Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư
Chương 2: Chương 2: Ký ức bị đánh mất
Phiến Cốt Mộc
02/09/2018
Tư Mã U Nguyệt nằm dài trên giường, tâm trạng của nàng hiện giờ đã chẳng thể nào hình dung được bằng mấy chữ khóc không thành tiếng.
"Haiz..."
Sau hai mươi tám lần thở dài ai oán, rốt cuộc nàng cũng chấp nhận được thân phận hiện giờ, chấp nhận cái thân xác ăn hại này. Nàng đường đường là sát thủ số một của thế kỷ hai mươi mốt, dù không thể tu luyện được nhưng chẳng lẽ lại sợ mình không sống nổi dưới khoảng trời này sao?
Nhưng hễ nghĩ đến tính nết và nguyên do chết đi của tiền thân là nàng lại thấy ngán ngẩm bất lực.
Kể ra cái chết của tiền thân này cũng thảm lắm, chuyện là nàng ta đi tặng đồ ăn cho kẻ được mệnh danh là kinh thành đệ nhất công tử Mộ Dung An, ngờ đâu lại bị cho là muốn quấn lấy hắn, thế là bị đám tùy tùng của hắn dần cho một trận nhừ tử, rồi mắng nhiếc một tràng những lời đại loại như nàng ta chẳng những là đồ ăn hại, mà còn là hạng người biến thái.
Còn cái kẻ được gọi là đệ nhất công tử tao nhã lịch thiệp thì lại chỉ đứng một bên giương mắt nhìn nàng ta bị đánh đập, thậm chí còn cười nói vui vẻ với mỹ nữ bên cạnh.
Tiền thân bị đánh đến mức chỉ còn thở thoi thóp, khi được khiêng về tới tướng quân phủ, trông thấy gia gia của mình là Tư Mã Liệt, chỉ kịp thốt lên một câu muốn đích thân báo thù rồi lăn ra bất tỉnh, chẳng bao lâu sau đã tắt thở.
Tuy rằng tiền thân bảo nàng hãy báo thù cho nàng ta, nhưng chuyện này rõ ràng là do tự nàng ta chuốc lấy, ai bảo ngươi rảnh rỗi không có chuyện gì làm lại đi quấn lấy người ta, có lần chẳng phải ngươi đã đeo bám đến nỗi người ta thấy phiền chán cực độ rồi sao? Bởi vậy khi ngươi lượn lờ trước mặt người ta lần nữa, người ta không đánh ngươi mới là lạ!
"Nhưng cái tên Mộ Dung An kia lại cứ giương mắt nhìn ngươi bị đánh chết, những tên đánh ngươi cũng đập cho một trận đến chết mới thôi. Hừ, ngươi yên tâm, thù này ta vẫn sẽ báo giúp ngươi!" Tư Mã U Nguyệt nói, giọng thâm sâu: "Mà thân xác này của ngươi thật sự không tu luyện được sao? Đám người đó toàn là thiên tài của học viện đế quốc, nếu không tu luyện được thì việc báo thù sẽ phiền lắm. Nhưng giờ ta cũng chẳng thể kiểm tra cơ thể của ngươi được, mẹ kiếp, mấy vết thương trên người này phải bao lâu mới lành đây?"
Thân thể bị thương quá nặng, Tư Mã U Nguyệt nôn mửa một hồi rồi lại ngủ mê man. Nhưng giấc ngủ này cứ chập chờn, nàng nhíu chặt mày mãi, mồ hôi lạnh túa ra không ngừng.
"Tây Môn U Nguyệt, dù ngươi có là thiên tài của thần giới thì đã sao? Hôm nay ngươi vẫn phải chết dưới tay ta mà thôi, hôm nay Tây Môn gia các ngươi hãy tới địa ngục mà đoàn tụ đi!"
"Tây Môn U Nguyệt, ngươi biết đây là cái gì không? Đây chính là thần khí cao cấp đèn Tỏa Hồn. Chỉ cần hút linh hồn của ngươi vào trong, trọn đời này ngươi sẽ vĩnh viễn không thể siêu sinh, dù ngươi có muốn hồn phi phách tán cũng không được! Chẳng phải ngươi đã chèn ép ta đủ đường sao? Hôm nay ngươi cứ thong thả mà tận hưởng mùi vị bị khóa hồn đi! Ha ha ha ha..."
Giọng nữ chói tai vang lên, một nữ nhân cầm một ngọn đèn xuất hiện trong giấc mơ của Tư Mã U Nguyệt.
"Linh hồn khuyết một phần? Tái sinh như vậy chỉ e cũng sẽ không nhớ được sự tình của kiếp này, thực lực cũng không tài nào khôi phục được. Liệu có thể phục hồi cho linh hồn của mình, lập nên kỳ tích được hay không, thì phải dựa vào vận may của ngươi rồi!" Một giọng nói khác chẳng rõ của nam hay nữ vang vọng trong màn sương mù dày đặc bốn phía.
"Tư Mã U Nguyệt, ai bảo ngươi xuất sắc như vậy làm gì? Hôm nay lão đại vắng mặt, ngươi xuống địa ngục tìm diêm vương mà khóc lóc kể lể đi! Đây là loại thuốc nổ mới nhất mà tổ chức chế tạo, được chôn thân cùng thứ này cũng coi như là phúc phần của ngươi đó! Tư Mã U Nguyệt, đi chết đi..."
"Tây Môn U Nguyệt, đi chết đi..."
"A..."
Tư Mã U Nguyệt ngồi bật dậy, há miệng thở hổn hển, áo ngủ trên người ướt đẫm mồ hôi, tóc mai ướt nhẹp dính bết bên má, người run lên cầm cập, chẳng biết là do đau xót hay vì tức giận.
"Thiếu gia, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?" Một a hoàn đứng ngoài gõ cửa hỏi vọng vào.
Tư Mã U Nguyệt ép mình bình tĩnh lại, nói với ra ngoài: "Ta không sao, ngươi lui xuống đi."
"Vâng." Người bên ngoài đáp lại một tiếng, sau đó không còn tiếng động gì ngoài cửa.
Sau cơn thở dốc, Tư Mã U Nguyệt cố nhịn đau xuống giường rót cho mình một chén nước, bàn tay run rẩy khiến bình trà cũng rung theo. Nàng uống liền ba tách trà nguội mới bình tâm lại được.
Hồi tưởng lại cảnh trong mơ, nàng thắc mắc tại sao lại có những hai cái tên.
"Tư Mã U Nguyệt, Tây Môn U Nguyệt..." Nàng lẩm nhẩm hai cái tên này: "Tây Môn U Nguyệt là ai?"
Vì sao khi gọi cái tên này, nàng lại thấy lòng đau đớn.
Trở lại giường, Tư Mã U Nguyệt mở mắt thao láo nhìn tấm màn cổ, những hình ảnh mơ hồ và giọng nói lạ hoắc trong giấc mơ ban nãy cứ lẩn quẩn mãi trong đầu, nữ nhân lạ mặt đó là ai? Tây Môn U Nguyệt mà nàng ta nói là ai?
Tiếng a hoàn bỗng vang lên bên ngoài: "Tướng quân."
"Ngũ thiếu gia tỉnh lại chưa?" Một giọng nói hơi già cất lên.
"Bẩm tướng quân, vừa nãy thiếu gia có hét lên một tiếng, nô tỳ hỏi thử thì thiếu gia bảo không sao, sau đó bên trong im lìm, chắc là thiếu gia lại ngủ rồi ạ." A hoàn đáp.
"Được, ta biết rồi, các ngươi lui xuống đi."
"Vâng."
Tiếng mở cửa vang lên, Tư Mã U Nguyệt vội nhắm mắt, tai chỉ nghe tiếng bước chân chầm chậm tới gần mình, sau đó dừng lại bên giường.
"Thôi đi, đừng có giả bộ nữa, ta biết cháu tỉnh lại rồi." Tư Mã Liệt nhìn người đang nhắm tịt hai mắt trên giường mà nói.
Bị phát hiện rồi!
Tư Mã U Nguyệt mở mắt nhìn người đứng trước giường, im lặng không nói.
Đây chính là đệ nhất cao thủ Đông Thần quốc, gia gia của nàng, giống hệt như trong ký ức, ông mặc một bộ đồ màu đen, tóc mai điểm bạc, khuôn mặt cương nghị, đôi mắt nhìn nàng hàm chứa vẻ cưng chiều và xót xa vô hạn.
"Đau lắm phải không?" Tư Mã Liệt thấy Tư Mã U Nguyệt không nói lời nào, bèn ngồi xuống mép giường hỏi han.
Tư Mã U Nguyệt gật đầu. Đúng là rất đau, nàng cảm thấy xương cốt khắp người đều rã rời.
Tư Mã Liệt lấy ra một chiếc bình ngọc như làm ảo thuật, Tư Mã U Nguyệt nhìn mà kinh ngạc. Dù nàng biết thế giới này có một thứ không gian chứa đồ, nhưng khi tận mắt nhìn thấy vẫn bị chấn động mạnh, thứ này tiện dụng hơn bao bì ở kiếp trước nhiều!
Bình ngọc trên tay Tư Mã Liệt là được lấy ra từ nhẫn không gian.
"Đây là đan dược nhị phẩm ta xin được ở chỗ Thạch đại sư, nó sẽ giúp vết thương của cháu chóng lành. Nào, uống vào là hết đau liền." Tư Mã Liệt đổ ra một viên thuốc màu đen từ trong chiếc bình, nhét vào miệng Tư Mã U Nguyệt.
Sau khi nuốt viên thuốc xuống, một mùi vị đáng chát lan ra trong họng nàng, không đợi nàng lên tiếng, Tư Mã Liệt đã nhét một viên kẹo vào miệng nàng.
"Thạch đại sư nói đan dược này hơi đắng, nhưng nó là đan dược nhị phẩm, hiệu quả nhanh lắm. Cháu ráng nhịn chút đi."
Tư Mã U Nguyệt biết thế giới này có các loại đan dược rất thần kỳ, giống y như thuốc tây thuốc viên của kiếp trước, nhưng so ra hiệu quả lại tốt hơn những thứ thuốc kia gấp bội. Chúng rất đa dạng về mặt chủng loại, có đầy đủ mọi tác dụng, chẳng hạn như loại thuốc trị thương mà nàng uống bây giờ còn giúp linh sư hồi phục linh lực, giúp kiếm sư khôi phục thể lực vân vân.
Đan dược này được chia thành nhiều phẩm cấp, gồm có nhất phẩm, nhị phẩm, tam phẩm vân vân. Từ nhất đến tam phẩm được gọi là đan dược sơ cấp, tứ đến lục cấp là đan dược trung cấp, thất đến cửu cấp là đan dược cao cấp, luyện đan sư tương ứng với chúng lần lượt được gọi là luyện đan sư sơ cấp, luyện đan sư trung cấp, luyện đan sư cao cấp.
Hiệu lực của đan dược sẽ tăng theo phẩm cấp của chúng, nhưng dù là đan dược cùng một phẩm cấp thì cũng được phân thành cấp thấp, trung cấp, cao cấp, thượng hạng. Đẳng cấp càng cao thì hiệu lực của đan dược càng tốt, giá bán cũng càng cao.
Ôi, bảo rằng nàng ta không hiểu gì thật ra cũng do tâm tư nàng ta chỉ xoay quanh chuyện yêu đương cuồng si, hễ trông thấy mỹ nam là mụ mẫm đến mất cả phương hướng, làm gì còn nghĩ đến những thứ này. Nàng ta lại không tu luyện được nên lên lớp được hai hôm là không thèm bén mảng đến học viện đế quốc nữa. Tư Mã Liệt hết mực cưng chiều nàng ta, nàng ta không muốn đi, bọn họ cũng không ép, nên giờ nàng ta mới thành một kẻ hoàn toàn mù chữ thế này đây!
