Bạo Quân, Ta Đến Từ Cục Tình Báo Quân Tình Số 9!
Chương 15: Chương 7.1: Lần đầu gặp mặt.
Tiêu Tương Đông Nhi
31/07/2016
Bên trong đại điện
tĩnh mịch mỗi người đều thật tận lực khống chế hô hấp của chính mình, ai nấy đều sợ bản thân không cẩn thận chọc giận phải vị nữ nhân đáng
thương khẳng định đã bị người áp bức khiến cho trở thành kẻ điên trước
mắt.
Đan phi bộ dáng chật vật nằm oặt trên mặt đất, một thân thâm y loan phượng đỏ thẫm vô cùng nổi bật trên sàn nhà bằng vàng hoa lệ không ngừng phản chiếu những tia sáng khúc xạ chói mắt. Mặc dù bản thân rơi vào tình cảnh thập phần quẫn bách, người nữ nhân tâm ngoan thủ lạt này vẫn như cũ cố chấp không để mình mất đi mặt mũi. Đan phi thắt lưng dựng thẳng, ngước cao đầu để lộ cần cổ tuyết trắng đang bị đao phong dày đặc lạnh lẽo áp sát, hình ảnh này thế nhưng tạo nên một loại mỹ lệ kinh tâm động phách khó hiểu. Nơi cổ tay gãy thỉnh thoảng truyền đến đau đớn tê tâm liệt phế, từng giọt mồ hôi lạnh chậm rãi từ trên trán thẩm thấu chảy xuống, nhưng trừ bỏ tiếng hét thảm thiết từ lúc ban đầu lại không có nghe nàng ta kêu rên thêm dù chỉ một tiếng nào nữa.
Nhìn Đan Phi bộ dáng cố nén đau đớn, Nhu Phi trong ánh mắt lộ ra thần sắc phức tạp, nội tâm cảm thấy có chút bội phục người nữ nhân này. Tuy nhiên tại thời điểm hiện tại hết thảy đều đã có vẻ không còn trọng yếu, Nhu phi hết khẩn trương hướng nhìn bên ngoài hành lang lại lo lắng ngóng nhìn về phía bóng dáng đơn bạc gầy yếu đang đứng chính giữa đại điện, một tia sầu não hiển hiện rõ ràng
"Thái tử điện hạ đến!"
Thanh âm của nội thị thái giám từ rất xa truyền vào, mọi người có mặt tại đại điện Lan Đình viện thần sắc chấn động, nhất tề quỳ rạp trên đất cung kính hành lễ. Trên hành lang lát đá cẩm thạch hai bên tràn ngập hương thơm tươi ngát hoa cỏ, địa phương vốn thường ngày vẫn luôn yên tĩnh nay lại trở nên rộn ràng náo nhiệt đến không ngờ. Hàng loạt tiếng bước chân hỗn độn vang lên từ phía cổng lớn, Trần Phi Đức Phi sắc mặt suy sút thiên kiều bá mị quỳ trên mặt đất, hai mắt mơ hồ đẫm lệ cùng hơi thở gấp gáp dồn dập, đồng thanh duyên dáng khẽ hô: “Cung nghênh thái tử điện hạ!"
Lam y nữ nhân Lan Phi được gọi là Thanh Hạ khóe môi vẽ ra một nụ cười lạnh lẽo, diễn trò làm bộ đủ hoàn hảo, không thể không thừa nhận mặc kệ bọn người này thần thánh phương nào, khung cảnh bày ra trước mắt đã đủ trình độ hoành tráng. Thời điểm ban nãy rõ ràng muốn lấy mạng người, hiện tại lại vô lý bày ra dáng vẻ hoảng sợ, nếu không phải Đường Tiểu Thi nàng có mặt tại đây thì chắc chắc đã thật sự bị bộ dáng của bọn họ lường gạt!
Không sai, Lan Phi hôm nay chính là người nữ nhân ở đầu đường Đông Kinh bị đặc công cao cấp của Hải Quân Chiến Đội số 6 tập thể ám sát mới có thể thành công giết chết́, đặc công số một quốc tế kiêm nhân vật siêu cấp 003 của cục tình báo quân đội số 9, Đường Tiểu Thi!
Vạn điều thật không ngờ quốc gia thế nhưng lại đối chính mình xuống tay, khi nàng thấy ở bên dưới gầm xe có lắp một khối thuốc nổ C4 thì trong lòng cũng đã hiểu rõ tất cả. Có thể thấu triệt đường đào tẩu của nàng nhằm đặt thuốc nổ trong xe ngoài cục tình báo cũng chỉ có quân bộ.
Lý Dương thì chắc chắc không có khả năng làm được điều này, hắn tuy rằng là thủ lĩnh cao cấp ở cục tình báo số 9, nhưng dù sao cấp bậc vẫn còn thấp, không thể nhẫn tâm đưa ra quyết định xử quyết biệt đội Sơn Miêu. Vậy nên cũng chỉ có một cái khả năng xảy ra chính là cao tầng quân bộ lấy được mật lệnh của tầng lớp lãnh đạo chính phủ ra mặt can thiệp, lấy đi tin tức tuyệt mật mà nàng gửi về cục tình báo số 9 lần cuối cùng.
Nghĩ đến đây Đường Tiểu Thi không khỏi lộ ra một tia cười khổ, nàng vì quốc gia không ngừng cống hiến nhiều năm như vậy, không ngờ sau khi thi hành xong nhiệm vụ lại bị chính phủ vất bỏ vì sự tình lớn hơn.
Còn nhớ rõ có một lần nàng đi chấp hành nhiệm vụ giết chết một người đặc công bị bại lộ thân phận đang lẫn trốn ở Băng Cốc. Khi vị đặc công kia nhìn thấy nàng xuất hiện vào thời điểm đó cũng có biểu tình giống nàng vào thời điểm này, bất quá hắn so với Đường Tiểu Thi càng thức thời hơn một chút, tự tay kết thúc sinh mệnh của bản thân chứ không phải như nàng còn cùng thành viên Hải Quân Chiến Đội liều chết tranh đấu.
Quả thật sự tình phát sinh ở trên người chính mình nếu đem đi so sánh với người khác lại là một khung cảnh hoàn toàn mới!
Điều luật thứ nhất của đặc công: Hết thảy vì lợi ích quốc gia, lý giải ra kỳ thật rất tốt, vì quốc gia bất luận có phải làm chuyện gì, cho dù là muốn mất đi tính mạng của ngươi thì cũng không được mặt nhăn mày dù chỉ nửa điểm, cứ thế không do dự khẳng khái chịu chết, anh dũng hy sinh mà không hề có nữa câu oán hận.
Đáng tiếc trong đời nhân sinh mỗi người chỉ có duy nhất một lần, không ai lại không quý trọng sinh mệnh của bản thân. Cái loại quân nhân nguyện vì quốc gia kính dâng hết thảy tâm sức máu huyết chỉ chân chính xuất hiện ở trên màn ảnh TV, Xã hội thật sự không có ai là không sợ chết.
Xét về điểm này Tiểu Thi nàng rõ ràng không đủ tư cách làm một đặc công, nhưng cũng chính nhờ vậy mới khiến cho nàng có dũng khí đứng ở nơi đây vào thời điểm hiện tại, khiến nàng có lợi thế đi đối mặt với thế lực sau lưng bọn người đang cố làm ra vẻ trước mắt. Chính nàng tin tưởng vững chắc chỉ cần để bản thân mình có thể gặp đươc chủ sự lớn nhất của bọn họ, cùng đối phương trao đổi một cái điều kiện liền sẽ có cơ hội rời đi nơi đây trở về nước Z. Kỳ thật, nếu lúc trước ở Đông Kinh chấp hành nhiệm vụ ám sát nàng không phải đám người của quân bộ lãnh huyết vô tình kia mà đổi lại thành người của cục tình báo quân đội hoặc cục an ninh quốc gia, nàng tuyệt đối có cơ hội sống sót. Bởi vì, chỉ có nhân tài như bọn họ mới minh bạch được vật nàng nắm giữ trong tay ý nghĩa quan trọng như thế nào đối với một quốc gia!
Mùi Long Tiên Hương đậm đặc tràn ngập đại điện, một bóng dáng màu vàng vô cùng chói mắt thoáng chốc sáp nhập vào trong đồng tử Tiểu Thi, phượng mâu xinh đẹp khẽ nheo nhìn lại thì chỉ cảm thấy một đạo ánh mắt sắc bén nhất thời phóng tới, tựa như gió tuyết lạnh lẽo tràn ngập sự u ám âm trầm, đem không khí khẩn trương bên trong đại điện ngưng tụ thành băng, tràn ngập cảm giác áp bách.
Nàng hơi nhíu mày cong nhìn về phía cửa lớn lúc này đang cùng ánh mặt trời trên cao quán nhập một chỗ, người tới khoác lên mình một thân mãng bào thêu rồng toả ra kim quang dập dờn, đai lưng đính phỉ thuý ngọc bích, mái tóc đen dài như tơ, mày kiếm khẳng khái khí thế, đôi mắt lạnh lùng sắc bén, sống mũi cao thẳng, môi mỏng bạc tình, tất cả tạo nên gương mặt tựa như điêu khắc tràn ngập mỹ cảm.
Đan phi bộ dáng chật vật nằm oặt trên mặt đất, một thân thâm y loan phượng đỏ thẫm vô cùng nổi bật trên sàn nhà bằng vàng hoa lệ không ngừng phản chiếu những tia sáng khúc xạ chói mắt. Mặc dù bản thân rơi vào tình cảnh thập phần quẫn bách, người nữ nhân tâm ngoan thủ lạt này vẫn như cũ cố chấp không để mình mất đi mặt mũi. Đan phi thắt lưng dựng thẳng, ngước cao đầu để lộ cần cổ tuyết trắng đang bị đao phong dày đặc lạnh lẽo áp sát, hình ảnh này thế nhưng tạo nên một loại mỹ lệ kinh tâm động phách khó hiểu. Nơi cổ tay gãy thỉnh thoảng truyền đến đau đớn tê tâm liệt phế, từng giọt mồ hôi lạnh chậm rãi từ trên trán thẩm thấu chảy xuống, nhưng trừ bỏ tiếng hét thảm thiết từ lúc ban đầu lại không có nghe nàng ta kêu rên thêm dù chỉ một tiếng nào nữa.
Nhìn Đan Phi bộ dáng cố nén đau đớn, Nhu Phi trong ánh mắt lộ ra thần sắc phức tạp, nội tâm cảm thấy có chút bội phục người nữ nhân này. Tuy nhiên tại thời điểm hiện tại hết thảy đều đã có vẻ không còn trọng yếu, Nhu phi hết khẩn trương hướng nhìn bên ngoài hành lang lại lo lắng ngóng nhìn về phía bóng dáng đơn bạc gầy yếu đang đứng chính giữa đại điện, một tia sầu não hiển hiện rõ ràng
"Thái tử điện hạ đến!"
Thanh âm của nội thị thái giám từ rất xa truyền vào, mọi người có mặt tại đại điện Lan Đình viện thần sắc chấn động, nhất tề quỳ rạp trên đất cung kính hành lễ. Trên hành lang lát đá cẩm thạch hai bên tràn ngập hương thơm tươi ngát hoa cỏ, địa phương vốn thường ngày vẫn luôn yên tĩnh nay lại trở nên rộn ràng náo nhiệt đến không ngờ. Hàng loạt tiếng bước chân hỗn độn vang lên từ phía cổng lớn, Trần Phi Đức Phi sắc mặt suy sút thiên kiều bá mị quỳ trên mặt đất, hai mắt mơ hồ đẫm lệ cùng hơi thở gấp gáp dồn dập, đồng thanh duyên dáng khẽ hô: “Cung nghênh thái tử điện hạ!"
Lam y nữ nhân Lan Phi được gọi là Thanh Hạ khóe môi vẽ ra một nụ cười lạnh lẽo, diễn trò làm bộ đủ hoàn hảo, không thể không thừa nhận mặc kệ bọn người này thần thánh phương nào, khung cảnh bày ra trước mắt đã đủ trình độ hoành tráng. Thời điểm ban nãy rõ ràng muốn lấy mạng người, hiện tại lại vô lý bày ra dáng vẻ hoảng sợ, nếu không phải Đường Tiểu Thi nàng có mặt tại đây thì chắc chắc đã thật sự bị bộ dáng của bọn họ lường gạt!
Không sai, Lan Phi hôm nay chính là người nữ nhân ở đầu đường Đông Kinh bị đặc công cao cấp của Hải Quân Chiến Đội số 6 tập thể ám sát mới có thể thành công giết chết́, đặc công số một quốc tế kiêm nhân vật siêu cấp 003 của cục tình báo quân đội số 9, Đường Tiểu Thi!
Vạn điều thật không ngờ quốc gia thế nhưng lại đối chính mình xuống tay, khi nàng thấy ở bên dưới gầm xe có lắp một khối thuốc nổ C4 thì trong lòng cũng đã hiểu rõ tất cả. Có thể thấu triệt đường đào tẩu của nàng nhằm đặt thuốc nổ trong xe ngoài cục tình báo cũng chỉ có quân bộ.
Lý Dương thì chắc chắc không có khả năng làm được điều này, hắn tuy rằng là thủ lĩnh cao cấp ở cục tình báo số 9, nhưng dù sao cấp bậc vẫn còn thấp, không thể nhẫn tâm đưa ra quyết định xử quyết biệt đội Sơn Miêu. Vậy nên cũng chỉ có một cái khả năng xảy ra chính là cao tầng quân bộ lấy được mật lệnh của tầng lớp lãnh đạo chính phủ ra mặt can thiệp, lấy đi tin tức tuyệt mật mà nàng gửi về cục tình báo số 9 lần cuối cùng.
Nghĩ đến đây Đường Tiểu Thi không khỏi lộ ra một tia cười khổ, nàng vì quốc gia không ngừng cống hiến nhiều năm như vậy, không ngờ sau khi thi hành xong nhiệm vụ lại bị chính phủ vất bỏ vì sự tình lớn hơn.
Còn nhớ rõ có một lần nàng đi chấp hành nhiệm vụ giết chết một người đặc công bị bại lộ thân phận đang lẫn trốn ở Băng Cốc. Khi vị đặc công kia nhìn thấy nàng xuất hiện vào thời điểm đó cũng có biểu tình giống nàng vào thời điểm này, bất quá hắn so với Đường Tiểu Thi càng thức thời hơn một chút, tự tay kết thúc sinh mệnh của bản thân chứ không phải như nàng còn cùng thành viên Hải Quân Chiến Đội liều chết tranh đấu.
Quả thật sự tình phát sinh ở trên người chính mình nếu đem đi so sánh với người khác lại là một khung cảnh hoàn toàn mới!
Điều luật thứ nhất của đặc công: Hết thảy vì lợi ích quốc gia, lý giải ra kỳ thật rất tốt, vì quốc gia bất luận có phải làm chuyện gì, cho dù là muốn mất đi tính mạng của ngươi thì cũng không được mặt nhăn mày dù chỉ nửa điểm, cứ thế không do dự khẳng khái chịu chết, anh dũng hy sinh mà không hề có nữa câu oán hận.
Đáng tiếc trong đời nhân sinh mỗi người chỉ có duy nhất một lần, không ai lại không quý trọng sinh mệnh của bản thân. Cái loại quân nhân nguyện vì quốc gia kính dâng hết thảy tâm sức máu huyết chỉ chân chính xuất hiện ở trên màn ảnh TV, Xã hội thật sự không có ai là không sợ chết.
Xét về điểm này Tiểu Thi nàng rõ ràng không đủ tư cách làm một đặc công, nhưng cũng chính nhờ vậy mới khiến cho nàng có dũng khí đứng ở nơi đây vào thời điểm hiện tại, khiến nàng có lợi thế đi đối mặt với thế lực sau lưng bọn người đang cố làm ra vẻ trước mắt. Chính nàng tin tưởng vững chắc chỉ cần để bản thân mình có thể gặp đươc chủ sự lớn nhất của bọn họ, cùng đối phương trao đổi một cái điều kiện liền sẽ có cơ hội rời đi nơi đây trở về nước Z. Kỳ thật, nếu lúc trước ở Đông Kinh chấp hành nhiệm vụ ám sát nàng không phải đám người của quân bộ lãnh huyết vô tình kia mà đổi lại thành người của cục tình báo quân đội hoặc cục an ninh quốc gia, nàng tuyệt đối có cơ hội sống sót. Bởi vì, chỉ có nhân tài như bọn họ mới minh bạch được vật nàng nắm giữ trong tay ý nghĩa quan trọng như thế nào đối với một quốc gia!
Mùi Long Tiên Hương đậm đặc tràn ngập đại điện, một bóng dáng màu vàng vô cùng chói mắt thoáng chốc sáp nhập vào trong đồng tử Tiểu Thi, phượng mâu xinh đẹp khẽ nheo nhìn lại thì chỉ cảm thấy một đạo ánh mắt sắc bén nhất thời phóng tới, tựa như gió tuyết lạnh lẽo tràn ngập sự u ám âm trầm, đem không khí khẩn trương bên trong đại điện ngưng tụ thành băng, tràn ngập cảm giác áp bách.
Nàng hơi nhíu mày cong nhìn về phía cửa lớn lúc này đang cùng ánh mặt trời trên cao quán nhập một chỗ, người tới khoác lên mình một thân mãng bào thêu rồng toả ra kim quang dập dờn, đai lưng đính phỉ thuý ngọc bích, mái tóc đen dài như tơ, mày kiếm khẳng khái khí thế, đôi mắt lạnh lùng sắc bén, sống mũi cao thẳng, môi mỏng bạc tình, tất cả tạo nên gương mặt tựa như điêu khắc tràn ngập mỹ cảm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.