Bạo Quân, Ta Đến Từ Cục Tình Báo Quân Tình Số 9!
Chương 58: Chương 30.2
Tiêu Tương Đông Nhi
03/10/2016
"Phì!"
một ngụm nước bọt của A Vũ bay thẳng vào mặt Dương Phong, giận dữ nói: "Cái tên chuột nhắt nhát gan như ngươi cuối cùng cũng dám chịu nhận bản thân mình sợ chết rồi sao?!"
"Phải! Ta sợ chết!" DươngPhong lạnh lùng trả lời: "Nhưng nếu ta chết có thể cứu tiểu thơ và lão gia thì ta hiện tại có thể chết ngay! Tuy nhiên ta chết lại một tia tác dụng cũng không có! Ai cũng sẽ không nhớ tới ta! Đối với những tên khốn kiếp đó gây ra một chút tổn hại cũng không! Ta không phải sợ chết mà không muốn chết vô giá trị! Giữ lại được núi xanh không lo không củi đốt huynh hiểu hay không?!"
A Vũ sắc mặt đỏ bừng đẩy mạnh Dương Phong ra khỏi người mình, căm hận nói: "Ba tháng trước ngươi cũng nói như vậy! Bây giờ cũng nói như vậy! Ngươi giữ lại núi xanh để làm gì?! Để hầu hạ đám nữ nhân đó phải không?!"
Dương Phong đột nhiên đứng thẳng dậy dùng ngón tay chỉ vào ngực mình nói từng chữ một: "Đúng! Ta chính là đang hầu hạ đám nữ nhân kia! Nhưng tối thiểu ta cũng đang vì tương lai của hai người chúng ta mà tính toán. Còn huynh?! Huynh mỗi ngày chỉ biết uống rượu sau đó cùng đám thị vệ trong doanh đánh cược bài bạc! Uống say mèm thì lại đánh nhau với người ta! Cả ngày trên miệng là báo thù cho lão gia song cuối cùng huynh đã làm được cái gì?!"
"Ta thà là uống rượu cũng không muốn giống như ngươi! Ngươi nói ngươi hầu hạ đám nữ nhân đó là tính cho tương lai? Ngươi coi Trần Vũ ta là đồ ngốc hay sao?!"
Dương Phong lạnh lùng cười một tiếng, trầm giọng nói: "Nơi này là chỗ nào?! Là hoàng cung! Ra vào được chỗ này đều là đại quan quý nhân nên chỉ cần có một cơ hội thì chúng ta liền sẽ từ chim sẻ biến thành phượng hoàng! Ta chỉ là muốn tìm biện pháp để có thể lưu lại đây chờ đợi thời cơ!"
"Hừ!"
Trần Vũ mỉa mai nói: "Ngươi nghĩ hững cung nữ đó có thể giúp ngươi lưu lại? Ngươi đừng nằm mơ!"
"Đúng! Ta biết cơ may rất nhỏ nhưng chỉ cần có chút cơ hội ta sẽ nỗ lực để nắm bắt được nó!" Dương Phong đột nhiên ngẩng đầu, trong đôi tròng mắt mở lớn lộ rõ sự kiện định và tín tâm, khẳng định nói: "A Vũ! Chúng ta hôm nay tuy quỳ dưới chân người khác nhưng không phải là vĩnh viễn! Ta sẽ đứng dậy đạp lên tất cả những người chặn trước ta để đứng dậy! Thù của lão gia ta vĩnh viễn không quên!"
"Người nào ở đó?!!"
Một loạt tiếng bước chân dồn dập vọng lại từ phía xa khiến sắc mặt Trần Vũ bỗng chốc trở nên trắng bệch như tờ giấy.
Dương Phong nhíu chặt đôi hàng chân mày tiến lên phía trước đỡ lấy Trần Vũ toan chạy trốn thì cảm giác được không gian xung quanh hai người đã bị bao vây.
Cung đình vốn không cho phép thị vệ tự ý đi lại, tư đấu lại càng là sự tình cấm kỵ, huống hồ bọn họ còn là lục doanh quân tạm thời được điều vào cung làm thị vệ nên nếu bị phát hiện không tuân thủ quân kỷ thì chỉ còn có con đường chết.
Dương Phong biết là lần này khó thoát nên liền nắm chặt bội đao bên hông rồi đứng chắn trước Trần Vũ lúc này sắc mặt đang trắng bệch.
"Là ta!" Thanh âm tinh tế của nữ nhân đột ngột vang lên gây sự chú ý cho mọi người.
Chỉ thấy Thanh Hạ mặc phục sức hoa lệ thanh nhã bước ra từ trong lùm cây thấp, đám thị vệ lập tức nhận ra đây là phi tần đang được sủng ái và có quyền thế nhất trong hậu cung của Thái Tử Lan Phi nên đồng loạt quỳ xuống hành lễ
"Bái kiến Lan Phi nương nương!"
"Đứng lên đi!" Thanh Hạ nhàn nhạt nói: "Ta đang trên đường quay về từ chỗ điện hạ thì ngẫu hứng muốn một mình đi dạo, các ngươi náo loạn như vậy là có chuyện gì xảy ra?!"
"Bẩm nương nương, Lục tướng quân hạ lệnh cho chúng thần canh giữ an toàn hoàng cung, lúc nãy có người bẩm báo thủ vệ lâm thời ở ngoài thành không biết quy tắc tại đây đánh nhau nên chúng thần đến truy bắt!" Đầu lĩnh cấm vệ quân tường tận giải thích.
"Thì ra là như vậy!" Thanh Hạ nhàn nhạt nói: "Ta ở nơi này rất lâu nhưng không hề thấy ai, các ngươi đi nơi khác xem thử đi!"
"Đa tạ nương nương!"
Đầu lĩnh cấm vệ quân quay người về phía các thuộc hạ ra lệnh: "Các người tới Tây Lục Uyển bên kia xem xét!"
Thanh Hạ thấy bọn họ hơn một nửa vẫn còn quỳ ở chỗ cũ thì liền trầm giọng nói: "Đêm nay gió lớn khiến đèn của ta bị thổi tắt, phải phiền các ngươi đưa ta trở về Lan Đình viện một chuyến!"
"Vâng!"
Nhận được sự cho phép của thủ lĩnh, binh mã phía sau lập tức dàn hàng hộ tống Thanh Hạ trở về Lan Đình viện.
Đi đến góc ngoài hoa viên thì Thanh Hạ đột nhiên quay đầu.
Phát hiện trong bụi cây lúp xúp có một đôi mắt đen thâm thẳm đang chăm chú nhìn nàng.
Thanh Hạ khẽ cười rồi xoay người rời đi khiến chủ nhân của đôi mắt trong lùm cây chỉ cảm thấy tất cả ánh sao trên trời tại thời điểm hiện tại như đã mất đi độ sáng.
một ngụm nước bọt của A Vũ bay thẳng vào mặt Dương Phong, giận dữ nói: "Cái tên chuột nhắt nhát gan như ngươi cuối cùng cũng dám chịu nhận bản thân mình sợ chết rồi sao?!"
"Phải! Ta sợ chết!" DươngPhong lạnh lùng trả lời: "Nhưng nếu ta chết có thể cứu tiểu thơ và lão gia thì ta hiện tại có thể chết ngay! Tuy nhiên ta chết lại một tia tác dụng cũng không có! Ai cũng sẽ không nhớ tới ta! Đối với những tên khốn kiếp đó gây ra một chút tổn hại cũng không! Ta không phải sợ chết mà không muốn chết vô giá trị! Giữ lại được núi xanh không lo không củi đốt huynh hiểu hay không?!"
A Vũ sắc mặt đỏ bừng đẩy mạnh Dương Phong ra khỏi người mình, căm hận nói: "Ba tháng trước ngươi cũng nói như vậy! Bây giờ cũng nói như vậy! Ngươi giữ lại núi xanh để làm gì?! Để hầu hạ đám nữ nhân đó phải không?!"
Dương Phong đột nhiên đứng thẳng dậy dùng ngón tay chỉ vào ngực mình nói từng chữ một: "Đúng! Ta chính là đang hầu hạ đám nữ nhân kia! Nhưng tối thiểu ta cũng đang vì tương lai của hai người chúng ta mà tính toán. Còn huynh?! Huynh mỗi ngày chỉ biết uống rượu sau đó cùng đám thị vệ trong doanh đánh cược bài bạc! Uống say mèm thì lại đánh nhau với người ta! Cả ngày trên miệng là báo thù cho lão gia song cuối cùng huynh đã làm được cái gì?!"
"Ta thà là uống rượu cũng không muốn giống như ngươi! Ngươi nói ngươi hầu hạ đám nữ nhân đó là tính cho tương lai? Ngươi coi Trần Vũ ta là đồ ngốc hay sao?!"
Dương Phong lạnh lùng cười một tiếng, trầm giọng nói: "Nơi này là chỗ nào?! Là hoàng cung! Ra vào được chỗ này đều là đại quan quý nhân nên chỉ cần có một cơ hội thì chúng ta liền sẽ từ chim sẻ biến thành phượng hoàng! Ta chỉ là muốn tìm biện pháp để có thể lưu lại đây chờ đợi thời cơ!"
"Hừ!"
Trần Vũ mỉa mai nói: "Ngươi nghĩ hững cung nữ đó có thể giúp ngươi lưu lại? Ngươi đừng nằm mơ!"
"Đúng! Ta biết cơ may rất nhỏ nhưng chỉ cần có chút cơ hội ta sẽ nỗ lực để nắm bắt được nó!" Dương Phong đột nhiên ngẩng đầu, trong đôi tròng mắt mở lớn lộ rõ sự kiện định và tín tâm, khẳng định nói: "A Vũ! Chúng ta hôm nay tuy quỳ dưới chân người khác nhưng không phải là vĩnh viễn! Ta sẽ đứng dậy đạp lên tất cả những người chặn trước ta để đứng dậy! Thù của lão gia ta vĩnh viễn không quên!"
"Người nào ở đó?!!"
Một loạt tiếng bước chân dồn dập vọng lại từ phía xa khiến sắc mặt Trần Vũ bỗng chốc trở nên trắng bệch như tờ giấy.
Dương Phong nhíu chặt đôi hàng chân mày tiến lên phía trước đỡ lấy Trần Vũ toan chạy trốn thì cảm giác được không gian xung quanh hai người đã bị bao vây.
Cung đình vốn không cho phép thị vệ tự ý đi lại, tư đấu lại càng là sự tình cấm kỵ, huống hồ bọn họ còn là lục doanh quân tạm thời được điều vào cung làm thị vệ nên nếu bị phát hiện không tuân thủ quân kỷ thì chỉ còn có con đường chết.
Dương Phong biết là lần này khó thoát nên liền nắm chặt bội đao bên hông rồi đứng chắn trước Trần Vũ lúc này sắc mặt đang trắng bệch.
"Là ta!" Thanh âm tinh tế của nữ nhân đột ngột vang lên gây sự chú ý cho mọi người.
Chỉ thấy Thanh Hạ mặc phục sức hoa lệ thanh nhã bước ra từ trong lùm cây thấp, đám thị vệ lập tức nhận ra đây là phi tần đang được sủng ái và có quyền thế nhất trong hậu cung của Thái Tử Lan Phi nên đồng loạt quỳ xuống hành lễ
"Bái kiến Lan Phi nương nương!"
"Đứng lên đi!" Thanh Hạ nhàn nhạt nói: "Ta đang trên đường quay về từ chỗ điện hạ thì ngẫu hứng muốn một mình đi dạo, các ngươi náo loạn như vậy là có chuyện gì xảy ra?!"
"Bẩm nương nương, Lục tướng quân hạ lệnh cho chúng thần canh giữ an toàn hoàng cung, lúc nãy có người bẩm báo thủ vệ lâm thời ở ngoài thành không biết quy tắc tại đây đánh nhau nên chúng thần đến truy bắt!" Đầu lĩnh cấm vệ quân tường tận giải thích.
"Thì ra là như vậy!" Thanh Hạ nhàn nhạt nói: "Ta ở nơi này rất lâu nhưng không hề thấy ai, các ngươi đi nơi khác xem thử đi!"
"Đa tạ nương nương!"
Đầu lĩnh cấm vệ quân quay người về phía các thuộc hạ ra lệnh: "Các người tới Tây Lục Uyển bên kia xem xét!"
Thanh Hạ thấy bọn họ hơn một nửa vẫn còn quỳ ở chỗ cũ thì liền trầm giọng nói: "Đêm nay gió lớn khiến đèn của ta bị thổi tắt, phải phiền các ngươi đưa ta trở về Lan Đình viện một chuyến!"
"Vâng!"
Nhận được sự cho phép của thủ lĩnh, binh mã phía sau lập tức dàn hàng hộ tống Thanh Hạ trở về Lan Đình viện.
Đi đến góc ngoài hoa viên thì Thanh Hạ đột nhiên quay đầu.
Phát hiện trong bụi cây lúp xúp có một đôi mắt đen thâm thẳm đang chăm chú nhìn nàng.
Thanh Hạ khẽ cười rồi xoay người rời đi khiến chủ nhân của đôi mắt trong lùm cây chỉ cảm thấy tất cả ánh sao trên trời tại thời điểm hiện tại như đã mất đi độ sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.