Chương 42
Tú Sinh
07/10/2020
Gió lạnh cuốn bông tuyết tàn sát bừa bãi, trên đường đi ngoài thành đạp cát bụi, 800 binh lính trang bị đơn giản, chỉ còn chờ Tiêu Chỉ Qua ra lệnh liền có thể đến Nhạn Châu. Những binh lính này đều là thân tín Tiêu Chỉ Qua đưa về từ Nhạn Châu, ở Nghiệp Kinh phồn hoa nghẹn khuất hai ba tháng, lúc này nghe nói sắp khởi hành về Nhạn Châu, mỗi người đều tăng vọt sĩ khí. Tiếng hô đều đặn đứng ở cửa thành cũng có thể mơ hồ nghe thấy.
An Trường Khanh khoác áo lông cáo, duỗi cổ nhìn ra nơi bụi đất xa xa. Trong cung đã truyền tin —— Bắc Chiến Vương đến Nhạn Châu đối kháng Bắc Địch.
Xoa xoa cái bọc bên mình, bên trong đặt quần áo lương khô và rượu mạnh. Là y đặc biệt chuẩn bị cho Tiêu Chỉ Qua. Nhưng chắc lúc này hắn đã ở đại doanh ngoài thành điểm binh, không biết có cơ hội đưa cho hắn hay không.
An Trường Khanh nhẹ nhàng thở dài một hơi, bất giác ôm chặt cái bọc trong lòng.
Ở xa, tiếng tướng sĩ hô hòa cũng làm những người ngoài thành chú ý. Lầu cháo vương phủ bố trí ngoài thành Nghiệp Kinh. Trừ buổi sáng mỗi ngày có thể nhận một chén cháo nóng, cái lều đơn giản cũng có thể cho người không chỗ để đi tạm thời cư trú. Vì thời tiết rét lạnh, đến buổi tối lều cháo còn chuẩn bị chậu than, so với ít khách điếm đơn sơ, lầu cháo nhiều người, còn có chậu than, trái lại ấm áp hơn. Bởi vậy trừ bỏ một ít ăn mày dân chạy nạn đến ở, một ít thư sinh bần hàn cũng đến lều cháo qua đêm.
Chẳng qua nhóm ăn mày và thư sinh, lại là hai phe phân biệt rõ ràng.
Có lão ăn mày nghe tiếng vó ngựa nơi xa, thổn thức nói: "Lại sắp đánh giặc, ta nghe nói lần này phía bắc gặp tai, đã chết không ít người, cũng không biết trận này có thể thắng hay không."
"Có Bắc Chiến Vương thủ, những Bắc man tử còn có gan tới hả?"
"Không phải Bắc Chiến Vương không ở biên quan sao?" Có người nhỏ giọng nói: "Bắc man tử không biết xấu hổ thừa dịp mà vào, nếu thật sự phá thành, không biết sẽ chết bao nhiêu người."
Bên này nhóm ăn mày nhỏ giọng nghị luận, thư sinh bên kia nghe thấy được, biểu tình khác nhau, có người không nhịn được cười nhạo một tiếng: "Đại Nghiệp không phải chỉ có một tướng quân là Bắc Chiến Vương, biên quan cũng không phải hoàn toàn dựa vào hắn trấn thủ, một võ tướng tính tình tàn bạo, các ngươi lại xem như Bồ Tát cứu thế? Quả thật là ánh mắt thiển cận!"
Nói chuyện là thư sinh mặc một thân áo bông xám, tuy rằng chen chúc trong lều cháo không rộng, nhưng cũng chỉnh tề đoan chính, thần sắc mang theo ngạo khí, nhìn ăn mày bên kia lộ vẻ khinh thường.
Nhóm ăn mày bị khinh thường nhìn thư sinh này ánh mắt tức khắc không tốt lên, ăn mày lớn tuổi nhất trong đó đè tay xuống, ý bảo những người khác tạm thời đừng nóng nảy, ông nhìn về phía thư sinh nói: "Ăn mày chúng ta, không có học vấn gì. Nhưng cũng biết không nên bưng chén kêu mẹ, buông chén liền chửi má nó. Vị công tử này bất mãn Bắc Chiến Vương như vậy, sao vẫn cư trú tại lều cháo của phủ Bắc Chiến Vương?"
Ai không biết lều cháo ngoài thành này là phủ Bắc Chiến Vương dựng? Với lại giá gạo cùng quần áo trong thành tăng cao như vậy, cũng chỉ có cửa hàng phủ Bắc Chiến Vương vẫn giữ nguyên giá, tất cả mọi người mới miễn cưỡng sống qua. Sau đó các cửa hàng khác trong thành thấy giá cao không ai mua, bây giờ mới bắt buộc giảm xuống.
Từng vụ từng việc này, bá tánh Nghiệp Kinh ghi tạc trong lòng. Tuy nói tỉ mỉ đều là chuyện tốt Vương phi làm, nhưng hiện tại không ai nói xấu Bắc Chiến Vương lấy một câu. Đều nói phu thê một thể, Vương phi làm việc thiện, Vương gia có thể không biết sao?
Đến nỗi đồn đãi vớ vẩn truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ trước đây, nghe vui thì quên đi. Cũng không ai chính mắt nhìn thấy, nhưng chịu ân huệ này, lại là sự thật. Phàm là người có chút lương tâm, dù vẫn còn nói thầm trong lòng, ngoài miệng cũng không dám nói.
Nhưng không ngờ nhóm thư sinh đọc sách biết chữ này, trái lại còn không có hiểu đạo lý bằng một đám chân đất không biết lấy một chữ như họ.
Thư sinh nói chuyện bị nghẹn đỏ mặt, sau một hồi phun ra nuốt vào cứng cổ nói: "Bắc Chiến Vương nhận hoàng mệnh cứu tế, đó vốn là việc thuộc bổn phận của hắn. Muốn tạ, cũng nên tạ đương kim thánh thượng!"
"Huống hồ các ngươi cũng đừng quên, hắn đã từng giết mấy vạn tù binh, kẻ tàn bạo như vậy, nói không chừng quay đầu giết lui người Bắc Địch, liền muốn giết bá tánh Đại Nghiệp tìm thú vui!"
Này thư sinh càng nói càng cảm thấy mình có đạo lý, ngạo nghễ nói tiếp: "Đại Nghiệp lấy nhân hiếu trị quốc. Tướng lĩnh tàn bạo thích giết chóc như thế, thật sự không đáng tôn sùng."
"Nói hươu nói vượn." Có tiểu ăn mày không lớn phỉ nhổ gã: "Người Bắc Địch không có một kẻ tốt, không giết chẳng lẽ thả về giết người Nghiệp chúng ta sao?"
"Đúng vậy, sách đều đọc vào bụng chó cả rồi!"
"Ta không đọc sách còn hiểu nhiều hơn gã đấy!"
Nhóm tiểu ăn mày gần đây thích nghe thuyết thư tiên sinh kể chuyện Bắc Chiến Vương và Vương phi nhất, ngay cả trước nay sợ hãi Bắc Chiến Vương cũng thành yêu ai yêu cả đường đi luôn, mỗi người đều mơ ước mình cũng có thể trở thành đại anh hùng ra trận giết địch, không nghe nổi người khác nói một câu không tốt.
Thư sinh bị mấy tiểu ăn mày mắng đến sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, theo bản năng quay đầu muốn đi tìm đồng bạn lên tiếng ủng hộ, lại phát hiện đồng bạn đều ngồi bên kia, nhưng không một ai chi viện gã.
Thấy gã nhìn qua, còn có người nói: "Tiên sinh nói lễ nghĩa liêm sỉ, nếu chúng ta nhận ân huệ, nên lòng mang cảm kích. Không nên làm kẻ tồi vong ân phụ nghĩa không biết xấu hổ."
Lại nhìn bốn phía, tất cả đều lộ vẻ khinh thường. Thư sinh nhìn xung quanh một vòng, một người nguyện ý cùng phe với gã cũng không có, chỉ có thể tức giận bất bình mà hừ một tiếng, phất tay áo ra lều cháo.
Phía sau còn có tiểu ăn mày hô: "Có bản lĩnh lần sau đừng tới!"
***
Chuyện xảy ra ở lều cháo An Trường Khanh cũng không biết, đương nhiên càng không hiểu, thanh danh của Bắc Chiến Vương Tiêu Chỉ Qua, đã bắt đầu lặng yên chuyển biến. Lúc này y ngồi ở lều, trông mong nhìn hướng đại doanh, trong lòng ôm cái bọc chuẩn bị cho Tiêu Chỉ Qua.
Y ôm một đường hy vọng, nghĩ Thiết Hổ còn đi theo y, hẳn Tiêu Chỉ Qua sẽ không trực tiếp khởi hành.
Đang nghĩ ngợi, liền nghe Thiết Hổ ở sau nói: "Có người tới!"
An Trường Khanh đột nhiên đứng lên, ánh mắt tha thiết nhìn về phía con đường. Trên con đường tích tuyết, một người giục ngựa chạy như bay mà đến, ô kim thương sau lưng chiết xạ hàn quang, cuốn một đường gió tuyết.
"Là Vương gia." Thiết Hổ nói.
Hắn còn chưa dứt lời, An Trường Khanh đã nâng cái bọc chạy ra ngoài.
Bên ngoài gió tuyết hơi lớn, nhưng An Trường Khanh không cảm thấy lạnh, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh càng ngày càng rõ, tươi cười trên mặt càng lúc càng lớn.
Còn tốt, còn tốt Tiêu Chỉ Qua chưa lập tức khởi hành. Y còn rất nhiều lời chưa kịp nói với hắn.
Tiêu Chỉ Qua thị lực tốt, xa xa liền nhìn thấy y chờ trong gió tuyết, giương roi ngựa tăng tốc độ, chỉ chốc lát đã chạy tới trước mặt y.
An Trường Khanh mặc chiếc áo lông cáo của hắn, hoa tuyết rơi xuống đầy người, ánh mắt lại lấp lánh mà nhìn hắn: "May mà ta chờ ở đây, còn kịp gặp mặt một lần."
Nói xong nhớ tới cái gì, vội vàng nhét cái bọc vào tay hắn: "Ta chuẩn bị lương khô cùng rượu mạnh, Vương gia mang theo dùng trên đường."
Tiêu Chỉ Qua thở dài, treo cái bọc trên yên ngựa, giúp y phủi hoa tuyết trên người, lại cầm bàn tay lạnh xanh của y nhẹ nhàng xoa nắn: "Sao không chờ trong phủ? Nơi này lạnh."
"Ta sợ ngài không kịp." An Trường Khanh biết hắn ra cung sẽ đến đại doanh ngoài thành, chiến sự khẩn cấp, y không biết Tiêu Chỉ Qua còn có thể về phủ hay không, đành phải chờ ở cửa thành, vạn nhất Tiêu Chỉ Qua còn thời gian về phủ, y chờ ở đây, cũng đỡ chậm trễ thời gian.
Tiêu Chỉ Qua ngắn ngủi mà cười cười, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt y, thấp giọng dặn dò: "Ta lập tức sẽ phải khởi hành đến Nhạn Châu. Mọi việc trong vương phủ đều giao cho ngươi, Thiết Hổ cũng ở lại bảo hộ ngươi. Ta còn để lại 200 thân binh ở đại doanh ngoài thành, vạn nhất có việc, bảo Thiết Hổ mang ấn tín của ta đến điều người."
Nói xong dừng một chút, lại mạnh mẽ ôm người vào lòng, nói bên tai y: "...... Chờ ta về"
Sắp phải ly biệt, nam nhân cũng không giỏi trấn an, chỉ có thể dùng lực ôm thể hiện không đành.
An Trường Khanh quyến luyến cọ cọ ngực hắn, sau đó mới tách ra, nghiêm mặt nói: "Chúc Vương gia kỳ khai đắc thắng*, sớm ngày chiến thắng trở về, ta...... ta ở trong phủ chờ ngài trở về."
