Chương 21: Hắc bạch vô thường
Hạ Diệp
24/02/2024
Sau khi ổn định lại, Diệp Phàm đánh thức em gái.
"Anh trai, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy? Chúng ta đang ở đâu? Nhà chúng ta không phải bị đánh bom rồi sao?”
Diệp Tiểu Mạn nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh. với vẻ mặt khó hiểu.
Diệp Phàm cười dịu dàng,
"Tiểu Mạn, không sao đâu, mọi chuyện đã qua rồi Đây là nhà mới của chúng ta. Đúng rồi, Tiểu Mạn, sau này em có tính toán gì không?”
Sau khi trải qua vụ nổ, Diệp Phàm cũng hiểu ra một số chuyện. Con đường trả thù của bản thân anh đã định trước sẽ đầy rẫy những nguy cơ.
Mặc dù thực lực của anh cao cường nhưng em gái lại là một người bình thường. Nếu luôn đi theo anh, cô có thể gặp nguy hiểm vào một lúc nào đó. Vì vậy, anh muốn xem xem dự định tương lai của em gái như thế nào để có thể sắp xếp tương ứng.
Diệp Tiểu Mạn trầm mặc một hồi.
“Anh trai, năm đó em vốn đã thi đậu vào Đại học Trung Y, nhưng vì gia định xảy ra chuyện không may. nên không vào được. Nguyện vọng của em vẫn là học y,nhưng.. ở tuổi em bây giờ, sợ là không đi học được nữa, haiz”
Nghe xong, Diệp Phàm sờ sờ em gái đầu, mỉm cười.
"Con bé ngốc, không sao đâu, anh trai sẽ tìm cách.
Anh suy nghĩ một lúc, sau đó bấm một dãy số.
Lúc này, Dược Vương Cốc cách đó hàng ngàn cây. số, trong một ngôi nhà rộng lớn, cổ kính và sang trọng được xây dựng hoàn toàn bằng tơ vàng, gỗ lim, một đôi vợ chồng vừa kết thúc giao lưu sâu xong, đang thở hổn hển nói chuyện phiếm.
Người đàn ông có mái tóc hoa râm, trông khoảng. sáu mươi tuổi nhưng nước da hồng hào, tuổi già dẻo dai. Người phụ nữ trông khoảng ba mươi tuổi, xinh đẹp và quyến rũ.
"Lão già này, ông đã từng này tuổi rồi còn làm một ngày mấy lần, cẩn thận ngày mai tiêu đời đó."
"Ha ha, mụ già bà cứ yên tâm. Tôi là Thánh Thủ Dược Vương, y thuật thiên hạ vô song, tuỳ tiện điều trị cho mình một chút, cho dù mỗi ngày đều làm cũng không có vấn đề gì."
"Xí, lão già kia, ông đang khoe khoang khoác lác thì có. Dù y thuật của ông có mạnh đến đâu thì chắng lẽ có thể so sánh được với quân chủ của các ông chắc?"
"Cái này..."
Ông già gãi đầu ngượng ngùng.
"Ngoại trừ quân chủ, y thuật của tôi thiên hạ vô song, được chứ?"
Ông chính là thần y tiếng tăm lẫy lừng của Đại Hạ, Thánh Thủ Dược Vương. Vài năm trước, ông bị kẻ thù gài bẫy, phải vào nhà tù Minh Sơn. Cuối cùng, chính Diệp Phàm là người giúp ông giải quyết mọi
Mà người phụ nữ này chính là người vợ kết tóc của Thánh Thủ Dược Vương. Tuy bề ngoài còn trẻ nhưng thực tế cũng đã hơn sáu mươi tuổi. Chỉ là có Thánh Thủ Dược Vương ở đây, cho bà vô số loại thuốc giữ gìn sắc đẹp mới duy trì được vẻ ngoài trẻ trung.
Dược Vương Cốc này chỉ cách Kinh Đô hai trăm km về phía nam. Bên ngoài cốc, vô số ô tô sang trọng đang đậu: Rolls-Royce, Bentley, Porsche, Ferrari... Khiến người ta hoa cả mắt. Ngoài ra còn có những chiếc lều trải dài vài km.
Bọn họ đều là những nhà hào phú quyền quý thuộc mọi tầng lớp đến Dược Vương để xin chữa bệnh.
Thở hổn hển mấy hơi, Dược Vương mỉm cười.
"Nào, mụ già, tôi gần như đã bình phục rồi, chúng. ta tiếp tục, tiếp tục..."
Người phụ nữ tức giận đánh Thánh Thủ Dược Vương một cái.
"Lão già kia, ông nghiện thật rồi. Được rỉ nay tôi chơi với ông đến cùng."
Hai người cười đùa rồi ngã xuống giường. Bắt đầu giao lưu sâu một lần nữa. Nhưng đương lúc vui vẻ thì điện thoại reo lên. Thánh Thủ Dược Vương cau mày.
"Mẹ kiếp! Ai cố ý gọi đến lúc nửa đêm để phá hỏng chuyện tốt của mình thế này?"
Ông hùng hùng hổ hổ, tiếp tục giao lưu, không hề trả lời điện thoại. Tuy nhiên, đối phương vẫn kiên trì, càng không ngừng gọi điện thoại.
Thánh Thủ Dược Vương nổi giận. Ông chộp lấy chiếc điện thoại, nhìn cũng không thèm nhìn mà trực tiếp bắt máy. Vừa định mắng chửi đối phương thì trong điện thoại vang lên một giọng nói nhàn nhạt khiến Thánh Thủ Dược Vương sợ đến mức lăn xuống giường...
"Anh trai, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy? Chúng ta đang ở đâu? Nhà chúng ta không phải bị đánh bom rồi sao?”
Diệp Tiểu Mạn nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh. với vẻ mặt khó hiểu.
Diệp Phàm cười dịu dàng,
"Tiểu Mạn, không sao đâu, mọi chuyện đã qua rồi Đây là nhà mới của chúng ta. Đúng rồi, Tiểu Mạn, sau này em có tính toán gì không?”
Sau khi trải qua vụ nổ, Diệp Phàm cũng hiểu ra một số chuyện. Con đường trả thù của bản thân anh đã định trước sẽ đầy rẫy những nguy cơ.
Mặc dù thực lực của anh cao cường nhưng em gái lại là một người bình thường. Nếu luôn đi theo anh, cô có thể gặp nguy hiểm vào một lúc nào đó. Vì vậy, anh muốn xem xem dự định tương lai của em gái như thế nào để có thể sắp xếp tương ứng.
Diệp Tiểu Mạn trầm mặc một hồi.
“Anh trai, năm đó em vốn đã thi đậu vào Đại học Trung Y, nhưng vì gia định xảy ra chuyện không may. nên không vào được. Nguyện vọng của em vẫn là học y,nhưng.. ở tuổi em bây giờ, sợ là không đi học được nữa, haiz”
Nghe xong, Diệp Phàm sờ sờ em gái đầu, mỉm cười.
"Con bé ngốc, không sao đâu, anh trai sẽ tìm cách.
Anh suy nghĩ một lúc, sau đó bấm một dãy số.
Lúc này, Dược Vương Cốc cách đó hàng ngàn cây. số, trong một ngôi nhà rộng lớn, cổ kính và sang trọng được xây dựng hoàn toàn bằng tơ vàng, gỗ lim, một đôi vợ chồng vừa kết thúc giao lưu sâu xong, đang thở hổn hển nói chuyện phiếm.
Người đàn ông có mái tóc hoa râm, trông khoảng. sáu mươi tuổi nhưng nước da hồng hào, tuổi già dẻo dai. Người phụ nữ trông khoảng ba mươi tuổi, xinh đẹp và quyến rũ.
"Lão già này, ông đã từng này tuổi rồi còn làm một ngày mấy lần, cẩn thận ngày mai tiêu đời đó."
"Ha ha, mụ già bà cứ yên tâm. Tôi là Thánh Thủ Dược Vương, y thuật thiên hạ vô song, tuỳ tiện điều trị cho mình một chút, cho dù mỗi ngày đều làm cũng không có vấn đề gì."
"Xí, lão già kia, ông đang khoe khoang khoác lác thì có. Dù y thuật của ông có mạnh đến đâu thì chắng lẽ có thể so sánh được với quân chủ của các ông chắc?"
"Cái này..."
Ông già gãi đầu ngượng ngùng.
"Ngoại trừ quân chủ, y thuật của tôi thiên hạ vô song, được chứ?"
Ông chính là thần y tiếng tăm lẫy lừng của Đại Hạ, Thánh Thủ Dược Vương. Vài năm trước, ông bị kẻ thù gài bẫy, phải vào nhà tù Minh Sơn. Cuối cùng, chính Diệp Phàm là người giúp ông giải quyết mọi
Mà người phụ nữ này chính là người vợ kết tóc của Thánh Thủ Dược Vương. Tuy bề ngoài còn trẻ nhưng thực tế cũng đã hơn sáu mươi tuổi. Chỉ là có Thánh Thủ Dược Vương ở đây, cho bà vô số loại thuốc giữ gìn sắc đẹp mới duy trì được vẻ ngoài trẻ trung.
Dược Vương Cốc này chỉ cách Kinh Đô hai trăm km về phía nam. Bên ngoài cốc, vô số ô tô sang trọng đang đậu: Rolls-Royce, Bentley, Porsche, Ferrari... Khiến người ta hoa cả mắt. Ngoài ra còn có những chiếc lều trải dài vài km.
Bọn họ đều là những nhà hào phú quyền quý thuộc mọi tầng lớp đến Dược Vương để xin chữa bệnh.
Thở hổn hển mấy hơi, Dược Vương mỉm cười.
"Nào, mụ già, tôi gần như đã bình phục rồi, chúng. ta tiếp tục, tiếp tục..."
Người phụ nữ tức giận đánh Thánh Thủ Dược Vương một cái.
"Lão già kia, ông nghiện thật rồi. Được rỉ nay tôi chơi với ông đến cùng."
Hai người cười đùa rồi ngã xuống giường. Bắt đầu giao lưu sâu một lần nữa. Nhưng đương lúc vui vẻ thì điện thoại reo lên. Thánh Thủ Dược Vương cau mày.
"Mẹ kiếp! Ai cố ý gọi đến lúc nửa đêm để phá hỏng chuyện tốt của mình thế này?"
Ông hùng hùng hổ hổ, tiếp tục giao lưu, không hề trả lời điện thoại. Tuy nhiên, đối phương vẫn kiên trì, càng không ngừng gọi điện thoại.
Thánh Thủ Dược Vương nổi giận. Ông chộp lấy chiếc điện thoại, nhìn cũng không thèm nhìn mà trực tiếp bắt máy. Vừa định mắng chửi đối phương thì trong điện thoại vang lên một giọng nói nhàn nhạt khiến Thánh Thủ Dược Vương sợ đến mức lăn xuống giường...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.