Chương 88: Miễn khỏi chết là được rồi!
Hạ Diệp
06/03/2024
Huống hồ, trước ánh mắt của mọi người, Tham Lang dám giết bọn họ sao?
Bốp!
Một tiếng đập chấn động vang lên.
Tham Lang lười nhiều lời với mấy tên vô dụng này, trực tiếp chướng một cái đã biến chúng thành thịt nát.
Giết người ngay trước mặt mọi người!
Thoáng chốc, toàn trường đều im phăng phắc!
Không một ai dám hé môi, thậm chí còn không dám thở.
Tham Lang cười cười xoa tay, rồi lại quay sang nhìn Giang Nam Cuồng Đao và Thiết Quyền Vô Địch.
“Tôi đập chết mấy con ruồi phiền nhiều, hai vị có ý kiến gì không?"
Giang Nam Cuồng Đao và Thiết Quyền Vô Địch không thể giữ vẻ bình tĩnh được nữa:
"Không, không ý kiến gì! Đại nhân, thật ra chúng tôi cũng không quen biết nhà họ Long lắm, chỉ là tới xem trận quyết đấu của Diệp đại nhân để học hỏi, đến cổ vũ cho Diệp đại nhân thôi, chỉ không cẩn thận đứng nhầm phe, xin đại nhân tha thứ”
Nói rồi, hai người không màng thể diện nữa.
Lộn nhào chạy sang phe của Diệp Phàm.
Bọn họ đã đối phe rồi!
Còn việc làm thế có mất mặt hay không... Quan tâm cái đếch gì nữa?
Miễn khỏi chết là được rồi!
Nhà họ Long, một lần nữa bị đè bẹp hoàn toàn lần thứ ba
Long Ngọc Sơn muốn khóc mà không ra nước mắt, nhưng trong lòng vẫn không chịu phục.
Chỉ còn khoảng mười phút nữa là đến giờ quyết chiến.
Ông ta ngước nhìn bầu trời, lẩm bẩm một câu: "Vài vị kia, chắc cũng sắp tới rồi nhỉ?"
Lời vừa dứt, từ xa truyền đến một tiếng gầm ầm ầm.
Một chiếc trực thăng trắng bay đến, hạ cánh giữa sân quyết đấu.
Vài người có thân thủ mạnh mẽ, đeo kính râm đen, mặc vest đen nhảy xuống trực thăng.
Rồi họ lễ phép nghênh đón vài người lớn tuổi, mập mạp, tóc húi cua, mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn.
Mọi người đều thăm kinh ngạc trong lòng.
Những người này, họ cũng đều nhận ra.
Đó là thị trưởng thành phố Giang Thành, cùng các thị trưởng của một vài thành phố lân cận.
Đặc biệt là người cuối cùng nhảy xuống phi cơ, oai phong lẫm liệt, chính là phó tỉnh trưởng của tỉnh Dương!
Những người này đều là nhân vật quyền quý tột đỉnh.
Chỉ cần họ ra lệnh, dù bạn là đại gia hay cao thủ gì cũng phải ngoan ngoãn làm theo, chứ đừng mơ mà xằng bậy trước mặt quyền uy của nhà nước.
Hai mắt Long Ngọc Sơn sáng rực lên.
Ông ta lại phấn khích trở lại.
Vội vàng chạy lại đón tiếp những vị khách quý này.
Cung kính rước họ về phe phái của mình.
Sau một lúc chào hỏi, khuôn mặt già nua của ông ta lại nở hoa tươi rồi.
Những vị quyền quý này đều là bạn bè của nhà họ Long, về phần mối liên hệ cụ thể thì không nói rõ được.
Trong lúc trò chuyện, Long Ngọc Sơn cũng không quên liếc mắt khiêu khích về phía đối phương.
Nhìn nhà họ Long chúng tao đi!
Càng bị đồn ép càng mạnh mẽ hơn!
Giờ đây có những vị quyền quý tối cao tới đây, các người còn dám huyênh hoang nữa không hả?
Phía Đường Nhược Tuyết, Tham Lang và Thanh Ảnh nhíu mày khi nhìn thấy vẻ tự mãn của Long Ngọc Sơn.
Quả thực...
Đừng nhìn những vị quyền quý này không phải là người tu luyện, hơn nữa chỉ sống an nhàn sung sướng, tay trói gà không chặt mà lầm.
Cho dù Thiên Lang Điện và Ám Ảnh Lâu có đáng sợ đến đâu, cũng không dám đối đầu với những vị này.
Dù sao những người đó đại diện cho tầng lớp thượng lưu quyền lực của Đại Hạ.
Vừa lúc mọi người nghĩ phe của Diệp Phàm bị áp đảo thì trong không trung lại vang lên tiếng ầm ĩ như sóng triều dâng trào.
Ngay sau đó, bầu trời tối sầm lại.
