Bạo Sủng Y Phi: Bệnh Vương Quá Phúc Hắc
Chương 76: Cảnh vương phúc hắc chèn ép Mặc Vương tức đến hộc máu.
Hương Tuyết
24/06/2016
Hách Liên Thiến nói xong lập tức nhích lại gần bên người Bắc Đường Văn Cảnh, cho là hắn cũng e ngại cảnh tượng như vậy.
Hy vọng cử chỉ vô ý đó có thể cho hắn cảm giác an toàn.
Bất kỳ thời khắc nào Hách Liên Thiến đều muốn tận tâm bảo vệ người yêu mình không bị thương tổn, sở dĩ ban nãy nàng nói với Thái Hậu phương pháp vừa rồi là do Cảnh vương nghĩ ra cũng là vì muốn thái độ của Thái Hậu đối với Cảnh vương hòa hoãn một ít, đây là bước đầu tiên, sau này nàng tất nhiên sẽ khiến cho những người này không còn dám giễu cợt hắn nửa câu.
Bắc Đường Văn Cảnh tất nhiên hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Hách Liên Thiến, đối với việc nàng dựa vào người hắn như thế, thân thể Bắc Đường Văn Cảnh bỗng nhiên thả lỏng, cả người đều mềm nhũn dựa vào người nàng.
Trước hết, hắn nhận ra được ánh mắt của Bắc Đường Mặc Dạ đang ngồi trên hắn, Bắc Đường Mặc Dạ mới vừa rồi bị một khúc 'Phượng Hoàng Vu Phi' của Hách Liên Thiến làm cho rung động, tin chắc rằng người ở chỗ này đều bị vị đố phụ phế vật Tướng quân phủ này làm cho kinh ngạc!
Những chuyện gần đây nàng gây nên quả thực khiến mọi người mở rộng tầm mắt, ai nói Tam tiểu thư Tướng quân phủ là người ngu ngốc?
Ngay cả Thái Hậu cũng tán thưởng nàng thiên tư thông minh!
Ai nói phế vật Tam tiểu thư chả làm được tích sự gì?
Một khúc hát 'Phượng Hoàng Vu Phi' vừa rồi của Tam tiểu thư không những ca từ rất hay, chất giọng tốt, không có năng lực cỡ mười năm hoặc tám năm thì làm sao có thể hát được như vậy?
Uyển chuyển du dương, như tiếng trời, khiến người ta tưởng niệm về rất nhiều điều đã cũ!
Ai nói Tam tiểu là một đố phụ lòng dạ nhỏ mọn?
Tam tiểu thư người ta bỏ rơi Mặc Vương, cùng Cảnh vương cầm sắt hòa minh, tình cảm vô cùng tốt khiến Thái Hậu khâm điểm làm một đoạn giai thoại!
*Cầm sắt hòa minh: vợ chồng hoà hợp.
Rốt cuộc là vấn đề là do Tam tiểu thư hay là do Mặc Vương có vấn đề?
Trong lòng mọi người có phần hơi suy tính.
Bắc Đường Mặc Dạ đột nhiên bị làm cho kinh hãi, Hách Liên Thiến vốn là Vương phi của hắn, đi theo phía sau hắn hung hăng càn quấy, gây chuyện thị phi đây sao?
Chẳng những tướng mạo dọa người, nhân phẩm còn yếu kém không chịu được.
Thế nhưng từ cái ngày bị hắn đá xuống hồ, nàng dường như giống như là thay đổi thành một người khác, không còn thấy ánh mắt si mê ngày trước vẫn liên tục dõi theo hắn, thậm chí hắn phát hiện nữ nhân này trăm phương nghìn kế muốn thoát khỏi hắn, ngay cả một chút dư quang trong ánh mắt cũng không dừng lại trên người của hắn nữa.
Trong mắt nàng chỉ toàn chứa đầy hình bóng của một người, người này chính là Bắc Đường Văn Cảnh!
Hắn thân là nam tử, lòng tự trọng bị vũ nhục cực lớn, không ngừng đuổi theo kêu rằng rất yêu hắn, vậy mà quay người lại liền yêu cái phế vật đệ này!
Hôm nay bên ngoài đồn đãi, Cảnh Vương phi vứt bỏ Mặc Vương anh tuấn tiêu sái mà một lòng yêu Cảnh vương ngồi xe lăn, là do Cảnh vương quá mức ưu tú sao? Hay là Mặc Vương có bệnh không tiện nói ra?
Bệnh không tiện nói ra!
Bắc Đường Mặc Dạ thấy hai người kia chẳng phân biệt được nơi này là đâu mà thân mật với nhau, nơi này là cung yến Hoàng cung, bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm, bị người ta nhìn thấy không đứng đắn như thế, ngày mai miệng mép những người này không an phận lan truyền ra bên ngoài sẽ trở thành một chuyện rất phiền não.
Hách Liên Thiến hoàn toàn không biết tâm lý đấu tranh của Mặc Vương, nàng vẫn nhìn ra bên ngoài điện, còn tay thì trấn an ở sau lưng của Cảnh vương, Bắc Đường Văn Cảnh vừa quay đầu liền thấy được ánh mắt sắc bén đầy ngoan lệ của Mặc Vương dừng lại ở trên người bọn họ.
Bắc Đường Văn Cảnh cười ôn nhã, chân mày cau lại, người thắng khoan dung, trực tiếp đưa tay ôm Hách Liên Thiến vào trong ngực.
Thế nào?
Ngươi xem a, xem đi, ước ao? Ghen tỵ? Đây chính là vị hôn thê trước kia của ngươi đó!
Đáng tiếc, bây giờ là của Bổn vương, không có quan hệ với ngươi! Ngươi trừng Bổn vương không ngừng, ta cũng sẽ không trả lại cho ngươi!
Bắc Đường Mặc Dạ bị động tác này của hắn làm cho tức giận thiếu chút nữa muốn đập nát cái bàn.
Thân thể Bắc Đường Văn Cảnh run lên, Hách Liên Thiến cảm thấy được, quay đầu lại nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: "Bắc Bắc, làm sao vậy? Lạnh?!"
Bắc Đường Văn Cảnh đâu còn cái khí thế đắc ý vừa rồi giao đấu với Mặc Vương, hắn lập tức mím môi cúi đầu lắc lắc, ủy khuất vô cùng.
Mặc Vương thấy thế, nắm càng chặt cái chén trong tay, cái chén liền bị chấn bể bóp bể.
Chết tiệt, biểu tình đó của ngươi là ý gì?
Ta làm gì ngươi?! Ngươi còn dám ủy khuất, vừa rồi lúc ngươi trừng ta đâu phải bộ dạng như vậy!
Trong tròng mắt đen thâm thúy của Mặc Vương giống như là muốn toát ra ngọn lửa, hung tợn nhìn hắn chằm chằm.
Hách Liên Thiến ngẩng đầu nhìn lại, lập tức biết Bắc Đường Văn Cảnh lại bị cái tên nam nhân cặn bã này khi dễ.
Ngại vì trường hợp hiện tại không cho phép, Hách Liên Thiến không cách nào phát tác, chỉ có thể cắn răng nghiến lợi quay về phía hắn trừng trở lại, trề môi một cái!
Khẩu hình rõ ràng là: 'Cẩu nam nhân! Thật ghê tởm!'
Mặc Vương tức giận đến sắc mặt xanh tím, nhìn lại Cảnh vương, Cảnh vương hơi liếc mắt nhìn về phía hắn, đáy mắt đều là ý cười!
Còn chưa muốn dừng lại?
Bổn vương tại sao không biết trước đây ngươi là giả bộ đáng thương chứ?!
Ngươi lợi dụng nữ nhân thì coi là bản lãnh gì chứ!
Tên đáng chết này!
"Thiến Thiến, hắn thực sự không có hù ta."
Đôi mắt nhỏ thận trọng của Bắc Đường Văn Cảnh càng khiến cho Hách Liên Thiến yêu thương hơn, ôm hắn nói: "Đừng sợ, đợi lát nữa sẽ thu thập hắn!"
