Bạo Sủng Y Phi: Bệnh Vương Quá Phúc Hắc

Chương 74: Lễ vật độc đáo.

Hương Tuyết

24/06/2016

Mày phượng của Bắc Đường Hinh Nguyệt nhếch lên: "Làm sao vậy? Thất tẩu, đừng nói là ngươi chưa chuẩn bị cái gì đó nha! Vậy ngươi tới đây làm cái gì? "

Cửu công chúa từ nhỏ đã được nuông chiều quá mức, mỗi câu nói đều rất sắc bén, không cố kỵ gì, sau khi nói xong còn ghé vào đầu vai Thái Hậu cười khanh khách nói: "Hoàng tổ mẫu, xem ra Thất tẩu thật không có chuẩn bị thứ gì, Hoàng tổ mẫu cũng đừng nên tức giận thì tốt hơn..."

Ánh mắt Thái Hậu lãnh đạm nhìn lướt qua Hách Liên Thiến, sắc mặt có phần u ám.

Vẻ mặt Bắc Đường Hinh Nguyệt đắc ý hướng về phía Hách Liên Thiến cười lạnh, hất cằm nhìn nàng.

Hách Liên Thiến bỗng nhiên đứng dậy, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lóe lên quỷ dị cười: "Công chúa nói đùa, thọ yến của Thái Hậu dĩ nhiên là ta đã chuẩn bị lễ vật, nhưng có điều..."

Hách Liên Thiến đang nói thì hơi ngập ngừng, nhìn về phía Ngọc thị và Hách Liên Nhu đang dùng vẻ mặt trào phúng nhìn nàng.

Nở nụ cười quỷ dị liếc mắt nhìn các nàng, Ngọc thị bị cái nhìn này làm cho sởn gai ốc, trong lòng có dự cảm xấu, chẳng lẽ Hách Liên Thiến còn định nói xằng bậy cái gì nữa sao?

Hách Liên Thiến nói tiếp: "Có điều thần nữ chỉ là thứ nữ nho nhỏ ở Tướng quân phủ, thật sự là không có lễ vật trân quý nào đễ dâng tặng Thái hậu, thế nhưng trong lòng thần nữ rất kính mến Thái Hậu, cho nên mặc dù là không có gì quý giá nhưng đây cũng là tâm ý của thần nữ, mong rằng Thái Hậu nương nương có thể thích!"

"A? Ai gia ngược lại có chút hứng thú muốn xem ngươi sẽ dâng lễ vật gì cho ta." Thái Hậu bị nàng kích thích, tò mò hỏi.

"Thần nữ chỉ cần một ít ngọn nến màu đỏ, một chậu nước, hai thùng nước nóng!"

Hách Liên Thiến nói xong, mọi người đều không hiểu nhìn nàng, nghe nàng nhắc đến những thứ thông thường hèn mọn này trong lòng không khỏi khinh thường, giễu cợt nhìn nàng người này dùng mấy thứ này có thể giở trò gì được sao?

Bắc Đường Hinh Nguyệt cau mày, không biết Hách Liên Thiến muốn giở trò quỷ gì: "Hoàng tổ mẫu, Thất tẩu chuẩn bị mấy thứ này thật đúng là độc đáo, nhất định có thể khiến Hoàng tổ mẫu vui vẻ."

Độc đáo?

Chỉ bằng ngươi, chuẩn bị những thứ thông thường này thì ngươi có thể giở trò gì chứ?! Chẳng lẽ là lấy nước vẩy ánh nến sao?

Thực sự là buồn cười, rốt cuộc cũng chỉ là một tiểu thứ nữ, thật không có tiền đồ, gương mặt quê mùa.

Mộ Dung Uyển cũng tiến lên nói rằng: "Tam tiểu thư, ngươi xác định chỉ cần những thứ này?"

Mộ Dung Uyển hảo tâm nhìn về phía nàng, lo lắng hỏi.

Kỳ thực tốt đẹp trong lòng nàng đều là giả tạo, chỉ những thứ này, hắc...

Chỉ những thứ bỏ đi này, ngươi muốn làm gì?



Đừng nói là cây nến màu đỏ thông thường, cứ cho là ngọn nến vàng đi chăng nữa thì ngươi có thể làm được cái gì chứ!

Thật buồn cười a, lúc này thể diện có thể ném đi hết, ngươi không phải là rất điên cuồng sao?

Đắc tội Cửu công chúa, kích động bách tính, hãm hại vu oan ta, hay cho ngươi, ngày hôm nay ngươi tự tìm đường chết, phá hư thọ yến Thái Hậu, đến lúc đó xem Cảnh vương tàn phế kia làm sao cứu ngươi!

Châm chọc trong mắt Hách Liên Nhu càng lộ ra bên ngoài, nếu không phải đây là thọ yến Thái Hậu khiến nàng không đi được, nàng thật muốn lập tức biến mất khỏi chỗ này, Hách Liên Thiến không phải là đang làm mất mặt Tướng quân phủ hay sao...

Nàng có thể không thừa nhận một thứ muội không có kiến thức, không biết liêm sỉ này.

...

Chỗ ngồi của Thái Hậu nhận được nhiều đồ vật quý giá như vậy, mỗi năm đều rập khuôn như nhau.

Hôm nay Hách Liên Thiến chuẩn bị những thứ này, tuy rằng nàng không quá thích Hách Liên Thiến nhưng vẫn cảm thấy tò mò.

Hoàng Hậu sai người chuẩn bị xong những thứ Hách Liên Thiến cần, Hách Liên Thiến liền phân phó cung nữ trong cung dựa vào yêu cầu của mình đem ngọn nến màu đỏ ở trong điện bày ra, sau đó đem rót nước nóng vào trong cái chậu rồi đặt ngọn nến vào chính giữa.

Hách Liên Thiến ở bên tai một vị cung nữ dặn dò vài câu, cung nữ liên tục gật đầu.

Mọi người đều hiếu kỳ, cái này có cái gì đặc biệt chứ.

"Aidu, Thất ca, Thất tẩu còn chưa có gả cho ngươi mà đã vì quý phủ của các ngươi tiết kiệm tiền như vậy, thật để cho người khác hâm mộ a!"

Bắc Đường Hinh Nguyệt e sợ thiên hạ bất loạn chưa loạn nên vừa cười vừa nói.

Bắc Đường Văn Cảnh mỉm cười, khuôn mặt như thờ ơ không nói gì, ánh mắt vẫn theo dõi từng chuyển động của Thiến Thiến nhà mình.

Hắn tin tưởng Thiến Thiến, chuyện Thiến Thiến làm cho tới bây giờ đều rất bất ngờ, ngay cả hắn cũng nhìn không thấu nàng tới cùng đang làm cái gì?!

Chốc lát, trong điện chỉ còn lại một mảnh đen khịt, ánh nến đều bị dập tắt, bốn phía đưa tay không thấy được năm ngón.

"Chuyện gì xảy ra?"

"Rốt cuộc đang đùa cái gì vậy, tại sao lại dập tắt hết ánh nến?"

"Không nhìn thấy gì cả, Tam tiểu thư sẽ không phải vì dâng tặng được lễ vật gì mà thừa thừa dịp trốn đi khóc nhè đó chứ?"

"Ha ha ha, Hách Liên Tướng quân, Tam tiểu thư mặc dù là thứ nữ, nhưng thật ra cũng là Cảnh Vương phi tương lai, bên trong phủ vì sao không chuẩn bị trước lễ vật tốt cho Tam tiểu thư chứ, lúc này đúng là mất mặt quá rồi!"



"Thật đúng là... Hách Liên Tướng quân... "

Ngọc thị đương nhiên nghe được âm thanh mọi người trào phúng của mọi người, nghĩ thầm Hách Liên Thiến không chỉ khiến bản thân bị mỉa mai, mà là cả Tướng quân phủ đều vì nàng mà phải chịu chế giễu, đây là mục đích của nàng sao.

Tiện nhân này!

"Mẫu thân, ngươi nghe xem, các nàng nói thật khó nghe, vì sao nàng ta lại là người của Tướng quân phủ chứ, thực sự là mất mặt chết mất, về sau ta cũng không muốn ra cửa nữa, làm sao mà gặp người được đây, mẫu thân!"

"Câm miệng!" Ngọc thị chau mày, trong lòng cũng vô cùng hoảng loạn, chắc chắn hôm nay Hách Liên Khôn sẽ đổ hết tội lỗi lên đầu nàng vì không chuẩn bị lễ vật cho Hách Liên Thiến, nàng rất hiểu tính tình của Hách Liên Khôn, mặc dù lần này là hắn đã đáp ứng không cho Hách Liên Thiến tiến cung, thế nhưng nàng ta lại tiến cung ngay lúc này, còn làm ra chuyện mất mặt như vậy, sau khi trở về trách tội xuống, chắc chắn là trách tội nàng không có chuẩn bị lễ vật cho tốt.

"Làm sao chậm như vậy a, Hoàng tổ mẫu, Thất tẩu giở trò quỷ gì vậy?"

Bắc Đường Hinh Nguyệt bất mãn lẩm bẩm.

...

Bắc Đường Hinh Nguyệt mới vừa nói xong, ngọn nến màu đỏ trên mặt đất vốn được Hách Liên Thiến bày ra bỗng nhiên được đốt sáng lên.

Từng cây một sắp xếp thành hàng, trong điện dần dần sáng tỏ, mấy trăm ngọn nến màu đỏ lần lượt từng cây sáng lên...

Lần lượt những cây nến phát sáng nhưng không có ai thắp nến, tình cảnh có chút hỗn loạn.

"Chuyện gì đang xảy ra? Không ai đốt, ngọn nến tự mình thắp lên?"

"Đúng vậy, chuyện gì xảy ra thế này?!'

"Thật nhiều ngọn nến, mau nhìn, hình dáng ngọn nến, là một...."

"Là một chữ 'Thọ' !"

...

Đám người Thái Hậu, Thánh Hoàng ngồi ở thượng vị tự nhiên thấy càng rõ ràng hơn.

Thánh Hoàng không khỏi khen ngợi: "Tam tiểu thư quả nhiên sáng tạo, đây là lần đầu tiên trẫm thấy qua mấy trăm ngọn nến cùng lúc được thắp lên, Tam tiểu thư thanh khiết thông minh, thật sự là phúc khí của Cảnh nhi, Thái Hậu người xem thế nào?"

Thái Hậu thấy lửa đó cháy lên chữ thọ, trong lòng cũng là vui mừng, có điều là vẫn còn chậu nước nóng kia: "Không biết chậu nước nóng kia dùng để làm gì? Nha đầu Thiến nhi kia lại chạy đi nơi nào rồi?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bạo Sủng Y Phi: Bệnh Vương Quá Phúc Hắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook