Chương 2: Người phụ nữ này đang chơi đùa với lửa đấy!
Hạ Diệp
24/02/2024
"Đồ lưu manh nhà anh muốn làm cái gì hả?"
Đường Nhược Tuyết không ngờ Diệp Phàm vậy mà lại bất chợt ôm lấy mình từ đằng sau.
Vừa nãy còn tưởng rằng tên khốn này không vô liêm sỉ, không ngờ đã lật mặt nhanh như vậy.
Đường Nhược Tuyết không dám nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra sau đó. Vì thế, cô ấy ra sức vùng vẫy.
Lúc này, bụng dưới của cô ấy đột nhiên hơi đau nhói, lập tức cảm thấy choáng váng, khó thở.
"Đừng động, tôi đang cứu cô đấy!" Diệp Phàm trầm giọng quát. Giây tiếp theo, anh ôm Đường Nhược Tuyết bay vào trong bờ.
Diệp Phàm bất chấp việc mặc quần áo, giơ tay lên lấy thứ gì đó ra khỏi bụng Đường Nhược Tuyết rồi ném sang một bên.
Ngay sau đó, anh cúi đầu xuống mút.
Anh cố gắng hết sức duy trì bình tĩnh, lấy miệng độ khí, kiểm soát không để chất độc lây lan.
Đường Nhược Tuyết giận phát khóc. Tên biến thái này quả nhiên có ý đồ xấu xa! "Tên khốn nạn này, buông tôi ra, buông tôi ra ngay..."
Đường Nhược Tuyết điên cuồng đấm đánh Diệp Phàm, nhưng không thể thay đổi được gì.
Một lát sau, Diệp Phàm ngẩng đầu lên, sắc mặt u ám, anh nhổ ra một ngụm máu đen tanh hôi.
"Cô em, đừng không biết tốt xấu, tự cô nhìn xem đó là cái gì?" Nói rồi, anh chỉ vào bên cạnh.
Đường Nhược Tuyết nhìn sang thì thấy một con rắn nhỏ màu xanh dài nửa thước bị ném chết.
Cô ấy chợt hiểu ra. Hóa ra là cô ấy hiểu nhầm anh.
"Vừa rồi nếu không phải cô không phối hợp, làm chậm trễ một ít thời gian thì cũng sẽ không bị cắn rồi."
Phụ nữ sẽ chỉ làm ảnh hưởng tới tốc độ rút đao của tôi.
Diệp Phàm lẩm bẩm trong lòng, còn không tự chủ được nhìn thêm mấy lần nữa.
Nói thật, người phụ nữ này khá xinh đẹp.
Cao một mét bảy, khuôn mặt trái xoan, đôi mày lá liễu, làn da trắng nõn, đôi mắt đen pha to đầy kiều hãnh, vòng eo thon a4 và đôi chân dài thẳng tắp, quả thực giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Năm năm chưa từng gặp phụ nữ, trên người anh đã xảy ra thay đổi.
Người phụ nữ trước mặt này quả thực chính là chơi đùa với lửa!
Đường Nhược Tuyết bị anh nói làm cho xấu hổ.
"Tôi tên là Đường Nhược Tuyết, vừa rồi hiểu nhầm anh, xin lỗi..."
Nhưng còn chưa dứt lời đã nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Diệp Phàm, trái tim đập mạnh.
"Sao anh lại có thể như vậy? Lưu manh! Vô sỉ! Ghê tởm!"
Hai má Đường Nhược Tuyết ửng đỏ, kinh hồn táng đảm, vừa lăn vừa bò chạy đi, hoảng loạn mặc quần áo vào.
Diệp Phàm bĩu môi. Không thế này thì chắc là tôi có vấn đề đấy.
Đến khi Đường Nhược Tuyết mặc quần áo xong thì lại phát hiện Diệp Phàm đã biến đi đâu mất.
"Xem ra quả thật không phải người xấu, nhưng mà thế kia... đáng sợ quái!" Nhớ lại dáng vẻ vừa nấy của Diệp Phàm, cô ấy dùng sức lắc đầu.
Càng muốn quên đi cảnh vừa nãy càng không thể quên được.
"Cô cả, cô không sao chứ?”
Lúc này, một ông lão râu tóc bạc phơ đang đi trên nước từ phía đối diện bờ hồ đến đây!
Ông lão này là người chịu trách nhiệm bảo vệ Đường Nhược Tuyết. Thấy cô chủ nhà mình mãi chưa quay lại nên mới đi tìm.
Nghe thấy động tĩnh bên nay thì vội vàng chạy qua.
"Ông Trần, tôi không sao, chỉ là vừa rồi bất cẩn bị rắn cắn..."
Cô ấy kể lại đại khái tình hình vừa rồi.
Nhưng đã giấu đi một vài chuyện xấu hổ.
Ông Trần nghe xong, quay đầu nhìn con rắn đã chết, đồng tử co lại, sắc mặt thay đổi.
"Không tốt! Là Trúc Diệp Thanh trong Minh Sơn!"
Ông ấy hét lên.
Không giải thích nhiều, ông ấy bắt lấy cổ tay Đường Nhược Tuyết để xem mạch cho cô ấy.
Loài rắn này cực kỳ độc.
Độc gấp trăm lần độc của rắn hổ mang chúa!
Một vết cắn của nó, kể cả một con voi cũng sẽ chết ngay tức khắc! Cho dù đã hút độc ra cũng không thể thay đổi được điều gì.
Trừ khi dùng công lực cao thâm, trong khi hút độc đồng thời dùng chân khí khống chế không để cho chất độc lan ra.
Một lát sau, ông Trần thở phào một hơi.
"Cô chủ, xem ra cô đã gặp được cao nhân rồi, sau này gặp lại người ta nhớ phải cảm ơn thật tốt. Nếu có cơ hội, tốt nhất nên làm quen với người này."
Cao nhân? Đường Nhược Tuyết hơi hoảng hốt. Cô ấy thật sự không thể dùng hai từ cao nhân này cho cái tên kia được.
"Ông Trần, ông nói kẻ đó là cao nhân? Còn mạnh hơn cả ông ư?" Đường Nhược Tuyết nhíu mày.
"Vậy thì không chắc." Ông Trần lắc đầu.
"Nhưng xét cách hắn xử lý vết thương cho cô, cho dù thực lực của hắn không mạnh bằng tôi, nhưng về phương diện y thuật tuyệt đối giỏi hơn tôi nhiều. Nếu có thể gặp lại người này, bệnh của ông chủ nói không chừng sẽ có chuyển biến tốt."
Đường Nhược Tuyết gật đầu.
Nói cũng đúng.
Tên đó còn trẻ như vậy, thực lực sao có thể mạnh hơn ông Trần được.
Nhưng nhớ lại căn bệnh của ông nội, cô ấy âm thầm thở dài.
Thật sự sẽ có chuyển biến sao?
Có điều, có hy vọng vẫn tốt hơn là không có hy vọng.
"Đi thôi, cô chủ, ăn cơm xong chúng ta quay về Giang Thành để bàn bạc lại.
"Vừa nãy tôi nghe nói đối thủ của cô đã lấy được quyền đấu giá bảo vật quý giá nhất của nhà họ Diệp, tranh Cửu Long. Điều này sẽ bất lợi với cô."
Đường Nhược Tuyết nghe vậy, cau mày. Cô ấy đã nghe nói từ lâu rằng sau khi nhà họ Diệp bị diệt môn vào năm năm trước, có người đã phát hiện ra bảo vật quý giá nhất của nhà họ Diệp là tranh Cửu Long.
Nhưng sau đó nó đã biến mất.
Nghe nói, trong bức tranh đó ẩn giấu một bí mật to lớn!
Một khi được đưa ra bán đấu giá, ít nhất có thể bán với giá một tỷ, mang lại doanh thu hàng trăm triệu cho tập đoàn.
Nếu đối thủ cạnh tranh của cô ấy thành công, những ông già trong hội đồng quản trị không phục cô ấy sẽ nhảy ra gây rắc rối cho cô ấy.
Đến lúc đó, vị trí tổng giám đốc của cô ấy rất khó giữ được!
Đang lúc hoàng hôn, Diệp Phàm trở về Giang Thành.
Nhìn thành phố vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt, anh hít sâu một hơi, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh.
"Ngô Hiểu Đình, Vương Thiên Vũ, đôi nam nữ chó má bọn mày nhất định sẽ không ngờ được tao còn sống phải không?”
Lần này trở về, chuyện đầu tiên anh muốn làm đó chính là báo thù, chuẩn bị đại khai sát giới!
Sau đó sẽ tìm kiếm em gái đang mất tích.
Lúc này, một cuộc điện thoại gọi tới.
"Alo, ai vậy?"
"Quân chủ, tôi là Tiểu Lý Tử, nghe nói anh đã quay về Giang Thành rồi?" Một giọng nam trầm vang lên, mang theo cảm xúc hưng phấn.
Nếu có người ở bên cạnh anh nhất định sẽ há hốc mồm.
Đó chính là Lý Hồng Thương, đại gia giàu số một Giang Thành!
Một ông chủ đỉnh cấp ngày thường ít nói ít cười, mắt cao hơn đỉnh đầu tại Giang Thành!
Nhưng giờ phút này anh ta lại kích động như một đứa trẻ đi lạc gặp lại cha mẹ sau nhiều năm.
"Ha ha, Tiểu Lý Tử à, tôi vừa đến Giang Thành, có chuyện gì thế?"
Diệp Phàm cười nói.
Mấy năm trước, Lý Hồng Thương bị người ta hãm hại phải vào tù, anh thấy bản tính Lý Hồng Thương không xấu nên rất quan tâm anh ta, còn giúp anh ta lật ngược bản án.
Có thể nói, ở trong lòng Lý Hồng Thương, Diệp Phàm chính là phụ mẫu tái sinh của anh ta.
"Quân chủ, hôm nay không khéo rồi, tôi đang bàn chuyện làm ăn bên nước ngoài, phải mấy ngày nữa mới về được. Đến lúc đó tại khách sạn Đế Hào, tôi sẽ mở tiệc đón gió tẩy trần cho anh, mong rằng anh sẽ đến."
"Được, Tiểu Lý Tử, cậu có lòng rồi." Sau khi cúp máy, Diệp Phàm đi thẳng đến khu biệt thự Ngự Giang. Nơi đó được coi là nơi tập trung những người giàu ở Giang Thành.
Giờ phút này, trong căn biệt thự ở vị trí chính giữa tốt nhất, Vương Thiên Vũ mặc bộ đồ ở nhà bằng lụa, bắt chéo chân nằm trên sô pha.
Bên cạnh gã là ba người đàn ông to lớn mặc đồ đen.
"Hai người đi nghỉ ngơi đi, để Độc Lang ở đây với tao là được." Vương Thiên Vũ nói.
"Vâng, cậu hai." Hai người áo đen khoanh tay lập tức đi ra. Lúc này Vương Thiên Vũ mới cầm điện thoại lên, bấm số.
"Alo, Tiểu Lệ à, mau tới đâu đi, để cửa cho bé này. Ngô Hiểu Đình đi tổ chức tiệc sinh nhật của mình rồi, còn khuya mới về."
Năm năm trước, gia đình Ngô Hiểu Đình suy thoái dùng thủ đoạn để khiến Diệp Phàm, cậu cả nhà họ Diệp như mặt trời ban trưa yêu cô ta.
Vốn tưởng rằng như thế là có thể giúp nhà họ Ngô lại lần nữa vực dậy, ai ngờ nhà họ Diệp lại vì một sai lầm trong kinh doanh mà cận kề phá sản.
Vì thế, Ngô Hiểu Đình lập tức thông đồng với Vương Thiên Vũ.
Chỉ vì nhà họ Vương là một gia tộc giàu có ở Giang Thành.
Trong năm năm qua, nhà họ Ngô nhờ nhà họ Vương đã lại lần nữa quật khởi. Có điều, năm năm qua, Vương Thiên Vũ đã chán Ngô Hiểu Đình từ lâu.
Nếu không phải cha nói nhà họ Ngô còn hữu dụng, không cho gã phá hỏng mối liên hôn này thì gã đã đá Ngô Hiểu Đình từ lâu rồi.
Hiện tại hết cách, không thể ly hôn, vậy thì chỉ có thể nhân lúc Ngô Hiểu Đình không ở đây đi lêu lổng với con khác để tìm kiếm ít thú vui.
"Hôm nay muốn chơi thế nào? Phải ngẫm cẩn thận đã."
Vương Thiên Vũ lấy ra hai viên thuốc nhỏ màu xanh lam uống vào, chờ lát nữa chơi cho tận hứng.
Sau đó gã châm một điếu xì gà, bắt đầu rít thuốc. Két. Không lâu sau, cánh cửa biệt thự từ từ mở ra.
"Ha ha, bảo bối Tiểu Lệ của anh, bé tới nhanh thật đấy, coi bộ cũng là không chờ kịp..."
Vương Thiên Vũ hưng phấn nhảy dựng lên.
Nhưng gã còn chưa dứt lời đã đột ngột im bặt!
Đường Nhược Tuyết không ngờ Diệp Phàm vậy mà lại bất chợt ôm lấy mình từ đằng sau.
Vừa nãy còn tưởng rằng tên khốn này không vô liêm sỉ, không ngờ đã lật mặt nhanh như vậy.
Đường Nhược Tuyết không dám nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra sau đó. Vì thế, cô ấy ra sức vùng vẫy.
Lúc này, bụng dưới của cô ấy đột nhiên hơi đau nhói, lập tức cảm thấy choáng váng, khó thở.
"Đừng động, tôi đang cứu cô đấy!" Diệp Phàm trầm giọng quát. Giây tiếp theo, anh ôm Đường Nhược Tuyết bay vào trong bờ.
Diệp Phàm bất chấp việc mặc quần áo, giơ tay lên lấy thứ gì đó ra khỏi bụng Đường Nhược Tuyết rồi ném sang một bên.
Ngay sau đó, anh cúi đầu xuống mút.
Anh cố gắng hết sức duy trì bình tĩnh, lấy miệng độ khí, kiểm soát không để chất độc lây lan.
Đường Nhược Tuyết giận phát khóc. Tên biến thái này quả nhiên có ý đồ xấu xa! "Tên khốn nạn này, buông tôi ra, buông tôi ra ngay..."
Đường Nhược Tuyết điên cuồng đấm đánh Diệp Phàm, nhưng không thể thay đổi được gì.
Một lát sau, Diệp Phàm ngẩng đầu lên, sắc mặt u ám, anh nhổ ra một ngụm máu đen tanh hôi.
"Cô em, đừng không biết tốt xấu, tự cô nhìn xem đó là cái gì?" Nói rồi, anh chỉ vào bên cạnh.
Đường Nhược Tuyết nhìn sang thì thấy một con rắn nhỏ màu xanh dài nửa thước bị ném chết.
Cô ấy chợt hiểu ra. Hóa ra là cô ấy hiểu nhầm anh.
"Vừa rồi nếu không phải cô không phối hợp, làm chậm trễ một ít thời gian thì cũng sẽ không bị cắn rồi."
Phụ nữ sẽ chỉ làm ảnh hưởng tới tốc độ rút đao của tôi.
Diệp Phàm lẩm bẩm trong lòng, còn không tự chủ được nhìn thêm mấy lần nữa.
Nói thật, người phụ nữ này khá xinh đẹp.
Cao một mét bảy, khuôn mặt trái xoan, đôi mày lá liễu, làn da trắng nõn, đôi mắt đen pha to đầy kiều hãnh, vòng eo thon a4 và đôi chân dài thẳng tắp, quả thực giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Năm năm chưa từng gặp phụ nữ, trên người anh đã xảy ra thay đổi.
Người phụ nữ trước mặt này quả thực chính là chơi đùa với lửa!
Đường Nhược Tuyết bị anh nói làm cho xấu hổ.
"Tôi tên là Đường Nhược Tuyết, vừa rồi hiểu nhầm anh, xin lỗi..."
Nhưng còn chưa dứt lời đã nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Diệp Phàm, trái tim đập mạnh.
"Sao anh lại có thể như vậy? Lưu manh! Vô sỉ! Ghê tởm!"
Hai má Đường Nhược Tuyết ửng đỏ, kinh hồn táng đảm, vừa lăn vừa bò chạy đi, hoảng loạn mặc quần áo vào.
Diệp Phàm bĩu môi. Không thế này thì chắc là tôi có vấn đề đấy.
Đến khi Đường Nhược Tuyết mặc quần áo xong thì lại phát hiện Diệp Phàm đã biến đi đâu mất.
"Xem ra quả thật không phải người xấu, nhưng mà thế kia... đáng sợ quái!" Nhớ lại dáng vẻ vừa nấy của Diệp Phàm, cô ấy dùng sức lắc đầu.
Càng muốn quên đi cảnh vừa nãy càng không thể quên được.
"Cô cả, cô không sao chứ?”
Lúc này, một ông lão râu tóc bạc phơ đang đi trên nước từ phía đối diện bờ hồ đến đây!
Ông lão này là người chịu trách nhiệm bảo vệ Đường Nhược Tuyết. Thấy cô chủ nhà mình mãi chưa quay lại nên mới đi tìm.
Nghe thấy động tĩnh bên nay thì vội vàng chạy qua.
"Ông Trần, tôi không sao, chỉ là vừa rồi bất cẩn bị rắn cắn..."
Cô ấy kể lại đại khái tình hình vừa rồi.
Nhưng đã giấu đi một vài chuyện xấu hổ.
Ông Trần nghe xong, quay đầu nhìn con rắn đã chết, đồng tử co lại, sắc mặt thay đổi.
"Không tốt! Là Trúc Diệp Thanh trong Minh Sơn!"
Ông ấy hét lên.
Không giải thích nhiều, ông ấy bắt lấy cổ tay Đường Nhược Tuyết để xem mạch cho cô ấy.
Loài rắn này cực kỳ độc.
Độc gấp trăm lần độc của rắn hổ mang chúa!
Một vết cắn của nó, kể cả một con voi cũng sẽ chết ngay tức khắc! Cho dù đã hút độc ra cũng không thể thay đổi được điều gì.
Trừ khi dùng công lực cao thâm, trong khi hút độc đồng thời dùng chân khí khống chế không để cho chất độc lan ra.
Một lát sau, ông Trần thở phào một hơi.
"Cô chủ, xem ra cô đã gặp được cao nhân rồi, sau này gặp lại người ta nhớ phải cảm ơn thật tốt. Nếu có cơ hội, tốt nhất nên làm quen với người này."
Cao nhân? Đường Nhược Tuyết hơi hoảng hốt. Cô ấy thật sự không thể dùng hai từ cao nhân này cho cái tên kia được.
"Ông Trần, ông nói kẻ đó là cao nhân? Còn mạnh hơn cả ông ư?" Đường Nhược Tuyết nhíu mày.
"Vậy thì không chắc." Ông Trần lắc đầu.
"Nhưng xét cách hắn xử lý vết thương cho cô, cho dù thực lực của hắn không mạnh bằng tôi, nhưng về phương diện y thuật tuyệt đối giỏi hơn tôi nhiều. Nếu có thể gặp lại người này, bệnh của ông chủ nói không chừng sẽ có chuyển biến tốt."
Đường Nhược Tuyết gật đầu.
Nói cũng đúng.
Tên đó còn trẻ như vậy, thực lực sao có thể mạnh hơn ông Trần được.
Nhưng nhớ lại căn bệnh của ông nội, cô ấy âm thầm thở dài.
Thật sự sẽ có chuyển biến sao?
Có điều, có hy vọng vẫn tốt hơn là không có hy vọng.
"Đi thôi, cô chủ, ăn cơm xong chúng ta quay về Giang Thành để bàn bạc lại.
"Vừa nãy tôi nghe nói đối thủ của cô đã lấy được quyền đấu giá bảo vật quý giá nhất của nhà họ Diệp, tranh Cửu Long. Điều này sẽ bất lợi với cô."
Đường Nhược Tuyết nghe vậy, cau mày. Cô ấy đã nghe nói từ lâu rằng sau khi nhà họ Diệp bị diệt môn vào năm năm trước, có người đã phát hiện ra bảo vật quý giá nhất của nhà họ Diệp là tranh Cửu Long.
Nhưng sau đó nó đã biến mất.
Nghe nói, trong bức tranh đó ẩn giấu một bí mật to lớn!
Một khi được đưa ra bán đấu giá, ít nhất có thể bán với giá một tỷ, mang lại doanh thu hàng trăm triệu cho tập đoàn.
Nếu đối thủ cạnh tranh của cô ấy thành công, những ông già trong hội đồng quản trị không phục cô ấy sẽ nhảy ra gây rắc rối cho cô ấy.
Đến lúc đó, vị trí tổng giám đốc của cô ấy rất khó giữ được!
Đang lúc hoàng hôn, Diệp Phàm trở về Giang Thành.
Nhìn thành phố vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt, anh hít sâu một hơi, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh.
"Ngô Hiểu Đình, Vương Thiên Vũ, đôi nam nữ chó má bọn mày nhất định sẽ không ngờ được tao còn sống phải không?”
Lần này trở về, chuyện đầu tiên anh muốn làm đó chính là báo thù, chuẩn bị đại khai sát giới!
Sau đó sẽ tìm kiếm em gái đang mất tích.
Lúc này, một cuộc điện thoại gọi tới.
"Alo, ai vậy?"
"Quân chủ, tôi là Tiểu Lý Tử, nghe nói anh đã quay về Giang Thành rồi?" Một giọng nam trầm vang lên, mang theo cảm xúc hưng phấn.
Nếu có người ở bên cạnh anh nhất định sẽ há hốc mồm.
Đó chính là Lý Hồng Thương, đại gia giàu số một Giang Thành!
Một ông chủ đỉnh cấp ngày thường ít nói ít cười, mắt cao hơn đỉnh đầu tại Giang Thành!
Nhưng giờ phút này anh ta lại kích động như một đứa trẻ đi lạc gặp lại cha mẹ sau nhiều năm.
"Ha ha, Tiểu Lý Tử à, tôi vừa đến Giang Thành, có chuyện gì thế?"
Diệp Phàm cười nói.
Mấy năm trước, Lý Hồng Thương bị người ta hãm hại phải vào tù, anh thấy bản tính Lý Hồng Thương không xấu nên rất quan tâm anh ta, còn giúp anh ta lật ngược bản án.
Có thể nói, ở trong lòng Lý Hồng Thương, Diệp Phàm chính là phụ mẫu tái sinh của anh ta.
"Quân chủ, hôm nay không khéo rồi, tôi đang bàn chuyện làm ăn bên nước ngoài, phải mấy ngày nữa mới về được. Đến lúc đó tại khách sạn Đế Hào, tôi sẽ mở tiệc đón gió tẩy trần cho anh, mong rằng anh sẽ đến."
"Được, Tiểu Lý Tử, cậu có lòng rồi." Sau khi cúp máy, Diệp Phàm đi thẳng đến khu biệt thự Ngự Giang. Nơi đó được coi là nơi tập trung những người giàu ở Giang Thành.
Giờ phút này, trong căn biệt thự ở vị trí chính giữa tốt nhất, Vương Thiên Vũ mặc bộ đồ ở nhà bằng lụa, bắt chéo chân nằm trên sô pha.
Bên cạnh gã là ba người đàn ông to lớn mặc đồ đen.
"Hai người đi nghỉ ngơi đi, để Độc Lang ở đây với tao là được." Vương Thiên Vũ nói.
"Vâng, cậu hai." Hai người áo đen khoanh tay lập tức đi ra. Lúc này Vương Thiên Vũ mới cầm điện thoại lên, bấm số.
"Alo, Tiểu Lệ à, mau tới đâu đi, để cửa cho bé này. Ngô Hiểu Đình đi tổ chức tiệc sinh nhật của mình rồi, còn khuya mới về."
Năm năm trước, gia đình Ngô Hiểu Đình suy thoái dùng thủ đoạn để khiến Diệp Phàm, cậu cả nhà họ Diệp như mặt trời ban trưa yêu cô ta.
Vốn tưởng rằng như thế là có thể giúp nhà họ Ngô lại lần nữa vực dậy, ai ngờ nhà họ Diệp lại vì một sai lầm trong kinh doanh mà cận kề phá sản.
Vì thế, Ngô Hiểu Đình lập tức thông đồng với Vương Thiên Vũ.
Chỉ vì nhà họ Vương là một gia tộc giàu có ở Giang Thành.
Trong năm năm qua, nhà họ Ngô nhờ nhà họ Vương đã lại lần nữa quật khởi. Có điều, năm năm qua, Vương Thiên Vũ đã chán Ngô Hiểu Đình từ lâu.
Nếu không phải cha nói nhà họ Ngô còn hữu dụng, không cho gã phá hỏng mối liên hôn này thì gã đã đá Ngô Hiểu Đình từ lâu rồi.
Hiện tại hết cách, không thể ly hôn, vậy thì chỉ có thể nhân lúc Ngô Hiểu Đình không ở đây đi lêu lổng với con khác để tìm kiếm ít thú vui.
"Hôm nay muốn chơi thế nào? Phải ngẫm cẩn thận đã."
Vương Thiên Vũ lấy ra hai viên thuốc nhỏ màu xanh lam uống vào, chờ lát nữa chơi cho tận hứng.
Sau đó gã châm một điếu xì gà, bắt đầu rít thuốc. Két. Không lâu sau, cánh cửa biệt thự từ từ mở ra.
"Ha ha, bảo bối Tiểu Lệ của anh, bé tới nhanh thật đấy, coi bộ cũng là không chờ kịp..."
Vương Thiên Vũ hưng phấn nhảy dựng lên.
Nhưng gã còn chưa dứt lời đã đột ngột im bặt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.