Chương 91: Làm sao có thể như vậy?
Hạ Diệp
06/03/2024
"Đồ khốn nạn, muốn chết à!I!"
Long Ngạo Thiên gầm lên một tiếng.
Chưa ai từng khinh thường anh ta như vậy, cũng chẳng ai dám khiêu khích trắng trợn như thế:
Nếu có thì cũng đã chết!
Trong mắt Long Ngạo Thiên bùng lên ánh sáng lạnh lẽo.
Ý chí chiến đấu khủng khiếp khiến cả đỉnh núi Nam Sơn đều run rẩy, ngả nghiêng sắp sụp đổ bất cứ lúc nào.
Rắc!
Long Ngạo Thiên trở tay rút thanh trường kiếm ở. sau lưng ra.
Thanh kiếm đó gần như trong suốt, tỏa ra làn hơi lạnh ghê rợn.
Đây là thanh kiếm thượng cố tên kiếm Băng Phách do sư phụ cho anh ta
Theo làn chân khí của Long Ngạo Thiên thúc giục, mọi người dường như nhìn thấy thanh kiếm Băng Phách biến thành một con rồng băng khổng lồ.
Cuồn cuộn khí thế hủy diệt trời đất, mãnh liệt lao về phía Diệp Phàm.
Răng rắc!
Nơi con rồng băng đi qua, đất đá cứng không thể xuyên thấu lại có một vết nứt kinh khủng.
"Ôi, chân khí phiêu tần quá nhiều, chỉ được cái vẻ bề ngoài, thật thất bại."
Đối mặt với con rồng băng khủng khiếp, Diệp Phàm vẫn đứng đó, hai tay chắp sau lưng, không né tránh, không phản công, chỉ lắc đầu thở dài.
Lúc này, trái tim của tất cả mọi người đều thớt lên tận cổ họng.
Long Ngọc Sơn phấn khích đến nỗi cả chòm râu mép cũng bị nhổ trụi một nhúm mà không hề hay biết
Miệng ông ta chỉ lẩm bẩm liên tục:
"Ngạo Thiên à, cứ thế mà giết nó đi! Chém cho thằng họ Diệp kia tơi bời, báo thù cho em trai con!"
Ông ta nhìn Diệp Phàm vẫn bị dọa sợ đứng đấy, không trốn cũng không đỡ, trong lòng không nén nổi cảm giác thoải mái khó tả.
Thằng nhãi này, chết chắc rồi!
Bên kia, đối diện với Long Ngọc Sơn, Đường Nhược Tuyết cũng căng thẳng tột độ, sắc mặt tái xanh, hét khàn giọng:
"Diệp Phàm, trốn đi!"
Cô thực sự không thể nhẫn nại được nữa rồi.
Mặc dù cô biết Diệp Phàm rất mạnh, nhưng không hề có nhận thức rõ ràng mạnh đến mức nào.
Dù sao thì nhìn tình cảnh bây giờ, Diệp Phàm hoàn toàn không phải là đối thủ của Long Ngạo Thiên!
Trên toàn trường, ngoại trừ Bạch Vô Thường, tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Phàm chắc chắn phải chết!
Cuối cùng, con rồng băng xà xuống trước mặt Diệp Phàm, sắp nuốt chửng anh vào bụng.
Trên mặt Long Ngạo Thiên đã lộ ra một nụ cười dữ tợn.
Ngay giây sau đó..
Tất cả mọi người đều đờ người ra.
Không có bất kỳ tiếng va chạm khủng khiếp nào.
Con rồng khổng lồ bằng băng kia đã biến mất vào hư vô một cách kỳ lạ!
Khi nhìn kỹ hơn, mọi người há hốc miệng kinh ngạc.
Chỉ thấy không biết từ lúc nào Diệp Phàm đã đưa ra hai ngón tay.
Kẹp lấy thanh kiếm Băng Phách kia!
Long Ngạo Thiên còn kinh hãi thốt lên.
"Làm sao có thể như vậy?!"
Diệp Phàm cong khóe miệng lên, nở nụ cười quỷ dị.
"Haha, Long Ngạo Thiên, anh có gì mà không thể chứ? Còn không phải vì anh quá yếu sao."
Nói xong, bàn tay kia tung ra một quyền nhanh như chớp nhoáng.
Ầm!
Long Ngạo Thiên căn bản không kịp né tránh, trực diện hứng trọn một quyền.
Bay ngược ra xa.
Rầm!
Long Ngạo Thiên đập mạnh xuống đất, liên tục phun ra máu.
Cả bộ quần áo đều bị vỡ nát!
Diệp Phàm nhướng mày lên.
Ồ
Trúng một quyền của tôi mà chưa chết
Tên nhãi ranh này khá cứng đấy!
Nhưng khi Long Ngạo Thiên đứng dậy, Diệp Phàm mới hiểu ra.
Tên nhãi ranh kia đang mặc một tấm áo giáp bằng kim loại mềm.
Đây là một bảo vật phòng thủ.
Chỉ có điều lúc này, tấm áo giáp kim loại mềm ấy đã mất ánh sáng, hơn nữa còn bị vỡ vụn.
Sau khi đỡ được một quyền tấn công chí mạng của Diệp Phàm, món bảo vật này cũng đã hỏng mất rồi.
"Diệp Phàm, anh quả nhiên rất mạnh, không để tôi thất vọng, và tôi cũng cảm nhận được, anh và tôi đều là những người cô độc” Vừa lau máu khóe miệng, Long Ngạo Thiên vừa yếu ớt nói
Đã khôi phục lại sau khoảnh khắc sửng sốt tạm thời.
Diệp Phàm hơi ngỡ ngàng.
"Người cô độc?"
Anh hơi bối rối về ý tứ của đối phương.
"Đúng thế!" Long Ngạo Thiên nói:"Đó là sự cô độc vì vô địch, sự cô độc vì không tìm được đối thủ. Nhưng hiện tại..."
Anh ta tạm dừng lại.
Rồi bỗng nhiên phá lên cười lớn.
"Cuối cùng tôi cũng gặp được một đối thủ có thể khiến tôi phải toàn lực ứng phó! Ha ha ha..."
Diệp Phàm nhíu mày, hơi mất kiên nhẫn.
“Thôi được rồi, được rồi, Long Ngạo Thiên, muốn đánh thì đánh nhanh lên, đừng có lằng nhằng nữa."
Long Ngạo Thiên híp mắt lại.
Rồi anh ta chầm chậm giơ lên thanh kiếm Băng Phách lên, chỉa thẳng lên bầu trời cao.
Nụ cười biến mất khỏi gương mặt, ánh mắt trở nên lạnh lẽo hơn.
"Bây giờ, hãy để tôi cho anh thấy sức mạnh thực sự của tôi!”
"Có thể chết dưới tuyệt chiêu cực mạnh của tôi, anh cũng nên cảm thấy vinh dự muôn phần đi!"
Vù!
Thanh kiếm Băng Phách bắt đầu rung lên điên cuồng.
Bầu trời lại thay đổi màu sắc.
Ánh mặt trời chói chang biến mất, trong mùa hè oi bức mà lại có những cánh hoa tuyết bay lả tả! Mỗi cánh hoa tuyết đều trong suốt lấp lánh, cực kỳ đẹp mắt.
Nhưng khi rơi xuống mặt đất, chúng để lại những vệt sâu trên đá cứng.
n tượng lạ này đều là do Long Ngạo Thiên khai triển đại chiêu gây ra.
Có thể thấy đòn tấn công này quả thực kinh khủng đến cỡ nào!
“Vạn Long Phá Thiên!”
Cuối cùng, khi đã chuẩn bị xong, Long Ngạo Thiên gầm lên một tiếng, tung ra đòn tấn công dữ dội nhất.
"Trong tích tắc, vô số bông tuyết như bị lực hút nào đó kéo lại.
Long Ngạo Thiên gầm lên một tiếng.
Chưa ai từng khinh thường anh ta như vậy, cũng chẳng ai dám khiêu khích trắng trợn như thế:
Nếu có thì cũng đã chết!
Trong mắt Long Ngạo Thiên bùng lên ánh sáng lạnh lẽo.
Ý chí chiến đấu khủng khiếp khiến cả đỉnh núi Nam Sơn đều run rẩy, ngả nghiêng sắp sụp đổ bất cứ lúc nào.
Rắc!
Long Ngạo Thiên trở tay rút thanh trường kiếm ở. sau lưng ra.
Thanh kiếm đó gần như trong suốt, tỏa ra làn hơi lạnh ghê rợn.
Đây là thanh kiếm thượng cố tên kiếm Băng Phách do sư phụ cho anh ta
Theo làn chân khí của Long Ngạo Thiên thúc giục, mọi người dường như nhìn thấy thanh kiếm Băng Phách biến thành một con rồng băng khổng lồ.
Cuồn cuộn khí thế hủy diệt trời đất, mãnh liệt lao về phía Diệp Phàm.
Răng rắc!
Nơi con rồng băng đi qua, đất đá cứng không thể xuyên thấu lại có một vết nứt kinh khủng.
"Ôi, chân khí phiêu tần quá nhiều, chỉ được cái vẻ bề ngoài, thật thất bại."
Đối mặt với con rồng băng khủng khiếp, Diệp Phàm vẫn đứng đó, hai tay chắp sau lưng, không né tránh, không phản công, chỉ lắc đầu thở dài.
Lúc này, trái tim của tất cả mọi người đều thớt lên tận cổ họng.
Long Ngọc Sơn phấn khích đến nỗi cả chòm râu mép cũng bị nhổ trụi một nhúm mà không hề hay biết
Miệng ông ta chỉ lẩm bẩm liên tục:
"Ngạo Thiên à, cứ thế mà giết nó đi! Chém cho thằng họ Diệp kia tơi bời, báo thù cho em trai con!"
Ông ta nhìn Diệp Phàm vẫn bị dọa sợ đứng đấy, không trốn cũng không đỡ, trong lòng không nén nổi cảm giác thoải mái khó tả.
Thằng nhãi này, chết chắc rồi!
Bên kia, đối diện với Long Ngọc Sơn, Đường Nhược Tuyết cũng căng thẳng tột độ, sắc mặt tái xanh, hét khàn giọng:
"Diệp Phàm, trốn đi!"
Cô thực sự không thể nhẫn nại được nữa rồi.
Mặc dù cô biết Diệp Phàm rất mạnh, nhưng không hề có nhận thức rõ ràng mạnh đến mức nào.
Dù sao thì nhìn tình cảnh bây giờ, Diệp Phàm hoàn toàn không phải là đối thủ của Long Ngạo Thiên!
Trên toàn trường, ngoại trừ Bạch Vô Thường, tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Phàm chắc chắn phải chết!
Cuối cùng, con rồng băng xà xuống trước mặt Diệp Phàm, sắp nuốt chửng anh vào bụng.
Trên mặt Long Ngạo Thiên đã lộ ra một nụ cười dữ tợn.
Ngay giây sau đó..
Tất cả mọi người đều đờ người ra.
Không có bất kỳ tiếng va chạm khủng khiếp nào.
Con rồng khổng lồ bằng băng kia đã biến mất vào hư vô một cách kỳ lạ!
Khi nhìn kỹ hơn, mọi người há hốc miệng kinh ngạc.
Chỉ thấy không biết từ lúc nào Diệp Phàm đã đưa ra hai ngón tay.
Kẹp lấy thanh kiếm Băng Phách kia!
Long Ngạo Thiên còn kinh hãi thốt lên.
"Làm sao có thể như vậy?!"
