Chương 69
Tế Miễu
31/05/2017
CHƯƠNG 69
Thiều Dật nhàn hạ kỵ mã, cảnh sắc ven đường cũng không thèm nhìn, bởi vì nơi này sắp trở thành của y, cho nên hiện tại y không cần phải hao tâm tổn sức ghi nhớ.
Sau khi tiễn Hoàng tỷ, y liền cưỡi con tuấn mã màu đen vào sơn lâm, một bộ dáng không hề hứng thú với chiến tranh. Nhưng kỳ thật, cách một canh giờ sẽ có người báo lại cho nên y cũng không phải hoàn toàn không biết.
Hảo hảo, ta không ở quân doanh, cố tình kỵ mã đi loạn, ta thật sự là một chủ tướng thất trách.
Mặc kệ quốc vụ, đến nơi này chạy loạn, y cũng là một hoàng đế thất trách đi.
Thiều Dật nghĩ nghĩ, khóe miệng nở nụ cười tự giễu.
Đột nhiên y phát hiện ánh hào quang kỳ dị, nhịn không được y liền tò mò chạy về phía hào quang.
Ánh hào quang đó là sao? Có phải là ánh sáng của Sơn thần? Không có khả năng. Cũng không phải thần thoại chuyện xưa, Sơn thần là không có khả năng xuất hiện kể cả Sơn Tinh Linh cũng không.
Thiều Dật lại cười tự giễu, vì ý nghĩ chính mình mà mà buồn cười.
Nhưng khi y đến được địa phương kia, y muốn cười cũng không được.
Có người…không phải là Sơn thần hay Sơn Tinh Linh gì chứ?
Thiều Dật nhẹ xuống ngựa, đi về phía người bị té ngựa kia, nhưng khi y nhìn thấy diện mạo của người kia, bất giác y sửng sốt.
Một người như tiên nhân hạ phàm?
Thật sự là Sơn Tinh Linh, nếu không sao có một người xinh đẹp đến thế tại nơi hoang vu này.
Thiều Dật ngồi xỏm xuống, phát hiện người này bị trọng thương – đầu bị va chạm, y phục nhiễm máu.
Nhìn sắc mặt của người này, thật sự là không xong a!
Thiều Dật động thủ đem người ôm lấy…
Hảo nhẹ, tựa như lông vũ.
Lắc lắc đầu, Thiều Dật ngăn cản chính mình suy nghĩ lung tung, hiện tại việc cấp bách là ôm hắn về doanh trại chữa thương.
Sương Lâm, mang theo con ngựa kia. Chúng ta hồi quân doanh.
Là.
Lại nói, y nhất định phải chữa khỏi cho thiên hạ động lòng người đang nằm trong ngực y mới được a.
Gía!!
Nhìn chủ tử của mình bị người mang đi, Nguyệt tuy rằng rất sốt ruột nhưng vẫn tuân theo mệnh lệnh của Dương Hợp.
Tóm lại, theo chủ tử là được.
Nghĩ nghĩ, Nguyệt nhẹ nhàng đuổi theo.
Hoa Thuần lấy quyển sách, ngồi đọc dưới mái hiên Ẩn Trai.
Bỗng biên linh giác có cảm ứng, nàng lấy lục lạc nhẹ nhàng lắc.
Có người đến, là ai?
Dương Hợp sư phụ có nghe được tiếng chuông không? Có người đến, mau trở lại nha!
Hoàng Thượng giá lâm – Thái giám chạy tới bên ngoài Ẩn Trai, kêu to.
Phụ vương? Không xong…làm sao đây? Dương Hợp sư phụ…ngài mau trở lại a…
Hoa Thuần vội vàng đứng lên, cung kính hướng Quốc quân Tuy Ly quốc hành lễ.
Tân vương là một trung niên nam tử tuổi tứ tuần, tướng mạo dường như có chứa một tia tang thương, này làm cho hắn càng thêm mị lực, vô hình hấp dẫn ánh mắc của người khác.
Nhưng vẫn có một người không bị ảnh hưởng, người kia trong lòng đang loạn thành một đoàn – Hoa Thuần. Đăng bởi: admin
Thiều Dật nhàn hạ kỵ mã, cảnh sắc ven đường cũng không thèm nhìn, bởi vì nơi này sắp trở thành của y, cho nên hiện tại y không cần phải hao tâm tổn sức ghi nhớ.
Sau khi tiễn Hoàng tỷ, y liền cưỡi con tuấn mã màu đen vào sơn lâm, một bộ dáng không hề hứng thú với chiến tranh. Nhưng kỳ thật, cách một canh giờ sẽ có người báo lại cho nên y cũng không phải hoàn toàn không biết.
Hảo hảo, ta không ở quân doanh, cố tình kỵ mã đi loạn, ta thật sự là một chủ tướng thất trách.
Mặc kệ quốc vụ, đến nơi này chạy loạn, y cũng là một hoàng đế thất trách đi.
Thiều Dật nghĩ nghĩ, khóe miệng nở nụ cười tự giễu.
Đột nhiên y phát hiện ánh hào quang kỳ dị, nhịn không được y liền tò mò chạy về phía hào quang.
Ánh hào quang đó là sao? Có phải là ánh sáng của Sơn thần? Không có khả năng. Cũng không phải thần thoại chuyện xưa, Sơn thần là không có khả năng xuất hiện kể cả Sơn Tinh Linh cũng không.
Thiều Dật lại cười tự giễu, vì ý nghĩ chính mình mà mà buồn cười.
Nhưng khi y đến được địa phương kia, y muốn cười cũng không được.
Có người…không phải là Sơn thần hay Sơn Tinh Linh gì chứ?
Thiều Dật nhẹ xuống ngựa, đi về phía người bị té ngựa kia, nhưng khi y nhìn thấy diện mạo của người kia, bất giác y sửng sốt.
Một người như tiên nhân hạ phàm?
Thật sự là Sơn Tinh Linh, nếu không sao có một người xinh đẹp đến thế tại nơi hoang vu này.
Thiều Dật ngồi xỏm xuống, phát hiện người này bị trọng thương – đầu bị va chạm, y phục nhiễm máu.
Nhìn sắc mặt của người này, thật sự là không xong a!
Thiều Dật động thủ đem người ôm lấy…
Hảo nhẹ, tựa như lông vũ.
Lắc lắc đầu, Thiều Dật ngăn cản chính mình suy nghĩ lung tung, hiện tại việc cấp bách là ôm hắn về doanh trại chữa thương.
Sương Lâm, mang theo con ngựa kia. Chúng ta hồi quân doanh.
Là.
Lại nói, y nhất định phải chữa khỏi cho thiên hạ động lòng người đang nằm trong ngực y mới được a.
Gía!!
Nhìn chủ tử của mình bị người mang đi, Nguyệt tuy rằng rất sốt ruột nhưng vẫn tuân theo mệnh lệnh của Dương Hợp.
Tóm lại, theo chủ tử là được.
Nghĩ nghĩ, Nguyệt nhẹ nhàng đuổi theo.
Hoa Thuần lấy quyển sách, ngồi đọc dưới mái hiên Ẩn Trai.
Bỗng biên linh giác có cảm ứng, nàng lấy lục lạc nhẹ nhàng lắc.
Có người đến, là ai?
Dương Hợp sư phụ có nghe được tiếng chuông không? Có người đến, mau trở lại nha!
Hoàng Thượng giá lâm – Thái giám chạy tới bên ngoài Ẩn Trai, kêu to.
Phụ vương? Không xong…làm sao đây? Dương Hợp sư phụ…ngài mau trở lại a…
Hoa Thuần vội vàng đứng lên, cung kính hướng Quốc quân Tuy Ly quốc hành lễ.
Tân vương là một trung niên nam tử tuổi tứ tuần, tướng mạo dường như có chứa một tia tang thương, này làm cho hắn càng thêm mị lực, vô hình hấp dẫn ánh mắc của người khác.
Nhưng vẫn có một người không bị ảnh hưởng, người kia trong lòng đang loạn thành một đoàn – Hoa Thuần. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.