(*Kỳ khai đắc thắng: thắng ngay từ trận đầu)
Tiêu Chỉ Qua sâu sắc nhìn y, ánh mắt chuyển sang Thiết Hổ, nghiêm mặt nói: "Phải bảo vệ tốt Vương phi, đây là quân lệnh!"
Thiết Hổ ngay ngắn, vốn dĩ không thể đi Nhạn Châu còn có chút canh cánh trong lòng, nhưng mà tướng quân nghiêm túc như thế, lại khiến hắn ý thức được tầm quan trọng của Vương phi, tức khắc quỳ một gối trên tuyết: "Mạt tướng lĩnh mệnh!"
"Ta đi đây."
Nhìn An Trường Khanh một cái, Tiêu Chỉ Qua nhanh chóng xoay người lên ngựa, không hề quay đầu lại.
An Trường Khanh vẫn đứng trên nền tuyết đến khi không nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Chỉ Qua, mới hoảng hốt lấy lại tinh thần. Rõ ràng trước đó còn có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, có thể thấy được người, thì cái gì cũng quên. Ảo não mà nắm chặt quyền, An Trường Khanh nhìn vết vó ngựa trên tuyết nói: "Về thôi."
***
25 tháng 2, Bắc Chiến Vương dẫn 800 thân tín ngày đêm chạy tới Nhạn Châu.
Mùng 1 tháng 3, tin khẩn cấp tám trăm dặm Nhạn Châu, Bắc Địch Nhật Luân Vương Hô Duyên A Đặc lãnh năm vạn tinh nhuệ tấn công quận Yến Vân.
Mùng 10 tháng 3, đại tuyết đứt quãng rơi gần một tháng ở Nghiệp Kinh cuối cùng cũng ngừng, sắc trời xám xịt bắt đầu trong, tuyết đọng tan chảy, lộ ra chồi non xanh đậm bị tuyết lớn bao phủ.
Mùa xuân, cuối cùng đã tới.
Bá tánh suốt ngày tránh ở trong nhà bắt đầu ra cửa xúc tuyết, Kinh triệu doãn cũng điều động quan binh dọn dẹp tuyết đọng, chỉ ba năm ngày, trong thành Nghiệp Kinh cơ hồ đã không thấy dấu vết tuyết đọng, khắp nơi đều xuất hiện màu xanh.
Lều cháo ngoài thành cũng dỡ, cửa hàng tích gạo quần áo không còn thừa mấy. An Trường Khanh và các quản sự cửa hàng tính toán sổ sách, quần áo gạo trắng và than lửa tổng cộng tiêu 130 vạn lượng bạc. Gạo thóc và quần áo bán theo giá cả ngày thường, nhưng có hơn một nửa dùng để cứu tế nạn dân. Tính như vậy thì khó khăn thu tiền vốn. Nhưng lợi nhuận than lửa kếch xù, tổng cộng một vạn năm nghìn cân than lửa kiếm lời gần 70 vạn lượng bạc trắng.
An Trường Khanh phát tiền thưởng cho các quản sự, sau đó cùng Chu Hạc Lam trở về vương phủ.
Hiện giờ Vương phủ chỉ còn lại một vị chủ nhân, An Trường Khanh suốt ngày không ở phủ, hơn phân nửa đều ở các thôn trang cửa hàng tuần tra, hạ nhân trong phủ đều cảm thấy, từ khi Vương gia đi, trong phủ quạnh quẽ rất nhiều.
An Trường Khanh rửa mặt thay y phục xong, một mình ngồi trên giường, sờ đệm chăn lạnh lẽo, thở dài một hơi. Thói quen thật là thứ đáng sợ, lặng yên khiến ngươi quen một người tồn tại, sau đó, lại phải quen hắn không ở đây.
Phát ngốc trong chốc lát, y nhớ tới gì đó, cúi người mở ngăn tủ thứ hai ở đầu giường, lấy phương thuốc cùng mỡ ra, đỏ mặt do dự chốc lát, nghĩ đến người nào đó bây giờ đã sớm đến Nhạn Châu, lại không có tin tức truyền về, rốt cuộc vẫn chậm rãi dựa theo các bước viết trên phương thuốc, làm từng bước một......
Tác giả có lời muốn nói:
Túng Túng: Không biết Nhạ Nhạ có dựa theo phương thuốc điều dưỡng cho tốt không?
Nhạ Nhạ:...... Không có! (tức giận)
An Trường Khanh khoác áo lông cáo, duỗi cổ nhìn ra nơi bụi đất xa xa. Trong cung đã truyền tin —— Bắc Chiến Vương đến Nhạn Châu đối kháng Bắc Địch.
Xoa xoa cái bọc bên mình, bên trong đặt quần áo lương khô và rượu mạnh. Là y đặc biệt chuẩn bị cho Tiêu Chỉ Qua. Nhưng chắc lúc này hắn đã ở đại doanh ngoài thành điểm binh, không biết có cơ hội đưa cho hắn hay không.
An Trường Khanh nhẹ nhàng thở dài một hơi, bất giác ôm chặt cái bọc trong lòng.
Ở xa, tiếng tướng sĩ hô hòa cũng làm những người ngoài thành chú ý. Lầu cháo vương phủ bố trí ngoài thành Nghiệp Kinh. Trừ buổi sáng mỗi ngày có thể nhận một chén cháo nóng, cái lều đơn giản cũng có thể cho người không chỗ để đi tạm thời cư trú. Vì thời tiết rét lạnh, đến buổi tối lều cháo còn chuẩn bị chậu than, so với ít khách điếm đơn sơ, lầu cháo nhiều người, còn có chậu than, trái lại ấm áp hơn. Bởi vậy trừ bỏ một ít ăn mày dân chạy nạn đến ở, một ít thư sinh bần hàn cũng đến lều cháo qua đêm.
Chẳng qua nhóm ăn mày và thư sinh, lại là hai phe phân biệt rõ ràng.
Có lão ăn mày nghe tiếng vó ngựa nơi xa, thổn thức nói: "Lại sắp đánh giặc, ta nghe nói lần này phía bắc gặp tai, đã chết không ít người, cũng không biết trận này có thể thắng hay không."
"Có Bắc Chiến Vương thủ, những Bắc man tử còn có gan tới hả?"
"Không phải Bắc Chiến Vương không ở biên quan sao?" Có người nhỏ giọng nói: "Bắc man tử không biết xấu hổ thừa dịp mà vào, nếu thật sự phá thành, không biết sẽ chết bao nhiêu người."
Bên này nhóm ăn mày nhỏ giọng nghị luận, thư sinh bên kia nghe thấy được, biểu tình khác nhau, có người không nhịn được cười nhạo một tiếng: "Đại Nghiệp không phải chỉ có một tướng quân là Bắc Chiến Vương, biên quan cũng không phải hoàn toàn dựa vào hắn trấn thủ, một võ tướng tính tình tàn bạo, các ngươi lại xem như Bồ Tát cứu thế? Quả thật là ánh mắt thiển cận!"
Nói chuyện là thư sinh mặc một thân áo bông xám, tuy rằng chen chúc trong lều cháo không rộng, nhưng cũng chỉnh tề đoan chính, thần sắc mang theo ngạo khí, nhìn ăn mày bên kia lộ vẻ khinh thường.
Nhóm ăn mày bị khinh thường nhìn thư sinh này ánh mắt tức khắc không tốt lên, ăn mày lớn tuổi nhất trong đó đè tay xuống, ý bảo những người khác tạm thời đừng nóng nảy, ông nhìn về phía thư sinh nói: "Ăn mày chúng ta, không có học vấn gì. Nhưng cũng biết không nên bưng chén kêu mẹ, buông chén liền chửi má nó. Vị công tử này bất mãn Bắc Chiến Vương như vậy, sao vẫn cư trú tại lều cháo của phủ Bắc Chiến Vương?"
Ai không biết lều cháo ngoài thành này là phủ Bắc Chiến Vương dựng? Với lại giá gạo cùng quần áo trong thành tăng cao như vậy, cũng chỉ có cửa hàng phủ Bắc Chiến Vương vẫn giữ nguyên giá, tất cả mọi người mới miễn cưỡng sống qua. Sau đó các cửa hàng khác trong thành thấy giá cao không ai mua, bây giờ mới bắt buộc giảm xuống.
Từng vụ từng việc này, bá tánh Nghiệp Kinh ghi tạc trong lòng. Tuy nói tỉ mỉ đều là chuyện tốt Vương phi làm, nhưng hiện tại không ai nói xấu Bắc Chiến Vương lấy một câu. Đều nói phu thê một thể, Vương phi làm việc thiện, Vương gia có thể không biết sao?
Đến nỗi đồn đãi vớ vẩn truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ trước đây, nghe vui thì quên đi. Cũng không ai chính mắt nhìn thấy, nhưng chịu ân huệ này, lại là sự thật. Phàm là người có chút lương tâm, dù vẫn còn nói thầm trong lòng, ngoài miệng cũng không dám nói.
Nhưng không ngờ nhóm thư sinh đọc sách biết chữ này, trái lại còn không có hiểu đạo lý bằng một đám chân đất không biết lấy một chữ như họ.
Thư sinh nói chuyện bị nghẹn đỏ mặt, sau một hồi phun ra nuốt vào cứng cổ nói: "Bắc Chiến Vương nhận hoàng mệnh cứu tế, đó vốn là việc thuộc bổn phận của hắn. Muốn tạ, cũng nên tạ đương kim thánh thượng!"
"Huống hồ các ngươi cũng đừng quên, hắn đã từng giết mấy vạn tù binh, kẻ tàn bạo như vậy, nói không chừng quay đầu giết lui người Bắc Địch, liền muốn giết bá tánh Đại Nghiệp tìm thú vui!"
Này thư sinh càng nói càng cảm thấy mình có đạo lý, ngạo nghễ nói tiếp: "Đại Nghiệp lấy nhân hiếu trị quốc. Tướng lĩnh tàn bạo thích giết chóc như thế, thật sự không đáng tôn sùng."
"Nói hươu nói vượn." Có tiểu ăn mày không lớn phỉ nhổ gã: "Người Bắc Địch không có một kẻ tốt, không giết chẳng lẽ thả về giết người Nghiệp chúng ta sao?"
"Đúng vậy, sách đều đọc vào bụng chó cả rồi!"
"Ta không đọc sách còn hiểu nhiều hơn gã đấy!"
Nhóm tiểu ăn mày gần đây thích nghe thuyết thư tiên sinh kể chuyện Bắc Chiến Vương và Vương phi nhất, ngay cả trước nay sợ hãi Bắc Chiến Vương cũng thành yêu ai yêu cả đường đi luôn, mỗi người đều mơ ước mình cũng có thể trở thành đại anh hùng ra trận giết địch, không nghe nổi người khác nói một câu không tốt.
Thư sinh bị mấy tiểu ăn mày mắng đến sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, theo bản năng quay đầu muốn đi tìm đồng bạn lên tiếng ủng hộ, lại phát hiện đồng bạn đều ngồi bên kia, nhưng không một ai chi viện gã.
Thấy gã nhìn qua, còn có người nói: "Tiên sinh nói lễ nghĩa liêm sỉ, nếu chúng ta nhận ân huệ, nên lòng mang cảm kích. Không nên làm kẻ tồi vong ân phụ nghĩa không biết xấu hổ."
Lại nhìn bốn phía, tất cả đều lộ vẻ khinh thường. Thư sinh nhìn xung quanh một vòng, một người nguyện ý cùng phe với gã cũng không có, chỉ có thể tức giận bất bình mà hừ một tiếng, phất tay áo ra lều cháo.
Phía sau còn có tiểu ăn mày hô: "Có bản lĩnh lần sau đừng tới!"
***
Chuyện xảy ra ở lều cháo An Trường Khanh cũng không biết, đương nhiên càng không hiểu, thanh danh của Bắc Chiến Vương Tiêu Chỉ Qua, đã bắt đầu lặng yên chuyển biến. Lúc này y ngồi ở lều, trông mong nhìn hướng đại doanh, trong lòng ôm cái bọc chuẩn bị cho Tiêu Chỉ Qua.
Y ôm một đường hy vọng, nghĩ Thiết Hổ còn đi theo y, hẳn Tiêu Chỉ Qua sẽ không trực tiếp khởi hành.
Đang nghĩ ngợi, liền nghe Thiết Hổ ở sau nói: "Có người tới!"
An Trường Khanh đột nhiên đứng lên, ánh mắt tha thiết nhìn về phía con đường. Trên con đường tích tuyết, một người giục ngựa chạy như bay mà đến, ô kim thương sau lưng chiết xạ hàn quang, cuốn một đường gió tuyết.
"Là Vương gia." Thiết Hổ nói.
Hắn còn chưa dứt lời, An Trường Khanh đã nâng cái bọc chạy ra ngoài.
Bên ngoài gió tuyết hơi lớn, nhưng An Trường Khanh không cảm thấy lạnh, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh càng ngày càng rõ, tươi cười trên mặt càng lúc càng lớn.
Còn tốt, còn tốt Tiêu Chỉ Qua chưa lập tức khởi hành. Y còn rất nhiều lời chưa kịp nói với hắn.
Tiêu Chỉ Qua thị lực tốt, xa xa liền nhìn thấy y chờ trong gió tuyết, giương roi ngựa tăng tốc độ, chỉ chốc lát đã chạy tới trước mặt y.
An Trường Khanh mặc chiếc áo lông cáo của hắn, hoa tuyết rơi xuống đầy người, ánh mắt lại lấp lánh mà nhìn hắn: "May mà ta chờ ở đây, còn kịp gặp mặt một lần."
Nói xong nhớ tới cái gì, vội vàng nhét cái bọc vào tay hắn: "Ta chuẩn bị lương khô cùng rượu mạnh, Vương gia mang theo dùng trên đường."
Tiêu Chỉ Qua thở dài, treo cái bọc trên yên ngựa, giúp y phủi hoa tuyết trên người, lại cầm bàn tay lạnh xanh của y nhẹ nhàng xoa nắn: "Sao không chờ trong phủ? Nơi này lạnh."
"Ta sợ ngài không kịp." An Trường Khanh biết hắn ra cung sẽ đến đại doanh ngoài thành, chiến sự khẩn cấp, y không biết Tiêu Chỉ Qua còn có thể về phủ hay không, đành phải chờ ở cửa thành, vạn nhất Tiêu Chỉ Qua còn thời gian về phủ, y chờ ở đây, cũng đỡ chậm trễ thời gian.
Tiêu Chỉ Qua ngắn ngủi mà cười cười, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt y, thấp giọng dặn dò: "Ta lập tức sẽ phải khởi hành đến Nhạn Châu. Mọi việc trong vương phủ đều giao cho ngươi, Thiết Hổ cũng ở lại bảo hộ ngươi. Ta còn để lại 200 thân binh ở đại doanh ngoài thành, vạn nhất có việc, bảo Thiết Hổ mang ấn tín của ta đến điều người."
Nói xong dừng một chút, lại mạnh mẽ ôm người vào lòng, nói bên tai y: "...... Chờ ta về"
Sắp phải ly biệt, nam nhân cũng không giỏi trấn an, chỉ có thể dùng lực ôm thể hiện không đành.
An Trường Khanh quyến luyến cọ cọ ngực hắn, sau đó mới tách ra, nghiêm mặt nói: "Chúc Vương gia kỳ khai đắc thắng*, sớm ngày chiến thắng trở về, ta...... ta ở trong phủ chờ ngài trở về."
(*Kỳ khai đắc thắng: thắng ngay từ trận đầu)
Tiêu Chỉ Qua sâu sắc nhìn y, ánh mắt chuyển sang Thiết Hổ, nghiêm mặt nói: "Phải bảo vệ tốt Vương phi, đây là quân lệnh!"
Thiết Hổ ngay ngắn, vốn dĩ không thể đi Nhạn Châu còn có chút canh cánh trong lòng, nhưng mà tướng quân nghiêm túc như thế, lại khiến hắn ý thức được tầm quan trọng của Vương phi, tức khắc quỳ một gối trên tuyết: "Mạt tướng lĩnh mệnh!"
"Ta đi đây."
Nhìn An Trường Khanh một cái, Tiêu Chỉ Qua nhanh chóng xoay người lên ngựa, không hề quay đầu lại.
An Trường Khanh vẫn đứng trên nền tuyết đến khi không nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Chỉ Qua, mới hoảng hốt lấy lại tinh thần. Rõ ràng trước đó còn có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, có thể thấy được người, thì cái gì cũng quên. Ảo não mà nắm chặt quyền, An Trường Khanh nhìn vết vó ngựa trên tuyết nói: "Về thôi."
***
25 tháng 2, Bắc Chiến Vương dẫn 800 thân tín ngày đêm chạy tới Nhạn Châu.
Mùng 1 tháng 3, tin khẩn cấp tám trăm dặm Nhạn Châu, Bắc Địch Nhật Luân Vương Hô Duyên A Đặc lãnh năm vạn tinh nhuệ tấn công quận Yến Vân.
Mùng 10 tháng 3, đại tuyết đứt quãng rơi gần một tháng ở Nghiệp Kinh cuối cùng cũng ngừng, sắc trời xám xịt bắt đầu trong, tuyết đọng tan chảy, lộ ra chồi non xanh đậm bị tuyết lớn bao phủ.
Mùa xuân, cuối cùng đã tới.
Bá tánh suốt ngày tránh ở trong nhà bắt đầu ra cửa xúc tuyết, Kinh triệu doãn cũng điều động quan binh dọn dẹp tuyết đọng, chỉ ba năm ngày, trong thành Nghiệp Kinh cơ hồ đã không thấy dấu vết tuyết đọng, khắp nơi đều xuất hiện màu xanh.
Lều cháo ngoài thành cũng dỡ, cửa hàng tích gạo quần áo không còn thừa mấy. An Trường Khanh và các quản sự cửa hàng tính toán sổ sách, quần áo gạo trắng và than lửa tổng cộng tiêu 130 vạn lượng bạc. Gạo thóc và quần áo bán theo giá cả ngày thường, nhưng có hơn một nửa dùng để cứu tế nạn dân. Tính như vậy thì khó khăn thu tiền vốn. Nhưng lợi nhuận than lửa kếch xù, tổng cộng một vạn năm nghìn cân than lửa kiếm lời gần 70 vạn lượng bạc trắng.
An Trường Khanh phát tiền thưởng cho các quản sự, sau đó cùng Chu Hạc Lam trở về vương phủ.
Hiện giờ Vương phủ chỉ còn lại một vị chủ nhân, An Trường Khanh suốt ngày không ở phủ, hơn phân nửa đều ở các thôn trang cửa hàng tuần tra, hạ nhân trong phủ đều cảm thấy, từ khi Vương gia đi, trong phủ quạnh quẽ rất nhiều.
An Trường Khanh rửa mặt thay y phục xong, một mình ngồi trên giường, sờ đệm chăn lạnh lẽo, thở dài một hơi. Thói quen thật là thứ đáng sợ, lặng yên khiến ngươi quen một người tồn tại, sau đó, lại phải quen hắn không ở đây.
Phát ngốc trong chốc lát, y nhớ tới gì đó, cúi người mở ngăn tủ thứ hai ở đầu giường, lấy phương thuốc cùng mỡ ra, đỏ mặt do dự chốc lát, nghĩ đến người nào đó bây giờ đã sớm đến Nhạn Châu, lại không có tin tức truyền về, rốt cuộc vẫn chậm rãi dựa theo các bước viết trên phương thuốc, làm từng bước một......
Tác giả có lời muốn nói:
Túng Túng: Không biết Nhạ Nhạ có dựa theo phương thuốc điều dưỡng cho tốt không?
Nhạ Nhạ:...... Không có! (tức giận)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.