Diệp Phàm cong khóe miệng lên, nở nụ cười quỷ dị.
"Haha, Long Ngạo Thiên, anh có gì mà không thể chứ? Còn không phải vì anh quá yếu sao."
Nói xong, bàn tay kia tung ra một quyền nhanh như chớp nhoáng.
Ầm!
Long Ngạo Thiên căn bản không kịp né tránh, trực diện hứng trọn một quyền.
Bay ngược ra xa.
Rầm!
Long Ngạo Thiên đập mạnh xuống đất, liên tục phun ra máu.
Cả bộ quần áo đều bị vỡ nát!
Diệp Phàm nhướng mày lên.
Ồ
Trúng một quyền của tôi mà chưa chết
Tên nhãi ranh này khá cứng đấy!
Nhưng khi Long Ngạo Thiên đứng dậy, Diệp Phàm mới hiểu ra.
Tên nhãi ranh kia đang mặc một tấm áo giáp bằng kim loại mềm.
Đây là một bảo vật phòng thủ.
Chỉ có điều lúc này, tấm áo giáp kim loại mềm ấy đã mất ánh sáng, hơn nữa còn bị vỡ vụn.
Sau khi đỡ được một quyền tấn công chí mạng của Diệp Phàm, món bảo vật này cũng đã hỏng mất rồi.
"Diệp Phàm, anh quả nhiên rất mạnh, không để tôi thất vọng, và tôi cũng cảm nhận được, anh và tôi đều là những người cô độc” Vừa lau máu khóe miệng, Long Ngạo Thiên vừa yếu ớt nói
Đã khôi phục lại sau khoảnh khắc sửng sốt tạm thời.
Diệp Phàm hơi ngỡ ngàng.
"Người cô độc?"
Anh hơi bối rối về ý tứ của đối phương.
"Đúng thế!" Long Ngạo Thiên nói:"Đó là sự cô độc vì vô địch, sự cô độc vì không tìm được đối thủ. Nhưng hiện tại..."
Anh ta tạm dừng lại.
Rồi bỗng nhiên phá lên cười lớn.
"Cuối cùng tôi cũng gặp được một đối thủ có thể khiến tôi phải toàn lực ứng phó! Ha ha ha..."
Diệp Phàm nhíu mày, hơi mất kiên nhẫn.
“Thôi được rồi, được rồi, Long Ngạo Thiên, muốn đánh thì đánh nhanh lên, đừng có lằng nhằng nữa."
Long Ngạo Thiên híp mắt lại.
Rồi anh ta chầm chậm giơ lên thanh kiếm Băng Phách lên, chỉa thẳng lên bầu trời cao.
Nụ cười biến mất khỏi gương mặt, ánh mắt trở nên lạnh lẽo hơn.
"Bây giờ, hãy để tôi cho anh thấy sức mạnh thực sự của tôi!”
"Có thể chết dưới tuyệt chiêu cực mạnh của tôi, anh cũng nên cảm thấy vinh dự muôn phần đi!"
Vù!
Thanh kiếm Băng Phách bắt đầu rung lên điên cuồng.
Bầu trời lại thay đổi màu sắc.
Ánh mặt trời chói chang biến mất, trong mùa hè oi bức mà lại có những cánh hoa tuyết bay lả tả! Mỗi cánh hoa tuyết đều trong suốt lấp lánh, cực kỳ đẹp mắt.
Nhưng khi rơi xuống mặt đất, chúng để lại những vệt sâu trên đá cứng.
n tượng lạ này đều là do Long Ngạo Thiên khai triển đại chiêu gây ra.
Có thể thấy đòn tấn công này quả thực kinh khủng đến cỡ nào!
“Vạn Long Phá Thiên!”
Cuối cùng, khi đã chuẩn bị xong, Long Ngạo Thiên gầm lên một tiếng, tung ra đòn tấn công dữ dội nhất.
"Trong tích tắc, vô số bông tuyết như bị lực hút nào đó kéo lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.