Chương 94: Vô địch vô song!
Hạ Diệp
06/03/2024
Họ lao về phía những người gần nhất, trực tiếp tấn công cẩn xé.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đã hơn trắm người bị cắn chết một cách dã man tàn khốc.
Lúc này, những người nhà họ Long dù khi còn sống chỉ là người thường, thì nay cũng đã trở nên vô cùng khủng khiếp, mạnh mẽ tới mức ngay cả những người tu luyện cũng không chống nổi.
"Hahaha, Diệp Phàm, nhìn đi, nhà họ Long tao anh dũng không thể đỡ!"
Long Ngạo Thiên cười ngạo nghễ vang dội.
Cười thỏa thích, vô cùng thoải mái.
Nhưng tiếng cười của anh ta chưa dứt thì bầu trời bỗng chốc chuyển sang màu đỏ máu.
Trên tay Diệp Phàm, lại một lần nữa xuất hiện một thanh huyết đao hình thành bằng chân khí.
Sau đó anh vung tay một cái.
Trong phút chốc, một đạo hào quang màu máu loé lên xé ngang bầu trời, trong chớp mắt đã giáng xuống.
Khí phách ngang ngược!
Vô địch vô song!
Cho dù lúc này cơ thể Long Ngạo Thiên cứng như sắt thép, cũng chỉ như lát đậu phụ mà thôi.
Bị xẻ đôi làm hai nửa!
Đến phút cuối cùng, trong mắt anh ta vẫn tràn đầy vẻ bằng hoàng khó tin.
Làm sao có thể như vậy?
Sao sức mạnh của tên họ Diệp kia tăng lên ghê gớm thế, quả thật là mạnh hơn gấp trăm lần lúc nãy! Không ai nói cho anh ta biết câu trả lời cả.
Sau khi xẻ đôi cương thỉ Long Ngạo Thiên, Diệp Phàm trở tay móc ra mảnh vỡ của tượng Phật, dùng chân khí thúc giục.
Ngay lập tức, một lưỡng khí đen bốc lên từ thi thể Long Ngạo Thiên, chui vào trong mảnh nhỏ, làm nó càng thêm lóng lánh ánh sáng.
Đến đây thì Long Ngạo Thiên đã bị tiêu diệt tận gốc, hồn tiêu phách tán!
Tiếp đó, Diệp Phàm quát lớn một tiếng:
"Tham Lang nghe lệnh! Cho các người một phút, giết sạch tất cả người nhà họ Long!"
"Tuân lệnh, Quân chủ!”
Tham Lang dẫn 50 ngàn anh em Thiên Lang Điện lao vào giết chóc.
Diệp Phàm tiếp tục ra lệnh:
"Thanh Ảnh, cậu lập tức dẫn tất cả anh em Ám Ảnh Lâu xuất phát đến Giang Thành, diệt trừ tận gốc tàn dư của nhà họ Long, chó gà không tha!"
Một khi đã quyết định giết thì phải tận diệt từ gốc rễ, để tránh hậu hoạn về sau
"Tuân lệnh, Quân chủ!”
Trong nháy mắt, Thanh Ảnh dẫn 50 ngàn anh em Ám Ảnh Lâu cuồn cuộn tiến về phía Giang Thành như. dòng nước lũ tử thần.
Tất cả mọi người đều biết rằng:
Lần này, nhà họ Long đã hoàn toàn đến đường cùng!
Có tới 50 ngàn sát thủ Ám Ảnh Lâu ra tay, vậy thì những kẻ còn sót lại ở nhà họ Long, dù chỉ là con chó con mèo, nhất định cũng chẳng còn lại tí cặn bã gì đâu.
Một phút sau, hơn ngàn người nhà họ Long trên đỉnh Nam Sơn đã bị tàn sát không còn một ai.
Dù cho họ có hoá thành cương thi cứng cỏi, khó mà chém giết được, nhưng vẫn không thể chống lại sự tấn công cuồng bạo của 50 ngàn người tu luyện của Thiên Lang Điện.
Về việc liệu sau này có ai truy cứu trách nhiệm với Diệp Phàm hay không...
Truy cứu cái con khỉ khô!
Người ta đã cứu được tất cả mọi người, thậm chí cả Giang Thành này đấy!
Đây chính là một đại anh hùng!
Nếu ai mà dám truy cứu trách nhiệm với Diệp Phàm, chắc chắn sẽ không một ai ở Giang Thành đồng tình!
Hơn nữa, ở đây còn có các đại nhân vật cực kỳ quyền quý từ tỉnh thành, thậm chí là cấp cao nhất của quân đội.
Những vị quyền quý kia có vẻ cũng không hề có ý định truy cứu trách nhiệm, thì người khác làm gì rảnh nói gì chứ?
Lúc này, trên đỉnh Nam Sơn tràn ngập mùi tanh tưởi của máu tươi.
Diệp Phàm không có chút hoang mang.
Anh lấy ra mảnh tượng Phật, hút lấy những tàn hồn của người nhà họ Long, sau đó mới bước đến chỗ đám người Đường Nhược Tuyết
“Nhược Tuyết, trước đây anh đã không cho em đến đây, nhưng em cứ một mực muốn tới, bây giờ trông em đã hoảng sợ tới mức mặt tái mét rồi đấy."
Giọng nói của Diệp Phàm rất dịu dàng, cười mỉm. xoa má Đường Nhược Tuyết.
"Em, em không sợ, có anh ở đây thì em sợ gì nữa?”
Đường Nhược Tuyết vẫn mạnh miệng như cũ.
Nếu mình đã là người phụ nữ của Diệp Phàm, vậy thì chắc chắn sẽ không tránh khỏi những cảnh tượng đẫm máu tàn khốc thế này, cô phải tự ép bản thân thích ứng dần.
Lúc này, Thị trưởng Giang Thành đi tới, vẻ mặt trịnh trọng nói:
"Diệp tiên sinh, nếu không có ngài, chúng tôi không biết nhà họ Long lại có âm mưu nguy hiểm như vậy, dám mưu toan khiến cả Giang Thành này trở thành thành phố lệ thuộc của họ, may lần này nhờ ngài ra tay giúp đỡ, ngài quả thực là đại ân nhân của Giang Thành!"
"Kể từ hôm nay, tất cả mọi người ở Giang Thành phải xem ngài là bậc vĩ nhân đứng đầu, nếu có gì dặn dò, nhất định sẽ tuân theo tuyệt đối!"
Tỉnh trưởng và những vị thị trưởng khác cũng liên tiếp đến chúc mừng, tỏ rõ lập trường của họ.
Trong mắt mọi người, địa vị của Diệp Phàm đột nhiên vươn lên tới một tầm cao mới.
Vị vĩ nhân số một của Giang Thành!
"Ha ha, Diệp tiên sinh, cuối cùng chúng ta cũng gặp mặt rồi. Hôm nay vừa gặp, đúng là long phượng giữa loài người, đủ quyết đoán, đủ tàn nhãn, tôi rất thích!"
Sau cùng, Lâm Nam Chinh cũng mỉm cười bước lại gần, đưa một bàn tay ra, muốn bắt tay với Diệp Phàm
Điều này cho thấy ông ta cũng hoàn toàn công nhận Diệp Phàm.
Diệp Phàm mỉm cười.
Anh cũng lịch sự đưa tay ra bắt tay với Lâm Nam Chinh.
Dù cho anh có khinh thường vương hầu quý tộc đến đâu, nhưng cái lễ nghi cần thiết thì vẫn phải có.
“Haha, ông Lâm nói đùa rồi, tôi chỉ là một bác sĩ trong ngục mà thôi.."
Chưa kịp nói hết câu, nét mặt Diệp Phàm đột nhiên cứng đờ lại.
Anh cảm nhận được một lưỡng khí tức nhàn nhạt thoang thoảng từ Lâm Nam Chinh.
Đó là một lưỡng khí quen thuộc với anh.
Và cũng chỉ có anh biết đó là khí tức gì.
Đó là thứ mà người thần bí ở thủ đô kia dùng để đối phó với anh vào đoạn thời gian trước.
Thí Thần Phẩn!!
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đã hơn trắm người bị cắn chết một cách dã man tàn khốc.
Lúc này, những người nhà họ Long dù khi còn sống chỉ là người thường, thì nay cũng đã trở nên vô cùng khủng khiếp, mạnh mẽ tới mức ngay cả những người tu luyện cũng không chống nổi.
"Hahaha, Diệp Phàm, nhìn đi, nhà họ Long tao anh dũng không thể đỡ!"
Long Ngạo Thiên cười ngạo nghễ vang dội.
Cười thỏa thích, vô cùng thoải mái.
Nhưng tiếng cười của anh ta chưa dứt thì bầu trời bỗng chốc chuyển sang màu đỏ máu.
Trên tay Diệp Phàm, lại một lần nữa xuất hiện một thanh huyết đao hình thành bằng chân khí.
Sau đó anh vung tay một cái.
Trong phút chốc, một đạo hào quang màu máu loé lên xé ngang bầu trời, trong chớp mắt đã giáng xuống.
Khí phách ngang ngược!
Vô địch vô song!
Cho dù lúc này cơ thể Long Ngạo Thiên cứng như sắt thép, cũng chỉ như lát đậu phụ mà thôi.
Bị xẻ đôi làm hai nửa!
Đến phút cuối cùng, trong mắt anh ta vẫn tràn đầy vẻ bằng hoàng khó tin.
Làm sao có thể như vậy?
Sao sức mạnh của tên họ Diệp kia tăng lên ghê gớm thế, quả thật là mạnh hơn gấp trăm lần lúc nãy! Không ai nói cho anh ta biết câu trả lời cả.
Sau khi xẻ đôi cương thỉ Long Ngạo Thiên, Diệp Phàm trở tay móc ra mảnh vỡ của tượng Phật, dùng chân khí thúc giục.
Ngay lập tức, một lưỡng khí đen bốc lên từ thi thể Long Ngạo Thiên, chui vào trong mảnh nhỏ, làm nó càng thêm lóng lánh ánh sáng.
Đến đây thì Long Ngạo Thiên đã bị tiêu diệt tận gốc, hồn tiêu phách tán!
Tiếp đó, Diệp Phàm quát lớn một tiếng:
"Tham Lang nghe lệnh! Cho các người một phút, giết sạch tất cả người nhà họ Long!"
"Tuân lệnh, Quân chủ!”
Tham Lang dẫn 50 ngàn anh em Thiên Lang Điện lao vào giết chóc.
Diệp Phàm tiếp tục ra lệnh:
"Thanh Ảnh, cậu lập tức dẫn tất cả anh em Ám Ảnh Lâu xuất phát đến Giang Thành, diệt trừ tận gốc tàn dư của nhà họ Long, chó gà không tha!"
Một khi đã quyết định giết thì phải tận diệt từ gốc rễ, để tránh hậu hoạn về sau
"Tuân lệnh, Quân chủ!”
Trong nháy mắt, Thanh Ảnh dẫn 50 ngàn anh em Ám Ảnh Lâu cuồn cuộn tiến về phía Giang Thành như. dòng nước lũ tử thần.
Tất cả mọi người đều biết rằng:
Lần này, nhà họ Long đã hoàn toàn đến đường cùng!
Có tới 50 ngàn sát thủ Ám Ảnh Lâu ra tay, vậy thì những kẻ còn sót lại ở nhà họ Long, dù chỉ là con chó con mèo, nhất định cũng chẳng còn lại tí cặn bã gì đâu.
Một phút sau, hơn ngàn người nhà họ Long trên đỉnh Nam Sơn đã bị tàn sát không còn một ai.
Dù cho họ có hoá thành cương thi cứng cỏi, khó mà chém giết được, nhưng vẫn không thể chống lại sự tấn công cuồng bạo của 50 ngàn người tu luyện của Thiên Lang Điện.
Về việc liệu sau này có ai truy cứu trách nhiệm với Diệp Phàm hay không...
Truy cứu cái con khỉ khô!
Người ta đã cứu được tất cả mọi người, thậm chí cả Giang Thành này đấy!
Đây chính là một đại anh hùng!
Nếu ai mà dám truy cứu trách nhiệm với Diệp Phàm, chắc chắn sẽ không một ai ở Giang Thành đồng tình!
Hơn nữa, ở đây còn có các đại nhân vật cực kỳ quyền quý từ tỉnh thành, thậm chí là cấp cao nhất của quân đội.
Những vị quyền quý kia có vẻ cũng không hề có ý định truy cứu trách nhiệm, thì người khác làm gì rảnh nói gì chứ?
Lúc này, trên đỉnh Nam Sơn tràn ngập mùi tanh tưởi của máu tươi.
Diệp Phàm không có chút hoang mang.
Anh lấy ra mảnh tượng Phật, hút lấy những tàn hồn của người nhà họ Long, sau đó mới bước đến chỗ đám người Đường Nhược Tuyết
“Nhược Tuyết, trước đây anh đã không cho em đến đây, nhưng em cứ một mực muốn tới, bây giờ trông em đã hoảng sợ tới mức mặt tái mét rồi đấy."
Giọng nói của Diệp Phàm rất dịu dàng, cười mỉm. xoa má Đường Nhược Tuyết.
"Em, em không sợ, có anh ở đây thì em sợ gì nữa?”
Đường Nhược Tuyết vẫn mạnh miệng như cũ.
Nếu mình đã là người phụ nữ của Diệp Phàm, vậy thì chắc chắn sẽ không tránh khỏi những cảnh tượng đẫm máu tàn khốc thế này, cô phải tự ép bản thân thích ứng dần.
Lúc này, Thị trưởng Giang Thành đi tới, vẻ mặt trịnh trọng nói:
"Diệp tiên sinh, nếu không có ngài, chúng tôi không biết nhà họ Long lại có âm mưu nguy hiểm như vậy, dám mưu toan khiến cả Giang Thành này trở thành thành phố lệ thuộc của họ, may lần này nhờ ngài ra tay giúp đỡ, ngài quả thực là đại ân nhân của Giang Thành!"
"Kể từ hôm nay, tất cả mọi người ở Giang Thành phải xem ngài là bậc vĩ nhân đứng đầu, nếu có gì dặn dò, nhất định sẽ tuân theo tuyệt đối!"
Tỉnh trưởng và những vị thị trưởng khác cũng liên tiếp đến chúc mừng, tỏ rõ lập trường của họ.
Trong mắt mọi người, địa vị của Diệp Phàm đột nhiên vươn lên tới một tầm cao mới.
Vị vĩ nhân số một của Giang Thành!
"Ha ha, Diệp tiên sinh, cuối cùng chúng ta cũng gặp mặt rồi. Hôm nay vừa gặp, đúng là long phượng giữa loài người, đủ quyết đoán, đủ tàn nhãn, tôi rất thích!"
Sau cùng, Lâm Nam Chinh cũng mỉm cười bước lại gần, đưa một bàn tay ra, muốn bắt tay với Diệp Phàm
Điều này cho thấy ông ta cũng hoàn toàn công nhận Diệp Phàm.
Diệp Phàm mỉm cười.
Anh cũng lịch sự đưa tay ra bắt tay với Lâm Nam Chinh.
Dù cho anh có khinh thường vương hầu quý tộc đến đâu, nhưng cái lễ nghi cần thiết thì vẫn phải có.
“Haha, ông Lâm nói đùa rồi, tôi chỉ là một bác sĩ trong ngục mà thôi.."
Chưa kịp nói hết câu, nét mặt Diệp Phàm đột nhiên cứng đờ lại.
Anh cảm nhận được một lưỡng khí tức nhàn nhạt thoang thoảng từ Lâm Nam Chinh.
Đó là một lưỡng khí quen thuộc với anh.
Và cũng chỉ có anh biết đó là khí tức gì.
Đó là thứ mà người thần bí ở thủ đô kia dùng để đối phó với anh vào đoạn thời gian trước.
Thí Thần Phẩn!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.