"Ừ ừ, ta nghe lời!" Bắc Đường Văn Cảnh vừa cười vừa nói.
Mặc Vương nghe thế thiếu chút nữa tức hộc máu.
Phía xa liền thấy một thân ảnh màu trắng đập vào mắt mọi người, tay áo phiêu phiêu, thân hình cao ngất, sợi tóc đen như mực, theo gió vũ động, khí thế khoáng đạt.
Theo sau lưng, người nọ thân hình khôi ngô, ước chứng hai thước ba bốn, hình thể gần hai trăm kg, râu quai nón, vẻ mặt dữ tợn, một đôi mắt xanh biếc dữ tợn như dã thú, nhìn giống như một tòa núi nhỏ di động.
Người bên ngoài càng tiến đến gần, mọi người thấy bên trong lập tức thấy Duệ Thân Vương Phượng Duệ Uyên, Phượng Lân Quốc nhân cao mã đại, cường hãn dị thường, tưởng rằng người ở đó cũng có bề ngoài dữ tợn, con người kiên cường!
Nhưng không nghĩ rằng, Duệ Thân Vương lại có tướng mạo nhã nhặn, nước da trắng như sứ, sợi tóc nhẵn như tơ.
Mắt như sao mày như kiếm, ngũ quan tuấn mỹ, cả người tản ra khí tức ôn nhuận dịu dàng.
Y phục màu trắng khoác thêm áo nhung lông chồn, áo bào rộng lớn được đai ngọc buộc lên, vạt áo và ống tay áo đều được thêu hoa văn Tường Long màu vàng tím.
(*Tường: Cát lợi, an lành ; Long: rồng)
Một vị nam tử yêu nghiệt thế này, nửa người nửa yêu, dung mạo tuyệt thế, nữ tử trong điện trở nên điên cuồng.
Mọi người thấy y phục của hắn liền cả kinh, y liêu và đồ đằng như thế... Bạch Ngọc điêu nhung ở Thiên Thánh hoàng triều chỉ có Thánh Hoàng mới xứng mặc vào, mà vị thân vương Phượng Lân Quốc này lại có thể mặc trên người sao?!
*Y liêu: Vật liệu may mặc/ Đồ đằng: nôm na là họa tiết thêu hình rồng (vật thiêng)
Thánh Hoàng đương nhiên thấy rõ, sắc mặt vô cùng âm trầm, con ngươi thâm thúy hẹp dài như đao, thế nhưng Phượng Lân Quốc và nước Thát Đát đến, Thánh Hoàng vẫn phải bày ra dáng vẻ vui mừng.
Phượng Duệ Uyên giống như là chưa từng nhìn thấy u ám trong mắt Thánh Hoàng, cười nói: "Gặp qua Thánh Hoàng, hôm nay là sanh thần của Thái Hậu quý quốc, Bổn vương cùng Thái tử Đông Lỗ đặc biệt tới chúc thọ!"
"Duệ Thân Vương và Thái tử Đông Lỗ có thể tới Thiên Thánh, thực sự là vinh dự cho chúng ta, mau mau an vị, Thái Hậu vừa rồi có hơi mệt mỏi nên đã về tẩm cung nghỉ ngơi, tâm ý của các người ngày mai trẫm nhất định báo cho Thái Hậu biết, ngày mai thiết yến mở tiệc chiêu đãi hai vị!"
Thánh Hoàng vừa cười vừa nói.
Vị Duệ Thân Vương vốn nên ngồi ở thượng tọa mới hiển lộ ra được vẻ tôn quý, thế nhưng lại đi tới trước người Mặc Vương, dịu dàng cười nói với Mặc Vương: "Bổn vương ngồi ở chỗ này không sao chứ, vị này chính là...?"
"Duệ Thân Vương, đây là Tam hoàng tử Bắc Đường Mặc Dạ của trẫm!"
"Gặp qua Duệ Thân Vương!"
"A..."
Phượng Duệ Uyên nhìn chằm chằm vị trí của hắn, không nói lời nào, chỉ là cười cười.
Mặc Vương tự dưng bị người đuổi khỏi chỗ ngồi, mặc dù nói người đó là Duệ Thân Vương Phượng Lân Quốc, địa vị tôn quý, thế nhưng dù sao cũng là Thiên Thánh hoàng triều, bị người khi dễ như vậy, trong lòng Mặc Vương tự nhiên là có phần hơi căm phẫn.
Thế nhưng còn bận cố kỵ đến quyền lợi giữa hai nước nên đành đứng dậy cung kính nhường lại chỗ ngồi: "Duệ Thân Vương, mời."
"Đa tạ Mặc Vương!"
...
Thái tử Đông Lỗ nước Thát Đát đang cùng Thánh Hoàng trò chuyện.
Hách Liên Thiến rất hứng thú nhìn thoáng qua Duệ Thân Vương bên cạnh, luôn cảm thấy tướng mạo người này giống như đã từng quen biết, hình như là đã gặp qua ở nơi nào.
Nàng còn chưa suy nghĩ thông suốt, liền nghe được một trận cười thầm: "Vị này chính là tiểu Thiến Thiến sao?"
Hách Liên Thiến hơi rùng mình, tiểu Thiến Thiến? Hắn đang gọi ai?!
Bên trong điện này còn có ai gọi là Thiến Thiến sao?!
Rõ ràng cho thấy có liên quan đến nàng, thế nhưng nàng khẳng định không nhận ra người này, chẳng lẽ là nhân tình trước đây của Hách Liên Thiến tìm tới sao?!
Đây cũng quá cẩu huyết mà, Hách Liên Thiến lập tức nhìn về phía Bắc Đường Văn Cảnh.
Tiểu Bắc Bắc trong ngày thường thích nhất là nghĩ lung tung, cơ thể còn không được tốt, nếu để cho hắn hiểu lầm thì lại thành tâm bệnh mất, đến lúc đó không biết phải dỗ dành như thế nào nữa.
"Bắc Bắc..."
Nàng vừa nói ra khỏi miệng, lại thấy Bắc Đường Văn Cảnh nhìn chằm chằm Phượng Duệ Uyên, thái độ không vui nói: "Cậu!"
Hy vọng cử chỉ vô ý đó có thể cho hắn cảm giác an toàn.
Bất kỳ thời khắc nào Hách Liên Thiến đều muốn tận tâm bảo vệ người yêu mình không bị thương tổn, sở dĩ ban nãy nàng nói với Thái Hậu phương pháp vừa rồi là do Cảnh vương nghĩ ra cũng là vì muốn thái độ của Thái Hậu đối với Cảnh vương hòa hoãn một ít, đây là bước đầu tiên, sau này nàng tất nhiên sẽ khiến cho những người này không còn dám giễu cợt hắn nửa câu.
Bắc Đường Văn Cảnh tất nhiên hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Hách Liên Thiến, đối với việc nàng dựa vào người hắn như thế, thân thể Bắc Đường Văn Cảnh bỗng nhiên thả lỏng, cả người đều mềm nhũn dựa vào người nàng.
Trước hết, hắn nhận ra được ánh mắt của Bắc Đường Mặc Dạ đang ngồi trên hắn, Bắc Đường Mặc Dạ mới vừa rồi bị một khúc 'Phượng Hoàng Vu Phi' của Hách Liên Thiến làm cho rung động, tin chắc rằng người ở chỗ này đều bị vị đố phụ phế vật Tướng quân phủ này làm cho kinh ngạc!
Những chuyện gần đây nàng gây nên quả thực khiến mọi người mở rộng tầm mắt, ai nói Tam tiểu thư Tướng quân phủ là người ngu ngốc?
Ngay cả Thái Hậu cũng tán thưởng nàng thiên tư thông minh!
Ai nói phế vật Tam tiểu thư chả làm được tích sự gì?
Một khúc hát 'Phượng Hoàng Vu Phi' vừa rồi của Tam tiểu thư không những ca từ rất hay, chất giọng tốt, không có năng lực cỡ mười năm hoặc tám năm thì làm sao có thể hát được như vậy?
Uyển chuyển du dương, như tiếng trời, khiến người ta tưởng niệm về rất nhiều điều đã cũ!
Ai nói Tam tiểu là một đố phụ lòng dạ nhỏ mọn?
Tam tiểu thư người ta bỏ rơi Mặc Vương, cùng Cảnh vương cầm sắt hòa minh, tình cảm vô cùng tốt khiến Thái Hậu khâm điểm làm một đoạn giai thoại!
*Cầm sắt hòa minh: vợ chồng hoà hợp.
Rốt cuộc là vấn đề là do Tam tiểu thư hay là do Mặc Vương có vấn đề?
Trong lòng mọi người có phần hơi suy tính.
Bắc Đường Mặc Dạ đột nhiên bị làm cho kinh hãi, Hách Liên Thiến vốn là Vương phi của hắn, đi theo phía sau hắn hung hăng càn quấy, gây chuyện thị phi đây sao?
Chẳng những tướng mạo dọa người, nhân phẩm còn yếu kém không chịu được.
Thế nhưng từ cái ngày bị hắn đá xuống hồ, nàng dường như giống như là thay đổi thành một người khác, không còn thấy ánh mắt si mê ngày trước vẫn liên tục dõi theo hắn, thậm chí hắn phát hiện nữ nhân này trăm phương nghìn kế muốn thoát khỏi hắn, ngay cả một chút dư quang trong ánh mắt cũng không dừng lại trên người của hắn nữa.
Trong mắt nàng chỉ toàn chứa đầy hình bóng của một người, người này chính là Bắc Đường Văn Cảnh!
Hắn thân là nam tử, lòng tự trọng bị vũ nhục cực lớn, không ngừng đuổi theo kêu rằng rất yêu hắn, vậy mà quay người lại liền yêu cái phế vật đệ này!
Hôm nay bên ngoài đồn đãi, Cảnh Vương phi vứt bỏ Mặc Vương anh tuấn tiêu sái mà một lòng yêu Cảnh vương ngồi xe lăn, là do Cảnh vương quá mức ưu tú sao? Hay là Mặc Vương có bệnh không tiện nói ra?
Bệnh không tiện nói ra!
Bắc Đường Mặc Dạ thấy hai người kia chẳng phân biệt được nơi này là đâu mà thân mật với nhau, nơi này là cung yến Hoàng cung, bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm, bị người ta nhìn thấy không đứng đắn như thế, ngày mai miệng mép những người này không an phận lan truyền ra bên ngoài sẽ trở thành một chuyện rất phiền não.
Hách Liên Thiến hoàn toàn không biết tâm lý đấu tranh của Mặc Vương, nàng vẫn nhìn ra bên ngoài điện, còn tay thì trấn an ở sau lưng của Cảnh vương, Bắc Đường Văn Cảnh vừa quay đầu liền thấy được ánh mắt sắc bén đầy ngoan lệ của Mặc Vương dừng lại ở trên người bọn họ.
Bắc Đường Văn Cảnh cười ôn nhã, chân mày cau lại, người thắng khoan dung, trực tiếp đưa tay ôm Hách Liên Thiến vào trong ngực.
Thế nào?
Ngươi xem a, xem đi, ước ao? Ghen tỵ? Đây chính là vị hôn thê trước kia của ngươi đó!
Đáng tiếc, bây giờ là của Bổn vương, không có quan hệ với ngươi! Ngươi trừng Bổn vương không ngừng, ta cũng sẽ không trả lại cho ngươi!
Bắc Đường Mặc Dạ bị động tác này của hắn làm cho tức giận thiếu chút nữa muốn đập nát cái bàn.
Thân thể Bắc Đường Văn Cảnh run lên, Hách Liên Thiến cảm thấy được, quay đầu lại nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: "Bắc Bắc, làm sao vậy? Lạnh?!"
Bắc Đường Văn Cảnh đâu còn cái khí thế đắc ý vừa rồi giao đấu với Mặc Vương, hắn lập tức mím môi cúi đầu lắc lắc, ủy khuất vô cùng.
Mặc Vương thấy thế, nắm càng chặt cái chén trong tay, cái chén liền bị chấn bể bóp bể.
Chết tiệt, biểu tình đó của ngươi là ý gì?
Ta làm gì ngươi?! Ngươi còn dám ủy khuất, vừa rồi lúc ngươi trừng ta đâu phải bộ dạng như vậy!
Trong tròng mắt đen thâm thúy của Mặc Vương giống như là muốn toát ra ngọn lửa, hung tợn nhìn hắn chằm chằm.
Hách Liên Thiến ngẩng đầu nhìn lại, lập tức biết Bắc Đường Văn Cảnh lại bị cái tên nam nhân cặn bã này khi dễ.
Ngại vì trường hợp hiện tại không cho phép, Hách Liên Thiến không cách nào phát tác, chỉ có thể cắn răng nghiến lợi quay về phía hắn trừng trở lại, trề môi một cái!
Khẩu hình rõ ràng là: 'Cẩu nam nhân! Thật ghê tởm!'
Mặc Vương tức giận đến sắc mặt xanh tím, nhìn lại Cảnh vương, Cảnh vương hơi liếc mắt nhìn về phía hắn, đáy mắt đều là ý cười!
Còn chưa muốn dừng lại?
Bổn vương tại sao không biết trước đây ngươi là giả bộ đáng thương chứ?!
Ngươi lợi dụng nữ nhân thì coi là bản lãnh gì chứ!
Tên đáng chết này!
"Thiến Thiến, hắn thực sự không có hù ta."
Đôi mắt nhỏ thận trọng của Bắc Đường Văn Cảnh càng khiến cho Hách Liên Thiến yêu thương hơn, ôm hắn nói: "Đừng sợ, đợi lát nữa sẽ thu thập hắn!"
"Ừ ừ, ta nghe lời!" Bắc Đường Văn Cảnh vừa cười vừa nói.
Mặc Vương nghe thế thiếu chút nữa tức hộc máu.
Phía xa liền thấy một thân ảnh màu trắng đập vào mắt mọi người, tay áo phiêu phiêu, thân hình cao ngất, sợi tóc đen như mực, theo gió vũ động, khí thế khoáng đạt.
Theo sau lưng, người nọ thân hình khôi ngô, ước chứng hai thước ba bốn, hình thể gần hai trăm kg, râu quai nón, vẻ mặt dữ tợn, một đôi mắt xanh biếc dữ tợn như dã thú, nhìn giống như một tòa núi nhỏ di động.
Người bên ngoài càng tiến đến gần, mọi người thấy bên trong lập tức thấy Duệ Thân Vương Phượng Duệ Uyên, Phượng Lân Quốc nhân cao mã đại, cường hãn dị thường, tưởng rằng người ở đó cũng có bề ngoài dữ tợn, con người kiên cường!
Nhưng không nghĩ rằng, Duệ Thân Vương lại có tướng mạo nhã nhặn, nước da trắng như sứ, sợi tóc nhẵn như tơ.
Mắt như sao mày như kiếm, ngũ quan tuấn mỹ, cả người tản ra khí tức ôn nhuận dịu dàng.
Y phục màu trắng khoác thêm áo nhung lông chồn, áo bào rộng lớn được đai ngọc buộc lên, vạt áo và ống tay áo đều được thêu hoa văn Tường Long màu vàng tím.
(*Tường: Cát lợi, an lành ; Long: rồng)
Một vị nam tử yêu nghiệt thế này, nửa người nửa yêu, dung mạo tuyệt thế, nữ tử trong điện trở nên điên cuồng.
Mọi người thấy y phục của hắn liền cả kinh, y liêu và đồ đằng như thế... Bạch Ngọc điêu nhung ở Thiên Thánh hoàng triều chỉ có Thánh Hoàng mới xứng mặc vào, mà vị thân vương Phượng Lân Quốc này lại có thể mặc trên người sao?!
*Y liêu: Vật liệu may mặc/ Đồ đằng: nôm na là họa tiết thêu hình rồng (vật thiêng)
Thánh Hoàng đương nhiên thấy rõ, sắc mặt vô cùng âm trầm, con ngươi thâm thúy hẹp dài như đao, thế nhưng Phượng Lân Quốc và nước Thát Đát đến, Thánh Hoàng vẫn phải bày ra dáng vẻ vui mừng.
Phượng Duệ Uyên giống như là chưa từng nhìn thấy u ám trong mắt Thánh Hoàng, cười nói: "Gặp qua Thánh Hoàng, hôm nay là sanh thần của Thái Hậu quý quốc, Bổn vương cùng Thái tử Đông Lỗ đặc biệt tới chúc thọ!"
"Duệ Thân Vương và Thái tử Đông Lỗ có thể tới Thiên Thánh, thực sự là vinh dự cho chúng ta, mau mau an vị, Thái Hậu vừa rồi có hơi mệt mỏi nên đã về tẩm cung nghỉ ngơi, tâm ý của các người ngày mai trẫm nhất định báo cho Thái Hậu biết, ngày mai thiết yến mở tiệc chiêu đãi hai vị!"
Thánh Hoàng vừa cười vừa nói.
Vị Duệ Thân Vương vốn nên ngồi ở thượng tọa mới hiển lộ ra được vẻ tôn quý, thế nhưng lại đi tới trước người Mặc Vương, dịu dàng cười nói với Mặc Vương: "Bổn vương ngồi ở chỗ này không sao chứ, vị này chính là...?"
"Duệ Thân Vương, đây là Tam hoàng tử Bắc Đường Mặc Dạ của trẫm!"
"Gặp qua Duệ Thân Vương!"
"A..."
Phượng Duệ Uyên nhìn chằm chằm vị trí của hắn, không nói lời nào, chỉ là cười cười.
Mặc Vương tự dưng bị người đuổi khỏi chỗ ngồi, mặc dù nói người đó là Duệ Thân Vương Phượng Lân Quốc, địa vị tôn quý, thế nhưng dù sao cũng là Thiên Thánh hoàng triều, bị người khi dễ như vậy, trong lòng Mặc Vương tự nhiên là có phần hơi căm phẫn.
Thế nhưng còn bận cố kỵ đến quyền lợi giữa hai nước nên đành đứng dậy cung kính nhường lại chỗ ngồi: "Duệ Thân Vương, mời."
"Đa tạ Mặc Vương!"
...
Thái tử Đông Lỗ nước Thát Đát đang cùng Thánh Hoàng trò chuyện.
Hách Liên Thiến rất hứng thú nhìn thoáng qua Duệ Thân Vương bên cạnh, luôn cảm thấy tướng mạo người này giống như đã từng quen biết, hình như là đã gặp qua ở nơi nào.
Nàng còn chưa suy nghĩ thông suốt, liền nghe được một trận cười thầm: "Vị này chính là tiểu Thiến Thiến sao?"
Hách Liên Thiến hơi rùng mình, tiểu Thiến Thiến? Hắn đang gọi ai?!
Bên trong điện này còn có ai gọi là Thiến Thiến sao?!
Rõ ràng cho thấy có liên quan đến nàng, thế nhưng nàng khẳng định không nhận ra người này, chẳng lẽ là nhân tình trước đây của Hách Liên Thiến tìm tới sao?!
Đây cũng quá cẩu huyết mà, Hách Liên Thiến lập tức nhìn về phía Bắc Đường Văn Cảnh.
Tiểu Bắc Bắc trong ngày thường thích nhất là nghĩ lung tung, cơ thể còn không được tốt, nếu để cho hắn hiểu lầm thì lại thành tâm bệnh mất, đến lúc đó không biết phải dỗ dành như thế nào nữa.
"Bắc Bắc..."
Nàng vừa nói ra khỏi miệng, lại thấy Bắc Đường Văn Cảnh nhìn chằm chằm Phượng Duệ Uyên, thái độ không vui nói: "Cậu!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.