Chương 73: Vùng Đất Chết
Đạo Môn Lão Cửu
04/03/2024
Nếu như ông ta không nhớ rõ thì vừa vặn, tuyến đường này ông ta đã không thể quyết định một mình được nữa.
Sắc mặt của Dư Thành Trạch tối sầm lại, sau đó gật nhẹ đầu, xem như đồng ý.
Về sau lão Yên đã tụ hợp cùng một chỗ với ông ta để nghiên cứu bản đồ một lúc lâu, cuối cùng quyết định tuyến đường tiếp theo phải đi.
Nhưng sau khi đạt được mục tiêu, sắc mặt của lão Yên cũng không khá hơn là bao, mà điều này cũng khiến tôi cảm thấy hơi kỳ lạ, vì vậy, sau khi đối phương rời khỏi Dư Thành Trạch, tôi đã đến gần và hỏi ông ấy có phải tuyến đường đã định có vấn đề không?
Nhưng ông ấy lại lắc đầu không nói gì, chỉ đưa bản đồ cho tôi và chỉ vào một con đường ở trong đó để tôi tự nhìn.
Tôi cầm lấy bản đồ nghiên cứu hồi lâu, sau đó so sánh tuyến đường ở trên bản đồ và lộ trình trong hiện thực với nhau, cuối cùng lộ ra vẻ không dám tin mà nhìn về phía lão Yên: “Ông đây là muốn mọi người đi chịu chết à?”
Mặc dù tôi không biết trên con đường này đến tột cùng là có cái gì, nhưng nếu như nói trước đây nơi mà chúng tôi đã đi qua là một vùng đất không người thì nơi tiếp theo chúng tôi phải đi chính là vùng đất chết, có lẽ vẫn có người sống sót đi ra khỏi vùng đất không người, nhưng cho đến nay tôi chưa từng nghe nói đến ai có thể đi ra từ vùng đất chết.
Thấy lão Yên im lặng không nói lời nào, giọng điệu của tôi cũng trở nên dữ tợn hơn: “Năm đó không quân cũng không có khả năng chọn vùng đất chết làm sân tập bắn, đúng không?”
“Đúng vậy, nơi không quân chọn làm sân tập bắn đúng là ở vùng đất không người này, thế nhưng là…”
Nói đến đây thì ông ấy dừng một chút, giống như không biết phải diễn đạt thế nào mới đúng, cuối cùng mới chậm rãi nói ra một câu: "Thế nhưng, nếu chúng ta muốn đến đó thì ít nhất phải đi một vòng qua vùng đất chết này."
Tôi hỏi ông ta vì sao, sau đó chỉ thấy ông ấy vẽ một đường lên bản đồ: "Hiện giờ cậu nhìn ra chưa?"
Tôi cau mày, nét vẽ của ông ấy gần như vẽ ra toàn bộ tuyến đường mà chúng tôi đã đi trước đó. Sau đó, tôi đã phát hiện ra một vấn đề - mặc dù chúng tôi nhìn như vẫn đang tiến về phía trước, nhưng bởi vì gặp phải nguy hiểm, cho nên nhiều khi lộ trình đã hơi chệch hướng.
Bây giờ, lộ trình thực tế mà chúng tôi đang đi đã thực sự ẩn ẩn tạo thành một bức hình không hoàn chỉnh: Một nửa hình bầu dục.
Bởi vì chỉ thiếu một mảnh, cho nên tôi nhìn ra được hình đó là gì, nhưng nếu tăng thêm tuyến đường mà lão Yên đã định xuống thì hình này sẽ được ghép thành một hình bầu dục hoàn chỉnh...
"Cậu nhìn lại sân tập bắn của không quân đi.” Lão Yên chỉ tay lần nữa, mà lúc này tôi mới nhận ra nơi đó thực chất là một điểm trên hình bầu dục.
Tôi vẫn không thể đồng ý: “Vậy tại sao chúng ta không đi từ phía bên kia?”
Một bên của hình bầu dục này phải đi qua vùng đất chết, còn bên còn lại là vùng đất không người ít nguy hiểm hơn.
Lão Yên chỉ vào bên kia của vùng đất không người nói: “Những người mà tôi cử đi trước đó, bao gồm cả những đội ngũ đến tìm kiếm đoàn khảo sát Trung - Nhật vào năm năm trước đều đã đi qua khu vực này, nhưng kết cục của bọn họ là gì hẳn cậu cũng biết…”
Tất nhiên tôi biết, nếu dựa theo lời của lão Yên mặc dù đội ngũ đi tìm kiếm đội khảo sát Trung - Nhật toàn quân không bị diệt, nhưng cũng bị thiệt hại không ít, còn về phần những người mà lão Yên đã cử đi trước đó càng không có một ai trong số họ trở về.
"Cho nên, tôi nghĩ việc đi qua vùng đất chết này sẽ có một tia hi vọng sống hơn!” Lão Yên nói: "Trước đây tôi luôn yêu cầu bọn họ tránh xa vùng đất chết, bởi vì không ai biết bên trong đó có gì, nhưng hiện tại xem ra, có lẽ nơi nguy hiểm nhất mới là nơi an toàn nhất.”
Tôi không nói gì, bởi vì tôi biết ông ấy cũng đang đánh cược! Mặc dù đã bị thiệt hại rất nhiều người ở bên trong vùng đất không người này, nhưng điều đó cũng không chứng minh được sự an toàn của vùng đất chết, sự hung hiểm ở trong sa mạc cho tới bây giờ đều không phải tương đối.
Nhưng ông ấy nói cũng không sai, dù sao cũng đã thiệt hại nhiều người ở trong vùng đất không người, còn không bằng thử đi qua vùng đất chết, có lẽ có thể có chút khác biệt.
“Vậy cũng chỉ có thể thử xem.” Tôi trả lại bản đồ cho ông ấy, khi nhìn thấy ông ấy đi đến chỗ của Manh Hiệp và giải thích lộ trình cho anh ta, trong lòng tôi cũng theo đó mà cảm thấy nặng trĩu.
Nhưng đám người Manh Hiệp rõ ràng không giống với tôi, ngay khi nghe tin mình sắp phải đi qua vùng đất chết thì ngay cả con mắt cũng không chớp lấy một cái.
Lúc chạng vạng tối, cái nóng cuối cùng cũng giảm đi một chút, nên chúng tôi đã thu dọn đồ đạc và lên đường.
Nơi chúng tôi đang ở lúc này cách vùng đất chết khoảng ba bốn ngày đường, lão Yên nói gần đó hẳn là có một ốc đảo, chúng tôi sẽ đi vòng qua đó đổ đầy nước trước rồi mới đi vào vùng đất chết.
Theo lời của ông ấy, mọi thứ ở trong vùng đất chết đều chưa được xác định, cho nên chúng tôi nhất định phải chuẩn bị kỹ càng mọi thứ!
Hai ngày nay chúng tôi đều đi vào ban đêm, ban ngày thì nghỉ ngơi, sau khi đi đường được hai đêm thì gặp được ốc đảo mà lão Yên nhắc đến, nhưng do từng bị loài cá lạ gây hoảng, cho nên Rắn Độc và tôi đều không dám đi cùng.
Vẫn là phải chờ đến khi lão Yên chắc chắn rằng mọi thứ đều ổn thì chúng tôi mới đi lên đổ đầy nước vào bình nước của mình rồi thuận tiện uống cho no.
Sau khi nghỉ ngơi trong ốc đảo nửa ngày, chúng tôi bắt đầu tiến về vùng đất chết.
Cuộc hành trình từ ốc đảo đến vùng đất chết chỉ mất khoảng hai ngày đường, cho nên rất nhanh chúng tôi đã đến gần mục đích.
Sắc mặt của Dư Thành Trạch tối sầm lại, sau đó gật nhẹ đầu, xem như đồng ý.
Về sau lão Yên đã tụ hợp cùng một chỗ với ông ta để nghiên cứu bản đồ một lúc lâu, cuối cùng quyết định tuyến đường tiếp theo phải đi.
Nhưng sau khi đạt được mục tiêu, sắc mặt của lão Yên cũng không khá hơn là bao, mà điều này cũng khiến tôi cảm thấy hơi kỳ lạ, vì vậy, sau khi đối phương rời khỏi Dư Thành Trạch, tôi đã đến gần và hỏi ông ấy có phải tuyến đường đã định có vấn đề không?
Nhưng ông ấy lại lắc đầu không nói gì, chỉ đưa bản đồ cho tôi và chỉ vào một con đường ở trong đó để tôi tự nhìn.
Tôi cầm lấy bản đồ nghiên cứu hồi lâu, sau đó so sánh tuyến đường ở trên bản đồ và lộ trình trong hiện thực với nhau, cuối cùng lộ ra vẻ không dám tin mà nhìn về phía lão Yên: “Ông đây là muốn mọi người đi chịu chết à?”
Mặc dù tôi không biết trên con đường này đến tột cùng là có cái gì, nhưng nếu như nói trước đây nơi mà chúng tôi đã đi qua là một vùng đất không người thì nơi tiếp theo chúng tôi phải đi chính là vùng đất chết, có lẽ vẫn có người sống sót đi ra khỏi vùng đất không người, nhưng cho đến nay tôi chưa từng nghe nói đến ai có thể đi ra từ vùng đất chết.
Thấy lão Yên im lặng không nói lời nào, giọng điệu của tôi cũng trở nên dữ tợn hơn: “Năm đó không quân cũng không có khả năng chọn vùng đất chết làm sân tập bắn, đúng không?”
“Đúng vậy, nơi không quân chọn làm sân tập bắn đúng là ở vùng đất không người này, thế nhưng là…”
Nói đến đây thì ông ấy dừng một chút, giống như không biết phải diễn đạt thế nào mới đúng, cuối cùng mới chậm rãi nói ra một câu: "Thế nhưng, nếu chúng ta muốn đến đó thì ít nhất phải đi một vòng qua vùng đất chết này."
Tôi hỏi ông ta vì sao, sau đó chỉ thấy ông ấy vẽ một đường lên bản đồ: "Hiện giờ cậu nhìn ra chưa?"