Mọi người ngước nhìn lên... Trời ơi!
Trong không trung lít nhít xuất hiện hàng trăm máy bay trực thăng vũ trang,
Sau khi hạ cánh, một ông lão có thân hình cao ngất, vai mang năm sao bước xuống.
Đằng sau là ngàn nhân viên cảnh vệ trang bị đầy đủ vũ khí.
Phần lớn người có mặt không biết ông lão này.
Nhưng, năm ngôi sao lấp lánh kia đã khiến lòng người chấn động mạnh.
Thượng Tướng năm sao!
Đại lão cấp cao nhất của quân đội!
Nhìn thấy ông lão này, phó tỉnh trưởng và mấy thị trưởng trợn mắt ngây ra
"Long gia chú, đây cũng là người ông mời đến à?" Giọng phó tỉnh trưởng run run.
“Có thể... có lẽ... có lẽ... là?" Long Ngọc Sơn ấp úng.
Phó tỉnh trưởng nhíu mày, sắc mặt trở nên khó coi.
Mẹ kiếp.
Ông còn không biết là người mình mời hay không nữa à?
Ông ta vội vàng dẫn các thị trưởng, chạy tới chỗ ông lão kia.
"Lâm đại soái, ngài đến đây làm gì vậy?”
'Đúng vậy, người đến chính là đại lão cao nhất quân đội, Lâm Nam Chỉnh.
Ông ta nhận được điện thoại của Diệp Phàm, nói muốn mời ông ta tới theo dõi trận quyết chiến, nên đã vội vã chạy đến ngay.
Lâm Nam Chỉnh rất muốn xem người trẻ tuổi có thể dễ dàng giết chết Huyết Ma trông như thế nào.
Dù sao, Huyết Ma cũng là kẻ khiến cả quân đội cảm thấy khó khăn, bó tay không biết xử lý ra sao.
Nhìn những người cúi đầu kính cẩn trước mặt, Lâm Nam Chinh mim cười nhạt.
“Các người cũng đến xem trận quyết chiến của Diệp tiên sinh à? Vậy thì cùng đi với tôi thôi.”
Nói rồi, ông ta bước về phía Đường Nhược Tuyết.
Không trực tiếp quở trách phó tỉnh trưởng và những người kia về việc đứng về phe nhà họ Long.
Lão hồ ly xử lý mọi việc rất khéo léo, đúng chừng mực.
Phó tỉnh trưởng và những vị thị trưởng đâu dám cãi lại?
Trừ phi tự tìm đường chết.
"Vâng, đại soái, đây là vinh hạnh của tôi mà!" Phó tỉnh trưởng lau mồ hôi lạnh, nịnh nọt nói
“Phải nói Diệp tiên sinh thực sự là long phượng trong loài người, lần này chúng tôi cũng đến vì ngưỡng mộ danh tiếng, chỉ là cũng quen biết Long gia chủ, nên mới đi chào hỏi vài câu mà thôi”
Đều là những tay già đời, chỉ cần vài câu đã xoá sạch nghĩ ngờ, thế hiện rõ thái độ lập trường.
Tuy trong lòng Lâm Nam Chinh thừa hiểu, nhưng không nói toạc ra.
Lúc này, nhà họ Long gần như cô đơn tuyệt vọng.
Ngay cả những người xem trận chiến cũng tránh xa họ, sợ bị liên lụy đen đủi.
Trong cuộc so đo quyền thế, nhà họ Long một lần nữa bị nghiền nát lần thứ bốn.
Trong lòng Long Ngọc Sơn cay đẳng vô cùng, sắc mặt tái nhợt suy sụp.
Tuy nhiên, ông ta vẫn ngoan cố mạnh miệng, không ngừng lẩm bẩm.
“Hữ! Tên họ Diệp, nhờ vả ngoại lực thì tính là bản lĩnh gì chứ?"
“Cho dù mày có bối cảnh hùng hậu đến đâu, đây vẫn là trận quyết chiến giữa mày và Ngạo Thiên, cuối cùng vẫn phải dựa vào bản lĩnh cá nhân để nói chuyện!"
"Tên họ Diệp, mày tuyệt đối không thể là đối thủ của Ngạo Thiên nhà tao, mày chết chắc rồi..."
Đúng lúc này, gió nối lên!
Ở sườn núi phía bắc đỉnh Nam Sơn là một khu rừng trúc rậm rạp.
Cùng với cơn gió, rừng trúc lay động liên hồi.
Giống như sóng biển xanh cuộn trào mãnh liệt.
Từ xa vọng lại một tiếng hét dài, hút trọn tầm mắt của mọi người.
Chỉ thấy một bóng người mặc trằng tung bay, dáng dấp tuấn tú phi thường, hiện ra trên biến trúc xanh biếc.
Đạp sóng mà đến.
