

Đỗ Vân Hiên vừa ngẩng đầu, bỗng dưng sửng sốt, hình như có chút quen quen.

Bên tai đã nghe Ngũ Tư Dân kinh ngạc kêu lên một tiếng, “Dư trợ lý?”

Cô gái trước mắt mặc chiếc áo để vai trần, nhìn rõ cả ngực, mặc váy ngắn cũn cỡn trang điểm dày đặc, không phải chính là trợ lý giám đốc Dư Tiêm Tiêm của công ty đá quý Lea sao?

Dư Tiêm Tiêm trang điểm rất đậm, lúc mới vào cửa sợ hãi rụt rè, hai vai thẳng đầu, tầm mắt vẫn nhìn xuống dưới chân, bỗng nhiên có người gọi cô ‘Dư trợ lý’, không khỏi ngẩng đầu. Thấy hai khuôn mặt quen thuộc, cả người đều run lên, nhất thời òa một tiếng khóc lên.

“Thiết kế Đỗ ! Thiết kế Ngũ !” Cô giằng ra khỏi bàn tay má mì, chạy tới trước sô pha, bất chấp tất cả ôm lấy một người tựa như ôm cọng rơm cứu mạng, gắt gao không buông, “Cứu tôi với ! Tôi không muốn tiếp khách !”

Má mì vội vàng đến kéo cô ra, “Lysa, trước mặt khách, cô nổi điên cái gì !”

Đỗ Vân Hiên đập bàn tay má mì thò tới, “Bà tránh ra !”

“Quý khách, đây là…”

“Đây là đồng nghiệp của chúng tôi,” Đỗ Vân Hiên lạnh lùng hỏi, “Tại sao cô ấy lại ở đây?”

Phát hiện hình như vị khách trước mặt hình như có quan hệ với Lysa, biểu tình má mì ngoa ngoắt hẳn lên, giọng nói dài ra, “Yo, trách không được ôm chặt như vậy, hóa ra gặp được người quen. Gặp người quen cũng vô dụng, Lysa làm việc ở đây để trả nợ. Cha cô ta đánh bạc thua năm sáu trăm vạn, cô ta tự tay kí hợp đồng, ở lại nơi này làm việc ba năm. Đừng nhiều lời vô nghĩa, buông tay ra. Tối này Lysa không tiếp hai người các vị. Lysa, theo tôi về.”

“Thiết kế Đỗ, anh giúp tôi ! Xin anh hãy giúp tôi !” Dư Tiêm Tiêm vô cùng sợ hãi kêu lên, sống chết nắm lấy tay áo Đỗ Vân Hiên không buông.

“Bà đừng đụng vào cô ấy !” Đỗ Vân Hiên đẩy má mì đang chạy đến kéo Dư Tiêm Tiêm.

Tuy không quen biết Dư trợ lí, thế nhưng chuyện không có thiên lý này, là đàn ông thấy đều sẽ ra tay tương trợ.

Má mì bị đẩy đến lảo đảo cũng nổi nóng, “Ở chỗ của tụi tao muốn quấy rối sao, mày ngại mệnh quá dài hả? Có biết đây là địa bàn của ai không? Đắc tội với ông chủ chúng tao, mày muốn chết khó coi bao nhiêu khó coi bấy nhiêu !”

Ngũ Tư Dân do dự, nhỏ giọng nói với Đỗ Vân Hiên, “Thiết kế Đỗ, chúng ta không thể trêu vào loại người ở chỗ này, chúng ta có nên ra ngoài trước, sau đó báo án không?”

Dư Tiêm Tiêm khóc lên cầu xin, “Đừng bỏ lại tôi, cầu xin anh, thiết kế Đỗ ! Tôi phá hỏng việc ở nightclub, chỉ cần các anh bước ra, họ sẽ đánh chết tôi !”

“Chúng ta đi.” Đỗ Vân Hiên một tay kéo nữ trợ lí đã khóc đến hỗn loạn, cả người phát run đi ra ngoài.

Má mì ngăn bọn họ lại, sau đó gân cổ hét lên, “Có người phá rối ! Có người phá rối !”



◇◆◇

Ở Thiên Đường mỹ lệ, trong một bao sương lớn khác chung tầng, đang nhiệt tình đón tiếp một lão đại đến đây thị sát.

“Hằng ca, chai rượu này của em rất quý đó, vẫn không nỡ uống, chỉ để đợi Hằng ca đến đây.”

“Hằng ca, ăn nho đi.”

“Hằng ca, xì gà.” Tiểu thư quyến rũ nhất nightclub đưa xì gà đến bên miệng Trương Hằng, nũng nịu cầm lấy bật lửa, “Hằng ca, em giúp anh châm lửa.”

Trương Hằng vắt chân ngồi trên sô pha, ngậm xì gà, mập mờ nói, “Trần Bình, tiểu tử cậu có tiến bộ. Nightclub này giao cho cậu quản lí cũng không tệ.”

“Hằng ca quá khen !” Trần Bình, quản lí nightclub Thiên Đường mỹ lệ bình thường là nhân vật nói một thì không ai dám nói hai, giờ phút này cười đến nịnh nọt, “Em nào dám, còn không phải học hỏi được một góc móng tay của Hằng ca sao. Bình thường em vẫn nói cùng các anh em, đời này em bội phục nhất chính là Hằng ca. Có bản lĩnh, lại rất nghĩa khí, làm người vô cùng hào sảng, đối với anh em cũng tốt. Các người nói có phải không?”

Trần Bình quay đầu.

Một đám tiểu đệ trong nightclub nhao nhao gật đầu

“Đúng vậy ! Bình ca lúc nào cũng nói Hằng ca rất lợi hại.”

“Đương nhiên rồi, Hằng ca là ai cơ chứ ? Chính là tâm phúc của Sách ca !” =))

“Câm !” Trương Hằng bất mãn nhướn mày, “Các người một đám không biết trên dưới, còn chưa đến lượt các người. Cái gì Sách ca ? Sách ca là để các người gọi sao ? Gọi Cổ tiên sinh !”

“Đúng đúng ! Cổ tiên sinh !”

“Bọn em có thể gọi Hằng ca, cũng đã rất vui rồi.”

Trương Hằng quét mắt nhìn một đám nhốn nháo, lại quay mặt về phía Trần Bình, “Ăn cũng ăn rồi, uống cũng uống rồi. Hằng ca tôi dặn cậu vài câu, gần đây có tổ chức nước ngoài vào đây gây chuyện, quấy rối không ít. Ở đây của cậu tuy chỉ là một chỗ nhỏ, nhưng cẩn thận một chút cho tôi. Nếu không làm tốt mọi chuyện, đừng trách tôi không nể tình anh em. Quy củ Sách ca định ra, cậu hẳn cũng biết.”

“Đã rõ, Hằng ca !” Trần Bình vỗ thùm thụp vào ngực, “Chỗ khác không dám nói, nhưng chỗ này do em tự mình quản lí, lốc xoáy đến đây cũng quật không đổ. Nếu có kẻ dám đến gây chuyện, em thấy một người bóp chết một người, thấy một đôi bóp chết một…”

Còn chưa nói xong, cửa bao sương đã ầm một cái bị đẩy ra.

Một tiểu đệ chạy vào báo cáo, “Bình ca ! Có người phá rối !”

Đang khí cái sơn hà vỗ ngực, đã có người nhảy vào không chút khách khí làm mất mặt.

Trương Hằng ngáp một cái, cười lạnh nói, “Xem ra, bảng hiệu của tiểu tử cậu cũng không vang lắm ? Không thì, như thế nào lại để người đạp lên cửa chứ? Tôi còn định đề cử cậu với Sách ca, cũng may chưa mở miệng.” =))

Hai má Trần Bình một trận co giật, xoay người đối diện với một đám tiểu đệ, tức giận đến đỏ mặt tía tai, “Chúng mày điếc hết rồi hả ?! Đứng ở đây đợi ăn khuya chắc ?! Mau đi theo tao !”

Dẫn một đám tiểu đệ đi ra ngoài, hùng hổ vây cứng ba người Đỗ Vân Hiên lại trên hành lang.

“Còn muốn chạy?”

Nhóm nam nhân hắc đạo tựa như hung thần ác sát vậy quanh đám người Đỗ Vân Hiên.

Trần Bình lôi Dư Tiêm Tiêm sang, nâng tay tát một cái vang dội, “Con ***!”

Đỗ Vân Hiên bị hai tên tiểu đệ bắt lấy hai tay vặn ngược lại, đưa đến trước mặt Trần Bình đang nổi điên, “Lão đại, chính là tiểu tử này phá rối ! Xử lí thế nào đây?”

Trần Bình ngoan độc nheo lại hai mắt, “Dám phá rối ở địa bàn Trần Bình tao, tiểu tử mày có gan đấy. A ? Dáng vẻ cũng không tệ nha…” Giơ tay nắm lấy cái cằm quật cường của Đỗ Vân Hiên.

“Đừng chạm vào tôi !” Đỗ Vân Hiên rống giận.

Trương Hằng từ trong bao sương tả ủng hữu ôm đi ra, nhìn một đám người bu lại ở cổng lớn.

Không cần hỏi cũng biết mấy tên phá rối đã bị bắt lại.

Nay Trương Hằng đã là một lão đại chân chính, sẽ không hỏi đến những việc cụ thể lặt vặt ở những địa bàn nhỏ, cùng đi ra chỉ vì muốn quan sát một chút năng lực xử lí mọi chuyện của tiểu tử Trần Bình.

Hắn ngáp một cái đầy mùi rượu, đứng ở sau đám người biếng nhác chờ xem kịch vui.

Đúng lúc này, lại nghe thấy một tiếng, “Đừng chạm vào tôi !”

Cái tiếng ‘Đừng chạm vào tôi !’ này, hắn đã không chỉ nghe thấy một lần, trong trẻo, dễ nghe, lại mang theo kịch liệt phản kháng, tràn ngập phẫn nộ lẫn khinh thường, khó có thể tin nổi mà kích phát dục vọng chinh phục của đàn ông.

Lúc trước Sách ca bắt người nào đó lại trong tay, thường xuyên diễn ra tiết mục phản kháng rồi lại trấn áp, người nọ kêu “Đừng chạm vào tôi !” “Đừng chạm vào tôi !”, kết quả mỗi lần đến cuối cùng đều bị Sách ca ‘chạm’ đến thực sự triệt để.

Đây đây đây đây.. không phải là giọng nói của thiết kế sư tâm can bảo bối của Sách ca sao ?!

“Bố mày muốn chạm ! Oắt con, đêm nay cưng ngoan ngoãn chơi đùa cùng các anh em đi !” Tiếng cười tàn nhẫn tà ác của Trần Bình lại quanh quẩn trước cửa, “Kéo nó đến vũ đài trong đại sảnh, chúng ta cùng vui vẻ !”

Trương Hằng đột nhiên phát run, rượu ngon vừa uống xong toàn bộ đều hóa thành mồ hôi lạnh từ cột sống túa ra.

Một phen đẩy ra hai tiểu thư hồng bài đang đỡ mình, Trương Hằng bước lên tách đám người ra, hét lớn một tiếng “Dừng tay !”

Trần Bình sửng sốt, nhanh chóng rặn cười, “Hằng ca, sao lại phiền anh đi ra…”

“Hằng mẹ mày chứ ca ! Gọi Trương tiên sinh !” Trương Hằng chỉ ra một ngón tay sang bên trái, “Đây là có chuyện gì?”

“Cha cô ta thiếu nợ cờ bạc, đã ký hợp đồng làm việc với nightclub. Thằng nhãi này có lẽ quen biết cô ta, muốn đem nó đi…”

“Mang thì mang đi, vây quanh người ta làm cái gì?”

