Chương 71: Rừng Táng Thiên
Đạo Môn Lão Cửu
04/03/2024
Lão Yên rống một câu: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Ngô Đại vừa giãy dụa vừa nói là mình chỉ muốn đến gần nhìn kỹ hơn một chút, nhưng ai biết nhánh cây lại đột nhiên bắt đầu chuyển động, ngay lúc bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị nhánh cây trói lại.
"Chịu đựng!"
Manh Hiệp hét lớn một câu, sau đó rút một thanh loan đao sáng loáng từ phía sau ra rồi chuẩn bị trèo lên, nhưng cuối cùng lại bị lão Yên kéo lại nói: "Chúng ta còn chưa biết chuyện gì xảy ra, cho nên cậu đừng gây thêm rắc rối."
“Mọi người nhìn nơi này đi!" Rắn Độc vẫn luôn im lặng đứng ở bên cạnh quan sát, lúc này lại đột nhiên hét lên.
Chúng tôi vội vàng nhìn sang và thấy chỗ của anh ta đang chỉ có một đống xương vỡ nhỏ, rất trắng.
Tôi ngồi xổm xuống chuẩn bị cầm lên nhìn nhưng kết quả là vừa chạm vào đống xương vỡ thì nó đã biến thành tro tàn, khi nhìn sang bên cạnh thì thấy dạng tro tàn này cũng không ít.
“Lấy cây cỏ làm nước, lấy thịt làm thức ăn…”
Lão Yên nhắc tới một câu như thế, nên tôi vội hỏi ông ấy có ý gì?
Ông ấy liếc nhìn đám người Ngô Đại một cái rồi lộ ra vẻ mặt lo lắng nói: “Các cậu đã từng nghe nói đến “Rừng Táng Thiên” chưa?"
Rừng Táng Thiên?
Tôi và Rắn Độc nhìn nhau, đều nhìn thấy sự mờ mịt ở trong mắt của đối phương, nhưng chỉ nghe thấy cái tên thôi cũng biết đây không phải là thứ tốt lành gì.
Nhưng Manh Hiệp lại hít sâu một hơi, thần sắc không còn vẻ lạnh nhạt nữa mà lộ ra vẻ có chút nôn nóng hỏi là tại sao mình lại gặp phải cái thứ quỷ quái như vậy, chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn đám người Ngô Đại bị mạnh mẽ ăn thành Huyết Khô Lâu sao?
"Trường An, chuẩn bị lửa! Manh Hiệp, dùng máu của cậu! Rắn Độc, A Hắc, các người dùng dao chặt thân cây, chú ý đừng để bị cuốn lấy!” Lão Yên nhanh chóng đưa ra mấy mệnh lệnh, chỉ là vẫn không giải thích Rừng Táng Thiên là gì.
Tôi cũng biết bây giờ cứu người mới quan trọng nên cũng vội vàng lấy ra một chiếc bật lửa từ trong túi, sau đó lấy một ít cây khô chất thành đống ngay tại chỗ, lão Yên nhìn thoáng qua một cái rồi nói chưa đủ, để tôi lại tiếp tục chồng cây khô lên đống đó.
"Lão Yên, nhanh lên, Tiểu Tam sắp không xong rồi!"
Ngô Đại lo lắng hét lên một tiếng, mà tôi cũng ngẩng đầu nhìn lại, sau đó chỉ thấy sắc mặt của Ngô Tam đang bị trói đã trở thành màu đỏ tím, mắt thấy chỉ có thể hít vào mà không thở ra được...
Ngô Nhị ở một bên cách Ngô Tam không xa đang chật vật giúp Ngô Tam kéo cành cây ra khỏi người, nhưng ngay cả bản thân anh ta cũng đang bị quấn lấy, cho nên hoàn toàn không dùng được bao nhiêu sức lực.
Cũng may là thân thủ của Rắn Độc và A Hắc rất tốt, họ di chuyển linh hoạt giữa các cành cây và thỉnh thoảng lại chém xuống một dao vào thân cây, mà mỗi khi bọn họ chém xuống cành cây thì cường độ rung chuyển của cây lớn kia lại càng lớn, còn những cành cây đang quấn lấy cơ thể của bọn người Ngô Đại cũng vì thế mà buông lỏng một chút.
Trong lúc tôi vẫn còn tiếp tục nhìn chằm chằm thì nghe thấy lão Yên quát tháo một tiếng: "Thằng nhóc cậu còn nhìn cái gì thế, còn không mau chuẩn bị đi!”
Tôi bị ông ấy rống như vậy thì cũng im lặng, tốc độ nhặt cây khô cũng nhanh hơn rất nhiều, trong khi Manh Hiệp ở bên kia đã cắt cổ tay mình với vẻ mặt vô cảm, máu chảy vào chiếc bình sứ lớn do lão Yên chuẩn bị như thể không cần tiền vậy.
Khi tôi chất cây khô cao tới nửa người, lão Yên xua tay ra hiệu đủ rồi, sau đó hét lên một tiếng ra lệnh cho đám người Rắn Độc lui trở về, tiếp theo thấy ông ấy lấy nửa bình máu đó mà đổ thẳng lên cây khô rồi bảo tôi châm lửa.
"Lão Yên, ông định thiêu chết nhóm chúng tôi sao?" Ngô Đại lo lắng nói.
Nhưng lão Yên lại không để ý đến, chỉ bảo tôi nhanh chóng hành động, mà tôi cũng biết ông ấy sẽ không làm hại mọi người nên nhanh chóng đốt cây khô.
Những cây khô này không có hơi ẩm, ngọn lửa gần như bùng lên dữ dội ngay khi tôi châm lửa, sau đó tôi nhìn thấy máu của Manh Hiệp biến thành làn sương mù ở trong ngọn lửa và lao về phía cành cây của gốc cây lớn kia.
Mặc dù tôi không biết ở trong máu của anh ta có những thành phần đặc biệt gì, nhưng sau khi những cành cây kia đụng vào làn sương mù kia xong thì những cành cây kia cư nhiên từ từ thả lỏng ra, mãi cho đến khi sương mù tản xong, đám người Ngô Đại cũng rầm rầm rơi xuống.
Lão Yên vội vàng kêu chúng tôi đỡ bọn họ dậy rồi nhanh chóng rút lui về một khoảng cách an toàn.
Ngô Đại và Ngô Nhị còn tốt, chỉ là bị ghìm mà cảm thấy đau nhức, sau khi ở một bên ho kịch liệt một hồi thì từ từ hồi phục lại, chỉ là tình trạng của Ngô Tam không được tốt cho lắm, hiện đang nằm ở trên mặt đất chỉ có khí tiến vào chứ không có khí thở ra.
"Làm sao bây giờ?” Ngô Đại lo lắng hỏi.
Lão Yên ấn vào phần bụng của Ngô Tam, sau đó lắc đầu rồi lộ ra vẻ mặt u ám nói: “Tổn thương nội tạng, sợ là không sống nổi.”
Sắc mặt của Ngô Đại và Ngô Nhị lập tức trở nên xám xịt, hai người nhìn chằm chằm vào Ngô Tam hồi lâu, đều nói không ra lời.
Lão Yên nói không sai, Ngô Tam nằm được một lúc thì bắt đầu ho khan, chỉ là anh ta vừa ho vừa hộc ra máu, chẳng bao lâu sau liền tắt thở, mềm nhũn ngã sang một bên.
Tất cả mọi người đều rơi vào im lặng, Ngô Đại và Ngô Nhị cứ đứng nhìn như thế, sắc mặt cũng lộ ra rất bình tĩnh, nhưng càng bình tĩnh lại càng khiến người ta cảm thấy bi thương.
Trong lòng của tôi cũng dâng lên sự cảm thông mà nhìn về phía bọn họ, nhưng tôi lại có chút không thể chịu nổi bầu không khí này nên trực tiếp quay người bước qua một bên.
Ngô Đại vừa giãy dụa vừa nói là mình chỉ muốn đến gần nhìn kỹ hơn một chút, nhưng ai biết nhánh cây lại đột nhiên bắt đầu chuyển động, ngay lúc bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị nhánh cây trói lại.
"Chịu đựng!"
Manh Hiệp hét lớn một câu, sau đó rút một thanh loan đao sáng loáng từ phía sau ra rồi chuẩn bị trèo lên, nhưng cuối cùng lại bị lão Yên kéo lại nói: "Chúng ta còn chưa biết chuyện gì xảy ra, cho nên cậu đừng gây thêm rắc rối."
“Mọi người nhìn nơi này đi!" Rắn Độc vẫn luôn im lặng đứng ở bên cạnh quan sát, lúc này lại đột nhiên hét lên.
Chúng tôi vội vàng nhìn sang và thấy chỗ của anh ta đang chỉ có một đống xương vỡ nhỏ, rất trắng.
Tôi ngồi xổm xuống chuẩn bị cầm lên nhìn nhưng kết quả là vừa chạm vào đống xương vỡ thì nó đã biến thành tro tàn, khi nhìn sang bên cạnh thì thấy dạng tro tàn này cũng không ít.
“Lấy cây cỏ làm nước, lấy thịt làm thức ăn…”
Lão Yên nhắc tới một câu như thế, nên tôi vội hỏi ông ấy có ý gì?
Ông ấy liếc nhìn đám người Ngô Đại một cái rồi lộ ra vẻ mặt lo lắng nói: “Các cậu đã từng nghe nói đến “Rừng Táng Thiên” chưa?"
Rừng Táng Thiên?
Tôi và Rắn Độc nhìn nhau, đều nhìn thấy sự mờ mịt ở trong mắt của đối phương, nhưng chỉ nghe thấy cái tên thôi cũng biết đây không phải là thứ tốt lành gì.
Nhưng Manh Hiệp lại hít sâu một hơi, thần sắc không còn vẻ lạnh nhạt nữa mà lộ ra vẻ có chút nôn nóng hỏi là tại sao mình lại gặp phải cái thứ quỷ quái như vậy, chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn đám người Ngô Đại bị mạnh mẽ ăn thành Huyết Khô Lâu sao?
"Trường An, chuẩn bị lửa! Manh Hiệp, dùng máu của cậu! Rắn Độc, A Hắc, các người dùng dao chặt thân cây, chú ý đừng để bị cuốn lấy!” Lão Yên nhanh chóng đưa ra mấy mệnh lệnh, chỉ là vẫn không giải thích Rừng Táng Thiên là gì.
Tôi cũng biết bây giờ cứu người mới quan trọng nên cũng vội vàng lấy ra một chiếc bật lửa từ trong túi, sau đó lấy một ít cây khô chất thành đống ngay tại chỗ, lão Yên nhìn thoáng qua một cái rồi nói chưa đủ, để tôi lại tiếp tục chồng cây khô lên đống đó.
"Lão Yên, nhanh lên, Tiểu Tam sắp không xong rồi!"
Ngô Đại lo lắng hét lên một tiếng, mà tôi cũng ngẩng đầu nhìn lại, sau đó chỉ thấy sắc mặt của Ngô Tam đang bị trói đã trở thành màu đỏ tím, mắt thấy chỉ có thể hít vào mà không thở ra được...
Ngô Nhị ở một bên cách Ngô Tam không xa đang chật vật giúp Ngô Tam kéo cành cây ra khỏi người, nhưng ngay cả bản thân anh ta cũng đang bị quấn lấy, cho nên hoàn toàn không dùng được bao nhiêu sức lực.
Cũng may là thân thủ của Rắn Độc và A Hắc rất tốt, họ di chuyển linh hoạt giữa các cành cây và thỉnh thoảng lại chém xuống một dao vào thân cây, mà mỗi khi bọn họ chém xuống cành cây thì cường độ rung chuyển của cây lớn kia lại càng lớn, còn những cành cây đang quấn lấy cơ thể của bọn người Ngô Đại cũng vì thế mà buông lỏng một chút.
Trong lúc tôi vẫn còn tiếp tục nhìn chằm chằm thì nghe thấy lão Yên quát tháo một tiếng: "Thằng nhóc cậu còn nhìn cái gì thế, còn không mau chuẩn bị đi!”
Tôi bị ông ấy rống như vậy thì cũng im lặng, tốc độ nhặt cây khô cũng nhanh hơn rất nhiều, trong khi Manh Hiệp ở bên kia đã cắt cổ tay mình với vẻ mặt vô cảm, máu chảy vào chiếc bình sứ lớn do lão Yên chuẩn bị như thể không cần tiền vậy.
Khi tôi chất cây khô cao tới nửa người, lão Yên xua tay ra hiệu đủ rồi, sau đó hét lên một tiếng ra lệnh cho đám người Rắn Độc lui trở về, tiếp theo thấy ông ấy lấy nửa bình máu đó mà đổ thẳng lên cây khô rồi bảo tôi châm lửa.
"Lão Yên, ông định thiêu chết nhóm chúng tôi sao?" Ngô Đại lo lắng nói.
Nhưng lão Yên lại không để ý đến, chỉ bảo tôi nhanh chóng hành động, mà tôi cũng biết ông ấy sẽ không làm hại mọi người nên nhanh chóng đốt cây khô.
Những cây khô này không có hơi ẩm, ngọn lửa gần như bùng lên dữ dội ngay khi tôi châm lửa, sau đó tôi nhìn thấy máu của Manh Hiệp biến thành làn sương mù ở trong ngọn lửa và lao về phía cành cây của gốc cây lớn kia.
Mặc dù tôi không biết ở trong máu của anh ta có những thành phần đặc biệt gì, nhưng sau khi những cành cây kia đụng vào làn sương mù kia xong thì những cành cây kia cư nhiên từ từ thả lỏng ra, mãi cho đến khi sương mù tản xong, đám người Ngô Đại cũng rầm rầm rơi xuống.
Lão Yên vội vàng kêu chúng tôi đỡ bọn họ dậy rồi nhanh chóng rút lui về một khoảng cách an toàn.
Ngô Đại và Ngô Nhị còn tốt, chỉ là bị ghìm mà cảm thấy đau nhức, sau khi ở một bên ho kịch liệt một hồi thì từ từ hồi phục lại, chỉ là tình trạng của Ngô Tam không được tốt cho lắm, hiện đang nằm ở trên mặt đất chỉ có khí tiến vào chứ không có khí thở ra.
"Làm sao bây giờ?” Ngô Đại lo lắng hỏi.
Lão Yên ấn vào phần bụng của Ngô Tam, sau đó lắc đầu rồi lộ ra vẻ mặt u ám nói: “Tổn thương nội tạng, sợ là không sống nổi.”
Sắc mặt của Ngô Đại và Ngô Nhị lập tức trở nên xám xịt, hai người nhìn chằm chằm vào Ngô Tam hồi lâu, đều nói không ra lời.
Lão Yên nói không sai, Ngô Tam nằm được một lúc thì bắt đầu ho khan, chỉ là anh ta vừa ho vừa hộc ra máu, chẳng bao lâu sau liền tắt thở, mềm nhũn ngã sang một bên.
Tất cả mọi người đều rơi vào im lặng, Ngô Đại và Ngô Nhị cứ đứng nhìn như thế, sắc mặt cũng lộ ra rất bình tĩnh, nhưng càng bình tĩnh lại càng khiến người ta cảm thấy bi thương.
Trong lòng của tôi cũng dâng lên sự cảm thông mà nhìn về phía bọn họ, nhưng tôi lại có chút không thể chịu nổi bầu không khí này nên trực tiếp quay người bước qua một bên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.