"Haiz..."
Sau hai mươi tám lần thở dài ai oán, rốt cuộc nàng cũng chấp nhận được thân phận hiện giờ, chấp nhận cái thân xác ăn hại này. Nàng đường đường là sát thủ số một của thế kỷ hai mươi mốt, dù không thể tu luyện được nhưng chẳng lẽ lại sợ mình không sống nổi dưới khoảng trời này sao?
Nhưng hễ nghĩ đến tính nết và nguyên do chết đi của tiền thân là nàng lại thấy ngán ngẩm bất lực.
Kể ra cái chết của tiền thân này cũng thảm lắm, chuyện là nàng ta đi tặng đồ ăn cho kẻ được mệnh danh là kinh thành đệ nhất công tử Mộ Dung An, ngờ đâu lại bị cho là muốn quấn lấy hắn, thế là bị đám tùy tùng của hắn dần cho một trận nhừ tử, rồi mắng nhiếc một tràng những lời đại loại như nàng ta chẳng những là đồ ăn hại, mà còn là hạng người biến thái.
Còn cái kẻ được gọi là đệ nhất công tử tao nhã lịch thiệp thì lại chỉ đứng một bên giương mắt nhìn nàng ta bị đánh đập, thậm chí còn cười nói vui vẻ với mỹ nữ bên cạnh.
Tiền thân bị đánh đến mức chỉ còn thở thoi thóp, khi được khiêng về tới tướng quân phủ, trông thấy gia gia của mình là Tư Mã Liệt, chỉ kịp thốt lên một câu muốn đích thân báo thù rồi lăn ra bất tỉnh, chẳng bao lâu sau đã tắt thở.
Tuy rằng tiền thân bảo nàng hãy báo thù cho nàng ta, nhưng chuyện này rõ ràng là do tự nàng ta chuốc lấy, ai bảo ngươi rảnh rỗi không có chuyện gì làm lại đi quấn lấy người ta, có lần chẳng phải ngươi đã đeo bám đến nỗi người ta thấy phiền chán cực độ rồi sao? Bởi vậy khi ngươi lượn lờ trước mặt người ta lần nữa, người ta không đánh ngươi mới là lạ!
"Nhưng cái tên Mộ Dung An kia lại cứ giương mắt nhìn ngươi bị đánh chết, những tên đánh ngươi cũng đập cho một trận đến chết mới thôi. Hừ, ngươi yên tâm, thù này ta vẫn sẽ báo giúp ngươi!" Tư Mã U Nguyệt nói, giọng thâm sâu: "Mà thân xác này của ngươi thật sự không tu luyện được sao? Đám người đó toàn là thiên tài của học viện đế quốc, nếu không tu luyện được thì việc báo thù sẽ phiền lắm. Nhưng giờ ta cũng chẳng thể kiểm tra cơ thể của ngươi được, mẹ kiếp, mấy vết thương trên người này phải bao lâu mới lành đây?"
Thân thể bị thương quá nặng, Tư Mã U Nguyệt nôn mửa một hồi rồi lại ngủ mê man. Nhưng giấc ngủ này cứ chập chờn, nàng nhíu chặt mày mãi, mồ hôi lạnh túa ra không ngừng.
"Tây Môn U Nguyệt, dù ngươi có là thiên tài của thần giới thì đã sao? Hôm nay ngươi vẫn phải chết dưới tay ta mà thôi, hôm nay Tây Môn gia các ngươi hãy tới địa ngục mà đoàn tụ đi!"
"Tây Môn U Nguyệt, ngươi biết đây là cái gì không? Đây chính là thần khí cao cấp đèn Tỏa Hồn. Chỉ cần hút linh hồn của ngươi vào trong, trọn đời này ngươi sẽ vĩnh viễn không thể siêu sinh, dù ngươi có muốn hồn phi phách tán cũng không được! Chẳng phải ngươi đã chèn ép ta đủ đường sao? Hôm nay ngươi cứ thong thả mà tận hưởng mùi vị bị khóa hồn đi! Ha ha ha ha..."
Giọng nữ chói tai vang lên, một nữ nhân cầm một ngọn đèn xuất hiện trong giấc mơ của Tư Mã U Nguyệt.
"Linh hồn khuyết một phần? Tái sinh như vậy chỉ e cũng sẽ không nhớ được sự tình của kiếp này, thực lực cũng không tài nào khôi phục được. Liệu có thể phục hồi cho linh hồn của mình, lập nên kỳ tích được hay không, thì phải dựa vào vận may của ngươi rồi!" Một giọng nói khác chẳng rõ của nam hay nữ vang vọng trong màn sương mù dày đặc bốn phía.
"Tư Mã U Nguyệt, ai bảo ngươi xuất sắc như vậy làm gì? Hôm nay lão đại vắng mặt, ngươi xuống địa ngục tìm diêm vương mà khóc lóc kể lể đi! Đây là loại thuốc nổ mới nhất mà tổ chức chế tạo, được chôn thân cùng thứ này cũng coi như là phúc phần của ngươi đó! Tư Mã U Nguyệt, đi chết đi..."
"Tây Môn U Nguyệt, đi chết đi..."
"A..."
Tư Mã U Nguyệt ngồi bật dậy, há miệng thở hổn hển, áo ngủ trên người ướt đẫm mồ hôi, tóc mai ướt nhẹp dính bết bên má, người run lên cầm cập, chẳng biết là do đau xót hay vì tức giận.
"Thiếu gia, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?" Một a hoàn đứng ngoài gõ cửa hỏi vọng vào.
Tư Mã U Nguyệt ép mình bình tĩnh lại, nói với ra ngoài: "Ta không sao, ngươi lui xuống đi."
"Vâng." Người bên ngoài đáp lại một tiếng, sau đó không còn tiếng động gì ngoài cửa.
Sau cơn thở dốc, Tư Mã U Nguyệt cố nhịn đau xuống giường rót cho mình một chén nước, bàn tay run rẩy khiến bình trà cũng rung theo. Nàng uống liền ba tách trà nguội mới bình tâm lại được.
Hồi tưởng lại cảnh trong mơ, nàng thắc mắc tại sao lại có những hai cái tên.
"Tư Mã U Nguyệt, Tây Môn U Nguyệt..." Nàng lẩm nhẩm hai cái tên này: "Tây Môn U Nguyệt là ai?"
Vì sao khi gọi cái tên này, nàng lại thấy lòng đau đớn.
Trở lại giường, Tư Mã U Nguyệt mở mắt thao láo nhìn tấm màn cổ, những hình ảnh mơ hồ và giọng nói lạ hoắc trong giấc mơ ban nãy cứ lẩn quẩn mãi trong đầu, nữ nhân lạ mặt đó là ai? Tây Môn U Nguyệt mà nàng ta nói là ai?
Tiếng a hoàn bỗng vang lên bên ngoài: "Tướng quân."
"Ngũ thiếu gia tỉnh lại chưa?" Một giọng nói hơi già cất lên.
"Bẩm tướng quân, vừa nãy thiếu gia có hét lên một tiếng, nô tỳ hỏi thử thì thiếu gia bảo không sao, sau đó bên trong im lìm, chắc là thiếu gia lại ngủ rồi ạ." A hoàn đáp.
"Được, ta biết rồi, các ngươi lui xuống đi."
"Vâng."
Tiếng mở cửa vang lên, Tư Mã U Nguyệt vội nhắm mắt, tai chỉ nghe tiếng bước chân chầm chậm tới gần mình, sau đó dừng lại bên giường.
"Thôi đi, đừng có giả bộ nữa, ta biết cháu tỉnh lại rồi." Tư Mã Liệt nhìn người đang nhắm tịt hai mắt trên giường mà nói.
Bị phát hiện rồi!
Tư Mã U Nguyệt mở mắt nhìn người đứng trước giường, im lặng không nói.
Đây chính là đệ nhất cao thủ Đông Thần quốc, gia gia của nàng, giống hệt như trong ký ức, ông mặc một bộ đồ màu đen, tóc mai điểm bạc, khuôn mặt cương nghị, đôi mắt nhìn nàng hàm chứa vẻ cưng chiều và xót xa vô hạn.
"Đau lắm phải không?" Tư Mã Liệt thấy Tư Mã U Nguyệt không nói lời nào, bèn ngồi xuống mép giường hỏi han.
Tư Mã U Nguyệt gật đầu. Đúng là rất đau, nàng cảm thấy xương cốt khắp người đều rã rời.
Tư Mã Liệt lấy ra một chiếc bình ngọc như làm ảo thuật, Tư Mã U Nguyệt nhìn mà kinh ngạc. Dù nàng biết thế giới này có một thứ không gian chứa đồ, nhưng khi tận mắt nhìn thấy vẫn bị chấn động mạnh, thứ này tiện dụng hơn bao bì ở kiếp trước nhiều!
Bình ngọc trên tay Tư Mã Liệt là được lấy ra từ nhẫn không gian.
"Đây là đan dược nhị phẩm ta xin được ở chỗ Thạch đại sư, nó sẽ giúp vết thương của cháu chóng lành. Nào, uống vào là hết đau liền." Tư Mã Liệt đổ ra một viên thuốc màu đen từ trong chiếc bình, nhét vào miệng Tư Mã U Nguyệt.
Sau khi nuốt viên thuốc xuống, một mùi vị đáng chát lan ra trong họng nàng, không đợi nàng lên tiếng, Tư Mã Liệt đã nhét một viên kẹo vào miệng nàng.
"Thạch đại sư nói đan dược này hơi đắng, nhưng nó là đan dược nhị phẩm, hiệu quả nhanh lắm. Cháu ráng nhịn chút đi."
Tư Mã U Nguyệt biết thế giới này có các loại đan dược rất thần kỳ, giống y như thuốc tây thuốc viên của kiếp trước, nhưng so ra hiệu quả lại tốt hơn những thứ thuốc kia gấp bội. Chúng rất đa dạng về mặt chủng loại, có đầy đủ mọi tác dụng, chẳng hạn như loại thuốc trị thương mà nàng uống bây giờ còn giúp linh sư hồi phục linh lực, giúp kiếm sư khôi phục thể lực vân vân.
Đan dược này được chia thành nhiều phẩm cấp, gồm có nhất phẩm, nhị phẩm, tam phẩm vân vân. Từ nhất đến tam phẩm được gọi là đan dược sơ cấp, tứ đến lục cấp là đan dược trung cấp, thất đến cửu cấp là đan dược cao cấp, luyện đan sư tương ứng với chúng lần lượt được gọi là luyện đan sư sơ cấp, luyện đan sư trung cấp, luyện đan sư cao cấp.
Hiệu lực của đan dược sẽ tăng theo phẩm cấp của chúng, nhưng dù là đan dược cùng một phẩm cấp thì cũng được phân thành cấp thấp, trung cấp, cao cấp, thượng hạng. Đẳng cấp càng cao thì hiệu lực của đan dược càng tốt, giá bán cũng càng cao.
Ôi, bảo rằng nàng ta không hiểu gì thật ra cũng do tâm tư nàng ta chỉ xoay quanh chuyện yêu đương cuồng si, hễ trông thấy mỹ nam là mụ mẫm đến mất cả phương hướng, làm gì còn nghĩ đến những thứ này. Nàng ta lại không tu luyện được nên lên lớp được hai hôm là không thèm bén mảng đến học viện đế quốc nữa. Tư Mã Liệt hết mực cưng chiều nàng ta, nàng ta không muốn đi, bọn họ cũng không ép, nên giờ nàng ta mới thành một kẻ hoàn toàn mù chữ thế này đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.