Trần Bình lần này là thực sự sửng sốt.

Hằng ca đại nhân à, không phải anh thực sự uống say rồi chứ? Đương nhiên không thể cho tụi nó mang đi a!

“Hằng ca, cô ta thiếu…”

“Cha thua bạc, bắt con gái người ta làm gì ? Các người quả thực điên rồi ! Bất trị !” Trương Hằng thẳng tay chọc một phát lên mặt Trần Bình, thiếu chút nữa chọc gãy mũi hắn, cực kì nghiêm trọng nói, “Tao nói bao nhiêu lần rồi? Không được làm chuyện thương thiên hại lý ! Mẹ mày không nghe sao !”

Bỗng nhiên quay ngoắt lại, ánh mắt thiếu chút nữa có thể ăn thịt người trừng hai tiểu đệ đang ngu người nắm Đỗ Vân Hiên.

“Nắm người ta làm gì ? Buông tay !”

Hai tiểu đệ kia sợ tới mức lỏng tay ra.

Đỗ Vân Hiên rốt cuộc được tự do, cúi đầu chậm rãi xoa bóp bả vai bị kéo phát đau.

“Thiết kế Đỗ, anh không sao chứ.” Trương Hằng nhanh chóng đi lại, trái ngược với thái độ dữ tợn đối với Trần Bình, lần này cười đến vô cùng cẩn thận, “Thực sự xin lỗi, đây là nơi sinh ý của đàn em tôi, một đám dế chũi không biết phép tắc, tôi sẽ phạt họ thật nặng để anh hả giận.”

Bọn Trần Bình chưa từng thấy nét mặt tươi cười xán lạn không bì được như vậy của Hằng ca, cằm thiếu chút nữa rơi xuống đất.

Trong lòng Đỗ Vân Hiên thở phào một hơi.

Anh biết, chính mình đang ở trên địa bàn của Cổ Sách.

“Đồng sự của tôi, có thể đưa đi không ?” Đỗ Vân Hiên thản nhiên hỏi.

“Tuyệt đối không thành vấn đề !”

“Giấy nợ…”

“Lập tức xé ! Tôi cam đoan từ nay về sau tuyệt đối không có ai tìm cô ấy quấy rối !”

“Ừ.” Đỗ Vân Hiên khẽ gật đầu, “Vậy tôi đi.”

“Tôi lái xe đưa anh.”

“Không cần.”

Dẫn Ngũ Tư Dân đang trợn mắt há mồm cùng với Dư Tiêm Tiêm đầy mặt không dám tin, đi ra khỏi cổng lớn của nightclub.

“Thiết kế Đỗ, đi cẩn thận.” Trương Hằng giống như một kẻ giữ cửa, mỉm cười cung đưa.

Một lúc lâu sau, quay đầu đối mặt với đám người của nightclub, nhất thời chuyển thành bộ dáng ăn thịt người, quát đến rung trời, “Các người muốn chết thì tự đi mà chết, đừng liên lụy đến ông đây ! Người kia là người bọn bây có thể đụng vào sao ?”

Đám người Trần Bình bị mắng đến đồng loạt rụt cổ.

Đợi Trương Hằng mắng hết một lượt, lửa giận nhỏ hơn, Trần Bình mới dám đến gần, rón rén hỏi, “Hằng ca, vị vừa rồi chẳng lẽ cũng là tâm phúc của Sách ca sao ?”

“Mẹ mày mới là tâm phúc của Sách ca !” Trương Hằng hung tợn đá hắn một cái, “Không nên hỏi thì đừng hỏi, dù sao về sau nhìn thấy y thì mày tự gắn đuôi đi. Người này mày không thể trêu vào !”

Thiết kế Đỗ, chính là nhân vật lợi hại có thể vạch một dao trên mặt Sách ca mà vẫn sống dễ chịu đó !

Vị nhân huynh này, trên đời này còn có ai có gan chọc vào a ! Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bạo Quân - Phong Lộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook