Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 39: Cửa Mở

Đạo Môn Lão Cửu

28/02/2024

Nghĩ được vấn đề này, tôi lại càng tò mò rốt cuộc hình xăm chín con rồng trên người mình có nguồn gốc như thế nào, mà có thể làm cho xác khô lui tránh.

Sau đó tôi nhìn lão Yên một cái, ông ấy biết hình xăm này sao? Vậy có phải là ông ấy có quan hệ gì với cô Tư không?

Cộc cộc cộc...

Tôi còn chưa nghĩ ra, một trận tiếng bước chân truyền tới từ bên trong lối đi, trong lòng tôi sợ hãi: Tên cương thi đó tới rồi?

“Lão Yên!” Tôi nhỏ giọng gọi một câu, lão Yên gật đầu biểu thị ông ấy cũng đã nghe được, sau đó ra dấu tay bảo tôi đừng động.

Chỉ thấy ông ấy lấy ra một thứ đồ thần bí lông xù từ trong túi, đó chính là một cái móng lừa đen, sau đó ông ấy lại mò tới bên lối đi rồi nấp ở đó, ra dấu tay với tôi.

Trên trán tôi lập tức toát ra một tầng mồ hôi lạnh, vậy mà ông ấy lại để tôi lấy thân làm mồi nhử?

Đó chính là cương thi ngàn năm, khoảng cách gần như vậy nó có thể lấy mạng tôi chỉ trong chớp mắt, lão Yên đang đùa đấy à?

Tôi liều mạng nháy mắt với lão Yên, nhưng ông ấy lại không nhìn tôi, chỉ nghiêng tai chăm chú lắng nghe tiếng bước chân.

Cộc cộc cộc...

Tiếng bước chân càng gần hơn, theo đó là tiếng chạy hỗn loại của những cái xác khô kia, trong lòng tôi yên lặng nói những cái xác khô này đừng xông lên đấy, nhưng cũng không dám quay đầu lại nhìn một cái.

“Đã ra chưa?” Lão Yên dùng khẩu hình nói chuyện với tôi.

Tôi tức giận trừng ông ấy một cái: Sao tôi biết được?

“Bọn nó rút lui rồi!” Đội trưởng Trần đột nhiên vui vẻ hét lên một câu.



Lão Yên cũng khó hiểu nói lẩm bẩm, tiếng bước chân đó giống như cũng đã biến mất không còn nữa.

Tôi vẫn không dám nghiêng đầu, cuối cùng là đội trưởng Trần cười ha ha bước lên trước vỗ vào bả vai tôi, lúc này tôi mới chắc chắn là nguy hiểm đã thật sự được giải trừ rồi...

Vậy mà tên cương thi đó lại tới cứu chúng tôi sao?

Tôi nghi ngờ nhìn về phía lão Yên, ông ấy cũng cảm thấy khó hiểu, lão Yên lấy một điếu thuốc lá từ trong hộp ra rồi mới nói: “Có lẽ chúng ta không đoán lầm, nó dẫn chúng ta đi vào đúng thật là có mục đích, nhưng mà mục đích đó là cái gì tạm thời tôi không nghĩ ra được, được rồi, chung quy không phải đối nghịch với cương thi đều là chuyện tốt.”

Tôi đặt mông ngồi trên mặt đất, thở hổn hển nói: “Lão Yên, lần sau trước khi làm chuyện gì ông có thể thương lượng trước không?”

Mỗi lần đều đẩy một cách chẳng hiểu ra sao như vậy, dù là dọa tôi cũng sắp bị ông ấy dọa chết rồi.

Lão Yên xụ mặt nói nếu như nói trước với tôi, vậy thì sẽ không có hiệu quả như này nữa.

Tôi trợn mắt, nhưng mà ông ấy nói cũng đúng, nếu như ông ấy nói trước cho tôi là hình xăm cửu long này có thể trấn áp bầy xác khô, thì tôi sẽ không tin.

Nhưng mà...

Tôi đột nhiên bật dậy tóm lấy cổ áo của lão Yên: “Sao ông không nói sớm? Nếu như tôi biết xác khô sợ tôi, tôi đã trực tiếp xông tới, Mắt Ưng anh ta...”

Anh ta cũng không cần phải chết!

Lão Yên thở dài nói ông ấy cũng chỉ mới nghĩ ra, hơn nữa còn không quá chắc chắn, lúc ở cửa lối đi dám thử là bởi vì ông ấy có thể nắm chắc cho dù có xảy ra sơ xuất, cũng có thể lập tức cứu được tôi, dù sao lối đi này hẹp, xác khô không thể lôi kéo tôi ra ngoài được.

Tôi nghe được lời giải thích của ông ấy thì trong lòng vẫn khó mà thoải mái, rõ ràng Mắt Ưng có thể không cần chết!

Tôi nắm chặt nắm đấm nện lên trên đất, vô cùng hối hận, hận khi đó sao gan mình không lớn hơn một chút, hận sao mình không nghĩ ra việc này sớm một chút.



Rõ ràng khi tôi còn ở bên trong cửa đá, sức lực kéo Mắt Ưng của xác khô không quá lớn, tất cả đều thay đổi khi tôi ra khỏi cửa đá.

“Trường An, cậu đã làm đủ tốt rồi, chuyện này không phải là lỗi của cậu.” Đội trưởng Trần duỗi tay kéo tôi lên từ mặt đất, vỗ bả vai tôi.

Tôi khó chịu “ừ” một tiếng, đúng vào lúc này, một luồng ánh sáng chiếu vào, tôi ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy cánh cửa đá đã biến mất từ lâu đang từ từ mở ra, bên ngoài đã là buổi trưa, ánh mặt trời gay gắt chiếu nóng cả mặt đất.

“Cửa mở rồi!”

Rắn Độc hiếm thấy kích động la lên một câu, đội trưởng Trần vỗ vai tôi nói đi ra thôi, không biết nơi chết tiệt này còn có cái gì nữa.

Tôi thở ra một hơi, cúi đầu đi theo sau, lại không cẩn thận đá vào một thứ, suýt nữa thì ngã xuống.

Tôi nâng mắt lên nhìn, đó chính là con ẩn cương bị tôi dùng xẻng đập cho biết điều, trước đó nó đen xì, lại có xác khô chặn ở đó nên nhất thời không chú ý tới nó.

Bây giờ ánh mặt trời chiếu vào, một thân màu đen của nó hoàn toàn không ẩn đi được.

“Nó thì làm thế nào?” tôi đá đá ẩn cương, thứ này không dễ xử lý, trừ phi đốt nó thành tro mới có thể giải quyết được, việc này thì cũng không khó làm, nhưng chủ yếu là không nhẫn tâm xử lý, dù sao khi nó còn sống cũng chỉ là một người đáng thương.

Những người khác không đáp lại, một chuỗi tiếng chân cộc cộc lại truyền ra từ trong lối đi phía sau, tôi nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy có một bóng đen ẩn mình trong bóng tối, dường như đang nhìn vào tôi.

Lão Yên kéo tôi lại nói là có lẽ tên cương thi đó muốn ẩn cương, chúng ta đừng xía vào nữa.

Tôi vốn cũng không muốn làm gì con ẩn cương này, bây giờ còn bị một cương thi ngàn năm nhìn chằm chằm, tôi càng không dám làm gì nó cả.

“Đi đi.”

Tôi thở dài một hơi, theo mọi người đi ra ngoài, chúng tôi vừa mới ra khỏi thì “rầm” một tiếng, cửa đã đóng lại...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Tàng Sơn Hải

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook