Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 77: Chiến Xích Mao

Đạo Môn Lão Cửu

05/03/2024

Câu hỏi của anh ta đã làm khó tôi, bởi vì bên trong chỉ đề cập đến đặc điểm này, cũng không đề cập đến những đặc điểm khác, thậm chí tôi còn nghĩ sau vị tổ tiên đó thì cũng chưa từng có ai gặp được nó.

Tôi nghĩ nghĩ một hồi rồi nói với anh ta rằng tôi không biết.

"Không thể cứ tiếp tục như vậy được, tôi đi xem thử."

Manh Hiệp không thèm để ý, tôi vừa muốn khuyên anh ta thì thấy anh ta đang chỉ vào mắt của mình: "Không có ai thích hợp hơn tôi!"

Thành thật mà nói, nếu anh ta không chủ động nhắc tới, có lẽ tôi đã quên mất đôi mắt này của anh ta không nhìn thấy.

Nếu như anh ta đã không thể nhìn thấy thì coi như mắt của Xích Mao cũng vô dụng với anh ta, cho nên để anh ta đi giải quyết mới là cách tốt nhất.

Tôi lau mồ hôi nói: "Được, tôi sẽ tiếp ứng cho anh."

Tổng cộng có ba con Xích Mao, tôi sợ anh ta không chú ý một cái liền xảy ra chuyện. Dù sao âm thanh vừa rồi của Ngô Nhị cũng không phải là vì nhìn thấy con mắt của Xích Mao.

Manh Hiệp lắc đầu: “Không cần, cậu mang theo bọn họ chạy đi, lát nữa chúng ta gặp lại sau.”

Tôi còn muốn nói gì nữa, nhưng anh ta đã vỗ mạnh vào bờ vai tôi: “Đi mau!”

Lão Yên nghe thấy động tĩnh của chúng tôi thì cũng tiến lại, sau khi biết được lựa chọn của Manh Hiệp thì cũng không có phản đối, ngược lại còn kéo chúng tôi bỏ chạy.

Tiếng vụt vụt bò lên trên cát của Xích Mao cũng dừng lại, mà tôi như không sợ chết mà quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó chỉ thấy chiếc khăn quàng đỏ đeo ở trên cổ của Manh Hiệp tung bay theo gió, cứ như vậy bị bọn chúng vây vào giữa…

“Nhìn cái gì vậy, không muốn sống nữa sao?"

Lão Yên kéo đầu của tôi lại, mà tốc độ kéo tôi chạy còn nhanh hơn trước.



Chạy được mấy phút thì tôi dừng lại: “Không sao đâu, Xích Mao đã không còn tiếp tục đuổi theo nữa.”

Lão Yên nghe xong lời này liền đặt mông ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển từng ngụm một.

"Giáo sư Dư, ông có biết Xích Mao không?"

Tôi cũng nghỉ ngơi một lúc, sau đó quay đầu hỏi Dư Thành Trạch ở một bên đang ngồi dưới đất.

Dư Thành Trạch nghe vậy thì liếc nhìn tôi một cái rồi nói: “Tôi không biết.”

“Không biết?”

Tôi cười lạnh một tiếng: “Vừa rồi ông cách A Hắc gần nhất, nhưng lúc Xích Mao đi ra thì ông vẫn không rời khỏi bờ sông! Huống chi, nơi này là do ông dẫn chúng tôi đến."

Tình hình vừa rồi rất căng thẳng nên tôi không có suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là do ông ta bị dọa cho sợ hãi mà thôi. Tuy nhiên, bây giờ tôi đã nghĩ lại hai người bọn họ cách nhau gần như vậy, nhưng tại sao người xảy ra chuyện chỉ có một mình A Hắc?

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi chỉ có thể nghĩ ra hai loại khả năng: Một là Dư Thành Trạch biết Xích Mao, thậm chí ông ta đã sớm biết ở nơi này có Xích Mao nên đã sớm nhắm mắt lại; thứ hai là đòn tấn công của Xích Mao lên Dư Thành Trạch là vô dụng.

Tất nhiên là tôi càng có khuynh hướng về loại thứ nhất hơn. Nếu là cái thứ hai...

Tôi cười khổ trong lòng một tiếng, kỳ thực thì loại thứ hai cũng có khả năng, chỉ là do chính mình không muốn nghĩ tới mà thôi, bởi vì điều này đã nói rõ Dư Thành Trạch ở trước mặt tôi quả thực không phải là con người!

Nhưng tôi nhớ lão Yên đã từng nói qua, nếu như ông ta không phải là con người, đồng đội trong ngành đã bắt ông ta từ lâu, cho nên một khi là loại thứ hai, tôi không thể tưởng tượng được người trước mắt mình là thứ gì.

Nghe xong câu hỏi của tôi, vẻ mặt của Dư Thành Trạch cũng không thay đổi: "Sao vậy, chết thêm một người nữa sẽ khiến trong lòng cậu cảm thấy thoải mái à? Hơn nữa, nếu tôi không mang các cậu đến đây thì các cậu cũng phải chết."



Tôi còn muốn nói gì nữa, nhưng lão Yên đã ngăn tôi lại, nói là đợi Manh Hiệp quay lại trước đã.

“Anh ta còn có thể quay lại sao?” Nghĩ đến cảnh tượng mình đã thấy trước đó, tôi lẩm bẩm nói một câu.

Lão Yên nói rất chắc chắn: “Nhất định có thể trở về.”

Nhưng tôi nhìn thấy sự bất an ở trong mắt của lão Yên, không biết lúc ông ấy nói ra lời này là đang an ủi tôi hay là đang an ủi chính mình.

Chúng tôi cứ như vậy ngồi đó cách ốc đảo không xa, theo thời gian trôi qua càng ngày càng dài, cũng không còn ai có tâm tư nói chuyện.

Chờ hồi lâu, lão Yên cũng mất đi lòng tin của mình, sau khi đứng dậy vỗ nhẹ hạt cát ở trên người thì khàn giọng nói: “Đi thôi…”

Tôi liếc nhìn ốc đảo cách đó không xa, trong lòng nhất thời cảm thấy bi thương——Tôi vẫn còn nhớ dáng vẻ lúc đám người Manh Hiệp đưa Dư Thành Trạch tụ hợp với chúng tôi, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn, toàn bộ lực lượng tinh nhuệ này vậy mà đã chết hết...

Lồng ngực tôi đột nhiên thắt lại, tôi thở phì phò từng ngụm khí, phải mất một hồi lâu mới cảm thấy tốt hơn một chút.

Bốn người chúng tôi thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, nhưng đúng lúc này lại có tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, tôi vội quay lại thì nhìn thấy Manh Hiệp máu me khắp người.

Anh ta hướng về phía chúng tôi gật đầu một cái rồi ngã phịch xuống cát.

Chúng tôi vội vàng chạy tới, lão Yên đưa tay lên mũi Manh Hiệp để kiểm tra, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm: Còn sống ...

“Rắn Độc, anh mau kiểm tra cho anh ta đi.”

Tôi hưng phấn kéo Rắn Độc qua đó, dù sao tôi cũng không biết máu ở trên người của Manh Hiệp là của anh ta hay là của Xích Mao, tốt nhất là kiểm tra lại cho chắc.

Rắn Độc gật nhẹ đầu, sau đó ngồi xổm xuống xé toạc quần áo của Manh Hiệp ra, mà lúc này chúng tôi mới nhìn thấy rõ đến cùng thì anh ta đã trải qua những gì: Trên eo của anh ta có một vết thương đủ sâu để thấy được xương, trên tay chân cũng có rất nhiều vết thương lớn nhỏ, nhưng vết thương nguy hiểm nhất là ở trên lưng của anh ta, không hiểu vì sao lại có một cái lỗ to bằng nắm tay, nếu lại sâu hơn một chút nữa có lẽ sẽ xuyên qua...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Tàng Sơn Hải

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook