Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 36: Ẩn Cương

Đạo Môn Lão Cửu

28/02/2024

Mắt Ưng thở hổn hển cùng lão Yên lùi về phía sau từng bước một, đã không còn thời gian đáp lại tôi nữa, bởi vì xác khô cách chúng tôi chỉ không tới ba mét.

“Tăng nhanh tốc độ!”

Tôi vẫy tay, nhưng lại không cùng bọn họ cạy tiếp, mà là nằm trên mặt đất nghe âm thanh.

Mặc dù vừa rồi tôi chỉ nhìn thấy một cái tay, nhưng tôi vẫn nhìn ra được lai lịch của tiểu quỷ này, đó chính là một con ẩn cương.

Thứ này toàn thân đen thui, ngay cả toàn bộ con ngươi cũng là màu đen, vừa rồi không nhìn thấy nó là bởi vì nó nhỏ, ẩn ở trong cái bóng của chúng tôi.

Ẩn cương là một loại cương thi, chẳng qua là khá ít khi gặp, tôi cũng chỉ nhìn thấy mấy câu giới thiệu về nó bên trong .

Thật ra thân thế của loại cương thi này khá là đáng thương, nó được đặc biệt chế tạo ra để làm bạn chơi cho những tà ma khác, phương pháp chế tạo cũng cực kỳ tàn nhẫn.

Cần tìm một bé trai sáu bảy tuổi, bôi một lớp dầu cây trẩu lên toàn thân nó, sau đó châm lửa, vào ngay thời khắc đốt chết thì dập tắt lửa, thổi cho một hơi hơi thở của người sống, là thành được dáng vẻ như này.

Dáng vẻ này nhìn như đáng sợ, nhưng với tà ma mà nói nó lại là món đồ chơi rất vui.

Ẩn cương bởi vì đã làm đồ chơi lâu rồi, dần dà một khi gặp phải vật thể khác biết động thì sẽ chơi với bọn nó, vì vậy chọn trúng Mắt Ưng có khả năng là bởi vì khá thích anh ta, mà bây giờ không mở được cửa cũng là bởi vì nó cảm thấy chơi rất vui…

Bởi vì toàn thân ẩn cương đen xì, lại thường xuất hiện trong bóng tối, vì vậy rất khó để phát hiện ra chúng nó, nhưng khi nó bước đi vẫn sẽ phát ra âm thanh, Chẳng qua tiếng động này nghe rất giống như tiếng muỗi, vì vậy rất dễ bị xem nhẹ.

Vừa rồi tay của nó duỗi ra từ dưới đất rồi lại biến mất không thấy, tôi có thể khẳng định bây giờ nó còn đang ở dưới đất!

“Cậu đang nghe cái gì?” Đội trưởng Trần nói.

Tôi không trả lời ông ấy, chỉ yên lặng lắng nghe, tiếng súng, tiếng gào thét của xác khô và tiếng thúc giục vội vàng của Mắt Ưng và lão Yên giống như đang dần dần rời xa tôi, bên tai chỉ còn chừa lại tiếng hô hấp của chính mình.



Vù vù vù…

Đột nhiên, tôi bắt được một chút âm thanh đang từ từ lại gần tôi.

Tôi nắm chặt xẻng, yên lặng chờ đợi.

Một mét, năm mươi cm, ba mươi cm…

Chính là hiện tại!

Tôi đâm xẻng vào bên tay phải, sau khi nghe thấy một tiếng rít chói tai thì nhanh chóng rút xẻng của Rắn Độc qua rồi đào đất lên.

Đào không tới mười cm, tôi đã nhìn thấy một cánh tay đang giãy giụa, mà xẻng của tôi đang đâm trên mặt đất.

“Đây là thứ gì vậy?” Sắc mặt của đội trưởng Trần trắng bệch, tôi phất tay bảo bọn họ mau chóng cạy cửa, sau đó duỗi tay lôi ẩn cương ra.

Mắt Ưng và lão Yên đã lùi tới bên cửa, Mắt Ưng quay đầu đang muốn thúc giục, vừa nhìn thấy thứ trong tay tôi thì sắc mặt anh ta cũng trắng bệch, nhất thời ngay cả súng cũng quên bóp cò.

Mà tên xác khô trước mặt Mắt Ưng lại nhân lúc anh ta mất tập trung mà tóm lấy chân của anh ta rồi kéo anh ta về phía sau…

“Cẩn thận!”

Tôi hét lên một câu, nhét ẩn cương trong tay vào trong ngực đội trưởng Trần, sau đó đứng lên túm lấy cánh tay của Mắt Ưng.

Sức lực của xác khô vô cùng lớn, tôi vừa tóm lấy cánh tay của Mắt Ưng, anh ta đã bị kéo ngã trên mặt đất, mấy tên xác khô xung quanh lập tức bao chùm lấy anh ta, ngay cả tôi bám theo cũng lão đảo, suýt chút nữa thì ngã theo.

Lão Yên muốn giúp đỡ, nhưng xác khô trước mặt ông ấy cũng không ít, hoàn toàn không rảnh tay được, đội trưởng Trần và Rắn Độc cũng muốn tiến lên, tôi lại hét to một câu: “Cạy cửa!”

Bọn họ hơi ngừng lại, sau đó vẫn xoay người đi cạy cửa.



Chuyện làm tôi cảm thấy kỳ quái chính là vậy mà những xác khô này không lại gần cạnh tôi, thậm chí có mấy xác khô vốn đang kéo cánh tay của Mắt Ưng cũng buông ra, chỉ có mấy xác khô đang kéo chân của anh ta, sức lực cũng nhỏ hơn không ít.

Mặc dù tôi cũng không rõ tại sao, nhưng rõ ràng tình huống này có lợi cho tôi!

Tôi dùng một tay xé áo xuống, nhanh chóng buộc mình và Mắt Ưng với nhau, sau đó dùng một cánh tay ghìm súng, bắn quét một đợt về phía xác khô xung quanh.

“Xong chưa?” Tôi nghiêng đầu hỏi một câu.

“Xong rồi!”

Đội trưởng Trần hét lớn một tiếng, nhấc ẩn cương lăn ra ngoài trước, sau khi lão Yên bắn mấy băng đạn thì cũng dùng sức kéo tôi về phía sau, cũng mặc kệ xác khô cào ra mấy vết máu trên cánh tay của ông ấy.

“Nhanh chút, không kịp rồi!” Rắn Độc hét lên một câu, đẩy lão Yên ra ngoài, sau đó đổi thành anh ta kéo chúng tôi chui ra ngoài cửa đá.

Tôi thu súng lại, cơ thể đang nằm bò di chuyển ra ngoài từng chút một, chuẩn bị sau khi ra ngoài thì lập tức gọi mọi người cùng nhau kéo Mắt Ưng.

Nhưng vào đúng lúc này, sức lực của xác khô lại đột nhiên tăng mạnh…

******

Mắt Ưng bị kéo về phía sau giống như một cái bao tải, bởi vì cổ tay của chúng tôi đang được buộc lại với nhau, tôi cũng thuận theo mà bị kéo trở lại một chút.

Tôi nhất thời luống cuối, liên tục vỗ cửa đá nói: “Mau, tất cả mọi người ra sức kéo! Người anh em, anh kiên trì một chút.”

Xác khô lại giống như đã điên rồi vậy, có tên tóm cánh tay của Mắt Ưng, có tên tóm lấy hai chân của anh ta, móng tay sắc nhọn ghim vào trong thịt, máu tươi không ngừng chảy ra.

Mắt Ưng cắn chặt răng, dùng ánh mắt như là cầu xin nhìn tôi, tôi tóm lấy hai tay của anh ta, chết cũng không chịu buông ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Tàng Sơn Hải

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook