Chương 40
Tế Miễu
31/05/2017
CHƯƠNG 40
Mộc Dĩnh Nhiên cười sáng lạn.
Mộc Dĩnh Nhiên cười sáng lạn đứng trước đại môn.
Mộc Dĩnh Nhiên cười sáng lạn đứng trước đại môn cung tiễn đám tân khách cuối cùng
=))
Người không quen y sẽ cảm thấy tâm tình y hẳn tốt lắm, người quen thuộc y sẽ minh bạch tâm tình y cực độ ác liệt, ác liệt đến nỗi trời nổi bão tuyết còn kèm thêm sấm chớp.
=))
Đại nhân…đại nhân… – Từng thể nghiệm qua nụ cười sáng lạn trước khi sinh khí của Mộc Dĩnh Nhiên, Thúy Nhi đương nhiên hiểu được tươi cười của y hiện tại mang ý gì, chỉ có thể tránh hơn trăm bước gọi y.
Chuyện gì? Thúy Nhi? – Mộc Dĩnh Nhiên bước vào tiền đình, hai ba bước đi đến trước mặt Thúy Nhi, ôn nhu hỏi.
Ngô…Hảo sáng chói! Hảo chói mắt ! Hảo ánh mắt ác, không!! Cuồng phong sấm chớp khủng bố nàng sẽ bị chôn sống nàng sẽ bị chôn sống….
Ô….sau khi ta chết, hy vọng ta có thể được hải táng… – Cả người Thúy Nhi lui ở góc tường, hai tay đan nhau bối rối thì thào.
Thúy Nhi, ngươi tỉnh lại… ta sẽ không ‘chỉ’ của ngươi… – Mộc Dĩnh Nhiên hào quang chói mắt, làm những lời này một chút thuyết phục cũng không có.
Ngô….ngươi….ngươi…a xong rồi…xong rồi…
Thúy Nhi ôm đầu run run, chờ đợi cực hình.
Nhưng hồi lâu cũng không thấy chuyện gì phát sinh, Thúy Nhi tò mò ngẩng đầu nhìn — ánh vào mắt chính là Mộc Dĩnh Nhiên cùng Sở Hoài Chi đang trừng nhau.
Tuy rằng Thúy Nhi không rõ lắm Sở tướng quân là từ khi nào đến, nhưng nàng rõ ràng điều này đã cứu nàng một mạng.
Ông trời phù hộ a
Thúy nhi vui mừng mà khóc, hướng lên trời không tiến động hô to, lặng lẽ rút lui khỏi chiến khu, tránh cho bị đạn lạc làm bản thân tổn thương.
Đại ca, ngươi ‘cuối cùng’ cũng về rồi? – Mộc Dĩnh Nhiên trừng mắt hồi lâu liền nói trước, tươi cười trên mặt khôi phục hào quang.
…….
Thật quá tốt! Ngươi cuối cùng cũng về đến đây – Mộc Dĩnh Nhiên cười cười, ôm lấy bả vai Sở Hoài Chi hướng đến nội thất của gã mà đi.
……
Đến gần tân phòng của Sở Hoài Chi, phản ứng của gã một cái cũng không có, tùy ý Mộc Dĩnh Nhiên tự mình xướng kịch.
Nhị đệ, ngươi muốn nói cái gì cứ việc nói thẳng đi – Bỏ tay Mộc Dĩnh Nhiên ra, Sở Hoài Chi mặt vô biểu tình nói.
Đại ca…ta không cần nói trong lòng ngươi cũng rõ ràng – Mộc Dĩnh Nhiên ha ha cười mấy tiếng, xoay người đưa lưng về phía gã.
Mặc kệ tân nương một mình trong phòng, tự ý rời đi, lưu lại ta trong này thay ngươi thu thập cục diện rối rắm!! – Đợi lâu không thấy Sở Hoài Chi có phản ứng, Mộc Dĩnh Nhiên đành phải tự mình kể tội gã – Nói !! Ngươi không phải lại uống ‘ Thần Tiên nhưỡng’ của ta đúng không? Đăng bởi: admin
Mộc Dĩnh Nhiên cười sáng lạn.
Mộc Dĩnh Nhiên cười sáng lạn đứng trước đại môn.
Mộc Dĩnh Nhiên cười sáng lạn đứng trước đại môn cung tiễn đám tân khách cuối cùng
=))
Người không quen y sẽ cảm thấy tâm tình y hẳn tốt lắm, người quen thuộc y sẽ minh bạch tâm tình y cực độ ác liệt, ác liệt đến nỗi trời nổi bão tuyết còn kèm thêm sấm chớp.
=))
Đại nhân…đại nhân… – Từng thể nghiệm qua nụ cười sáng lạn trước khi sinh khí của Mộc Dĩnh Nhiên, Thúy Nhi đương nhiên hiểu được tươi cười của y hiện tại mang ý gì, chỉ có thể tránh hơn trăm bước gọi y.
Chuyện gì? Thúy Nhi? – Mộc Dĩnh Nhiên bước vào tiền đình, hai ba bước đi đến trước mặt Thúy Nhi, ôn nhu hỏi.
Ngô…Hảo sáng chói! Hảo chói mắt ! Hảo ánh mắt ác, không!! Cuồng phong sấm chớp khủng bố nàng sẽ bị chôn sống nàng sẽ bị chôn sống….
Ô….sau khi ta chết, hy vọng ta có thể được hải táng… – Cả người Thúy Nhi lui ở góc tường, hai tay đan nhau bối rối thì thào.
Thúy Nhi, ngươi tỉnh lại… ta sẽ không ‘chỉ’ của ngươi… – Mộc Dĩnh Nhiên hào quang chói mắt, làm những lời này một chút thuyết phục cũng không có.
Ngô….ngươi….ngươi…a xong rồi…xong rồi…
Thúy Nhi ôm đầu run run, chờ đợi cực hình.
Nhưng hồi lâu cũng không thấy chuyện gì phát sinh, Thúy Nhi tò mò ngẩng đầu nhìn — ánh vào mắt chính là Mộc Dĩnh Nhiên cùng Sở Hoài Chi đang trừng nhau.
Tuy rằng Thúy Nhi không rõ lắm Sở tướng quân là từ khi nào đến, nhưng nàng rõ ràng điều này đã cứu nàng một mạng.
Ông trời phù hộ a
Thúy nhi vui mừng mà khóc, hướng lên trời không tiến động hô to, lặng lẽ rút lui khỏi chiến khu, tránh cho bị đạn lạc làm bản thân tổn thương.
Đại ca, ngươi ‘cuối cùng’ cũng về rồi? – Mộc Dĩnh Nhiên trừng mắt hồi lâu liền nói trước, tươi cười trên mặt khôi phục hào quang.
…….
Thật quá tốt! Ngươi cuối cùng cũng về đến đây – Mộc Dĩnh Nhiên cười cười, ôm lấy bả vai Sở Hoài Chi hướng đến nội thất của gã mà đi.
……
Đến gần tân phòng của Sở Hoài Chi, phản ứng của gã một cái cũng không có, tùy ý Mộc Dĩnh Nhiên tự mình xướng kịch.
Nhị đệ, ngươi muốn nói cái gì cứ việc nói thẳng đi – Bỏ tay Mộc Dĩnh Nhiên ra, Sở Hoài Chi mặt vô biểu tình nói.
Đại ca…ta không cần nói trong lòng ngươi cũng rõ ràng – Mộc Dĩnh Nhiên ha ha cười mấy tiếng, xoay người đưa lưng về phía gã.
Mặc kệ tân nương một mình trong phòng, tự ý rời đi, lưu lại ta trong này thay ngươi thu thập cục diện rối rắm!! – Đợi lâu không thấy Sở Hoài Chi có phản ứng, Mộc Dĩnh Nhiên đành phải tự mình kể tội gã – Nói !! Ngươi không phải lại uống ‘ Thần Tiên nhưỡng’ của ta đúng không? Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.