Tôi cau mày, nét vẽ của ông ấy gần như vẽ ra toàn bộ tuyến đường mà chúng tôi đã đi trước đó. Sau đó, tôi đã phát hiện ra một vấn đề - mặc dù chúng tôi nhìn như vẫn đang tiến về phía trước, nhưng bởi vì gặp phải nguy hiểm, cho nên nhiều khi lộ trình đã hơi chệch hướng.
Bây giờ, lộ trình thực tế mà chúng tôi đang đi đã thực sự ẩn ẩn tạo thành một bức hình không hoàn chỉnh: Một nửa hình bầu dục.
Bởi vì chỉ thiếu một mảnh, cho nên tôi nhìn ra được hình đó là gì, nhưng nếu tăng thêm tuyến đường mà lão Yên đã định xuống thì hình này sẽ được ghép thành một hình bầu dục hoàn chỉnh...
"Cậu nhìn lại sân tập bắn của không quân đi.” Lão Yên chỉ tay lần nữa, mà lúc này tôi mới nhận ra nơi đó thực chất là một điểm trên hình bầu dục.
Tôi vẫn không thể đồng ý: “Vậy tại sao chúng ta không đi từ phía bên kia?”
Một bên của hình bầu dục này phải đi qua vùng đất chết, còn bên còn lại là vùng đất không người ít nguy hiểm hơn.
Lão Yên chỉ vào bên kia của vùng đất không người nói: “Những người mà tôi cử đi trước đó, bao gồm cả những đội ngũ đến tìm kiếm đoàn khảo sát Trung - Nhật vào năm năm trước đều đã đi qua khu vực này, nhưng kết cục của bọn họ là gì hẳn cậu cũng biết…”
Tất nhiên tôi biết, nếu dựa theo lời của lão Yên mặc dù đội ngũ đi tìm kiếm đội khảo sát Trung - Nhật toàn quân không bị diệt, nhưng cũng bị thiệt hại không ít, còn về phần những người mà lão Yên đã cử đi trước đó càng không có một ai trong số họ trở về.
"Cho nên, tôi nghĩ việc đi qua vùng đất chết này sẽ có một tia hi vọng sống hơn!” Lão Yên nói: "Trước đây tôi luôn yêu cầu bọn họ tránh xa vùng đất chết, bởi vì không ai biết bên trong đó có gì, nhưng hiện tại xem ra, có lẽ nơi nguy hiểm nhất mới là nơi an toàn nhất.”
Tôi không nói gì, bởi vì tôi biết ông ấy cũng đang đánh cược! Mặc dù đã bị thiệt hại rất nhiều người ở bên trong vùng đất không người này, nhưng điều đó cũng không chứng minh được sự an toàn của vùng đất chết, sự hung hiểm ở trong sa mạc cho tới bây giờ đều không phải tương đối.
Nhưng ông ấy nói cũng không sai, dù sao cũng đã thiệt hại nhiều người ở trong vùng đất không người, còn không bằng thử đi qua vùng đất chết, có lẽ có thể có chút khác biệt.
“Vậy cũng chỉ có thể thử xem.” Tôi trả lại bản đồ cho ông ấy, khi nhìn thấy ông ấy đi đến chỗ của Manh Hiệp và giải thích lộ trình cho anh ta, trong lòng tôi cũng theo đó mà cảm thấy nặng trĩu.
Nhưng đám người Manh Hiệp rõ ràng không giống với tôi, ngay khi nghe tin mình sắp phải đi qua vùng đất chết thì ngay cả con mắt cũng không chớp lấy một cái.
Lúc chạng vạng tối, cái nóng cuối cùng cũng giảm đi một chút, nên chúng tôi đã thu dọn đồ đạc và lên đường.
Nơi chúng tôi đang ở lúc này cách vùng đất chết khoảng ba bốn ngày đường, lão Yên nói gần đó hẳn là có một ốc đảo, chúng tôi sẽ đi vòng qua đó đổ đầy nước trước rồi mới đi vào vùng đất chết.
Theo lời của ông ấy, mọi thứ ở trong vùng đất chết đều chưa được xác định, cho nên chúng tôi nhất định phải chuẩn bị kỹ càng mọi thứ!
Hai ngày nay chúng tôi đều đi vào ban đêm, ban ngày thì nghỉ ngơi, sau khi đi đường được hai đêm thì gặp được ốc đảo mà lão Yên nhắc đến, nhưng do từng bị loài cá lạ gây hoảng, cho nên Rắn Độc và tôi đều không dám đi cùng.
Vẫn là phải chờ đến khi lão Yên chắc chắn rằng mọi thứ đều ổn thì chúng tôi mới đi lên đổ đầy nước vào bình nước của mình rồi thuận tiện uống cho no.
Sau khi nghỉ ngơi trong ốc đảo nửa ngày, chúng tôi bắt đầu tiến về vùng đất chết.
Cuộc hành trình từ ốc đảo đến vùng đất chết chỉ mất khoảng hai ngày đường, cho nên rất nhanh chúng tôi đã đến gần mục đích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.