Chương 11: Đoạn Ghi Âm Kinh Khủng
Đạo Môn Lão Cửu
17/02/2024
“Lãnh đạo.” Đại đội trưởng Trần rốt cuộc không nhịn được mà lên tiếng hỏi: “Đến cả di thư chúng tôi cũng đã viết, rốt cuộc là đi làm cái gì, ngài tốt xấu gì cũng phải nói cho mấy người bọn tôi biết một chút chứ?”
Lão Yên rít một hơi thuốc, tựa hồ đang suy nghĩ nên trả lời thế nào, một lúc sau, ông ấy thổi ra một vòng khói nói: “Lần này chúng ta đi vào sa mạc là để cứu một giáo sư tên là Dư Thành Trạch.”
Giáo sư?
Chúng tôi nhìn nhau bối rối, đây là nhiệm vụ giải cứu, chẳng phải vật dụng và thuốc sơ cứu là những thứ cần phải mang theo sao? Cớ gì lại mang theo nhiều hoả lực như vậy làm gì?
Lão Yên nhìn thấy sự khó hiểu của chúng tôi, liền chậm rãi nói: “Giáo sư Dư được lệnh đến La Bố Bạc để khảo sát các di tích cổ, nhưng đội thám hiểm mà ông ấy mang theo lại đột nhiên mất hết liên lạc sau khi tiến vào di tích cổ không lâu. Cuối cùng chỉ còn lại một bản ghi âm do giáo sư Dư quay lại. Cấp trên hoài nghi chuyện này không đơn giản, cho nên đây không phải là một nhiệm vụ giải cứu bình thường.
Di tích?
Tôi cau mày, chúng tôi cắm trại ở đây quanh năm nhưng chưa bao giờ nghe nói đến di tích cổ nào trong sa mạc rộng lớn này.
Nhưng lão Yên hiển nhiên không có ý định giải thích, chỉ nói với chúng tôi rằng dựa theo đoạn băng ghi âm được gửi về thì đây là một nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm, kêu chúng tôi phải đề cao cảnh giác.
Đội trưởng Trần liền nói: “Rốt cuộc đoạn ghi âm kia nói gì?”
Tôi cũng rất tò mò, rốt cuộc là đoạn ghi âm kia có cái gì lại khiến cho cấp trên điều xuống hoả lực mạnh như vậy.
Thời nay vũ khí cũng có số lượng nhất định, đối với chúng tôi, khẩu súng trường bán tự động B56 mà chúng tôi đeo trên người hàng ngày đã là báu vật rồi, chúng tôi rất sợ bị va đập, nếu chẳng may bị hư hỏng thì không biết phải đợi bao lâu thì mới có được một khẩu súng khác thay thế.
Lão Yên liếc nhìn chúng tôi, rồi từ trong ba lô sau lưng lấy ra một chiếc máy ghi âm, đặt tay lên nút công tắc: “Nghe xong đoạn ghi âm, mọi người có thể quyết định đi hay ở, nhưng những gì nghe được phải giữ bí mật. Nếu không…”
Không cần ông ấy nói, chúng tôi cũng biết tội làm lộ bí mật trong quân đội sẽ bị trừng phạt như thế nào nên đều gật đầu chấp nhận.
Lão Yên nhấn nút play, sau đó tôi nghe thấy một đoạn âm thanh mà cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên được!
Mở đầu đoạn ghi âm có tiếng người kêu lên hai tiếng, hẳn là đang điều chỉnh âm thanh, nhưng tín hiệu rất kém, giọng nói xen lẫn với những âm thanh điện tử chói tai, không cẩn thận lắng nghe căn bản là nghe không ra có người đang nói chuyện.
Sau đó là những giọng nói ngắt quãng, chắc hẳn có ai đó đang ghi âm gì đó, tôi lờ mờ nghe được nào là quốc gia cổ đại, những từ ngữ linh tinh tỏ vẻ khiếp sợ.
Quá trình ghi âm kéo dài khoảng một phút, sau đó tất cả âm thanh đột nhiên biến mất, nhưng cuộn băng vẫn đang quay, hiển nhiên là quá trình ghi âm vẫn đang tiếp tục.
Khoảng nửa phút sau, máy ghi âm lại phát ra âm thanh, đó là loại âm thanh điện tử khiến tai người ta đau nhức.
“Đây là….” Đội trưởng Trần cau mày.
Lão Yên ra hiệu im lặng, làm cho lòng hiếu kì của mấy người chúng tôi một lần nữa ngẹn lại.
“A!”
Ngay khi lão Yên vừa rút tay lại, một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi phát ra từ máy ghi âm, giống như đang hét lên thì bị một thứ gì đó bóp ngẹn lấy cổ, mạnh mẽ chấm dứt.
Tôi còn chưa kịp suy nghĩ chuyện gì đã xảy ra thì từ máy ghi âm lại truyền đến một âm thanh ồn ào hơn, khoảng chục người lần lượt hét lên thảm thiết hết đợt này đến đợt khác, nhưng đều không có ngoại lệ, tiếng kêu của họ đều không kéo dài được bao lâu, mới hét được một nửa thì đều chấm dứt. Quá trình này chỉ diễn ra trong vài giây và sau đó là sự im lặng chết choc.
Điều khiến tôi ớn lạnh toàn thân là tiếng hét của họ cũng xen lẫn với những tiếng gầm rú, âm thanh này khiến tôi dựng tóc gáy nhưng không thể biết đó là gì, tôi cảm thấy nó hơi giống người, nhưng lại có nhiều phần giống như tiếng kêu của dã thú……
Sau khi băng ghi âm kết thúc là một khoảng trầm mặc kéo dài, không ai biết phải nói gì, nhưng có thể dễ dàng nhận ra rằng nhiệm vụ giải cứu lần này rất nguy hiểm.
Cuối cùng lão Yên là người phá vỡ sự im lặng và hỏi bây giờ có ai muốn rời khỏi không?
Dù sao sáu người chúng tôi đều có xuất thân là quân nhân, tuy rằng trong lòng có chút sợ hãi nhưng tuyệt đối không phải là hạng người lâm trận bỏ chạy, huống chi hôm nay chúng tôi đã đi được một đoạn đường dài, sợ rằng lão Yên nói lời này cũng chỉ là muốn thử chúng tôi mà thôi.
Chiếc xe tải không ngừng di chuyển nhưng bầu không khí bên trong xe lại vô cùng u ám và áp lực, những tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi cùng với tiếng kêu của dã thú cứ vang vọng trong đầu tôi, khiến tôi càng tò mò hơn về nhiệm vụ này.
Lão Yên rít một hơi thuốc, tựa hồ đang suy nghĩ nên trả lời thế nào, một lúc sau, ông ấy thổi ra một vòng khói nói: “Lần này chúng ta đi vào sa mạc là để cứu một giáo sư tên là Dư Thành Trạch.”
Giáo sư?
Chúng tôi nhìn nhau bối rối, đây là nhiệm vụ giải cứu, chẳng phải vật dụng và thuốc sơ cứu là những thứ cần phải mang theo sao? Cớ gì lại mang theo nhiều hoả lực như vậy làm gì?
Lão Yên nhìn thấy sự khó hiểu của chúng tôi, liền chậm rãi nói: “Giáo sư Dư được lệnh đến La Bố Bạc để khảo sát các di tích cổ, nhưng đội thám hiểm mà ông ấy mang theo lại đột nhiên mất hết liên lạc sau khi tiến vào di tích cổ không lâu. Cuối cùng chỉ còn lại một bản ghi âm do giáo sư Dư quay lại. Cấp trên hoài nghi chuyện này không đơn giản, cho nên đây không phải là một nhiệm vụ giải cứu bình thường.
Di tích?
Tôi cau mày, chúng tôi cắm trại ở đây quanh năm nhưng chưa bao giờ nghe nói đến di tích cổ nào trong sa mạc rộng lớn này.
Nhưng lão Yên hiển nhiên không có ý định giải thích, chỉ nói với chúng tôi rằng dựa theo đoạn băng ghi âm được gửi về thì đây là một nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm, kêu chúng tôi phải đề cao cảnh giác.
Đội trưởng Trần liền nói: “Rốt cuộc đoạn ghi âm kia nói gì?”
Tôi cũng rất tò mò, rốt cuộc là đoạn ghi âm kia có cái gì lại khiến cho cấp trên điều xuống hoả lực mạnh như vậy.
Thời nay vũ khí cũng có số lượng nhất định, đối với chúng tôi, khẩu súng trường bán tự động B56 mà chúng tôi đeo trên người hàng ngày đã là báu vật rồi, chúng tôi rất sợ bị va đập, nếu chẳng may bị hư hỏng thì không biết phải đợi bao lâu thì mới có được một khẩu súng khác thay thế.
Lão Yên liếc nhìn chúng tôi, rồi từ trong ba lô sau lưng lấy ra một chiếc máy ghi âm, đặt tay lên nút công tắc: “Nghe xong đoạn ghi âm, mọi người có thể quyết định đi hay ở, nhưng những gì nghe được phải giữ bí mật. Nếu không…”
Không cần ông ấy nói, chúng tôi cũng biết tội làm lộ bí mật trong quân đội sẽ bị trừng phạt như thế nào nên đều gật đầu chấp nhận.
Lão Yên nhấn nút play, sau đó tôi nghe thấy một đoạn âm thanh mà cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên được!
Mở đầu đoạn ghi âm có tiếng người kêu lên hai tiếng, hẳn là đang điều chỉnh âm thanh, nhưng tín hiệu rất kém, giọng nói xen lẫn với những âm thanh điện tử chói tai, không cẩn thận lắng nghe căn bản là nghe không ra có người đang nói chuyện.
Sau đó là những giọng nói ngắt quãng, chắc hẳn có ai đó đang ghi âm gì đó, tôi lờ mờ nghe được nào là quốc gia cổ đại, những từ ngữ linh tinh tỏ vẻ khiếp sợ.
Quá trình ghi âm kéo dài khoảng một phút, sau đó tất cả âm thanh đột nhiên biến mất, nhưng cuộn băng vẫn đang quay, hiển nhiên là quá trình ghi âm vẫn đang tiếp tục.
Khoảng nửa phút sau, máy ghi âm lại phát ra âm thanh, đó là loại âm thanh điện tử khiến tai người ta đau nhức.
“Đây là….” Đội trưởng Trần cau mày.
Lão Yên ra hiệu im lặng, làm cho lòng hiếu kì của mấy người chúng tôi một lần nữa ngẹn lại.
“A!”
Ngay khi lão Yên vừa rút tay lại, một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi phát ra từ máy ghi âm, giống như đang hét lên thì bị một thứ gì đó bóp ngẹn lấy cổ, mạnh mẽ chấm dứt.
Tôi còn chưa kịp suy nghĩ chuyện gì đã xảy ra thì từ máy ghi âm lại truyền đến một âm thanh ồn ào hơn, khoảng chục người lần lượt hét lên thảm thiết hết đợt này đến đợt khác, nhưng đều không có ngoại lệ, tiếng kêu của họ đều không kéo dài được bao lâu, mới hét được một nửa thì đều chấm dứt. Quá trình này chỉ diễn ra trong vài giây và sau đó là sự im lặng chết choc.
Điều khiến tôi ớn lạnh toàn thân là tiếng hét của họ cũng xen lẫn với những tiếng gầm rú, âm thanh này khiến tôi dựng tóc gáy nhưng không thể biết đó là gì, tôi cảm thấy nó hơi giống người, nhưng lại có nhiều phần giống như tiếng kêu của dã thú……
Sau khi băng ghi âm kết thúc là một khoảng trầm mặc kéo dài, không ai biết phải nói gì, nhưng có thể dễ dàng nhận ra rằng nhiệm vụ giải cứu lần này rất nguy hiểm.
Cuối cùng lão Yên là người phá vỡ sự im lặng và hỏi bây giờ có ai muốn rời khỏi không?
Dù sao sáu người chúng tôi đều có xuất thân là quân nhân, tuy rằng trong lòng có chút sợ hãi nhưng tuyệt đối không phải là hạng người lâm trận bỏ chạy, huống chi hôm nay chúng tôi đã đi được một đoạn đường dài, sợ rằng lão Yên nói lời này cũng chỉ là muốn thử chúng tôi mà thôi.
Chiếc xe tải không ngừng di chuyển nhưng bầu không khí bên trong xe lại vô cùng u ám và áp lực, những tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi cùng với tiếng kêu của dã thú cứ vang vọng trong đầu tôi, khiến tôi càng tò mò hơn về nhiệm vụ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.