Chương 24: Bé Sữa Chết
Đạo Môn Lão Cửu
23/02/2024
Sau khi anh ta nói những lời trên, cũng không nói thêm gì nữa, tôi ngồi đó rất lâu mới hiểu được ý của anh ta.
Trước khi đi làm nhiệm vụ, lão Yên đã yêu cầu chúng tôi viết di thư, tuy không giải thích rõ ràng mọi việc nhưng động thái này đã nói rõ với chúng tôi rằng chuyến đi này vô cùng nguy hiểm, nếu chúng tôi đã tiếp nhận rồi thì không thể oán trách ông ấy được.
Bây giờ tôi oán trách ông ấy, là vì chúng tôi đang phải đối mặt với những điều chưa biết, điều này chắc chắn khiến nỗi sợ hãi trong lòng chúng tôi trở nên sâu sắc hơn!
Nếu đối phương là kẻ thù bằng xương bằng thịt, chúng tôi cũng sẽ không oán trách ngay cả khi họ lao lên với chất nổ gắn trên người.
Nghĩ thông suốt điểm này tôi đã bình thường trở lại, sau đó trải túi ngủ bên cạnh Bé Sữa rồi chìm vào giấc ngủ.
Răng rắc!
Không biết tôi đã ngủ bao lâu, đột nhiên nghe thấy tiếng cạch cạch cạch cạch, lúc đầu tôi còn tưởng mình đang mơ nên không để ý lắm, nhưng sau đó tôi nhận ra có điều gì đó không ổn, đột nhiên bật dậy và quay lại nhìn Bé Sữa ở bên cạnh.
Máu, toàn bộ đều là máu……
“A a a…… Rốt cuộc là thứ gì? Rốt cuộc là thứ quái quỷ gì vậy!” Tôi cầm súng và bắn liên hồi, hét lên điên cuồng.
Xung quanh tôi có những bóng người đang lắc lư, tôi nghe thấy họ hỏi có chuyện gì, còn nghe thấy đội trưởng Trần mắng tôi, kêu tôi bình tĩnh lại, nhưng tôi không kịp phản ứng, chỉ muốn bắt được thứ kia và băm nó thành từng mảnh nhỏ.
Đôi mắt tôi đỏ ngầu, sắc mặt dữ tợn nhìn qua bóng dáng đang lắc lư trước mắt, mơ hồ nhắm vào một khuôn mặt, lại lần nữa giơ súng lên, đúng vậy, chính là nó, là nó đã hại chết Bé Sữa.
Bang!
Tôi vừa định bóp cò thì có một cái tát nặng nề giáng xuống, má trái đau rát khiến tôi tỉnh táo lại, tôi quay đầu nhìn về phía đội trưởng Trần đang giơ tay, nước mắt gần như rơi xuống: “Chú Trần, Bé Sữa anh ta…… anh ta……”
Tôi nghẹn ngào hồi lâu nhưng không thể nói được gì, Bé Sữa chết rất thảm, vốn đã mất đi hai chân, lần này bụng lại bị nát, máu tràn ra khắp lều, mắt anh ta mở to, không có chút hoảng sợ nào, chỉ có một màu đen mờ mịt.
Anh ta đã chết trước khi kịp nhận ra chuyện gì đã xảy ra, điều đó khiến tôi cảm thấy đau lòng.
Bang!
Đội trưởng Trần lại tát tôi thêm một cái, sau đó chĩa họng súng trên tay tôi vào mặt mình, đỏ mắt hét lên: “Ông đây đều đã thấy, cho nên, cho nên cậu cứ như vậy mà chĩa súng vào đồng đội của mình sao, ông đây đã dạy cậu như vậy sao?
Cậu sống trong quân đội mấy năm đều đem đi nuôi chó hết rồi à? Muốn giết người đúng không, tới đây, nhắm hướng này mà bắn một phát, rồi nhìn xem Bé Sữa có tỉnh lại không!”
*****
Lúc này tôi mới ý thức được bản thân vừa mới làm gì, tôi đang cầm súng mà chĩa vào đồng đội!
Điều này là tối kỵ ở trong quân đội, cho dù tình huống có như thế nào, họng súng đều không được chĩa về phía đồng đội, sau khi tôi nhập ngũ đây cũng bài học đầu tiên mà đội trưởng Trần đã dạy tôi ……
Tôi chán nản đặt súng xuống, ngồi xổm xuống đất và ôm đầu khóc rống.
Tôi không biết tiếng khóc này có mấy phần là vì cái chết của Bé Sữa, có mấy phần là vì nỗi sợ hãi trong lòng, tóm lại là lồng ngực của tôi đang bị đè nén, nếu không khóc tôi sẽ thấy rất khó chịu.
Sau khi trút giận xong, tôi đứng dậy, dùng sức lau mặt, hung tợn nói: “Tôi không tin thứ quỷ này có thể tự nhiên xuất hiện, tôi nhất định sẽ tìm ra nó!”
Những người khác cũng không có phản đối, cái chết của Bé Sữa đã ảnh hưởng rất lớn đến chúng tôi, chúng tôi không nỡ nhìn vào khuôn mặt non nớt của anh ta, cuối cùng Mắt Ưng và Rắn Độc đã chôn anh ta ngay tại chỗ.
“Lão Yên, anh có kiến thức rộng rãi, anh có ý kiến gì về sự việc này không?” Đội trưởng Trần rít vài hơi thuốc lá.
Lão Yên liếc nhìn vết máu trên mặt đất, kêu chúng tôi dọn dẹp lều trại trước, sau đó đốt ba đống lửa vòng lại thành một khu vực, tất cả chúng tôi đều đứng trong phạm vi khoanh tròn này.
“Mặc kệ con mẹ nó là thứ gì, chắc chắn nó sẽ sợ lửa, tối nay tạm thời cứ như vậy đã.” Lão Yên đặt mông ngồi xuống, bực bội gãi đầu, hiển nhiên tình cảnh trước mắt khiến ông ấy không biết làm sao.
Tôi thấy lão Yên muốn tránh xa nơi này càng sớm càng tốt, trong lòng có chút không vui, mở miệng nói: “Chúng ta đi bộ lâu như vậy, thứ đó vẫn đang theo sau chúng ta. Lão Yên, ông có chắc chúng ta có thể tránh được nó không?"
Bé Sữa vừa chết, liền có vô số suy nghĩ chạy qua trong đầu tôi, thứ quỷ quái này không chỉ đến và đi không dấu vết, nó còn có trí thông minh nhất định, nó chắc chắn đã xác định được mục tiêu và nó đã tấn công Bé Sữa ba lần trong một thời gian. Nếu không thì có tôi và Rắn Độc trong lều, vì sao chỉ có Bé Sữa chết?
Sắc mặt mọi người thay đổi sau khi nghe tôi nói, Mắt Ưng liếc nhìn những người khác, thấp giọng nói không biết mục tiêu tiếp theo sẽ là ai.
"Nếu không bắt được thứ này, chúng ta sẽ không thể sống sót, lão Yên, ông nghĩ sao?" Tôi trừng mắt nhìn ông ấy, lão Yên là người chỉ huy của chuyến đi này, nếu ông ấy không duy trì (ủng hộ) thì chúng tôi khó có thể triển khai.
Lão Yên cười khổ hỏi tôi, cậu cho rằng tôi không muốn báo thù cho Bé Sữa sao?
Tôi không trả lời, nhưng thái độ của tôi đã nói lên ý kiến, ông ấy thở dài nói không phải không muốn trả thù, mà là chúng tôi ngay cả thứ quỷ quái kia cũng không thể nhìn thấy được, nếu ở lại lâu hơn cũng chỉ có chết mà thôi. Nếu tiếp tục bước đi chúng tôi sẽ có cơ hội sống sót, cái thứ quái quỷ kia chắc chắn sẽ không đi theo chúng tôi mãi được.
Trước khi đi làm nhiệm vụ, lão Yên đã yêu cầu chúng tôi viết di thư, tuy không giải thích rõ ràng mọi việc nhưng động thái này đã nói rõ với chúng tôi rằng chuyến đi này vô cùng nguy hiểm, nếu chúng tôi đã tiếp nhận rồi thì không thể oán trách ông ấy được.
Bây giờ tôi oán trách ông ấy, là vì chúng tôi đang phải đối mặt với những điều chưa biết, điều này chắc chắn khiến nỗi sợ hãi trong lòng chúng tôi trở nên sâu sắc hơn!
Nếu đối phương là kẻ thù bằng xương bằng thịt, chúng tôi cũng sẽ không oán trách ngay cả khi họ lao lên với chất nổ gắn trên người.
Nghĩ thông suốt điểm này tôi đã bình thường trở lại, sau đó trải túi ngủ bên cạnh Bé Sữa rồi chìm vào giấc ngủ.
Răng rắc!
Không biết tôi đã ngủ bao lâu, đột nhiên nghe thấy tiếng cạch cạch cạch cạch, lúc đầu tôi còn tưởng mình đang mơ nên không để ý lắm, nhưng sau đó tôi nhận ra có điều gì đó không ổn, đột nhiên bật dậy và quay lại nhìn Bé Sữa ở bên cạnh.
Máu, toàn bộ đều là máu……
“A a a…… Rốt cuộc là thứ gì? Rốt cuộc là thứ quái quỷ gì vậy!” Tôi cầm súng và bắn liên hồi, hét lên điên cuồng.
Xung quanh tôi có những bóng người đang lắc lư, tôi nghe thấy họ hỏi có chuyện gì, còn nghe thấy đội trưởng Trần mắng tôi, kêu tôi bình tĩnh lại, nhưng tôi không kịp phản ứng, chỉ muốn bắt được thứ kia và băm nó thành từng mảnh nhỏ.
Đôi mắt tôi đỏ ngầu, sắc mặt dữ tợn nhìn qua bóng dáng đang lắc lư trước mắt, mơ hồ nhắm vào một khuôn mặt, lại lần nữa giơ súng lên, đúng vậy, chính là nó, là nó đã hại chết Bé Sữa.
Bang!
Tôi vừa định bóp cò thì có một cái tát nặng nề giáng xuống, má trái đau rát khiến tôi tỉnh táo lại, tôi quay đầu nhìn về phía đội trưởng Trần đang giơ tay, nước mắt gần như rơi xuống: “Chú Trần, Bé Sữa anh ta…… anh ta……”
Tôi nghẹn ngào hồi lâu nhưng không thể nói được gì, Bé Sữa chết rất thảm, vốn đã mất đi hai chân, lần này bụng lại bị nát, máu tràn ra khắp lều, mắt anh ta mở to, không có chút hoảng sợ nào, chỉ có một màu đen mờ mịt.
Anh ta đã chết trước khi kịp nhận ra chuyện gì đã xảy ra, điều đó khiến tôi cảm thấy đau lòng.
Bang!
Đội trưởng Trần lại tát tôi thêm một cái, sau đó chĩa họng súng trên tay tôi vào mặt mình, đỏ mắt hét lên: “Ông đây đều đã thấy, cho nên, cho nên cậu cứ như vậy mà chĩa súng vào đồng đội của mình sao, ông đây đã dạy cậu như vậy sao?
Cậu sống trong quân đội mấy năm đều đem đi nuôi chó hết rồi à? Muốn giết người đúng không, tới đây, nhắm hướng này mà bắn một phát, rồi nhìn xem Bé Sữa có tỉnh lại không!”
*****
Lúc này tôi mới ý thức được bản thân vừa mới làm gì, tôi đang cầm súng mà chĩa vào đồng đội!
Điều này là tối kỵ ở trong quân đội, cho dù tình huống có như thế nào, họng súng đều không được chĩa về phía đồng đội, sau khi tôi nhập ngũ đây cũng bài học đầu tiên mà đội trưởng Trần đã dạy tôi ……
Tôi chán nản đặt súng xuống, ngồi xổm xuống đất và ôm đầu khóc rống.
Tôi không biết tiếng khóc này có mấy phần là vì cái chết của Bé Sữa, có mấy phần là vì nỗi sợ hãi trong lòng, tóm lại là lồng ngực của tôi đang bị đè nén, nếu không khóc tôi sẽ thấy rất khó chịu.
Sau khi trút giận xong, tôi đứng dậy, dùng sức lau mặt, hung tợn nói: “Tôi không tin thứ quỷ này có thể tự nhiên xuất hiện, tôi nhất định sẽ tìm ra nó!”
Những người khác cũng không có phản đối, cái chết của Bé Sữa đã ảnh hưởng rất lớn đến chúng tôi, chúng tôi không nỡ nhìn vào khuôn mặt non nớt của anh ta, cuối cùng Mắt Ưng và Rắn Độc đã chôn anh ta ngay tại chỗ.
“Lão Yên, anh có kiến thức rộng rãi, anh có ý kiến gì về sự việc này không?” Đội trưởng Trần rít vài hơi thuốc lá.
Lão Yên liếc nhìn vết máu trên mặt đất, kêu chúng tôi dọn dẹp lều trại trước, sau đó đốt ba đống lửa vòng lại thành một khu vực, tất cả chúng tôi đều đứng trong phạm vi khoanh tròn này.
“Mặc kệ con mẹ nó là thứ gì, chắc chắn nó sẽ sợ lửa, tối nay tạm thời cứ như vậy đã.” Lão Yên đặt mông ngồi xuống, bực bội gãi đầu, hiển nhiên tình cảnh trước mắt khiến ông ấy không biết làm sao.
Tôi thấy lão Yên muốn tránh xa nơi này càng sớm càng tốt, trong lòng có chút không vui, mở miệng nói: “Chúng ta đi bộ lâu như vậy, thứ đó vẫn đang theo sau chúng ta. Lão Yên, ông có chắc chúng ta có thể tránh được nó không?"
Bé Sữa vừa chết, liền có vô số suy nghĩ chạy qua trong đầu tôi, thứ quỷ quái này không chỉ đến và đi không dấu vết, nó còn có trí thông minh nhất định, nó chắc chắn đã xác định được mục tiêu và nó đã tấn công Bé Sữa ba lần trong một thời gian. Nếu không thì có tôi và Rắn Độc trong lều, vì sao chỉ có Bé Sữa chết?
Sắc mặt mọi người thay đổi sau khi nghe tôi nói, Mắt Ưng liếc nhìn những người khác, thấp giọng nói không biết mục tiêu tiếp theo sẽ là ai.
"Nếu không bắt được thứ này, chúng ta sẽ không thể sống sót, lão Yên, ông nghĩ sao?" Tôi trừng mắt nhìn ông ấy, lão Yên là người chỉ huy của chuyến đi này, nếu ông ấy không duy trì (ủng hộ) thì chúng tôi khó có thể triển khai.
Lão Yên cười khổ hỏi tôi, cậu cho rằng tôi không muốn báo thù cho Bé Sữa sao?
Tôi không trả lời, nhưng thái độ của tôi đã nói lên ý kiến, ông ấy thở dài nói không phải không muốn trả thù, mà là chúng tôi ngay cả thứ quỷ quái kia cũng không thể nhìn thấy được, nếu ở lại lâu hơn cũng chỉ có chết mà thôi. Nếu tiếp tục bước đi chúng tôi sẽ có cơ hội sống sót, cái thứ quái quỷ kia chắc chắn sẽ không đi theo chúng tôi mãi được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.