Chương 41: Chương 41
Phong Lộng
01/01/2017
Sau khi tiễn bước Vương Mộ Hàn, mọi người trở lại chính sảnh của Vệ lão thái thái, bởi vì là Trung Thu, hầu hết mọi người trong tộc đều đến, có chút náo nhiệt.
Hiện giờ Vệ gia không có quá nhiều người trong quan trường, nhìn Vệ Kích chỉ là thị vệ hồi phủ đều bày trận lớn như vậy, mọi người đều hâm mộ không thôi, hai thẩm nương của Vệ Kích vừa dìu lão thái thái vào nhà, liên tục khen: “Hiện giờ Kích ca nhi thật có tiền đồ, thực được xem trọng, chỉ là trở về nửa ngày Vương gia trong cung cũng không quen, có thể thấy được Kích ca nhi đắc dụng.”
Vệ lão thái thái cũng đầy mặt vui mừng, hầu hết thân thích trong nhà đều đến, Chử Thiệu Lăng vừa ban thưởng lại sai người đến căn dặn, khiến Vệ lão thái thái tươi cười sáng rỡ, Vệ lão thái thái cười nói: “Hắn còn nhỏ đâu, trọng dụng gì, bất quá là hầu hạ trong cung, may mắn được đến gần VƯơng gia một chút, được chút tốt đẹp thôi.”
Tam thái thái cười gật đầu: “Nghĩ đến cũng là hưởng thể diện của Chiến ca nhi, ta nghe nói hiện giờ Chiến ca nhi rất được xem trọng, vừa rồi còn đi phía nam vài ngày đi?”
Tam thái thái nhìn Khương phu nhân, Khương phu nhân vội vàng gật đầu, cười cười: “Là, có lẽ cũng sắp trở về, hôm nay lại là ngày lễ, thật sự là….”
Tam thái thái giỏi nhất xu nịnh, cười nói: “Đại tẩu tử rất thương yêu hài tử, Chiến ca nhi đi làm đại sự, làm sao còn quản được lễ có về nhà hay không.”
Khương phu nhân gật đầu, nhìn đứa con nhỏ, trong lòng Khương phu nhân vừa buồn vừa vui, nghĩ đến Vệ Chiến mới khiến Khương phu nhân cảm thấy dễ chịu chút, cứ cho là Vệ Kích chịu ủy khuất, còn có đại ca hắn ở đây, ngày sau cho dù hắn có bị bỏ rơi, cũng có Vệ Chiến dỡ đần.
Các vị nữ quyến đang trò chuyện, bên ngoài đột nhiên truyền đến tin Đại thiếu gia trở lại, mọi người lại một trận vui mừng, đón người vào tầng tầng hỏi thăm.
Đã lâu Vệ Chiến không về nhà, hưu mộc so với Vệ Kích còn ít, đương nhiên không thể thiếu Vệ lão thái thái cùng Khương phu nhân dài dòng một phen, mọi người thấy gia đình người ta nhớ con đến khẩn trương, vô cùng náo nhiệt ăn một bữa cơm trưa xong đều rời đi, không ở lại làm phiền.
Thu dọn xong, một nhà bốn người vui vẻ tiến vào phòng Vệ lão thái thái trò chuyện, trong lòng Vệ Kích vẫn luôn nhớ đến chuyện của Đại ca cùng Tứ công chúa do Chử Thiệu Lăng nói, hoàng đế còn không chính thức tứ hôn, nhưng nghe ý tứ của Chử Thiệu Lăng là dĩ nhiên đã định ra, mình có nên nói hay không đâu.
Không nói đến này, một tráp ngân phiếu kia lại nói làm sao, Vệ Kích có nhiều việc muốn nói, nhìn xem Khương phu nhân, lại nhìn nhìn Vệ Chiến, tuy rằng hắn tâm tư đơn thuần nhưng không ngu ngốc, đem ngân phiếu lấy ra lại nói thế nào đâu, nói Chử Thiệu Lăng cho? Vậy tổ mẫu, mẫu thân cùng đại ca lại nghĩ như thế nào, chính mình chỉ là một thị vệ của điện hạ, chỗ nào sẽ được điện hạ cho nhiều bạc như vậy?
Vệ Kích còn không biết chuyện của hắn cùng Chử Thiệu Lăng, Khương phu nhân và Vệ Chiến đã sớm biết, trong lòng âm thầm kêu khổ, còn đang do dự, Vệ Chiến đã nhanh hơn nói cho mọi người trong nhà.
Sau khi Vệ Chiến theo Chử Thiệu Lăng trở lại Hộ bộ bàn giao công văn, Chử Thiệu Lăng còn giữ Vệ Chiến lại nói một lát, đem việc hoàng đế phong hắn làm Võ Hiển tướng quân, lại nói chuyện công chúa, còn nói rõ thưởng cho mình một số bạc, đặt ở chỗ Vệ Kích.
Chử Thiệu Lăng đã sớm nói trước cho Vệ Chiến, Vệ Chiến cũng biết hôn sự của mình, người trong nhà chưa chắc có thể quyết định, nhưng hắn cũng không dự đoán được Chử Thiệu Lăng sẽ đem công chúa gả cho mình.
Chử Thiệu Lăng đã nói rõ mọi việc cho Vệ Chiến, dù là công chúa, nhưng mẫu phi của công chúa Phức Nghi không có quyền thế ở trong cung, Ninh quý nhân cũng không có nhà mẹ đẻ có thể đỡ đần, cưới một công chúa như vậy, trong thời gian ngắn có lẽ sẽ không trợ giúp Vệ Chiến nhiều như một tiểu thư thế gia khác, Chử Thiệu Lăng nói: “Phức Nghi ở trong cung, chỉ nói một câu không nơi nương tựa cũng không đủ miêu tả, nhưng công chúa vẫn là công chúa, thân phận tôn quý, sẽ không làm xấu mặt ngươi, từ nhỏ nàng đã không được sủng ái, tính tình không kiêu căng, rất tốt ở chung, đương nhiên sẽ không khiến ngươi khó xử.”
Đối với bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống này, Vệ Chiến sửng sốt nửa ngày, tổ tiên mình cũng đã từng cưới qua công chúa, nhưng lúc đó tình cảnh thế nào, quý phủ của mình hiện giờ lại là tình cảnh gì đâu?
Chử Thiệu Lăng nhìn khuôn mặt cương nghị trẻ tuổi của Vệ Chiến cười khẽ: “Chuyện khác ngươi không cần quan tâm, thứ nhất có Phủ Nội Vụ chuẩn bị, thứ hai còn có ta giúp đỡ, ngươi an tâm chờ cưới là được, tính tình Phức Nghi vừa tốt lại xinh đẹp, ngày sau ngươi sẽ biết.”
Vệ lão thái thái nghe lời nói của Vệ Chiến không tránh khỏi sửng sốt, lập tức mừng đến hai tay run run, đứng lên cười nói: “Đây là làm sao, như thế nào đột nhiên…. Ai u, còn không mau đưa tin cho phụ thân ngươi, chuyện lớn như vậy, chúng ta cũng không thể tự quyết định, cưới công chúa…. Đây là tổ tông hiển linh sao?”
Tích tụ trong lòng Khương phu nhân cũng nhất thời tan biến không ít, vui vẻ nói: “Việc này là thật? Sao còn chưa thấy thánh chỉ đâu?”
Vệ Chiến mỉm cười: “Hiện giờ còn chưa giải quyết xong việc của Liêu Lương, làm sao lại lo lắng việc này, Vương gia khiến ta lại chờ đợi thêm vài ngày, rất nhanh.” Vệ Chiến nhìn ra Vệ Kích muốn nói lại thôi, thay hắn nói trước: “Vương gia thương cảm nhà chúng ta, cho chút bạc, ngươi nhớ giữ cho kỹ.”
Vệ Kích đang lo lắng làm sao đem bạc lấy ra, hiện giờ Vệ Chiến thay hắn nói liền thoải mái không ít, vội vàng gật đầu: “Ở trong hành lý của ta, một lát nữa sẽ xem sang chỗ thái thái.”
Khương phu nhân cười cười: “Đưa đến chỗ ta cũng không biết dùng như thế nào…. Bây giờ nhiều việc, việc sửa sân này nọ, còn phải chờ phụ thân các ngươi trở về làm chủ đâu.”
Từ sau khi Vệ Chiến vào quân doanh đã liên tục lên chức, Vệ lão thái thái cùng Khương phu nhân chung quy chỉ là nữ nhân trong khuê phòng, chỉ cho rằng việc này chứng tỏ Vệ Chiến được hoàng đế xem trọng, không thể nghĩ đến cái khác, lúc này vui mừng đến không được, chỉ có trong lòng Vệ Chiến rõ ràng.
Buổi tối trong cung tổ chức gia yến, bởi vì hoàng đế chưa xử lý xong chính sự nên phải dời lại một lát, mọi người đều vui cười chờ đợi, Thái hậu khó được đem Phức Nghi mặc một thân hoa phục kéo đến bên cạnh mình, vị trí bên cạnh Thái hậu luôn dành cho Chử Thiệu Lăng cùng Chử Thiệu Dương, ngay cả tiểu hoàng tử Chử Thiệu Tùy cũng ít có thể đi lên, lúc này bên trái Thái hậu là Chử Thiệu Lăng, bên phải là Phức Nghi, khiến không thiếu người ngồi dưới đều đỏ mắt.
Thái hậu nắm tay Phức Nghi nói đùa vài câu, lại hỏi hỏi tình trạng mấy ngày nay của Chử Thiệu Dương, việc xảy ra khi vào thành hôm nay khiến trong lòng Chử Thiệu Dương thay đổi rất nhanh, lúc này sắc mặt cũng không tốt, Thái hậu hỏi đến làm cho hắn chỉ phải cố gắng bình tĩnh tâm thần, nở nụ cười: “Rất tốt, tuy nói có chút khó khăn, lại vẫn không chậm trễ đại sự của phụ hoàng.”
“Đúng a.” Chử Thiệu Lăng bóc vỏ quýt tươi mới, đưa lên cho Thái hậu, cười khẽ: “Hôm nay ta cùng Tứ đệ đi Hộ bộ đối chiếu sổ sách, thẩm tra xong trình lên, hoàng đế long tâm đại duyệt mùa màng phía nam năm nay cũng không tồi đâu, đều là công lao của Tứ đệ”
Chử Thiệu Dương trong lòng căm hận, nhưng cũng phải đi theo có lệ, chịu đựng lửa giận lắc đầu nói: “Không dám, đều dựa theo đại ca an bài.”
Lão thái hậu cũng không biết chuyện của hai huynh đệ, hôm đó tâm tình nàng không tồi, quay đầu mỉm cười với Phức Nghi, thưởng thức chiếc vòng trong tay, nói: “Đây là mấy ngày trước các nàng thu dọn đồ đạc, tìm ra trang sức trước kia của ai gia, ngọc này nhan sắc kiều diễm, rất hợp với ngươi đâu….”
Phức Nghi không biểu hiện sợ hãi, buông mi tiếp nhận, Lệ phi nhìn Phức Nghi, trong lòng cười lạnh, quay đầu nhẹ giọng nói cười với Thục phi: “Hiện giờ Tứ công chúa của chúng ta rất được Thái hậu quan tâm đâu, nhìn xem, như thế này….” Lệ phi khẽ vuốt hạt châu trên tóc, như có như không quét mắt qua Ninh quý nhân, ôn hoà nói: “Chỉ là không biết vì sao đâu, Ninh quý nhân, ngươi có biết vì sao?”
Việc định thân của Phức Nghi công chúa đã truyền khắp hoàng cung, trong triều Vệ Chiến hiện giờ cũng đã bắt đầu đứng mũi chịu sào, chuyện Phức Nghi gả cho Vệ phủ, đa số phi tần đều ôm tâm tình xem náo nhiệt mà bàn tán, Thục phi là người khéo đưa đẩy, cũng không tiếp lời Lệ phi, nhưng Lệ phi hỏi đến trước mặt Ninh quý nhân, Ninh quý nhân cũng không dám không trả lời, chỉ phải cúi đầu: “Chuyện của công chúa, thần thiếp không dám nói bừa.”
Ngày thường Lệ phi nhàn rỗi còn muốn châm chọc khiêu khích những phi tần không chịu sủng, hiện giờ nhìn Ninh quý nhân phải gả nữ y đến nơi như vậy trong lòng làm sao không đắc ý, càng muốn nhiều lời vài câu, khẽ cười: “Không dám nói bừa? Như thế nào lại không dám nói bừa đâu? Tốt xấu ngươi cũng là sinh mẫu của Phức Nghi, chờ về sau Phức Nghi được gả cho người tốt, ngươi cũng muốn được lợi a, ha hả….”
Lời vừa nói ra, những phi tần gần đó đều nở nụ cười, người nào không biết hoàng đế đã đem Phức Nghi gả cho Vệ gia, từ gia sản đến dòng dõi cũng không cao kia.
Ninh quý nhân quen nhẫn nhịn, tự nhiên chịu được loại vũ nhục này, lời nói của Lệ phi nàng cũng không để trong lòng, so với Lệ phi trào phúng, nàng càng nguyện ý tin tưởng Chử Thiệu Lăng, nếu Chử Thiệu Lăng nói ngày sau Phức Nghi sẽvượt bậc trong các công chúa, vậy tất nhiên sẽ không sai được.
Tính tình Ninh quý nhân rất tốt, Lệ phi thấy nàng không xấu hổ cũng không buồn bực, cảm thấy không có ý nghĩa, xoay mặt đi cùng Chân Tư nói chuyện.
Từ sau khi Hứa thị cùng La thị đi một chuyến Vĩnh Phúc cung, quan hệ của Chân Tư cùng Lệ phi dịu đi không ít, ngay cả khi trong lòng Chân Tư tràn đầy ngập trời oán khí, cũng không thể thật sự trở mặt với Lệ phi, dù sao cũng là thân cô, Lệ phi làm việc không muốn mặt mày, nhưng Chân Tư vẫn muốn. Sau, Chân Tư lại nương thân thể của mình khó chịu đem hoàng thượng đẩy đến Lân Chỉ cung vài lần, Lệ phi không ngốc, biết Chân Tư muốn làm hoà với mình, cũng liền thuận theo cùng chất nữ hoà thuận như trước.
Đương nhiên có phải thật sự hoà thuận như ngày xưa hay không chỉ có hai người tự mình biết rõ, hiện tại hai người vẫn đang chung một trượng phu, dù cho ngoài mặt có thân thiết đến thế nào, sau lưng vẫn không ngừng tranh tranh đấu đấu.
Chân Tư là tân sủng, hoàng đế yêu quý nhan sắc này, thánh sủng không ngừng, Lệ phi nhìn vòng tay khắc hoa mới tinh trên tay Chân Tư, cười nói: “Đây là tháng này Nội Vụ phủ vừa đưa đến đi, ta trước có thấy qua, vốn là muốn, đáng tiếc quên nhắc đến, hoàng thượng yêu quý ngươi, lại cho ngươi.”
Chân Tư bất động thần sắc buông tay xuống, tay áo lễ phục thật dài che khuất vòng tay, Chân Tư mỉm cười: “Đáng giá cái gì, nếu cô thích, ta đưa lại cho ngươi là được.”
Thục phi nghe vậy nở nụ cười: “Ai u, Chân tần muội muội thật sự rất thành thật, trước kia cô ngươi cũng được sủng ái, mấy thứ này cũng có, làm sao lại thật sự hiếm lạ, đùa chơi ngươi đâu.”
Thục phi không nói lời nào thì thôi, vừa nói như thế lại có vẻ như Chân Tư ỷ vào thánh sủng mà châm chọc Lệ phi, Lệ phi nghe vậy quả nhiên sắc mặt trầm xuống, cười như có như không: “Bổn cung bất quá vui đùa một câu, chẳng lẽ ngay cả mấy thứ này bổn cung cũng chưa từng thấy qua, giống ngu ngốc như vậy?”
Mặt Chân Tư lúc đỏ lúc trắng, vừa sinh khí Thục phi chậm ngòi, vừa thẹn phẫn Lệ phi không đoan trang khiến người ta chê cười, dưới tình thế cấp bách trong lòng lại đột nhiên nhảy dựng, Chân Tư cảm giác không tốt, đỡ lấy cung nữ bên người, thấp giọng nói: “Ta đi đổi kiện xiêm y….”
Trong lòng bàn tay Chân Tư tràn đầy mồ hôi lạnh, cung nữ kia là của hồi môn theo Chân Tư vào cung, thấy sắc mặt Chân Tư không tốt vội dìu nàng đi xuống.
Không bao lâu hoàng đế đến, mọi người đứng dậy tiếp giá, gần đây hoàng đế luôn bị việc Liêu Lương làm phiền, nhìn gia yến náo nhiệt vô cùng này trong lòng thoải mái không ít, trước tiên cùng Thái hậu uống một ly, gia yến chính thức bắt đầu.
Phức Nghi rất ít khi ngồi trước trong những trường hợp như thế này, hôm nay nàng ăn diện tinh xảo, hoàng đế cũng khen vài câu, Thái hậu mỉm cười: “Nữ nhi thập bát đại, hiện giờ Phức Nghi cũng đã đến tuổi, hoàng đế đừng mỗi ngày chỉ lo chính sự, cũng nên quan tâm đến công chúa.”
Hoàng đế hiểu rõ ý tứ Thái hậu, cười nói: “Mẫu hậu làm sao biết nhi tử không nhớ Phức Nghi đâu.” Lập tức nương theo cơ hội này đem hôn sự của Phức Nghi nói rõ.
Mọi người trong điện vội vàng đứng dậy chúc mừng, hoàng đế cười cười nói bình thân, nhìn lướt qua ha tịch, nói: “Chân tần đâu? Như thế nào không gặp?”
Lệ phi còn chưa lên tiếng, Chân Tư đỡ lấy cung nhân từ cửa hông tiến vào, theo sau còn có một lão ngự y, lão ngự y tiến lên trước khom người vui vẻ nói: “Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng thái hậu nương nương, Chân tần nương nương đã có mang gần một tháng.”
Hiện giờ Vệ gia không có quá nhiều người trong quan trường, nhìn Vệ Kích chỉ là thị vệ hồi phủ đều bày trận lớn như vậy, mọi người đều hâm mộ không thôi, hai thẩm nương của Vệ Kích vừa dìu lão thái thái vào nhà, liên tục khen: “Hiện giờ Kích ca nhi thật có tiền đồ, thực được xem trọng, chỉ là trở về nửa ngày Vương gia trong cung cũng không quen, có thể thấy được Kích ca nhi đắc dụng.”
Vệ lão thái thái cũng đầy mặt vui mừng, hầu hết thân thích trong nhà đều đến, Chử Thiệu Lăng vừa ban thưởng lại sai người đến căn dặn, khiến Vệ lão thái thái tươi cười sáng rỡ, Vệ lão thái thái cười nói: “Hắn còn nhỏ đâu, trọng dụng gì, bất quá là hầu hạ trong cung, may mắn được đến gần VƯơng gia một chút, được chút tốt đẹp thôi.”
Tam thái thái cười gật đầu: “Nghĩ đến cũng là hưởng thể diện của Chiến ca nhi, ta nghe nói hiện giờ Chiến ca nhi rất được xem trọng, vừa rồi còn đi phía nam vài ngày đi?”
Tam thái thái nhìn Khương phu nhân, Khương phu nhân vội vàng gật đầu, cười cười: “Là, có lẽ cũng sắp trở về, hôm nay lại là ngày lễ, thật sự là….”
Tam thái thái giỏi nhất xu nịnh, cười nói: “Đại tẩu tử rất thương yêu hài tử, Chiến ca nhi đi làm đại sự, làm sao còn quản được lễ có về nhà hay không.”
Khương phu nhân gật đầu, nhìn đứa con nhỏ, trong lòng Khương phu nhân vừa buồn vừa vui, nghĩ đến Vệ Chiến mới khiến Khương phu nhân cảm thấy dễ chịu chút, cứ cho là Vệ Kích chịu ủy khuất, còn có đại ca hắn ở đây, ngày sau cho dù hắn có bị bỏ rơi, cũng có Vệ Chiến dỡ đần.
Các vị nữ quyến đang trò chuyện, bên ngoài đột nhiên truyền đến tin Đại thiếu gia trở lại, mọi người lại một trận vui mừng, đón người vào tầng tầng hỏi thăm.
Đã lâu Vệ Chiến không về nhà, hưu mộc so với Vệ Kích còn ít, đương nhiên không thể thiếu Vệ lão thái thái cùng Khương phu nhân dài dòng một phen, mọi người thấy gia đình người ta nhớ con đến khẩn trương, vô cùng náo nhiệt ăn một bữa cơm trưa xong đều rời đi, không ở lại làm phiền.
Thu dọn xong, một nhà bốn người vui vẻ tiến vào phòng Vệ lão thái thái trò chuyện, trong lòng Vệ Kích vẫn luôn nhớ đến chuyện của Đại ca cùng Tứ công chúa do Chử Thiệu Lăng nói, hoàng đế còn không chính thức tứ hôn, nhưng nghe ý tứ của Chử Thiệu Lăng là dĩ nhiên đã định ra, mình có nên nói hay không đâu.
Không nói đến này, một tráp ngân phiếu kia lại nói làm sao, Vệ Kích có nhiều việc muốn nói, nhìn xem Khương phu nhân, lại nhìn nhìn Vệ Chiến, tuy rằng hắn tâm tư đơn thuần nhưng không ngu ngốc, đem ngân phiếu lấy ra lại nói thế nào đâu, nói Chử Thiệu Lăng cho? Vậy tổ mẫu, mẫu thân cùng đại ca lại nghĩ như thế nào, chính mình chỉ là một thị vệ của điện hạ, chỗ nào sẽ được điện hạ cho nhiều bạc như vậy?
Vệ Kích còn không biết chuyện của hắn cùng Chử Thiệu Lăng, Khương phu nhân và Vệ Chiến đã sớm biết, trong lòng âm thầm kêu khổ, còn đang do dự, Vệ Chiến đã nhanh hơn nói cho mọi người trong nhà.
Sau khi Vệ Chiến theo Chử Thiệu Lăng trở lại Hộ bộ bàn giao công văn, Chử Thiệu Lăng còn giữ Vệ Chiến lại nói một lát, đem việc hoàng đế phong hắn làm Võ Hiển tướng quân, lại nói chuyện công chúa, còn nói rõ thưởng cho mình một số bạc, đặt ở chỗ Vệ Kích.
Chử Thiệu Lăng đã sớm nói trước cho Vệ Chiến, Vệ Chiến cũng biết hôn sự của mình, người trong nhà chưa chắc có thể quyết định, nhưng hắn cũng không dự đoán được Chử Thiệu Lăng sẽ đem công chúa gả cho mình.
Chử Thiệu Lăng đã nói rõ mọi việc cho Vệ Chiến, dù là công chúa, nhưng mẫu phi của công chúa Phức Nghi không có quyền thế ở trong cung, Ninh quý nhân cũng không có nhà mẹ đẻ có thể đỡ đần, cưới một công chúa như vậy, trong thời gian ngắn có lẽ sẽ không trợ giúp Vệ Chiến nhiều như một tiểu thư thế gia khác, Chử Thiệu Lăng nói: “Phức Nghi ở trong cung, chỉ nói một câu không nơi nương tựa cũng không đủ miêu tả, nhưng công chúa vẫn là công chúa, thân phận tôn quý, sẽ không làm xấu mặt ngươi, từ nhỏ nàng đã không được sủng ái, tính tình không kiêu căng, rất tốt ở chung, đương nhiên sẽ không khiến ngươi khó xử.”
Đối với bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống này, Vệ Chiến sửng sốt nửa ngày, tổ tiên mình cũng đã từng cưới qua công chúa, nhưng lúc đó tình cảnh thế nào, quý phủ của mình hiện giờ lại là tình cảnh gì đâu?
Chử Thiệu Lăng nhìn khuôn mặt cương nghị trẻ tuổi của Vệ Chiến cười khẽ: “Chuyện khác ngươi không cần quan tâm, thứ nhất có Phủ Nội Vụ chuẩn bị, thứ hai còn có ta giúp đỡ, ngươi an tâm chờ cưới là được, tính tình Phức Nghi vừa tốt lại xinh đẹp, ngày sau ngươi sẽ biết.”
Vệ lão thái thái nghe lời nói của Vệ Chiến không tránh khỏi sửng sốt, lập tức mừng đến hai tay run run, đứng lên cười nói: “Đây là làm sao, như thế nào đột nhiên…. Ai u, còn không mau đưa tin cho phụ thân ngươi, chuyện lớn như vậy, chúng ta cũng không thể tự quyết định, cưới công chúa…. Đây là tổ tông hiển linh sao?”
Tích tụ trong lòng Khương phu nhân cũng nhất thời tan biến không ít, vui vẻ nói: “Việc này là thật? Sao còn chưa thấy thánh chỉ đâu?”
Vệ Chiến mỉm cười: “Hiện giờ còn chưa giải quyết xong việc của Liêu Lương, làm sao lại lo lắng việc này, Vương gia khiến ta lại chờ đợi thêm vài ngày, rất nhanh.” Vệ Chiến nhìn ra Vệ Kích muốn nói lại thôi, thay hắn nói trước: “Vương gia thương cảm nhà chúng ta, cho chút bạc, ngươi nhớ giữ cho kỹ.”
Vệ Kích đang lo lắng làm sao đem bạc lấy ra, hiện giờ Vệ Chiến thay hắn nói liền thoải mái không ít, vội vàng gật đầu: “Ở trong hành lý của ta, một lát nữa sẽ xem sang chỗ thái thái.”
Khương phu nhân cười cười: “Đưa đến chỗ ta cũng không biết dùng như thế nào…. Bây giờ nhiều việc, việc sửa sân này nọ, còn phải chờ phụ thân các ngươi trở về làm chủ đâu.”
Từ sau khi Vệ Chiến vào quân doanh đã liên tục lên chức, Vệ lão thái thái cùng Khương phu nhân chung quy chỉ là nữ nhân trong khuê phòng, chỉ cho rằng việc này chứng tỏ Vệ Chiến được hoàng đế xem trọng, không thể nghĩ đến cái khác, lúc này vui mừng đến không được, chỉ có trong lòng Vệ Chiến rõ ràng.
Buổi tối trong cung tổ chức gia yến, bởi vì hoàng đế chưa xử lý xong chính sự nên phải dời lại một lát, mọi người đều vui cười chờ đợi, Thái hậu khó được đem Phức Nghi mặc một thân hoa phục kéo đến bên cạnh mình, vị trí bên cạnh Thái hậu luôn dành cho Chử Thiệu Lăng cùng Chử Thiệu Dương, ngay cả tiểu hoàng tử Chử Thiệu Tùy cũng ít có thể đi lên, lúc này bên trái Thái hậu là Chử Thiệu Lăng, bên phải là Phức Nghi, khiến không thiếu người ngồi dưới đều đỏ mắt.
Thái hậu nắm tay Phức Nghi nói đùa vài câu, lại hỏi hỏi tình trạng mấy ngày nay của Chử Thiệu Dương, việc xảy ra khi vào thành hôm nay khiến trong lòng Chử Thiệu Dương thay đổi rất nhanh, lúc này sắc mặt cũng không tốt, Thái hậu hỏi đến làm cho hắn chỉ phải cố gắng bình tĩnh tâm thần, nở nụ cười: “Rất tốt, tuy nói có chút khó khăn, lại vẫn không chậm trễ đại sự của phụ hoàng.”
“Đúng a.” Chử Thiệu Lăng bóc vỏ quýt tươi mới, đưa lên cho Thái hậu, cười khẽ: “Hôm nay ta cùng Tứ đệ đi Hộ bộ đối chiếu sổ sách, thẩm tra xong trình lên, hoàng đế long tâm đại duyệt mùa màng phía nam năm nay cũng không tồi đâu, đều là công lao của Tứ đệ”
Chử Thiệu Dương trong lòng căm hận, nhưng cũng phải đi theo có lệ, chịu đựng lửa giận lắc đầu nói: “Không dám, đều dựa theo đại ca an bài.”
Lão thái hậu cũng không biết chuyện của hai huynh đệ, hôm đó tâm tình nàng không tồi, quay đầu mỉm cười với Phức Nghi, thưởng thức chiếc vòng trong tay, nói: “Đây là mấy ngày trước các nàng thu dọn đồ đạc, tìm ra trang sức trước kia của ai gia, ngọc này nhan sắc kiều diễm, rất hợp với ngươi đâu….”
Phức Nghi không biểu hiện sợ hãi, buông mi tiếp nhận, Lệ phi nhìn Phức Nghi, trong lòng cười lạnh, quay đầu nhẹ giọng nói cười với Thục phi: “Hiện giờ Tứ công chúa của chúng ta rất được Thái hậu quan tâm đâu, nhìn xem, như thế này….” Lệ phi khẽ vuốt hạt châu trên tóc, như có như không quét mắt qua Ninh quý nhân, ôn hoà nói: “Chỉ là không biết vì sao đâu, Ninh quý nhân, ngươi có biết vì sao?”
Việc định thân của Phức Nghi công chúa đã truyền khắp hoàng cung, trong triều Vệ Chiến hiện giờ cũng đã bắt đầu đứng mũi chịu sào, chuyện Phức Nghi gả cho Vệ phủ, đa số phi tần đều ôm tâm tình xem náo nhiệt mà bàn tán, Thục phi là người khéo đưa đẩy, cũng không tiếp lời Lệ phi, nhưng Lệ phi hỏi đến trước mặt Ninh quý nhân, Ninh quý nhân cũng không dám không trả lời, chỉ phải cúi đầu: “Chuyện của công chúa, thần thiếp không dám nói bừa.”
Ngày thường Lệ phi nhàn rỗi còn muốn châm chọc khiêu khích những phi tần không chịu sủng, hiện giờ nhìn Ninh quý nhân phải gả nữ y đến nơi như vậy trong lòng làm sao không đắc ý, càng muốn nhiều lời vài câu, khẽ cười: “Không dám nói bừa? Như thế nào lại không dám nói bừa đâu? Tốt xấu ngươi cũng là sinh mẫu của Phức Nghi, chờ về sau Phức Nghi được gả cho người tốt, ngươi cũng muốn được lợi a, ha hả….”
Lời vừa nói ra, những phi tần gần đó đều nở nụ cười, người nào không biết hoàng đế đã đem Phức Nghi gả cho Vệ gia, từ gia sản đến dòng dõi cũng không cao kia.
Ninh quý nhân quen nhẫn nhịn, tự nhiên chịu được loại vũ nhục này, lời nói của Lệ phi nàng cũng không để trong lòng, so với Lệ phi trào phúng, nàng càng nguyện ý tin tưởng Chử Thiệu Lăng, nếu Chử Thiệu Lăng nói ngày sau Phức Nghi sẽvượt bậc trong các công chúa, vậy tất nhiên sẽ không sai được.
Tính tình Ninh quý nhân rất tốt, Lệ phi thấy nàng không xấu hổ cũng không buồn bực, cảm thấy không có ý nghĩa, xoay mặt đi cùng Chân Tư nói chuyện.
Từ sau khi Hứa thị cùng La thị đi một chuyến Vĩnh Phúc cung, quan hệ của Chân Tư cùng Lệ phi dịu đi không ít, ngay cả khi trong lòng Chân Tư tràn đầy ngập trời oán khí, cũng không thể thật sự trở mặt với Lệ phi, dù sao cũng là thân cô, Lệ phi làm việc không muốn mặt mày, nhưng Chân Tư vẫn muốn. Sau, Chân Tư lại nương thân thể của mình khó chịu đem hoàng thượng đẩy đến Lân Chỉ cung vài lần, Lệ phi không ngốc, biết Chân Tư muốn làm hoà với mình, cũng liền thuận theo cùng chất nữ hoà thuận như trước.
Đương nhiên có phải thật sự hoà thuận như ngày xưa hay không chỉ có hai người tự mình biết rõ, hiện tại hai người vẫn đang chung một trượng phu, dù cho ngoài mặt có thân thiết đến thế nào, sau lưng vẫn không ngừng tranh tranh đấu đấu.
Chân Tư là tân sủng, hoàng đế yêu quý nhan sắc này, thánh sủng không ngừng, Lệ phi nhìn vòng tay khắc hoa mới tinh trên tay Chân Tư, cười nói: “Đây là tháng này Nội Vụ phủ vừa đưa đến đi, ta trước có thấy qua, vốn là muốn, đáng tiếc quên nhắc đến, hoàng thượng yêu quý ngươi, lại cho ngươi.”
Chân Tư bất động thần sắc buông tay xuống, tay áo lễ phục thật dài che khuất vòng tay, Chân Tư mỉm cười: “Đáng giá cái gì, nếu cô thích, ta đưa lại cho ngươi là được.”
Thục phi nghe vậy nở nụ cười: “Ai u, Chân tần muội muội thật sự rất thành thật, trước kia cô ngươi cũng được sủng ái, mấy thứ này cũng có, làm sao lại thật sự hiếm lạ, đùa chơi ngươi đâu.”
Thục phi không nói lời nào thì thôi, vừa nói như thế lại có vẻ như Chân Tư ỷ vào thánh sủng mà châm chọc Lệ phi, Lệ phi nghe vậy quả nhiên sắc mặt trầm xuống, cười như có như không: “Bổn cung bất quá vui đùa một câu, chẳng lẽ ngay cả mấy thứ này bổn cung cũng chưa từng thấy qua, giống ngu ngốc như vậy?”
Mặt Chân Tư lúc đỏ lúc trắng, vừa sinh khí Thục phi chậm ngòi, vừa thẹn phẫn Lệ phi không đoan trang khiến người ta chê cười, dưới tình thế cấp bách trong lòng lại đột nhiên nhảy dựng, Chân Tư cảm giác không tốt, đỡ lấy cung nữ bên người, thấp giọng nói: “Ta đi đổi kiện xiêm y….”
Trong lòng bàn tay Chân Tư tràn đầy mồ hôi lạnh, cung nữ kia là của hồi môn theo Chân Tư vào cung, thấy sắc mặt Chân Tư không tốt vội dìu nàng đi xuống.
Không bao lâu hoàng đế đến, mọi người đứng dậy tiếp giá, gần đây hoàng đế luôn bị việc Liêu Lương làm phiền, nhìn gia yến náo nhiệt vô cùng này trong lòng thoải mái không ít, trước tiên cùng Thái hậu uống một ly, gia yến chính thức bắt đầu.
Phức Nghi rất ít khi ngồi trước trong những trường hợp như thế này, hôm nay nàng ăn diện tinh xảo, hoàng đế cũng khen vài câu, Thái hậu mỉm cười: “Nữ nhi thập bát đại, hiện giờ Phức Nghi cũng đã đến tuổi, hoàng đế đừng mỗi ngày chỉ lo chính sự, cũng nên quan tâm đến công chúa.”
Hoàng đế hiểu rõ ý tứ Thái hậu, cười nói: “Mẫu hậu làm sao biết nhi tử không nhớ Phức Nghi đâu.” Lập tức nương theo cơ hội này đem hôn sự của Phức Nghi nói rõ.
Mọi người trong điện vội vàng đứng dậy chúc mừng, hoàng đế cười cười nói bình thân, nhìn lướt qua ha tịch, nói: “Chân tần đâu? Như thế nào không gặp?”
Lệ phi còn chưa lên tiếng, Chân Tư đỡ lấy cung nhân từ cửa hông tiến vào, theo sau còn có một lão ngự y, lão ngự y tiến lên trước khom người vui vẻ nói: “Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng thái hậu nương nương, Chân tần nương nương đã có mang gần một tháng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.