Chương 79: Chương 79
Phong Lộng
01/01/2017
Mấy ngày sau Chử Thiệu Lăng nhận được tin tức Thái hậu từ hoàng thành đưa tới, tin tức cùng thư tín Chử Thiệu Đào truyền đến giống nhau, bởi vì tin tức của Thái hậu chậm hơn của Chử Thiệu Đào vài ngày nên bên trong lại nhiều chút nội dung.
Chử Thiệu Lăng nhìn xong đưa thư tín cho Vệ Kích, cười nói: “Hiện giờ hoàng thành rất náo nhiệt đâu.”
Sau khi hoàng đế hôn mê, mọi chuyện trong hoàng thành cho một mình Thái hậu quyết định, các loại tiếng hô không ngừng vang lên trong triều, có muốn Chử Thiệu Lăng hồi triều xử lý quốc sự, có muốn thỉnh Chử Thiệu Dương từ đất phong trở về tẫn hiếu, càng buồn cười hơn còn có tấu chương xin cho Ngũ hoàng tử vào triều học xử lý chính sự, Thái hậu không nghe ai, quyết định dứt khoát thay máu Nội Các, đem những đại thần lúc trước cùng một phe với hoàng đế, không tìm ra sai lầm cho lui liền nói người ta lớn tuổi, ân điển cáo lão hồi hương, không vài ngày đã đem những ai cần đuổi đều đuổi, lại đưa đám cựu thần Tử Quân Hầu đề bạt lên, trong triều lập tức an tĩnh rất nhiều.
Sau khi gặp chuyện không may, Thái hậu đem những người cùng dòng chính với Chử Thiệu Nguyễn toàn bộ giam lại, trong khoảng thời gian ngắn, một loạt vọng tộc trong hoàng thành ầm ầm sụp đổ.
Thái hậu chỉ bắt người giam lại chứ chưa từng xử lý, một là tưởng chờ hoàng đế tự mình giải quyết, hai là hiện giờ sức khỏe Thái hậu cũng không còn tốt, thật sự không lo được nhiều chuyện như vậy, ai biết những người đó còn không biết tốt xấu, mỗi ngày khóc lóc nỉn non đòi viết huyết thư kể oan tình, không thì lại mỗi ngày khóc lóc van cầu chung quanh, làm phiền Thái hậu đau đầu không thôi, Chử Thiệu Đào rất hảo tâm đề nghị Thái hậu giết gà dọa khỉ, Thái hậu không nói gì chấp nhận, trước đem nhảy nhót nhiệt tình nhất Chân Gia Hân chém đầu, một đám người ồ lên sau quả nhiên yên tĩnh khong ít, lúc này Thái hậu mới có thời gian viết thư cho Chử Thiệu Lăng.
Thái hậu đem mọi chuyện trong triều rõ ràng nói cho Chử Thiệu Lăng, lại khuyên nhủ hắn không nên nghe lời dèm pha mà trái lệnh hồi triều, hoàng đế cũng chưa thế nào, mang binh hồi triều cũng không phải thăm bệnh, đó là tạo phản, Thái hậu đã thừa dịp này đem toàn bộ người một nhà đều đề bạt đi lên, trong hoàng thành tạm thời loạn không được, cuối cùng Thái hậu lại nhịn không được sung sướng khi người gặp họa nói vài câu tình hình trong lãnh cung: sau khi Chân Gia Hân bị xử trảm, Lệ tần bi thương, mấy lần thắt cổ, bất quá đều bị người cứu lại, hiện giờ không ăn không uống một lòng quyên sinh, không biết khi nào thì cùng lão phụ thân nhà nàng đi.
Chử Thiệu Lăng sợ dao động quân tâm cũng không đem những việc trong triều nói cho các tướng sĩ, trong quân hết thảy như cũ, hai ngày sau đại quân đến biên cảnh Tây Bắc Khách Lạp Tạp Thập, đại quân Bắc bộ so đoàn người Chử Thiệu Lăng đến sớm hơn năm ngày, ngày Chử Thiệu Lăng đến Khách Lạp Tạp Thập chỉ thấy vô số doanh trướng dọc theo biên cảnh Tây Bắc kéo dài một mảnh, trăm ngàn đại kỳ có chữ Chử phấp phới tung bay, ở vùng biên cảnh Tây Bắc hình thành một loại phong cảnh độc đáo.
Hai quân hội hợp sau, Chử Thiệu Lăng trước đem mỗi chi đội ngũ do các tướng sĩ thống lĩnh bố trí lại một lần, sau khi kiểm kê hoàn tất, Bạch Giang Uẩn nghi hoặc nói: “Thái tử, này còn có sáu nghìn tinh binh từ hoàng thành đến chưa có an bài đâu, đây là thân vệ của Thái tử sao?”
Chử Thiệu Lăng buông bút ngẩng đầu: “Bạch lão tướng quân hiểu lầm, cô đến Tây Bắc là vì muón cùng những tướng sĩ đồng sinh cộng tử chống cự Liêu Lương địch quân, làm sao sẽ tự giữ thân bbinh bảo mệnh đâu? Sáu nghìn người này trực tiếp lệ thuộc Phiêu Kị tướng quân Vệ Kích.”
Lời này vừa nói ra, trong trước lập tức an tĩnh, các tướng sĩ không rõ hai mặt nhìn nhau, Thái tử điện hạ như vậy là có ý gì? Nếu Chử Thiệu Lăng giữ lại những người này cho mình thì thôi, cho một oa nhi sáu nghìn tinh binh, đây là muốn làm gì? Cho hắn chơi?!
Một đường đi đến, Chử Thiệu Lăng mỗi ngày giữ Vệ Kích ở bên người, trong khi các tướng quân khác cùng một chỗ dùng cơm, Vệ Kích đang ở trên xe ngựa tinh xảo của Chử Thiệu Lăng ăn khẩu phần đặc biệt, trong khi các tướng quân khác ngủ lều trại, Vệ Kích lại cuộn tròn trong ngực Chử Thiệu Lăng khoác thảm nhung đi ngủ, dọc theo đường đi, ăn mặc ở của Vệ Kích tất cả đều dùng cùng cấp đãi ngộ với Chử Thiệu Lăng, các tướng sĩ đều nhìn trong mắt, có vài người tâm tư hẹp hòi đã sớm khó chịu, làm sao nghĩ đến Chử Thiệu Lăng lại càng thêm tùy ý như vậy.
Vệ Chiến lo lắng đề phòng một đường, chỉ sợ Chử Thiệu Lăng đối đãi Vệ Kích quá tốt khiến chúng tướng sĩ bất mãn, hiện giờ thấy quả nhiên là vậy, Vệ Chiến quay đầu liếc mắt nhìn Vệ Kích, Vệ Kích mím môi không nói.
Việc này Chử Thiệu Lăng cũng không có nói trước cho Vệ Kích, nhưng hiện giờ tình hình này nếu Vệ Kích khiêm nhượng một phen từ chối ý định của Chử Thiệu Lăng có thể đem mình kéo ra, nhưng không khỏi làm cho người khác cảm thấy Chử Thiệu Lăng ngu ngốc vô đạo, trong lòng Vệ Kích, giữ gìn Chử Thiệu Lăng là nhiệm vụ đầu tiên, cho nên mặc dù hắn không đồng ý nhưng cũng không nói gì, khẽ cúi đầu trầm mặc.
Trong lòng Bạch Uẩn Giang rất không phục, năm nay hắn đã năm mươi ba tuổi, về sau có thể lại lên một lần chiến trường hay không đã không chắc, đời này có thể danh lưu sử sách hay không đều nhờ vào lần chinh chiến này, không nghĩ muốn vì người khác làm giá y, Bạch Uẩn Giang kiềm chế không được cất cao giọng: “Vệ Kích một không chiến công hai không tư lịch, làm sao có thể thống lĩnh sáu nghìn tinh binh?”
Chử Thiệu Lăng nhướng mày cười khẽ: “Lúc Bạch lão tướng quân lần đầu tiên ra chiến trường, sợ là cũng không chiến công không tư lịch.”
Bạch Uẩn Giang bị Chử Thiệu Lăng phản bác một câu, trong lòng tức giận càng nhiều, lại nói: “Thái tử muốn đề bạt thân vệ bên người là tình có thể nguyên, nhưng sáu nghìn tinh binh cũng quá nhiều! Lần đầu tiên ra chiến trường, một nghìn là đủ.”
“Bạch lão tướng quân quá lo lắng, trong lòng cô tự nhiên đều biết.” Chử Thiệu Lăng thản nhiên nói, “Lúc đầu Vệ Kích quả thật chỉ là thân vệ của ta, nhưng hiện giờ cũng không phải, Vệ Kích đã bái Trương Lập Phong làm sư phụ, là môn hạ của Đại Tướng quân, trước khi xuất chinh Trương Lập Phong còn ân cần phó thác, cô tổng không thể làm mất mặt Trương Đại Tướng quân đi, lại nói…. Là đồ đệ của Trương Lập Phong, nghĩ đến có lẽ cũng không kém được.”
Nói đến Trương Lập Phong, Bạch Uẩn Giang cũng không lại nói gì, căm giận ngồi xuống, Chử Thiệu Lăng uống một ngụm trà nhìn Bạch Uẩn Giang, thản nhiên nói: “Còn có… xuất chinh bên ngoài, vẫn nên gọi cô Đại Tướng quân đi, một hơi một câu Thái tử, khiến người nghe thấy không khỏi cảm thấy cô trì quân không nghiêm.”
Bạch Uẩn Giang bị Chử Thiệu Lăng giáo huấn một lúc lâu nói không nên lời, đỏ mặt tía tai ôm quyền: “Là.”
Chử Thiệu Lăng buông chén trà tiếp tục an bài: “Liêu Lương binh lính từ mấy ngày trước đã bỏ chạy, thám tử truyền tin nói Liêu Lương vương cũng đang tập kết binh sĩ, một hồi ác chiến là không thể không đánh, lần này chúng ta muốn xuyên qua Khách Lạp Tạp Thập, trực tiếp đánh tới Liêu Lương, nhưng vì tránh cho hậu hoạn, vẫn nên đem dân chúng Khách Lạp Tạp Thập toàn bộ di tản đi, chuyện này liền do Hộ quốc Tướng quân an bài.”
Vệ Chiến đứng dậy cúi đầu: “Mạt tướng lĩnh mệnh.”
Chử Thiệu Lăng khoát tay nói tiếp: “Sáng nay cô đã phái sứ thần đ iLiêu Lương, trước nhìn nhìn xem Liêu Lương vương hồi phục thế nào đi.”
Liêm Du ngẩng đầu hỏi: “Đại Tướng quân nói với Liêu Lương vương như thế nào?”
Chử Thiệu Lăng cười nhạt: “Cô muốn Liêu Lương vương tiến hiến ấu nữ hài nhi năm nghìn người, hoàng kim mười vạn hai, tuấn mã một vạn bảy, thanh niên nô lệ ba vạn người, cũng muốn hắn hứa hẹn khiến người Liêu Lương lui cách biên cảnh Tây Bắc ba trăm dặm, vĩnh viễn không được xâm chiếm, nếu Liêu Lương vương đáp ứng, cô liền lui binh.”
Mọi người nghe vậy nhịn không được thầm than Chử Thiệu Lăng thực độc, hài nhi, tráng niên, hoàng kim, ngựa, tất cả những thứ Chử Thiệu Lăng muốn đều là nền tảng lập quốc của Liêu Lương, Liêm Du bật cười: “Nếu Liêu Lương vương đáp ứng… Liêu Lương trong vòng mười năm hoàn toàn không có hy vọng phục khởi.” Bạn đang ?
“Cô biết hắn sẽ không đáp ứng mới nói như vậy.” Chử Thiệu Lăng thầm cười lạnh, nếu dễ dàng liền có thể hòa đàm, kia chiến công của Vệ Kích mò ở đâu ra, lúc này hẳn Liêu Lương vương cũng đã muốn hòa đàm, nhưng những điều kiện này sẽ khiến hắn không thể không khai chiến, trong lòng các tướng sĩ này cũng là có tính toán, Chử Thiệu Lăng cười cười, “Cô chắc chắn sẽ không để cho các tướng quân đi một chuyến uổng phí, nhưng lời đó không phải cô dùng để hù dọa Liêu Lương vương, đây là điểm mấu chốt của cô, Liêu Lương vương một ngày không đáp ứng, đại quân Chử quốc chúng ta một ngày cũng sẽ không tời đi Liêu Lương, nhìn nhìn xem ai ngao qua ai đi.”
Mọi người mặc dù cảm thấy Chử Thiệu Lăng tâm ngoan thủ lạt, nhưng trong lòng cũng không khỏi bắt đầu chờ mong, tính tình của Chử Thiệu Lăng tuy rằng không tốt, nhưng ở dưới trướng của hắn tuyệt đối sẽ không bị ăn mệt, thân là võ tướng ai lại không muốn kiến công lập nghiệp đâu, nhưng công lao làm sao mà có? Đó là dùng đầu người chất lên.
Đều công đạo rõ ràng xong, Chử Thiệu Lăng nói: “Mấy ngày nay chúng tướng sĩ nghĩ ngơi hồi sức, chờ đến khi Liêu Lương vương hồi âm là có thể khai chiến, hôm nay là ai tuần tra?”
Tất cả mọi người không ai trả lời, một lúc lâu Bạch Uẩn Giang mới thấp giọng nói: “Hôm nay đến phiên mạt tướng.”
“Lão tướng quân vất vả, mặc dù vẫn chưa khai chiến, nhưng vẫn cần phải cẩn thận một phen.” Chử Thiệu Lăng nhìn cũng không nhìn Bạch Uẩn Giang, lại phân phó mọi người vài câu liền cho tan.
“Điện hạ….” Vệ Kích do dự nhìn Chử Thiệu Lăng, thấp giọng nói, “Điện hạ như thế nào không cùng thần nói trước một tiếng?”
Chử Thiệu Lăng nở nụ cười: “Nói cho ngươi, ngươi đáp ứng sao? Thôi, chuyện bao nhiêu lớn, ta thật không hiểu những người đó nghĩ thế nào, ta đề bạt ngươi còn cần lý do sao? Buồn cười Bạch Uẩn Giang người bao nhiêu tuổi còn muốn theo ta dây dưa việc này.”
Vệ Kích biết Chử Thiệu Lăng hôm nay cũng có tức giận, nhẹ giọng khuyên: “Lão tướng quân đi được ngay ngồi được thẳng, có một số việc không nhìn được cũng là bình thường, điện hạ trước mặt nhièu người như vậy làm hắn mất mặt, hắn không xuống đài được cho nên mới thất kính.”
Chử Thiệu Lăng bật cười: “Hắn có cái gì nhìn không được? Ta tin tưởng ai tự nhiên sẽ đối người đó tốt một chút, một lòng một dạ muốn ta đối xử bình đẳng, nằm mơ sao?”
Vệ Kích dở khóc dở cười: “Điện hạ sao lại đem lời ngụy biên nói như đúng rồi? Điện hạ hiện tại càng ngày càng….” Lời phía dưới không dễ nói, Vệ Kích tự biết thất ngôn không lại nói tiếp, Chử Thiệu Lăng lại thực có hưng trí, cười: “Thôi, ngươi vừa muốn nói gì?”
Vệ Kích hơi hơi do dự, thấp giọng: “Điện hạ càng ngày càng không nói lý.”
“Nào có càng ngày càng không nói lý? Ta từ đó đến giờ cơ bản chưa bao giờ nói lý cái gì.” Chử Thiệu Lăng cởi bỏ nút thắt đem ngoại bào để đến một bên, đến gần ôm lấy Vệ Kích, hơi cúi đầu nhìn vào mắt hắn, một lúc lâu mới lạnh lùng nói, “Ta tân tân khổ khổ đi đến vị trí ngày hôm nay không phải là vì phân rõ phải trái, cũng không phải vì muốn thay người nào mở rộng chính nghĩa, ta muốn làm hoàng đế cũng chưa bao giờ là vì lê dân bá tánh, ta chỉ muốn có thể tùy ý làm bậy, muốn cho chính mình trong lòng tưởng muốn sủng ngươi như thế nào liền có thể làm như thế….”
Chử Thiệu Lăng bước về phía trước một bước gần sát Vệ Kích, phượng mâu lẳng lặng nhìn song mâu trong suốt, nhẹ giọng: “Ta thật vất vả đi đến vị trí này, dựa vào cái gì còn muốn khiến ta nơi chốn nhẫn nhịn? Cái gì lấy đại cục làm trọng? Kia bất quá chỉ là lời đám người không bản lĩnh nói xằng, ta muốn sủng ai liền sủng, bọn họ khó chịu thì làm sao? Bọn họ lại có thể nói ta thế nào?”
Vệ Kích nhìn hai mắt Chử Thiệu Lăng, chỉ cảm thấy trong ngực tim đập như nổi trống, hắn rõ ràng không đồng ý cách nói của Chử Thiệu Lăng, nhưng lại không phản bác được, hắn không phải là người không biết tốt xấu, Chử Thiệu Lăng như vậy đều là vì hắn, đều vì hắn.
Chử Thiệu Lăng cười khẽ: “Làm sao? Nói không lại ta?”
“Điện hạ….” Vệ Kích buông mi không biết nên nói cái gì, một lúc lâu mới đáp, “Thần hiểu được tâm ý của điện hạ, thần cũng minh bạch, điện hạ đối đãi với thần như vậy, thần thật vui vẻ, nhưng….”
“Không cần nói nhưng là.” Chử Thiệu Lăng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn một lòng tất cả đều vì Vệ Kích, nếu hay cả chính Vệ Kích còn không biết tốt xấu đến giảng cho mình đạo lý giống những người kia, kia thật quá đáng cười, may mắn Vệ Kích không phải người kệch cỡm như vậy, thích chính là thích, Chử Thiệu Lăng chiếm được đáp án của ái nhân, trong lòng sung sướng không thôi, miễn cưỡng nói, “Thích còn không tạ ơn? Vệ Tướng quân, đây nhưng là sáu nghìn tinh binh a….”
Vệ Kích dừng một lát, mặt thoáng đỏ, thấp giọng nói: “Thần… thần tạ ơn.”
“Này còn có thể chấp nhận.” Chử Thiệu Lăng kéo Vệ Kích vào trong ngực hôn hôn, thấp giọng giáo huấn, “Về sau mặc kệ lại thưởng ngươi cái gì, chỉ cần ngoan ngoãn tạ ơn là được, hiểu không?”
Vệ Kích mất tự nhiên gật gật đầu: “Hiểu.”
Chử Thiệu Lăng nhìn xong đưa thư tín cho Vệ Kích, cười nói: “Hiện giờ hoàng thành rất náo nhiệt đâu.”
Sau khi hoàng đế hôn mê, mọi chuyện trong hoàng thành cho một mình Thái hậu quyết định, các loại tiếng hô không ngừng vang lên trong triều, có muốn Chử Thiệu Lăng hồi triều xử lý quốc sự, có muốn thỉnh Chử Thiệu Dương từ đất phong trở về tẫn hiếu, càng buồn cười hơn còn có tấu chương xin cho Ngũ hoàng tử vào triều học xử lý chính sự, Thái hậu không nghe ai, quyết định dứt khoát thay máu Nội Các, đem những đại thần lúc trước cùng một phe với hoàng đế, không tìm ra sai lầm cho lui liền nói người ta lớn tuổi, ân điển cáo lão hồi hương, không vài ngày đã đem những ai cần đuổi đều đuổi, lại đưa đám cựu thần Tử Quân Hầu đề bạt lên, trong triều lập tức an tĩnh rất nhiều.
Sau khi gặp chuyện không may, Thái hậu đem những người cùng dòng chính với Chử Thiệu Nguyễn toàn bộ giam lại, trong khoảng thời gian ngắn, một loạt vọng tộc trong hoàng thành ầm ầm sụp đổ.
Thái hậu chỉ bắt người giam lại chứ chưa từng xử lý, một là tưởng chờ hoàng đế tự mình giải quyết, hai là hiện giờ sức khỏe Thái hậu cũng không còn tốt, thật sự không lo được nhiều chuyện như vậy, ai biết những người đó còn không biết tốt xấu, mỗi ngày khóc lóc nỉn non đòi viết huyết thư kể oan tình, không thì lại mỗi ngày khóc lóc van cầu chung quanh, làm phiền Thái hậu đau đầu không thôi, Chử Thiệu Đào rất hảo tâm đề nghị Thái hậu giết gà dọa khỉ, Thái hậu không nói gì chấp nhận, trước đem nhảy nhót nhiệt tình nhất Chân Gia Hân chém đầu, một đám người ồ lên sau quả nhiên yên tĩnh khong ít, lúc này Thái hậu mới có thời gian viết thư cho Chử Thiệu Lăng.
Thái hậu đem mọi chuyện trong triều rõ ràng nói cho Chử Thiệu Lăng, lại khuyên nhủ hắn không nên nghe lời dèm pha mà trái lệnh hồi triều, hoàng đế cũng chưa thế nào, mang binh hồi triều cũng không phải thăm bệnh, đó là tạo phản, Thái hậu đã thừa dịp này đem toàn bộ người một nhà đều đề bạt đi lên, trong hoàng thành tạm thời loạn không được, cuối cùng Thái hậu lại nhịn không được sung sướng khi người gặp họa nói vài câu tình hình trong lãnh cung: sau khi Chân Gia Hân bị xử trảm, Lệ tần bi thương, mấy lần thắt cổ, bất quá đều bị người cứu lại, hiện giờ không ăn không uống một lòng quyên sinh, không biết khi nào thì cùng lão phụ thân nhà nàng đi.
Chử Thiệu Lăng sợ dao động quân tâm cũng không đem những việc trong triều nói cho các tướng sĩ, trong quân hết thảy như cũ, hai ngày sau đại quân đến biên cảnh Tây Bắc Khách Lạp Tạp Thập, đại quân Bắc bộ so đoàn người Chử Thiệu Lăng đến sớm hơn năm ngày, ngày Chử Thiệu Lăng đến Khách Lạp Tạp Thập chỉ thấy vô số doanh trướng dọc theo biên cảnh Tây Bắc kéo dài một mảnh, trăm ngàn đại kỳ có chữ Chử phấp phới tung bay, ở vùng biên cảnh Tây Bắc hình thành một loại phong cảnh độc đáo.
Hai quân hội hợp sau, Chử Thiệu Lăng trước đem mỗi chi đội ngũ do các tướng sĩ thống lĩnh bố trí lại một lần, sau khi kiểm kê hoàn tất, Bạch Giang Uẩn nghi hoặc nói: “Thái tử, này còn có sáu nghìn tinh binh từ hoàng thành đến chưa có an bài đâu, đây là thân vệ của Thái tử sao?”
Chử Thiệu Lăng buông bút ngẩng đầu: “Bạch lão tướng quân hiểu lầm, cô đến Tây Bắc là vì muón cùng những tướng sĩ đồng sinh cộng tử chống cự Liêu Lương địch quân, làm sao sẽ tự giữ thân bbinh bảo mệnh đâu? Sáu nghìn người này trực tiếp lệ thuộc Phiêu Kị tướng quân Vệ Kích.”
Lời này vừa nói ra, trong trước lập tức an tĩnh, các tướng sĩ không rõ hai mặt nhìn nhau, Thái tử điện hạ như vậy là có ý gì? Nếu Chử Thiệu Lăng giữ lại những người này cho mình thì thôi, cho một oa nhi sáu nghìn tinh binh, đây là muốn làm gì? Cho hắn chơi?!
Một đường đi đến, Chử Thiệu Lăng mỗi ngày giữ Vệ Kích ở bên người, trong khi các tướng quân khác cùng một chỗ dùng cơm, Vệ Kích đang ở trên xe ngựa tinh xảo của Chử Thiệu Lăng ăn khẩu phần đặc biệt, trong khi các tướng quân khác ngủ lều trại, Vệ Kích lại cuộn tròn trong ngực Chử Thiệu Lăng khoác thảm nhung đi ngủ, dọc theo đường đi, ăn mặc ở của Vệ Kích tất cả đều dùng cùng cấp đãi ngộ với Chử Thiệu Lăng, các tướng sĩ đều nhìn trong mắt, có vài người tâm tư hẹp hòi đã sớm khó chịu, làm sao nghĩ đến Chử Thiệu Lăng lại càng thêm tùy ý như vậy.
Vệ Chiến lo lắng đề phòng một đường, chỉ sợ Chử Thiệu Lăng đối đãi Vệ Kích quá tốt khiến chúng tướng sĩ bất mãn, hiện giờ thấy quả nhiên là vậy, Vệ Chiến quay đầu liếc mắt nhìn Vệ Kích, Vệ Kích mím môi không nói.
Việc này Chử Thiệu Lăng cũng không có nói trước cho Vệ Kích, nhưng hiện giờ tình hình này nếu Vệ Kích khiêm nhượng một phen từ chối ý định của Chử Thiệu Lăng có thể đem mình kéo ra, nhưng không khỏi làm cho người khác cảm thấy Chử Thiệu Lăng ngu ngốc vô đạo, trong lòng Vệ Kích, giữ gìn Chử Thiệu Lăng là nhiệm vụ đầu tiên, cho nên mặc dù hắn không đồng ý nhưng cũng không nói gì, khẽ cúi đầu trầm mặc.
Trong lòng Bạch Uẩn Giang rất không phục, năm nay hắn đã năm mươi ba tuổi, về sau có thể lại lên một lần chiến trường hay không đã không chắc, đời này có thể danh lưu sử sách hay không đều nhờ vào lần chinh chiến này, không nghĩ muốn vì người khác làm giá y, Bạch Uẩn Giang kiềm chế không được cất cao giọng: “Vệ Kích một không chiến công hai không tư lịch, làm sao có thể thống lĩnh sáu nghìn tinh binh?”
Chử Thiệu Lăng nhướng mày cười khẽ: “Lúc Bạch lão tướng quân lần đầu tiên ra chiến trường, sợ là cũng không chiến công không tư lịch.”
Bạch Uẩn Giang bị Chử Thiệu Lăng phản bác một câu, trong lòng tức giận càng nhiều, lại nói: “Thái tử muốn đề bạt thân vệ bên người là tình có thể nguyên, nhưng sáu nghìn tinh binh cũng quá nhiều! Lần đầu tiên ra chiến trường, một nghìn là đủ.”
“Bạch lão tướng quân quá lo lắng, trong lòng cô tự nhiên đều biết.” Chử Thiệu Lăng thản nhiên nói, “Lúc đầu Vệ Kích quả thật chỉ là thân vệ của ta, nhưng hiện giờ cũng không phải, Vệ Kích đã bái Trương Lập Phong làm sư phụ, là môn hạ của Đại Tướng quân, trước khi xuất chinh Trương Lập Phong còn ân cần phó thác, cô tổng không thể làm mất mặt Trương Đại Tướng quân đi, lại nói…. Là đồ đệ của Trương Lập Phong, nghĩ đến có lẽ cũng không kém được.”
Nói đến Trương Lập Phong, Bạch Uẩn Giang cũng không lại nói gì, căm giận ngồi xuống, Chử Thiệu Lăng uống một ngụm trà nhìn Bạch Uẩn Giang, thản nhiên nói: “Còn có… xuất chinh bên ngoài, vẫn nên gọi cô Đại Tướng quân đi, một hơi một câu Thái tử, khiến người nghe thấy không khỏi cảm thấy cô trì quân không nghiêm.”
Bạch Uẩn Giang bị Chử Thiệu Lăng giáo huấn một lúc lâu nói không nên lời, đỏ mặt tía tai ôm quyền: “Là.”
Chử Thiệu Lăng buông chén trà tiếp tục an bài: “Liêu Lương binh lính từ mấy ngày trước đã bỏ chạy, thám tử truyền tin nói Liêu Lương vương cũng đang tập kết binh sĩ, một hồi ác chiến là không thể không đánh, lần này chúng ta muốn xuyên qua Khách Lạp Tạp Thập, trực tiếp đánh tới Liêu Lương, nhưng vì tránh cho hậu hoạn, vẫn nên đem dân chúng Khách Lạp Tạp Thập toàn bộ di tản đi, chuyện này liền do Hộ quốc Tướng quân an bài.”
Vệ Chiến đứng dậy cúi đầu: “Mạt tướng lĩnh mệnh.”
Chử Thiệu Lăng khoát tay nói tiếp: “Sáng nay cô đã phái sứ thần đ iLiêu Lương, trước nhìn nhìn xem Liêu Lương vương hồi phục thế nào đi.”
Liêm Du ngẩng đầu hỏi: “Đại Tướng quân nói với Liêu Lương vương như thế nào?”
Chử Thiệu Lăng cười nhạt: “Cô muốn Liêu Lương vương tiến hiến ấu nữ hài nhi năm nghìn người, hoàng kim mười vạn hai, tuấn mã một vạn bảy, thanh niên nô lệ ba vạn người, cũng muốn hắn hứa hẹn khiến người Liêu Lương lui cách biên cảnh Tây Bắc ba trăm dặm, vĩnh viễn không được xâm chiếm, nếu Liêu Lương vương đáp ứng, cô liền lui binh.”
Mọi người nghe vậy nhịn không được thầm than Chử Thiệu Lăng thực độc, hài nhi, tráng niên, hoàng kim, ngựa, tất cả những thứ Chử Thiệu Lăng muốn đều là nền tảng lập quốc của Liêu Lương, Liêm Du bật cười: “Nếu Liêu Lương vương đáp ứng… Liêu Lương trong vòng mười năm hoàn toàn không có hy vọng phục khởi.” Bạn đang ?
“Cô biết hắn sẽ không đáp ứng mới nói như vậy.” Chử Thiệu Lăng thầm cười lạnh, nếu dễ dàng liền có thể hòa đàm, kia chiến công của Vệ Kích mò ở đâu ra, lúc này hẳn Liêu Lương vương cũng đã muốn hòa đàm, nhưng những điều kiện này sẽ khiến hắn không thể không khai chiến, trong lòng các tướng sĩ này cũng là có tính toán, Chử Thiệu Lăng cười cười, “Cô chắc chắn sẽ không để cho các tướng quân đi một chuyến uổng phí, nhưng lời đó không phải cô dùng để hù dọa Liêu Lương vương, đây là điểm mấu chốt của cô, Liêu Lương vương một ngày không đáp ứng, đại quân Chử quốc chúng ta một ngày cũng sẽ không tời đi Liêu Lương, nhìn nhìn xem ai ngao qua ai đi.”
Mọi người mặc dù cảm thấy Chử Thiệu Lăng tâm ngoan thủ lạt, nhưng trong lòng cũng không khỏi bắt đầu chờ mong, tính tình của Chử Thiệu Lăng tuy rằng không tốt, nhưng ở dưới trướng của hắn tuyệt đối sẽ không bị ăn mệt, thân là võ tướng ai lại không muốn kiến công lập nghiệp đâu, nhưng công lao làm sao mà có? Đó là dùng đầu người chất lên.
Đều công đạo rõ ràng xong, Chử Thiệu Lăng nói: “Mấy ngày nay chúng tướng sĩ nghĩ ngơi hồi sức, chờ đến khi Liêu Lương vương hồi âm là có thể khai chiến, hôm nay là ai tuần tra?”
Tất cả mọi người không ai trả lời, một lúc lâu Bạch Uẩn Giang mới thấp giọng nói: “Hôm nay đến phiên mạt tướng.”
“Lão tướng quân vất vả, mặc dù vẫn chưa khai chiến, nhưng vẫn cần phải cẩn thận một phen.” Chử Thiệu Lăng nhìn cũng không nhìn Bạch Uẩn Giang, lại phân phó mọi người vài câu liền cho tan.
“Điện hạ….” Vệ Kích do dự nhìn Chử Thiệu Lăng, thấp giọng nói, “Điện hạ như thế nào không cùng thần nói trước một tiếng?”
Chử Thiệu Lăng nở nụ cười: “Nói cho ngươi, ngươi đáp ứng sao? Thôi, chuyện bao nhiêu lớn, ta thật không hiểu những người đó nghĩ thế nào, ta đề bạt ngươi còn cần lý do sao? Buồn cười Bạch Uẩn Giang người bao nhiêu tuổi còn muốn theo ta dây dưa việc này.”
Vệ Kích biết Chử Thiệu Lăng hôm nay cũng có tức giận, nhẹ giọng khuyên: “Lão tướng quân đi được ngay ngồi được thẳng, có một số việc không nhìn được cũng là bình thường, điện hạ trước mặt nhièu người như vậy làm hắn mất mặt, hắn không xuống đài được cho nên mới thất kính.”
Chử Thiệu Lăng bật cười: “Hắn có cái gì nhìn không được? Ta tin tưởng ai tự nhiên sẽ đối người đó tốt một chút, một lòng một dạ muốn ta đối xử bình đẳng, nằm mơ sao?”
Vệ Kích dở khóc dở cười: “Điện hạ sao lại đem lời ngụy biên nói như đúng rồi? Điện hạ hiện tại càng ngày càng….” Lời phía dưới không dễ nói, Vệ Kích tự biết thất ngôn không lại nói tiếp, Chử Thiệu Lăng lại thực có hưng trí, cười: “Thôi, ngươi vừa muốn nói gì?”
Vệ Kích hơi hơi do dự, thấp giọng: “Điện hạ càng ngày càng không nói lý.”
“Nào có càng ngày càng không nói lý? Ta từ đó đến giờ cơ bản chưa bao giờ nói lý cái gì.” Chử Thiệu Lăng cởi bỏ nút thắt đem ngoại bào để đến một bên, đến gần ôm lấy Vệ Kích, hơi cúi đầu nhìn vào mắt hắn, một lúc lâu mới lạnh lùng nói, “Ta tân tân khổ khổ đi đến vị trí ngày hôm nay không phải là vì phân rõ phải trái, cũng không phải vì muốn thay người nào mở rộng chính nghĩa, ta muốn làm hoàng đế cũng chưa bao giờ là vì lê dân bá tánh, ta chỉ muốn có thể tùy ý làm bậy, muốn cho chính mình trong lòng tưởng muốn sủng ngươi như thế nào liền có thể làm như thế….”
Chử Thiệu Lăng bước về phía trước một bước gần sát Vệ Kích, phượng mâu lẳng lặng nhìn song mâu trong suốt, nhẹ giọng: “Ta thật vất vả đi đến vị trí này, dựa vào cái gì còn muốn khiến ta nơi chốn nhẫn nhịn? Cái gì lấy đại cục làm trọng? Kia bất quá chỉ là lời đám người không bản lĩnh nói xằng, ta muốn sủng ai liền sủng, bọn họ khó chịu thì làm sao? Bọn họ lại có thể nói ta thế nào?”
Vệ Kích nhìn hai mắt Chử Thiệu Lăng, chỉ cảm thấy trong ngực tim đập như nổi trống, hắn rõ ràng không đồng ý cách nói của Chử Thiệu Lăng, nhưng lại không phản bác được, hắn không phải là người không biết tốt xấu, Chử Thiệu Lăng như vậy đều là vì hắn, đều vì hắn.
Chử Thiệu Lăng cười khẽ: “Làm sao? Nói không lại ta?”
“Điện hạ….” Vệ Kích buông mi không biết nên nói cái gì, một lúc lâu mới đáp, “Thần hiểu được tâm ý của điện hạ, thần cũng minh bạch, điện hạ đối đãi với thần như vậy, thần thật vui vẻ, nhưng….”
“Không cần nói nhưng là.” Chử Thiệu Lăng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn một lòng tất cả đều vì Vệ Kích, nếu hay cả chính Vệ Kích còn không biết tốt xấu đến giảng cho mình đạo lý giống những người kia, kia thật quá đáng cười, may mắn Vệ Kích không phải người kệch cỡm như vậy, thích chính là thích, Chử Thiệu Lăng chiếm được đáp án của ái nhân, trong lòng sung sướng không thôi, miễn cưỡng nói, “Thích còn không tạ ơn? Vệ Tướng quân, đây nhưng là sáu nghìn tinh binh a….”
Vệ Kích dừng một lát, mặt thoáng đỏ, thấp giọng nói: “Thần… thần tạ ơn.”
“Này còn có thể chấp nhận.” Chử Thiệu Lăng kéo Vệ Kích vào trong ngực hôn hôn, thấp giọng giáo huấn, “Về sau mặc kệ lại thưởng ngươi cái gì, chỉ cần ngoan ngoãn tạ ơn là được, hiểu không?”
Vệ Kích mất tự nhiên gật gật đầu: “Hiểu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.