Tốc độ như tia chớp.
Long Ngạo Thiên đã xuất hiện!
Bốp!
Một tiếng đập chấn động vang lên.
Tham Lang lười nhiều lời với mấy tên vô dụng này, trực tiếp chướng một cái đã biến chúng thành thịt nát.
Giết người ngay trước mặt mọi người!
Thoáng chốc, toàn trường đều im phăng phắc!
Không một ai dám hé môi, thậm chí còn không dám thở.
Tham Lang cười cười xoa tay, rồi lại quay sang nhìn Giang Nam Cuồng Đao và Thiết Quyền Vô Địch.
“Tôi đập chết mấy con ruồi phiền nhiều, hai vị có ý kiến gì không?"
Giang Nam Cuồng Đao và Thiết Quyền Vô Địch không thể giữ vẻ bình tĩnh được nữa:
"Không, không ý kiến gì! Đại nhân, thật ra chúng tôi cũng không quen biết nhà họ Long lắm, chỉ là tới xem trận quyết đấu của Diệp đại nhân để học hỏi, đến cổ vũ cho Diệp đại nhân thôi, chỉ không cẩn thận đứng nhầm phe, xin đại nhân tha thứ”
Nói rồi, hai người không màng thể diện nữa.
Lộn nhào chạy sang phe của Diệp Phàm.
Bọn họ đã đối phe rồi!
Còn việc làm thế có mất mặt hay không... Quan tâm cái đếch gì nữa?
Miễn khỏi chết là được rồi!
Nhà họ Long, một lần nữa bị đè bẹp hoàn toàn lần thứ ba
Long Ngọc Sơn muốn khóc mà không ra nước mắt, nhưng trong lòng vẫn không chịu phục.
Chỉ còn khoảng mười phút nữa là đến giờ quyết chiến.
Ông ta ngước nhìn bầu trời, lẩm bẩm một câu: "Vài vị kia, chắc cũng sắp tới rồi nhỉ?"
Lời vừa dứt, từ xa truyền đến một tiếng gầm ầm ầm.
Một chiếc trực thăng trắng bay đến, hạ cánh giữa sân quyết đấu.
Vài người có thân thủ mạnh mẽ, đeo kính râm đen, mặc vest đen nhảy xuống trực thăng.
Rồi họ lễ phép nghênh đón vài người lớn tuổi, mập mạp, tóc húi cua, mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn.
Mọi người đều thăm kinh ngạc trong lòng.
Những người này, họ cũng đều nhận ra.
Đó là thị trưởng thành phố Giang Thành, cùng các thị trưởng của một vài thành phố lân cận.
Đặc biệt là người cuối cùng nhảy xuống phi cơ, oai phong lẫm liệt, chính là phó tỉnh trưởng của tỉnh Dương!
Những người này đều là nhân vật quyền quý tột đỉnh.
Chỉ cần họ ra lệnh, dù bạn là đại gia hay cao thủ gì cũng phải ngoan ngoãn làm theo, chứ đừng mơ mà xằng bậy trước mặt quyền uy của nhà nước.
Hai mắt Long Ngọc Sơn sáng rực lên.
Ông ta lại phấn khích trở lại.
Vội vàng chạy lại đón tiếp những vị khách quý này.
Cung kính rước họ về phe phái của mình.
Sau một lúc chào hỏi, khuôn mặt già nua của ông ta lại nở hoa tươi rồi.
Những vị quyền quý này đều là bạn bè của nhà họ Long, về phần mối liên hệ cụ thể thì không nói rõ được.
Trong lúc trò chuyện, Long Ngọc Sơn cũng không quên liếc mắt khiêu khích về phía đối phương.
Nhìn nhà họ Long chúng tao đi!
Càng bị đồn ép càng mạnh mẽ hơn!
Giờ đây có những vị quyền quý tối cao tới đây, các người còn dám huyênh hoang nữa không hả?
Phía Đường Nhược Tuyết, Tham Lang và Thanh Ảnh nhíu mày khi nhìn thấy vẻ tự mãn của Long Ngọc Sơn.
Quả thực...
Đừng nhìn những vị quyền quý này không phải là người tu luyện, hơn nữa chỉ sống an nhàn sung sướng, tay trói gà không chặt mà lầm.
Cho dù Thiên Lang Điện và Ám Ảnh Lâu có đáng sợ đến đâu, cũng không dám đối đầu với những vị này.
Dù sao những người đó đại diện cho tầng lớp thượng lưu quyền lực của Đại Hạ.
Vừa lúc mọi người nghĩ phe của Diệp Phàm bị áp đảo thì trong không trung lại vang lên tiếng ầm ĩ như sóng triều dâng trào.
Ngay sau đó, bầu trời tối sầm lại.
Mọi người ngước nhìn lên... Trời ơi!
Trong không trung lít nhít xuất hiện hàng trăm máy bay trực thăng vũ trang,
Sau khi hạ cánh, một ông lão có thân hình cao ngất, vai mang năm sao bước xuống.
Đằng sau là ngàn nhân viên cảnh vệ trang bị đầy đủ vũ khí.
Phần lớn người có mặt không biết ông lão này.
Nhưng, năm ngôi sao lấp lánh kia đã khiến lòng người chấn động mạnh.
Thượng Tướng năm sao!
Đại lão cấp cao nhất của quân đội!
Nhìn thấy ông lão này, phó tỉnh trưởng và mấy thị trưởng trợn mắt ngây ra
"Long gia chú, đây cũng là người ông mời đến à?" Giọng phó tỉnh trưởng run run.
“Có thể... có lẽ... có lẽ... là?" Long Ngọc Sơn ấp úng.
Phó tỉnh trưởng nhíu mày, sắc mặt trở nên khó coi.
Mẹ kiếp.
Ông còn không biết là người mình mời hay không nữa à?
Ông ta vội vàng dẫn các thị trưởng, chạy tới chỗ ông lão kia.
"Lâm đại soái, ngài đến đây làm gì vậy?”
'Đúng vậy, người đến chính là đại lão cao nhất quân đội, Lâm Nam Chỉnh.
Ông ta nhận được điện thoại của Diệp Phàm, nói muốn mời ông ta tới theo dõi trận quyết chiến, nên đã vội vã chạy đến ngay.
Lâm Nam Chỉnh rất muốn xem người trẻ tuổi có thể dễ dàng giết chết Huyết Ma trông như thế nào.
Dù sao, Huyết Ma cũng là kẻ khiến cả quân đội cảm thấy khó khăn, bó tay không biết xử lý ra sao.
Nhìn những người cúi đầu kính cẩn trước mặt, Lâm Nam Chinh mim cười nhạt.
“Các người cũng đến xem trận quyết chiến của Diệp tiên sinh à? Vậy thì cùng đi với tôi thôi.”
Nói rồi, ông ta bước về phía Đường Nhược Tuyết.
Không trực tiếp quở trách phó tỉnh trưởng và những người kia về việc đứng về phe nhà họ Long.
Lão hồ ly xử lý mọi việc rất khéo léo, đúng chừng mực.
Phó tỉnh trưởng và những vị thị trưởng đâu dám cãi lại?
Trừ phi tự tìm đường chết.
"Vâng, đại soái, đây là vinh hạnh của tôi mà!" Phó tỉnh trưởng lau mồ hôi lạnh, nịnh nọt nói
“Phải nói Diệp tiên sinh thực sự là long phượng trong loài người, lần này chúng tôi cũng đến vì ngưỡng mộ danh tiếng, chỉ là cũng quen biết Long gia chủ, nên mới đi chào hỏi vài câu mà thôi”
Đều là những tay già đời, chỉ cần vài câu đã xoá sạch nghĩ ngờ, thế hiện rõ thái độ lập trường.
Tuy trong lòng Lâm Nam Chinh thừa hiểu, nhưng không nói toạc ra.
Lúc này, nhà họ Long gần như cô đơn tuyệt vọng.
Ngay cả những người xem trận chiến cũng tránh xa họ, sợ bị liên lụy đen đủi.
Trong cuộc so đo quyền thế, nhà họ Long một lần nữa bị nghiền nát lần thứ bốn.
Trong lòng Long Ngọc Sơn cay đẳng vô cùng, sắc mặt tái nhợt suy sụp.
Tuy nhiên, ông ta vẫn ngoan cố mạnh miệng, không ngừng lẩm bẩm.
“Hữ! Tên họ Diệp, nhờ vả ngoại lực thì tính là bản lĩnh gì chứ?"
“Cho dù mày có bối cảnh hùng hậu đến đâu, đây vẫn là trận quyết chiến giữa mày và Ngạo Thiên, cuối cùng vẫn phải dựa vào bản lĩnh cá nhân để nói chuyện!"
"Tên họ Diệp, mày tuyệt đối không thể là đối thủ của Ngạo Thiên nhà tao, mày chết chắc rồi..."
Đúng lúc này, gió nối lên!
Ở sườn núi phía bắc đỉnh Nam Sơn là một khu rừng trúc rậm rạp.
Cùng với cơn gió, rừng trúc lay động liên hồi.
Giống như sóng biển xanh cuộn trào mãnh liệt.
Từ xa vọng lại một tiếng hét dài, hút trọn tầm mắt của mọi người.
Chỉ thấy một bóng người mặc trằng tung bay, dáng dấp tuấn tú phi thường, hiện ra trên biến trúc xanh biếc.
Đạp sóng mà đến.
Tốc độ như tia chớp.
Long Ngạo Thiên đã xuất hiện!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.