Chương 8: Người Thủ Mộ Đời Tiếp Theo
Đạo Môn Lão Cửu
16/02/2024
Tôi bước đi rất chậm, nhưng dù có chậm đến đâu thì tôi vẫn tới Tướng Quân Lĩnh, nhìn quỷ khí dày đặc ở hai bên sườn núi, lại nghĩ đến nữ cương thi kia mặc quần áo màu đỏ, hai mắt trắng dã, tôi hận không thể ném đèn lồng xuống mà ba chân bốn cẳng chạy trối chết.
Nhưng nghĩ đến cái chết, tôi chỉ còn cách căng da đầu nhắm thẳng Tướng Quân Lĩnh mà đi.
Ánh trăng chiếu lên cây cối rồi phản chiếu xuống mặt đất khiến xung quanh trở nên mờ mờ ảo ảo, tôi thầm gọi tên các vị thần tiên, rồi chậm rãi đi về phía mộ chính.
Khi tôi đến địa điểm đào lần trước, nhìn cánh cửa mộ vẫn chưa đóng lại, tôi luôn cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi từ phía sau, tôi không khỏi nổi da gà khắp người..
Phù phù……
Đột nhiên, một cơn gió lạnh từ dưới đất thổi lên khiến cổ tôi lạnh buốt, tay cầm đèn run lên nhưng tôi không dám quay đầu nhìn lại...
Tiếng cười quái dị vang ngay bên tai, cổ tôi lạnh buốt, một bàn tay lạnh lẽo đặt lên người tôi, tôi biết thứ đó sắp đến, tôi sợ đến mức không dám cử động.
“Cút ngay!”
Một giọng nói giận dữ vang lên, tôi quay lại thì thấy cô Tư đang đứng cách tôi hai mét, nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi không dám nhìn sang bên cạnh, chỉ cảm thấy bàn tay trên vai tôi đã ngoan ngoãn rút lại, nữ cương thi khiếp sợ nhìn cô Tư, lòng tôi kinh hãi, càng thêm tò mò rốt cuộc cô Tư có thân phận gì?
Chỉ thấy cô Tư tiến về phía trước một bước, nữ cương thi liền lui một bước, trong miệng rên rĩ dường như không cam lòng.
Anh ta bỗng nhiên tăng tốc, xẹt qua bên người tôi rồi bóp chặt cổ của nữ cương thi, trực tiếp bức lui cô ta về phía sau rồi đi vào trong mộ, trong chớp mắt cánh cửa lăng mộ trước mắt tôi đã đóng sầm lại.
Nhìn tư thế của cô Tư, tôi thở phào nhẹ nhõm, nữ cương thi này hẳn không phải là đối thủ của anh ta.
Nhưng thời gian trôi qua, tôi không khỏi lo lắng, dù sao thì nữ cương thi này cũng là cương thi của thời Tây Chu, lỡ như cô Tư thất thủ, chẳng phải tính mạng của tôi sẽ chấm dứt tại đây sao?
Lại chờ thêm vài phút nữa, tôi cảm thấy cô Tư rất có thể đã bị nữ cương thi kia cắn chết, ngay cả nước tiểu tôi cũng không dám rải liền nhắm thẳng về phía chân núi mà chạy.
Thế nhưng đúng lúc này, cửa mộ “rầm” một tiếng mở ra, tôi tò mò nhìn lại, không biết cô Tư xuất hiện trước mắt tôi là cô Tư hoàn chỉnh hay là cô Tư đã bị xé xác?
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi cùng với tiếng thở càng ngày càng hưng phấn của tôi, cô Tư đạp lên ánh trăng mà bước ra khỏi cổ mộ, tay trái ôm một cái đầu với mái tóc dài buông xõa trên mặt đất...
Đây là đầu của nữ cương thi chết tiệt kia!
*******
Cô Tư liếc mắt nhìn tôi một cái, lấy lòng bàn tay vỗ vỗ lên đầu nữ cương thi kia, một con ve sầu toàn thân màu xanh lục bảo đột nhiên chui ra từ trong miệng nữ cương thi.
Anh ta đặt ngọc ve sầu dưới ánh trăng như để kiểm tra màu sắc của nó.
Sau đó anh ta lau sạch rồi hài lòng bỏ vào túi rồi dẫn tôi về nhà.
Trên mặt anh ta từ đầu đến cuối không hề có biểu cảm gì, chỉ nhìn tôi đang run run rồi nói: “Đừng sợ”.
Vừa tới cửa thôn, từ xa đã nhìn thấy cha tôi đang cầm ngọn đèn dầu đứng trong gió lạnh, lòng tôi lại chua xót.
Thấy chúng tôi bình an vô sự, cha tôi tha thiết nhìn về phía cô Tư, chỉ thấy anh ta gật đầu rồi nhìn tôi nói: “Nhóc con, bây giờ cậu đã có hình xăm Cửu Long trên lưng, cho nên cậu sẽ là thế hệ tiếp theo của dòng họ Lưu - canh giữ mộ. Cậu phải canh giữ cổ mộ trong thiên hạ suốt 30 năm, bằng không sẽ bị trời phạt."
Tôi gật đầu cái hiểu cái không, rồi thấy cô Tư móc từ trong túi ra một cuốn sách nhỏ đưa cho tôi.
“Cô Tư, cái này cũng quá quý trọng……” Cha tôi có chút kinh ngạc.
Cô Tư xua tay: “Lưu Căn Sinh, ân tình mà tôi thiếu ông hôm nay xem như đã trả hết, quyển “Tinh Quan Yếu Quyết” này vốn dĩ chính là đồ của nhà họ Lưu các người, bởi vì ông không xứng, cho nên tôi mới chưa đưa cho ông, nhưng con trai ông lại xứng đáng, hiện giờ coi như vật quy nguyên chủ! Nhóc con, có duyên ắt gặp lại.”
(vật quy nguyên chủ: trả về chủ cũ)
Nói xong, anh ta phớt lờ lời mời ở lại của cha tôi và bỏ đi vào trong màn đêm.
Sau khi cô Tư rời đi, ngày tháng êm đềm trở lại, bởi vì tôi không thể đụng vào đồ bồi táng nên cha tôi vẫn phải sống dựa vào việc ăn thịt người chết mà đi trộm mộ, sức khỏe của ông ngày càng sa sút, còn mắc bệnh cảm lạnh, dần dần liền ho ra máu.
Tôi thuyết phục ông ấy đổi nghề, ông ấy lại nói từ sớm đã đoán trước được ngày này khi ăn miếng thịt người chết đầu tiên, giờ coi như ông ấy đã bước nửa chân vào trong quan tài, còn không bằng nhân lúc này làm tròn trách nhiệm của một người cha, tranh thủ tích cóp tiền bạc, để dành sau này cho tôi cưới vợ.
Tôi và cha tôi cứ như vậy mà trải qua 5 năm tiếp theo, cuối cùng ông vẫn không thể trụ nổi.
Trước khi chết, ông nắm tay tôi rưng rưng nước mắt và nói không ngừng nghỉ, nhưng thật xin lỗi, tôi một câu cũng không nghe hiểu hàm ý trong đó là gì, nhưng trong lòng tôi biết ông hẳn là không yên tâm về tôi!
Sau này tôi mới biết cha tôi đã giao tôi cho một người bạn cũ.
Người bạn cũ này là Đại đội trưởng trong quân đội, ông ấy kể rằng trước đây cha tôi đã tứng cứu mạng ông ấy, nên ông ấy rất coi trọng sự giao phó cuối cùng của cha tôi trước khi chết, ngày hôm sau đã vội vàng chạy đến đây.
Được sự giúp đỡ của Đại đội trưởng Trần, tôi đã chôn cất cha tôi ở Tướng Quân Lĩnh, đây cũng là tâm nguyện cuối cùng của cha tôi, ông nói cả đời này đều dựa vào nơi này mà nuôi sống tôi, cho nên sau khi chết ông cũng nên chuộc tội.
Sau đó, tôi thu dọn vài bộ quần áo, cẩn thận bọc quyển “Tinh Quan Yếu Quyết” và rời khỏi thôn xóm nơi tôi đã sống mười bốn năm.
Nhưng nghĩ đến cái chết, tôi chỉ còn cách căng da đầu nhắm thẳng Tướng Quân Lĩnh mà đi.
Ánh trăng chiếu lên cây cối rồi phản chiếu xuống mặt đất khiến xung quanh trở nên mờ mờ ảo ảo, tôi thầm gọi tên các vị thần tiên, rồi chậm rãi đi về phía mộ chính.
Khi tôi đến địa điểm đào lần trước, nhìn cánh cửa mộ vẫn chưa đóng lại, tôi luôn cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi từ phía sau, tôi không khỏi nổi da gà khắp người..
Phù phù……
Đột nhiên, một cơn gió lạnh từ dưới đất thổi lên khiến cổ tôi lạnh buốt, tay cầm đèn run lên nhưng tôi không dám quay đầu nhìn lại...
Tiếng cười quái dị vang ngay bên tai, cổ tôi lạnh buốt, một bàn tay lạnh lẽo đặt lên người tôi, tôi biết thứ đó sắp đến, tôi sợ đến mức không dám cử động.
“Cút ngay!”
Một giọng nói giận dữ vang lên, tôi quay lại thì thấy cô Tư đang đứng cách tôi hai mét, nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi không dám nhìn sang bên cạnh, chỉ cảm thấy bàn tay trên vai tôi đã ngoan ngoãn rút lại, nữ cương thi khiếp sợ nhìn cô Tư, lòng tôi kinh hãi, càng thêm tò mò rốt cuộc cô Tư có thân phận gì?
Chỉ thấy cô Tư tiến về phía trước một bước, nữ cương thi liền lui một bước, trong miệng rên rĩ dường như không cam lòng.
Anh ta bỗng nhiên tăng tốc, xẹt qua bên người tôi rồi bóp chặt cổ của nữ cương thi, trực tiếp bức lui cô ta về phía sau rồi đi vào trong mộ, trong chớp mắt cánh cửa lăng mộ trước mắt tôi đã đóng sầm lại.
Nhìn tư thế của cô Tư, tôi thở phào nhẹ nhõm, nữ cương thi này hẳn không phải là đối thủ của anh ta.
Nhưng thời gian trôi qua, tôi không khỏi lo lắng, dù sao thì nữ cương thi này cũng là cương thi của thời Tây Chu, lỡ như cô Tư thất thủ, chẳng phải tính mạng của tôi sẽ chấm dứt tại đây sao?
Lại chờ thêm vài phút nữa, tôi cảm thấy cô Tư rất có thể đã bị nữ cương thi kia cắn chết, ngay cả nước tiểu tôi cũng không dám rải liền nhắm thẳng về phía chân núi mà chạy.
Thế nhưng đúng lúc này, cửa mộ “rầm” một tiếng mở ra, tôi tò mò nhìn lại, không biết cô Tư xuất hiện trước mắt tôi là cô Tư hoàn chỉnh hay là cô Tư đã bị xé xác?
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi cùng với tiếng thở càng ngày càng hưng phấn của tôi, cô Tư đạp lên ánh trăng mà bước ra khỏi cổ mộ, tay trái ôm một cái đầu với mái tóc dài buông xõa trên mặt đất...
Đây là đầu của nữ cương thi chết tiệt kia!
*******
Cô Tư liếc mắt nhìn tôi một cái, lấy lòng bàn tay vỗ vỗ lên đầu nữ cương thi kia, một con ve sầu toàn thân màu xanh lục bảo đột nhiên chui ra từ trong miệng nữ cương thi.
Anh ta đặt ngọc ve sầu dưới ánh trăng như để kiểm tra màu sắc của nó.
Sau đó anh ta lau sạch rồi hài lòng bỏ vào túi rồi dẫn tôi về nhà.
Trên mặt anh ta từ đầu đến cuối không hề có biểu cảm gì, chỉ nhìn tôi đang run run rồi nói: “Đừng sợ”.
Vừa tới cửa thôn, từ xa đã nhìn thấy cha tôi đang cầm ngọn đèn dầu đứng trong gió lạnh, lòng tôi lại chua xót.
Thấy chúng tôi bình an vô sự, cha tôi tha thiết nhìn về phía cô Tư, chỉ thấy anh ta gật đầu rồi nhìn tôi nói: “Nhóc con, bây giờ cậu đã có hình xăm Cửu Long trên lưng, cho nên cậu sẽ là thế hệ tiếp theo của dòng họ Lưu - canh giữ mộ. Cậu phải canh giữ cổ mộ trong thiên hạ suốt 30 năm, bằng không sẽ bị trời phạt."
Tôi gật đầu cái hiểu cái không, rồi thấy cô Tư móc từ trong túi ra một cuốn sách nhỏ đưa cho tôi.
“Cô Tư, cái này cũng quá quý trọng……” Cha tôi có chút kinh ngạc.
Cô Tư xua tay: “Lưu Căn Sinh, ân tình mà tôi thiếu ông hôm nay xem như đã trả hết, quyển “Tinh Quan Yếu Quyết” này vốn dĩ chính là đồ của nhà họ Lưu các người, bởi vì ông không xứng, cho nên tôi mới chưa đưa cho ông, nhưng con trai ông lại xứng đáng, hiện giờ coi như vật quy nguyên chủ! Nhóc con, có duyên ắt gặp lại.”
(vật quy nguyên chủ: trả về chủ cũ)
Nói xong, anh ta phớt lờ lời mời ở lại của cha tôi và bỏ đi vào trong màn đêm.
Sau khi cô Tư rời đi, ngày tháng êm đềm trở lại, bởi vì tôi không thể đụng vào đồ bồi táng nên cha tôi vẫn phải sống dựa vào việc ăn thịt người chết mà đi trộm mộ, sức khỏe của ông ngày càng sa sút, còn mắc bệnh cảm lạnh, dần dần liền ho ra máu.
Tôi thuyết phục ông ấy đổi nghề, ông ấy lại nói từ sớm đã đoán trước được ngày này khi ăn miếng thịt người chết đầu tiên, giờ coi như ông ấy đã bước nửa chân vào trong quan tài, còn không bằng nhân lúc này làm tròn trách nhiệm của một người cha, tranh thủ tích cóp tiền bạc, để dành sau này cho tôi cưới vợ.
Tôi và cha tôi cứ như vậy mà trải qua 5 năm tiếp theo, cuối cùng ông vẫn không thể trụ nổi.
Trước khi chết, ông nắm tay tôi rưng rưng nước mắt và nói không ngừng nghỉ, nhưng thật xin lỗi, tôi một câu cũng không nghe hiểu hàm ý trong đó là gì, nhưng trong lòng tôi biết ông hẳn là không yên tâm về tôi!
Sau này tôi mới biết cha tôi đã giao tôi cho một người bạn cũ.
Người bạn cũ này là Đại đội trưởng trong quân đội, ông ấy kể rằng trước đây cha tôi đã tứng cứu mạng ông ấy, nên ông ấy rất coi trọng sự giao phó cuối cùng của cha tôi trước khi chết, ngày hôm sau đã vội vàng chạy đến đây.
Được sự giúp đỡ của Đại đội trưởng Trần, tôi đã chôn cất cha tôi ở Tướng Quân Lĩnh, đây cũng là tâm nguyện cuối cùng của cha tôi, ông nói cả đời này đều dựa vào nơi này mà nuôi sống tôi, cho nên sau khi chết ông cũng nên chuộc tội.
Sau đó, tôi thu dọn vài bộ quần áo, cẩn thận bọc quyển “Tinh Quan Yếu Quyết” và rời khỏi thôn xóm nơi tôi đã sống mười bốn năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.